Thành Tử Dương!

Học viện Thăng Dương!

Vệ Tiểu Thiên sau một thời gian lân la liền trở thành một tên giáo sư tạm thời, nói rõ hơn là một thầy giáo thời vụ, nội dung dạy là thực chiến cho đám học viên.

Nôm na là đánh học viên hoặc bị học viên đánh để nhận tiền!

Vệ Tiểu Thiên được một người quản lý học viện dẫn đến chỗ một nhóm người khác, nhóm người này cũng giống như hắn, đều là thầy giáo thời vụ.

Bởi vì học sinh của học viện đánh với nhau nhiều cũng trở nên chán, cho nên học viện mới tuyển thêm thầy giáo thời vụ, để học sinh có thêm cảm giác mới lạ một chút.

Ngoài cảm giác mới lạ, mục đích chính của học viện cũng là để đám học viên có thêm kinh nghiệm, bởi người từ bên ngoài đều là những tấm chiếu cũ, để những tấm chiếu mới luyện tập với những tấm chiếu cũ, kinh nghiệm sống của học viên sẽ tốt hơn rất nhiều.

Đây được học viện gọi là: Khóa Huấn Luyện Thực Chiến Đặc Biệt!

Và thế, cứ cách hai tháng học viện Thăng Dương sẽ tuyển thêm một đợt thầy giáo thời vụ, Vệ Tiểu Thiên lúc đến đây liền thấy học viện đang tuyển người, thấy thế hắn lập tức đăng ký.

Quá trình đăng ký vô cùng dễ dàng, chỉ có điều người đăng ký có vẻ hơi ít.

Sau khi kiểm tra một lúc, quản lý học viện phát cho mỗi người một cái lệnh bài, trên lệnh bài có thông tin của những người đăng ký.

Tên: Lâm Thạch Công

Cấp bậc: Ngoại Luyện cửu trọng

Chức vụ: thầy giáo tạm thời

Thời hạn: Một năm.

Đây có thể xem như căn cước dùng để đi lại trong học viện, và cũng là phiếu lương để nhận lương.

Về phần tuy bọn họ là người lạ từ bên ngoài vào, đa phần đều là giang hồ chợ búa, nhưng học viện cũng không sợ bọn họ gây chuyện.

Bởi vì người mạnh nhất của nhóm thời vụ này cũng chỉ là Nội Luyện tam trọng, không đáng sợ.

Về phần tiền lương của bọn họ, việc này cũng do cấp bậc mà tính.

Ngoại Luyện nhất trọng mỗi tháng chỉ được 10 Kim Tệ, nhị trọng thì 20 Kim Tệ, cứ mỗi một cấp nhỏ liền thêm 10 Kim Tệ.

Vệ Tiểu Thiên mỗi tháng cũng chỉ có 90 Kim Tệ.

Nếu đạt đến Nội Luyện trở lên, tiền lương mới tính nhiều, người đạt được Nội Luyện tam trọng trong nhóm này mỗi tháng nhận được 400 Kim Tệ.

"Khóa thực chiến của học viện vào buổi chiều, còn khoảng sáu tiếng nửa, cho nên các ngươi tranh thủ nghỉ ngơi được rồi." Thạch Chủ Nhiệm ngẩng đầu cùng vẻ mặt nghênh ngang nhìn đám người nói, hắn chính là người quản lý nhóm thời vụ lần này."

Chỉ là Thạch Chủ Nhiệm vừa nói xong liền chăm chăm nhìn đến một người, người đó giống như một kẻ chưa trải sự đời, tên này hết nhìn trái rồi phải, nhìn trên xuống dưới, bộ dáng không quan tâm đến Thạch Chủ Nhiệm hắn nói gì.

Nhìn lại một nhóm người ở bên cạnh nịnh nọt lấy lòng mình, rồi nhìn về người kia, ánh mắt Thạch Chủ Nhiệm dần dần trầm xuống.

"Được rồi, các ngươi đi chuẩn bị rồi nghỉ ngơi đi, khóa thực chiến lần này rất quan trọng, đừng làm ra chuyện sai lầm gì.

Thạch Chủ Nhiệm khoát tay, trong giọng nói tựa như mang theo vẻ bực bội, ánh mắt nhìn người kia một cái mới rời khỏi nơi đây.

Thạch Chủ Nhiệm vừa đi, những người kia mới đến chỗ người kia, vừa cười vừa châm chọc.

"Nhóc con, ở học viện Thăng Dương ai cũng biết Thạch Chủ Nhiệm rất hẹp hòi, ngươi không nể mặt hắn, sau này ở đây sẽ rất khó sống."

"Ngươi chắc không biết, khóa thực chiến buổi chiều đều do Thạch Chủ Nhiệm quản lý."

"Tên nhóc con này ắt hẳn đến đây lần đầu, nịnh nọt khen ngợi vài câu là ngồi không nhận lương, tại sao lại không làm theo."

"Nhóc con, khuyên ngươi nên chuẩn bị sẵn thuốc chữa thương hoặc băng ca cùng cấp cứu, bởi vì chiều nay ngươi không chết cũng bị lột da, nếu bình yên, ngươi có thể không trụ ở đây đến hết hạn một năm."

Vệ Tiểu Thiên không quan tâm đám người đó nói chuyện, hắn cũng không trả lời mà đưa ngón giữa lên chào hỏi theo lễ nghi của nơi nào đó.

Đám người tuy không biết Vệ Tiểu Thiên làm vậy là ý gì, nhưng nhìn thấy bộ dáng và thái độ như vậy, kiểu này cũng chả tốt lành hay thân thiện.

"Hừ, không biết ngươi có ý gì, nhưng ta dám đoán rằng ngươi chửi chúng ta."

"Có tin bây giờ ta đánh ngươi lòi ruột không?"

"Ta thích vậy đó, đến đây cắn ta!" Vệ Tiểu Thiên thấy vậy liền dùng tay còn lại làm việc, thế đứng tấn, hai tay hai ngón giữa, vô cùng bá đạo.

"Đến đây, có bản lĩnh liền đánh nhau, ta đứng tại chỗ không nhúc nhích, ai không đến là chó!" Vệ Tiểu Thiên lần này chính thức khiêu khích bằng lời.

Đám người nghe vậy liền sôi máu, lúc chuẩn bị đánh thật liền có người còn não cản lại.

"Ngươi điên à? Nơi này là học viện Thăng Dương, nghiêm cấm đánh nhau nếu không cho phép, học sinh bị phát hiện liền bị phạt rất nặng, nếu chúng ta đánh nhau sẽ có hình phạt gì?"

Người muốn đánh Vệ Tiểu Thiên sau khi nghe được liền chảy đầy mồ hôi lạnh, sau đó chợt tỉnh nhìn Vệ Tiểu Thiên với ánh mắt lạnh như băng, không ngờ hắn mém chút bị tên nhóc này lừa.

"Nhóc con, việc này để đó, có bản lĩnh khi ra học viện Thăng Dương liền chờ ta, hai ta lại đập nhau một trận, để ta cho ngươi biết ông nội dạy cháu kiểu gì."

"Nha, đây không phải tan học ở cổng trường gặp nhau sao?" Vệ Tiểu Thiên mừng thầm trong lòng, thế có nghĩa là đánh học sinh xong lại có người đưa đến để hắn đánh ư.

Lời!

Lần này Lời lớn!

"Được, nhưng mà ta đánh người phải thu phí, lúc đó ngươi nhớ mang tiền nhiều nhiều, nếu không sợ ngươi từ trần ở thành Thanh Dương." Vệ Tiểu Thiên tiếp tục công kích bằng văn ngữ.

"Chờ đó!" Người kia nắm chặt hai tay, cắn răng tức giận nói.

"Chỉ là một Ngoại Luyện cửu trọng lại dám xem người khác không ra gì, sau này ta nhất định khiến ngươi hối hận vì tồn tại trên thế gian này."

Hắn là một Nội Luyện nhị trọng, vậy mà bị một tên Nhóc con làm tức giận đến cảnh này, thật sự rất mất mặt.

"Một đám ngu ngốc!" Vệ Tiểu Thiên không thèm lãng phí thời gian với đám này, hắn nhanh chóng tìm đến nơi hắn muốn tìm.

Một nơi mà bắt cứ học viện trường học nào cũng phải có!

Thư viện Thăng Dương!

Một tòa kiến trúc có hai tầng, vách tường đầy tàn gạch cùng rêu cỏ, nhìn qua liền thấy nó rất cổ, trên vách tường lại có vô số chữ viết, mỗi một chữ đều có màu sắc và kích cỡ, phong cách khác nhau.

Nhìn qua giống như một bức tường lưu niệm của học sinh sinh viên, lưu lại kỷ niệm cùng kinh nghiệm, nhưng với phong thái ắt hẳn những người được phép lưu lại nhất định phải là thiên tài mới được.

Thời gian này, bên trong Thư viện chả có ai, chỉ có vài con mèo nằm phơi nắng bên cửa sổ.

Quản lý Thư viện nhìn thấy Vệ Tiểu Thiên liền liếc vài cái rồi tiếp tục đọc sách, không hề muốn nói hay hỏi gì.

Ai bảo Vệ Tiểu Thiên trẻ quá trẻ, người khác nhìn vào tưởng là học sinh?

Vệ Tiểu Thiên nhanh chóng tìm một vài cuốn sách trên giá rồi lật thử xem!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương