Hổ Duyến
-
Chương 63
Hôm nay nắng chói rực rỡ, người đi dạo trên đường so với ngày trước cũng nhiều hơn vài phần, trước do nguyên nhân chiến tranh đóng cửa trợ giờ cũng lại khai trương, quán nhỏ bán nhỏ đều bày ra nhiều mặt hàng nhà mình, chào mời lớn, náo nhiệt không ngừng.
Còn như chiến sự thì bọn họ lại an tâm, không thấy tin chiến thắng mỗi ngày đều truyền về sao, nghe nói chiến sĩ tiền phương đều đánh cho quân địch sợ hãi, vài tộc trưởng tù trưởng đều phái người tới hòa đàm đó.
Anh nói xem, bọn chúng cũng thật là, lương thực thiếu cứ việc nói thẳng chứ, cho dù năm nay bọn chúng gặt hái cực tốt đẹp, không thể đề thấp bọn chúng, dùng cách bài binh xuất trần dã man như thế, trách không được bọn chúng chưa được khai hóa mà...
Tây Nhai, trên quán quà ăn vặt treo vải bạt bốn chữ "Dư Thị Đậu Hoa".
"Dư thẩm, cho tôi hai bát tào phớ, tôi muốn..."
"Muốn thêm dầu cay, thịt mỏng và hành thái hả, Dạ đại bộ đầu ~ đúng chưa?" Không chờ khách nói xong, Dư Thẩm đã bổ xung thêm yêu cầu, Dạ gia lão đại mà, bọn họ lại quen thuộc, còn không biết khẩu vị khách quen này sao.
"Ha ha ~ không sai không sai, tưới nhiều dầu cay chút đó!" Kỳ thực Thiệu Ngạn Mục còn muốn nói nhiều thịt mỏng, nhưng Ngạn Mục... Hắc hắc, thôi vậy, việc buôn bán của người ta cũng không dễ dàng đâu. Tìm một chỗ ngồi xuống, cái tên phía sau cắt đuôi không được dĩ nhiên mông cũng đặt ngồi xuống theo.
"Tiểu muội, là Dạ đại bộ đầu tới bắt người đó, còn không ra!... Dạ lão đại, ở đây còn một chén phải thêm làm sao?" Tiếng lớn này chính là con của Dư Thẩm Đại Trụ, câu đằng sau hiển nhiên là hỏi vị công tử thanh tú đối diện Dạ lão đại, Đại Trụ lớn đến vậy còn chưa từng thấy người đàn ông nào đẹp như vậy, hình như chính là bạn của Dạ lão đại?
"Dầu cay thì bỏ, phải thêm thịt mỏng và hành đó!" Xem Ngạn Nhi không hề nghĩ ngợi thì trả lời, Triệu Lẫm Hoán một hồi vui vẻ, Ngạn Nhi vẫn rất quan tâm mình mà, mình không thích ăn cay Ngạn nhi đều biết.
"Được -- tương tự!" Đại Trụ một bên đáp ứng, một bên liền tay liền chân làm hai bát, vừa định bưng ra, liền nghe thấy thanh âm tiểu muội nhà mình.
"Ca, em tới rồi." Vén rèm từ nội thất đi ra chính là con gái của Dư Thẩm Cầm nhi, lớn lên xinh đẹp, lòng dạ lại tốt, làm việc cũng rất nhanh, ở đây nổi danh Tây Thi đậu hũ, nhưng người ta đã có người trong lòng, chính là Dạ lão đại hai năm trước mới vừa đến.
Cẩn thận bưng hai bát đến trên bàn Thiệu Ngạn Mục, đối diện với khuân mặt tươi cười của người trong lòng, Cầm nhi đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Dạ Đại ca, chậm dùng."
Thấy Thiệu Ngạn Mục chỉ là nói tiếng cảm ơn liền quan tâm đến người bạn bắt đầu ăn, tâm Cầm nhi có chút lo lắng, Dạ lão đại ca tra án gọn gàng như vậy, vì sao lại không biết tâm ý bản thân chứ, bản thân cũng chủ động như thế rồi. Nhìn đại ca nhà mình một bên cười trộm Cầm Nhi ảo não giậm chân bước đi, đại ca cũng không biết giúp bản thân!
Âm thầm nghiến Cầm nhi quyết định chủ động xuất kích, không ngừng cố gắng. Nhưng vừa định nói vài chuyện với Dạ lão đại, đã bị ánh mắt ngoan độc của công tử đẹp kia làm cho sợ hãi, bỗng chốc run rẩy. Đúng là bị khí thế của Triệu Lẫm Hoán làm đông lạnh, run run lui ra, trong lòng liện tục cảm thán công tử này thật hung ác mà!
Hừ, tiểu cô nương nhà nào còn tranh đoạt người yêu cùng mình! Ngạn nhi chính là của mình!! Trừng xong Cầm nhi, Triệu Lẫm Hoán thâm tình nhìn Thiệu Ngạn Mục, nói lấy lòng: "Ngạn nhi~ chiến sự cũng sắp kết thúc, em hồi cung cùng với anh đi."
"Không đi." Đối với mấy ngày này bị hỏi vấn đề không dưới trăm lần, Thiệu Ngạn Mục kiên trì như cũ, không lý do sâu xa gì, thuần túy chính là không muốn để Triệu Lẫm Hoán sống dễ chịu! Người nào đó khiến Ngạn Mục dùng chiêu đối phó cuối cùng này, Ngạn Mục muốn người đó phải khó chịu, rất muốn cho người đó biết bản thân cũng có mặt xấu xa đó!~
"Trong cung có cái gì tốt? Anh xem, trong cung cũng không có tào phớ để ăn đâu?"
"Em nếu muốn ăn thì anh có thể cho ngự trù làm mà!" Chỉ là làm tào phớ mà thôi.
"Cái này là anh không biết, tào phớ này chính phải là kiểu ở ven đường, quán nhỏ ven đường như vậy mới ngon, có mùi vị!" Làm một ánh mắt khinh bỉ, Thiệu Ngạn Mục lại nói, "Còn có mỹ vị "Khiếu hóa thần kê" của Hồ lão nhân trên đường bắc nha!~~" Nói còn giống như rất say sưa liếm liếm môi.
"Anh, anh có thể thỉnh Hồ lão nhân về trong cung chuyên làm cho em ăn!" Oa a! Thật gợi cảm!
"Thiệt~ anh lại không hiểu rồi, thần kê kia chính là phải vào lúc tôi đi tuần tra xong đường Mãn, cùng với bạn đồng sự xả hơi, vừa ăn vừa ném xương, vậy mới có mùi vị "thần"!" Thiệu Ngạn Mục càng nói càng hăng hái, "Còn có, còn có nữa, níu chuyện phiếm xả hơi với Huyện lão gia ở đây cũng là thú vị lớn đó~" lại liếc mắt nhìn Triệu Lẫm Hoán, "Anh ở trong cung có thể xả hơi tôi với Huyện lão gia sao?!"
"...Không" Triệu Lẫm Hoán cúi đầu, tào phớ trong bát còn thừa, rất uể oải. Lẫm Hoán nghe đến đây, biết là Ngạn nhi làm khó dễ bản thân mà!
Mình sao số khổ như thế, vốn tin chắp mặt mũi Hoàng đế thì không được, nên dây dưa mấy ngày với Ngạn nhi cuối cùng sẽ nên chuyện, không thể hiểu được... ai oán mà liếc nhìn Thiệu Ngạn Mục, dư quang ánh mắt lại quét tới cái gì,... a, đó là!?
"Cẩn thận! - -"
Còn như chiến sự thì bọn họ lại an tâm, không thấy tin chiến thắng mỗi ngày đều truyền về sao, nghe nói chiến sĩ tiền phương đều đánh cho quân địch sợ hãi, vài tộc trưởng tù trưởng đều phái người tới hòa đàm đó.
Anh nói xem, bọn chúng cũng thật là, lương thực thiếu cứ việc nói thẳng chứ, cho dù năm nay bọn chúng gặt hái cực tốt đẹp, không thể đề thấp bọn chúng, dùng cách bài binh xuất trần dã man như thế, trách không được bọn chúng chưa được khai hóa mà...
Tây Nhai, trên quán quà ăn vặt treo vải bạt bốn chữ "Dư Thị Đậu Hoa".
"Dư thẩm, cho tôi hai bát tào phớ, tôi muốn..."
"Muốn thêm dầu cay, thịt mỏng và hành thái hả, Dạ đại bộ đầu ~ đúng chưa?" Không chờ khách nói xong, Dư Thẩm đã bổ xung thêm yêu cầu, Dạ gia lão đại mà, bọn họ lại quen thuộc, còn không biết khẩu vị khách quen này sao.
"Ha ha ~ không sai không sai, tưới nhiều dầu cay chút đó!" Kỳ thực Thiệu Ngạn Mục còn muốn nói nhiều thịt mỏng, nhưng Ngạn Mục... Hắc hắc, thôi vậy, việc buôn bán của người ta cũng không dễ dàng đâu. Tìm một chỗ ngồi xuống, cái tên phía sau cắt đuôi không được dĩ nhiên mông cũng đặt ngồi xuống theo.
"Tiểu muội, là Dạ đại bộ đầu tới bắt người đó, còn không ra!... Dạ lão đại, ở đây còn một chén phải thêm làm sao?" Tiếng lớn này chính là con của Dư Thẩm Đại Trụ, câu đằng sau hiển nhiên là hỏi vị công tử thanh tú đối diện Dạ lão đại, Đại Trụ lớn đến vậy còn chưa từng thấy người đàn ông nào đẹp như vậy, hình như chính là bạn của Dạ lão đại?
"Dầu cay thì bỏ, phải thêm thịt mỏng và hành đó!" Xem Ngạn Nhi không hề nghĩ ngợi thì trả lời, Triệu Lẫm Hoán một hồi vui vẻ, Ngạn Nhi vẫn rất quan tâm mình mà, mình không thích ăn cay Ngạn nhi đều biết.
"Được -- tương tự!" Đại Trụ một bên đáp ứng, một bên liền tay liền chân làm hai bát, vừa định bưng ra, liền nghe thấy thanh âm tiểu muội nhà mình.
"Ca, em tới rồi." Vén rèm từ nội thất đi ra chính là con gái của Dư Thẩm Cầm nhi, lớn lên xinh đẹp, lòng dạ lại tốt, làm việc cũng rất nhanh, ở đây nổi danh Tây Thi đậu hũ, nhưng người ta đã có người trong lòng, chính là Dạ lão đại hai năm trước mới vừa đến.
Cẩn thận bưng hai bát đến trên bàn Thiệu Ngạn Mục, đối diện với khuân mặt tươi cười của người trong lòng, Cầm nhi đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Dạ Đại ca, chậm dùng."
Thấy Thiệu Ngạn Mục chỉ là nói tiếng cảm ơn liền quan tâm đến người bạn bắt đầu ăn, tâm Cầm nhi có chút lo lắng, Dạ lão đại ca tra án gọn gàng như vậy, vì sao lại không biết tâm ý bản thân chứ, bản thân cũng chủ động như thế rồi. Nhìn đại ca nhà mình một bên cười trộm Cầm Nhi ảo não giậm chân bước đi, đại ca cũng không biết giúp bản thân!
Âm thầm nghiến Cầm nhi quyết định chủ động xuất kích, không ngừng cố gắng. Nhưng vừa định nói vài chuyện với Dạ lão đại, đã bị ánh mắt ngoan độc của công tử đẹp kia làm cho sợ hãi, bỗng chốc run rẩy. Đúng là bị khí thế của Triệu Lẫm Hoán làm đông lạnh, run run lui ra, trong lòng liện tục cảm thán công tử này thật hung ác mà!
Hừ, tiểu cô nương nhà nào còn tranh đoạt người yêu cùng mình! Ngạn nhi chính là của mình!! Trừng xong Cầm nhi, Triệu Lẫm Hoán thâm tình nhìn Thiệu Ngạn Mục, nói lấy lòng: "Ngạn nhi~ chiến sự cũng sắp kết thúc, em hồi cung cùng với anh đi."
"Không đi." Đối với mấy ngày này bị hỏi vấn đề không dưới trăm lần, Thiệu Ngạn Mục kiên trì như cũ, không lý do sâu xa gì, thuần túy chính là không muốn để Triệu Lẫm Hoán sống dễ chịu! Người nào đó khiến Ngạn Mục dùng chiêu đối phó cuối cùng này, Ngạn Mục muốn người đó phải khó chịu, rất muốn cho người đó biết bản thân cũng có mặt xấu xa đó!~
"Trong cung có cái gì tốt? Anh xem, trong cung cũng không có tào phớ để ăn đâu?"
"Em nếu muốn ăn thì anh có thể cho ngự trù làm mà!" Chỉ là làm tào phớ mà thôi.
"Cái này là anh không biết, tào phớ này chính phải là kiểu ở ven đường, quán nhỏ ven đường như vậy mới ngon, có mùi vị!" Làm một ánh mắt khinh bỉ, Thiệu Ngạn Mục lại nói, "Còn có mỹ vị "Khiếu hóa thần kê" của Hồ lão nhân trên đường bắc nha!~~" Nói còn giống như rất say sưa liếm liếm môi.
"Anh, anh có thể thỉnh Hồ lão nhân về trong cung chuyên làm cho em ăn!" Oa a! Thật gợi cảm!
"Thiệt~ anh lại không hiểu rồi, thần kê kia chính là phải vào lúc tôi đi tuần tra xong đường Mãn, cùng với bạn đồng sự xả hơi, vừa ăn vừa ném xương, vậy mới có mùi vị "thần"!" Thiệu Ngạn Mục càng nói càng hăng hái, "Còn có, còn có nữa, níu chuyện phiếm xả hơi với Huyện lão gia ở đây cũng là thú vị lớn đó~" lại liếc mắt nhìn Triệu Lẫm Hoán, "Anh ở trong cung có thể xả hơi tôi với Huyện lão gia sao?!"
"...Không" Triệu Lẫm Hoán cúi đầu, tào phớ trong bát còn thừa, rất uể oải. Lẫm Hoán nghe đến đây, biết là Ngạn nhi làm khó dễ bản thân mà!
Mình sao số khổ như thế, vốn tin chắp mặt mũi Hoàng đế thì không được, nên dây dưa mấy ngày với Ngạn nhi cuối cùng sẽ nên chuyện, không thể hiểu được... ai oán mà liếc nhìn Thiệu Ngạn Mục, dư quang ánh mắt lại quét tới cái gì,... a, đó là!?
"Cẩn thận! - -"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook