Ta tên Minh Nguyệt Tâm, vào 5 năm trước, vào đêm trăng tròn, ta bị sảy chân từ vách núi cao rơi xuống nước, ta dần mất đi ý thức và rơi vào khoảng không
"Nguyệt Tâm...Nguyệt Tâm, mau tỉnh dậy" ta mơ màng nghe thấy âm thanh ai đó gọi ta, ta dần mở mắt
"Ngươi tỉnh rồi" bóng dáng mờ ảo của cô gái mặc trang phục cổ thuần khiết đứng trước mặt ta
"Chuyện gì vậy? Đây là đâu?" ta sực tỉnh, nhìn ngó xung quanh
"Đây là không gian tâm hồn của ngươi, chỉ có mình ngươi thấy được" giọng nói đó lại cất lên, ta vội hướng mắt về phía giọng nói ấy.
Là một cô gái giống hệt ta, nhưng cô ấy mặc trang phục cổ màu trắng vô cùng thuần khiết. Ngơ ngác khoảng 5 giây ta lập tức hoàn hồn
"Cô nói đây là không gian tâm hồn của ta và chỉ có mình ta thấy được ư? Vậy tại sao ngươi lại ở đây?"
"Chuyện này...tới lúc nào đó cô sẽ hiểu thôi. Nhưng bây giờ còn có vấn đề quan trọng hơn ta cần nhờ cô giúp, cô đồng ý giúp ta chứ?"
"Tại sao ta phải giúp ngươi, ta giúp ngươi có lợi gì cho ta chứ" ta hùng hồn chất vấn
"Hiện giờ cô đã là người thực vật trong thế giới thực, mẹ cô đang lo lắng túc trực hằng ngày hằng giờ bên cô đấy" cô ấy vừa nói hình ảnh trước mắt ta cũng thay đổi
Ta nhìn thấy mẹ ta mắt thâm quầng ngồi bên giường bệnh nắm tay ta. Mẹ ta vốn đã lắm bệnh, hai năm trước năm ta 17 tuổi, mẹ ta còn chịu đả kích vì ba vô tình gặp tai nạn qua đời. Tuy tài sản ba để lại đủ để mẹ con ta sống sung túc nhưng lại bị nhà nội ta âm mưu đoạt lại hết. Bởi thế hai mẹ con ta chỉ có thể sống nương tựa vào nhau. Khó lắm mới đi đến tận bây giờ, ta không thể bỏ mặc mẹ ta được.
"Ngươi muốn quay lại chứ? Quay lại bên mẹ ngươi?"
"Đúng! Ta muốn quay trở về bên bà ấy"
"Vậy giúp ta đi, ta sẽ giúp ngươi quay trở về bên bà ấy"
"Bằng cách nào?" ta vừa hỏi liền thấy cô gái trước mât bắt đầu tiêu tan dần
"Ta không còn nhiều thời gian, ta để lại cho ngươi một hệ thống chỉ mình ngươi thấy, nó sẽ giúp ngươi...à không thay ta giúp ngươi thay đổi số phận của ta và ngươi. Nhưng hãy nhớ lấy, nó như một ván cược, nếu cô thắng cô có thể thay đổi tất cả theo ý cô muốn, nhưng nếu cô thua...cũng không sao cả, chỉ bất lợi hơn chút thôi. Nhưng ta chắc chắn nếu cô hoàn thành tốt, cô sẽ nhận được cơ hội duy nhất thay đổi cuộc đời cô. Nhớ rằng đây là sự lựa chọn duy nhất của cô, hãy cố lên nhé! Tiểu cô nương" nói rồi cô ấy tan biến hoàn toàn, mí mắt ta cũng nặng trĩu dần rơi vào giấc ngủ
Lúc ta tỉnh dậy thấy bên cạnh ta toàn những gương mặt xa lạ, mặc toàn trang phục cổ đại
"Tiểu thư, người tỉnh rồi" một hầu nữ vui mừng hét to
"Ta ở đâu đây, ta bây giờ là ai?" ta lí nhí giọng hỏi, có vẻ không ai nghe thấy.
Bỗng "tinh" "Chào kí chủ ta là hệ thống gắn với linh hồn của người, từ nay ta sẽ là trợ thủ đắc lực của người"
"Ngươi là trợ thủ của ta, vậy ngươi cho ta biết đây là đâu là hiện tại ta là ai đi?" ta vẫn còn nghi ngờ, quay qua hỏi hệ thống một cách không tin tưởng
"Kí chủ vui lòng chờ trong chốc lát...!!! Ta sẽ quét và sớm cho kí chủ đáp án thôi" bảng hệ thống cứ thế xoay vòng xoay vòng một lúc lâu
"Ngươi là đồ fake à, sao lâu thế" ta bực bội mắng nó
"Kí chủ vui lòng không tức giận và chờ đợi"
...****************...
"Nguyệt Tâm...Nguyệt Tâm, mau tỉnh dậy" ta mơ màng nghe thấy âm thanh ai đó gọi ta, ta dần mở mắt
"Ngươi tỉnh rồi" bóng dáng mờ ảo của cô gái mặc trang phục cổ thuần khiết đứng trước mặt ta
"Chuyện gì vậy? Đây là đâu?" ta sực tỉnh, nhìn ngó xung quanh
"Đây là không gian tâm hồn của ngươi, chỉ có mình ngươi thấy được" giọng nói đó lại cất lên, ta vội hướng mắt về phía giọng nói ấy.
Là một cô gái giống hệt ta, nhưng cô ấy mặc trang phục cổ màu trắng vô cùng thuần khiết. Ngơ ngác khoảng 5 giây ta lập tức hoàn hồn
"Cô nói đây là không gian tâm hồn của ta và chỉ có mình ta thấy được ư? Vậy tại sao ngươi lại ở đây?"
"Chuyện này...tới lúc nào đó cô sẽ hiểu thôi. Nhưng bây giờ còn có vấn đề quan trọng hơn ta cần nhờ cô giúp, cô đồng ý giúp ta chứ?"
"Tại sao ta phải giúp ngươi, ta giúp ngươi có lợi gì cho ta chứ" ta hùng hồn chất vấn
"Hiện giờ cô đã là người thực vật trong thế giới thực, mẹ cô đang lo lắng túc trực hằng ngày hằng giờ bên cô đấy" cô ấy vừa nói hình ảnh trước mắt ta cũng thay đổi
Ta nhìn thấy mẹ ta mắt thâm quầng ngồi bên giường bệnh nắm tay ta. Mẹ ta vốn đã lắm bệnh, hai năm trước năm ta 17 tuổi, mẹ ta còn chịu đả kích vì ba vô tình gặp tai nạn qua đời. Tuy tài sản ba để lại đủ để mẹ con ta sống sung túc nhưng lại bị nhà nội ta âm mưu đoạt lại hết. Bởi thế hai mẹ con ta chỉ có thể sống nương tựa vào nhau. Khó lắm mới đi đến tận bây giờ, ta không thể bỏ mặc mẹ ta được.
"Ngươi muốn quay lại chứ? Quay lại bên mẹ ngươi?"
"Đúng! Ta muốn quay trở về bên bà ấy"
"Vậy giúp ta đi, ta sẽ giúp ngươi quay trở về bên bà ấy"
"Bằng cách nào?" ta vừa hỏi liền thấy cô gái trước mât bắt đầu tiêu tan dần
"Ta không còn nhiều thời gian, ta để lại cho ngươi một hệ thống chỉ mình ngươi thấy, nó sẽ giúp ngươi...à không thay ta giúp ngươi thay đổi số phận của ta và ngươi. Nhưng hãy nhớ lấy, nó như một ván cược, nếu cô thắng cô có thể thay đổi tất cả theo ý cô muốn, nhưng nếu cô thua...cũng không sao cả, chỉ bất lợi hơn chút thôi. Nhưng ta chắc chắn nếu cô hoàn thành tốt, cô sẽ nhận được cơ hội duy nhất thay đổi cuộc đời cô. Nhớ rằng đây là sự lựa chọn duy nhất của cô, hãy cố lên nhé! Tiểu cô nương" nói rồi cô ấy tan biến hoàn toàn, mí mắt ta cũng nặng trĩu dần rơi vào giấc ngủ
Lúc ta tỉnh dậy thấy bên cạnh ta toàn những gương mặt xa lạ, mặc toàn trang phục cổ đại
"Tiểu thư, người tỉnh rồi" một hầu nữ vui mừng hét to
"Ta ở đâu đây, ta bây giờ là ai?" ta lí nhí giọng hỏi, có vẻ không ai nghe thấy.
Bỗng "tinh" "Chào kí chủ ta là hệ thống gắn với linh hồn của người, từ nay ta sẽ là trợ thủ đắc lực của người"
"Ngươi là trợ thủ của ta, vậy ngươi cho ta biết đây là đâu là hiện tại ta là ai đi?" ta vẫn còn nghi ngờ, quay qua hỏi hệ thống một cách không tin tưởng
"Kí chủ vui lòng chờ trong chốc lát...!!! Ta sẽ quét và sớm cho kí chủ đáp án thôi" bảng hệ thống cứ thế xoay vòng xoay vòng một lúc lâu
"Ngươi là đồ fake à, sao lâu thế" ta bực bội mắng nó
"Kí chủ vui lòng không tức giận và chờ đợi"
...****************...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook