Hào Môn: Trốn Gả 101 Lần
-
Chương 64: Cô Đêm Nay Cũng Đừng Mong Ngủ (2)
Mộc Tiểu Đồng nghĩ nghĩ, vẫn là đi về phía anh, mặc dù người này lúc nào cũng có thể phát tình, nhưng lúc này chọn1 tin tưởng anh so với kích thích anh thì vẫn tốt hơn.
Thấy cô chậm rãi đi tới, anh duỗi bàn tay ra kéo cô ôm vào trong ngực, cố ý dùng ngữ khí có chút mập mờ, xích lại gần bên tai của cô nói: "Từ hôm nay trở đi, cô phải chiếu cố tôi thật tốt." Thanh âm trầm thấp mê hoặc.
Mộc Tiểu Đồng nháy nháy mắt, có chút chưa kịp phản ứng, không có tâm tư để ý tới anh nói cái gì, lại liều mình giãy dụa, "Tôi biết là không nên tin tưởng anh."
Cô hối hận cực kỳ, sao cô có thể ngốc nghếch đi tin tưởng anh chứ, cô hẳn là nên sống chết bám lấy cái ghế sa lon kia mới phải.
Lăng Việt sắc mặt xanh xám, chỉ là anh tự nói với chính mình muốn ăn tiệc nhất định phải nhẫn nại. Một lát sau, anh chậm rãi buông cô ra, một mặt ghét bỏ nói: "Dáng dấp thật giống heo cái, vừa nhìn thấy liền lập tức nghĩ đến tránh xa."
Mộc Tiểu Đồng hai con mắt trừng lớn, người này thật quá phận!
"Vậy anh chính là heo đực!" Cô thần chí không rõ phản bác một câu.
Lăng Việt sắc mặt như thường, ngữ khí bình thản hỏi lại cô, "Cô có từng thấy qua con heo đực nào mà đẹp trai như thế này chưa?"
Mộc Tiểu Đồng lập tức cảm thấy mình đối diện với tên mặt dày vô sỉ này thì phải nhớ kỹ!
Cô vẫn là không cần nói đi, cô khẳng định không có da mặt dày như anh.
"Vừa rồi tôi đã nói với cô, cô có nghe hay không vậy?" Cường điệu lành lạnh.
Mộc Tiểu Đồng nghi hoặc, giương mắt.
Lăng Việt thấy cô rõ ràng là không quan tâm, coi nhẹ anh nên rất bất mãn, trịnh trọng nói: "Tôi nói, từ hôm nay trở đi cô phải chiếu cố tôi thật tốt!" Anh lại lặp lại một lần nữa.
"Tại sao?"
"Bởi vì tôi muốn cô tiến vào tập đoàn Lăng thị." Anh ý vị không rõ nói một câu.
Mộc Tiểu Đồng cẩn thận nhìn anh, lúc này trên mặt Lăng Việt không còn vẻ trêu chọc trước đó nữa, mà đáy mắt lại hiện lên một vòng âm trầm.
Cô đoán anh sở dĩ giả ngu, khẳng định cùng người nhà họ Lăng có quan hệ, hoặc là nói anh chỉ là vì che giấu chính mình. Vậy khẳng định bên trong Lăng gia có người gây bất lợi cho anh.
"Anh muốn tôi đi Lăng thị giúp anh điều tra cái gì, anh đừng quá hy vọng vào tôi, tôi không phải gián điệp chuyên nghiệp, tôi rất dễ dàng sẽ bị lộ tẩy." Mộc Tiểu Đồng nghiêm túc nói cho anh biết.
Cô cũng biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, thân phận của Lăng Việt đặc thù, người cường hãn như anh đều cần che giấu mình. Như vậy cô bị anh ném tới tiền tuyến đi làm gián điệp, nếu chẳng may xui xẻo, thì cô chẳng phải là khó giữ được cái mạng nhỏ này sao.
"Cô đi Lăng thị rất an toàn, tôi sẽ không để cho cô xảy ra chuyện gì." Anh nhìn cô, đáy mắt tràn đầy kiên định.
Mộc Tiểu Đồng đối diện đôi mắt của anh lần nữa, tâm không khỏi có chút giật mình, không chỉ là bởi vì trong ánh mắt anh tràn đầy tự tin, còn có anh giống như rất tín nhiệm cô. Tin tưởng cô sẽ không bán đứng anh như vậy.
"Anh tại sao phải tin tưởng tôi?" Tin tưởng cô thật sẽ không nói cho người khác bí mật của anh, còn có tại sao phải tin tưởng cô đối với anh là trung thành.
Cô thấy ánh mắt Lăng Việt hiện lên một tia sáng, lộ ra một ít cảm xúc, thế nhưng khi Mộc Tiểu Đồng muốn nhìn kỹ, anh đã đổi về vẻ ngày thường đạm mạc.
"Tôi chẳng qua là cảm thấy, người nhát gan như cô hẳn là không có đủ can đảm phản bội tôi." Anh lành lạnh nói một câu gợi đòn.
Nghe được Mộc Tiểu Đồng lập tức nghiến răng, nếu có cơ hội cô nhất định phải đánh cho anh một trận. Mới vừa rồi cô còn cho rằng anh sẽ nói ra cái gì cảm động lòng người.
Ngược lại với Mộc Tiểu Đồng thì tâm tình của Lăng Việt rất tốt, bởi vì trước đây người phụ nữ nàu cả ngày chọc giận anh, nên hiện tại anh cũng muốn giày vò cô.
"Vì để cho người Lăng gia biết cô yêu tôi nhiều như thế nào, có bao nhiêu dụng tâm chiếu cố tôi, đêm nay cô cũng đừng ngủ."
Tiếng nói của anh vừa dứt, Mộc Tiểu Đồng hoang mang tột cùng, đêm nay đừng ngủ đây là ý gì?
Lăng Việt nằm ở trên giường, liếc cô một chút, mập mờ hỏi: "Cô đang nghĩ đến cái gì thế?"
Mộc Tiểu Đồng nhìn anh, nhưng khuôn mặt đỏ bừng đã bán đứng cô, "Anh, anh chính là... khốn nạn."
Anh trừng cô một chút, quyết định không so đo với cô, nói tiếp: "Đi ngăn tủ bên kia cầm chút thuốc cùng cồn tới. Tôi phát sốt không thoải mái, mà cô thân là người vợ tốt của tôi, cả đêm không ngủ để chăm sóc tôi cũng phải thôi."
Thì ra là như thế, Mộc Tiểu Đồng có chút tỉnh ngộ, thì ra là muốn vờ ân ái cho người khác nhìn.
Cô nhíu mày, anh thật đáng ghét, sao có thể dùng mấy từ dễ gây hiểu lầm đấy để nói chuyện chứ? Quả nhiên là người khiến người khác chán ghét.
Thấy cô chậm rãi đi tới, anh duỗi bàn tay ra kéo cô ôm vào trong ngực, cố ý dùng ngữ khí có chút mập mờ, xích lại gần bên tai của cô nói: "Từ hôm nay trở đi, cô phải chiếu cố tôi thật tốt." Thanh âm trầm thấp mê hoặc.
Mộc Tiểu Đồng nháy nháy mắt, có chút chưa kịp phản ứng, không có tâm tư để ý tới anh nói cái gì, lại liều mình giãy dụa, "Tôi biết là không nên tin tưởng anh."
Cô hối hận cực kỳ, sao cô có thể ngốc nghếch đi tin tưởng anh chứ, cô hẳn là nên sống chết bám lấy cái ghế sa lon kia mới phải.
Lăng Việt sắc mặt xanh xám, chỉ là anh tự nói với chính mình muốn ăn tiệc nhất định phải nhẫn nại. Một lát sau, anh chậm rãi buông cô ra, một mặt ghét bỏ nói: "Dáng dấp thật giống heo cái, vừa nhìn thấy liền lập tức nghĩ đến tránh xa."
Mộc Tiểu Đồng hai con mắt trừng lớn, người này thật quá phận!
"Vậy anh chính là heo đực!" Cô thần chí không rõ phản bác một câu.
Lăng Việt sắc mặt như thường, ngữ khí bình thản hỏi lại cô, "Cô có từng thấy qua con heo đực nào mà đẹp trai như thế này chưa?"
Mộc Tiểu Đồng lập tức cảm thấy mình đối diện với tên mặt dày vô sỉ này thì phải nhớ kỹ!
Cô vẫn là không cần nói đi, cô khẳng định không có da mặt dày như anh.
"Vừa rồi tôi đã nói với cô, cô có nghe hay không vậy?" Cường điệu lành lạnh.
Mộc Tiểu Đồng nghi hoặc, giương mắt.
Lăng Việt thấy cô rõ ràng là không quan tâm, coi nhẹ anh nên rất bất mãn, trịnh trọng nói: "Tôi nói, từ hôm nay trở đi cô phải chiếu cố tôi thật tốt!" Anh lại lặp lại một lần nữa.
"Tại sao?"
"Bởi vì tôi muốn cô tiến vào tập đoàn Lăng thị." Anh ý vị không rõ nói một câu.
Mộc Tiểu Đồng cẩn thận nhìn anh, lúc này trên mặt Lăng Việt không còn vẻ trêu chọc trước đó nữa, mà đáy mắt lại hiện lên một vòng âm trầm.
Cô đoán anh sở dĩ giả ngu, khẳng định cùng người nhà họ Lăng có quan hệ, hoặc là nói anh chỉ là vì che giấu chính mình. Vậy khẳng định bên trong Lăng gia có người gây bất lợi cho anh.
"Anh muốn tôi đi Lăng thị giúp anh điều tra cái gì, anh đừng quá hy vọng vào tôi, tôi không phải gián điệp chuyên nghiệp, tôi rất dễ dàng sẽ bị lộ tẩy." Mộc Tiểu Đồng nghiêm túc nói cho anh biết.
Cô cũng biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, thân phận của Lăng Việt đặc thù, người cường hãn như anh đều cần che giấu mình. Như vậy cô bị anh ném tới tiền tuyến đi làm gián điệp, nếu chẳng may xui xẻo, thì cô chẳng phải là khó giữ được cái mạng nhỏ này sao.
"Cô đi Lăng thị rất an toàn, tôi sẽ không để cho cô xảy ra chuyện gì." Anh nhìn cô, đáy mắt tràn đầy kiên định.
Mộc Tiểu Đồng đối diện đôi mắt của anh lần nữa, tâm không khỏi có chút giật mình, không chỉ là bởi vì trong ánh mắt anh tràn đầy tự tin, còn có anh giống như rất tín nhiệm cô. Tin tưởng cô sẽ không bán đứng anh như vậy.
"Anh tại sao phải tin tưởng tôi?" Tin tưởng cô thật sẽ không nói cho người khác bí mật của anh, còn có tại sao phải tin tưởng cô đối với anh là trung thành.
Cô thấy ánh mắt Lăng Việt hiện lên một tia sáng, lộ ra một ít cảm xúc, thế nhưng khi Mộc Tiểu Đồng muốn nhìn kỹ, anh đã đổi về vẻ ngày thường đạm mạc.
"Tôi chẳng qua là cảm thấy, người nhát gan như cô hẳn là không có đủ can đảm phản bội tôi." Anh lành lạnh nói một câu gợi đòn.
Nghe được Mộc Tiểu Đồng lập tức nghiến răng, nếu có cơ hội cô nhất định phải đánh cho anh một trận. Mới vừa rồi cô còn cho rằng anh sẽ nói ra cái gì cảm động lòng người.
Ngược lại với Mộc Tiểu Đồng thì tâm tình của Lăng Việt rất tốt, bởi vì trước đây người phụ nữ nàu cả ngày chọc giận anh, nên hiện tại anh cũng muốn giày vò cô.
"Vì để cho người Lăng gia biết cô yêu tôi nhiều như thế nào, có bao nhiêu dụng tâm chiếu cố tôi, đêm nay cô cũng đừng ngủ."
Tiếng nói của anh vừa dứt, Mộc Tiểu Đồng hoang mang tột cùng, đêm nay đừng ngủ đây là ý gì?
Lăng Việt nằm ở trên giường, liếc cô một chút, mập mờ hỏi: "Cô đang nghĩ đến cái gì thế?"
Mộc Tiểu Đồng nhìn anh, nhưng khuôn mặt đỏ bừng đã bán đứng cô, "Anh, anh chính là... khốn nạn."
Anh trừng cô một chút, quyết định không so đo với cô, nói tiếp: "Đi ngăn tủ bên kia cầm chút thuốc cùng cồn tới. Tôi phát sốt không thoải mái, mà cô thân là người vợ tốt của tôi, cả đêm không ngủ để chăm sóc tôi cũng phải thôi."
Thì ra là như thế, Mộc Tiểu Đồng có chút tỉnh ngộ, thì ra là muốn vờ ân ái cho người khác nhìn.
Cô nhíu mày, anh thật đáng ghét, sao có thể dùng mấy từ dễ gây hiểu lầm đấy để nói chuyện chứ? Quả nhiên là người khiến người khác chán ghét.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook