Hay Là Mình Sống Chung
-
Chương 91
Type: Liinn
“Shit, sao cô biết mẹ tôi không cho tôi chơi game? Cô nói đi rốt cuộc cô là ai? Cô nói đi nói đi nói nhanh đi!”. Anh thò ngón trỏ ra chỉ vào giữa mũi Đảng Vũ, hỏi như gào thét.
Đảng Vũ chụp lấy ngón tay anh, bẻ ngược ra sau: “Chính anh đã nói.”
Quân Thừa đau đến phát khóc: “Tôi chưa từng nói!”
Tay Đảng Vũ càng ra sức: “Anh có!”
Quân Thừa gần như run giọng: “Tôi không!”
Đảng Vũ lại mạnh tay hơn gấp đôi, ngón tay với trạng thái kỳ quặc đã chịu đựng thay cho anh: “Anh chưa từng nói hả?”
Giọng Quân Thừa gần như đang khóc vì đau: “Tôi đã nói! Cô mau buông ra đi!”.
Đảng Vũ buông tay.
Quân Thừa đưa ngón tay lên, ra sức thổi hơi cho bớt đau.
Đảng Vũ dỏng tai lên, nghe anh vừa thổi vừa lầm bầm: “… Cô ta là loại người gì chứ! Sao có thể bắt nạt mày! Mày thấy chưa, sắp bẻ gãy mày tới nơi rồi! Cô ta đúng là không bằng cầm thú mà…”.
Nhìn bộ dạng kỳ quái của anh, Đảng Vũ bật cười.
Vốn tưởng Tết này sẽ rất buồn bực, không ngờ vì cái tên bảo bối sống này mà cô không thấy buồn bã nữa.
Rửa bát xong, Quân Thừa ra phòng khách xem tivi cùng bố của Đảng Vũ. Mẹ Bạch Mỹ và Bạch Mỹ cùng Đường Hải xuống lầu rồi, Đảng Vũ thì lên mạng trong căn phòng riêng nhỏ của cô.
Bố Đảng Vũ bỗng chỉnh âm lượng lớn hơn một chút, rồi quay sang mỉm cười với Quân Thừa: “Cậu bé, cháu có tên ở nhà không?”
Quân Thừa ngớ ra rồi chớp mắt: “Bạn bè hay gọi cháu là Đại Quân, bác cũng gọi cháu là Đại Quân đi ạ”.
Bố Đảng Vũ gật gù: “Đại Quân à, bác phải nhờ cháu một việc, sau này nếu có thể thì cháu đối xử tốt với Tiểu Vũ nhà bác một chút, từ nhỏ nó đã vất vả khổ sở không ít, thân làm cha như bác đã mắc nợ nó quá nhiều.” Nói đến cuối, vẻ mặt ông có phần ảm đạm.
Quân Thừa nghĩ dù sao mình cũng đã nhận tiền người ta mà đóng giả thì phải cố gắng hết sức, thế là anh vận dụng khả năng ăn nói của mình, lấy ra những chiêu trò hay dùng để phỉnh phờ mẹ ở nhà, vừa che mắt vừa nịnh nọt vừa chọc cười, làm cho ông già vui vẻ hơn.
Cuộc trò chuyện với ông già khiến anh hiểu hơn về kết cấu gia đình này, cũng khiến anh từ “kinh ngạc” bùng nổ thành “hưng phấn”.
Hóa ra, ngay từ đầu, Đường Hải lại là một cặp với Đảng Vũ!
Theo lời tường thuật của bố Đảng Vũ, lại thêm trí tưởng tượng phong phú của mình, Quân Thừa nhìn nhận quá trình sự việc như sau…
Khi Đảng Vũ và Đường Hải hơn tình bạn nhưng chưa đến tình yêu, vẫn cơn mơ hồ, mập mờ nhưng chưa ai chọc thủng tờ giấy mỏng cách giữa họ, Đảng Vũ nhân kỳ nghỉ đã mời Đường Hải về quê chơi, kết quả là Đường Hải đã bị Bạch Mỹ nhắm đến.
Cũng không biết cô ta hỏi cách thức liên lạc với Đường Hải từ lúc nào, đến khi Đường Hải về rồi, Đảng Vũ cảm thấy anh ta và cô càng lúc càng xa lạ, rồi không lâu sau thì nghe Bạch Mỹ nói cô ta và Đường Hải đã yêu nhau.
Quân Thừa nghĩ với tâm trạng đầy phức tạp, rằng khi nghe tin này, Đảng Vũ chắc chắn sẽ như sét đánh giữa ban ngày chăng.
Anh nhìn bố Đảng Vũ, ông già mắt đã hoe đỏ.
“Thực ra Tiểu Vũ chẳng phải yếu đuối cam chịu, chuyện này nếu xảy ra ở người khác, nếu cô gái khác giành bạn trai nó, nó chắc chắn sẽ không lặng lẽ nhường nhịn như vậy, nhưng người này lại là Tiểu Mỹ. Gần mười năm nay sức khỏe bác không tốt, đều do một tay mẹ Tiểu Mỹ chăm sóc, bác biết Tiểu Vũ luôn vì bác mà nhẫn nhụn, nó không muốn bác không có ai chăm sóc.”
Thở ra, bố Đảng Vũ bình tĩnh lại rồi tiếp tục nói: “Bác cũng từng nghĩ, vì con gái, hay là bác cứ liều mình, để nó và Đường Hải yêu nhau, nếu Tiểu Mỹ và mẹ nó không chịu, muốn rời khỏi cái nhà này thì bác sẽ sống một mình. Nhưng suy nghĩ này dù sao cũng không thể thực hiện, sức khỏe bác khiến bác không thể sống một mình được, nhưng nếu bác đi Bắc Kinh thì chẳng phải làm phiền Tiểu Vũ hơn hay sao! Thế là cuối cùng, bác chảng làm gì cả, chỉ có thể ngồi nhìn em gái cướp bạn trai của chị nó.”
Bố Đảng Vũ lau mắt: “Đại Quân à, Tiểu Vũ trong một năm nay, đau khổ thế nào, bác biết hết, giờ đây cuối cùng nó cũng chịu chấp nhận một tình cảm mới rồi, xem như bác van xin cháu, hãy đối xử tốt với nó, được không?”. Bố Đảng Vũ đỏ hoe mắt, trong đó tràn ngập tình yêu của người cha đối với con gái.
Quân Thừa xúc động, không kìm được buột miệng nhận lời: “Bác cứ yên lòng, cháu nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy!”.
Trước khi ngủ, Đảng Vũ sắp xếp phòng ngủ cho Quân Thừa, tiện thể ôm bộ drap giường sang trải cho anh.
Vừa trải, Đảng Vũ vừa nói: “Tôi nói cho anh biết nhé, hai cái chăn này là tôi mang từ giường của tôi sang đó, cũng tức là tôi nhường chăn của tôi cho anh, chia sẻ hơi ấm cho anh, cho nê anh phải biết ơn tình cảm của tôi đó, biết chưa?”
Quân Thừa phì cười: “Thôi đi, giữa chúng ta là quan hệ tiền bạc trần trụi, trong quan hệ này mà còn nói đến biết ơn cái gì, giả tạo quá!”.
Đảng Vũ dừng động tác, ôm drap giường mới trải một nửa, đứng lên nói: “Nếu đã thế thì tôi mang đi đây. Sợ lạnh thì xin lỗi nhé, anh phải bỏ tiền ra thuê chăn của tôi đấy”.
Cô ôm chăn ra cửa, bị Đại Quân dang rộng hai tay như gà mái bảo vệ con chặn lại.
“Con người cô làm sao lại thế nhỉ? Sao không hiểu đàn ông chuyên nghĩ một đằng nói mọt nẻo chứ? Miệng tôi nói gì cô cũng tin hết hả? Cô không thể sử dụng trái tim của cô để nhìn xem trái tim của tôi là một trái tim biết ơn đến thế nào sao?”
Anh vừa nói vừa luồn tay xuống dưới cánh tay Đảng Vũ mà giật chăn, rồi đẩy Đảng Vũ quay lại giường: “Nào nào, trải tiếp đi, giúp tôi trải phẳng phiu, tôi sẽ đứng cạnh mà nhìn cô đầy biết ơn”.
Đảng Vũ nhìn bộ dạng vô lại của anh thì bất lực lườm một cái.
Cô trải xong, sau đó định đi thì Quân Thừa lại ngăn cô.
“Lát nữa hãy đi, nói chuyện với anh đây một lát đi, tôi nói cô biết, tôi đổi sang chỗ mới rất dễ bị chứng khó ngủ, nhưng nói chuyện với cô một lúc sẽ thấy nhàm chán, không chừng lại ngủ ngon cũng nên.”
Đảng Vũ: “…”
Quân Thừa kéo cô xuống: “Tôi hỏi cô một câu nhé”.
Đảng Vũ cười hì hì: “Hỏi đi, dù sao tôi cũng không hứa sẽ trả lời.”
Quân Thừa “xùy” một tiếng: “Cô chơi như thế chẳng thú vị tí nào! Đông trùng hạ thảo của tôi đã đưa cho mẹ kế cô, làm cô mát mặt còn gì!”
Đảng Vũ nhướn mày: “Được, anh nói đi, nhưng chỉ một câu thôi đó”.
Quân Thừa kéo ghế ngồi xuống trước mặt cô, vẻ mặt rất hóng hớt: “Chuyện cô và Bạch Mỹ, Đường Hải, tôi đã biết hết rồi, bố cô đã kể tôi nghe”.
Mặt Đảng Vũ sa sầm: “Bố tôi sao cái gì cũng kể anh nghe hết vậy.”
Quân Thừa thở dài: “Cô đừng trách bố cô, ông ấy mong cô lần này có thể gặp được một người đàn ông tốt, không bị em gái cô cướp đi, và đối xử tốt với cô thôi”. Anh ngừng lại rồi hỏi: “Thực ra tôi muốn hỏi cô là cô và Đường Hải quen biết nhau thế nào?”
Đảng vũ nhìn anh, mặt không cảm xúc, trả lời: “Quen qua game”.
Quân Thừa lập tức xuýt xoa mãi: “Cô thật chẳng thực tế tí nào. Trong game mà quan được người tốt à?”
Đảng Vũ liếc anh: “Anh nói đúng, ví dụ như anh.”.
Quân Thừa sặc: “Tôi là ngoại lệ”.
Đảng Vũ cười khẩy: “Vì anh không phải là người à?”.
Quân Thừa cũng cười khẩy: “Cô nói đúng rồi đấy, tôi là nam thần, nam thần!”.
Lần này đến lượt Đảng Vũ phát sặc: “Đại ca à, anh làm người ta buồn nôn quá, gia đình anh có biết không?”.
Hôm sau là đêm Trừ Tịch (*), buổi tối sắp mười hai giờ, bốn người trẻ tuổi xuống dưới lầu, tụ tập đốt pháo hoa.
(*) Đêm ba mươi, là khoảng thời gian trước nửa đêm, thời khắc giao thừa giữa năm mới và năm cũ.
Hai cặp tự đốt riêng rẽ, về sau vì an toàn, Quân Thừa ra một nơi xa hơn để đốt, Đảng Vũ đứng một bên nhìn, Bạch Mỹ nói đau bụng nên chạy lên lầu đi vệ sinh, Đường Hải đứng dưới đợi cô ta.
Khi tiếng pháo hoa rên vang bầu trời, Đảng Vũ nghe thấy một tiếng nói hỏi cô: “Em chưa bao giờ vào lại tài khoản đó nữa”.
Cô quay lại, nhìn thấy Đường Hải đang đứng cạnh.
Cô cười với anh ta: “Đó là tài khoản của anh, không phải tài khoản của tôi, tôi sẽ không bao giờ vào nữa”.
Đương Hải hơi nhíu mày, do dự rồi hỏi: “Em không còn chơi game này nữa à?”.
Giọng Đảng Vũ nhẹ bẫng: “Chơi chứ, nhưng chơi tài khoản phụ, cấp bậc của anh chắc là không để ý đến tôi”.
Đường Hải vội nói: “Luyện tài khoản phụ không dễ, để anh dẫn em luyện cấp”.
Đảng Vũ cười hì hì: “Không cần phiền anh, có người đang dẫn tôi”.
Đúng lúc đó, Quân Thừa vừa đốt xong cây pháo hao cuối cùng, đang chạy lại chỗ cô. Đảng Vũ giơ tay lên vẫy anh, nói với Đường Hải: “Đó, chính anh ấy đang dẫn tôi”. Ngừng lại, cô quay sang nhìn Đường Hải, nói rõ từng chữ một: “Ồ đúng rồi, trong game anh ấy tên Đại Thừa Tướng”.
Đường Hải bỗng tỏ ra sửng sốt, mở to mắt hỏi: “Là anh ta?”. Rồi anh ta lảm nhảm: “Chẳng trách… mà anh ta cũng biết phát đại chiêu đó”.
Quân Thừa đã chạy đến nơi, nhìn Đường Hải rồi lại nhìn Đảng Vũ, nheo mắt lại và hỏi: “Hai vị đang nói gì đó? Không khí sao kỳ quặc thế?”. Anh nhìn Đường Vũ, hỏi: “Này người đẹp, nói tôi biết có phải lúc nãy có người đang âm mưu dụ dỗ bạn gái tôi không?”.
Sắc mặt Đường Hải cứng đờ. Đảng Vũ lại phì cười thành tiếng. Nụ cười đó dưới pháo hoa bừng nở, thật sự là đẹp như hoa như ngọc.
“Không ai dụ dỗ bạn gái anh cả, nhưng có nói về bạn trai của bạn gái anh”.
Quân Thừa nhìn nụ cười của cô, trong tích tắc sững sờ.
Đây là lần đầu tiên sau khi gặp được cô, mà cô lại cười tươi rạng rỡ như thế.
Mùng một tết, là ngày thắp hương cho tổ tiên nhà họ Đảng.
Lúc ăn sáng, Bạch Mỹ nói: “Đường Hải có người bạn ở thành phố X, anh ấy nói có thể mượn xe bạn để đi, nhưng xe anh ta là xe sang Buick (*), có thể không chở được tất cả mọi người, nên phải có hai người bắt xe đi theo”.
(*) Là nhãn hiệu xe sang của Generae Motors (GM). Các dòng xe của Buick được bán tại Mỹ, Canada, México, Trung Quốc và Isarel.
Mẹ Bạch Mỹ nói: “Ôi trời, chúng ta chỉ là đi viếng mộ thắp hương thôi, đừng nên hỏi mượn người ta xe sang như thế, làm trầy xước thì sao?”
Bạch Mỹ cười tít mắt: “Không sao đâu mẹ, Đường Hải lái xe rất giỏi, sau này chúng con cũng phải mua xe riêng, đúng lúc mẹ có thể giúp chúng con cảm nhận kiểu xe này thế nào, nếu thoải mái thì chúng con cũng mua chiếc này”.
Mẹ Bạch mỹ vẫn ngần ngại: “Nhưng vẫn phải có hai người đi xe riêng…”.
Đảng Vũ định nói để cô và Quân Thừa đi riêng, thì đã bị Quân Thừa cướp lời nói trước.
“Đừng phiền phức như thế, cháu nhớ ra ở đây cháu cũng có người bạn, đồng thời xe của bạn cháu cũng khá lớn, có thể chở tất cả chúng ta”. Nói xong anh đứng dậy gọi điện, lúc quay vào bảo vơi mọi người rằng: “Mọi chuyện đã xong”.
Sắc mặt Bạch Mỹ không vui lắm, nhưng Quân Thừa chẳng buồn đếm xỉa đến cô ta.
Lát sau cả nhà ăn xong bữa sáng, cùng ra ngoài đợi xe đến.
Trong lúc chờ xe, Bạch Mỹ cười hì hì hỏi Quân Thừa: “Không biết xe anh rể gọi có thoải mái như Buick không nhỉ? Bố mẹ em không chịu nổi hành hạ đâu, xe không dễ chịu thì họ không ngồi nổi”.
Đảng Vũ đứng cạnh chau mày. Cô hiểu rõ ý của Bạch Mỹ là: Anh có bản lĩnh tìm được xe thì đừng tìm chiếc nào kém hơn chúng tôi.
Cô hơi lo lắng, lén hỏi Quân Thừa xem anh tìm xe gì.
Quân Thừa chỉ về phía xe Ford thương vụ hào hoa lộng lẫy đang chạy tới gần, nói: “Đó, đến rồi đến rồi, chính là nó!”.
Cằm Đảng Vũ rơi xuống đất. Kiểu xe thương vụ đó cô từng thấy ở Bắc Kinh, áng chừng cũng phải hơn hai triệu tệ.
Thành phố nhỏ quê hương cô, người có thể lái chiếc xe hào nhoáng sang trọng thế này quả thực không nhiều. Cô quay sang nhìn Quân Thừa, tên này làm người đúng là không khiêm tốn tí nào!
Cô lại quay sang nhìn Bạch Mỹ, sắc mặt cô ta rất khó coi, đang ngước lên thì thầm gì đó với Đường Hải. Đường Hải cau mày, thoáng vẻ nhẫn nhịn.
Đảng Vũ đến gần Quân Thừa, nói nhỏ: “Được đó, ở quê tôi mà anh cũng có quan hệ thế này cơ đấy!”.
Quân Thừa nhướn nhướn mày: “Đúng vậy! Tôi đi đến chỗ nào mà không có quan hệ!”.
Anh gọi mọi người lên xe, còn anh ngồi ở ghế phụ trò chuyện với tài xế. Rõ ràng là họ quen biết nhau, nhưng thái độ của tài xế đối với anh có phần cung kính. Cách họ nói chuyện với nhau, trừ Đảng Vũ ra, mọi người đều thấy kinh ngạc.
Một lúc sau, điện thoại của Quân Thừa reo lên một tiếng.
“Shit, sao cô biết mẹ tôi không cho tôi chơi game? Cô nói đi rốt cuộc cô là ai? Cô nói đi nói đi nói nhanh đi!”. Anh thò ngón trỏ ra chỉ vào giữa mũi Đảng Vũ, hỏi như gào thét.
Đảng Vũ chụp lấy ngón tay anh, bẻ ngược ra sau: “Chính anh đã nói.”
Quân Thừa đau đến phát khóc: “Tôi chưa từng nói!”
Tay Đảng Vũ càng ra sức: “Anh có!”
Quân Thừa gần như run giọng: “Tôi không!”
Đảng Vũ lại mạnh tay hơn gấp đôi, ngón tay với trạng thái kỳ quặc đã chịu đựng thay cho anh: “Anh chưa từng nói hả?”
Giọng Quân Thừa gần như đang khóc vì đau: “Tôi đã nói! Cô mau buông ra đi!”.
Đảng Vũ buông tay.
Quân Thừa đưa ngón tay lên, ra sức thổi hơi cho bớt đau.
Đảng Vũ dỏng tai lên, nghe anh vừa thổi vừa lầm bầm: “… Cô ta là loại người gì chứ! Sao có thể bắt nạt mày! Mày thấy chưa, sắp bẻ gãy mày tới nơi rồi! Cô ta đúng là không bằng cầm thú mà…”.
Nhìn bộ dạng kỳ quái của anh, Đảng Vũ bật cười.
Vốn tưởng Tết này sẽ rất buồn bực, không ngờ vì cái tên bảo bối sống này mà cô không thấy buồn bã nữa.
Rửa bát xong, Quân Thừa ra phòng khách xem tivi cùng bố của Đảng Vũ. Mẹ Bạch Mỹ và Bạch Mỹ cùng Đường Hải xuống lầu rồi, Đảng Vũ thì lên mạng trong căn phòng riêng nhỏ của cô.
Bố Đảng Vũ bỗng chỉnh âm lượng lớn hơn một chút, rồi quay sang mỉm cười với Quân Thừa: “Cậu bé, cháu có tên ở nhà không?”
Quân Thừa ngớ ra rồi chớp mắt: “Bạn bè hay gọi cháu là Đại Quân, bác cũng gọi cháu là Đại Quân đi ạ”.
Bố Đảng Vũ gật gù: “Đại Quân à, bác phải nhờ cháu một việc, sau này nếu có thể thì cháu đối xử tốt với Tiểu Vũ nhà bác một chút, từ nhỏ nó đã vất vả khổ sở không ít, thân làm cha như bác đã mắc nợ nó quá nhiều.” Nói đến cuối, vẻ mặt ông có phần ảm đạm.
Quân Thừa nghĩ dù sao mình cũng đã nhận tiền người ta mà đóng giả thì phải cố gắng hết sức, thế là anh vận dụng khả năng ăn nói của mình, lấy ra những chiêu trò hay dùng để phỉnh phờ mẹ ở nhà, vừa che mắt vừa nịnh nọt vừa chọc cười, làm cho ông già vui vẻ hơn.
Cuộc trò chuyện với ông già khiến anh hiểu hơn về kết cấu gia đình này, cũng khiến anh từ “kinh ngạc” bùng nổ thành “hưng phấn”.
Hóa ra, ngay từ đầu, Đường Hải lại là một cặp với Đảng Vũ!
Theo lời tường thuật của bố Đảng Vũ, lại thêm trí tưởng tượng phong phú của mình, Quân Thừa nhìn nhận quá trình sự việc như sau…
Khi Đảng Vũ và Đường Hải hơn tình bạn nhưng chưa đến tình yêu, vẫn cơn mơ hồ, mập mờ nhưng chưa ai chọc thủng tờ giấy mỏng cách giữa họ, Đảng Vũ nhân kỳ nghỉ đã mời Đường Hải về quê chơi, kết quả là Đường Hải đã bị Bạch Mỹ nhắm đến.
Cũng không biết cô ta hỏi cách thức liên lạc với Đường Hải từ lúc nào, đến khi Đường Hải về rồi, Đảng Vũ cảm thấy anh ta và cô càng lúc càng xa lạ, rồi không lâu sau thì nghe Bạch Mỹ nói cô ta và Đường Hải đã yêu nhau.
Quân Thừa nghĩ với tâm trạng đầy phức tạp, rằng khi nghe tin này, Đảng Vũ chắc chắn sẽ như sét đánh giữa ban ngày chăng.
Anh nhìn bố Đảng Vũ, ông già mắt đã hoe đỏ.
“Thực ra Tiểu Vũ chẳng phải yếu đuối cam chịu, chuyện này nếu xảy ra ở người khác, nếu cô gái khác giành bạn trai nó, nó chắc chắn sẽ không lặng lẽ nhường nhịn như vậy, nhưng người này lại là Tiểu Mỹ. Gần mười năm nay sức khỏe bác không tốt, đều do một tay mẹ Tiểu Mỹ chăm sóc, bác biết Tiểu Vũ luôn vì bác mà nhẫn nhụn, nó không muốn bác không có ai chăm sóc.”
Thở ra, bố Đảng Vũ bình tĩnh lại rồi tiếp tục nói: “Bác cũng từng nghĩ, vì con gái, hay là bác cứ liều mình, để nó và Đường Hải yêu nhau, nếu Tiểu Mỹ và mẹ nó không chịu, muốn rời khỏi cái nhà này thì bác sẽ sống một mình. Nhưng suy nghĩ này dù sao cũng không thể thực hiện, sức khỏe bác khiến bác không thể sống một mình được, nhưng nếu bác đi Bắc Kinh thì chẳng phải làm phiền Tiểu Vũ hơn hay sao! Thế là cuối cùng, bác chảng làm gì cả, chỉ có thể ngồi nhìn em gái cướp bạn trai của chị nó.”
Bố Đảng Vũ lau mắt: “Đại Quân à, Tiểu Vũ trong một năm nay, đau khổ thế nào, bác biết hết, giờ đây cuối cùng nó cũng chịu chấp nhận một tình cảm mới rồi, xem như bác van xin cháu, hãy đối xử tốt với nó, được không?”. Bố Đảng Vũ đỏ hoe mắt, trong đó tràn ngập tình yêu của người cha đối với con gái.
Quân Thừa xúc động, không kìm được buột miệng nhận lời: “Bác cứ yên lòng, cháu nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy!”.
Trước khi ngủ, Đảng Vũ sắp xếp phòng ngủ cho Quân Thừa, tiện thể ôm bộ drap giường sang trải cho anh.
Vừa trải, Đảng Vũ vừa nói: “Tôi nói cho anh biết nhé, hai cái chăn này là tôi mang từ giường của tôi sang đó, cũng tức là tôi nhường chăn của tôi cho anh, chia sẻ hơi ấm cho anh, cho nê anh phải biết ơn tình cảm của tôi đó, biết chưa?”
Quân Thừa phì cười: “Thôi đi, giữa chúng ta là quan hệ tiền bạc trần trụi, trong quan hệ này mà còn nói đến biết ơn cái gì, giả tạo quá!”.
Đảng Vũ dừng động tác, ôm drap giường mới trải một nửa, đứng lên nói: “Nếu đã thế thì tôi mang đi đây. Sợ lạnh thì xin lỗi nhé, anh phải bỏ tiền ra thuê chăn của tôi đấy”.
Cô ôm chăn ra cửa, bị Đại Quân dang rộng hai tay như gà mái bảo vệ con chặn lại.
“Con người cô làm sao lại thế nhỉ? Sao không hiểu đàn ông chuyên nghĩ một đằng nói mọt nẻo chứ? Miệng tôi nói gì cô cũng tin hết hả? Cô không thể sử dụng trái tim của cô để nhìn xem trái tim của tôi là một trái tim biết ơn đến thế nào sao?”
Anh vừa nói vừa luồn tay xuống dưới cánh tay Đảng Vũ mà giật chăn, rồi đẩy Đảng Vũ quay lại giường: “Nào nào, trải tiếp đi, giúp tôi trải phẳng phiu, tôi sẽ đứng cạnh mà nhìn cô đầy biết ơn”.
Đảng Vũ nhìn bộ dạng vô lại của anh thì bất lực lườm một cái.
Cô trải xong, sau đó định đi thì Quân Thừa lại ngăn cô.
“Lát nữa hãy đi, nói chuyện với anh đây một lát đi, tôi nói cô biết, tôi đổi sang chỗ mới rất dễ bị chứng khó ngủ, nhưng nói chuyện với cô một lúc sẽ thấy nhàm chán, không chừng lại ngủ ngon cũng nên.”
Đảng Vũ: “…”
Quân Thừa kéo cô xuống: “Tôi hỏi cô một câu nhé”.
Đảng Vũ cười hì hì: “Hỏi đi, dù sao tôi cũng không hứa sẽ trả lời.”
Quân Thừa “xùy” một tiếng: “Cô chơi như thế chẳng thú vị tí nào! Đông trùng hạ thảo của tôi đã đưa cho mẹ kế cô, làm cô mát mặt còn gì!”
Đảng Vũ nhướn mày: “Được, anh nói đi, nhưng chỉ một câu thôi đó”.
Quân Thừa kéo ghế ngồi xuống trước mặt cô, vẻ mặt rất hóng hớt: “Chuyện cô và Bạch Mỹ, Đường Hải, tôi đã biết hết rồi, bố cô đã kể tôi nghe”.
Mặt Đảng Vũ sa sầm: “Bố tôi sao cái gì cũng kể anh nghe hết vậy.”
Quân Thừa thở dài: “Cô đừng trách bố cô, ông ấy mong cô lần này có thể gặp được một người đàn ông tốt, không bị em gái cô cướp đi, và đối xử tốt với cô thôi”. Anh ngừng lại rồi hỏi: “Thực ra tôi muốn hỏi cô là cô và Đường Hải quen biết nhau thế nào?”
Đảng vũ nhìn anh, mặt không cảm xúc, trả lời: “Quen qua game”.
Quân Thừa lập tức xuýt xoa mãi: “Cô thật chẳng thực tế tí nào. Trong game mà quan được người tốt à?”
Đảng Vũ liếc anh: “Anh nói đúng, ví dụ như anh.”.
Quân Thừa sặc: “Tôi là ngoại lệ”.
Đảng Vũ cười khẩy: “Vì anh không phải là người à?”.
Quân Thừa cũng cười khẩy: “Cô nói đúng rồi đấy, tôi là nam thần, nam thần!”.
Lần này đến lượt Đảng Vũ phát sặc: “Đại ca à, anh làm người ta buồn nôn quá, gia đình anh có biết không?”.
Hôm sau là đêm Trừ Tịch (*), buổi tối sắp mười hai giờ, bốn người trẻ tuổi xuống dưới lầu, tụ tập đốt pháo hoa.
(*) Đêm ba mươi, là khoảng thời gian trước nửa đêm, thời khắc giao thừa giữa năm mới và năm cũ.
Hai cặp tự đốt riêng rẽ, về sau vì an toàn, Quân Thừa ra một nơi xa hơn để đốt, Đảng Vũ đứng một bên nhìn, Bạch Mỹ nói đau bụng nên chạy lên lầu đi vệ sinh, Đường Hải đứng dưới đợi cô ta.
Khi tiếng pháo hoa rên vang bầu trời, Đảng Vũ nghe thấy một tiếng nói hỏi cô: “Em chưa bao giờ vào lại tài khoản đó nữa”.
Cô quay lại, nhìn thấy Đường Hải đang đứng cạnh.
Cô cười với anh ta: “Đó là tài khoản của anh, không phải tài khoản của tôi, tôi sẽ không bao giờ vào nữa”.
Đương Hải hơi nhíu mày, do dự rồi hỏi: “Em không còn chơi game này nữa à?”.
Giọng Đảng Vũ nhẹ bẫng: “Chơi chứ, nhưng chơi tài khoản phụ, cấp bậc của anh chắc là không để ý đến tôi”.
Đường Hải vội nói: “Luyện tài khoản phụ không dễ, để anh dẫn em luyện cấp”.
Đảng Vũ cười hì hì: “Không cần phiền anh, có người đang dẫn tôi”.
Đúng lúc đó, Quân Thừa vừa đốt xong cây pháo hao cuối cùng, đang chạy lại chỗ cô. Đảng Vũ giơ tay lên vẫy anh, nói với Đường Hải: “Đó, chính anh ấy đang dẫn tôi”. Ngừng lại, cô quay sang nhìn Đường Hải, nói rõ từng chữ một: “Ồ đúng rồi, trong game anh ấy tên Đại Thừa Tướng”.
Đường Hải bỗng tỏ ra sửng sốt, mở to mắt hỏi: “Là anh ta?”. Rồi anh ta lảm nhảm: “Chẳng trách… mà anh ta cũng biết phát đại chiêu đó”.
Quân Thừa đã chạy đến nơi, nhìn Đường Hải rồi lại nhìn Đảng Vũ, nheo mắt lại và hỏi: “Hai vị đang nói gì đó? Không khí sao kỳ quặc thế?”. Anh nhìn Đường Vũ, hỏi: “Này người đẹp, nói tôi biết có phải lúc nãy có người đang âm mưu dụ dỗ bạn gái tôi không?”.
Sắc mặt Đường Hải cứng đờ. Đảng Vũ lại phì cười thành tiếng. Nụ cười đó dưới pháo hoa bừng nở, thật sự là đẹp như hoa như ngọc.
“Không ai dụ dỗ bạn gái anh cả, nhưng có nói về bạn trai của bạn gái anh”.
Quân Thừa nhìn nụ cười của cô, trong tích tắc sững sờ.
Đây là lần đầu tiên sau khi gặp được cô, mà cô lại cười tươi rạng rỡ như thế.
Mùng một tết, là ngày thắp hương cho tổ tiên nhà họ Đảng.
Lúc ăn sáng, Bạch Mỹ nói: “Đường Hải có người bạn ở thành phố X, anh ấy nói có thể mượn xe bạn để đi, nhưng xe anh ta là xe sang Buick (*), có thể không chở được tất cả mọi người, nên phải có hai người bắt xe đi theo”.
(*) Là nhãn hiệu xe sang của Generae Motors (GM). Các dòng xe của Buick được bán tại Mỹ, Canada, México, Trung Quốc và Isarel.
Mẹ Bạch Mỹ nói: “Ôi trời, chúng ta chỉ là đi viếng mộ thắp hương thôi, đừng nên hỏi mượn người ta xe sang như thế, làm trầy xước thì sao?”
Bạch Mỹ cười tít mắt: “Không sao đâu mẹ, Đường Hải lái xe rất giỏi, sau này chúng con cũng phải mua xe riêng, đúng lúc mẹ có thể giúp chúng con cảm nhận kiểu xe này thế nào, nếu thoải mái thì chúng con cũng mua chiếc này”.
Mẹ Bạch mỹ vẫn ngần ngại: “Nhưng vẫn phải có hai người đi xe riêng…”.
Đảng Vũ định nói để cô và Quân Thừa đi riêng, thì đã bị Quân Thừa cướp lời nói trước.
“Đừng phiền phức như thế, cháu nhớ ra ở đây cháu cũng có người bạn, đồng thời xe của bạn cháu cũng khá lớn, có thể chở tất cả chúng ta”. Nói xong anh đứng dậy gọi điện, lúc quay vào bảo vơi mọi người rằng: “Mọi chuyện đã xong”.
Sắc mặt Bạch Mỹ không vui lắm, nhưng Quân Thừa chẳng buồn đếm xỉa đến cô ta.
Lát sau cả nhà ăn xong bữa sáng, cùng ra ngoài đợi xe đến.
Trong lúc chờ xe, Bạch Mỹ cười hì hì hỏi Quân Thừa: “Không biết xe anh rể gọi có thoải mái như Buick không nhỉ? Bố mẹ em không chịu nổi hành hạ đâu, xe không dễ chịu thì họ không ngồi nổi”.
Đảng Vũ đứng cạnh chau mày. Cô hiểu rõ ý của Bạch Mỹ là: Anh có bản lĩnh tìm được xe thì đừng tìm chiếc nào kém hơn chúng tôi.
Cô hơi lo lắng, lén hỏi Quân Thừa xem anh tìm xe gì.
Quân Thừa chỉ về phía xe Ford thương vụ hào hoa lộng lẫy đang chạy tới gần, nói: “Đó, đến rồi đến rồi, chính là nó!”.
Cằm Đảng Vũ rơi xuống đất. Kiểu xe thương vụ đó cô từng thấy ở Bắc Kinh, áng chừng cũng phải hơn hai triệu tệ.
Thành phố nhỏ quê hương cô, người có thể lái chiếc xe hào nhoáng sang trọng thế này quả thực không nhiều. Cô quay sang nhìn Quân Thừa, tên này làm người đúng là không khiêm tốn tí nào!
Cô lại quay sang nhìn Bạch Mỹ, sắc mặt cô ta rất khó coi, đang ngước lên thì thầm gì đó với Đường Hải. Đường Hải cau mày, thoáng vẻ nhẫn nhịn.
Đảng Vũ đến gần Quân Thừa, nói nhỏ: “Được đó, ở quê tôi mà anh cũng có quan hệ thế này cơ đấy!”.
Quân Thừa nhướn nhướn mày: “Đúng vậy! Tôi đi đến chỗ nào mà không có quan hệ!”.
Anh gọi mọi người lên xe, còn anh ngồi ở ghế phụ trò chuyện với tài xế. Rõ ràng là họ quen biết nhau, nhưng thái độ của tài xế đối với anh có phần cung kính. Cách họ nói chuyện với nhau, trừ Đảng Vũ ra, mọi người đều thấy kinh ngạc.
Một lúc sau, điện thoại của Quân Thừa reo lên một tiếng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook