Hổ Duyến
-
Chương 62
Thiệu Ngạn Mục ôm chặt chăn, cọ đi cọ lại, ngọ ngoạy hồi lâu cuối cùng từ trong ổ chăn đi ra. Tối hôm qua sau khi Triệu Lẫm Hoán đi lòng Ngạn Mục luôn nghĩ, nhưng vẫn không biết nên làm như thế nào với người kia mới tốt, mãi đến trời sáng mới mơ mơ màng màng ngủ.
Đứng dậy, mặc quần áo, rửa mặt. Còn giống như ngủ không đủ, đầu loáng chân choáng. Quên đi, mặc kệ Lẫm Hoán, suy nghĩ một đêm vẫn chưa có kết quả, vẫn thuận theo tự nhiên đi để chuyện phiền lòng qua một bên, đi ra cửa phòng.
"Cha không ngoan!" dáng người nho nhỏ vừa thấy Thiệu Ngạn Mục đi ra, lè lưỡi, ngón trỏ chỉ gương mặt bản thân, nói: "Cha dậy muộn thế, xấu hổ xấu hổ xấu hổ~"
Tiểu tử thối còn quản lý khi dậy của lão tử! "Được được cha không ngoan~ Vậy Tiểu Mẫn ngoan rồi chứ?" Thiệu Ngạn Mục cười cười, sủng nị phết phết chóp mũi Tiểu Mẫn, ôm nó một cái.
Ngồi ở trên tay cha, bàn tay nhỏ bé ôm lấy cổ cha, một tay chỉ trong sân, hết sức đắc ý: "Tiểu Mẫn quá ngoan! Tiểu Mẫn có giúp Linh thúc bày đũa!!"
Ôm Tiểu Mẫn vào trong sân, Thiệu Ngạn Mục mới nhìn đến chiếc bàn vuông, A Linh đang bày bát đĩa. "Đại ca dậy à, ăn trưa ngay thôi." Trải qua nỗ lực của Thiệu Ngạn Mục Dạ Linh cuối cùng đem "Nương nương" đổi trở lại "Đại ca".
Trên bàn đã bày mấy đĩa đồ ăn, nói chung thông thường, khiến Thiệu Ngạn Mục vô cùng kinh ngạc: "A Linh, từ lúc nào cậu học được làm những món này? Sao không sớm trình diễn ha."
Dạ Linh sờ sờ mũi, có chút thẹn thùng, bình thường bọn họ ăn cũng đều do tay Thiệu Ngạn Mục làm, bản thân chỉ biết chút xào nướng, "Đại ca~ những món này đều không phải do đệ làm..."
"Ai~ cẩn thận, để anh để anh!" Thanh âm quen thuộc từ phòng bếp truyền ra.
Bóng người đi ra thiếu chút nữa khiến Thiệu Ngạn Mục cầm tay Tiểu Mẫn ngã sấp trên mặt đất, khẽ giật mình há to miệng, trừng lớn mắt, mình nhìn thấy cái gì!?
Cái người lượn lờ quanh bản thân xưa nay mang tạp dề hoa nho nhỏ nấu ăn, bưng một bát canh đó rõ ràng là hoàng đế Long Á Triệu Lẫm Hoán!
"A, Ngạn nhi em đã dậy rồi, nhất định đói bụng ha... Chờ một chút, còn có hai món đang nấu, anh sẽ bưng lên!" Triệu Lẫm Hoán mới vừa thành công bưng nồi canh lên đặt trên bàn vuông trên mặt rõ ràng vẫn còn vết nhọ, tóc cũng rối, chỉ thấy Lẫm Hoán đặc biệt vui vẻ lui về phòng bếp.
Thiệu Ngạn Mục ngây dại. Triệu Lẫm Hoán hiện tại bộ dạng tạp dề mặt mày như thế khẳng đinh sẽ khiến thụ hạ của Lẫm Hoán sợ! Quét mắt nhìn A Linh đang cúi đầu vai run, phỏng chừng đang nghẹn cười. Lại vô ý thức cảm nhận xung quanh, ưm~hai ám vệ chắc là đang nhẫn rất khổ cực, khí tức cũng có chút bất ổn. --
Món đã bày lên, ba người chia ra ngồi ba phía, Tiểu Mẫn ngồi trên đùi Dạ Linh còn làm ầm ĩ, không có cách nào, so với bản thân làm cha, bé con còn thân thiết hơn với Linh thúc.
Lại lần nữa nhìn thức ăn trên bàn, Thiệu Ngạn Mục khẳng định, chắc là được đại trù nấu, được hoàng đế Triệu Lẫm Hoán hâm nóng, còn dọn ra tạo hình còn sốt nóng...
"Ngạn Nhi ăn cái này, đại phu nói cái này bổ thân lợi khí." Nói, Triệu Lẫm Hoán lại gắp cho Thiệu Ngạn Mục một miếng thịt thỏ, "A, còn này, đại phu nói cái này bổ gan lợi thận." Lại múc một muôi nhìn như có xác côn trùng gì đó. "Còn có còn có..." Triệu Lẫm Hoán đang ở hưởng thụ cho vợ yêu nhà mình nếm món canh ngọt ngào, cũng chưa từng chú ý tới vợ yêu đang xiết chặt chiếc đũa trong tay.
"Cái này lợi tinh thần bổ tim, à không, là bổ não đó? Nhuận gan đó?" Triệu Lẫm Hoán hơi quên câu vội vàng lấy từ trong lòng ra một bản sao, cấp tốc quét vài lần, "A, là bổ tủy đó!"
"Được rồi!" Nhìn trước mặt căn bản không thể chạm đũa vào bát, Thiệu Ngạn Mục cuối cùng chịu không nổi, đập bàn đứng lên! Chỉ Triệu Lẫm Hoán lại nói không ra lời... Lẽ nào phải chỉ trích sự quan tâm của người ta sao?
"Ngạn Nhi..." Thấy Thiệu Ngạn Mục phát hỏa, Triệu Lẫm Hoán vội vã thu về bản sao, ngồi nghiêm chỉnh, biểu tình cũng lã chã muốn khóc, "Anh, anh chỉ muốn bồi thường một chút mà~" tựa như hết sức vô ý mà chà vò tay áo, lại nhìn lén vợ thân yêu, tốt, không giận nữa, "Ngạn, anh cũng biết đã làm cho em chịu khổ mà..." Luôn luôn ngẩng cao đầu giờ cúi thấp, tay áo bị chà xát mạnh hơn, "Nếu như, nếu như Ngạn nhi cảm thấy quấy rầy em, anh... anh có thể xin lỗi đó! Hoặc là, hoặc là Ngạn nhi có yêu cầu gì đều có thể cho anh biết đó!... Anh, anh nhất định, nhất định..." Thanh âm mang theo vạn phần khẩn cầu, nghe nổi lên niềm thương cảm!
Một hồi nói làm cho Dạ Linh và mấy hộ vệ trong bóng tối lạnh lẽo, mong muốn sau khi trở về bọn họ nghe xong những lời này sẽ không bị hoàng thượng sung quân biên cương. Dạ Linh càng cương cứng khuân mặt, cả Tiểu Mẫn ăn cơm cũng run rẩy tay, Tiểu mẫn vẫn cứ như bị đông lạnh, có điểm cứng đờ.
Mà Thiệu Ngạn Mục thì lại không biết làm sao, làm sao chứ? Bản thân nên trả lời ra sao? "Đó, đó... tôi không có ý đó..."
"Vậy Ngạn Nhi em chính là chấp nhận anh rồi?!" Đầu bất chợt ngẩng lên, nhìn ra được vẻ kinh ngạc.
"A? Này... Tôi..." Nghĩ tới ý nghĩ khi trước thuận theo tự nhiên, nếu không thì thuận theo Lẫm Hoán? Nhưng... Có đáng hay không? Có quá dễ dàng cho Lẫm Hoán không?
Thấy Ngạn Nhi lại như dao động, Triệu Lẫm Hoán đắc ý~ quả nhiên với Ngạn nhi chính là phải dùng mềm mại kiên định gia tăng làm nũng nha!~
Thiệu Ngạn Mục đáng thương từ nay về sau đã bị chiêu này ăn đến cạn khô!
Đứng dậy, mặc quần áo, rửa mặt. Còn giống như ngủ không đủ, đầu loáng chân choáng. Quên đi, mặc kệ Lẫm Hoán, suy nghĩ một đêm vẫn chưa có kết quả, vẫn thuận theo tự nhiên đi để chuyện phiền lòng qua một bên, đi ra cửa phòng.
"Cha không ngoan!" dáng người nho nhỏ vừa thấy Thiệu Ngạn Mục đi ra, lè lưỡi, ngón trỏ chỉ gương mặt bản thân, nói: "Cha dậy muộn thế, xấu hổ xấu hổ xấu hổ~"
Tiểu tử thối còn quản lý khi dậy của lão tử! "Được được cha không ngoan~ Vậy Tiểu Mẫn ngoan rồi chứ?" Thiệu Ngạn Mục cười cười, sủng nị phết phết chóp mũi Tiểu Mẫn, ôm nó một cái.
Ngồi ở trên tay cha, bàn tay nhỏ bé ôm lấy cổ cha, một tay chỉ trong sân, hết sức đắc ý: "Tiểu Mẫn quá ngoan! Tiểu Mẫn có giúp Linh thúc bày đũa!!"
Ôm Tiểu Mẫn vào trong sân, Thiệu Ngạn Mục mới nhìn đến chiếc bàn vuông, A Linh đang bày bát đĩa. "Đại ca dậy à, ăn trưa ngay thôi." Trải qua nỗ lực của Thiệu Ngạn Mục Dạ Linh cuối cùng đem "Nương nương" đổi trở lại "Đại ca".
Trên bàn đã bày mấy đĩa đồ ăn, nói chung thông thường, khiến Thiệu Ngạn Mục vô cùng kinh ngạc: "A Linh, từ lúc nào cậu học được làm những món này? Sao không sớm trình diễn ha."
Dạ Linh sờ sờ mũi, có chút thẹn thùng, bình thường bọn họ ăn cũng đều do tay Thiệu Ngạn Mục làm, bản thân chỉ biết chút xào nướng, "Đại ca~ những món này đều không phải do đệ làm..."
"Ai~ cẩn thận, để anh để anh!" Thanh âm quen thuộc từ phòng bếp truyền ra.
Bóng người đi ra thiếu chút nữa khiến Thiệu Ngạn Mục cầm tay Tiểu Mẫn ngã sấp trên mặt đất, khẽ giật mình há to miệng, trừng lớn mắt, mình nhìn thấy cái gì!?
Cái người lượn lờ quanh bản thân xưa nay mang tạp dề hoa nho nhỏ nấu ăn, bưng một bát canh đó rõ ràng là hoàng đế Long Á Triệu Lẫm Hoán!
"A, Ngạn nhi em đã dậy rồi, nhất định đói bụng ha... Chờ một chút, còn có hai món đang nấu, anh sẽ bưng lên!" Triệu Lẫm Hoán mới vừa thành công bưng nồi canh lên đặt trên bàn vuông trên mặt rõ ràng vẫn còn vết nhọ, tóc cũng rối, chỉ thấy Lẫm Hoán đặc biệt vui vẻ lui về phòng bếp.
Thiệu Ngạn Mục ngây dại. Triệu Lẫm Hoán hiện tại bộ dạng tạp dề mặt mày như thế khẳng đinh sẽ khiến thụ hạ của Lẫm Hoán sợ! Quét mắt nhìn A Linh đang cúi đầu vai run, phỏng chừng đang nghẹn cười. Lại vô ý thức cảm nhận xung quanh, ưm~hai ám vệ chắc là đang nhẫn rất khổ cực, khí tức cũng có chút bất ổn. --
Món đã bày lên, ba người chia ra ngồi ba phía, Tiểu Mẫn ngồi trên đùi Dạ Linh còn làm ầm ĩ, không có cách nào, so với bản thân làm cha, bé con còn thân thiết hơn với Linh thúc.
Lại lần nữa nhìn thức ăn trên bàn, Thiệu Ngạn Mục khẳng định, chắc là được đại trù nấu, được hoàng đế Triệu Lẫm Hoán hâm nóng, còn dọn ra tạo hình còn sốt nóng...
"Ngạn Nhi ăn cái này, đại phu nói cái này bổ thân lợi khí." Nói, Triệu Lẫm Hoán lại gắp cho Thiệu Ngạn Mục một miếng thịt thỏ, "A, còn này, đại phu nói cái này bổ gan lợi thận." Lại múc một muôi nhìn như có xác côn trùng gì đó. "Còn có còn có..." Triệu Lẫm Hoán đang ở hưởng thụ cho vợ yêu nhà mình nếm món canh ngọt ngào, cũng chưa từng chú ý tới vợ yêu đang xiết chặt chiếc đũa trong tay.
"Cái này lợi tinh thần bổ tim, à không, là bổ não đó? Nhuận gan đó?" Triệu Lẫm Hoán hơi quên câu vội vàng lấy từ trong lòng ra một bản sao, cấp tốc quét vài lần, "A, là bổ tủy đó!"
"Được rồi!" Nhìn trước mặt căn bản không thể chạm đũa vào bát, Thiệu Ngạn Mục cuối cùng chịu không nổi, đập bàn đứng lên! Chỉ Triệu Lẫm Hoán lại nói không ra lời... Lẽ nào phải chỉ trích sự quan tâm của người ta sao?
"Ngạn Nhi..." Thấy Thiệu Ngạn Mục phát hỏa, Triệu Lẫm Hoán vội vã thu về bản sao, ngồi nghiêm chỉnh, biểu tình cũng lã chã muốn khóc, "Anh, anh chỉ muốn bồi thường một chút mà~" tựa như hết sức vô ý mà chà vò tay áo, lại nhìn lén vợ thân yêu, tốt, không giận nữa, "Ngạn, anh cũng biết đã làm cho em chịu khổ mà..." Luôn luôn ngẩng cao đầu giờ cúi thấp, tay áo bị chà xát mạnh hơn, "Nếu như, nếu như Ngạn nhi cảm thấy quấy rầy em, anh... anh có thể xin lỗi đó! Hoặc là, hoặc là Ngạn nhi có yêu cầu gì đều có thể cho anh biết đó!... Anh, anh nhất định, nhất định..." Thanh âm mang theo vạn phần khẩn cầu, nghe nổi lên niềm thương cảm!
Một hồi nói làm cho Dạ Linh và mấy hộ vệ trong bóng tối lạnh lẽo, mong muốn sau khi trở về bọn họ nghe xong những lời này sẽ không bị hoàng thượng sung quân biên cương. Dạ Linh càng cương cứng khuân mặt, cả Tiểu Mẫn ăn cơm cũng run rẩy tay, Tiểu mẫn vẫn cứ như bị đông lạnh, có điểm cứng đờ.
Mà Thiệu Ngạn Mục thì lại không biết làm sao, làm sao chứ? Bản thân nên trả lời ra sao? "Đó, đó... tôi không có ý đó..."
"Vậy Ngạn Nhi em chính là chấp nhận anh rồi?!" Đầu bất chợt ngẩng lên, nhìn ra được vẻ kinh ngạc.
"A? Này... Tôi..." Nghĩ tới ý nghĩ khi trước thuận theo tự nhiên, nếu không thì thuận theo Lẫm Hoán? Nhưng... Có đáng hay không? Có quá dễ dàng cho Lẫm Hoán không?
Thấy Ngạn Nhi lại như dao động, Triệu Lẫm Hoán đắc ý~ quả nhiên với Ngạn nhi chính là phải dùng mềm mại kiên định gia tăng làm nũng nha!~
Thiệu Ngạn Mục đáng thương từ nay về sau đã bị chiêu này ăn đến cạn khô!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook