Hãy Nói Về Hôn Lễ Của Chúng Ta
-
Chương 28: Lời mời
Ninh Lạc Điềm mang tâm trạng buồn bực trở về phòng, với tình hình này, cô nghĩ Nghiêm Trạch Viễn sẽ sớm rời khỏi nhà mình, vấn đề nằm ở thời gian thôi.
"Cậu ấy làm như vậy rốt cục là có mục đích gì? Muốn theo đuổi mình sao?"
Cô ôm chú chó bông mà cậu đã tặng trước đó, trong đầu hiện lên vô số câu hỏi không có lời giải khiến đầu cô như muốn nổ tung. Mấy ngày gần đây, vì chuyện của chị gái mà cô đã rất phiền não rồi, bây giờ còn vướng phải cái tên rắc rối đó. Ôi trời đất ơi, cô sắp không chịu nổi nữa rồi.
Nằm trên giường nghĩ đông nghĩ tây một hồi, cô sực nhớ vẫn chưa gọi điện cho chị gái để hỏi thăm tình hình bên đó. Khi cô vừa cầm điện thoại lên chuẩn bị bấm số gọi thì Phương Nhã bất ngờ gọi tới hỏi cô tại sao vẫn chưa đến lớp.
Ninh Lạc Điềm nói rằng thấy không được khoẻ trong người nên muốn ở nhà nghỉ ngơi một hôm. Nói xong cuộc điện thoại đó, cô mới liên lạc với chị gái.
Đầu dây bên kia nhanh chóng truyền đến giọng nói có phần ngạc nhiên của Ninh Quân Kiều: "Sao thế? Sao lại gọi cho chị vào giờ này?"
Giờ này cô đáng lẽ phải đang học ở trên lớp chứ?
"Chuyện đó không quan trọng đâu chị. Chuyện em quan tâm là tại sao chị lại đi sớm như vậy? Tại sao không chờ em về rồi hẵn đi?"
Nghe em gái chất vấn, Ninh Lạc Điềm chỉ cười khẽ một tiếng: "Chị xin lỗi, thực sự thì chị cũng không biết tại sao Nghiêm gia lại đến đón chị sớm như vậy. A, tới nơi rồi, chị gọi lại cho em sau nhé. Tạm biệt Điềm Điềm của chị!"
Ba tiếng 'tút' vang lên, Ninh Lạc Điềm đột nhiên đưa tay gạt nước mắt, cô biết có khóc cũng không khiến chị gái cô trở lại nơi này, nhưng làm sao được, cô không thể ngăn được những giọt nước mắt.
"Chị ơi, em không muốn sống xa chị đâu.."
Trong căn phòng sau đó chỉ còn nghe tiếng khóc thút thít của cô, Nghiêm Trạch Viễn bỗng thở dài một hơi rồi tháo tai nghe xuống, ánh mắt của cậu cũng trở nên vô cùng phức tạp.
Lúc này, cô người hầu cũng vừa đặt đĩa trái cây lên bàn, thấy sắc mặt của cậu có vẻ không tốt, cô ta lấy hết can đảm ra nói:
"Nghiêm thiếu gia, nếu cậu cảm thấy ở đây quá buồn chán thì có thể lên phòng tìm nhị tiểu thư để nói chuyện, đại tiểu thư vừa mới chuyển đi nên nhị tiểu thư cảm thấy rất cô đơn."
Nghe cô ta nói thế, Nghiêm Trạch Viễn lập tức đứng dậy đi về phía cầu thang. Cô người hầu sợ cậu sẽ không biết phòng của Ninh Lạc Điềm nằm ở đâu nên quyết định theo sau để hướng đường cậu.
Đến nơi, cô người hầu xin phép lui xuống trước, còn Nghiêm Trạch Viễn thì kiên nhẫn chờ đến khi không còn nghe tiếng khóc từ bên trong vọng ra mới cất giọng gọi cô:
"Lạc Điềm à, bây giờ tôi có việc phải trở về Nghiêm gia, cậu có muốn cùng tôi tới đó một chuyến không?"
Với lời mời này, cậu chắc chắn Ninh Lạc Điềm sẽ khó lòng từ chối, bởi cậu biết thứ cô cần nhất lúc này là gì.
Thật vậy, khi lời của cậu vừa dứt, Ninh Lạc Điềm không chút nghĩ ngợi đã đồng ý đi theo cậu. Cô vào toilet thay ra một bộ váy đơn giản, sau khi cho những thứ cần thiết như chó bông, móc khoá và áo khoác vào trong ba lô, cô mới mở cửa đi ra bên ngoài.
Nghiêm Trạch Viễn vẫn đang đứng chờ cô ở trước cửa, thấy khí sắc của cô đã có phần tươi tắn hơn, tâm tình của cũng cậu vui vẻ hơn trước không ít. Có điều, cậu cảm thấy hơi khó hiểu về chiếc ba lô đầy ắp mà cô đang đeo trên vai. Cô mang theo nhiều đồ như vậy làm gì? Định ngủ ở bên đó luôn sao?
Một tia hy vọng đang không ngừng nhen nhóm trong lòng cậu, nhìn vẻ mặt ngây thơ nhưng có chút ngượng ngùng của cô, cậu điềm tĩnh nói: "Ba lô của cậu chắc là nặng lắm, hay là để tôi.."
Ninh Lạc Điềm có thể đoán được điều mà cậu sắp nói, liền đó, cô khéo léo từ chối: "Tôi tự đeo được, nó không nặng như cậu nghĩ."
Nghiêm Trạch Viễn nhàn nhạt gật đầu: "Ừ. Tùy cậu vậy."
Sau khi cậu xoay người rời đi, Ninh Lạc Điềm cũng háo hức theo sau, chỉ cần nghĩ đến việc sẽ được đến gặp chị gái, hơn nữa còn được chính mắt nhìn thấy người của Nghiêm gia đối xử với chị ấy thế nào, thì trong lòng cô chợt dâng lên một cổ cảm xúc rất khó tả.
Lúc hai người ra đến khu vực đỗ xe thì bầu trời đã cuồn cuộn mây đen, bình thường Ninh Lạc Điềm không giờ ra ngoài khi trời mưa vì cô rất sợ sấm sét, hôm nay là một ngoại lệ.
Nghiêm Trạch Viễn và cô cùng ngồi vào chiếc Rolls Royce thuộc phiên bản giới hạn, nội thất bên trong phải nói là cực kỳ xa xỉ và hiện đại, lần đầu tiên Ninh Lạc Điềm được bước lên một con xe đẳng cấp thế này.
Đang mãi mê nhìn ngắm những thứ mới lạ xung quanh mình, cô chợt nghe giọng nói của Nghiêm Trạch Viễn truyền đến bên tai:
"Cậu có vẻ thích con xe này?"
Ninh Lạc Điềm vội đưa mắt ra ngoài cửa kính: "Không, tôi chỉ cảm thấy nó hơi lạ thôi, hình như cậu vừa thay xe mới thì phải."
Nghiêm Trạch Viễn khởi động xe, đồng thời mỉm cười nói: "Ừ. Đây là món quà của một người quen đã tặng cho tôi. Trông nó cũng rất được có đúng không?"
Hai tay của Ninh Lạc Điềm ôm chặt chiếc ba lô ở trước ngực: "Ờ, cũng không tồi."
"Cậu ấy làm như vậy rốt cục là có mục đích gì? Muốn theo đuổi mình sao?"
Cô ôm chú chó bông mà cậu đã tặng trước đó, trong đầu hiện lên vô số câu hỏi không có lời giải khiến đầu cô như muốn nổ tung. Mấy ngày gần đây, vì chuyện của chị gái mà cô đã rất phiền não rồi, bây giờ còn vướng phải cái tên rắc rối đó. Ôi trời đất ơi, cô sắp không chịu nổi nữa rồi.
Nằm trên giường nghĩ đông nghĩ tây một hồi, cô sực nhớ vẫn chưa gọi điện cho chị gái để hỏi thăm tình hình bên đó. Khi cô vừa cầm điện thoại lên chuẩn bị bấm số gọi thì Phương Nhã bất ngờ gọi tới hỏi cô tại sao vẫn chưa đến lớp.
Ninh Lạc Điềm nói rằng thấy không được khoẻ trong người nên muốn ở nhà nghỉ ngơi một hôm. Nói xong cuộc điện thoại đó, cô mới liên lạc với chị gái.
Đầu dây bên kia nhanh chóng truyền đến giọng nói có phần ngạc nhiên của Ninh Quân Kiều: "Sao thế? Sao lại gọi cho chị vào giờ này?"
Giờ này cô đáng lẽ phải đang học ở trên lớp chứ?
"Chuyện đó không quan trọng đâu chị. Chuyện em quan tâm là tại sao chị lại đi sớm như vậy? Tại sao không chờ em về rồi hẵn đi?"
Nghe em gái chất vấn, Ninh Lạc Điềm chỉ cười khẽ một tiếng: "Chị xin lỗi, thực sự thì chị cũng không biết tại sao Nghiêm gia lại đến đón chị sớm như vậy. A, tới nơi rồi, chị gọi lại cho em sau nhé. Tạm biệt Điềm Điềm của chị!"
Ba tiếng 'tút' vang lên, Ninh Lạc Điềm đột nhiên đưa tay gạt nước mắt, cô biết có khóc cũng không khiến chị gái cô trở lại nơi này, nhưng làm sao được, cô không thể ngăn được những giọt nước mắt.
"Chị ơi, em không muốn sống xa chị đâu.."
Trong căn phòng sau đó chỉ còn nghe tiếng khóc thút thít của cô, Nghiêm Trạch Viễn bỗng thở dài một hơi rồi tháo tai nghe xuống, ánh mắt của cậu cũng trở nên vô cùng phức tạp.
Lúc này, cô người hầu cũng vừa đặt đĩa trái cây lên bàn, thấy sắc mặt của cậu có vẻ không tốt, cô ta lấy hết can đảm ra nói:
"Nghiêm thiếu gia, nếu cậu cảm thấy ở đây quá buồn chán thì có thể lên phòng tìm nhị tiểu thư để nói chuyện, đại tiểu thư vừa mới chuyển đi nên nhị tiểu thư cảm thấy rất cô đơn."
Nghe cô ta nói thế, Nghiêm Trạch Viễn lập tức đứng dậy đi về phía cầu thang. Cô người hầu sợ cậu sẽ không biết phòng của Ninh Lạc Điềm nằm ở đâu nên quyết định theo sau để hướng đường cậu.
Đến nơi, cô người hầu xin phép lui xuống trước, còn Nghiêm Trạch Viễn thì kiên nhẫn chờ đến khi không còn nghe tiếng khóc từ bên trong vọng ra mới cất giọng gọi cô:
"Lạc Điềm à, bây giờ tôi có việc phải trở về Nghiêm gia, cậu có muốn cùng tôi tới đó một chuyến không?"
Với lời mời này, cậu chắc chắn Ninh Lạc Điềm sẽ khó lòng từ chối, bởi cậu biết thứ cô cần nhất lúc này là gì.
Thật vậy, khi lời của cậu vừa dứt, Ninh Lạc Điềm không chút nghĩ ngợi đã đồng ý đi theo cậu. Cô vào toilet thay ra một bộ váy đơn giản, sau khi cho những thứ cần thiết như chó bông, móc khoá và áo khoác vào trong ba lô, cô mới mở cửa đi ra bên ngoài.
Nghiêm Trạch Viễn vẫn đang đứng chờ cô ở trước cửa, thấy khí sắc của cô đã có phần tươi tắn hơn, tâm tình của cũng cậu vui vẻ hơn trước không ít. Có điều, cậu cảm thấy hơi khó hiểu về chiếc ba lô đầy ắp mà cô đang đeo trên vai. Cô mang theo nhiều đồ như vậy làm gì? Định ngủ ở bên đó luôn sao?
Một tia hy vọng đang không ngừng nhen nhóm trong lòng cậu, nhìn vẻ mặt ngây thơ nhưng có chút ngượng ngùng của cô, cậu điềm tĩnh nói: "Ba lô của cậu chắc là nặng lắm, hay là để tôi.."
Ninh Lạc Điềm có thể đoán được điều mà cậu sắp nói, liền đó, cô khéo léo từ chối: "Tôi tự đeo được, nó không nặng như cậu nghĩ."
Nghiêm Trạch Viễn nhàn nhạt gật đầu: "Ừ. Tùy cậu vậy."
Sau khi cậu xoay người rời đi, Ninh Lạc Điềm cũng háo hức theo sau, chỉ cần nghĩ đến việc sẽ được đến gặp chị gái, hơn nữa còn được chính mắt nhìn thấy người của Nghiêm gia đối xử với chị ấy thế nào, thì trong lòng cô chợt dâng lên một cổ cảm xúc rất khó tả.
Lúc hai người ra đến khu vực đỗ xe thì bầu trời đã cuồn cuộn mây đen, bình thường Ninh Lạc Điềm không giờ ra ngoài khi trời mưa vì cô rất sợ sấm sét, hôm nay là một ngoại lệ.
Nghiêm Trạch Viễn và cô cùng ngồi vào chiếc Rolls Royce thuộc phiên bản giới hạn, nội thất bên trong phải nói là cực kỳ xa xỉ và hiện đại, lần đầu tiên Ninh Lạc Điềm được bước lên một con xe đẳng cấp thế này.
Đang mãi mê nhìn ngắm những thứ mới lạ xung quanh mình, cô chợt nghe giọng nói của Nghiêm Trạch Viễn truyền đến bên tai:
"Cậu có vẻ thích con xe này?"
Ninh Lạc Điềm vội đưa mắt ra ngoài cửa kính: "Không, tôi chỉ cảm thấy nó hơi lạ thôi, hình như cậu vừa thay xe mới thì phải."
Nghiêm Trạch Viễn khởi động xe, đồng thời mỉm cười nói: "Ừ. Đây là món quà của một người quen đã tặng cho tôi. Trông nó cũng rất được có đúng không?"
Hai tay của Ninh Lạc Điềm ôm chặt chiếc ba lô ở trước ngực: "Ờ, cũng không tồi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook