Hay Là Mình Sống Chung
-
Chương 92
Anh cúi xuống nhìn.
Trên màn hình hiện lên hàng chữ tình cảm sâu sắc: “Thằng con trâu bò, bố nhờ mẹ hỏi mày, tự ý điều xe của công ty con để làm gì?”.
Quân Thừa bấm ngón tay lia lịa lên màn hình: “Là thế này mẹ ơi, con đến thành phố X chơi, nhưng ở đây có kẻ muốn ra oai với con! Mẹ nói xem có người dám ra oai với người nhà họ Quân ta, con có nên cho kẻ đó đội mũ không?”.
Một phút sau, anh nhận được tin nhắn: “Phải đội mũ cho hắn! Thừa bảo bối của mẹ, lần sau còn gặp chuyện này thì đừng dùng xe thương vụ, nếu đội mũ cho kẻ đó thì chúng ta hãy đội luôn cái mũ oách nhất vào! Con cứ nói thẳng với mẹ, mẹ sẽ điều máy bay riêng của nhà ta tới!”.
Quân Thừa toét miệng, ra sức làm nũng, ra sức ngoan ngoãn, ra sức nịnh nọt: “Mẹ ơi mẹ thật tốt! Mẹ ở mẹ đẹp nhất! Mẹ ơi con yêu mẹ! Mẹ gửi ít tiền vào thẻ cho con được không?”.
Lại một phút sau, màn hình hiện tin nhắn: “Cút đi thằng trâu bò! Cho mày tiền để mày chơi game à? Khi nào mẹ chết thì mày hãy nói chuyện này! Còn nếu mà đầu óc mẹ còn tỉnh táo thì mày đừng hòng lừa mẹ cho tiền chơi game!”.
Quân Thừa “hừm” một tiếng, cất điện thoại đi.
Tình mẫu tử thật khó đoán, chớp mắt tràn đầy chớp mắt biến mất, đúng là đáng ghét…
Mùng hai tết, sáng sớm, Đảng Vũ dặn Quân Thừa: “Hôm nay theo thông tục sẽ là ngày tết mẹ vợ, tuy tôi và Bạch Mỹ đều chưa lấy chồng nhưng hai chúng tôi đều tặng quà cho mẹ em ấy”.
Quân Thừa nheo mắt: “Ồ, sau đó thì?”.
Đảng Vũ nói: “Trước đây là hai chúng tôi tặng riêng, nhưng năm nay về hình thức thì tôi và nó dẫn bạn trai về rồi, nên quà này phải là bạn trai của mỗi đứa tặng”.
Quân Thừa ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Hôm đầu tiên chúng ta về chẳng đã tặng rồi đó thôi?”.
Đảng Vũ lắc đầu: “Cái đó không tính, đó là quà ra mắt. Hôm nay là quà nhà vợ mùng hai”.
Quân Thừa ngáp một cái: “Mới sáng sớm đã đánh thức tôi dậy, thật phiền phức! Được rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ giúp cô tìm một món quà nữa!”.
Đảng Vũ nghe thế, không những không vui mà còn trở nên căng thẳng. Cô ra sức lắc vai Quân Thừa: “Tỉnh lại cho tôi! Anh không hiểu ý tôi rồi. Đương nhiên là do tôi chưa kịp nói rõ ý tôi nên anh không hiểu là đúng. Anh nghe tôi này, điều tôi muốn nói với anh là, hôm qua tôi đã bớt thời gian đi mua quà xong rồi, là một sợi dây chuyền vàng, xem như là qua hai chúng ta cùng tặng, anh đừng tìm quà gì đó mà nổi bật quá nữa, nếu không chúng ta sẽ lấn át cả bên Bạch Mỹ, như thế bà mẹ Bạch Mỹ sẽ thấy rất mất thể diện, anh có biết không?”.
Quân Thừa chớp chớp mắt: “Dây chuyền vàng?”. Anh tỏ ra suy tư, mãi sau mới lườm cô: “Tôi đâu có cố ý lấn át người khác, mà phong hoa tuyệt đại của tôi là bẩm sinh mà, đương nhiên không ai lấn át nổi tôi rồi”.
Đảng Vũ muốn nôn ran gay.
Quân Thừa lại chớp mắt: “Hơn nữa, không muốn tôi lấn át người khác thì cứ nói đàng hoàng, cô cũng đâu cần chửi thề”.
Đảng Vũ ngớ ra rồi mới nhớ ban nãy cô có nói từ “bà mẹ”… Cô bắt đầu ra sức lay lắc Quân Thừa như điên bằng tất cả sức mạnh có thể.
Ai bảo miệng mồm anh hư hỏng.
Quân Thừa tỉnh dậy, tắm rửa xong bảo Đảng Vũ: “Tôi có việc ra ngoài một chút”.
Trước bữa trưa, anh trở về.
Bữa trưa vừa bắt đầu, Bạch Mỹ đã cầm một chiếc hộp dài bằng nhung đỏ đưa cho mẹ cô ta, nói: “Mẹ, đây là quà mà con và Đường Hải cùng tặng, một sợi dây chuyền vàng, kiểu dáng do bọn con cùng chọn, mẹ không được nói là xấu đâu nhé!”.
Mẹ Bạch Mỹ nhận lấy, nhìn con gái mà cười vui không khép nổi miệng: “Quà mà con gái con rể mua cho mẹ đương nhiên là rất đẹp rồi”.
Còn Đảng Vũ thì hoàn toàn đờ người.
Hôm qua Bạch Mỹ hỏi cô định tặng quà gì, nói rằng cô tặng gì để tránh mà không mua trùng lặp. Cô liền nói muốn tặng dây chuyền vàng. Không ngờ Bạch Mỹ không chỉ chuẩn bị dây chuyền vàng, mà còn cướp thời cơ tặng trước.
Đảng Vũ nhìn gương mặt xinh đẹp mà ngây thơ của Bạch Mỹ, nhìn cô ta đang cười ngọt ngào với mình, cảm thấy rất hoảng sợ.
Cô em gái này của cô, cả đời này e rằng sẽ luôn đối đầu với cô.
Bây giờ, cả nhà đều đang chờ cô mang quà ra. Cô thở dài, định gồng mình mang sợi dây chuyền cô đã chuẩn bị ra tặng.
Lúc định đứng lên thì cảm giác vai cô bị ai đó ấn xuống. Cô quay sang, nhìn thấy Quân Thừa đang chớp mắt với cô.
Anh dùng khẩu hình nói rằng: “Thêm tiền!”.
Sau đó anh lấy từ dưới bàn ra một hộp trang sức vô cùng lộng lẫy, quay sang mỉm cười hào phóng với mẹ Bạch Mỹ: “Thưa dì, đây là quà mà con và Đảng Vũ cùng chuẩn bị, chút quà nhỏ thôi, không có gì to tát, nếu dì không che thì hãy đeo tạm, đợi sau này có món quà tốt hơn, chúng con sẽ lại biếu dì”.
Mẹ Bạch Mỹ nhận lấy, mở ra, trên gương mặt xuất hiện vẻ mừng rỡ, yêu thích.
“Đây là gì thế? Sao đẹp thế này?”.
Quân Thùa cười tươi, bảo bà ta: “Đây là ngọc hồng bảo Myanmar, cháu nhờ người bạn làm, chỉ có một chiếc duy nhất. Dì cứ đeo vào, bảo đảm sẽ không trùng với bất kỳ ai trên thế giới này!”.
Anh vừa dứt lời, thần sắc những người khác đều xuất hiện vẻ sửng sốt.
Sắc mặt Bạch Mỹ cực kỳ khó coi: “Nếu đã quý hiếm như thế, chắc chắn là thứ cực tốt rồi. Thứ đồ tốt như thế sao lại tùy tiện xuất hiện trong một gia đình bình thường như chúng ta được? Này anh rể, đừng bị người ta che mắt nhé, em thấy món đồ này tám phần là đồ giả”.
Nụ cười của Quân Thừa toát ra một vẻ cao quý bẩm sinh: “Yên tâm, anh nhìn người thật giả thể nào thì chưa chắc rõ, nhưng nhìn đá quý thì chưa bao giờ sai lầm, vì mẹ anh làm nghề này, từ nhỏ anh đã lớn lên cùng đám đá quý này đấy”.
Sắc mặt Bạch Mỹ cứ tái nhợt dần.
Đảng Vũ nhìn dáng vẻ yêu quý không xa rời của mẹ Bạch Mỹ với viên hồng bảo Myanmar, chân cô không kìm được mà run lên.
Khó khăn lắm mới chờ tới lúc ăn xong, cô kéo Quân Thừa về phòng, túm cổ áo anh và đẩy vào tường, chất vấn: “Sao tôi có cảm giác như anh đã chuẩn bị từ trước vậy?”.
Quân Thừa gỡ ngón tay cô ra, chỉnh lại cổ áo, nói: “Đương nhiên, cô nghĩ tôi ngốc như cô à? Lại còn không cho tôi nổi bật lấn át người khác, hừ! Nếu tôi không dự đoán được trước tình huống, thì hôm nay cô đã mất mặt đến mức phát khóc rồi đấy! Hôm qua cô em gái bạch liên hoa của cô và em rể quý hóa định đi cửa hàng vàng bạc đã bị tôi nghe thấy rồi!”. Nói đến câu cuối, vẻ mặt Quân Thừa rất đắc ý: “Xem ra đấy đúng là ý trời rồi, ông trời bảo tôi làm một người anh hùng cái thế không cho tiểu nhân đắc ý!”.
Đảng Vũ suýt nôn.
Cô nghĩ ngợi rồi nhìn Quân Thừa, nói: “Vậy viên đá quý đó là thật hay giả? Anh đừng có tặng đồ giả để lừa phỉnh mẹ Bạch Mỹ nhé, bị phát giác ra thì tôi mất mặt lắm!”.
Quân Thừa “shit” một tiếng: “Xem cái kiến thức của cô kìa! Viên đá quý kia, chỉ riêng hào quang nổi bật của nó phát ra, mà cô bảo nó là giả thì đến chịu thua cô luôn!”.
Chân Đảng Vũ run rẩy.
“Cái thứ đó nếu là thật thì đáng giá bao tiền? Tôi nói anh biết, tôi là người thuê anh, những món đồ anh mang theo là vật tự thân của anh tình nguyện bỏ ra, tôi không trả tiền đâu đó!”.
Quân Thừa lườm cô: “Nói cứ như thể bắt cô trả tiền là cô trả nổi ấy! Xùy! Xem bụng dạ hẹp hòi quá kìa! Cô cứ yên chí, xem như hôm nay anh đây làm từ thiện, thuần túy là bỏ ra mà không cần báo đáp, không ép cô bán thân trả tiền hay gì đâu, yên tâm đi! Ngoan, đừng run nữa, cứ như chơi thuốc ấy, xấu quá!”.
Đảng Vũ ậm ừ, chân mềm nhũn đi ra khỏi phòng anh.
Buổi tối Quân Thừa lại nhận được tin nhắn của mẹ anh.
“Thừa bảo bối của mẹ, hôm nay con bảo máy bay của gia đình vận chuyển một viên hồng bảo thạch đến thành phố X, bây giờ mẹ muốn biết, cuộc chiến này con có thắng nữa không?”.
Quân Thừa trả lời: “Tất nhiên là thắng ạ! Có hồng bảo thạch của mẹ, chắc chắn là thiên hạ vô địch rồi”.
Một phút sau, mẹ Quân Thừa lại nhắn: “Bảo bối ngoan của mẹ, con chỉ cần nhận lời mẹ đừng chơi game nữa, sau này ngày nào mẹ cũng cho con làm thiên hạ vô địch!”.
Quân Thừa hưng phấn gõ chữ: “Mẹ, con không cần ngày ngày làm thiên hạ vô địch, con chỉ mong mẹ và bố có thể thu mua được Thiên Thánh, con muốn nhìn tên Lý Diệc Phi quỳ xuống khóc trước mặt con!”.
Lần này tin nhắn trả lời vừa nhanh vừa dứt khoát: “Được rồi bảo bối, không nói chuyện nữa, mẹ và bố phải đi bơi đêm rồi”.
Quân Thừa “hừ” một tiếng, bực bội ném điện thoại đi.
Mẹ anh đúng là quá đáng ghét, mỗi lần nhắc đến chuyện thu mua Lý gia là bà lại như vậy, cứ như thể không nghe thấy gì, chẳng có tình mẫu tử gì cả!
Hết mùng ba tết, Đảng Vũ và Quân Thừa quay về Bắc Kinh.
Trên máy bay, Đảng Vũ thờ phào một tiếng.
Tết này cuối cùng đã trôi qua không mảy may nguy hiểm trong sự kinh hoảng sợ hãi của cô.
Trước khi xuống máy bày, Đảng Vũ lấy từ túi xách ra một xấp tiền đã chuẩn bị trước, nhét cho Quân Thừa: “Đây là tiền thuê anh về nhà ăn Tết, theo đúng yêu cầu của anh, đã tăng lên gấp ba lần so với giá trị ban đầu”.
Quân Thừa sung sướng nhận tiền, đây là tiền do anh kiếm ra bằng sức lao động của chính mình đấy!
Đảng Vũ nhìn bộ dạng tham tiền của anh thì khóe môi co giật: “Anh tìm ra một viên đá quý có một không hai chỉ là chuyện trong một phút, sao lại làm cho bản thân thiếu tiền đến mức mất giá trị này? Nhìn thấy tiền mà hôn hít như vậy, xem như tôi cũng được mở mắt”.
Quân Thừa lườm cô: “Cô không hiểu rồi, tôi lấy viên hồng bảo thạch là có lý do đàng hoàng, mẹ tôi sẽ không nói gì, đồng thời còn ủng hộ tôi. Nhưng nếu tôi hỏi tiền bà để chơi game thì bà không đánh chết tôi mới lạ!”.
Về Bắc Kinh rồi, ngày hôm sau, Đảng Vũ trả hết trang bị cho Quân Thừa, sau đó không còn bắt anh đưa cô đi luyện cấp nữa.
Quân Thừa nhìn đám trang bị bảo bối mất đi lại có được của anh, bỗng có một cảm giác bần thần như kiểu hụt hẫng. Cảm giác đó giống như chẳng có chuyện gì để ngóng đợi nữa. Lại nhìn xấp tiền mà Đảng Vũ đưa anh, anh bỗng hoảng loạn.
Cảm giác rạch ròi tiền bạc này cứ như sau này họ chẳng còn liên hệ gì đến nhau nữa.
Anh kẹp xấp tiền đó vào cuốn từ điển Khang Hy dày cộp, để cạnh gối đầu. Cách kẹp tiền của anh rất vớ vẩn – anh đếm thật kỹ lưỡng, cứ cách năm trang sách lại kẹp một tờ tiền Mao gia gia, kẹp xong tất cả tiền thì từ điển đã dày hơn trước rất nhiều.
Dì giúp việc lúc vào dọn phòng anh đã từng định giúp anh mang quyển từ điển dày cộp đó trả về thư phòng, nhưng bị anh hét lên hoảng sợ ngăn lại.
Anh không cho dì giúp việc đụng vào nó, anh cứ để nó ở cạnh mình. Có lúc phiền muộn không ngủ được, anh dùng nó gối đầu, sau đó thì nằm lên cuốn từ điển cứng như đá ấy. Cảm giác trống trải đó cực kỳ khó chịu. Nhưng anh không biết có phải chỉ số tự hành mình lại tăng lên không, cứ nằm gối đầu lên đó, thế mà anh lại ngủ được.
Cứ thế, đám tiền kẹp trong từ điển bị đè rất ngay ngắn, phẳng phiu, thẳng thớm cứ như tiền mới lấy từ ngân hàng ra.
Anh vẫn lén mẹ chơi game, nhưng trong kho dù thiếu tiền đến mấy, anh cũng không bao giờ đụng vào xấp tiền trong từ điển để nạp phí điện thoại nữa.
Những tháng ngày trôi qua thực ra cũng giống như trước, nhưng không biết vì sao, anh cứ cảm giác như có chỗ nào đó khác hẳn.
Anh không biết gần đây Đặt Tên đang bận rộn gì, nhưng thời gian cô online chẳng bao giờ trùng với anh. Anh nghĩ chắc cô không trốn tránh anh chứ, sợ hôm nào đó anh sẽ đòi tiền viên đá quý kia chẳng hạn, haha…
Dần dà, những thứ trên người anh đem ra đổi tiền trong game đều bị đổi hết, trên người anh từ từ không còn thứ gì đáng giá.
Anh vốn không tài nào làm được việc chơi game mà không đốt tiền, thế là dưới áp lực kinh tế, anh đành ngừng chơi game online, bắt đầu chuyển sang chơi CS để giảm bớt cơn nghiện.
Trước đây anh từng chơi CS một thời gian, đến khi game online mà anh chơi hiện giờ thịnh hành khắp nơi, anh mới giam CS vào lãnh cung.
Hồi anh chơi CS, anh là một cao thủ đích thực, và game này cũng là game duy nhất mà anh không thua Lý Diệc Phi.
Nhưng một mình chơi CS với một đám người xa lạ, cảm giác là cao thủ thiên hạ vô địch mà lại không ai khen ngợi đúng là chán chường.
Nghĩ ngợi một lúc, anh nhắn tin cho Đảng Vũ, quấy rối cô: “Hay là tôi dạy cô chơi CS nhé!”.
Đảng Vũ nhanh chóng hồi âm: “Tôi sợ anh thua sẽ ôm chân tôi khóc lóc”.
Quân Thừa “ ha” một tiếng, hào hứng.
“Tôi thua á? Tôi mà thua thì thời gian sẽ bàng hoàng mà ngừng lại cho xem”.
Một phút sau, Đảng Vũ trả lời: “Thế này nhé, nếu anh mà thua thì Tết năm sau, nếu tôi chưa tìm ra bạn trai chính thức, anh phải giảm 20% tiền thuê anh hiện nay, để tôi tiếp tục thuê anh về nhà ăn Tết”.
Quân Thừa lại “ha” một tiếng, tay bấm màn hình: “Giấc mơ đẹp này cô cứ mơ đi, sắp lên tới trời rồi đấy! Nếu cô thắng tôi thật thì đừng nói là giảm 20%, năm sau tôi sẽ diễn bạn trai nhị thập tứ hiếu miễn phí cho cô”.
Sau cuộc trò chuyện đó, chiều tối khi ăn cơm xong, Quân Thừa và Đảng Vũ bắt đầu hẹn chiến đấu trong CS.
Quân Thừa tràn ngập tự tin, trước kho chiến đầu còn định chỉ dạy Đảng Vũ.
Kết quả là Đảng Vũ lại hư mũi khinh khỉnh trước lòng tốt của anh: “Những điều anh nói tôi biết hêt, đừng nói nhiều, khai chiến luôn đi”.
Quân Thừa cảm thấy lòng tốt muốn chỉ đạo lính mới của CS chí tôn, chủ tịch toàn thắng là anh bị tổn thương sâu sắc. Anh quyết định sẽ cho Đảng Vũ biết mặt, để cô biết cái giá của việc dám khinh thường vua của CS chính là sẽ bị bắn vỡ đầu vỡ đầu vỡ đầu!
Kết quả…
Sau khi bắt đầu, người không ngừng bị vỡ đầu bị vỡ đầu bị vỡ đầu, lại chính là anh!
Quân Thừa sững sờ đến mức sắp phát điên!
Anh gào lên trong micro: “Đảng Vũ, có phải cô thuê người chơi không?”.
Trong game, Đảng Vũ đắc ý chuyển súng thành dao, xông đến đâm Quân Thừa chết thêm lần nữa.
“Sẵn sang đánh cược, chấp nhận chịu thua, không bằng người ta thì phải khuất phục, bài học của chị đây chính là núi này cao có núi khác cao hơn! Anh thấy đó, chị đây không cần súng, chỉ một con dao cũng có thể đâm chết anh!”.
Quân Thừa gần như muốn ném bang phím.
“Rốt cuộc cô có phải con gái không hả? Chơi CS còn dữ dội hơn cả con trai nữa! Cô thế này còn tìm được bạn trai à? Đừng mơ mộng nữa! Cô chuẩn bị tiền thuê tôi cả đời đi nhé!”.
Anh gào thét trong micro. Mà lúc đó, Đảng Vũ lại dùng một con dao nhíp đâm chết anh hai lần nữa.
Tối đó khi thoát khỏi game, Đảng Vũ nói: “Ssau này anh chơi trò này thì đừng gọi tôi nữa, trình độ anh kém như thế, làm cho tôi cảm thấy chơi với anh có hơi lãng phí thời gian”.
Quân Thừa kìm nén một ngụm máu sắp phun ra khỏi cổ, khàn giọng bảo: “Có bản lĩnh thì ngày mai vào lại game online đi, xem ông đây dùng tài khoản cao thủ ngược đãi cô đến chết như thế nào!”.
Thế là vào hôm sau, thời gian Đảng Vũ xuất hiện trong game lại trùng với Quân Thừa.
Sau khi thời gian online lại trùng nhau, có những hiện tượng khiến Quân Thừa cảm thấy rất không vui.
Chẳng hạn Đặt Tên nếu muốn cùng đội khác đánh quái thăng cấp, anh rất bực bội. Anh sẽ tìm đủ mọi lý do để phá tan đội nhóm đó, sau đó dùng đủ mọi lợi ích hấp dẫn để dụ dỗ Đảng Vũ gia nhập nhóm anh vừa lập ra.
Ví dụ anh nói: “Cô vào đội của tôi, tôi sẽ tặng con ngựa của tôi cho cô cưỡi! Không biết ai ngắm con ngựa của tôi mà chảy cả nước dãi nhỉ!”.
Cứ thế, dần dần, những trang bị Đảng Vũ trả cho anh, trong vô thức mà lại quay về với cô… Mà lại do anh cam tâm tình nguyện tặng…
Một tháng sau, trang bị đã tặng đủ hết, thấy sắp không còn gì để dụ dỗ, cậu bạn tiện nhân mà anh thề tuyệt giao mang tới cho anh hơi ấm nhân gian.
Công ty của anh và Lý Diệc Phi mở đã có lời, trong thẻ anh cuối cùng cũng có tiền!
Thế nhưng tuy là thẻ của anh, nhưng ban đầu khi làm thế, dưới sự uy hiếp của mẹ, số điện thoại di động anh ghi trong đó lại là của mẹ anh, cũng tức là bất cứ động tĩnh gì của tiền trong thẻ thì mẹ anh lúc nào cũng biết đầu tiên. Thế là anh không thể lên mạng chuyển khoản để mua thẻ game, chỉ có thể đi đường vòng, nạp thẻ điện thoại trước rồi dùng tiền điện thoại đổi sang trang bị và nguyên bảo trong game.
Hôm sau khi tiền vào thẻ, anh hí ha hí hửng ra công ty nạp tiền điện thoại.
Lúc anh đi thì quản lý phục vụ khách hàng VIP của anh lại có việc ra ngoài. Anh gọi điện cho quản lý phục vụ khách hàng giúp anh tìm một người khác để xử lý, anh không muố đợi quá lâu, quản lý của anh nói là sẽ nhờ quản lý sảnh sắp xếp một người khác để giải quyết việc này.
Cúp máy không lâu sau thì anh nghe thấy quản lý sảnh kêu to: “Đảng Vũ, quản lý Tiểu Vương đi rồi, ở đây có một khách hàng VIP của anh ấy, cô đến tiếp khách trước đi”.
Quân Thừa nghe cái tên phía trước, miệng há hốc thành hình chữ O.
Cuối cùng anh đã biết, tại sao trước đây Đảng Vũ lại biết những chuyện riêng của anh rồi. Cô còn khăng khăng bảo là do anh nói lộ ra, đúng là không muốn bị mất mặt thì có! Rõ ràng là cô đã biết từ lâu.
Anh nhìn Đảng Vũ uyển chuyển đi đến, cô mặc đồng phục, trên cổ quàng một chiếc khăn. Đồng phục của cô chít eo rất khéo, khiến cơ thể cô được tôn lên đường cong rất quyến rũ.
Anh nghĩ cô mặc thế này rất đẹp, như thể tiếp viên hàng không vậy.
Cô mím môi cười với anh, anh nheo mắt nhìn cô.
Sau khi làm xong việc nạp tiền, Đảng Vũ hỏi: “Anh cần tặng phẩm gì, trà lá chăng?”.
Quân Thừa “hừ” một tiếng, nhìn cô rồi uể oải nói: “Thế thì trà lá đi, vừa hay có thể gửi về cho bố vợ, ông rất thích uống mà”.
Khóe môi giữ nụ cười nghề nghiệp của Đảng Vũ chợt giật giật, cô hạ giọng đấu khẩu với anh: “Ôi, có bố vợ nhanh thế cơ à! Bố vợ anh là ai?”.
Quân Thừa nheo mắt, cười lạnh tanh: “Chẳng phải là bố cô sao?”.
Đảng Vũ cười hì hì: “Sao, anh thích em gái tôi à?”.
Quân Thừa “phì” một tiếng: “Tôi thích chị của em gái cô!”.
Ngừng lại rồi nói tiếp: “Tối nay tôi mời cô ăn cơm nhé, chị của em gái cô!”.
Đảng Vũ tiếp tục cười hì hì: “Anh làm sao thể?”.
Quân Thừa lườm cô: “Tôi đang muốn bao nuôi cô đấy, đồ ngốc!”.
Đảng Vũ cũng lườm anh: “Chuyện này phải đợi khi anh thắng tôi trong CS đã rồi hãy nói!”.
Đại Quân đạp bàn: “Bảo tôi thắng CS thì cô cũng phải cho tôi cơ hội chơi với cô chứ!”.
Đảng Vũ cười gian xảo với anh: “Đợi tôi thắng được Mạc Cao Phong rồi tôi sẽ cho anh cơ hội chơi CS với tôi”.
Đại Quân “shit” một tiếng: “Sao giấc mơ này cô chưa chịu từ bỏ hả? Ví dụ về tổng thống Mỹ của tôi kể cô nghe là uổng phí sao? Cô làm người phải thực tế chứ bà chị! Chẳng hạn như tối nay ăn tối với tôi…”.
Có tiền rồi, Quân Thừa bắt đầu mua trang bị siêu mạnh tặng cho Đảng Vũ.
Lúc tặng còn kèm theo một đoạn: “Nhanh, tranh thủ thời gian giết chết Mạc Cao Phong, sau đó chúng ta chiến CS!”.
Đối với kẻ thần kinh đó, Đảng Vũ chỉ có thể cười trừ.
Khoảng một tháng sau, lại phát sinh ra một chuyện kinh thiên động địa.
Mạc Cao Phong bỗng gửi thư mời chiến với Đại Thừa Tướng, khiến cả hệ thống đều đến tham quan.
Quân Thừa nhận thư, kể lể với Đảng Vũ: “Sao tôi có cảm giác mục tiêu phấn đấu của cô đang nhắm vào tôi vì tôi cũng dùng đại sát chiêu kia vậy? Hắn thật là nhỏ mọn quá!”.
Câu trả lời của Đảng Vũ lại chẳng đâu vào đâu: “Tôi chưa kể anh nghe đầu đuôi câu chuyện của tôi và em gái, em rể nhỉ?”.
Quân Thừa ngớ ra, hỏi: “A, chẳng những thân phận trước của em rể cô thực sự là anh rể của em gái cô sao?”.
Đảng Vũ sặc ho, nói: “Không chỉ như thế. Anh nghe đây, đừng xen vào”.
“Trước đây tôi còn có một tài khoản, rất lợi hại, đến mức anh sẽ không đoán ra là ai đâu. Tôi và Đường Hải đã quen nhau trong game này. Thời gian cùng chơi game lâu dần, cả hai dần dần có thiện cảm với nhau. Ban đầu anh ta rất ngốc, tôi dẫn anh ta theo, cùng tung hoành ngang dọc. Tôi chơi tài khoản nam, anh ta liền nhận huynh đệ với tôi. Về sau lúc công thành đã vào voice chat với nhau, anh ta mới biết tôi là nữ. Sau đó chúng tôi trao đổi ảnh của nhau, rồi sau đó đôi bên đều có những tình cảm mơ hồ.
Về sau nghỉ phép, tôi về nhà, anh ta đến thành phố quê tôi để du lịch, chúng tôi gặp nhau. Lúc gặp, Bạch Mỹ cũng đi theo.
Sauk hi anh ta đến du lịch, Bạch Mỹ cũng bắt đầu chơi game đó. Nó bảo tôi dẫn dắt, thế là trong game ba chúng tôi cùng nhau luyện cấp.
Sau đó bỗng có một ngày, Đường Hải nói với tôi là muốn đổi tài khoản. Lúc dó tài khoản của anh ta cũng đã luyện rất lợi hại, nhưng vẫn muốn học ra đại sát chiêu lợi hại giống tôi. Tôi nhận lời, đổi tài khoản với anh ta, lại dạy anh ta làm sao ra đại chiêu.
Sau đó dần dần phát triển thành Đường Hải dùng tài khoản vốn có của tôi dẫn Bạch Mỹ đi luyện cấp. Rồi sau đó, tôi biết hai người họ thực ra đã hẹn hò, là Bạch Mỹ dụ dỗ Đường Hải để đổi tài khoản của tôi.
Lúc tôi biết chuyện này, thật sự chỉ biết cười khẩy. Có đáng không? Cứ nói muốn tài khoản của tôi thì tôi sẽ cho thôi, chứ như tài khoản game này, các người không có bản lĩnh tự luyện từ đầu thì lão đây có, hà tất phải thủ đoạn như thế?
Tôi rút lui hoàn toàn ra khỏi họ. Tôi không them đứng giữa làm gì. Mà nếu bọn họ đã tốn bao công sức để lừa phỉnh tôi đổi tài khoản với họ, thì tôi sẽ luyện một tài khoản khác đánh bại họ, để cho bọn họ biết tài khoản kia chỉ khi trong tay tôi mới là vô địch. Hoặc là, tôi muốn cho họ biết, tôi, mới là vô địch, tài khoản, chẳng qua là thứ mất rồi vẫn có thể luyện lại được”.
Quân Thừa lắng nghe từ đầu, càng nghe càng giật mình, cứ có cảm cgiác nửa hư nửa thực, nhưng anh không nắm bắt được.
Anh hỏi: “Đổi tài khoản rồi thì hai người bọn họ rất khó đánh bại à?”
Đảng Vũ nói: “Ừ, rất khó đánh bại, dù sao giang sơn bọn họ có được là do lão đay đã từng tạo dựng”.
Quân Thừa muốn lườm cô, cô em này khoác lác còn đáng sợ hơn anh nữa.
“Chỉ giỏi giả vờ!”. Anh không kìm được cười giễu: “Giang sơn cô tạo nên dù lợi hại thì cũng được đến đâu chứ? Không lẽ cô còn lại hại hơn cả Mạc Cao Phong?”.
Anh nói xong, trong micro vang lên tiếng cười kỳ dị của Đảng Vũ.
Quân Thừa nghe mà phát phiền: “Cô cười cái quái gì?”.
Đảng Vũ tiếp tục cười: “Tôi cười IQ của anh đúng là thấp đến đáng khâm phục. Đường Hải và Thanh Hải, Bạch Mỹ và Bách Mi, không thể khiến anh liên tưởng chút nào à? Và còn đại chiêu của Mạc Cao Phong mà tôi đã dạy anh nữa!”.
Nghe cô nói, Quân Thừa sững người. Tròn một phút sau, anh mới định thần lại.
Anh vỗ đùi, kêu lên: “Cô đừng nói với tôi là ID nam của cô là Mạc Cao Phong nhé!”.
Tiếng cười kỳ dị của Đảng Vũ càng quái lạ đến mức như chảy ra hắc thủy: “Chúc mừng anh, lần này coi như đã nói đúng! Xem ra Aripiprazole và Lurasidone đã cứu được anh!”.
Và bên này, đồng chí Đại Thừa Tướng đã đờ ra như một thằng ngốc.
Hai ngày sau là ngày Quân Thừa ứng chiến.
Trước khi chuẩn bị ứng chiến, Đảng Vũ vào chat với anh: “Hôm nay hay là để tôi cho, tôi muốn đánh bại anh ta từ lâu rồi”.
Quân Thừa không hề do dự, đưa tài khoản cho cô.
Lần này ngoài đại sát chiêu ra, Mạc Cao Phong còn dùng một chức năng rất tốn tiền. Cấp bậc của Đại Thừa Tướng kém quá xa, khi đối phương cũng bỏ tiền ra chơi thì Đảng Vũ rõ ràng có phần không chống cự nổi.
Mà trong ko của Quân Thừa, kim nguyên bảo trước đây đã bị anh dùng mua trang bị tặng Đảng Vũ hết rồi.
Trong một lúc, Đại Thừa Tướng dưới thao tác của Đảng Vũ đã bị Mạc Cao Phong đập chết đến mấy lần.
Quân Thừa nhìn trận đấu, thấy Đại Thừa Tướng bị đập chết hết lần này tới lần khác thì cuống lên. Anh nhấc điện thoại gọi ngay cho bà mẹ yêu quý của mình.
“Mẹ! Mẹ! Mẹ ơi! Trong game con sắp mất mặt rồi, mẹ mau nạp tiền để con mua chức năng được không? Lần này nếu con thắng thì con nhận lời mẹ sau này sẽ không bao giờ chơi game nữa! Nói được làm được! Nếu không làm được thì để con đoạn tử tuyệt tôn được không?”.
Bên kia vẳng đến tiếng quát giận dữ của mẹ anh: “Thằng trâu bò, mày đang nguyền rủa mày hay nguyền mẹ mày thế hả!”. Ngừng một chút, bà nói: “Thể diện nhà lão Quân chúng ta không thể thua kẻ khác! Đợi mẹ đưa thẻ riêng cho con dùng, con cứ quẹt thẻ, quẹt bao nhiêu mẹ sẽ gánh hết, tóm lại là không được thua, biết chưa?”.
Quân Thừa vui vẻ cúp máy, vui vẻ nhận mật mã thẻ của mẹ, vui vẻ bắt đầu đốt tiền tặng nguyên bảo cho Đảng Vũ.
Tôi hôm đó, cả hệ thống đã chứng kiến một kỳ tích.
Một cao thủ và một cao cao thủ, hai người sử dụng thao tác xuất quỷ nhập thần và cả địa chiêu dùng tiền để đốt ra, đấu với nahu sống đi chết lại, cuộc chiến đó vì mang giá trị tiền bạc cực cao mà càng nổi bật, hấp dẫn hơn bao giờ hết.
Và cuối cùng, kẻ thắng lại là Đại Thừa Tướng có cấp bậc kém hơn rất nhiều.
Sau trận đấu đó không lâu, trong hệ thống bắt đầu lan truyền một tin đồn.
Nghe nói trong trận quyết chiến, Mạc Cao Phong vì muốn thắng mà đốt rất nhiều tiền, nhưng không ngờ Đại Thừa Tướng kia càng có tiền, cuối cùng để kháng cự lại với Đại Thừa Tướng giàu có mà thẻ tín dụng của anh ta đã bị quẹt đến bùng cháy. Thế là khi anh ta vừa rời khỏi vị trí “bất bại thần đàn”, vừa nhận được hóa đơn cực lớn của ngân hàng. Về sau để trả nợ, gia đình anh ta đã bán cả biệt thự.
Lại không lâu sau, Mạc Cao Phong và Bách Mi ly hôn trong game.
Hôm ly hôn, Mạc Cao Phong tuyên bố, sau này trừ phi Thang Hải online, nếu không anh ta sẽ không bao giờ sử dụng ID “Mạc Cao Phong” để đăng nhập game nữa.
Các game thủ bùng nổ.
Hóa ra tưởng đây là kịch ba người, không ngờ cuối cùng lại là một màn hủ kịch! Đúng là kích thích khôn tưởng aaaaaaa!!!
Ngoài kích động, một người bắt đầu bàn luận xem trong trận đấu này, ai mới là kẻ thắng thực sự.
Kết luận là, công ty tạo ra game này mới là ngư ông đắc lợi!
Sau trận chiến đêm đó, Quân Thừa nói là làm, quả nhiên không đụng vào game nữa. Mẹ anh kích động đến mức đã đi chùa thắp hương ba ngày để hoàn nguyện.
Và Đảng Vũ đã đánh bại Mạc Cao Phong như ý muốn, cũng không còn hứng thú chơi game này nữa.
Khi rảnh rỗi, Quân Thừa vào chat room hỏi: “Hay là chúng ta chiến CS đi?”. Nghĩ ngợi rồi anh hỏi tiếp: “Này, nếu chỉ hai ta chơi, thì chắc không tính là chơi game nhỉ?”.
Tiếng cười trong trẻo của Đảng Vũ vẳng tới: “Không tính!”.
Họ cùng lên mạng, bắt đầu chiến CS.
Đảng Vũ lén nhường Quân Thừa, để anh thắng cô. Quân Thừa hứng chí gào thét: “Để chúc mừng thắng lợi không dễ dàng này, đi nào gái, anh đây sẽ đưa em đi ăn món nào đó thật ngon!”.
Đảng Vũ cười, nhận lời.
Về sau, mỗi ngày Quân Thừa đều kéo Đảng Vũ chiến CS, sau khi thắng đều dẫn cô đi ăn hoành tráng.
Cứ thế khoảng một tháng sau, Quân Thừa nói với Đảng Vũ: “Gì nhỉ, mẹ anh bảo muốn gặp em”.
Đảng Vũ hỏi: “Mẹ anh có muốn đưa chi phiếu rồi bảo em cút đi cho xa không?”
Quân Thừa lắc đầu lia lịa: “Đương nhiên là không! Mẹ anh chẳng thích chuyện ném chi phiếu vào mặt người khác đâu! Mẹ anh đã nói rồi, cô gái làm cho con trai bà cai được game nhất định phải trở thành con dâu bà mới được! Hơn nữa bà còn nhờ người xem bói rồi, bảo anh và em là cặp đôi hoàn hảo đấy ha ha ha ha ha ha!”.
Nhìn anh ngốc nghếch đến nực cười, Đảng Vũ thấy khóe miệng giật giật: “Mẹ anh không trách em làm bại sản nhà anh hả? Cuộc chiến đêm đó anh đốt bao nhiêu là tiền rồi”.
Quân Thừa càng toét miệng cười: “Anh chưa nói em biết hả? Game này là do anh và tên bạn thân tiện nhân mà anh thề tuyệt giao hợp tác khai thác đấy!”.
Đảng Vũ nhìn anh, ngớ ra một lúc rồi phì cười.
Có câu kẻ ngốc có phúc, chẳng biết câu nói đó ám chỉ anh, hay là cô đây?
Nhân lúc cô cười vui vẻ, Quân Thừa nheo mắt nói: “Sao nào gái, làm đối tượng của anh nhé?”.
Đảng Vũ nhìn anh, cười rạng rỡ: “Được thôi! Dù sao đang rảnh rỗi, thế thì quen nhau vậy!”.
Quân Thừa “hu ra” một tiếng, nhấc điện thoại lên gọi ngay cho bên kia: “Mẹ, con làm xong rồi!”.
Đảng Vũ nhìn người đàn ông vừa ngây thơ, lương thiện lại hơi ngốc ngếch đó, trong lòng lần đầu tiên có cảm giác hạnh phúc tràn ngập, vững vàng.
Hoàn
Trên màn hình hiện lên hàng chữ tình cảm sâu sắc: “Thằng con trâu bò, bố nhờ mẹ hỏi mày, tự ý điều xe của công ty con để làm gì?”.
Quân Thừa bấm ngón tay lia lịa lên màn hình: “Là thế này mẹ ơi, con đến thành phố X chơi, nhưng ở đây có kẻ muốn ra oai với con! Mẹ nói xem có người dám ra oai với người nhà họ Quân ta, con có nên cho kẻ đó đội mũ không?”.
Một phút sau, anh nhận được tin nhắn: “Phải đội mũ cho hắn! Thừa bảo bối của mẹ, lần sau còn gặp chuyện này thì đừng dùng xe thương vụ, nếu đội mũ cho kẻ đó thì chúng ta hãy đội luôn cái mũ oách nhất vào! Con cứ nói thẳng với mẹ, mẹ sẽ điều máy bay riêng của nhà ta tới!”.
Quân Thừa toét miệng, ra sức làm nũng, ra sức ngoan ngoãn, ra sức nịnh nọt: “Mẹ ơi mẹ thật tốt! Mẹ ở mẹ đẹp nhất! Mẹ ơi con yêu mẹ! Mẹ gửi ít tiền vào thẻ cho con được không?”.
Lại một phút sau, màn hình hiện tin nhắn: “Cút đi thằng trâu bò! Cho mày tiền để mày chơi game à? Khi nào mẹ chết thì mày hãy nói chuyện này! Còn nếu mà đầu óc mẹ còn tỉnh táo thì mày đừng hòng lừa mẹ cho tiền chơi game!”.
Quân Thừa “hừm” một tiếng, cất điện thoại đi.
Tình mẫu tử thật khó đoán, chớp mắt tràn đầy chớp mắt biến mất, đúng là đáng ghét…
Mùng hai tết, sáng sớm, Đảng Vũ dặn Quân Thừa: “Hôm nay theo thông tục sẽ là ngày tết mẹ vợ, tuy tôi và Bạch Mỹ đều chưa lấy chồng nhưng hai chúng tôi đều tặng quà cho mẹ em ấy”.
Quân Thừa nheo mắt: “Ồ, sau đó thì?”.
Đảng Vũ nói: “Trước đây là hai chúng tôi tặng riêng, nhưng năm nay về hình thức thì tôi và nó dẫn bạn trai về rồi, nên quà này phải là bạn trai của mỗi đứa tặng”.
Quân Thừa ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Hôm đầu tiên chúng ta về chẳng đã tặng rồi đó thôi?”.
Đảng Vũ lắc đầu: “Cái đó không tính, đó là quà ra mắt. Hôm nay là quà nhà vợ mùng hai”.
Quân Thừa ngáp một cái: “Mới sáng sớm đã đánh thức tôi dậy, thật phiền phức! Được rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ giúp cô tìm một món quà nữa!”.
Đảng Vũ nghe thế, không những không vui mà còn trở nên căng thẳng. Cô ra sức lắc vai Quân Thừa: “Tỉnh lại cho tôi! Anh không hiểu ý tôi rồi. Đương nhiên là do tôi chưa kịp nói rõ ý tôi nên anh không hiểu là đúng. Anh nghe tôi này, điều tôi muốn nói với anh là, hôm qua tôi đã bớt thời gian đi mua quà xong rồi, là một sợi dây chuyền vàng, xem như là qua hai chúng ta cùng tặng, anh đừng tìm quà gì đó mà nổi bật quá nữa, nếu không chúng ta sẽ lấn át cả bên Bạch Mỹ, như thế bà mẹ Bạch Mỹ sẽ thấy rất mất thể diện, anh có biết không?”.
Quân Thừa chớp chớp mắt: “Dây chuyền vàng?”. Anh tỏ ra suy tư, mãi sau mới lườm cô: “Tôi đâu có cố ý lấn át người khác, mà phong hoa tuyệt đại của tôi là bẩm sinh mà, đương nhiên không ai lấn át nổi tôi rồi”.
Đảng Vũ muốn nôn ran gay.
Quân Thừa lại chớp mắt: “Hơn nữa, không muốn tôi lấn át người khác thì cứ nói đàng hoàng, cô cũng đâu cần chửi thề”.
Đảng Vũ ngớ ra rồi mới nhớ ban nãy cô có nói từ “bà mẹ”… Cô bắt đầu ra sức lay lắc Quân Thừa như điên bằng tất cả sức mạnh có thể.
Ai bảo miệng mồm anh hư hỏng.
Quân Thừa tỉnh dậy, tắm rửa xong bảo Đảng Vũ: “Tôi có việc ra ngoài một chút”.
Trước bữa trưa, anh trở về.
Bữa trưa vừa bắt đầu, Bạch Mỹ đã cầm một chiếc hộp dài bằng nhung đỏ đưa cho mẹ cô ta, nói: “Mẹ, đây là quà mà con và Đường Hải cùng tặng, một sợi dây chuyền vàng, kiểu dáng do bọn con cùng chọn, mẹ không được nói là xấu đâu nhé!”.
Mẹ Bạch Mỹ nhận lấy, nhìn con gái mà cười vui không khép nổi miệng: “Quà mà con gái con rể mua cho mẹ đương nhiên là rất đẹp rồi”.
Còn Đảng Vũ thì hoàn toàn đờ người.
Hôm qua Bạch Mỹ hỏi cô định tặng quà gì, nói rằng cô tặng gì để tránh mà không mua trùng lặp. Cô liền nói muốn tặng dây chuyền vàng. Không ngờ Bạch Mỹ không chỉ chuẩn bị dây chuyền vàng, mà còn cướp thời cơ tặng trước.
Đảng Vũ nhìn gương mặt xinh đẹp mà ngây thơ của Bạch Mỹ, nhìn cô ta đang cười ngọt ngào với mình, cảm thấy rất hoảng sợ.
Cô em gái này của cô, cả đời này e rằng sẽ luôn đối đầu với cô.
Bây giờ, cả nhà đều đang chờ cô mang quà ra. Cô thở dài, định gồng mình mang sợi dây chuyền cô đã chuẩn bị ra tặng.
Lúc định đứng lên thì cảm giác vai cô bị ai đó ấn xuống. Cô quay sang, nhìn thấy Quân Thừa đang chớp mắt với cô.
Anh dùng khẩu hình nói rằng: “Thêm tiền!”.
Sau đó anh lấy từ dưới bàn ra một hộp trang sức vô cùng lộng lẫy, quay sang mỉm cười hào phóng với mẹ Bạch Mỹ: “Thưa dì, đây là quà mà con và Đảng Vũ cùng chuẩn bị, chút quà nhỏ thôi, không có gì to tát, nếu dì không che thì hãy đeo tạm, đợi sau này có món quà tốt hơn, chúng con sẽ lại biếu dì”.
Mẹ Bạch Mỹ nhận lấy, mở ra, trên gương mặt xuất hiện vẻ mừng rỡ, yêu thích.
“Đây là gì thế? Sao đẹp thế này?”.
Quân Thùa cười tươi, bảo bà ta: “Đây là ngọc hồng bảo Myanmar, cháu nhờ người bạn làm, chỉ có một chiếc duy nhất. Dì cứ đeo vào, bảo đảm sẽ không trùng với bất kỳ ai trên thế giới này!”.
Anh vừa dứt lời, thần sắc những người khác đều xuất hiện vẻ sửng sốt.
Sắc mặt Bạch Mỹ cực kỳ khó coi: “Nếu đã quý hiếm như thế, chắc chắn là thứ cực tốt rồi. Thứ đồ tốt như thế sao lại tùy tiện xuất hiện trong một gia đình bình thường như chúng ta được? Này anh rể, đừng bị người ta che mắt nhé, em thấy món đồ này tám phần là đồ giả”.
Nụ cười của Quân Thừa toát ra một vẻ cao quý bẩm sinh: “Yên tâm, anh nhìn người thật giả thể nào thì chưa chắc rõ, nhưng nhìn đá quý thì chưa bao giờ sai lầm, vì mẹ anh làm nghề này, từ nhỏ anh đã lớn lên cùng đám đá quý này đấy”.
Sắc mặt Bạch Mỹ cứ tái nhợt dần.
Đảng Vũ nhìn dáng vẻ yêu quý không xa rời của mẹ Bạch Mỹ với viên hồng bảo Myanmar, chân cô không kìm được mà run lên.
Khó khăn lắm mới chờ tới lúc ăn xong, cô kéo Quân Thừa về phòng, túm cổ áo anh và đẩy vào tường, chất vấn: “Sao tôi có cảm giác như anh đã chuẩn bị từ trước vậy?”.
Quân Thừa gỡ ngón tay cô ra, chỉnh lại cổ áo, nói: “Đương nhiên, cô nghĩ tôi ngốc như cô à? Lại còn không cho tôi nổi bật lấn át người khác, hừ! Nếu tôi không dự đoán được trước tình huống, thì hôm nay cô đã mất mặt đến mức phát khóc rồi đấy! Hôm qua cô em gái bạch liên hoa của cô và em rể quý hóa định đi cửa hàng vàng bạc đã bị tôi nghe thấy rồi!”. Nói đến câu cuối, vẻ mặt Quân Thừa rất đắc ý: “Xem ra đấy đúng là ý trời rồi, ông trời bảo tôi làm một người anh hùng cái thế không cho tiểu nhân đắc ý!”.
Đảng Vũ suýt nôn.
Cô nghĩ ngợi rồi nhìn Quân Thừa, nói: “Vậy viên đá quý đó là thật hay giả? Anh đừng có tặng đồ giả để lừa phỉnh mẹ Bạch Mỹ nhé, bị phát giác ra thì tôi mất mặt lắm!”.
Quân Thừa “shit” một tiếng: “Xem cái kiến thức của cô kìa! Viên đá quý kia, chỉ riêng hào quang nổi bật của nó phát ra, mà cô bảo nó là giả thì đến chịu thua cô luôn!”.
Chân Đảng Vũ run rẩy.
“Cái thứ đó nếu là thật thì đáng giá bao tiền? Tôi nói anh biết, tôi là người thuê anh, những món đồ anh mang theo là vật tự thân của anh tình nguyện bỏ ra, tôi không trả tiền đâu đó!”.
Quân Thừa lườm cô: “Nói cứ như thể bắt cô trả tiền là cô trả nổi ấy! Xùy! Xem bụng dạ hẹp hòi quá kìa! Cô cứ yên chí, xem như hôm nay anh đây làm từ thiện, thuần túy là bỏ ra mà không cần báo đáp, không ép cô bán thân trả tiền hay gì đâu, yên tâm đi! Ngoan, đừng run nữa, cứ như chơi thuốc ấy, xấu quá!”.
Đảng Vũ ậm ừ, chân mềm nhũn đi ra khỏi phòng anh.
Buổi tối Quân Thừa lại nhận được tin nhắn của mẹ anh.
“Thừa bảo bối của mẹ, hôm nay con bảo máy bay của gia đình vận chuyển một viên hồng bảo thạch đến thành phố X, bây giờ mẹ muốn biết, cuộc chiến này con có thắng nữa không?”.
Quân Thừa trả lời: “Tất nhiên là thắng ạ! Có hồng bảo thạch của mẹ, chắc chắn là thiên hạ vô địch rồi”.
Một phút sau, mẹ Quân Thừa lại nhắn: “Bảo bối ngoan của mẹ, con chỉ cần nhận lời mẹ đừng chơi game nữa, sau này ngày nào mẹ cũng cho con làm thiên hạ vô địch!”.
Quân Thừa hưng phấn gõ chữ: “Mẹ, con không cần ngày ngày làm thiên hạ vô địch, con chỉ mong mẹ và bố có thể thu mua được Thiên Thánh, con muốn nhìn tên Lý Diệc Phi quỳ xuống khóc trước mặt con!”.
Lần này tin nhắn trả lời vừa nhanh vừa dứt khoát: “Được rồi bảo bối, không nói chuyện nữa, mẹ và bố phải đi bơi đêm rồi”.
Quân Thừa “hừ” một tiếng, bực bội ném điện thoại đi.
Mẹ anh đúng là quá đáng ghét, mỗi lần nhắc đến chuyện thu mua Lý gia là bà lại như vậy, cứ như thể không nghe thấy gì, chẳng có tình mẫu tử gì cả!
Hết mùng ba tết, Đảng Vũ và Quân Thừa quay về Bắc Kinh.
Trên máy bay, Đảng Vũ thờ phào một tiếng.
Tết này cuối cùng đã trôi qua không mảy may nguy hiểm trong sự kinh hoảng sợ hãi của cô.
Trước khi xuống máy bày, Đảng Vũ lấy từ túi xách ra một xấp tiền đã chuẩn bị trước, nhét cho Quân Thừa: “Đây là tiền thuê anh về nhà ăn Tết, theo đúng yêu cầu của anh, đã tăng lên gấp ba lần so với giá trị ban đầu”.
Quân Thừa sung sướng nhận tiền, đây là tiền do anh kiếm ra bằng sức lao động của chính mình đấy!
Đảng Vũ nhìn bộ dạng tham tiền của anh thì khóe môi co giật: “Anh tìm ra một viên đá quý có một không hai chỉ là chuyện trong một phút, sao lại làm cho bản thân thiếu tiền đến mức mất giá trị này? Nhìn thấy tiền mà hôn hít như vậy, xem như tôi cũng được mở mắt”.
Quân Thừa lườm cô: “Cô không hiểu rồi, tôi lấy viên hồng bảo thạch là có lý do đàng hoàng, mẹ tôi sẽ không nói gì, đồng thời còn ủng hộ tôi. Nhưng nếu tôi hỏi tiền bà để chơi game thì bà không đánh chết tôi mới lạ!”.
Về Bắc Kinh rồi, ngày hôm sau, Đảng Vũ trả hết trang bị cho Quân Thừa, sau đó không còn bắt anh đưa cô đi luyện cấp nữa.
Quân Thừa nhìn đám trang bị bảo bối mất đi lại có được của anh, bỗng có một cảm giác bần thần như kiểu hụt hẫng. Cảm giác đó giống như chẳng có chuyện gì để ngóng đợi nữa. Lại nhìn xấp tiền mà Đảng Vũ đưa anh, anh bỗng hoảng loạn.
Cảm giác rạch ròi tiền bạc này cứ như sau này họ chẳng còn liên hệ gì đến nhau nữa.
Anh kẹp xấp tiền đó vào cuốn từ điển Khang Hy dày cộp, để cạnh gối đầu. Cách kẹp tiền của anh rất vớ vẩn – anh đếm thật kỹ lưỡng, cứ cách năm trang sách lại kẹp một tờ tiền Mao gia gia, kẹp xong tất cả tiền thì từ điển đã dày hơn trước rất nhiều.
Dì giúp việc lúc vào dọn phòng anh đã từng định giúp anh mang quyển từ điển dày cộp đó trả về thư phòng, nhưng bị anh hét lên hoảng sợ ngăn lại.
Anh không cho dì giúp việc đụng vào nó, anh cứ để nó ở cạnh mình. Có lúc phiền muộn không ngủ được, anh dùng nó gối đầu, sau đó thì nằm lên cuốn từ điển cứng như đá ấy. Cảm giác trống trải đó cực kỳ khó chịu. Nhưng anh không biết có phải chỉ số tự hành mình lại tăng lên không, cứ nằm gối đầu lên đó, thế mà anh lại ngủ được.
Cứ thế, đám tiền kẹp trong từ điển bị đè rất ngay ngắn, phẳng phiu, thẳng thớm cứ như tiền mới lấy từ ngân hàng ra.
Anh vẫn lén mẹ chơi game, nhưng trong kho dù thiếu tiền đến mấy, anh cũng không bao giờ đụng vào xấp tiền trong từ điển để nạp phí điện thoại nữa.
Những tháng ngày trôi qua thực ra cũng giống như trước, nhưng không biết vì sao, anh cứ cảm giác như có chỗ nào đó khác hẳn.
Anh không biết gần đây Đặt Tên đang bận rộn gì, nhưng thời gian cô online chẳng bao giờ trùng với anh. Anh nghĩ chắc cô không trốn tránh anh chứ, sợ hôm nào đó anh sẽ đòi tiền viên đá quý kia chẳng hạn, haha…
Dần dà, những thứ trên người anh đem ra đổi tiền trong game đều bị đổi hết, trên người anh từ từ không còn thứ gì đáng giá.
Anh vốn không tài nào làm được việc chơi game mà không đốt tiền, thế là dưới áp lực kinh tế, anh đành ngừng chơi game online, bắt đầu chuyển sang chơi CS để giảm bớt cơn nghiện.
Trước đây anh từng chơi CS một thời gian, đến khi game online mà anh chơi hiện giờ thịnh hành khắp nơi, anh mới giam CS vào lãnh cung.
Hồi anh chơi CS, anh là một cao thủ đích thực, và game này cũng là game duy nhất mà anh không thua Lý Diệc Phi.
Nhưng một mình chơi CS với một đám người xa lạ, cảm giác là cao thủ thiên hạ vô địch mà lại không ai khen ngợi đúng là chán chường.
Nghĩ ngợi một lúc, anh nhắn tin cho Đảng Vũ, quấy rối cô: “Hay là tôi dạy cô chơi CS nhé!”.
Đảng Vũ nhanh chóng hồi âm: “Tôi sợ anh thua sẽ ôm chân tôi khóc lóc”.
Quân Thừa “ ha” một tiếng, hào hứng.
“Tôi thua á? Tôi mà thua thì thời gian sẽ bàng hoàng mà ngừng lại cho xem”.
Một phút sau, Đảng Vũ trả lời: “Thế này nhé, nếu anh mà thua thì Tết năm sau, nếu tôi chưa tìm ra bạn trai chính thức, anh phải giảm 20% tiền thuê anh hiện nay, để tôi tiếp tục thuê anh về nhà ăn Tết”.
Quân Thừa lại “ha” một tiếng, tay bấm màn hình: “Giấc mơ đẹp này cô cứ mơ đi, sắp lên tới trời rồi đấy! Nếu cô thắng tôi thật thì đừng nói là giảm 20%, năm sau tôi sẽ diễn bạn trai nhị thập tứ hiếu miễn phí cho cô”.
Sau cuộc trò chuyện đó, chiều tối khi ăn cơm xong, Quân Thừa và Đảng Vũ bắt đầu hẹn chiến đấu trong CS.
Quân Thừa tràn ngập tự tin, trước kho chiến đầu còn định chỉ dạy Đảng Vũ.
Kết quả là Đảng Vũ lại hư mũi khinh khỉnh trước lòng tốt của anh: “Những điều anh nói tôi biết hêt, đừng nói nhiều, khai chiến luôn đi”.
Quân Thừa cảm thấy lòng tốt muốn chỉ đạo lính mới của CS chí tôn, chủ tịch toàn thắng là anh bị tổn thương sâu sắc. Anh quyết định sẽ cho Đảng Vũ biết mặt, để cô biết cái giá của việc dám khinh thường vua của CS chính là sẽ bị bắn vỡ đầu vỡ đầu vỡ đầu!
Kết quả…
Sau khi bắt đầu, người không ngừng bị vỡ đầu bị vỡ đầu bị vỡ đầu, lại chính là anh!
Quân Thừa sững sờ đến mức sắp phát điên!
Anh gào lên trong micro: “Đảng Vũ, có phải cô thuê người chơi không?”.
Trong game, Đảng Vũ đắc ý chuyển súng thành dao, xông đến đâm Quân Thừa chết thêm lần nữa.
“Sẵn sang đánh cược, chấp nhận chịu thua, không bằng người ta thì phải khuất phục, bài học của chị đây chính là núi này cao có núi khác cao hơn! Anh thấy đó, chị đây không cần súng, chỉ một con dao cũng có thể đâm chết anh!”.
Quân Thừa gần như muốn ném bang phím.
“Rốt cuộc cô có phải con gái không hả? Chơi CS còn dữ dội hơn cả con trai nữa! Cô thế này còn tìm được bạn trai à? Đừng mơ mộng nữa! Cô chuẩn bị tiền thuê tôi cả đời đi nhé!”.
Anh gào thét trong micro. Mà lúc đó, Đảng Vũ lại dùng một con dao nhíp đâm chết anh hai lần nữa.
Tối đó khi thoát khỏi game, Đảng Vũ nói: “Ssau này anh chơi trò này thì đừng gọi tôi nữa, trình độ anh kém như thế, làm cho tôi cảm thấy chơi với anh có hơi lãng phí thời gian”.
Quân Thừa kìm nén một ngụm máu sắp phun ra khỏi cổ, khàn giọng bảo: “Có bản lĩnh thì ngày mai vào lại game online đi, xem ông đây dùng tài khoản cao thủ ngược đãi cô đến chết như thế nào!”.
Thế là vào hôm sau, thời gian Đảng Vũ xuất hiện trong game lại trùng với Quân Thừa.
Sau khi thời gian online lại trùng nhau, có những hiện tượng khiến Quân Thừa cảm thấy rất không vui.
Chẳng hạn Đặt Tên nếu muốn cùng đội khác đánh quái thăng cấp, anh rất bực bội. Anh sẽ tìm đủ mọi lý do để phá tan đội nhóm đó, sau đó dùng đủ mọi lợi ích hấp dẫn để dụ dỗ Đảng Vũ gia nhập nhóm anh vừa lập ra.
Ví dụ anh nói: “Cô vào đội của tôi, tôi sẽ tặng con ngựa của tôi cho cô cưỡi! Không biết ai ngắm con ngựa của tôi mà chảy cả nước dãi nhỉ!”.
Cứ thế, dần dần, những trang bị Đảng Vũ trả cho anh, trong vô thức mà lại quay về với cô… Mà lại do anh cam tâm tình nguyện tặng…
Một tháng sau, trang bị đã tặng đủ hết, thấy sắp không còn gì để dụ dỗ, cậu bạn tiện nhân mà anh thề tuyệt giao mang tới cho anh hơi ấm nhân gian.
Công ty của anh và Lý Diệc Phi mở đã có lời, trong thẻ anh cuối cùng cũng có tiền!
Thế nhưng tuy là thẻ của anh, nhưng ban đầu khi làm thế, dưới sự uy hiếp của mẹ, số điện thoại di động anh ghi trong đó lại là của mẹ anh, cũng tức là bất cứ động tĩnh gì của tiền trong thẻ thì mẹ anh lúc nào cũng biết đầu tiên. Thế là anh không thể lên mạng chuyển khoản để mua thẻ game, chỉ có thể đi đường vòng, nạp thẻ điện thoại trước rồi dùng tiền điện thoại đổi sang trang bị và nguyên bảo trong game.
Hôm sau khi tiền vào thẻ, anh hí ha hí hửng ra công ty nạp tiền điện thoại.
Lúc anh đi thì quản lý phục vụ khách hàng VIP của anh lại có việc ra ngoài. Anh gọi điện cho quản lý phục vụ khách hàng giúp anh tìm một người khác để xử lý, anh không muố đợi quá lâu, quản lý của anh nói là sẽ nhờ quản lý sảnh sắp xếp một người khác để giải quyết việc này.
Cúp máy không lâu sau thì anh nghe thấy quản lý sảnh kêu to: “Đảng Vũ, quản lý Tiểu Vương đi rồi, ở đây có một khách hàng VIP của anh ấy, cô đến tiếp khách trước đi”.
Quân Thừa nghe cái tên phía trước, miệng há hốc thành hình chữ O.
Cuối cùng anh đã biết, tại sao trước đây Đảng Vũ lại biết những chuyện riêng của anh rồi. Cô còn khăng khăng bảo là do anh nói lộ ra, đúng là không muốn bị mất mặt thì có! Rõ ràng là cô đã biết từ lâu.
Anh nhìn Đảng Vũ uyển chuyển đi đến, cô mặc đồng phục, trên cổ quàng một chiếc khăn. Đồng phục của cô chít eo rất khéo, khiến cơ thể cô được tôn lên đường cong rất quyến rũ.
Anh nghĩ cô mặc thế này rất đẹp, như thể tiếp viên hàng không vậy.
Cô mím môi cười với anh, anh nheo mắt nhìn cô.
Sau khi làm xong việc nạp tiền, Đảng Vũ hỏi: “Anh cần tặng phẩm gì, trà lá chăng?”.
Quân Thừa “hừ” một tiếng, nhìn cô rồi uể oải nói: “Thế thì trà lá đi, vừa hay có thể gửi về cho bố vợ, ông rất thích uống mà”.
Khóe môi giữ nụ cười nghề nghiệp của Đảng Vũ chợt giật giật, cô hạ giọng đấu khẩu với anh: “Ôi, có bố vợ nhanh thế cơ à! Bố vợ anh là ai?”.
Quân Thừa nheo mắt, cười lạnh tanh: “Chẳng phải là bố cô sao?”.
Đảng Vũ cười hì hì: “Sao, anh thích em gái tôi à?”.
Quân Thừa “phì” một tiếng: “Tôi thích chị của em gái cô!”.
Ngừng lại rồi nói tiếp: “Tối nay tôi mời cô ăn cơm nhé, chị của em gái cô!”.
Đảng Vũ tiếp tục cười hì hì: “Anh làm sao thể?”.
Quân Thừa lườm cô: “Tôi đang muốn bao nuôi cô đấy, đồ ngốc!”.
Đảng Vũ cũng lườm anh: “Chuyện này phải đợi khi anh thắng tôi trong CS đã rồi hãy nói!”.
Đại Quân đạp bàn: “Bảo tôi thắng CS thì cô cũng phải cho tôi cơ hội chơi với cô chứ!”.
Đảng Vũ cười gian xảo với anh: “Đợi tôi thắng được Mạc Cao Phong rồi tôi sẽ cho anh cơ hội chơi CS với tôi”.
Đại Quân “shit” một tiếng: “Sao giấc mơ này cô chưa chịu từ bỏ hả? Ví dụ về tổng thống Mỹ của tôi kể cô nghe là uổng phí sao? Cô làm người phải thực tế chứ bà chị! Chẳng hạn như tối nay ăn tối với tôi…”.
Có tiền rồi, Quân Thừa bắt đầu mua trang bị siêu mạnh tặng cho Đảng Vũ.
Lúc tặng còn kèm theo một đoạn: “Nhanh, tranh thủ thời gian giết chết Mạc Cao Phong, sau đó chúng ta chiến CS!”.
Đối với kẻ thần kinh đó, Đảng Vũ chỉ có thể cười trừ.
Khoảng một tháng sau, lại phát sinh ra một chuyện kinh thiên động địa.
Mạc Cao Phong bỗng gửi thư mời chiến với Đại Thừa Tướng, khiến cả hệ thống đều đến tham quan.
Quân Thừa nhận thư, kể lể với Đảng Vũ: “Sao tôi có cảm giác mục tiêu phấn đấu của cô đang nhắm vào tôi vì tôi cũng dùng đại sát chiêu kia vậy? Hắn thật là nhỏ mọn quá!”.
Câu trả lời của Đảng Vũ lại chẳng đâu vào đâu: “Tôi chưa kể anh nghe đầu đuôi câu chuyện của tôi và em gái, em rể nhỉ?”.
Quân Thừa ngớ ra, hỏi: “A, chẳng những thân phận trước của em rể cô thực sự là anh rể của em gái cô sao?”.
Đảng Vũ sặc ho, nói: “Không chỉ như thế. Anh nghe đây, đừng xen vào”.
“Trước đây tôi còn có một tài khoản, rất lợi hại, đến mức anh sẽ không đoán ra là ai đâu. Tôi và Đường Hải đã quen nhau trong game này. Thời gian cùng chơi game lâu dần, cả hai dần dần có thiện cảm với nhau. Ban đầu anh ta rất ngốc, tôi dẫn anh ta theo, cùng tung hoành ngang dọc. Tôi chơi tài khoản nam, anh ta liền nhận huynh đệ với tôi. Về sau lúc công thành đã vào voice chat với nhau, anh ta mới biết tôi là nữ. Sau đó chúng tôi trao đổi ảnh của nhau, rồi sau đó đôi bên đều có những tình cảm mơ hồ.
Về sau nghỉ phép, tôi về nhà, anh ta đến thành phố quê tôi để du lịch, chúng tôi gặp nhau. Lúc gặp, Bạch Mỹ cũng đi theo.
Sauk hi anh ta đến du lịch, Bạch Mỹ cũng bắt đầu chơi game đó. Nó bảo tôi dẫn dắt, thế là trong game ba chúng tôi cùng nhau luyện cấp.
Sau đó bỗng có một ngày, Đường Hải nói với tôi là muốn đổi tài khoản. Lúc dó tài khoản của anh ta cũng đã luyện rất lợi hại, nhưng vẫn muốn học ra đại sát chiêu lợi hại giống tôi. Tôi nhận lời, đổi tài khoản với anh ta, lại dạy anh ta làm sao ra đại chiêu.
Sau đó dần dần phát triển thành Đường Hải dùng tài khoản vốn có của tôi dẫn Bạch Mỹ đi luyện cấp. Rồi sau đó, tôi biết hai người họ thực ra đã hẹn hò, là Bạch Mỹ dụ dỗ Đường Hải để đổi tài khoản của tôi.
Lúc tôi biết chuyện này, thật sự chỉ biết cười khẩy. Có đáng không? Cứ nói muốn tài khoản của tôi thì tôi sẽ cho thôi, chứ như tài khoản game này, các người không có bản lĩnh tự luyện từ đầu thì lão đây có, hà tất phải thủ đoạn như thế?
Tôi rút lui hoàn toàn ra khỏi họ. Tôi không them đứng giữa làm gì. Mà nếu bọn họ đã tốn bao công sức để lừa phỉnh tôi đổi tài khoản với họ, thì tôi sẽ luyện một tài khoản khác đánh bại họ, để cho bọn họ biết tài khoản kia chỉ khi trong tay tôi mới là vô địch. Hoặc là, tôi muốn cho họ biết, tôi, mới là vô địch, tài khoản, chẳng qua là thứ mất rồi vẫn có thể luyện lại được”.
Quân Thừa lắng nghe từ đầu, càng nghe càng giật mình, cứ có cảm cgiác nửa hư nửa thực, nhưng anh không nắm bắt được.
Anh hỏi: “Đổi tài khoản rồi thì hai người bọn họ rất khó đánh bại à?”
Đảng Vũ nói: “Ừ, rất khó đánh bại, dù sao giang sơn bọn họ có được là do lão đay đã từng tạo dựng”.
Quân Thừa muốn lườm cô, cô em này khoác lác còn đáng sợ hơn anh nữa.
“Chỉ giỏi giả vờ!”. Anh không kìm được cười giễu: “Giang sơn cô tạo nên dù lợi hại thì cũng được đến đâu chứ? Không lẽ cô còn lại hại hơn cả Mạc Cao Phong?”.
Anh nói xong, trong micro vang lên tiếng cười kỳ dị của Đảng Vũ.
Quân Thừa nghe mà phát phiền: “Cô cười cái quái gì?”.
Đảng Vũ tiếp tục cười: “Tôi cười IQ của anh đúng là thấp đến đáng khâm phục. Đường Hải và Thanh Hải, Bạch Mỹ và Bách Mi, không thể khiến anh liên tưởng chút nào à? Và còn đại chiêu của Mạc Cao Phong mà tôi đã dạy anh nữa!”.
Nghe cô nói, Quân Thừa sững người. Tròn một phút sau, anh mới định thần lại.
Anh vỗ đùi, kêu lên: “Cô đừng nói với tôi là ID nam của cô là Mạc Cao Phong nhé!”.
Tiếng cười kỳ dị của Đảng Vũ càng quái lạ đến mức như chảy ra hắc thủy: “Chúc mừng anh, lần này coi như đã nói đúng! Xem ra Aripiprazole và Lurasidone đã cứu được anh!”.
Và bên này, đồng chí Đại Thừa Tướng đã đờ ra như một thằng ngốc.
Hai ngày sau là ngày Quân Thừa ứng chiến.
Trước khi chuẩn bị ứng chiến, Đảng Vũ vào chat với anh: “Hôm nay hay là để tôi cho, tôi muốn đánh bại anh ta từ lâu rồi”.
Quân Thừa không hề do dự, đưa tài khoản cho cô.
Lần này ngoài đại sát chiêu ra, Mạc Cao Phong còn dùng một chức năng rất tốn tiền. Cấp bậc của Đại Thừa Tướng kém quá xa, khi đối phương cũng bỏ tiền ra chơi thì Đảng Vũ rõ ràng có phần không chống cự nổi.
Mà trong ko của Quân Thừa, kim nguyên bảo trước đây đã bị anh dùng mua trang bị tặng Đảng Vũ hết rồi.
Trong một lúc, Đại Thừa Tướng dưới thao tác của Đảng Vũ đã bị Mạc Cao Phong đập chết đến mấy lần.
Quân Thừa nhìn trận đấu, thấy Đại Thừa Tướng bị đập chết hết lần này tới lần khác thì cuống lên. Anh nhấc điện thoại gọi ngay cho bà mẹ yêu quý của mình.
“Mẹ! Mẹ! Mẹ ơi! Trong game con sắp mất mặt rồi, mẹ mau nạp tiền để con mua chức năng được không? Lần này nếu con thắng thì con nhận lời mẹ sau này sẽ không bao giờ chơi game nữa! Nói được làm được! Nếu không làm được thì để con đoạn tử tuyệt tôn được không?”.
Bên kia vẳng đến tiếng quát giận dữ của mẹ anh: “Thằng trâu bò, mày đang nguyền rủa mày hay nguyền mẹ mày thế hả!”. Ngừng một chút, bà nói: “Thể diện nhà lão Quân chúng ta không thể thua kẻ khác! Đợi mẹ đưa thẻ riêng cho con dùng, con cứ quẹt thẻ, quẹt bao nhiêu mẹ sẽ gánh hết, tóm lại là không được thua, biết chưa?”.
Quân Thừa vui vẻ cúp máy, vui vẻ nhận mật mã thẻ của mẹ, vui vẻ bắt đầu đốt tiền tặng nguyên bảo cho Đảng Vũ.
Tôi hôm đó, cả hệ thống đã chứng kiến một kỳ tích.
Một cao thủ và một cao cao thủ, hai người sử dụng thao tác xuất quỷ nhập thần và cả địa chiêu dùng tiền để đốt ra, đấu với nahu sống đi chết lại, cuộc chiến đó vì mang giá trị tiền bạc cực cao mà càng nổi bật, hấp dẫn hơn bao giờ hết.
Và cuối cùng, kẻ thắng lại là Đại Thừa Tướng có cấp bậc kém hơn rất nhiều.
Sau trận đấu đó không lâu, trong hệ thống bắt đầu lan truyền một tin đồn.
Nghe nói trong trận quyết chiến, Mạc Cao Phong vì muốn thắng mà đốt rất nhiều tiền, nhưng không ngờ Đại Thừa Tướng kia càng có tiền, cuối cùng để kháng cự lại với Đại Thừa Tướng giàu có mà thẻ tín dụng của anh ta đã bị quẹt đến bùng cháy. Thế là khi anh ta vừa rời khỏi vị trí “bất bại thần đàn”, vừa nhận được hóa đơn cực lớn của ngân hàng. Về sau để trả nợ, gia đình anh ta đã bán cả biệt thự.
Lại không lâu sau, Mạc Cao Phong và Bách Mi ly hôn trong game.
Hôm ly hôn, Mạc Cao Phong tuyên bố, sau này trừ phi Thang Hải online, nếu không anh ta sẽ không bao giờ sử dụng ID “Mạc Cao Phong” để đăng nhập game nữa.
Các game thủ bùng nổ.
Hóa ra tưởng đây là kịch ba người, không ngờ cuối cùng lại là một màn hủ kịch! Đúng là kích thích khôn tưởng aaaaaaa!!!
Ngoài kích động, một người bắt đầu bàn luận xem trong trận đấu này, ai mới là kẻ thắng thực sự.
Kết luận là, công ty tạo ra game này mới là ngư ông đắc lợi!
Sau trận chiến đêm đó, Quân Thừa nói là làm, quả nhiên không đụng vào game nữa. Mẹ anh kích động đến mức đã đi chùa thắp hương ba ngày để hoàn nguyện.
Và Đảng Vũ đã đánh bại Mạc Cao Phong như ý muốn, cũng không còn hứng thú chơi game này nữa.
Khi rảnh rỗi, Quân Thừa vào chat room hỏi: “Hay là chúng ta chiến CS đi?”. Nghĩ ngợi rồi anh hỏi tiếp: “Này, nếu chỉ hai ta chơi, thì chắc không tính là chơi game nhỉ?”.
Tiếng cười trong trẻo của Đảng Vũ vẳng tới: “Không tính!”.
Họ cùng lên mạng, bắt đầu chiến CS.
Đảng Vũ lén nhường Quân Thừa, để anh thắng cô. Quân Thừa hứng chí gào thét: “Để chúc mừng thắng lợi không dễ dàng này, đi nào gái, anh đây sẽ đưa em đi ăn món nào đó thật ngon!”.
Đảng Vũ cười, nhận lời.
Về sau, mỗi ngày Quân Thừa đều kéo Đảng Vũ chiến CS, sau khi thắng đều dẫn cô đi ăn hoành tráng.
Cứ thế khoảng một tháng sau, Quân Thừa nói với Đảng Vũ: “Gì nhỉ, mẹ anh bảo muốn gặp em”.
Đảng Vũ hỏi: “Mẹ anh có muốn đưa chi phiếu rồi bảo em cút đi cho xa không?”
Quân Thừa lắc đầu lia lịa: “Đương nhiên là không! Mẹ anh chẳng thích chuyện ném chi phiếu vào mặt người khác đâu! Mẹ anh đã nói rồi, cô gái làm cho con trai bà cai được game nhất định phải trở thành con dâu bà mới được! Hơn nữa bà còn nhờ người xem bói rồi, bảo anh và em là cặp đôi hoàn hảo đấy ha ha ha ha ha ha!”.
Nhìn anh ngốc nghếch đến nực cười, Đảng Vũ thấy khóe miệng giật giật: “Mẹ anh không trách em làm bại sản nhà anh hả? Cuộc chiến đêm đó anh đốt bao nhiêu là tiền rồi”.
Quân Thừa càng toét miệng cười: “Anh chưa nói em biết hả? Game này là do anh và tên bạn thân tiện nhân mà anh thề tuyệt giao hợp tác khai thác đấy!”.
Đảng Vũ nhìn anh, ngớ ra một lúc rồi phì cười.
Có câu kẻ ngốc có phúc, chẳng biết câu nói đó ám chỉ anh, hay là cô đây?
Nhân lúc cô cười vui vẻ, Quân Thừa nheo mắt nói: “Sao nào gái, làm đối tượng của anh nhé?”.
Đảng Vũ nhìn anh, cười rạng rỡ: “Được thôi! Dù sao đang rảnh rỗi, thế thì quen nhau vậy!”.
Quân Thừa “hu ra” một tiếng, nhấc điện thoại lên gọi ngay cho bên kia: “Mẹ, con làm xong rồi!”.
Đảng Vũ nhìn người đàn ông vừa ngây thơ, lương thiện lại hơi ngốc ngếch đó, trong lòng lần đầu tiên có cảm giác hạnh phúc tràn ngập, vững vàng.
Hoàn
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook