Hí Tử
-
Chương 3
Thật sự, muốn người trẻ tuổi, học được không nên phóng túng, học được khiêm tốn, học được suy nghĩ, thế nhưng những điều này căn bản là si tâm vọng tưởng.
Ta thật sự nhịn không được thở dài.
Nhiệm vụ mới, là áp sát một đại thần trong triều, bởi vì gã đã phá hủy đại kế khuynh thiên hạ của người nào đó.
Trước đây, ta sẽ an bài kế hoạch cho Bắc Sát vào lúc đêm khuya, ẩn vào phủ đệ của gã, giơ tay chém xuống, một phát, vạn sự đại cát…
Thế nhưng Bắc Sát lại không muốn, hắn nói như vậy quá không phù hợp với thân phận đệ nhất sát thủ Dạ Kiêu, còn nói loại phương pháp ám sát này giống như một tiểu lưu manh chỉ cần vài đồng tiền rẻ là có thể sai sử.
Vì vậy, ta với hắn nói qua, phủ đệ của gã kia canh giữ nghiêm ngặt, còn có đại thần ấy chính là đệ tử tục gia của Thiếu Lâm tự cho nên võ công không phải hạng thường, phương pháp này là an toàn nhất khả năng thành công cũng lớn nhất, thế nhưng Bắc Sát chỉ lắc đầu.
“Giết người như vậy, không có một chút tính khiêu chiến, nếu để người ngoài biết sát thủ Dạ Kiêu dùng phương pháp hèn nhát thế này, thì Dạ Kiêu làm sao đưa ra bộ dáng cao cao tại thượng để nhận nhiều tiền?” Hắn nói.
“Ám sát còn muốn nói qua phương thức?” ta nghi hoặc hỏi lại.
“Không nên sao?” Bắc Sát phản vấn.
“Nhất định sao?” ta tiếp tục hỏi.
“Không nên sao?” Bắc Sát trở mí mắt nhìn ta, vấn tiếp.
“Nhất định?” Ta nổ lực mở to hai mắt, kiên trì hỏi không ngừng.
… …
‘Sang—’ Long Tuyền kiếm rút ra khỏi vỏ, gác lên trên cổ ta, ta cuối cùng không lên tiếng.
Sau đó, Bắc Sát quyết định dùng phương thức ám sát quang minh chính đại, tuy rằng ta nghĩ loại phương thức sẽ giúp tổ chức thêm tiếng tăm, thế nhưng lại quá mức nguy hiểm, hơn nữa có khả năng liên lụy Dạ Kiêu bị quan phủ truy tra.
Nhưng mà, cổ bị kiếm gác lên, ta là không có tư cách kháng nghị.
Quên đi, chính nghĩ làm sao giúp hắn giải quyết tốt hậu quả.
Bất quá, ta thật sự muốn cùng hắn thảo luận một chút về phương thức ám sát, có muốn hay không chú trọng vấn đề này, thế nào lại không đúng mực? Đây chỉ là tự ta nói thầm.
Tiểu tử hiện tại…thật sự là…
… … … …
Ta thật sự nhịn không được thở dài.
Nhiệm vụ mới, là áp sát một đại thần trong triều, bởi vì gã đã phá hủy đại kế khuynh thiên hạ của người nào đó.
Trước đây, ta sẽ an bài kế hoạch cho Bắc Sát vào lúc đêm khuya, ẩn vào phủ đệ của gã, giơ tay chém xuống, một phát, vạn sự đại cát…
Thế nhưng Bắc Sát lại không muốn, hắn nói như vậy quá không phù hợp với thân phận đệ nhất sát thủ Dạ Kiêu, còn nói loại phương pháp ám sát này giống như một tiểu lưu manh chỉ cần vài đồng tiền rẻ là có thể sai sử.
Vì vậy, ta với hắn nói qua, phủ đệ của gã kia canh giữ nghiêm ngặt, còn có đại thần ấy chính là đệ tử tục gia của Thiếu Lâm tự cho nên võ công không phải hạng thường, phương pháp này là an toàn nhất khả năng thành công cũng lớn nhất, thế nhưng Bắc Sát chỉ lắc đầu.
“Giết người như vậy, không có một chút tính khiêu chiến, nếu để người ngoài biết sát thủ Dạ Kiêu dùng phương pháp hèn nhát thế này, thì Dạ Kiêu làm sao đưa ra bộ dáng cao cao tại thượng để nhận nhiều tiền?” Hắn nói.
“Ám sát còn muốn nói qua phương thức?” ta nghi hoặc hỏi lại.
“Không nên sao?” Bắc Sát phản vấn.
“Nhất định sao?” ta tiếp tục hỏi.
“Không nên sao?” Bắc Sát trở mí mắt nhìn ta, vấn tiếp.
“Nhất định?” Ta nổ lực mở to hai mắt, kiên trì hỏi không ngừng.
… …
‘Sang—’ Long Tuyền kiếm rút ra khỏi vỏ, gác lên trên cổ ta, ta cuối cùng không lên tiếng.
Sau đó, Bắc Sát quyết định dùng phương thức ám sát quang minh chính đại, tuy rằng ta nghĩ loại phương thức sẽ giúp tổ chức thêm tiếng tăm, thế nhưng lại quá mức nguy hiểm, hơn nữa có khả năng liên lụy Dạ Kiêu bị quan phủ truy tra.
Nhưng mà, cổ bị kiếm gác lên, ta là không có tư cách kháng nghị.
Quên đi, chính nghĩ làm sao giúp hắn giải quyết tốt hậu quả.
Bất quá, ta thật sự muốn cùng hắn thảo luận một chút về phương thức ám sát, có muốn hay không chú trọng vấn đề này, thế nào lại không đúng mực? Đây chỉ là tự ta nói thầm.
Tiểu tử hiện tại…thật sự là…
… … … …
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook