Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
-
Quyển 1 - Chương 2
Mặt ví như trăng đêm trung thu, tóc tai được cắt tỉa gọn gang, mi như mực vẽ, đôi mắt phượng hẹp dài
Trong khoảnh khắc, cô không khỏi cảm ơn Tào Tuyết Cần tiên sinh đã để lại những từ hoa mỹ như vậy, để cô có thể dùng từ ngữ hình dung dung mạo yêu nghiệt của người đàn ông trước mặt này
Cô đứng mở miệng cửa, đột nhiên có chút vô thố.
Trong trí nhớ của Kiều Tịch Hoàn lưu lại, hình ảnh của người đàn ông này rất ít, cô không tin sống cùng người đàn ông có dung nhan tuyệt mỹ như thế, mà người phụ nữ nào không động lòng, trừ phi…
Người đàn ông này có bản lĩnh làm cho người ta dễ dàng không chú ý.
“Đi ra ngoài”. Người đàn ông bỗng nhiên mở miệng, hét lên.
Cả người Kiều Tịch Hoàn ngẩng ra, không biết vì sao anh ta lại trở nên nổi nóng như vậy, cô đột nhiên đóng cửa phòng, chuẩn bị rời khỏi, nhưng cảm thấy có điều gì đó không hợp a, cô không phải nên ở căn phòng này sao?.
Người đàn ông bên trong không phải Cố Tử Thần sao?.
Nói đến cùng, cô và người đàn ông này cũng có chút duyên phận, tuy rằng chưa từng gặp mặt anh ta, nhưng thời điểm cô còn là Hoắc Tiểu Khê, đã suýt nữa gả cho anh ta…
Chuyện đời, thật khó lường.
Sai sót ngẫu nhiên..
Kiều Tịch Hoàn bỗng nhiên mở cửa phòng, sắc mặt của Cố Tử Thần rõ ràng không tốt, ngồi ở trên xe lăng hung hăng nhìn cô
“Tôi không được ở đây sao?” Kiều Tịch Hoàn hỏi.
“Cách vách”. Cố Tử Thần lạnh lùng nói.
Hóa ra là vậy.
Cô lại lần nữa đóng cửa phòng.
Cách vách thì ở cách vách, hung dữ như thế để làm gì.
Tính khí thật là hư!
Kiều Tịch Hoàn trợn mắt nhìn cánh cửa đóng chặt.
Nhưng mà, trong trí nhớ của cô, rõ ràng là căn phòng này, Kiều Tịch Hoàn chết tiệt, không biết đã để lại trí nhớ gì cho cô nữa.
Cô đẩy cửa phòng cách vách ra, phòng này dĩ nhiên nhỏ hơn phòng kia, chỉ đơn giản có một chiếc giường, một bàn trang điểm và một tủ quần áo.
Cả người cô đều rất bẩn, tìm một bộ áo ngủ để đi tắm rửa.
Nhưng mà nhà tắm ở chỗ nào?. Ngay cả phòng tắm trong phòng cũng không có?.
Cô tìm kiếm khắp nơi, sau đó chỉ đành phải đẩy cánh cửa phòng lúc nãy ra.
Hiển nhiên, đại thiếu tàn tật cũng nhìn thấy cô, sắc mặt lại thay đổi.
“Tôi cũng không muốn xuất hiện, tôi cho rằng đây là phòng tắm, tôi muốn tắm rửa” Kiều Tịch Hoàn cũng không biết nói gì hơn.
“Ở chỗ đó”. Đại thiếu tàn tật giơ tay lên, rất cao ngạo chỉ vào một cửa phòng khác.
Kiều Tịch Hoàn lập tức đi qua.
Thì ra phòng của cô và phòng này liên thông với nhau, có lẽ phòng này đã ngăn ra một vách để làm phòng của cô. Trước kia cô chắc chắn mình với đại thiếu tàn tật này ở chung với nhau, nhưng vì sao khi trở về lại bị anh ta chán ghét như thế?.
Tuy rằng một giây vừa rồi cô còn cảm thấy may mắn bởi vì không cần thiết phải ngủ chung một giường với anh ta, cho dù người đàn ông này bất lực, nhưng mà vẫn cảm thấy khó chịu, giờ phút này cô có cảm giác mình bị khi dễ
Cô muốn nói, cô thực sự cực kì khó chịu
Cô kiềm chế cảm xúc của mình, mở vòi sen, chuẩn bị tắm rửa
Trong phòng tắm, cô tắm rất nghiêm túc
Phải biết rằng ở trong tù cũng không có cơ hội được tắm rửa như thế này, xong rồi, cô thay một bộ áo ngủ màu hồng nhạt, trước kính thủy tinh lớn trong phòng tắm, xuất hiện một gương mặt đã không còn xa lạ với cô
Cô nhìn “chính mình” ở trong gương.
Kiều Tịch Hoàn có một khuôn mặt diễm lệ khiến người ta giật mình, khuôn mặt mặc dù không trang điểm, nhưng ngũ quan hoàn mỹ đến không thể soi mói, vóc người quyến rũ. Được rồi, cô không thể không thừa nhận, Hoắc Tiểu Khê cô không xinh đẹp bằng Kiều Tịch Hoàn.
Cô nhìn ngắm khuôn mặt mình trong gương, sau đó mở cửa phòng tắm đi ra ngoài.
Đại thiếu tàn tật đã đi đâu mất rồi
Cô cũng không có hứng thú với anh ta
Cô trở về căn phòng đáng thương của mình, nằm ở trên giường.
Cô nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh, nhưng bỗng nhiên trở nên trống rỗng, cô nghĩ, cô rất cần được nghỉ ngơi một chút.
Rất nhanh đi vào giấc ngủ, nhưng mà ngủ cũng không an ổn như trong tưởng tượng. Cô cảm thấy có thứ gì đó đang không ngừng quấy nhiễu trên người mình, khiến cả người cô không được tự nhiên, cô đang ngủ, không ngừng giãy dụa, cô đột nhiên mở to mắt, nhìn xuống thấy một người đàn ông đang đè lên thân thể cô, môi miệng không ngừng cắn mút trên cổ cô, thậm chí tay của anh ta đã luồn vào trong áo ngủ mà cô không có mặc áo ngực….
“Ai?”
Cô đôt nhiên đẩy người đàn ông trước mặt ra
Người đàn ông khẽ cúi đầu, mái tóc thưa thớt ở phía trước che khuất ánh mắt anh ta, chỉ nhìn nhìn thấy khóe miệng anh ta cong lên một độ cong vô cùng tà ác, tựa hồ trầm mặc 2 giây, tiếng nói từ tính của anh ta mới vang lên:
“Sao?. Ba năm không gặp?. Nhanh như vậy đã quên tôi?”
Người đàn ông ngẩng đầu, nhìn cô
Lộ ra khuôn mặt tuấn tú, cười đến mức rất yêu nghiệt, cười đến mức rất hư
Cố Tử Tuấn, tam thiếu Cố gia
Đầu của Kiều Tịch Hoàn đột nhiên có chút dao động
“Tôi nghĩ cô được lắm…” Bộ dạng của Cố Tử Tuấn tà khí, từng chút từng chút nhích lại gần thân thể cô
“Cố tam thiếu” Kiều Tịch Hoàn gọi anh
Mày của Cố Tử Tuấn khẽ nhếch lên.
“Tôi rất mệt” Kiều Tịch Hoàn nói.
“Cho nên, cô đang từ chối tôi?” Khóe miệng của Cố Tử Tuấn nhếch lên, nhìn không ra cảm xúc của anh ta
“Anh của anh đang ở bên ngoài” Kiều Tịch Hoàn từ chối nói
“Khi nào thì cô bắt đầu để ý đến cảm nhận của anh ấy?”
Trái lại, Cố Tử Tuấn càng cảm thấy hứng thú nhìn cô
“Hoặc là nói cách khác, anh trai của tôi khi nào thì để đến cô” Khóe miệng của anh ta cười càng sâu thêm
Kiều Tịch Hoàn nhíu mày
Cô ở Cố gia, rốt cuộc có cuộc sống như thế nào?
Khóe miệng nhếch lên, không khỏi cười một tiếng, thanh âm kiều mị nói:
“Ngày đầu tiên trở về, tôi không muốn làm lớn chuyện”
“Thông minh hơn rồi đấy”
Cố Tử Tuấn vuốt ve khuôn mặt cô, từ trên xuống dưới, rồi dừng lại ở cánh môi của cô, phủ lên môi của cô, cường thế chui vào bên trong:
“Hôm nay tạm tha cho cô”.
Cô nhìn Cố Tử Tuấn bước xuống giường, đi ra khỏi phòng cô.
Cô hơi thở dốc một hơi.
Khối thân thể này, cấu kết với Cố Tử Tuấn sao?.
Trong khoảnh khắc, cô không khỏi cảm ơn Tào Tuyết Cần tiên sinh đã để lại những từ hoa mỹ như vậy, để cô có thể dùng từ ngữ hình dung dung mạo yêu nghiệt của người đàn ông trước mặt này
Cô đứng mở miệng cửa, đột nhiên có chút vô thố.
Trong trí nhớ của Kiều Tịch Hoàn lưu lại, hình ảnh của người đàn ông này rất ít, cô không tin sống cùng người đàn ông có dung nhan tuyệt mỹ như thế, mà người phụ nữ nào không động lòng, trừ phi…
Người đàn ông này có bản lĩnh làm cho người ta dễ dàng không chú ý.
“Đi ra ngoài”. Người đàn ông bỗng nhiên mở miệng, hét lên.
Cả người Kiều Tịch Hoàn ngẩng ra, không biết vì sao anh ta lại trở nên nổi nóng như vậy, cô đột nhiên đóng cửa phòng, chuẩn bị rời khỏi, nhưng cảm thấy có điều gì đó không hợp a, cô không phải nên ở căn phòng này sao?.
Người đàn ông bên trong không phải Cố Tử Thần sao?.
Nói đến cùng, cô và người đàn ông này cũng có chút duyên phận, tuy rằng chưa từng gặp mặt anh ta, nhưng thời điểm cô còn là Hoắc Tiểu Khê, đã suýt nữa gả cho anh ta…
Chuyện đời, thật khó lường.
Sai sót ngẫu nhiên..
Kiều Tịch Hoàn bỗng nhiên mở cửa phòng, sắc mặt của Cố Tử Thần rõ ràng không tốt, ngồi ở trên xe lăng hung hăng nhìn cô
“Tôi không được ở đây sao?” Kiều Tịch Hoàn hỏi.
“Cách vách”. Cố Tử Thần lạnh lùng nói.
Hóa ra là vậy.
Cô lại lần nữa đóng cửa phòng.
Cách vách thì ở cách vách, hung dữ như thế để làm gì.
Tính khí thật là hư!
Kiều Tịch Hoàn trợn mắt nhìn cánh cửa đóng chặt.
Nhưng mà, trong trí nhớ của cô, rõ ràng là căn phòng này, Kiều Tịch Hoàn chết tiệt, không biết đã để lại trí nhớ gì cho cô nữa.
Cô đẩy cửa phòng cách vách ra, phòng này dĩ nhiên nhỏ hơn phòng kia, chỉ đơn giản có một chiếc giường, một bàn trang điểm và một tủ quần áo.
Cả người cô đều rất bẩn, tìm một bộ áo ngủ để đi tắm rửa.
Nhưng mà nhà tắm ở chỗ nào?. Ngay cả phòng tắm trong phòng cũng không có?.
Cô tìm kiếm khắp nơi, sau đó chỉ đành phải đẩy cánh cửa phòng lúc nãy ra.
Hiển nhiên, đại thiếu tàn tật cũng nhìn thấy cô, sắc mặt lại thay đổi.
“Tôi cũng không muốn xuất hiện, tôi cho rằng đây là phòng tắm, tôi muốn tắm rửa” Kiều Tịch Hoàn cũng không biết nói gì hơn.
“Ở chỗ đó”. Đại thiếu tàn tật giơ tay lên, rất cao ngạo chỉ vào một cửa phòng khác.
Kiều Tịch Hoàn lập tức đi qua.
Thì ra phòng của cô và phòng này liên thông với nhau, có lẽ phòng này đã ngăn ra một vách để làm phòng của cô. Trước kia cô chắc chắn mình với đại thiếu tàn tật này ở chung với nhau, nhưng vì sao khi trở về lại bị anh ta chán ghét như thế?.
Tuy rằng một giây vừa rồi cô còn cảm thấy may mắn bởi vì không cần thiết phải ngủ chung một giường với anh ta, cho dù người đàn ông này bất lực, nhưng mà vẫn cảm thấy khó chịu, giờ phút này cô có cảm giác mình bị khi dễ
Cô muốn nói, cô thực sự cực kì khó chịu
Cô kiềm chế cảm xúc của mình, mở vòi sen, chuẩn bị tắm rửa
Trong phòng tắm, cô tắm rất nghiêm túc
Phải biết rằng ở trong tù cũng không có cơ hội được tắm rửa như thế này, xong rồi, cô thay một bộ áo ngủ màu hồng nhạt, trước kính thủy tinh lớn trong phòng tắm, xuất hiện một gương mặt đã không còn xa lạ với cô
Cô nhìn “chính mình” ở trong gương.
Kiều Tịch Hoàn có một khuôn mặt diễm lệ khiến người ta giật mình, khuôn mặt mặc dù không trang điểm, nhưng ngũ quan hoàn mỹ đến không thể soi mói, vóc người quyến rũ. Được rồi, cô không thể không thừa nhận, Hoắc Tiểu Khê cô không xinh đẹp bằng Kiều Tịch Hoàn.
Cô nhìn ngắm khuôn mặt mình trong gương, sau đó mở cửa phòng tắm đi ra ngoài.
Đại thiếu tàn tật đã đi đâu mất rồi
Cô cũng không có hứng thú với anh ta
Cô trở về căn phòng đáng thương của mình, nằm ở trên giường.
Cô nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh, nhưng bỗng nhiên trở nên trống rỗng, cô nghĩ, cô rất cần được nghỉ ngơi một chút.
Rất nhanh đi vào giấc ngủ, nhưng mà ngủ cũng không an ổn như trong tưởng tượng. Cô cảm thấy có thứ gì đó đang không ngừng quấy nhiễu trên người mình, khiến cả người cô không được tự nhiên, cô đang ngủ, không ngừng giãy dụa, cô đột nhiên mở to mắt, nhìn xuống thấy một người đàn ông đang đè lên thân thể cô, môi miệng không ngừng cắn mút trên cổ cô, thậm chí tay của anh ta đã luồn vào trong áo ngủ mà cô không có mặc áo ngực….
“Ai?”
Cô đôt nhiên đẩy người đàn ông trước mặt ra
Người đàn ông khẽ cúi đầu, mái tóc thưa thớt ở phía trước che khuất ánh mắt anh ta, chỉ nhìn nhìn thấy khóe miệng anh ta cong lên một độ cong vô cùng tà ác, tựa hồ trầm mặc 2 giây, tiếng nói từ tính của anh ta mới vang lên:
“Sao?. Ba năm không gặp?. Nhanh như vậy đã quên tôi?”
Người đàn ông ngẩng đầu, nhìn cô
Lộ ra khuôn mặt tuấn tú, cười đến mức rất yêu nghiệt, cười đến mức rất hư
Cố Tử Tuấn, tam thiếu Cố gia
Đầu của Kiều Tịch Hoàn đột nhiên có chút dao động
“Tôi nghĩ cô được lắm…” Bộ dạng của Cố Tử Tuấn tà khí, từng chút từng chút nhích lại gần thân thể cô
“Cố tam thiếu” Kiều Tịch Hoàn gọi anh
Mày của Cố Tử Tuấn khẽ nhếch lên.
“Tôi rất mệt” Kiều Tịch Hoàn nói.
“Cho nên, cô đang từ chối tôi?” Khóe miệng của Cố Tử Tuấn nhếch lên, nhìn không ra cảm xúc của anh ta
“Anh của anh đang ở bên ngoài” Kiều Tịch Hoàn từ chối nói
“Khi nào thì cô bắt đầu để ý đến cảm nhận của anh ấy?”
Trái lại, Cố Tử Tuấn càng cảm thấy hứng thú nhìn cô
“Hoặc là nói cách khác, anh trai của tôi khi nào thì để đến cô” Khóe miệng của anh ta cười càng sâu thêm
Kiều Tịch Hoàn nhíu mày
Cô ở Cố gia, rốt cuộc có cuộc sống như thế nào?
Khóe miệng nhếch lên, không khỏi cười một tiếng, thanh âm kiều mị nói:
“Ngày đầu tiên trở về, tôi không muốn làm lớn chuyện”
“Thông minh hơn rồi đấy”
Cố Tử Tuấn vuốt ve khuôn mặt cô, từ trên xuống dưới, rồi dừng lại ở cánh môi của cô, phủ lên môi của cô, cường thế chui vào bên trong:
“Hôm nay tạm tha cho cô”.
Cô nhìn Cố Tử Tuấn bước xuống giường, đi ra khỏi phòng cô.
Cô hơi thở dốc một hơi.
Khối thân thể này, cấu kết với Cố Tử Tuấn sao?.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook