Hí Tử
-
Chương 4
Rõ như ban ngày mà ám sát trước mặt mọi người, quả thật rất nguy hiểm.
Bắc Sát đến Minh Nguyệt lâu nơi vị đại thần này uống trà thưởng hoa, lưng mang Long Tuyền kiếm nghênh ngang đi vào, tiêu sái cùng kiêu ngạo chém thị vị ngăn cản, một đường đến trước mặt đại thần, giơ tay chém xuống..
Ta cải trang thành Hoa Đán tại vũ đài lắp bắp xướng khúc [Mẫu Đơn đình] mắt lại hướng về nơi phát ra thanh âm chém giết, nhìn thấy huyết nhục khắp nơi, nghe tiếng kêu liên tục, trong nhất thời chỉ cảm giác đau đầu a đau đầu….
Thấy được Bắc Sát đang hướng đầu đại thần chém tới, lại không biết từ đâu bay tới một tiểu đao chặn ngay đường chém của hắn.
Thừa dịp này, vị đại thân ấy liền ngửa người ra sau, tránh đi một kiếm đoạt mệnh của hắn.
Bắc Sát và ta đều cả kinh, hắn xoay người kiểm tra người nơi nào hướng hắn công kích, lại bị ta một câu rống trở lại: “Chuyên tâm làm chuyện của ngươi”. Vì vậy, không hề chần chờ, một kiếm vung lên, hướng đại thần đâm tới…
Bắc Sát hoàn thành nhiệm vụ, đối với điều ấy ta yên tâm, bởi vì ta nghe được tiếng kêu thảm của vị đại thần.
Thế nhưng đều ta lo lắng hiện tại, chính là hắc y thiếu niên cứu đại thần vừa rồi như thế nào lại thoát ngay trước mặt ta.
“Còn đừng đó làm gì, ta đã đắc thủ, ngươi giết hắn đi! Quan binh sắp tới!” Bắc Sát phía sau ta hô to.
“Thế nhưng ta không thể giết người a!” Ta trả lời, luống cuống tay chân mà ngăn cản công kích của hắc y thiếu niên này a.
Được rồi,hiện tại đã bắt đầu lo lắng quan binh, thế nào lại không nghe ta nói? Nếu như đêm khuya lẽn vào động thủ, chẳng phải thần không hay quỷ không biết sao?
“Phiền phức!” Bắc Sát cả mắng, sau đó ta cảm thấy hoa mắt, tựa hồ thấy trên đỉnh đầu một đại điểu bạch sắc bay qua, sau đó đã đứng trước mặt ta, một đóa huyết sắc ‘Phốc’.
Này có lẽ là đầu hắc y thiêu niên rời khỏi cổ.
Ta thở dài một hơi, nhưng lại phát hiện chính mình bay lên, trong tay lại đang cầm vật gì.
Bắc Sát ôm thắt lưng ta, đề khí hướng cửa sổ tại lầu hai nhảy ra, mà cái hắn nhét vào tay ta, chính là đầu đầy máu của vị đại thần.
Ta và hắn nhìn thoáng qua, Minh Nguyệt lâu đều bị bao vây bởi các cung thủ.
Theo phản xạ kéo hắn lui về phía sau, cũng không nghĩ hắn sẽ mang ta ra bên ngoài.
Mắt thấy ngăn cản không được, ta vội vã đem hai tay áo của hí phục đang mặt trên người quấn lấy hai kẻ đang nằm tùy tiện đưa lên cửa sổ, hơi nghiên ngươi, liền rơi xuống…
Quả nhiên, hai cổ thi thể vừa từ cửa sổ rơi xuống, mưa tên liên tục bắn vào, khoảng cách lúc đó, hai cổ thi thể không còn là thi thể mà là con nhím a.
Bất quá, cũng nhờ hai thi thể này thu hút đa số cung thủ, Bắc Sát ôm ta lao ra từ cửa sổ, vũ tiến có chút thưa đi.
Mà trình độ cung thủ cùng vũ tiễn đối với ta cùng hắn mà nói, chỉ là đùa chơi.
Thế nhưng ta thật sự nghĩ, nếu không cùng tên tiểu tử trước đầy kiêu ngạo sau lại không học được gì khiêm tốn ta ít nhất cũng sống được mười năm…không là hai mươi năm!
… … … …
Bắc Sát ôm lấy ta đến hồ nước nằm tại khu rừng ngoài thành.
Ta chân vừa chạm đất, lập tức chạy đến gốc tiểu tùng, một cước đá văng khối đá trên đó, phía dưới tảng đá có một bao y phục
Từ trong đó lấy ra hai kiện y phục bằng vải thô và ít đồ dùng hằng ngày, hướng đến Bắc Sát.
“Thay” Ta phân phó nói, một bên dùng vải đen bao lấy đầu đại thần cho vào bao y phục, một bên cởi ra trang sức trên đầu gã.
“Ngươi thân là người Dạ Kiêu, cư nhiên lại không giết người?” Bắc Sát tiếp nhận y phục, nhưng không động tĩnh, chỉ là khiêu mi nhìn ta “Tuy rằng biểu hiện vừa rồi của ngươi luống cuống tay chân, nhưng với năng lực chỉ trong vòng vài chiêu có thể lấy đầu hắn..Ngươi vì sao không giết người?”.
“Ta chỉ là người phụ trách của sát thủ, không giết người có gì kỳ quái?” Ta trả lời, đem mấy vật trang sức hướng bao y phục, tuy rằng không đáng tiền nhưng cũng được vài lượng bạc vụn.
“Ngươi rõ ràng là nhìn thấy người chết ngay trước mắt nhưng mặt không đổi sắc, bị máu tươi kẻ khác dính đầy thân cũng vẫn bình tĩnh…Ngươi lãnh tính sai sử ta làm sao giết người, ngươi lại nói không thể giết người?” Bắc Sát như trước vấn.
“Lý thuyết và thực tế khác nhau.” Ta trả lời, “Nhanh thay y phục, chúng ta phải mau chóng rời khỏi nơi này, nếu bị quan binh bao vây là không phải hảo sự.”
Ta nói nhanh, liền cởi hí phục, mà ngay cả lý y (áo lót) cũng giật ra.
Sau đó, ta nghe thấy bên Bắc Sát hấp một khí rất nhỏ, ta nghiêng đầu, thấy hắn đang nhìn ta, là ánh mắt ta từng quen thuộc, cũng đã lâu rồi không nhìn thấy, cho tới bây giờ…chưa từng gặp lại thần sắc này.
Lòng ta cả kinh, sau đó Bắc Sát chậm rãi mở miệng.
“…Nghĩ không ra Trầm thúc một thân niên kỷ, hóa thành Hoa Đán, cũng có thể làm người kinh diễm a.”
“Ngươi nghĩ muốn ta?” Ta vừa hơi nhấc lông mi, xoay người đi đến bên hồ nước, cởi bỏ hí phục, dùng nước rửa mặt.
“…Nếu như không giả làm Hoa Đán ta như thế nào lại vào Minh Nguyệt lâu? Ta cũng không tin tưởng ngươi, một thân cậy mạnh.” nhìn hí phục tẩm nước, son phấn hồng từ từ tản ra, ta nheo mắt, hơi trào phúng trả lời hắn.
“Da Trầm thúc thật tốt.” một bàn tay có chút nóng đặt trên cổ ta, ta nhịn không được toàn thân run lên.
Tái quay đầu, nhìn về hắn, nhãn thần mang đầy lửa quen thuộc, kiềm không được ta rùng mình một cái.
“Trầm thúc ngươi được nam nhân ngủ qua, thân thể như thế nhuyễn, nhãn thần như thế mị…một tiểu quan cũng không hơn như thế này a…” ngữ điệu hắn càng lúc càng làm càn.
“Uy…ta là xuất thân từ gánh hát… tốt xấu gì ngươi cũng coi ta là trưởng bối?” Ta đứng lên, tận lực biểu hiện bản thân là trưởng bối.
“Nga? Trầm thúc, ngươi chính là người phụ trách của ta, theo Dạ Kiêu, thân phận ngươi so với ta còn thấp hơn…” Bắc Sát nói, một tay không khách khí nắm lấy tóc trên bả vai ta, “Người phụ trách, luôn chiếu cố sát thủ chúng ta…trong đó cũng có cả yêu cầu d*c v*ng?”
Chết tiệt, ta như thế nào quên tiểu tử hiện tại, thích nhất là dùng đủ thủ đoạn chèn ép bật trưởng bối không quyền không thế.
Huống chi hắn giết người nhiều như vậy giữa lúc nhiệt huyết sôi trào?
“A?…Ân….” ngay sau đó nhãn thân ta mọi nơi dao động, suy nghĩ đến phương pháp bỏ trốn.
“Như vậy hiện tại ta đối ngươi d*c v*ng rồi, ngươi có đúng hay không nên thỏa mãn ta?” tay hắn mạnh mẽ nắm lấy tóc ta kéo vào lòng.
“A..nắm sẽ thành ngốc đầu (trọc đầu)” Ta nói, xuất một chưởng phóng tới, nhưng tại trước khuôn mặt tuấn tú ngừng lại.
Mi mắt nhếch lên đầy tuấn tú, đôi mắt sáng lộ ra vẻ kiêu ngạo, sóng mũi cao thể hiện con người đầy tự tin, đôi môi mỏng nhưng lạnh lùng rõ ràng thấy người này tuyệt vô tình…
Gương mặt này giống như đã từng quen biết, làm cho bản thân sinh ra chán ghét, nhưng là như thế nào lại không có cách cự tuyệt.
“Ngươi cho rằng với năng lực thế có thể phản kháng ta?” Bắc Sát cười, cầm cổ tay ta giơ lên hướng về phía sau ta.
“Ta không tiếp thu” ta trả lời, “Bất quá ta nghĩ chúng ta không ly khai quan binh sẽ đuổi theo.”
Lông mi vừa nhấc, ta nghĩ Bắc Sát không có khả năng nghe không được thanh âm truyền từ ngoài rừng vào.
“Còn có chó săn, hơn nữa đã vây kín.” Ta nói, nhìn thấy hắn phẫn nộ buông tay, nắm chặt lấy Long Tuyền bảo kiếm.
“Không nên liều mạng, chỉ lưỡng bại câu thương.” Ta nói, chạy vội đến mở to bao y phục, thu thập mọi thứ xung quanh cho vào, tiếp để vào hố đất dưới táng tiểu tùng, đặt hòn đá lên khôi phục lại tráng thái ban đầu, lại đem đầu kia buột vào bên hông, quay đầu lại nắm lấy tay Bắc Sát.
“Trốn vào trong nước.” Ta nói: “Mạng ta liền giao cho ngươi.”
Bắc Sát suy nghĩ liếc mắt nhìn ta.
“Ngươi như thế nào lại nghĩ ra loại chủ ý mất mặt này?” hắn cau mày nói.
“Muốn chết hay muốn mặt mũi?” ta cũng nhíu mày nếu không hành động liền không kịp.
“Mang theo lão nhân gia ngươi quả thật vướng tay vướng chân.” Bắc Sát hung hăng giậm chân, ôm lấy thắt lưng ta, xoay người, hướng giữa hồ nước trầm xuống, lúc vừa chạm đến mặt nước, hắn dùng chân khí trong cơ thể bao phủ ta và hắn bức ra xung quanh ba thước, tựa cái phao rơi vào lòng nước tuy rung động nhưng không nổi lên.
Không khí bên trong không nhiều lắm, bất quá tiết kiệm hai canh giờ cũng không vấn đề, mà lúc này, đã đủ với tính nhẫn nại tìm kiếm của bọn quan binh.
Cuối cùng không việc gì, đó là suy nghĩ của ta…. Đột nhiên một bàn tay sờ vào trong y phục, sợ hãi của ta lại dấy lên.
“Ngươi….” Ta cả người run lên, không dám hành động quá vì sợ quan binh phát hiện.
“Ngươi đã nói mạng ngươi giao cho ta.” trên mặt hắn không chút sợ hãi còn lấy lời nói của ta mà nói lại.
Mở mắt trừng hắn, hắn lại càng làm càn tại trước ngực ta mơn, ta muốn thổ huyết, chết tiệt, đúng là vừa thoát khỏi miệng cọp lại gặp phải móng sói!
Quả nhiên, đem sinh mệnh giao trên tay kẻ khác là một việc tối ngu xuẩn.
Ta đã từng phạm một lần như thế nào lại phạm sai lần nữa?
Chết tiệt, thật sự là chết tiệt!
Nếu như ta có thể không đếm xỉa đến cái nhìn lạnh lùng của hắn, như vậy hắn sẽ không thành thật mà làm tới, thế nhưng…
Ta thật sự là không có bình tình a!~
Thân thể nhịn không được khiêu khích mà phát nhiệt đỏ cả lên, một ngụm thở dốc rồi lại lo lắng, đã sắp hết không khí, muốn chém cái tay không an phận hết lần này đến lần khác chiếm tiện nghi phía sau, muốn đánh hắn nhưng lại không thể không nghĩ đến nội lực hắn so với ta thâm sâu hơn…không có hắn hoặc chọc giận hắn ta không phải hít thở không khí tại đáy nước thì cũng đi lên bị quan binh loạn tiễn bắn chết…chết tiệt, không thể bỏ qua chuyện này: nếu lên mặt nước quan binh sẽ phát hiện, hắn đang ôm ta không thể chết được, còn ta lại không thể giết người, mà nếu không thể giết người…thì ta nhất định chết!
Rốt cuộc vì sinh mệnh mình, ta phải cố sức cắn môi trừng Bắc Sát, dụng vọng không khống chế được làm mặt ta càng ngày càng đen, nhìn mặt hắn càng ngày càng mơ hồ, ta dường như nhìn thấy một người….
Cũng như thế này song mi tuấn tú, cũng như thế này sâu mâu chứa thập phần kiêu ngạo, cũng như thế này sóng mũi cao thẳng cùng bờ môi bạc lạnh lùng, cũng như thế này thần sắc cao ngạo trêu tức người đời…
Làm cho một người hận đến nghiến răng, làm cho một người nhìn không được đều suy nghĩ thế nào mới có thể hung hăng chém xuống một nhát, làm cho một người đem đao đến trước mắt muốn bổ xuống nhưng lại không biết vì lý do gì dù chỉ là nữa nhát chém cũng không làm được….
Con mẹ nó! Nghĩ đến người kia lại phát hỏa, ta rốt cuộc nhịn không được, một tay vươn lên, nắm vạt áo Bắc Sát, trước khi hắn phản ứng, một ngụm cắn lên bờ môi hắn.
Khoang miệng dâng lên mùi máu tươi, ta biết điều này rất lỗ mãng, nhưng mà ta thật không ngờ chính là, Bắc Sát cư nhiên lại càng thô bạo hôn lấy ta!.
Ta lôi kéo tay hắn thẳng đến khố hạ, lại nghe được bên tai tiếng cười đầy khinh miệt, sau đó, thân thể ta toàn bộ d*c v*ng đều rơi vào tay hắn!
Cảm giác quen thuộc, thật muốn cứ như vậy trầm luân.
“Mau đuổi theo, bọn chúng vẫn còn đâu đây!” tiếng chó sủa vang khắp, nhượng ta cùng Bắc Sát không tự chủ mà thức tỉnh.
Ta đột nhiên nghĩ đến, vào lúc chôn y phục tại bên bờ nước, ta đã nghĩ ra một con đường khác, chính là con đường chuẩn bị cho hắn, thế nhưng lại nghe tiếng quan bình cùng chó săn, liền không có cách giải quyết.
Nghe thanh âm bọn quan binh, ta cùng Bắc Sát thở phào nhẹ nhõm.
Đại cát đại lợi! Trong lòng vui vẻ, nếu dựa theo kế hoạch trước kia, đại khái là không thể dễ dàng thoát khỏi mũi của lũ chó săn.
Nghe trên bờ không còn động tĩnh, Bắc Sát kéo tay ta lên, trong đầu ta một ý niệm như điện quang lóe lên, mạnh mẽ chế trụ lại tay hắn.
“Làm gì? Bọn chúng đã đi, còn ở nơi này làm gì? Ngươi thật là tại dưới nước mà làm…” Hắn nghi hoặc nhìn ta.
“Chờ một chút!” Ta ngăn trở tiếng huyên náo của hắn, nhẹ giọng nói: “Ta sợ có âm mưu”
“Có gì âm mưu?” Hắn nhíu mày, “Lão nhân gia ngươi thật đa sự”
“…Ít nhất…đợi nửa canh giờ…” Ta nói, “Ngươi nếu nhịn không được, ta sẽ lấy tay giúp ngươi giải quyết”.
“Nga?” Bắc Sát khơi mào lông mi “Ta muốn ngươi dùng miệng, không thì ta lập tức mang ngươi lên.”
“Ngươi không sợ chết?” Ta nhíu mày, tiểu tử này, cư nhiên đặng mũi liền lên mặt?
“Chỉ có ngươi sợ chết.” Hắn cười nói, “Ta rất thích cảm giác sống chết trong đó.”
“…Hảo” Ta do dự một lúc, rồi gật đầu, sau đó quỳ xuống, mặc kệ ngươi muốn hay không, ta là chưa muốn chết, huống hồ loại chuyện tình này đâu phải lần đầu tiên làm.
Thủy thảo tại dưới gối tạo một cảm giác mềm, vì do trong nước, nên có chút chậm chạm, cởi hết y phục trên người, thứ kia cùng hắn rất tương xứng, đem phân thân cho vào trong miệng…ta đột nhiên phát hiện, ta đúng là con mẹ nó tiện.!
Bắc Sát đến Minh Nguyệt lâu nơi vị đại thần này uống trà thưởng hoa, lưng mang Long Tuyền kiếm nghênh ngang đi vào, tiêu sái cùng kiêu ngạo chém thị vị ngăn cản, một đường đến trước mặt đại thần, giơ tay chém xuống..
Ta cải trang thành Hoa Đán tại vũ đài lắp bắp xướng khúc [Mẫu Đơn đình] mắt lại hướng về nơi phát ra thanh âm chém giết, nhìn thấy huyết nhục khắp nơi, nghe tiếng kêu liên tục, trong nhất thời chỉ cảm giác đau đầu a đau đầu….
Thấy được Bắc Sát đang hướng đầu đại thần chém tới, lại không biết từ đâu bay tới một tiểu đao chặn ngay đường chém của hắn.
Thừa dịp này, vị đại thân ấy liền ngửa người ra sau, tránh đi một kiếm đoạt mệnh của hắn.
Bắc Sát và ta đều cả kinh, hắn xoay người kiểm tra người nơi nào hướng hắn công kích, lại bị ta một câu rống trở lại: “Chuyên tâm làm chuyện của ngươi”. Vì vậy, không hề chần chờ, một kiếm vung lên, hướng đại thần đâm tới…
Bắc Sát hoàn thành nhiệm vụ, đối với điều ấy ta yên tâm, bởi vì ta nghe được tiếng kêu thảm của vị đại thần.
Thế nhưng đều ta lo lắng hiện tại, chính là hắc y thiếu niên cứu đại thần vừa rồi như thế nào lại thoát ngay trước mặt ta.
“Còn đừng đó làm gì, ta đã đắc thủ, ngươi giết hắn đi! Quan binh sắp tới!” Bắc Sát phía sau ta hô to.
“Thế nhưng ta không thể giết người a!” Ta trả lời, luống cuống tay chân mà ngăn cản công kích của hắc y thiếu niên này a.
Được rồi,hiện tại đã bắt đầu lo lắng quan binh, thế nào lại không nghe ta nói? Nếu như đêm khuya lẽn vào động thủ, chẳng phải thần không hay quỷ không biết sao?
“Phiền phức!” Bắc Sát cả mắng, sau đó ta cảm thấy hoa mắt, tựa hồ thấy trên đỉnh đầu một đại điểu bạch sắc bay qua, sau đó đã đứng trước mặt ta, một đóa huyết sắc ‘Phốc’.
Này có lẽ là đầu hắc y thiêu niên rời khỏi cổ.
Ta thở dài một hơi, nhưng lại phát hiện chính mình bay lên, trong tay lại đang cầm vật gì.
Bắc Sát ôm thắt lưng ta, đề khí hướng cửa sổ tại lầu hai nhảy ra, mà cái hắn nhét vào tay ta, chính là đầu đầy máu của vị đại thần.
Ta và hắn nhìn thoáng qua, Minh Nguyệt lâu đều bị bao vây bởi các cung thủ.
Theo phản xạ kéo hắn lui về phía sau, cũng không nghĩ hắn sẽ mang ta ra bên ngoài.
Mắt thấy ngăn cản không được, ta vội vã đem hai tay áo của hí phục đang mặt trên người quấn lấy hai kẻ đang nằm tùy tiện đưa lên cửa sổ, hơi nghiên ngươi, liền rơi xuống…
Quả nhiên, hai cổ thi thể vừa từ cửa sổ rơi xuống, mưa tên liên tục bắn vào, khoảng cách lúc đó, hai cổ thi thể không còn là thi thể mà là con nhím a.
Bất quá, cũng nhờ hai thi thể này thu hút đa số cung thủ, Bắc Sát ôm ta lao ra từ cửa sổ, vũ tiến có chút thưa đi.
Mà trình độ cung thủ cùng vũ tiễn đối với ta cùng hắn mà nói, chỉ là đùa chơi.
Thế nhưng ta thật sự nghĩ, nếu không cùng tên tiểu tử trước đầy kiêu ngạo sau lại không học được gì khiêm tốn ta ít nhất cũng sống được mười năm…không là hai mươi năm!
… … … …
Bắc Sát ôm lấy ta đến hồ nước nằm tại khu rừng ngoài thành.
Ta chân vừa chạm đất, lập tức chạy đến gốc tiểu tùng, một cước đá văng khối đá trên đó, phía dưới tảng đá có một bao y phục
Từ trong đó lấy ra hai kiện y phục bằng vải thô và ít đồ dùng hằng ngày, hướng đến Bắc Sát.
“Thay” Ta phân phó nói, một bên dùng vải đen bao lấy đầu đại thần cho vào bao y phục, một bên cởi ra trang sức trên đầu gã.
“Ngươi thân là người Dạ Kiêu, cư nhiên lại không giết người?” Bắc Sát tiếp nhận y phục, nhưng không động tĩnh, chỉ là khiêu mi nhìn ta “Tuy rằng biểu hiện vừa rồi của ngươi luống cuống tay chân, nhưng với năng lực chỉ trong vòng vài chiêu có thể lấy đầu hắn..Ngươi vì sao không giết người?”.
“Ta chỉ là người phụ trách của sát thủ, không giết người có gì kỳ quái?” Ta trả lời, đem mấy vật trang sức hướng bao y phục, tuy rằng không đáng tiền nhưng cũng được vài lượng bạc vụn.
“Ngươi rõ ràng là nhìn thấy người chết ngay trước mắt nhưng mặt không đổi sắc, bị máu tươi kẻ khác dính đầy thân cũng vẫn bình tĩnh…Ngươi lãnh tính sai sử ta làm sao giết người, ngươi lại nói không thể giết người?” Bắc Sát như trước vấn.
“Lý thuyết và thực tế khác nhau.” Ta trả lời, “Nhanh thay y phục, chúng ta phải mau chóng rời khỏi nơi này, nếu bị quan binh bao vây là không phải hảo sự.”
Ta nói nhanh, liền cởi hí phục, mà ngay cả lý y (áo lót) cũng giật ra.
Sau đó, ta nghe thấy bên Bắc Sát hấp một khí rất nhỏ, ta nghiêng đầu, thấy hắn đang nhìn ta, là ánh mắt ta từng quen thuộc, cũng đã lâu rồi không nhìn thấy, cho tới bây giờ…chưa từng gặp lại thần sắc này.
Lòng ta cả kinh, sau đó Bắc Sát chậm rãi mở miệng.
“…Nghĩ không ra Trầm thúc một thân niên kỷ, hóa thành Hoa Đán, cũng có thể làm người kinh diễm a.”
“Ngươi nghĩ muốn ta?” Ta vừa hơi nhấc lông mi, xoay người đi đến bên hồ nước, cởi bỏ hí phục, dùng nước rửa mặt.
“…Nếu như không giả làm Hoa Đán ta như thế nào lại vào Minh Nguyệt lâu? Ta cũng không tin tưởng ngươi, một thân cậy mạnh.” nhìn hí phục tẩm nước, son phấn hồng từ từ tản ra, ta nheo mắt, hơi trào phúng trả lời hắn.
“Da Trầm thúc thật tốt.” một bàn tay có chút nóng đặt trên cổ ta, ta nhịn không được toàn thân run lên.
Tái quay đầu, nhìn về hắn, nhãn thần mang đầy lửa quen thuộc, kiềm không được ta rùng mình một cái.
“Trầm thúc ngươi được nam nhân ngủ qua, thân thể như thế nhuyễn, nhãn thần như thế mị…một tiểu quan cũng không hơn như thế này a…” ngữ điệu hắn càng lúc càng làm càn.
“Uy…ta là xuất thân từ gánh hát… tốt xấu gì ngươi cũng coi ta là trưởng bối?” Ta đứng lên, tận lực biểu hiện bản thân là trưởng bối.
“Nga? Trầm thúc, ngươi chính là người phụ trách của ta, theo Dạ Kiêu, thân phận ngươi so với ta còn thấp hơn…” Bắc Sát nói, một tay không khách khí nắm lấy tóc trên bả vai ta, “Người phụ trách, luôn chiếu cố sát thủ chúng ta…trong đó cũng có cả yêu cầu d*c v*ng?”
Chết tiệt, ta như thế nào quên tiểu tử hiện tại, thích nhất là dùng đủ thủ đoạn chèn ép bật trưởng bối không quyền không thế.
Huống chi hắn giết người nhiều như vậy giữa lúc nhiệt huyết sôi trào?
“A?…Ân….” ngay sau đó nhãn thân ta mọi nơi dao động, suy nghĩ đến phương pháp bỏ trốn.
“Như vậy hiện tại ta đối ngươi d*c v*ng rồi, ngươi có đúng hay không nên thỏa mãn ta?” tay hắn mạnh mẽ nắm lấy tóc ta kéo vào lòng.
“A..nắm sẽ thành ngốc đầu (trọc đầu)” Ta nói, xuất một chưởng phóng tới, nhưng tại trước khuôn mặt tuấn tú ngừng lại.
Mi mắt nhếch lên đầy tuấn tú, đôi mắt sáng lộ ra vẻ kiêu ngạo, sóng mũi cao thể hiện con người đầy tự tin, đôi môi mỏng nhưng lạnh lùng rõ ràng thấy người này tuyệt vô tình…
Gương mặt này giống như đã từng quen biết, làm cho bản thân sinh ra chán ghét, nhưng là như thế nào lại không có cách cự tuyệt.
“Ngươi cho rằng với năng lực thế có thể phản kháng ta?” Bắc Sát cười, cầm cổ tay ta giơ lên hướng về phía sau ta.
“Ta không tiếp thu” ta trả lời, “Bất quá ta nghĩ chúng ta không ly khai quan binh sẽ đuổi theo.”
Lông mi vừa nhấc, ta nghĩ Bắc Sát không có khả năng nghe không được thanh âm truyền từ ngoài rừng vào.
“Còn có chó săn, hơn nữa đã vây kín.” Ta nói, nhìn thấy hắn phẫn nộ buông tay, nắm chặt lấy Long Tuyền bảo kiếm.
“Không nên liều mạng, chỉ lưỡng bại câu thương.” Ta nói, chạy vội đến mở to bao y phục, thu thập mọi thứ xung quanh cho vào, tiếp để vào hố đất dưới táng tiểu tùng, đặt hòn đá lên khôi phục lại tráng thái ban đầu, lại đem đầu kia buột vào bên hông, quay đầu lại nắm lấy tay Bắc Sát.
“Trốn vào trong nước.” Ta nói: “Mạng ta liền giao cho ngươi.”
Bắc Sát suy nghĩ liếc mắt nhìn ta.
“Ngươi như thế nào lại nghĩ ra loại chủ ý mất mặt này?” hắn cau mày nói.
“Muốn chết hay muốn mặt mũi?” ta cũng nhíu mày nếu không hành động liền không kịp.
“Mang theo lão nhân gia ngươi quả thật vướng tay vướng chân.” Bắc Sát hung hăng giậm chân, ôm lấy thắt lưng ta, xoay người, hướng giữa hồ nước trầm xuống, lúc vừa chạm đến mặt nước, hắn dùng chân khí trong cơ thể bao phủ ta và hắn bức ra xung quanh ba thước, tựa cái phao rơi vào lòng nước tuy rung động nhưng không nổi lên.
Không khí bên trong không nhiều lắm, bất quá tiết kiệm hai canh giờ cũng không vấn đề, mà lúc này, đã đủ với tính nhẫn nại tìm kiếm của bọn quan binh.
Cuối cùng không việc gì, đó là suy nghĩ của ta…. Đột nhiên một bàn tay sờ vào trong y phục, sợ hãi của ta lại dấy lên.
“Ngươi….” Ta cả người run lên, không dám hành động quá vì sợ quan binh phát hiện.
“Ngươi đã nói mạng ngươi giao cho ta.” trên mặt hắn không chút sợ hãi còn lấy lời nói của ta mà nói lại.
Mở mắt trừng hắn, hắn lại càng làm càn tại trước ngực ta mơn, ta muốn thổ huyết, chết tiệt, đúng là vừa thoát khỏi miệng cọp lại gặp phải móng sói!
Quả nhiên, đem sinh mệnh giao trên tay kẻ khác là một việc tối ngu xuẩn.
Ta đã từng phạm một lần như thế nào lại phạm sai lần nữa?
Chết tiệt, thật sự là chết tiệt!
Nếu như ta có thể không đếm xỉa đến cái nhìn lạnh lùng của hắn, như vậy hắn sẽ không thành thật mà làm tới, thế nhưng…
Ta thật sự là không có bình tình a!~
Thân thể nhịn không được khiêu khích mà phát nhiệt đỏ cả lên, một ngụm thở dốc rồi lại lo lắng, đã sắp hết không khí, muốn chém cái tay không an phận hết lần này đến lần khác chiếm tiện nghi phía sau, muốn đánh hắn nhưng lại không thể không nghĩ đến nội lực hắn so với ta thâm sâu hơn…không có hắn hoặc chọc giận hắn ta không phải hít thở không khí tại đáy nước thì cũng đi lên bị quan binh loạn tiễn bắn chết…chết tiệt, không thể bỏ qua chuyện này: nếu lên mặt nước quan binh sẽ phát hiện, hắn đang ôm ta không thể chết được, còn ta lại không thể giết người, mà nếu không thể giết người…thì ta nhất định chết!
Rốt cuộc vì sinh mệnh mình, ta phải cố sức cắn môi trừng Bắc Sát, dụng vọng không khống chế được làm mặt ta càng ngày càng đen, nhìn mặt hắn càng ngày càng mơ hồ, ta dường như nhìn thấy một người….
Cũng như thế này song mi tuấn tú, cũng như thế này sâu mâu chứa thập phần kiêu ngạo, cũng như thế này sóng mũi cao thẳng cùng bờ môi bạc lạnh lùng, cũng như thế này thần sắc cao ngạo trêu tức người đời…
Làm cho một người hận đến nghiến răng, làm cho một người nhìn không được đều suy nghĩ thế nào mới có thể hung hăng chém xuống một nhát, làm cho một người đem đao đến trước mắt muốn bổ xuống nhưng lại không biết vì lý do gì dù chỉ là nữa nhát chém cũng không làm được….
Con mẹ nó! Nghĩ đến người kia lại phát hỏa, ta rốt cuộc nhịn không được, một tay vươn lên, nắm vạt áo Bắc Sát, trước khi hắn phản ứng, một ngụm cắn lên bờ môi hắn.
Khoang miệng dâng lên mùi máu tươi, ta biết điều này rất lỗ mãng, nhưng mà ta thật không ngờ chính là, Bắc Sát cư nhiên lại càng thô bạo hôn lấy ta!.
Ta lôi kéo tay hắn thẳng đến khố hạ, lại nghe được bên tai tiếng cười đầy khinh miệt, sau đó, thân thể ta toàn bộ d*c v*ng đều rơi vào tay hắn!
Cảm giác quen thuộc, thật muốn cứ như vậy trầm luân.
“Mau đuổi theo, bọn chúng vẫn còn đâu đây!” tiếng chó sủa vang khắp, nhượng ta cùng Bắc Sát không tự chủ mà thức tỉnh.
Ta đột nhiên nghĩ đến, vào lúc chôn y phục tại bên bờ nước, ta đã nghĩ ra một con đường khác, chính là con đường chuẩn bị cho hắn, thế nhưng lại nghe tiếng quan bình cùng chó săn, liền không có cách giải quyết.
Nghe thanh âm bọn quan binh, ta cùng Bắc Sát thở phào nhẹ nhõm.
Đại cát đại lợi! Trong lòng vui vẻ, nếu dựa theo kế hoạch trước kia, đại khái là không thể dễ dàng thoát khỏi mũi của lũ chó săn.
Nghe trên bờ không còn động tĩnh, Bắc Sát kéo tay ta lên, trong đầu ta một ý niệm như điện quang lóe lên, mạnh mẽ chế trụ lại tay hắn.
“Làm gì? Bọn chúng đã đi, còn ở nơi này làm gì? Ngươi thật là tại dưới nước mà làm…” Hắn nghi hoặc nhìn ta.
“Chờ một chút!” Ta ngăn trở tiếng huyên náo của hắn, nhẹ giọng nói: “Ta sợ có âm mưu”
“Có gì âm mưu?” Hắn nhíu mày, “Lão nhân gia ngươi thật đa sự”
“…Ít nhất…đợi nửa canh giờ…” Ta nói, “Ngươi nếu nhịn không được, ta sẽ lấy tay giúp ngươi giải quyết”.
“Nga?” Bắc Sát khơi mào lông mi “Ta muốn ngươi dùng miệng, không thì ta lập tức mang ngươi lên.”
“Ngươi không sợ chết?” Ta nhíu mày, tiểu tử này, cư nhiên đặng mũi liền lên mặt?
“Chỉ có ngươi sợ chết.” Hắn cười nói, “Ta rất thích cảm giác sống chết trong đó.”
“…Hảo” Ta do dự một lúc, rồi gật đầu, sau đó quỳ xuống, mặc kệ ngươi muốn hay không, ta là chưa muốn chết, huống hồ loại chuyện tình này đâu phải lần đầu tiên làm.
Thủy thảo tại dưới gối tạo một cảm giác mềm, vì do trong nước, nên có chút chậm chạm, cởi hết y phục trên người, thứ kia cùng hắn rất tương xứng, đem phân thân cho vào trong miệng…ta đột nhiên phát hiện, ta đúng là con mẹ nó tiện.!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook