Hào Môn: Trốn Gả 101 Lần
-
Chương 63: Cô Đêm Nay Cũng Đừng Mong Ngủ (1)
Người đàn ông kia thật rất đáng ghét!
Mộc Tiểu Đồng vừa mới xuống tầng liền gặp một cô hầu gái đi tới, "Mộc tiểu thư, xin hỏi cô cần gì sao?"
Mộc Tiểu Đồng quan sát cô gái một chút, hôm nay cô mới biết, thì ra ở Lăng gia người làm luôn túc trực hai mươi bốn giờ, nghĩ đến đây cô lại nghĩ tới người đàn ông trong phòng kia?
Không khỏi bi phẫn, ông trời thật sự là quá không công bằng, cho anh vẻ ngoài yêu nghiệt lừa gạt người khác, còn cho anh xuất thân tốt như thế, mỗi ngày hai mươi bốn giờ đều có người phục vụ.
Ghê tởm nhất chính là, lúc đầu anh là một tên ngốc, cô còn cảm thấy tương đối cân bằng, không nghĩ tới kia con hàng kia căn bản chính là giả vờ, hơn nữa còn vô sỉ như thế.
"Không có chuyện gì đâu, tôi muốn đi nấu một chút gì đó để ăn thôi." Mộc Tiểu Đồng nói một câu, trực tiếp đi đến phòng bếp.
"Mộc tiểu thư muốn ăn mì, để chúng tôi làm là được rồi."
Mộc Tiểu Đồng hướng cô hầu phất phất tay, "Không cần, tôi thích tự mình nấu." Cô rất trái lương tâm mà nói.
Cô theo lệnh của anh giày vò một hồi lâu trong bếp, cuối cùng nấu xong bát mì trứng không hành.
Thời điểm Mộc Tiểu Đồng mở cửa phòng lần nữa đã nhìn thấy Lăng Việt giống đại lão gia, mười phần đắc ý, hai chân bắt chéo nhìn cô bất mãn quát lên một câu: "Chỉ nấu có một bát mì thôi mà nấu như thế?"
Cô thật rất muốn trực tiếp đem cái bát mì nóng rẫy này, úp lên gương mặt lạnh lùng kia.
"Muốn ăn thì ăn đi." Cô đem bát mì để lên bàn, qua loa nói một câu.
Lăng Việt nhìn thái độ phục vụ của cô thì bất mãn, "Quá nóng, giúp tôi làm nguội nó."
Sao anh không dứt khoát nói muốn ăn mì lạnh luôn đi!
Mộc Tiểu Đồng vừa định phản bác, nhưng khi nhìn thấy đối phương bày ra vẻ mặt cảnh cáo hướng cô nhíu mày. Cô liền thức thời mím chặt môi, nuốt xuống một hơi, thành thật cầm lấy cây quạt làm bát mì nguội.
"Cô cí vẻ rất không hài lòng với tôi." Tâm tình Lăng Việt không tệ mà nhìn cô, đột nhiên, ngữ khí âm trầm hỏi lại: "Cô có muốn biết tại sao tôi lại giả ngốc không?"
Tay cầm quạt của Mộc Tiểu Đồng bỗng dừng lại, cứng ngắc quay đầu, lúc nãy khi nấu mì cô vẫn luôn nghĩ đến vấn đề này.
Mặc dù Lăng Việt không phải là con trai trưởng của Lăng gia, nhưng anh lại là con trai do phu nhân chính thức của Lăng gia sinh ra. Cho nên ở Lăng thị anh là người có được quyền lợi lớn nhất, mới chân chính là Lăng thiếu gia.
Thế nhưng người này vậy mà giả ngu, nói vì trong nhà anh không có chút địa vị nào, điều đó đương nhiên là không thể.
Căn cứ khoảng thời gian ngắn cô cùng anh tiếp xúc. Mộc Tiểu Đồng cơ hồ có thể xác định, người này chính là một tên tự đại cuồng vọng không coi ai ra gì.
Cho nên nói, anh phải làm như thế nhất định là vì che giấu mình.
"Tôi không muốn biết, anh đừng nói với tôi làm gì." Mộc Tiểu Đồng buồn bực trả lời một tiếng, biết càng nhiều thì liên quan càng nhiều.
Lăng Việt nâng môi cười một tiếng, ánh mắt có chút quỷ dị nhìn cô, chậm rãi nói: "Tôi hết lần này tới lần khác lại cứ muốn nói cho cô."
Mộc Tiểu Đồng lập tức ngơ ngẩn, chiếc quạt trên tay rơi xuống, cô không thể tin nhìn anh chằm chằm, đây là loại người gì mà có thể vô sỉ đến mức này, cô đã nói với anh là không muốn biết rồi mà.
Mộc Tiểu Đồng phiền muộn, bỗng nhiên cảm thấy Lăng Việt giả ngu mới thật là đáng yêu.
Lăng Việt thấy vẻ mặt của cô, nhíu nhíu mày, có chút không vui, cô giống như không quan tâm đến chuyện của anh.
Hừ! Đồ không có lương tâm.
"Ra chỗ khác đi, tôi muốn ăn mì."
Anh bỗng nhiên nộ khí đằng đằng mở miệng, Mộc Tiểu Đồng nhường vị trí cho anh ngồi xuống, cầm lấy đũa, vùi đầu ăn, giống như là đang phát tiết bất mãn gì đó.
Mộc Tiểu Đồng nhìn anh ăn, không khỏi hơi kinh ngạc, thì ra người này rất đói bụng. Cô trước đó còn tưởng rằng anh chỉ là muốn chỉnh cô thôi chứ.
Lăng Việt dĩ nhiên không phải đói bụng, nhưng bây giờ thấy được bộ dáng này, anh thật muốn xem cô như tô mì này mà hung hăng ăn sạch.
Phịch một tiếng, Lăng Việt nặng nề đem cái bát trống không để lên bàn, giọng như bề trên nói: "Ăn no rồi, cô mang đi rửa đi."
Mộc Tiểu Đồng trừng anh, "Ngày mai người làm sẽ tự mang đi rửa."Tại sao cô phải dọn chứ.
"Tôi chính là muốn giày vò cô đấy, có được không?" Anh nhìn về phía cô, khóe miệng có chút khiêu khích, dáng vẻ rất dễ nói chuyện hỏi: "Có phải không muốn làm hầu gái nữa? Không muốn làm hầu gái, như vậy có thể..." Làm ấm giường.
Khốn khiếp!
Mộc Tiểu Đồng bi phẫn ở trong lòng mà chửi anh, cô đi đến bên cạnh, cầm lấy chiếc bát bị anh quét sạch sành sanh lên, lại không nghĩ lúc cô muốn xoay người rời đi thì nghe được anh ở phía sau trêu tức nói.
"Tôi thích ăn thịt bò, thịt dê thịt heo, không thích thịt gà, thịt cá. Đặc biệt cực ghét cà rốt, hành, ừm cả tỏi nữa."
Cô có chút không hiểu xoay người nhìn anh. Đây là ý gì?
"Bắt đầu từ ngày mai, tôi muốn đích thân cô quản lý đồ ăn thường ngày của tôi." Anh nói với vẻ đương nhiên.
Mộc Tiểu Đồng không làm, lớn tiếng hỏi lại: "Trong nhà nhiều người hầu như vậy, tại sao cứ phải là tôi mới được."
Lăng Việt nhìn cô một hồi lâu, Mộc Tiểu Đồng cảm giác ánh mắt của anh có chút quỷ dị, cảnh giác lùi lại nửa bước, anh nhướn mày, rất trực tiếp phun ra mấy chữ, nói: "Nhìn cô khó chịu."
"Anh..." Mộc Tiểu Đồng bị dáng vẻ này của anh làm cho tức giận muốn ra tay đập anh một trận.
Anh thật rất dễ làm người khác ghét!
Mộc Tiểu Đồng yên lặng hoài niệm, nhớ đến Lăng Việt của trước kia, bởi vì người này mở miệng nói ra mỗi một chữ cũng có thể làm cho huyết áp của cô dâng lên.
...
"Tới... Có nghe thấy không!" m thanh lạnh lùng ra lệnh.
Mộc Tiểu Đồng nuốt một ngụm nước bọt, bệnh tự kỷ là giả vờ, nhưng chứng bệnh nóng nảy hẳn là bệnh nghiêm trọng vô cùng. Cô vừa mới trở lại, liền thấy tâm tình của anh không tốt lắm hẳn là sẽ bị anh quát mắng.
Lăng Việt trừng mắt nhìn cô, trong ánh mắt đều là bất mãn, cô vừa quay lại liền ngồi trên ghế sô pha bên kia đi, hơn nữa nhìn bộ dáng của cô giống như dự định đêm nay là ở chỗ này ngủ.
Đây là cái thái độ gì, ý là sợ anh thật sao? Anh quyết định ngày mai sẽ cho người đem chiếc ghế salon kia vứt đi.
"Đêm nay tôi ngủ trên ghế salon là được rồi." Mộc Tiểu Đồng không muốn để ý tới anh.
Cô không ngốc, sẽ không làm hành động đưa dê vào miệng cọp.
Lăng Việt thấy cô không tín nhiệm mình như thế, lập tức nổi trận lôi đình.
"Nếu như cô còn không qua đây, tôi liền đổi ý, đêm nay sẽ ăn sạch cô." Anh vô sỉ mà cảnh cáo.
Mộc Tiểu Đồng lập tức giật mình, quay đầu kinh ngạc nhìn anh, đối diện đôi mắt xanh thẳm, đôi đồng tử hiện lên một tia sáng nóng bỏng.
Tên khốn này! Dưới đáy lòng Mộc Tiểu Đồng chửi mắng anh vô sỉ.
"Lỡ như anh làm gì tôi thật thì sao, ai chắc chắn chứ?" Cô hỏi ngược một câu.
"Đừng có lộn xộn! !" Anh giận không kìm được nói: "Rốt cuộc cô có qua hay không qua?" Trong giọng nói đều là băng lãnh.
Mộc Tiểu Đồng vừa mới xuống tầng liền gặp một cô hầu gái đi tới, "Mộc tiểu thư, xin hỏi cô cần gì sao?"
Mộc Tiểu Đồng quan sát cô gái một chút, hôm nay cô mới biết, thì ra ở Lăng gia người làm luôn túc trực hai mươi bốn giờ, nghĩ đến đây cô lại nghĩ tới người đàn ông trong phòng kia?
Không khỏi bi phẫn, ông trời thật sự là quá không công bằng, cho anh vẻ ngoài yêu nghiệt lừa gạt người khác, còn cho anh xuất thân tốt như thế, mỗi ngày hai mươi bốn giờ đều có người phục vụ.
Ghê tởm nhất chính là, lúc đầu anh là một tên ngốc, cô còn cảm thấy tương đối cân bằng, không nghĩ tới kia con hàng kia căn bản chính là giả vờ, hơn nữa còn vô sỉ như thế.
"Không có chuyện gì đâu, tôi muốn đi nấu một chút gì đó để ăn thôi." Mộc Tiểu Đồng nói một câu, trực tiếp đi đến phòng bếp.
"Mộc tiểu thư muốn ăn mì, để chúng tôi làm là được rồi."
Mộc Tiểu Đồng hướng cô hầu phất phất tay, "Không cần, tôi thích tự mình nấu." Cô rất trái lương tâm mà nói.
Cô theo lệnh của anh giày vò một hồi lâu trong bếp, cuối cùng nấu xong bát mì trứng không hành.
Thời điểm Mộc Tiểu Đồng mở cửa phòng lần nữa đã nhìn thấy Lăng Việt giống đại lão gia, mười phần đắc ý, hai chân bắt chéo nhìn cô bất mãn quát lên một câu: "Chỉ nấu có một bát mì thôi mà nấu như thế?"
Cô thật rất muốn trực tiếp đem cái bát mì nóng rẫy này, úp lên gương mặt lạnh lùng kia.
"Muốn ăn thì ăn đi." Cô đem bát mì để lên bàn, qua loa nói một câu.
Lăng Việt nhìn thái độ phục vụ của cô thì bất mãn, "Quá nóng, giúp tôi làm nguội nó."
Sao anh không dứt khoát nói muốn ăn mì lạnh luôn đi!
Mộc Tiểu Đồng vừa định phản bác, nhưng khi nhìn thấy đối phương bày ra vẻ mặt cảnh cáo hướng cô nhíu mày. Cô liền thức thời mím chặt môi, nuốt xuống một hơi, thành thật cầm lấy cây quạt làm bát mì nguội.
"Cô cí vẻ rất không hài lòng với tôi." Tâm tình Lăng Việt không tệ mà nhìn cô, đột nhiên, ngữ khí âm trầm hỏi lại: "Cô có muốn biết tại sao tôi lại giả ngốc không?"
Tay cầm quạt của Mộc Tiểu Đồng bỗng dừng lại, cứng ngắc quay đầu, lúc nãy khi nấu mì cô vẫn luôn nghĩ đến vấn đề này.
Mặc dù Lăng Việt không phải là con trai trưởng của Lăng gia, nhưng anh lại là con trai do phu nhân chính thức của Lăng gia sinh ra. Cho nên ở Lăng thị anh là người có được quyền lợi lớn nhất, mới chân chính là Lăng thiếu gia.
Thế nhưng người này vậy mà giả ngu, nói vì trong nhà anh không có chút địa vị nào, điều đó đương nhiên là không thể.
Căn cứ khoảng thời gian ngắn cô cùng anh tiếp xúc. Mộc Tiểu Đồng cơ hồ có thể xác định, người này chính là một tên tự đại cuồng vọng không coi ai ra gì.
Cho nên nói, anh phải làm như thế nhất định là vì che giấu mình.
"Tôi không muốn biết, anh đừng nói với tôi làm gì." Mộc Tiểu Đồng buồn bực trả lời một tiếng, biết càng nhiều thì liên quan càng nhiều.
Lăng Việt nâng môi cười một tiếng, ánh mắt có chút quỷ dị nhìn cô, chậm rãi nói: "Tôi hết lần này tới lần khác lại cứ muốn nói cho cô."
Mộc Tiểu Đồng lập tức ngơ ngẩn, chiếc quạt trên tay rơi xuống, cô không thể tin nhìn anh chằm chằm, đây là loại người gì mà có thể vô sỉ đến mức này, cô đã nói với anh là không muốn biết rồi mà.
Mộc Tiểu Đồng phiền muộn, bỗng nhiên cảm thấy Lăng Việt giả ngu mới thật là đáng yêu.
Lăng Việt thấy vẻ mặt của cô, nhíu nhíu mày, có chút không vui, cô giống như không quan tâm đến chuyện của anh.
Hừ! Đồ không có lương tâm.
"Ra chỗ khác đi, tôi muốn ăn mì."
Anh bỗng nhiên nộ khí đằng đằng mở miệng, Mộc Tiểu Đồng nhường vị trí cho anh ngồi xuống, cầm lấy đũa, vùi đầu ăn, giống như là đang phát tiết bất mãn gì đó.
Mộc Tiểu Đồng nhìn anh ăn, không khỏi hơi kinh ngạc, thì ra người này rất đói bụng. Cô trước đó còn tưởng rằng anh chỉ là muốn chỉnh cô thôi chứ.
Lăng Việt dĩ nhiên không phải đói bụng, nhưng bây giờ thấy được bộ dáng này, anh thật muốn xem cô như tô mì này mà hung hăng ăn sạch.
Phịch một tiếng, Lăng Việt nặng nề đem cái bát trống không để lên bàn, giọng như bề trên nói: "Ăn no rồi, cô mang đi rửa đi."
Mộc Tiểu Đồng trừng anh, "Ngày mai người làm sẽ tự mang đi rửa."Tại sao cô phải dọn chứ.
"Tôi chính là muốn giày vò cô đấy, có được không?" Anh nhìn về phía cô, khóe miệng có chút khiêu khích, dáng vẻ rất dễ nói chuyện hỏi: "Có phải không muốn làm hầu gái nữa? Không muốn làm hầu gái, như vậy có thể..." Làm ấm giường.
Khốn khiếp!
Mộc Tiểu Đồng bi phẫn ở trong lòng mà chửi anh, cô đi đến bên cạnh, cầm lấy chiếc bát bị anh quét sạch sành sanh lên, lại không nghĩ lúc cô muốn xoay người rời đi thì nghe được anh ở phía sau trêu tức nói.
"Tôi thích ăn thịt bò, thịt dê thịt heo, không thích thịt gà, thịt cá. Đặc biệt cực ghét cà rốt, hành, ừm cả tỏi nữa."
Cô có chút không hiểu xoay người nhìn anh. Đây là ý gì?
"Bắt đầu từ ngày mai, tôi muốn đích thân cô quản lý đồ ăn thường ngày của tôi." Anh nói với vẻ đương nhiên.
Mộc Tiểu Đồng không làm, lớn tiếng hỏi lại: "Trong nhà nhiều người hầu như vậy, tại sao cứ phải là tôi mới được."
Lăng Việt nhìn cô một hồi lâu, Mộc Tiểu Đồng cảm giác ánh mắt của anh có chút quỷ dị, cảnh giác lùi lại nửa bước, anh nhướn mày, rất trực tiếp phun ra mấy chữ, nói: "Nhìn cô khó chịu."
"Anh..." Mộc Tiểu Đồng bị dáng vẻ này của anh làm cho tức giận muốn ra tay đập anh một trận.
Anh thật rất dễ làm người khác ghét!
Mộc Tiểu Đồng yên lặng hoài niệm, nhớ đến Lăng Việt của trước kia, bởi vì người này mở miệng nói ra mỗi một chữ cũng có thể làm cho huyết áp của cô dâng lên.
...
"Tới... Có nghe thấy không!" m thanh lạnh lùng ra lệnh.
Mộc Tiểu Đồng nuốt một ngụm nước bọt, bệnh tự kỷ là giả vờ, nhưng chứng bệnh nóng nảy hẳn là bệnh nghiêm trọng vô cùng. Cô vừa mới trở lại, liền thấy tâm tình của anh không tốt lắm hẳn là sẽ bị anh quát mắng.
Lăng Việt trừng mắt nhìn cô, trong ánh mắt đều là bất mãn, cô vừa quay lại liền ngồi trên ghế sô pha bên kia đi, hơn nữa nhìn bộ dáng của cô giống như dự định đêm nay là ở chỗ này ngủ.
Đây là cái thái độ gì, ý là sợ anh thật sao? Anh quyết định ngày mai sẽ cho người đem chiếc ghế salon kia vứt đi.
"Đêm nay tôi ngủ trên ghế salon là được rồi." Mộc Tiểu Đồng không muốn để ý tới anh.
Cô không ngốc, sẽ không làm hành động đưa dê vào miệng cọp.
Lăng Việt thấy cô không tín nhiệm mình như thế, lập tức nổi trận lôi đình.
"Nếu như cô còn không qua đây, tôi liền đổi ý, đêm nay sẽ ăn sạch cô." Anh vô sỉ mà cảnh cáo.
Mộc Tiểu Đồng lập tức giật mình, quay đầu kinh ngạc nhìn anh, đối diện đôi mắt xanh thẳm, đôi đồng tử hiện lên một tia sáng nóng bỏng.
Tên khốn này! Dưới đáy lòng Mộc Tiểu Đồng chửi mắng anh vô sỉ.
"Lỡ như anh làm gì tôi thật thì sao, ai chắc chắn chứ?" Cô hỏi ngược một câu.
"Đừng có lộn xộn! !" Anh giận không kìm được nói: "Rốt cuộc cô có qua hay không qua?" Trong giọng nói đều là băng lãnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook