Hào Môn: Trốn Gả 101 Lần
Chương 62: Cô Làm Hầu Gái Cho Tôi (2)

"Cô thật đáng chết!" Anh bị cô chọc giận khiến giọng nói hơi lớn.

Tai Mộc Tiểu Đồng đau đớn, giọng anh khàn khàn lại thêm cuồng nộ, từng âm thanh như đâm thẳng vào cõi lòng cô, khiến cô run rẩy.

Chỉ là anh cũng không tiến thêm một bước ép buộc cô.

"Mộc Tiểu Đồng, tôi thật rất muốn trực tiếp bóp chết cô!" Anh nghiến răng nghiến lợi lên tiếng cảnh cáo.

Mộc Tiểu Đồng nức nở, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn anh. Mặc dù cô vẫn là rất sợ anh, chỉ có điều không biết tại sao cô chính là khẳng định anh sẽ không thật sự làm thương tổn tới mình.

"Chỉ cần anh không làm chuyện kia với tôi, cái gì tôi cũng đều nguyện ý, tôi sẽ không nói với người khác bí mật của anh đâu, tôi cam đoan sẽ trung thành với anh." Cô vội vàng nói.

"Trung thành?"

Lăng Việt nhìn cô, xém chút nữa đã tức giận đến cắn thương đầu lưỡi của mình. Cô cho là anh muốn cô lên núi đao xuống biển lửa làm người hầu cho anh sao? Anh chỉ muốn cô ngoan ngoãn làm cô gái của đời anh, chỉ vậy thôi.

"Cô..." Lăng Việt tức giận đến nhất thời không nói nên lời, anh hít sâu một hơi, tiếp tục hung ác nói: "Cô nghe kỹ cho tôi, chuyện đêm nay, nếu như cô dám lộ ra nửa câu, tôi nhất định không tha cho cô!"

Mộc Tiểu Đồng liên tục gật đầu, âm thầm thở dài một hơi, thật ra cô cũng không cần quá lo lắng, không phải sao? Người đàn ông giống như Lăng Việt, muốn tìm kiểu phụ nữ như thế nào mà không được, cho nên người này chỉ là nhất thời thôi, sau này cô nhất định phải trốn tránh anh ta.

"A --! Anh làm gì thế?"

Còn không chờ cô bình tĩnh trở lại, người đàn ông kia lại làm động tác dọa cô tim đập loạn.

"Cô nghĩ muốn trở mặt!"

"Không cho phép nhúc nhích, nếu không tôi lập tức sẽ ăn cô." Anh cảnh cáo.

Mộc Tiểu Đồng trong lòng run rẩy, hai con mắt đang nhắm chặt, bỗng nhiên mở ra, dáng vẻ rõ ràng bị dọa cho sợ hãi.



Đây, đây là...

... ...

"A --!" Cô không thể tự chủ hô to.

Lăng Việt bất mãn nhìn cô, môi mỏng điên cuồng càn quét môi cô. Chỉ chốc lát sau, cô mới có một tia lý trí.

"Tránh ra! Tránh ra!" Cô ghét bỏ gào to.

Lăng Việt buông cô ra, hừ lạnh một tiếng. Hai con ngươi nhịn không được lại quét qua cô một chút, rồi nhanh chóng quay đầu đi, anh thẳng dậy đi về phía phòng tắm.

Cô gái chết tiệt, chỉ biết chọc cho anh một thân lửa, anh đang suy nghĩ xem có phải Mộc Tiểu Đồng chính là do ông trời phái tới để làm khó anh hay không?

Chỉ là vừa nãy thấy bộ dạng ngây ngô của cô, khóe môi Lăng Việt không khỏi có chút giương lên, cái tên họ Tống cũng không có chạm qua cô, phát hiện này làm tâm tình của anh mới khá lên một chút.

Mộc Tiểu Đồng đương nhiên sẽ không ngốc cứ thế mà nằm trên giường chờ anh sủng hạnh, trong nháy mắt lúc anh đi vào phòng tắm kia, cô nhanh chóng mặc thêm lên người một bộ quần áo kín đáo, lại thêm một chiếc áo khoác lông.

Lăng Việt mới đi ra, ánh mắt trực giác nhìn về phía giường ngủ, đã thấy nơi đó không còn người, ánh mắt của anh không khỏi có chút trầm xuống. Nhanh chân đi đến phía phải ghế sô pha, quả nhiên cô gái kia ngồi ngay ngắn tại chỗ đó, một mặt nghiêm nghị.

Thế nhưng là... Lăng Việt cảm giác huyết áp của mình lại bắt đầu nổi bão tố.

Cô ăn mặc thành dạng gì thế này, khóa trên áo dài kéo kín mít, toàn thân chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ, cô thật cho rằng anh là sắc lang mãnh thú sao!

"Cô tới đây cho tôi..."

Mộc Tiểu Đồng ở nơi đó chỉ khẽ động, đương nhiên là không muốn tới rồi.

"Tới, có nghe thấy không?" Lăng Việt nheo lại con ngươi trừng cô, dáng vẻ nguy hiểm mà tàn nhẫn.



Mộc Tiểu Đồng bĩu môi, cẩn thận di chuyển từng bước nhỏ, bất đắc dĩ tới gần anh.

"Từ hôm nay trở đi cô làm hầu gái cho tôi!" Anh lạnh lùng ra lệnh.

Thân hình của anh cao lớn, phải khoảng trên mét chín nên Mộc Tiểu Đồng đứng ở bên cạnh anh, bỗng nhiên có loại cảm giác bị núi Thái Sơn chèn ép.

"Được." Cô yếu ớt trả lời một câu.

Lăng Việt nhìn bộ dạng thà chọn cái chết cũng không nguyện ý chịu thua anh, đáy lòng rất khó chịu.

"Hiện tại đi nấu cho tôi bát mì." Anh ra lệnh cho cô.

"Cái gì?" Mộc Tiểu Đồng có chút hoài nghi mình nghe lầm, "Hiện tại đã hơn ba giờ sáng."

"Tôi đói bụng không được sao? Bây giờ ngay lập tức đi nấu cho tôi." Lăng Việt thái độ mười phần ác liệt hù dọa cô, nghĩ một lát, tiếp tục bổ sung yêu cầu nói: "Nhất định phải tự tay nấu, không thể mượn người khác làm thay cô."

Mộc Tiểu Đồng cô gắng nhẫn nhịn, anh rõ ràng chính là cố ý gây khó dễ cho cô!

Lăng Việt nhìn cô tựa hồ không vui, lập tức trầm mặt, ung dung nói câu: "Đã không có năng lực làm hầu gái, vậy chỉ có thể làm ấm giường thôi dù sao chỉ cần nằm xuống là được rồi."

Mộc Tiểu Đồng miệng nhỏ khẽ nhếch, cô thế nào không nghĩ tới, Lăng Việt lại là người xấu xa như thế. Cô cảm thấy thời gian anh giả ngu ở chung lại vô cùng tốt.

"Tôi đi làm ngay." Cô cắn răng, uất ức nói, rồi đi về phía cửa phòng.

Lăng Việt nhìn theo bóng lưng của cô, không quên ở phía sau bổ sung một câu: "Không được cho hành thái, tôi ghét nhất là hành."

... Anh còn đáng ghét hơn cả hành!

Mộc Tiểu Đồng nắm chặt tay cầm cái cửa, nặng nề mà đóng lại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương