Hồ Ly Truyện
-
Chương 19
Ta quyết định phải quên Bạch Hạc đi.
Không phải tình yêu của ta dành cho chàng không đủ lớn, không phải ta là kẻ vô tâm, mà vì ta không thể phụ lòng những người yêu thương ta, quan tâm đến ta.
Sẽ rất khó, nhưng ta phải cố gắng quên chàng.
Đã lâu tự khép mình trong thế giới riêng, ta chợt muốn biết hai người quan trọng nhất với ta đang làm gì. Ta rón rén bước qua phòng cha mẹ, đứng tựa vào cạnh cửa. Ta vốn không thích nghe lén, nhưng hiện tại ta vẫn chưa thoát khỏi thói quen ở một mình.
Giọng mẹ ta cất lên đầy vẻ thương xót:
“Chẳng lẽ mẹ con chưa lần nào về thăm con?”
“Mẹ con có viết thư gửi cho ông ngoại, ông ngoại đọc cho con. Nhưng mẹ ở rất xa nên không về được.”
Là giọng trong trẻo của Tiểu Cầm.
Ta dựa sát hơn vào cửa.
Mẹ ta nói:
“Không sao cả. Con cứ xem nơi này như gia đình của mình. Tiểu Ly từ nhỏ đã cô đơn, may nhờ có con bầu bạn trong thời gian qua.”
“Chẳng phải người nói sắp có tiểu hồ ly sao? Chủ nhân sắp có em trai, có khi không cần Tiểu Cầm nữa.”
“Không có chuyện đó đâu. Aiz, con bé đang tâm trạng không tốt, ta cũng chưa thể báo tin này cho nó được.”
Ta ra khỏi động hồ ly, một mình đi dạo quanh dãy núi gần nhà. Trong đầu ta là hàng trăm thứ cảm xúc hỗn độn. Ta nghĩ về cuộc sống sắp tới. Thương Diệp trở nên thân thiết. Tiểu Cầm được cha mẹ ta đón nhận. Ta sắp có em trai. Lẽ ra trong lòng ta nên ngập tràn vui sướng, nhưng hiện tại trái tim không buông lỏng một chút nào.
Trong lúc lang thang, không ngờ ta lại nhìn thấy tên ma đầu đã lâu không thấy bóng dáng. Ly Tình đang ngồi vắt vẻo trên một chạc cây, dường như đã trở lại vẻ vô hại như lần đầu gặp mặt: áo choàng rộng, ánh mắt lơ đễnh nhìn xa xăm. Ta quay lưng định im lặng rời đi, không ngờ hắn chợt như thanh gươm sắc bén vừa tuốt vỏ, lao thẳng tới trước mặt ta.
“Tiểu hồ ly, đã lâu không gặp.” Ly Tình nở nụ cười rạng rỡ, khoe ra hàm răng nhọn trắng tinh.
Ta lạnh lùng nói: “Chốn này là địa phận của Hồ Vương. Ngươi không ngu ngốc đến nỗi gây sự với ta ở đây chứ?”
“Không có.” Hắn cười tủm tỉm, lắc đầu. “Tử Ly, ta biết ngươi đề phòng ta. Nhưng hiện tại ta không có ý làm hại ngươi. Chẳng lẽ lâu ngày gặp lại, ngươi đã trở nên quá nhát gan, không dám thẳng thắn nói chuyện với người quen cũ này một lần?”
Đã lâu không gặp, không ngờ hắn trở nên lý sự như vậy. Ta hít một hơi thật sâu, tự nhủ một trăm lần rằng người của ma giới đều không thể tin. Ly Tình nói:
“Ta đã nghe lén cuộc nói chuyện của ngươi và Cảnh Châu. Ta có thể giúp ngươi.”
Thì ra Cảnh tiên sinh chính là Yêu Hoàng. Ta lắc đầu nói:
“Ta không tin ngươi.”
Hắn mỉm cười. “Ta có thể giúp cả ngươi và Tiên giới, bởi vì ta vừa biết cách phá giải Ma Thần Trận, vừa có thể giúp ngươi hồi sinh người ngươi thương. Hãy suy nghĩ kỹ đi.”
Ta làm điệu bộ rời đi, lạnh lùng nói:
“Tốt hơn là ngươi nên chứng minh lời nói của mình.”
“Ta từng là tôi tớ phục vụ cho Ma Thần.” Hắn bình thản nói. “Ta nắm được vô số bí mật của hắn. Nếu không, sao ta có thể trở thành một trong Tứ đại ma vương?”
Ta hỏi:
“Điều kiện của ngươi là gì?”
“Trước khi vượt qua Ma Trận, để thể xác của ngươi lại cho ta.”
Ta cảm thấy buồn cười. Ly Tình ơi Ly Tình, ngươi nghĩ sẽ dễ dàng lừa được ta sao? Ta đã không còn là tiểu hồ ly ngu ngốc, tốt bụng của ngày nào nữa. Ta quay lưng, định dứt khoát rời đi. Ly Tình chợt nói:
“Thật uổng công Bạch Hạc yêu thương ngươi, hết lòng hi sinh cho ngươi. Chỉ e là ngươi không bao giờ quan tâm xem hắn đã làm những gì. Thực ra, ngươi không biết chút gì về người thương của mình cả.”
Ta hơi khựng lại, cảm thấy đáy lòng đau nhói. Ly Tình nói tiếp:
“Ngươi có lẽ cũng không biết, Bạch Hạc thật sự vốn đã hồn phi phách tán từ một vạn năm trước rồi. Kẻ mà ngươi biết chỉ là thế thân, là tên giả mạo.”
Trong đầu ta bỗng hiện ra lời nói của chàng trong giấc mơ ở phàm giới. Chàng kể rằng, chàng là “thế thân của rồng nhỏ”, tuy nhiên lúc ấy ta nào có tâm trạng để ý đến điều này? Nhưng nếu không phải Bạch Hạc, chàng là ai? Ta đè nén hỗn loạn trong đầu, đanh giọng quát:
“Ngươi đừng nói bậy!”
***
Dù như vậy, ta vẫn mải suy nghĩ về lời nói của Ly Tình.
Tiểu Cầm dùng móng vuốt lay lay ta, liến thoắng nói:
“Chủ nhân, người quên không trả lời Tiểu Cầm. Mẹ hồ ly nói Tiểu Cầm đã biến được thành hình người, thì không nên giữ hình dạng con hổ nữa. Nhưng nếu như vậy, những lúc lơ đễnh, chủ nhân làm sao vuốt bộ lông óng mượt của Tiểu Cầm?”
Ta nói:
“Tiểu Cầm, từ nay ta sẽ xem muội như em gái. Muội hãy gọi ta là tỷ tỷ, còn nữa, cứ dùng hình dạng con người đi.”
Nó xúc động nói:
“Thật sao? Vậy là từ nay muội sẽ không phải biến đi biến lại nữa.”
Ta ngập ngừng hỏi:
"Tiểu Cầm, muội… thích Long tử Thương Diệp sao?”
Tiểu Cầm bỗng đỏ mặt:
“Có một chút.”
“Hắn là Long tử Tiên tộc, muội là yêu. Chẳng phải tự chuốc khổ vào mình hay sao?"
Tiểu Cầm tròn xoe mắt nói:
“Sao lại khổ? Muội sẽ cố gắng tu luyện, đến lúc pháp lực cao cường hơn hắn, mà nếu lúc đó vẫn còn thích hắn quá, thì chỉ việc đến Đông Hải trói về
Ta dở khóc dở cười nói:
“Đâu có dễ dàng như vậy. Còn có Đông Hải Long Vương, tỷ tỷ của Thương Diệp, còn có binh tôm tướng tép, họ sẽ dễ dàng để cho muội cướp hắn đi sao?
Tiểu Cầm lắc lắc đầu nói:
“Muội tin rằng mình làm được. Trước đây ông muội cũng làm như vậy, mẹ muội cũng thế. Mẹ từng bảo, người của yêu tộc bọn muội không câu nệ tiểu tiết. Nếu muốn thứ gì, phải tận dụng toàn bộ trí tuệ và sức mạnh của mình để giành lấy nó.”
Ta im lặng. Tiểu Cầm nói tiếp:
“Mẹ còn nói, nếu sợ khổ, sợ khó, sợ tổn thương, thì thứ mình muốn sẽ vĩnh viễn không về tay mình được.”
Ta nhớ tới lời của Cảnh tiên sinh về cha mẹ của Tiểu Cầm, cảm thấy lòng chua xót. Cảm giác chua xót đó lớn dần, không biết tự khi nào đã hòa quyện cả nỗi tiếc nuối vô hạn của bản thân ta.
Ta nhận ra, mình chưa bao giờ nỗ lực giành lấy bất cứ thứ gì về cho mình cả. Lúc còn nhỏ, bị chúng hồ ly xa lánh, ta chỉ biết rút lui vào góc nhỏ tự an ủi mình. Khi tình yêu làm ta đau đớn, ta cũng chỉ biết khư khư ôm nỗi đau, tự dằn vặt mình, tự cách biệt mình với người ta thương yêu. Bởi vì tự ru ngủ mình trong nỗi sợ hãi, ta chỉ có thể nhìn Bạch Hạc từ xa, chỉ có thể thầm rơi lệ vì chàng. Nhưng mà, giá như ta dũng cảm hơn, tất cả những nỗi đau đớn dằn vặt đó vốn có thể được hóa giải. Giá như không quá hèn nhát, ích kỷ, ta đã có thể sát cánh bên Bạch Hạc, có thể hiểu rõ hơn về chàng, có thể chia sẻ bớt những gánh nặng của chàng.
Ta từng nghĩ rằng Bạch Hạc làm khổ ta, nhưng thật ra, chính ta đã tự làm khổ mình.
Nếu được lựa chọn một lần nữa, ta nhất định sẽ mạnh dạn đến trước mặt sư phụ, hỏi chàng chuyện gì đã thật sự xảy ra. Ta nhất định sẽ nói với chàng rằng ta yêu Bạch Hạc, ta yêu chàng.
Không phải tình yêu của ta dành cho chàng không đủ lớn, không phải ta là kẻ vô tâm, mà vì ta không thể phụ lòng những người yêu thương ta, quan tâm đến ta.
Sẽ rất khó, nhưng ta phải cố gắng quên chàng.
Đã lâu tự khép mình trong thế giới riêng, ta chợt muốn biết hai người quan trọng nhất với ta đang làm gì. Ta rón rén bước qua phòng cha mẹ, đứng tựa vào cạnh cửa. Ta vốn không thích nghe lén, nhưng hiện tại ta vẫn chưa thoát khỏi thói quen ở một mình.
Giọng mẹ ta cất lên đầy vẻ thương xót:
“Chẳng lẽ mẹ con chưa lần nào về thăm con?”
“Mẹ con có viết thư gửi cho ông ngoại, ông ngoại đọc cho con. Nhưng mẹ ở rất xa nên không về được.”
Là giọng trong trẻo của Tiểu Cầm.
Ta dựa sát hơn vào cửa.
Mẹ ta nói:
“Không sao cả. Con cứ xem nơi này như gia đình của mình. Tiểu Ly từ nhỏ đã cô đơn, may nhờ có con bầu bạn trong thời gian qua.”
“Chẳng phải người nói sắp có tiểu hồ ly sao? Chủ nhân sắp có em trai, có khi không cần Tiểu Cầm nữa.”
“Không có chuyện đó đâu. Aiz, con bé đang tâm trạng không tốt, ta cũng chưa thể báo tin này cho nó được.”
Ta ra khỏi động hồ ly, một mình đi dạo quanh dãy núi gần nhà. Trong đầu ta là hàng trăm thứ cảm xúc hỗn độn. Ta nghĩ về cuộc sống sắp tới. Thương Diệp trở nên thân thiết. Tiểu Cầm được cha mẹ ta đón nhận. Ta sắp có em trai. Lẽ ra trong lòng ta nên ngập tràn vui sướng, nhưng hiện tại trái tim không buông lỏng một chút nào.
Trong lúc lang thang, không ngờ ta lại nhìn thấy tên ma đầu đã lâu không thấy bóng dáng. Ly Tình đang ngồi vắt vẻo trên một chạc cây, dường như đã trở lại vẻ vô hại như lần đầu gặp mặt: áo choàng rộng, ánh mắt lơ đễnh nhìn xa xăm. Ta quay lưng định im lặng rời đi, không ngờ hắn chợt như thanh gươm sắc bén vừa tuốt vỏ, lao thẳng tới trước mặt ta.
“Tiểu hồ ly, đã lâu không gặp.” Ly Tình nở nụ cười rạng rỡ, khoe ra hàm răng nhọn trắng tinh.
Ta lạnh lùng nói: “Chốn này là địa phận của Hồ Vương. Ngươi không ngu ngốc đến nỗi gây sự với ta ở đây chứ?”
“Không có.” Hắn cười tủm tỉm, lắc đầu. “Tử Ly, ta biết ngươi đề phòng ta. Nhưng hiện tại ta không có ý làm hại ngươi. Chẳng lẽ lâu ngày gặp lại, ngươi đã trở nên quá nhát gan, không dám thẳng thắn nói chuyện với người quen cũ này một lần?”
Đã lâu không gặp, không ngờ hắn trở nên lý sự như vậy. Ta hít một hơi thật sâu, tự nhủ một trăm lần rằng người của ma giới đều không thể tin. Ly Tình nói:
“Ta đã nghe lén cuộc nói chuyện của ngươi và Cảnh Châu. Ta có thể giúp ngươi.”
Thì ra Cảnh tiên sinh chính là Yêu Hoàng. Ta lắc đầu nói:
“Ta không tin ngươi.”
Hắn mỉm cười. “Ta có thể giúp cả ngươi và Tiên giới, bởi vì ta vừa biết cách phá giải Ma Thần Trận, vừa có thể giúp ngươi hồi sinh người ngươi thương. Hãy suy nghĩ kỹ đi.”
Ta làm điệu bộ rời đi, lạnh lùng nói:
“Tốt hơn là ngươi nên chứng minh lời nói của mình.”
“Ta từng là tôi tớ phục vụ cho Ma Thần.” Hắn bình thản nói. “Ta nắm được vô số bí mật của hắn. Nếu không, sao ta có thể trở thành một trong Tứ đại ma vương?”
Ta hỏi:
“Điều kiện của ngươi là gì?”
“Trước khi vượt qua Ma Trận, để thể xác của ngươi lại cho ta.”
Ta cảm thấy buồn cười. Ly Tình ơi Ly Tình, ngươi nghĩ sẽ dễ dàng lừa được ta sao? Ta đã không còn là tiểu hồ ly ngu ngốc, tốt bụng của ngày nào nữa. Ta quay lưng, định dứt khoát rời đi. Ly Tình chợt nói:
“Thật uổng công Bạch Hạc yêu thương ngươi, hết lòng hi sinh cho ngươi. Chỉ e là ngươi không bao giờ quan tâm xem hắn đã làm những gì. Thực ra, ngươi không biết chút gì về người thương của mình cả.”
Ta hơi khựng lại, cảm thấy đáy lòng đau nhói. Ly Tình nói tiếp:
“Ngươi có lẽ cũng không biết, Bạch Hạc thật sự vốn đã hồn phi phách tán từ một vạn năm trước rồi. Kẻ mà ngươi biết chỉ là thế thân, là tên giả mạo.”
Trong đầu ta bỗng hiện ra lời nói của chàng trong giấc mơ ở phàm giới. Chàng kể rằng, chàng là “thế thân của rồng nhỏ”, tuy nhiên lúc ấy ta nào có tâm trạng để ý đến điều này? Nhưng nếu không phải Bạch Hạc, chàng là ai? Ta đè nén hỗn loạn trong đầu, đanh giọng quát:
“Ngươi đừng nói bậy!”
***
Dù như vậy, ta vẫn mải suy nghĩ về lời nói của Ly Tình.
Tiểu Cầm dùng móng vuốt lay lay ta, liến thoắng nói:
“Chủ nhân, người quên không trả lời Tiểu Cầm. Mẹ hồ ly nói Tiểu Cầm đã biến được thành hình người, thì không nên giữ hình dạng con hổ nữa. Nhưng nếu như vậy, những lúc lơ đễnh, chủ nhân làm sao vuốt bộ lông óng mượt của Tiểu Cầm?”
Ta nói:
“Tiểu Cầm, từ nay ta sẽ xem muội như em gái. Muội hãy gọi ta là tỷ tỷ, còn nữa, cứ dùng hình dạng con người đi.”
Nó xúc động nói:
“Thật sao? Vậy là từ nay muội sẽ không phải biến đi biến lại nữa.”
Ta ngập ngừng hỏi:
"Tiểu Cầm, muội… thích Long tử Thương Diệp sao?”
Tiểu Cầm bỗng đỏ mặt:
“Có một chút.”
“Hắn là Long tử Tiên tộc, muội là yêu. Chẳng phải tự chuốc khổ vào mình hay sao?"
Tiểu Cầm tròn xoe mắt nói:
“Sao lại khổ? Muội sẽ cố gắng tu luyện, đến lúc pháp lực cao cường hơn hắn, mà nếu lúc đó vẫn còn thích hắn quá, thì chỉ việc đến Đông Hải trói về
Ta dở khóc dở cười nói:
“Đâu có dễ dàng như vậy. Còn có Đông Hải Long Vương, tỷ tỷ của Thương Diệp, còn có binh tôm tướng tép, họ sẽ dễ dàng để cho muội cướp hắn đi sao?
Tiểu Cầm lắc lắc đầu nói:
“Muội tin rằng mình làm được. Trước đây ông muội cũng làm như vậy, mẹ muội cũng thế. Mẹ từng bảo, người của yêu tộc bọn muội không câu nệ tiểu tiết. Nếu muốn thứ gì, phải tận dụng toàn bộ trí tuệ và sức mạnh của mình để giành lấy nó.”
Ta im lặng. Tiểu Cầm nói tiếp:
“Mẹ còn nói, nếu sợ khổ, sợ khó, sợ tổn thương, thì thứ mình muốn sẽ vĩnh viễn không về tay mình được.”
Ta nhớ tới lời của Cảnh tiên sinh về cha mẹ của Tiểu Cầm, cảm thấy lòng chua xót. Cảm giác chua xót đó lớn dần, không biết tự khi nào đã hòa quyện cả nỗi tiếc nuối vô hạn của bản thân ta.
Ta nhận ra, mình chưa bao giờ nỗ lực giành lấy bất cứ thứ gì về cho mình cả. Lúc còn nhỏ, bị chúng hồ ly xa lánh, ta chỉ biết rút lui vào góc nhỏ tự an ủi mình. Khi tình yêu làm ta đau đớn, ta cũng chỉ biết khư khư ôm nỗi đau, tự dằn vặt mình, tự cách biệt mình với người ta thương yêu. Bởi vì tự ru ngủ mình trong nỗi sợ hãi, ta chỉ có thể nhìn Bạch Hạc từ xa, chỉ có thể thầm rơi lệ vì chàng. Nhưng mà, giá như ta dũng cảm hơn, tất cả những nỗi đau đớn dằn vặt đó vốn có thể được hóa giải. Giá như không quá hèn nhát, ích kỷ, ta đã có thể sát cánh bên Bạch Hạc, có thể hiểu rõ hơn về chàng, có thể chia sẻ bớt những gánh nặng của chàng.
Ta từng nghĩ rằng Bạch Hạc làm khổ ta, nhưng thật ra, chính ta đã tự làm khổ mình.
Nếu được lựa chọn một lần nữa, ta nhất định sẽ mạnh dạn đến trước mặt sư phụ, hỏi chàng chuyện gì đã thật sự xảy ra. Ta nhất định sẽ nói với chàng rằng ta yêu Bạch Hạc, ta yêu chàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook