Hiền Thê Xui Xẻo
Chương 122: Phiên ngoại 122

Gần trưa, Tôn Hoằng Nhu tuyên bố tan học, cố gắng bình tĩnh rời đi.

Trong điện, các học sinh nhìn bóng lưng Tôn tiên sinh rời đi, sau đó, hơn phân nửa ánh mắt đều lặng lẽ xoay nhìn về phía Thất hoàng tử, lặng ngắm nhìn hai Bánh bao nhỏ.

Bánh bao nhỏ nhà Định Quốc Hầu không hói, vốn là đứa nhỏ nhất Triều Dương điện, tuy biết viết, nhưng đôi tay nhỏ bé cũng không thể có lực, viết chữ ra nhìn thật khó coi. Càng làm cho Tôn Hoằng Nhu bực mình là Định Quốc Hầu không chỉ chiều vợ mà còn cực chiều con, nhìn Bánh bao nhỏ mà xem, đang đi học nha, sao lại dám ngồi vẽ tranh a? Tức giận hơn là, một đứa nhỏ ba tuổi thì căn bản không thể hiểu được cái gì, lại còn cười ngốc nghếch nữa chứ!

Mà Sở Tê Bạch nhà Vương gia, là đứa nhỏ bốn tuổi, nhìn có vẻ thật sự đi học, kỳ thật là lén học theo Tể Tể vẽ tranh, không nghĩ đến lại dính mực vào mặt, khiến cho cả hai cái mặt đều vẽ hoa.

Học cả một buổi sáng, bụng bọn nhỏ đều đói cả, theo thứ tự đi theo thái giám cùng cung nữ đi dùng bữa.

Cung nữ thái giám buổi sáng nay dẫn Bánh bao nhỏ đến Triều Dương điện cũng đến, cung nữ tên Thuần Nga, thái giám là Tiểu Lý Tử, là hai người chăm sóc cuộc sống hằng ngày trong cung của Bánh bao nhỏ.

Thuần Nga cùng Tiểu Lý Tử nhìn gương mặt như diễn viên kịch của Bánh bao nhỏ, biểu tình kinh ngạc hoảng hốt, vội đem nước đến rửa mặt cho bé.

Thái giám cung nữ bên Sở Tê Bạch cũng mau chóng mang nước đến rửa sạch mặt cho Tiểu Chủ Tử.

“Minh Huệ tỷ tỷ, ta đói bụng ~~” Sở Tê Bạch ngẩng đầu nói với cung nữ của mình.

Cung nữ tên Minh Huệ kia mỉm cười, ôn nhu nói: “Thái Hậu nương nương đã chuẩn bị rồi, ngay trong Thiên điện, Tiểu Chủ Tử đói bụng có thể đi dùng bữa.”

Tiểu tử kia nghe xong, hai mắt đen láy chớp chớp, sau đó hỏi: “Có bánh bao hay không?”

“Ách… không có!” Khuôn mặt tươi cười của Minh Huệ có chút cứng lại, đại khái cũng hiểu mục đích vì sao Tiểu Chủ Tử lại hỏi vậy, phỏng chừng hiện tại toàn bộ kinh thành ai cũng biết tiểu công tử nhà Định Quốc Hầu bị bánh bao dụ dỗ tiến cung, chuyện này rất không hợp với uy danh của Định Quốc Hầu, cho nên ai nghe thấy chuyện này cũng thấy rất mơ hồ.

Sở Tê Bạch thật thất vọng, nhưng lại nhanh chóng phấn chấn lên, lôi kéo Tể Tể đã rửa mặt xong cùng Thất Hoàng tử đi ra ngoài, kêu lên: “Thất hoàng huynh, Tể Tể, chúng ta đi ăn cơm~~”

Thất Hoàng tử nghe được mà thụ sủng nhược kinh, cậu dù là Hoàng tử, mẫu thân cũng là phi tần, nhưng sủng ái lại không thể bằng Sở Tê Bạch, nếu có thể kết bạn tốt với Sở Tê Bạch, đương nhiên là tốt.

Vì thế ba cái Bánh bao nhỏ nắm tay nhau đi đến Thiên điện nghỉ ngơi ăn cơm.

Thiên điện là nơi được chuẩn bị cho bọn nhỏ nghỉ ngơi, khi bọn nhỏ đến, đã có một ít Bánh bao nhỏ được cung nữ thái giám hầu hạ dùng bữa, cũng có người đang nói chuyện, hoặc bởi thức ăn hôm nay không hợp khẩu vị mà tức giận… Các loại sự tình đều có.

Khi ba người vừa ngồi vào chỗ mình, đột nhiên xuất hiện vài cung nữ thái giám, mỗi người đều mang theo một giỏ trúc trong tay.

“Hoàng thượng có chỉ, chuẩn bị cho các vị Tiểu Chủ Tử thêm cơm…” Thái giám cao giọng nói, đại ý là hôm nay Hoàng đế hiếm khi có dịp quan tâm đến sự phát triển của đời sau, phân phó Ngự Thiện phòng làm thêm đồ ăn cho bọn nhỏ.

Hai mắt Bánh bao nhỏ nhất thời sáng lên, kích động nhìn chằm chằm rổ trong tay mấy người kia.

Cung nữ, thái giám theo thứ tự lấy món ăn trong rổ ra, một chồng lại một chồng vừa trắng trẻo, lại nóng hổi --- bánh bao….

Vì thế các bạn nhỏ kia đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía Bánh bao nhỏ, chỉ thấy hai mắt Bánh bao nhỏ sáng lên như sao, biểu tình đáng yêu như vậy, khiến cho những người muốn hâm mộ ghen tỵ đều không làm được.

“Là bánh bao~~” Sở Tê Bạch thật cao hứng, cười hớn hở với thái giám bên kia, “Hoàng bá bá là tốt nhất~~”

Thái giám kia cũng cười theo nói: “Nô tài sẽ đem lời của tiểu thế tử nói lại với Hoàng thượng, tin tưởng ngài sẽ rất cao hứng!”

Tể Tể cũng chạy lại, ngọt ngào nói: “Cảm ơn Hoàng thượng cùng công công ~~”

Thấy hai người này hành động, các bạn nhỏ kia cũng lập tức nói cảm tạ, mặc kệ có phải Hoàng thượng đặc biệt phân công đầu bếp làm bánh bao cho Bánh bao nhỏ nhà Định Quốc Hầu hay không, bọn họ cũng có phần, cho nên cần tỏ thái độ.

Bữa trưa, Tể Tể khoái trá ăn bánh bao. Tuy mùi vị Ngự bếp làm không tệ, nhưng không thể bằng sơn hào hải vị các bạn nhỏ khác ăn hằng ngày, nên không cảm thấy có gì là mỹ vị. Nhưng nghe đồn Bánh bao nhỏ là bị bánh bao trong hoàng cung câu dẫn mà tiến cung, bạn nhỏ lại rối rắm, không biết có phải vị giác mình hỏng rồi hay không? Lại thấy cả tiểu thế tử nhà Túc Vương cũng sung sướng ăn bánh bao nữa chứ!

Ăn trưa xong, các bạn nhỏ được nghỉ ngơi một canh giờ, sau đó tiếp tục giờ học buổi chiều. Nhưng bình thường, chương trình học buổi chiều tương đối nhàn hạ, phần lớn là học tài nghệ, bạn nhỏ có thể học tài nghệ bất kỳ mà mình thích, cầm kỳ thi hoạ, lễ nhạc kỵ xạ linh tinh đều có thể lựa chọn.

Sở Tê Bạch là Bánh bao nhỏ không chịu ngồi yên, tinh lực tràn đầy đến nỗi cung nữ thái giám chăm sóc bé cũng có chút lực bất tòng tâm. Cho nên giờ nghỉ trưa sao bé có thể ngồi yên được, đã sớm lôi kéo Tể Tể cùng Thất Hoàng tử đến một cung điện khác chơi rồi. Hơn nữa, với thân phận của bé trong cung, có ai dám ngăn cản bé, ngay cả Hoàng đế cũng cho phép bé đem Hoàng cung thành hậu viện nhà mình mà tuỳ tiện chơi, nên nhóm thị vệ đại nội cũng không thể ngăn tiểu tử kia lại, chỉ cần không xảy ra nguy hiểm là được rồi.

“Tiểu thế tử, đệ muốn đi đâu?” Thất Hoàng tử là đứa nhỏ lớn nhất, đành chịu trách nhiệm chăm sóc hai đứa nhỏ hơn vậy.

“Thất hoàng huynh, đến rừng trúc đi~~”

Thất Hoàng tử mê mang, cậu tuy lớn, nhưng mới là đứa nhỏ năm tuổi a, trong cung có nhiều nơi chưa đi qua, nào biết rừng trúc ở đâu. Chờ khi đứa nhỏ kia chỉ vào một chỗ thì phát hiện phía Đông khu đó quả thật có bụi trúc mọc rậm rạp, có lẽ đây chính là rừng trúc trong lời tiểu tử kia rồi.

Thất Hoàng tử tò mò đánh giá chỗ này, sân lớn, trừ rừng trúc phía Đông, phía Nam còn có một rừng hoa Mộc Cận (hoa dâm bụt), lúc này không phải mùa nở hoa, nên nhìn tương đối xanh tươi, mặc dù còn nhỏ, nhưng cũng có chút thích hơi thở mùa xuân rồi.

Nhưng là, nơi này có phần thanh tịnh quá.

Sở Tê Bạch hiển nhiên là can đảm, căn bản không e ngại gì cả, cầm tay Tể Tể đang u u mê mê chuẩn bị đi vào thì đột nhiên nghe thấy một tiếng khóc thút thít.

“Không cho phép khóc!” Một thanh âm tiểu hài tử vang lên, bên trong còn chứa hàm ý khinh bỉ. “Ngươi trừ khóc thì chính là khóc, một chút hữu dụng cũng không có!”

"Thực xin lỗi......"

"Hừ, thật vô dụng! Bực nhất là ngươi lại là con gái phụ hoàng, thật là mất hết mặt mũi Công chúa hoàng gia!"

Lúc này không có tiếng trả lời, ngay cả tiếng khóc cũng ngừng.

Thất Hoàng tử nhăn mặt, mà Sở Tê Bạch mở to hai mắt, vẻ mặt tò mò, ngược lại Tể Tể lại rõ ràng, sau đó mềm mại gọi: “Tiểu tỷ tỷ~~”

“Hả, ai, ôi!!!” Sở Tê Bạch quay đầu nhìn hắn, sau đó nhảy dựng lên, nắm tay hắn chạy vào, “Tể Tể, chúng ta đi xem chút~~”

"Tiểu thế tử......"

Thất Hoàng tử không kịp kêu, chỉ có thể khổ sở chạy theo, mà mấy thị vệ đại nội âm thầm bảo vệ phía sau cũng chỉ có thể chấp nhận mà đi vào, đặc biệt bọn họ nhìn thấy nơi kia thì âm thầm kêu khổ, chỉ hy vọng người kia hiện tại không ở đó, bằng không thì hậu quả thật không tưởng được.

Hai Bánh bao nhỏ xuyên vào rừng trúc, rất nhanh đến một lương đình trong rừng trúc, bên ngoài lương đình có hai cung nữ, đang cúi đầu đứng nghiêm một bên, trong đình hóng mát có hai tiểu cô nương, một người tầm bảy tuồi, một người tầm năm tuổi, ăn mặc đều là tơ lụa gấm vóc, đầu đeo trang sức, nhìn vừa xinh đẹp, phú quý lại đáng yêu.

Nhưng, lúc này, bé con năm tuổi ngã trên mặt đất, quần áo bị bẩn, mặt mũi đầy nước mắt, miệng nhỏ nhắn hồng hồng, mấp máy môi. Mà bé gái bảy tuổi đứng từ trên cao nhìn xuống, vẻ mặt không hờn không giận.

“Các ngươi đang làm gì?” Sở Tê Bạch hỏi, “Ngũ hoàng tỷ, Bát hoàng tỷ làm sao vậy?”

Nghe thấy tiếng hắn, người trong đình kia cả kinh, cung nữ vội quỳ xuống hành lễ, mà bé gái bảy tuổi kia thì giật mình, nhưng không nói lời nào, biểu tình cực chán ghét mấy người này.

“Thất Hoàng đệ, Sở Tê Bạch, các đệ đến đây là gì?” Ngũ Công chúa không hờn không giận hỏi.

“Chơi~~” Sở Tê Bạch vui vẻ mà trả lời, đây là nơi bé phát hiện ra, cho nên, hôm nay mới mang theo bạn mới đến chơi.

Lúc này, bạn Bánh bao nhỏ tỉnh tỉnh mê mê đi tới, kéo Bát Công chúa đang ngồi trên mặt đất lên, lấy khăn tay mẫu thân thêu cho từ trong túi áo ra lau mặt cho nàng, nói: “Tiểu tỷ tỷ, đừng khóc, khóc sẽ không có bánh bao~~”

"......" Bát công chúa mê mang nhìn bé, không rõ bé có ý tứ gì.

Hai cung nữ nhìn hai đứa bé một lớn một nhỏ nói chuyện, nhất thời không nhịn được mà bật cười.

“Ngươi là con của Định Quốc Hầu?” Ngũ Công chúa tò mò hỏi, mang theo khí phách cao cao tại thượng hỏi: “Ngươi nói tiểu Bát là bánh bao?”

Tể Tể cười ngọt ngào, vươn tay ôm mặt trắng mềm mại của Bát Công chúa, mềm mại nói: “Bánh bao~~”

Hai mắt đen láy của Bát Công chúa ngây thơ nhìn hắn, không có phản ứng.

Ngũ Công chúa xì một tiếng rồi cười rộ lên, mặt mũi xinh đẹp, tuy còn nhỏ, nhưng đã nhìn thấy tương lại là người tuyệt sắc, đó cũng là nguyên nhân vì sao nàng lại có thể kiêu ngạo như vậy, nàng là tiểu Công chúa xinh đẹp nhất rồi!

“Ngũ Hoàng tỷ, vừa rồi sao tiểu Bát lại khóc?” Thất Hoàng tử hỏi, trong lòng thừa hiểu vừa rồi, tiểu Bát lại bị Ngũ Hoàng tỷ khi dễ rồi, ai kêu tiểu Bát vừa chậm chạp lại ngây ngô, chính là tính cách như bánh bao, không hợp với hoàng cung, bọn tỷ muội đều thích ngầm khi dễ nàng.

“Hừ, tiểu Bát ngu ngốc, ai biết sao muội ấy lại khóc!” Ngũ Công chúa khinh thường nói, sau đó lại liếc mắt nhìn đứa nhỏ đang ôm mặt Bát Công chúa, trong lòng có chút buồn cười, chẳng lẽ thằng nhóc này thật sự coi tiểu Bát là bánh bao sao?

Tể Tể từ từ thu tay, sau đó đem khăn tay cho nàng, ngọt ngào dỗ: “Tiểu tỷ tỷ đừng khóc, nương nói khóc không tốt, sẽ….” Tiểu tử kia cố gắng nhớ đến lời mẫu thân hay nói, nhưng lại phát hiện không thể nhớ rõ được.

Bát Công chúa thuần khiết nhìn bé, sau đó lộ ra một nụ cười trẻ con, mềm mại nói: “Ừ, tiểu Bát không khóc.”

Trẻ con tâm tư đơn giản, không còn chuyện gì nữa, lại muốn đi thám hiểm xung quanh.

Đột nhiên, Sở Tê Bạch ồ lên một tiếng, nói với một phương hướng: “Ngươi là ai?”

Nghe hắn hỏi, mọi người đồng loạt quay lại, thấy trên một hành lang cách đó không xa, có một thiếu niên áo trắng như tuyết đứng đó, ôm cây đàn Ngọc trong lòng, tóc đen tôn lên khuôn mặt xuất thần thoát tục của hắn, nhìn từ xa, người nọ giống như một bức tranh thuỷ mặc – trong trẻo lại lạnh lùng, không nhiễm hồng trần, nhìn như một vị thần trên núi tuyết.

Không giống người thường, lại khiến cho người thường khó có thể dời mắt!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương