Hiền Thê Xui Xẻo
-
Chương 121: Phiên ngoại 121
A Manh đỡ thắt lưng, gọi con trai đang sung sướng ăn bánh bao lại.
Bánh bao nhỏ tay cầm một cái bánh bao, vui vẻ chạy đến, đầu tiên là xoa xoa bụng A Manh, sau đó đưa vật cầm trong tay cho A Manh, cười nói: “Nương, ăn bánh bao ~~ muội muội cũng ăn bánh bao~~”
A Manh vừa buồn cười vừa giận, gõ gõ đầu con trai, nói: “Ăn bánh bao suốt thôi, con vì bánh bao mà bán mình cho Hoàng cung rồi đấy!”
Bánh bao nhỏ tươi cười hớn hở, căn bản không hiểu mẹ đang nói gì.
A Manh bất đắc dĩ, quay đầu nhìn Ngu Nguyệt Trác đang ngồi nhàn nhã uống trà, tức giận nói: “Tể Tể mới ba tuổi, làm sao có thể làm thư đồng của Hoàng tử được? Chàng có nghe không đấy?” Hơn nữa Hoàng cung phức tạp như vậy, một đứa bé ở đó bị khinh dễ thì phải làm sao? Tể Tể nhà nàng có chút tinh ranh, nhưng vẫn chỉ là đứa nhỏ, làm sao có thể một mình tiến vào cái nơi ăn thịt người như vậy? Đừng nói với nàng cái gì mà Hoàng cung là đại gia đình, còn lâu nàng mới tin.
Ngu Nguyệt Trác nắm tay nàng, lại xoa xoa ngực giúp nàng đỡ tức giận, cười nói: “Nếu ta cự tuyệt, đoán chừng Hoàng thượng sẽ lập tức gả Bát công chúa cho Tể Tể, nàng nguyện ý có con dâu nhỏ sao?”
Nghe vậy, A Manh rối rắm: “Cái này cũng không thể được! Chung thân đại sự của Tể Tể, cần phải con thích mới được! Chàng nghe ta, không được can thiệp vào hôn sự của con!”
Ngu Nguyệt Trác mím môi, cười nói: “Đương nhiên! Nếu Tể Tể thích, đương nhiên sẽ để con tự do bắt về, người ngoài không thể can thiệp.”
“Cái gì mà bắt? Nói như thổ phỉ vậy? Đừng dạy hư con!” A Manh đối với tam quan của nam nhân này vốn đã không còn hy vọng, buồn bực nói: “Lúc trước chàng cũng tự do bắt ta về! Lúc đó, ta còn chưa muốn gả cho chàng. Hơn nữa, khi đó, cảm giác chàng thực khủng bố, ta…”
“Thật sự không muốn gả cho ta?” Ngu Nguyệt Trác đột nhiên cười rạng rỡ, thanh âm lại cực kỳ ôn nhu.
A Manh rùng mình một cái, vội chuyển đề tài: “Chúng ta không nói chuyện trước kia nữa, phải nói về chuyện của Tể Tể.”
Ngu Nguyệt Trác cũng không tính sẽ tha cho nàng, ôm nàng vào lòng, sờ sờ má nàng, cười nói: “Hiện tại cần nói chuyện của chúng ta, ta xin hỏi phu nhân, vì sao lúc trước lại không muốn gả cho vi phu? Là vi phu không tốt sao?”
"Này......" Mồ hôi lạnh của A manh chảy ròng ròng.
“Nào nào, chúng ta cần nghiêm túc nói chuyện về vấn đề này nào!”
Ngu Nguyệt Trác ôm nàng bước vào nội thất, để lại Bánh bao nhỏ ngây ngô tiếp tục ăn bánh bao vui vẻ.
********
Tuy A Manh đã được vị Hầu gia nào đó giải thích rõ ràng về việc Hoàng đế yêu thích Bánh bao nhỏ nhà nàng, nhưng sáng sớm hôm sau, thấy Bánh bao nhỏ chuẩn bị mọi thứ, rồi cùng cha rời đi, lòng A Manh vẫn thật chua xót.
Vì thế, thiếu chút nữa A Manh nguyền rủa Hoàng đế khỏi phải sinh nữa, đỡ phải tìm nhiều đứa nhỏ nhà người khác làm thư đồng cho Hoàng tử của hắn.
Trong Hoàng cung, Hoàng đế đang thay quần áo chuẩn bị vào triều, đột nhiên rùng mình một cái, cảm thấy hôm nay thật lạnh, cả người thực không khoẻ, quyết định sau khi bãi triều sẽ gọi thái y đến xem bệnh cho hắn một cái.
Đến Hoàng cung, Ngu Nguyệt Trác đem nhi tử giao cho cung nữ thái giám Hoàng đế sai đến, đứng tại chỗ nhìn con trai bước đi.
“Phụ thân nhớ tới đón Tể Tể nha~~”
"Được."
"Nhất định phải tới nga."
"Được."
Mỉm cười trên mặt Ngu Nguyệt Trác không thay đổi, đứng trước cung điện nguy nga, thân ảnh thon dài trầm ổn, vô hình tạo cho con người ta cảm giác an ổn, tin cậy.
Thái giám trong cung đứng nhìn Định Quốc Hầu, lại nhìn Bánh bao nhỏ ba tuổi kia, đây là thư đồng nhỏ tuổi nhất của Hoàng tử a, Thất hoàng tử lớn hơn hắn hai tuổi. Thật không hiểu Hoàng thượng đang nghĩ gì, xưa nay chọn thư đồng cho Hoàng tử rất nghiêm khắc, ngoại trừ phẩm đức, tài trí, còn phải xem tuổi, thường thường thư đồng sẽ lớn tuổi hơn Hoàng tử, như vậy mới có thể dẫn đường cho Hoàng tử khi Hoàng tử còn nhỏ, kiêm luôn việc chăm sóc Hoàng tử, nhưng thư đồng của Thất hoàng tử còn nhỏ hơn Thất hoàng tử hai tuổi, thật không biết ai sẽ chăm sóc ai.
Đến khi không nhìn thấy bóng dáng tiểu tử kia, Ngu Nguyệt Trác mới xoay người đi vào Tử Thần điện.
Bánh bao nhỏ thật biết điều đi theo thái giám dẫn đường.
Thái giám kia cũng bước đi thật chậm để tiểu tử kia có thể đuổi kịp, tránh cho việc đi nhanh làm bé té ngã, đám nô tài bọn họ sẽ không hay ho rồi.
Đi hai khắc mới chậm rãi tiến đến trước Triều Dương điện.
Triều Dương điện là nơi các hoàng tử dưới bảy tuổi học vỡ lòng ở đây, ở Đại Sở, các hoàng tử ba tuổi đã bắt đầu học vỡ lòng, đến khi bảy tuổi mới đến thư việc Thanh Sơn học cùng với các công tử nhà quyền quý khác.
Cho nên hôm nay tại Triều Dương điện, chỉ có bốn hoàng tử, phân theo thứ tự: Bát hoàng tử - bốn tuổi, Thất Hoàng tử và Lục Hoàng tử - năm tuổi, Ngũ hoàng tử - sáu tuổi.
Mà hôm nay, tại Triều Dương điện lại xuất hiện một thư đồng mới ba tuổi, vừa vặn học vỡ lòng, có thể hiểu được sư phụ nói gì sao?
Thất hoàng tử là đứa nhỏ tuấn tú, đại để là đã được mẫu phi căn dặn, cho nên cũng biết thư đồng của mình thân phận tôn tuý, hơn nữa, còn là do đích thân phụ hoàng chỉ định, ý nghĩa này, tuy mới là đứa nhỏ năm tuổi, nhưng cũng hiểu được chút chút, đối với Bánh bao nhỏ cười thật ấm áp.
“Tể Tể, lại đây ngồi!” Thất hoàng tử nắm tay bé tiến vào. Hôm qua, sau tiệc tối, bọn họ đã gặp nhau, thất hoàng tử được người nào đó bày mưu, cũng bắt chước gọi đứa nhỏ theo nhũ danh.
Các hoàng tử khác trong điện im lặng, chờ khi Bánh bao nhỏ đến, đều mỉm cười chào hỏi – nhưng nhìn thật không thiệt tình, hoàng tử cùng thư đồng thế lực gia tộc khác nhau, nhưng đều có một ý định: nhất định phải đối tốt với con của Định Quốc Hầu. Các thư đồng đều được trưởng bối nhà mình dặn dò, với uy thế của Định Quốc Hầu trong triều, đối tốt với con của Định Quốc Hầu, chỉ có lợi, không hề có hại.
Bánh bao nhỏ thật biết điều khéo léo đáp lễ với các đại ca lớn tuổi hơn, dù chỉ là đứa nhỏ, lại có phần ngốc ngốc, nhưng nhìn thật dễ bảo, lại thêm bộ dáng đáng yêu, thật là sinh vật vô hại, khiến cho ai cũng thấy yêu thích mà lơi là đề phòng.
Nhưng hôm nay ngoài Bánh bao nhỏ, còn có một người có thân phận tôn quý hơn Bánh bao nhỏ.
“Tể Tể!” Đứa nhỏ xinh đẹp tiến vào đại điện, vui vẻ chạy đến ôm lấy Bánh bao nhỏ đang ngồi trên ghế, cười nói: “Còn nhớ ta không?”
“Tiểu ca ca~~” Bánh bao nhỏ cũng thực vui vẻ ôm lại, hai đứa nhỏ tuấn tú ôm nhau, nhìn thật vui vẻ.
Nhưng người bên cạnh hoàn toàn không thấy vui.
Thái giám đuổi theo bé trai kia chạy đến, hoàng tử cùng thư đồng trong điện này đều là vẻ mặt khẩn trương, có thể thấy được sự xuất hiện của nam hài này có chút kiêng kỵ.
Không kiêng kỵ không được a, nam hài này ở trong cung nổi bần bật, gần như áp đảo cả Tứ hoàng tử được Hoàng hậu sinh ra. Tuy không phải là con của Sùng Đức hoàng đế, nhưng được cưng chiều hơn các Hoàng tử rất nhiều, chỉ cần có Thái hậu nương nương xuất hiện, mọi người đành phải chịu.
Lúc này, Ngũ hoàng tử lớn nhất mang theo thư đồng đến, cố gắng tươi cười hỏi: “Tê Bạch, hôm nay sao lại đến? Hoàng Tổ mẫu biết không?”
Nam hài này đúng là con trai của Sở Vương gia – Sở Tê Bạch, năm nay bốn tuổi, được Hoàng đế cùng Thái Hậu cưng chiều, hơn nữa với thân phận của cha bé, gần như có thể nói ở Đại Sở, không ai dám có ý kiến với Sở Tê Bạch.
“Ngũ Hoàng huynh, ta đến tìm Tể Tể! Hoàng tổ mẫu đã biết.” Sở Tê Bạch cười tủm tỉm nói, khuôn mặt xinh đẹp này cực giống Thái Hậu lúc còn trẻ, mọi người đều đoán, Thái Hậu cưng chiều bé, trừ việc phụ thân bé là Vương gia, cũng bởi là vì khuôn mặt này.
“Hôm nay Tể Bạch cùng Sở tỷ tỷ đến thư viện sao?”
“Không, ta muốn cùng Tể Tể đi chơi~~”
Nghe Sở Tê Bạch nói, vài đứa nhỏ ở đây thở dài, quả nhiên vẫn là trẻ con. Tuy nhiên, thế cũng tốt, chỉ cần bọn hắn không nghịch ngợm gây sự thì bọn họ không cần hao tổn tâm trí rồi.
Sở Tê Bạch lôi kéo Bánh bao nhỏ nhà Định Quốc Hầu đứng lên, đến một bên thì thầm, hai cái đầu nhỏ chụm vào nhau, mọi người cũng không nghe thấy bọn họ nói gì, Thất hoàng tử muốn đi qua nghe một chút, lại bị Sở Tê Bạch đuổi ra.
Trong khi hai bọn họ đang thì thầm, sư phụ đã đến.
Hôm nay đến ngày các Hoàng tử học Đại nho đương triều – Tôn Hoằng Nhu, hắn là tiên sinh khoảng năm mươi tuổi, bác học đa tài, là một trong các phu tử được Hoàng đế chỉ định.
Nhìn thấy sư phụ, các Hoàng tử cùng thư đồng có chút thất vọng, muốn hỏi cái gì cũng không dám, bởi sư phụ đối với học vấn thực nghiêm túc, mặc kệ thân phận của ngươi thế nào, chỉ cần ngồi trong lớp của ta, thì phải nghe theo ta. Thái độ nghiêm khắc của hắn cũng khiến cho các Hoàng tử trong giờ học của hắn thực ngoan ngoãn nhu thuận.
Chỉ có một nam hài là không cố kỵ gì, ngược lại, lôi kéo Tể Tể đến hỏi: “Tôn tiên sinh, hôm nay tiên sinh dạy sao? Ôn tiên sinh đâu?”
Tôn Hoằng Nhu thấy đứa nhỏ bên cạnh Sở Tê Bạch, khuôn mặt run rẩy, nói: “Hôm nay Ôn tiên sinh đến thư viện Thanh Sơn, đến phiên lão phu dạy các ngài.” Thấy bọn nhỏ có chút thất vọng cũng không vạch trần mà tiếp tục nói: “Vị này là tiểu công tử nhà Định Quốc Hầu sao? Mời người ngồi vào bên cạnh Thất hoàng tử.”
Bánh bao nhỏ bị điểm danh nhu thuận đáp, sau đó trở về ngồi bên cạnh Thất hoàng tử.
Tôn Hoằng Nhu thấy thế, trong lòng có chút nhẹ nhàng thở phào, may mà Bánh bao nhỏ là đứa nhỏ nghe lời. Sau đó quay sang nhìn nam hài đang ghé mặt vào bàn, hỏi: “Tiểu thế tử, hôm nay ngài học ở đây, hay là đến thư viện?” Tiểu thế tử phủ Túc Vương còn nhỏ tuổi, còn chưa đến tuổi đến thư viện, nhưng lại cứng rắn đi theo tỷ tỷ nhà mình đến thư viện, còn náo loạn không ít, khiến các tiên sinh trong thư viện Thanh Sơn cực đau đầu, lại không có cách phạt hắn.
Ánh mắt tiểu tử kia quay vòng, sau đó cười sáng lạn với Tôn Hoằng Nhu: “Hôm nay ta học ở đây. Ta ngồi cùng Tể Tể ~~” Nói xong, nhanh như chớp chạy tới, chen giữa Thất hoàng tử cùng Tể Tể.
Thất hoàng tử cười khổ một cái, sau đó ngồi dịch ra.
May mắn là Sở Tê Bạch tuy được Thái Hậu cùng Hoàng đế cưng chiều, nhưng vẫn còn có phụ thân nghiêm túc dạy dỗ, cho nên không có hoành hành ngang ngược, vẫn là đứa nhỏ ngoan, quay đầu nói với Thất hoàng tử: “Thất hoàng huynh, ta thích Tể Tể, có thể ngồi ở đây được chứ?”
“Đệ thích là tốt rồi.” Thất hoàng tử thật rộng lượng, nội tâm yên lặng thở nhẹ, chỉ cần tiểu tử kia không ép buộc người là được.
Bởi vì bọn trẻ còn nhỏ, cho nên thời gian học không nhiều, chỉ hai canh giờ, lúc khác thì để bọn nhóc luyện chữ. Tôn Hoằng Nhu thường thong thả đi lại trong lớp, quan sát các Hoàng tử cùng thư đồng luyện chữ.
Ngoài đại điện, hiếm khi Hoàng đế tâm huyết dâng trào đứng cùng với vài vị đại thần nhìn tình cảnh bên trong, không phát ra âm thanh nào cả.
Tôn Hoằng Nhu đến trước bàn Thất hoàng tử, xem qua, tán thưởng chữ viết của Thất hoàng tử, so với tháng trước có tiến bộ hơn, sau đó là đến Sở Tê Bạch chen chúc ngồi giữa kia, đứa nhỏ bốn tuổi còn nhỏ tuổi, chân tay mềm, nhưng đã thấy có khí khái, cuối cùng là đến đệ tử nhỏ tuổi nhất ở đây, sau khi xem xong, Tôn Hoằng Nhu thiếu chút nữa rút gân mắt.
“Ngài đang làm gì vậy?” Tôn Hoằng Nhu gõ gõ mặt bàn.
Thanh âm của Tôn Hoằng Nhu thu hút ánh mắt của mọi người trong ngoài đại điện, sau đó đều tập trung ở bàn của Bánh bao nhỏ, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn dính vài vết mực, đoán là do lau lung tung, khiến cho nửa khuôn mặt bị đen, nhìn đến khiến người ta dở khóc dở cười.
Bánh bao nhỏ ngẩng đầu nhìn sư phụ, sao đó cười ngốc nghếch, đem tờ giấy vẽ toàn chữ như gà bới giơ lên, ngọt ngào nói: “Tiên sinh, Tể Tể vẽ tranh, là vẽ tiên sinh.”
Tôn Hoằng Nhu cứng mặt nhìn những chữ như gà bới kia, khoé miệng run rẩy, làm sao hắn lại có cảm giác bức tranh kia là con rùa chổng vó? Là hắn sao?
Người trong ngoài điện cũng nhìn rõ bức tranh Bánh bao nhỏ giơ lên, không biết là ai bật cười một tiếng, sau đó vội bịt miệng.
Tôn Hoằng Nhu nghiêm khắc quay đầu nhìn, không phát hiện ra ai cười, quyết định sẽ trừng phạt sau, trước phải giải quyết sai lầm của Bánh bao nhỏ đã.
“Ngu Mẫn Thần, lão phu cho các ngài luyện chữ, không phải để các ngài vẽ tranh!” Hơn nữa, hắn là rùa á hả?
Bánh bao nhỏ ngây ngô nhìn hắn, nhẹ giọng đáp: “Tể Tể có luyện~~”
"Đâu?"
Ngón tay dính mực đen chỉ vào mấy vết này nọ bên cạnh rùa con, lại cười ngọt ngào với Tôn Hoằng Nhu: “Ở đây!”
Thiếu chút nữa Tôn Hoằng Nhu bị sặc chính nước bọt của mình mà chết, lúc trước hắn nghĩ đây là cảnh vật xung quanh, thì ra là chữ. Đang muốn nói gì đó, thì Bánh bao nhỏ lại cẩn thận gấp tờ giấy kia lại, rồi nói với hắn: “Tiên sinh, Tể Tể sẽ mang bức tranh này về cho nương xem~~”
"Vì sao?" Tôn Hoằng Nhu không hiểu, nhất thời hỏi lên.
Tiểu tử kia cười nham nhở, “Nương nói, thích gì đó, thì vẽ ra tranh, sau đó cất đi.”
Tôn Hoằng Nhu không nói được gì nữa, ý nghĩa là, Bánh bao nhỏ thích hắn, cho nên vẽ hắn rồi cất đi? Ngươi tin đây là tranh người chứ không phải tranh rùa sao?
Tôn Hoằng Nhu bị bất động, đành phải để hắn tiếp tục luyện chữ. Ai biết hắn vừa bước đi, chợt nghe thanh âm khiến hắn chút nữa té ngã.
"Tể tể, cũng vẽ tranh ta ~~"
"Ân, vẽ tranh Bạch ca ca ~~"
"Bất quá không cần giống tiên sinh làm rùa ~"
"Nga."
Các tiểu bằng hữu trong điện cố gắng không để mình phát ra tiếng cười, chỉ là bả vai run rẩy không thôi.
Ngoài đại điện, cũng có một đám đại nhân nhịn cười đến đỏ mặt, Hoàng đế bệ hạ nhìn Bánh bao nhỏ trong đại điện, sau đó nói với nam nhân đang cười đến tao nhã bên cạnh hắn: “Ngu ái khanh, con trai khanh thực thú vị!”
“Cảm ơn bệ hạ khích lệ!” Ngu Nguyệt Trác chắp tay nói.
Trẫm không khích lệ ngươi! Da mặt không cần dầy như vậy!
Sùng Đức hoàng đế nghẹn, sau đó mang theo đại thần lặng yên rời đi.
Bánh bao nhỏ tay cầm một cái bánh bao, vui vẻ chạy đến, đầu tiên là xoa xoa bụng A Manh, sau đó đưa vật cầm trong tay cho A Manh, cười nói: “Nương, ăn bánh bao ~~ muội muội cũng ăn bánh bao~~”
A Manh vừa buồn cười vừa giận, gõ gõ đầu con trai, nói: “Ăn bánh bao suốt thôi, con vì bánh bao mà bán mình cho Hoàng cung rồi đấy!”
Bánh bao nhỏ tươi cười hớn hở, căn bản không hiểu mẹ đang nói gì.
A Manh bất đắc dĩ, quay đầu nhìn Ngu Nguyệt Trác đang ngồi nhàn nhã uống trà, tức giận nói: “Tể Tể mới ba tuổi, làm sao có thể làm thư đồng của Hoàng tử được? Chàng có nghe không đấy?” Hơn nữa Hoàng cung phức tạp như vậy, một đứa bé ở đó bị khinh dễ thì phải làm sao? Tể Tể nhà nàng có chút tinh ranh, nhưng vẫn chỉ là đứa nhỏ, làm sao có thể một mình tiến vào cái nơi ăn thịt người như vậy? Đừng nói với nàng cái gì mà Hoàng cung là đại gia đình, còn lâu nàng mới tin.
Ngu Nguyệt Trác nắm tay nàng, lại xoa xoa ngực giúp nàng đỡ tức giận, cười nói: “Nếu ta cự tuyệt, đoán chừng Hoàng thượng sẽ lập tức gả Bát công chúa cho Tể Tể, nàng nguyện ý có con dâu nhỏ sao?”
Nghe vậy, A Manh rối rắm: “Cái này cũng không thể được! Chung thân đại sự của Tể Tể, cần phải con thích mới được! Chàng nghe ta, không được can thiệp vào hôn sự của con!”
Ngu Nguyệt Trác mím môi, cười nói: “Đương nhiên! Nếu Tể Tể thích, đương nhiên sẽ để con tự do bắt về, người ngoài không thể can thiệp.”
“Cái gì mà bắt? Nói như thổ phỉ vậy? Đừng dạy hư con!” A Manh đối với tam quan của nam nhân này vốn đã không còn hy vọng, buồn bực nói: “Lúc trước chàng cũng tự do bắt ta về! Lúc đó, ta còn chưa muốn gả cho chàng. Hơn nữa, khi đó, cảm giác chàng thực khủng bố, ta…”
“Thật sự không muốn gả cho ta?” Ngu Nguyệt Trác đột nhiên cười rạng rỡ, thanh âm lại cực kỳ ôn nhu.
A Manh rùng mình một cái, vội chuyển đề tài: “Chúng ta không nói chuyện trước kia nữa, phải nói về chuyện của Tể Tể.”
Ngu Nguyệt Trác cũng không tính sẽ tha cho nàng, ôm nàng vào lòng, sờ sờ má nàng, cười nói: “Hiện tại cần nói chuyện của chúng ta, ta xin hỏi phu nhân, vì sao lúc trước lại không muốn gả cho vi phu? Là vi phu không tốt sao?”
"Này......" Mồ hôi lạnh của A manh chảy ròng ròng.
“Nào nào, chúng ta cần nghiêm túc nói chuyện về vấn đề này nào!”
Ngu Nguyệt Trác ôm nàng bước vào nội thất, để lại Bánh bao nhỏ ngây ngô tiếp tục ăn bánh bao vui vẻ.
********
Tuy A Manh đã được vị Hầu gia nào đó giải thích rõ ràng về việc Hoàng đế yêu thích Bánh bao nhỏ nhà nàng, nhưng sáng sớm hôm sau, thấy Bánh bao nhỏ chuẩn bị mọi thứ, rồi cùng cha rời đi, lòng A Manh vẫn thật chua xót.
Vì thế, thiếu chút nữa A Manh nguyền rủa Hoàng đế khỏi phải sinh nữa, đỡ phải tìm nhiều đứa nhỏ nhà người khác làm thư đồng cho Hoàng tử của hắn.
Trong Hoàng cung, Hoàng đế đang thay quần áo chuẩn bị vào triều, đột nhiên rùng mình một cái, cảm thấy hôm nay thật lạnh, cả người thực không khoẻ, quyết định sau khi bãi triều sẽ gọi thái y đến xem bệnh cho hắn một cái.
Đến Hoàng cung, Ngu Nguyệt Trác đem nhi tử giao cho cung nữ thái giám Hoàng đế sai đến, đứng tại chỗ nhìn con trai bước đi.
“Phụ thân nhớ tới đón Tể Tể nha~~”
"Được."
"Nhất định phải tới nga."
"Được."
Mỉm cười trên mặt Ngu Nguyệt Trác không thay đổi, đứng trước cung điện nguy nga, thân ảnh thon dài trầm ổn, vô hình tạo cho con người ta cảm giác an ổn, tin cậy.
Thái giám trong cung đứng nhìn Định Quốc Hầu, lại nhìn Bánh bao nhỏ ba tuổi kia, đây là thư đồng nhỏ tuổi nhất của Hoàng tử a, Thất hoàng tử lớn hơn hắn hai tuổi. Thật không hiểu Hoàng thượng đang nghĩ gì, xưa nay chọn thư đồng cho Hoàng tử rất nghiêm khắc, ngoại trừ phẩm đức, tài trí, còn phải xem tuổi, thường thường thư đồng sẽ lớn tuổi hơn Hoàng tử, như vậy mới có thể dẫn đường cho Hoàng tử khi Hoàng tử còn nhỏ, kiêm luôn việc chăm sóc Hoàng tử, nhưng thư đồng của Thất hoàng tử còn nhỏ hơn Thất hoàng tử hai tuổi, thật không biết ai sẽ chăm sóc ai.
Đến khi không nhìn thấy bóng dáng tiểu tử kia, Ngu Nguyệt Trác mới xoay người đi vào Tử Thần điện.
Bánh bao nhỏ thật biết điều đi theo thái giám dẫn đường.
Thái giám kia cũng bước đi thật chậm để tiểu tử kia có thể đuổi kịp, tránh cho việc đi nhanh làm bé té ngã, đám nô tài bọn họ sẽ không hay ho rồi.
Đi hai khắc mới chậm rãi tiến đến trước Triều Dương điện.
Triều Dương điện là nơi các hoàng tử dưới bảy tuổi học vỡ lòng ở đây, ở Đại Sở, các hoàng tử ba tuổi đã bắt đầu học vỡ lòng, đến khi bảy tuổi mới đến thư việc Thanh Sơn học cùng với các công tử nhà quyền quý khác.
Cho nên hôm nay tại Triều Dương điện, chỉ có bốn hoàng tử, phân theo thứ tự: Bát hoàng tử - bốn tuổi, Thất Hoàng tử và Lục Hoàng tử - năm tuổi, Ngũ hoàng tử - sáu tuổi.
Mà hôm nay, tại Triều Dương điện lại xuất hiện một thư đồng mới ba tuổi, vừa vặn học vỡ lòng, có thể hiểu được sư phụ nói gì sao?
Thất hoàng tử là đứa nhỏ tuấn tú, đại để là đã được mẫu phi căn dặn, cho nên cũng biết thư đồng của mình thân phận tôn tuý, hơn nữa, còn là do đích thân phụ hoàng chỉ định, ý nghĩa này, tuy mới là đứa nhỏ năm tuổi, nhưng cũng hiểu được chút chút, đối với Bánh bao nhỏ cười thật ấm áp.
“Tể Tể, lại đây ngồi!” Thất hoàng tử nắm tay bé tiến vào. Hôm qua, sau tiệc tối, bọn họ đã gặp nhau, thất hoàng tử được người nào đó bày mưu, cũng bắt chước gọi đứa nhỏ theo nhũ danh.
Các hoàng tử khác trong điện im lặng, chờ khi Bánh bao nhỏ đến, đều mỉm cười chào hỏi – nhưng nhìn thật không thiệt tình, hoàng tử cùng thư đồng thế lực gia tộc khác nhau, nhưng đều có một ý định: nhất định phải đối tốt với con của Định Quốc Hầu. Các thư đồng đều được trưởng bối nhà mình dặn dò, với uy thế của Định Quốc Hầu trong triều, đối tốt với con của Định Quốc Hầu, chỉ có lợi, không hề có hại.
Bánh bao nhỏ thật biết điều khéo léo đáp lễ với các đại ca lớn tuổi hơn, dù chỉ là đứa nhỏ, lại có phần ngốc ngốc, nhưng nhìn thật dễ bảo, lại thêm bộ dáng đáng yêu, thật là sinh vật vô hại, khiến cho ai cũng thấy yêu thích mà lơi là đề phòng.
Nhưng hôm nay ngoài Bánh bao nhỏ, còn có một người có thân phận tôn quý hơn Bánh bao nhỏ.
“Tể Tể!” Đứa nhỏ xinh đẹp tiến vào đại điện, vui vẻ chạy đến ôm lấy Bánh bao nhỏ đang ngồi trên ghế, cười nói: “Còn nhớ ta không?”
“Tiểu ca ca~~” Bánh bao nhỏ cũng thực vui vẻ ôm lại, hai đứa nhỏ tuấn tú ôm nhau, nhìn thật vui vẻ.
Nhưng người bên cạnh hoàn toàn không thấy vui.
Thái giám đuổi theo bé trai kia chạy đến, hoàng tử cùng thư đồng trong điện này đều là vẻ mặt khẩn trương, có thể thấy được sự xuất hiện của nam hài này có chút kiêng kỵ.
Không kiêng kỵ không được a, nam hài này ở trong cung nổi bần bật, gần như áp đảo cả Tứ hoàng tử được Hoàng hậu sinh ra. Tuy không phải là con của Sùng Đức hoàng đế, nhưng được cưng chiều hơn các Hoàng tử rất nhiều, chỉ cần có Thái hậu nương nương xuất hiện, mọi người đành phải chịu.
Lúc này, Ngũ hoàng tử lớn nhất mang theo thư đồng đến, cố gắng tươi cười hỏi: “Tê Bạch, hôm nay sao lại đến? Hoàng Tổ mẫu biết không?”
Nam hài này đúng là con trai của Sở Vương gia – Sở Tê Bạch, năm nay bốn tuổi, được Hoàng đế cùng Thái Hậu cưng chiều, hơn nữa với thân phận của cha bé, gần như có thể nói ở Đại Sở, không ai dám có ý kiến với Sở Tê Bạch.
“Ngũ Hoàng huynh, ta đến tìm Tể Tể! Hoàng tổ mẫu đã biết.” Sở Tê Bạch cười tủm tỉm nói, khuôn mặt xinh đẹp này cực giống Thái Hậu lúc còn trẻ, mọi người đều đoán, Thái Hậu cưng chiều bé, trừ việc phụ thân bé là Vương gia, cũng bởi là vì khuôn mặt này.
“Hôm nay Tể Bạch cùng Sở tỷ tỷ đến thư viện sao?”
“Không, ta muốn cùng Tể Tể đi chơi~~”
Nghe Sở Tê Bạch nói, vài đứa nhỏ ở đây thở dài, quả nhiên vẫn là trẻ con. Tuy nhiên, thế cũng tốt, chỉ cần bọn hắn không nghịch ngợm gây sự thì bọn họ không cần hao tổn tâm trí rồi.
Sở Tê Bạch lôi kéo Bánh bao nhỏ nhà Định Quốc Hầu đứng lên, đến một bên thì thầm, hai cái đầu nhỏ chụm vào nhau, mọi người cũng không nghe thấy bọn họ nói gì, Thất hoàng tử muốn đi qua nghe một chút, lại bị Sở Tê Bạch đuổi ra.
Trong khi hai bọn họ đang thì thầm, sư phụ đã đến.
Hôm nay đến ngày các Hoàng tử học Đại nho đương triều – Tôn Hoằng Nhu, hắn là tiên sinh khoảng năm mươi tuổi, bác học đa tài, là một trong các phu tử được Hoàng đế chỉ định.
Nhìn thấy sư phụ, các Hoàng tử cùng thư đồng có chút thất vọng, muốn hỏi cái gì cũng không dám, bởi sư phụ đối với học vấn thực nghiêm túc, mặc kệ thân phận của ngươi thế nào, chỉ cần ngồi trong lớp của ta, thì phải nghe theo ta. Thái độ nghiêm khắc của hắn cũng khiến cho các Hoàng tử trong giờ học của hắn thực ngoan ngoãn nhu thuận.
Chỉ có một nam hài là không cố kỵ gì, ngược lại, lôi kéo Tể Tể đến hỏi: “Tôn tiên sinh, hôm nay tiên sinh dạy sao? Ôn tiên sinh đâu?”
Tôn Hoằng Nhu thấy đứa nhỏ bên cạnh Sở Tê Bạch, khuôn mặt run rẩy, nói: “Hôm nay Ôn tiên sinh đến thư viện Thanh Sơn, đến phiên lão phu dạy các ngài.” Thấy bọn nhỏ có chút thất vọng cũng không vạch trần mà tiếp tục nói: “Vị này là tiểu công tử nhà Định Quốc Hầu sao? Mời người ngồi vào bên cạnh Thất hoàng tử.”
Bánh bao nhỏ bị điểm danh nhu thuận đáp, sau đó trở về ngồi bên cạnh Thất hoàng tử.
Tôn Hoằng Nhu thấy thế, trong lòng có chút nhẹ nhàng thở phào, may mà Bánh bao nhỏ là đứa nhỏ nghe lời. Sau đó quay sang nhìn nam hài đang ghé mặt vào bàn, hỏi: “Tiểu thế tử, hôm nay ngài học ở đây, hay là đến thư viện?” Tiểu thế tử phủ Túc Vương còn nhỏ tuổi, còn chưa đến tuổi đến thư viện, nhưng lại cứng rắn đi theo tỷ tỷ nhà mình đến thư viện, còn náo loạn không ít, khiến các tiên sinh trong thư viện Thanh Sơn cực đau đầu, lại không có cách phạt hắn.
Ánh mắt tiểu tử kia quay vòng, sau đó cười sáng lạn với Tôn Hoằng Nhu: “Hôm nay ta học ở đây. Ta ngồi cùng Tể Tể ~~” Nói xong, nhanh như chớp chạy tới, chen giữa Thất hoàng tử cùng Tể Tể.
Thất hoàng tử cười khổ một cái, sau đó ngồi dịch ra.
May mắn là Sở Tê Bạch tuy được Thái Hậu cùng Hoàng đế cưng chiều, nhưng vẫn còn có phụ thân nghiêm túc dạy dỗ, cho nên không có hoành hành ngang ngược, vẫn là đứa nhỏ ngoan, quay đầu nói với Thất hoàng tử: “Thất hoàng huynh, ta thích Tể Tể, có thể ngồi ở đây được chứ?”
“Đệ thích là tốt rồi.” Thất hoàng tử thật rộng lượng, nội tâm yên lặng thở nhẹ, chỉ cần tiểu tử kia không ép buộc người là được.
Bởi vì bọn trẻ còn nhỏ, cho nên thời gian học không nhiều, chỉ hai canh giờ, lúc khác thì để bọn nhóc luyện chữ. Tôn Hoằng Nhu thường thong thả đi lại trong lớp, quan sát các Hoàng tử cùng thư đồng luyện chữ.
Ngoài đại điện, hiếm khi Hoàng đế tâm huyết dâng trào đứng cùng với vài vị đại thần nhìn tình cảnh bên trong, không phát ra âm thanh nào cả.
Tôn Hoằng Nhu đến trước bàn Thất hoàng tử, xem qua, tán thưởng chữ viết của Thất hoàng tử, so với tháng trước có tiến bộ hơn, sau đó là đến Sở Tê Bạch chen chúc ngồi giữa kia, đứa nhỏ bốn tuổi còn nhỏ tuổi, chân tay mềm, nhưng đã thấy có khí khái, cuối cùng là đến đệ tử nhỏ tuổi nhất ở đây, sau khi xem xong, Tôn Hoằng Nhu thiếu chút nữa rút gân mắt.
“Ngài đang làm gì vậy?” Tôn Hoằng Nhu gõ gõ mặt bàn.
Thanh âm của Tôn Hoằng Nhu thu hút ánh mắt của mọi người trong ngoài đại điện, sau đó đều tập trung ở bàn của Bánh bao nhỏ, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn dính vài vết mực, đoán là do lau lung tung, khiến cho nửa khuôn mặt bị đen, nhìn đến khiến người ta dở khóc dở cười.
Bánh bao nhỏ ngẩng đầu nhìn sư phụ, sao đó cười ngốc nghếch, đem tờ giấy vẽ toàn chữ như gà bới giơ lên, ngọt ngào nói: “Tiên sinh, Tể Tể vẽ tranh, là vẽ tiên sinh.”
Tôn Hoằng Nhu cứng mặt nhìn những chữ như gà bới kia, khoé miệng run rẩy, làm sao hắn lại có cảm giác bức tranh kia là con rùa chổng vó? Là hắn sao?
Người trong ngoài điện cũng nhìn rõ bức tranh Bánh bao nhỏ giơ lên, không biết là ai bật cười một tiếng, sau đó vội bịt miệng.
Tôn Hoằng Nhu nghiêm khắc quay đầu nhìn, không phát hiện ra ai cười, quyết định sẽ trừng phạt sau, trước phải giải quyết sai lầm của Bánh bao nhỏ đã.
“Ngu Mẫn Thần, lão phu cho các ngài luyện chữ, không phải để các ngài vẽ tranh!” Hơn nữa, hắn là rùa á hả?
Bánh bao nhỏ ngây ngô nhìn hắn, nhẹ giọng đáp: “Tể Tể có luyện~~”
"Đâu?"
Ngón tay dính mực đen chỉ vào mấy vết này nọ bên cạnh rùa con, lại cười ngọt ngào với Tôn Hoằng Nhu: “Ở đây!”
Thiếu chút nữa Tôn Hoằng Nhu bị sặc chính nước bọt của mình mà chết, lúc trước hắn nghĩ đây là cảnh vật xung quanh, thì ra là chữ. Đang muốn nói gì đó, thì Bánh bao nhỏ lại cẩn thận gấp tờ giấy kia lại, rồi nói với hắn: “Tiên sinh, Tể Tể sẽ mang bức tranh này về cho nương xem~~”
"Vì sao?" Tôn Hoằng Nhu không hiểu, nhất thời hỏi lên.
Tiểu tử kia cười nham nhở, “Nương nói, thích gì đó, thì vẽ ra tranh, sau đó cất đi.”
Tôn Hoằng Nhu không nói được gì nữa, ý nghĩa là, Bánh bao nhỏ thích hắn, cho nên vẽ hắn rồi cất đi? Ngươi tin đây là tranh người chứ không phải tranh rùa sao?
Tôn Hoằng Nhu bị bất động, đành phải để hắn tiếp tục luyện chữ. Ai biết hắn vừa bước đi, chợt nghe thanh âm khiến hắn chút nữa té ngã.
"Tể tể, cũng vẽ tranh ta ~~"
"Ân, vẽ tranh Bạch ca ca ~~"
"Bất quá không cần giống tiên sinh làm rùa ~"
"Nga."
Các tiểu bằng hữu trong điện cố gắng không để mình phát ra tiếng cười, chỉ là bả vai run rẩy không thôi.
Ngoài đại điện, cũng có một đám đại nhân nhịn cười đến đỏ mặt, Hoàng đế bệ hạ nhìn Bánh bao nhỏ trong đại điện, sau đó nói với nam nhân đang cười đến tao nhã bên cạnh hắn: “Ngu ái khanh, con trai khanh thực thú vị!”
“Cảm ơn bệ hạ khích lệ!” Ngu Nguyệt Trác chắp tay nói.
Trẫm không khích lệ ngươi! Da mặt không cần dầy như vậy!
Sùng Đức hoàng đế nghẹn, sau đó mang theo đại thần lặng yên rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook