Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
-
Quyển 1 - Chương 3: Cố đại thiếu kì quái
Sau khi bị Cố tam thiếu giày vò một trận, cô không thể nào ngủ tiếp được. Cho nên cô xuống giường, đi vào phòng tắm, rửa sạch hết những nơi mà anh ta từng đụng chạm, thay đổi một bộ quần áo khác, rồi đi ra khỏi phòng tắm
Đại viện của Cố gia không quá lớn, nhưng nhiều người sống chung một nhà cũng không chật lắm, đồ trang trí trong nhà cũng thuộc loại xa hoa bậc nhất.
Cô đi từng bước một trên thang lầu dưới hành lang.
Từ nhỏ phạm vi sinh hoạt của cô rất đơn giản, trong nhà cũng tương đối khá, bố mẹ dựng nghiệp bằng 2 bàn tay trắng, không có bất kì quan hệ gì với nhà giàu có, sau khi cô tốt nghiệp đại học, thì tiếp nhận công ty của bố mẹ, dưới sự giúp đỡ của Tề Lăng Phong, mọi chuyện đều thuận lợi, thậm chí tài sản của công ty không thua kém bất kì nhà quý tộc, giàu có nào ở Thượng Hải, trở thành người trên người!. Chẳng qua là, cô không nghĩ tới, khi có được tất cả mọi thứ, cũng là lúc kết thúc sinh mệnh của mình!
Cô đã từng yêu sâu đậm như vậy, dụng tâm như thế, nhưng chỉ đổi lại một câu:
“Hoắc Tiểu Khê, kiếp này tôi chưa bao giờ yêu cô, chưa bao giờ, có thể nhìn thấy cô chết, là chuyện vui nhất trong đời tôi”
Tề Lăng Phong
Có phải bây giờ anh rất vui vẻ không ?.
Ôm người phụ nữ mình yêu, đoạt đi tài sản của tôi, chính là cuộc sống người trên vạn người mà anh mong muốn ?!
Cô mím môi, khống chế cảm xúc của bản thân mình.
Trong phòng khách, không có một bóng người.
Cô theo phòng khách lạnh lẽo, đi về phía vườn hoa
Trong vườn hoa, màu xanh của hoa cỏ mọc thành từng bụi, bể bơi ngoài trời xa hoa, đường nhỏ tao nhã để chạy điền kinh, đèn đường để nghiên cứu, và một nhà kính trồng hoa làm cho người ta có chút khiếp sợ
Bên trong nhà kính
Có đủ loại hoa trân quý thi nhau đua nở, bất kể có phải là mùa hoa của nó hay không, bọn chúng đều nở rộ một cách rực rỡ
Mùi phấn hoa quá nồng, thực ra cô cũng không thích những sinh mệnh ngắn ngủi như thế.
Nhưng vào lúc này, cô lại khom lưng, cúi đầu xuống để ngửi hương thơm của đóa hoa màu lam ở trước mặt:
“Anh thích hoa?”
Cố đại thiếu gia lúc này không ngồi trên xe lăn, mà ngồi ở trong khóm hoa, tự mình cắt tỉa cho hoa
Anh quay đầu nhìn cô một cái, lại tiếp tục vùi đầu làm việc, giả vờ như không có nghe thấy câu hỏi của cô.
“Nói cho anh biết một bí mật” Cô cười nói, không chút để ý.
Sắc mặt của Cố Tử Thần không tốt, tựa hồ không có hứng thú với bí mật của cô.
Kiều Tịch Hoàn cũng không để ý, tự nhiên nói: “Lúc tôi ở trong tù, từng bị một phạm nhân đánh bị thương ở đầu, phải khâu 3 mũi, bây giờ miệng vết thương vẫn còn. Cho nên….đầu của tôi” Cô chỉ chỉ đầu của mình:
“Có chút vấn đề”
Nói đến đây, cô cần phải cảm ơn người phạm nhân đó!
Bởi vì, cô đã trọng sinh rồi!
Cô nghĩ Cố Tử Thần không có hứng thú với cô, không những không có hứng thú, mà còn bài xích
Cô xoay người, muốn đi ra khỏi nhà kính.
Kỳ thật, cô chẳng thích tiếp xúc với những người lạnh lùng.
Cho dù, người đó có là “chồng” của cô đi chăng nữa
“Đỡ tôi một chút”
Phía sau, bỗng nhiên truyền đến thanh âm trầm thấp của Cố đại thiếu.
Kiều Tịch Hoàn do dự một chút, nhưng vẫn đi qua đỡ anh đứng dậy.
Cô vẫn cho rằng anh rất gầy, bởi vì quanh năm không vận động cho nên có thể hơi yếu đuối, không nghĩ rằng, sức nặng cả người anh áp lên người cô, khiến cô cảm thấy anh rất cường tráng, hơn nữa, anh cũng không lùn, ít nhất cũng phải cao hơn 1m80
Cô hơi thở dốc một chút.
“Giúp tôi nhặt tờ báo ở dưới đất lên”. Cố đại thiếu nói, trong giọng nói không nóng không lạnh, dường như còn mang theo mệnh lệnh
Kiều Tịch Hoàn cũng không tính toán, trong khoảnh khắc nhặt tờ báo lên, đôi mắt cô căng thẳng
Tiêu đề tờ báo, cô quá mức quen thuộc.
Cô nhặt tờ báo lên, đưa cho anh, giả vờ thờ ơ nói:
“Anh nghĩ sao về vụ tai nạn này?”
“Vụ tai nạn gì?”
Cố Tử Thần nhíu mi: “Tôi rất ít khi xem báo, chỉ tùy tiện lấy một tờ báo để lót làm chỗ ngồi thôi”
“Cô gái này”
Kiều Tịch Hoàn chỉ vào cô gái ở trong hình:
“Cô ta từng có hôn ước với anh mà”
Cố Tử Thần cúi đầu, nhìn vào tấm hình mà cô chỉ.
“Chuyện cũng đã qua rồi, đối với chuyện ở bên ngoài, tôi không có hứng thú lắm”
Kiều Tịch Hoàn im lặng, mím môi.
Cố Tử Thần lạnh lùng, nghiêm mặt, đẩy xe lăn của mình đi ra ngoài.
Khi đi ra khỏi nhà kính, anh cầm tờ báo ném vào trong thùng rác.
Kiều Tịch Hoàn một mực im lặng nhìn hành động của anh
Cố Tử Thần, rốt cuộc anh là người như thế nào ?!
Không có hứng thú với bất kì chuyện gì, cũng không tỏ ra quen biết cô….. Thật là một người kì lạ!
Cô cắn môi, đôi mắt trở nên khẩn trương!
….
Cố Tử Thần đi ra khỏi nhà kính, xuyên thấu qua thủy tinh nhìn Kiều Tịch Hoàn vẫn đứng tại chỗ như cũ
Chuyện của anh và Hoắc Tiểu Khê, ngoại trừ cha mẹ anh ra, trong nhà này còn có ai biết?!.
Đó là một đoạn hôn ước của rất nhiều năm về trước, đôi bên chưa từng gặp mặt, nhưng bố của Hoắc Tiểu Khê vì muốn có được một hợp đồng mua bán, đã đồng ý đem con gái gả cho một người tàn tật như anh….Kết quả, Hoắc Tiểu Khê theo đuổi tình yêu, hạnh phúc của mình, còn anh bị cô vứt bỏ
Sau đó, Kiều Tịch Hoàn xuất hiện
Kiều Tịch Hoàn cam tâm tình nguyện gả cho anh sao?!.
Không có một người phụ nữ nào, lại cam tâm tình nguyện gả cho anh.
Chẳng qua chỉ vì liên minh thương mại, để đôi bên cùng đạt được lợi ích mà thôi.
Lần này Kiều Tịch Hoàn trở về, dường như có gì đó thay đổi, hay là cô ta đang giấu diếm sự thật gì đó?.
…
Kiều Tịch Hoàn ở lại trong nhà kính không bao lâu, rồi trở lại phòng khách.
Đại phu nhân của Cố gia Tề Tuệ Phân và nhị thiếu phu nhân Ngôn Hân Đồng đã dạo phố trở về.
Nhìn Kiều Tịch Hoàn xuất hiện, Ngôn Hân Đồng nhiệt tình mở miệng nói:
“Đây không phải là chị dâu sao?. Em quên mất hôm qua chị mới ra tù, chị có khỏe không?”
Thanh âm nhu mì điềm đạm, mềm mại, yếu ớt.
Kiều Tịch Hoàn nhìn Ngôn Hân Đồng
Trong lòng cô bỗng nhiên giật mình một cái
Là hận sao?. Kiều Tịch Hoàn hận Ngôn Hân Đồng?.
“Chị dâu, mới ra tù nên đầu bị chậm chạp, hay là tai có vấn đề?. Em đang nói chuyện với chị đấy”
Ngôn Hân Đồng cười đến mức thật dễ nghe, nhưng giọng nói lại tràn đầy châm chọc.
“Tôi đang nghĩ, 3 năm không gặp, em dâu vẫn trẻ tuổi, xinh đẹp giống như lúc tôi rời đi”
Kiều Tịch Hoàn quyết định trước tiên phải tìm hiểu cô gái này, cho nên cười hết sức ngọt ngào:
“Nhìn đến xuất thần, cho nên nhất thời không nghe thấy em dâu nói gì”
Ngôn Hân Đồng nghe Kiều Tịch Hoàn nói vậy, cả người không nhịn được có chút đắc ý.
Ai nói Ngôn Hân Đồng cô không xinh đẹp bằng Kiều Tịch Hoàn, cô không tin, một người phụ nữ từng ngồi tù còn có thể gây ra sóng gió gì?. Xinh đẹp thì sao?. Không phải chỉ là một phế vật thôi sao, sớm muộn gì cũng bị đuổi khỏi nhà họ Cố
Chẳng qua là, bắt đầu từ khi nào, cô ta lại biết ăn nói như thế?.
Đại viện của Cố gia không quá lớn, nhưng nhiều người sống chung một nhà cũng không chật lắm, đồ trang trí trong nhà cũng thuộc loại xa hoa bậc nhất.
Cô đi từng bước một trên thang lầu dưới hành lang.
Từ nhỏ phạm vi sinh hoạt của cô rất đơn giản, trong nhà cũng tương đối khá, bố mẹ dựng nghiệp bằng 2 bàn tay trắng, không có bất kì quan hệ gì với nhà giàu có, sau khi cô tốt nghiệp đại học, thì tiếp nhận công ty của bố mẹ, dưới sự giúp đỡ của Tề Lăng Phong, mọi chuyện đều thuận lợi, thậm chí tài sản của công ty không thua kém bất kì nhà quý tộc, giàu có nào ở Thượng Hải, trở thành người trên người!. Chẳng qua là, cô không nghĩ tới, khi có được tất cả mọi thứ, cũng là lúc kết thúc sinh mệnh của mình!
Cô đã từng yêu sâu đậm như vậy, dụng tâm như thế, nhưng chỉ đổi lại một câu:
“Hoắc Tiểu Khê, kiếp này tôi chưa bao giờ yêu cô, chưa bao giờ, có thể nhìn thấy cô chết, là chuyện vui nhất trong đời tôi”
Tề Lăng Phong
Có phải bây giờ anh rất vui vẻ không ?.
Ôm người phụ nữ mình yêu, đoạt đi tài sản của tôi, chính là cuộc sống người trên vạn người mà anh mong muốn ?!
Cô mím môi, khống chế cảm xúc của bản thân mình.
Trong phòng khách, không có một bóng người.
Cô theo phòng khách lạnh lẽo, đi về phía vườn hoa
Trong vườn hoa, màu xanh của hoa cỏ mọc thành từng bụi, bể bơi ngoài trời xa hoa, đường nhỏ tao nhã để chạy điền kinh, đèn đường để nghiên cứu, và một nhà kính trồng hoa làm cho người ta có chút khiếp sợ
Bên trong nhà kính
Có đủ loại hoa trân quý thi nhau đua nở, bất kể có phải là mùa hoa của nó hay không, bọn chúng đều nở rộ một cách rực rỡ
Mùi phấn hoa quá nồng, thực ra cô cũng không thích những sinh mệnh ngắn ngủi như thế.
Nhưng vào lúc này, cô lại khom lưng, cúi đầu xuống để ngửi hương thơm của đóa hoa màu lam ở trước mặt:
“Anh thích hoa?”
Cố đại thiếu gia lúc này không ngồi trên xe lăn, mà ngồi ở trong khóm hoa, tự mình cắt tỉa cho hoa
Anh quay đầu nhìn cô một cái, lại tiếp tục vùi đầu làm việc, giả vờ như không có nghe thấy câu hỏi của cô.
“Nói cho anh biết một bí mật” Cô cười nói, không chút để ý.
Sắc mặt của Cố Tử Thần không tốt, tựa hồ không có hứng thú với bí mật của cô.
Kiều Tịch Hoàn cũng không để ý, tự nhiên nói: “Lúc tôi ở trong tù, từng bị một phạm nhân đánh bị thương ở đầu, phải khâu 3 mũi, bây giờ miệng vết thương vẫn còn. Cho nên….đầu của tôi” Cô chỉ chỉ đầu của mình:
“Có chút vấn đề”
Nói đến đây, cô cần phải cảm ơn người phạm nhân đó!
Bởi vì, cô đã trọng sinh rồi!
Cô nghĩ Cố Tử Thần không có hứng thú với cô, không những không có hứng thú, mà còn bài xích
Cô xoay người, muốn đi ra khỏi nhà kính.
Kỳ thật, cô chẳng thích tiếp xúc với những người lạnh lùng.
Cho dù, người đó có là “chồng” của cô đi chăng nữa
“Đỡ tôi một chút”
Phía sau, bỗng nhiên truyền đến thanh âm trầm thấp của Cố đại thiếu.
Kiều Tịch Hoàn do dự một chút, nhưng vẫn đi qua đỡ anh đứng dậy.
Cô vẫn cho rằng anh rất gầy, bởi vì quanh năm không vận động cho nên có thể hơi yếu đuối, không nghĩ rằng, sức nặng cả người anh áp lên người cô, khiến cô cảm thấy anh rất cường tráng, hơn nữa, anh cũng không lùn, ít nhất cũng phải cao hơn 1m80
Cô hơi thở dốc một chút.
“Giúp tôi nhặt tờ báo ở dưới đất lên”. Cố đại thiếu nói, trong giọng nói không nóng không lạnh, dường như còn mang theo mệnh lệnh
Kiều Tịch Hoàn cũng không tính toán, trong khoảnh khắc nhặt tờ báo lên, đôi mắt cô căng thẳng
Tiêu đề tờ báo, cô quá mức quen thuộc.
Cô nhặt tờ báo lên, đưa cho anh, giả vờ thờ ơ nói:
“Anh nghĩ sao về vụ tai nạn này?”
“Vụ tai nạn gì?”
Cố Tử Thần nhíu mi: “Tôi rất ít khi xem báo, chỉ tùy tiện lấy một tờ báo để lót làm chỗ ngồi thôi”
“Cô gái này”
Kiều Tịch Hoàn chỉ vào cô gái ở trong hình:
“Cô ta từng có hôn ước với anh mà”
Cố Tử Thần cúi đầu, nhìn vào tấm hình mà cô chỉ.
“Chuyện cũng đã qua rồi, đối với chuyện ở bên ngoài, tôi không có hứng thú lắm”
Kiều Tịch Hoàn im lặng, mím môi.
Cố Tử Thần lạnh lùng, nghiêm mặt, đẩy xe lăn của mình đi ra ngoài.
Khi đi ra khỏi nhà kính, anh cầm tờ báo ném vào trong thùng rác.
Kiều Tịch Hoàn một mực im lặng nhìn hành động của anh
Cố Tử Thần, rốt cuộc anh là người như thế nào ?!
Không có hứng thú với bất kì chuyện gì, cũng không tỏ ra quen biết cô….. Thật là một người kì lạ!
Cô cắn môi, đôi mắt trở nên khẩn trương!
….
Cố Tử Thần đi ra khỏi nhà kính, xuyên thấu qua thủy tinh nhìn Kiều Tịch Hoàn vẫn đứng tại chỗ như cũ
Chuyện của anh và Hoắc Tiểu Khê, ngoại trừ cha mẹ anh ra, trong nhà này còn có ai biết?!.
Đó là một đoạn hôn ước của rất nhiều năm về trước, đôi bên chưa từng gặp mặt, nhưng bố của Hoắc Tiểu Khê vì muốn có được một hợp đồng mua bán, đã đồng ý đem con gái gả cho một người tàn tật như anh….Kết quả, Hoắc Tiểu Khê theo đuổi tình yêu, hạnh phúc của mình, còn anh bị cô vứt bỏ
Sau đó, Kiều Tịch Hoàn xuất hiện
Kiều Tịch Hoàn cam tâm tình nguyện gả cho anh sao?!.
Không có một người phụ nữ nào, lại cam tâm tình nguyện gả cho anh.
Chẳng qua chỉ vì liên minh thương mại, để đôi bên cùng đạt được lợi ích mà thôi.
Lần này Kiều Tịch Hoàn trở về, dường như có gì đó thay đổi, hay là cô ta đang giấu diếm sự thật gì đó?.
…
Kiều Tịch Hoàn ở lại trong nhà kính không bao lâu, rồi trở lại phòng khách.
Đại phu nhân của Cố gia Tề Tuệ Phân và nhị thiếu phu nhân Ngôn Hân Đồng đã dạo phố trở về.
Nhìn Kiều Tịch Hoàn xuất hiện, Ngôn Hân Đồng nhiệt tình mở miệng nói:
“Đây không phải là chị dâu sao?. Em quên mất hôm qua chị mới ra tù, chị có khỏe không?”
Thanh âm nhu mì điềm đạm, mềm mại, yếu ớt.
Kiều Tịch Hoàn nhìn Ngôn Hân Đồng
Trong lòng cô bỗng nhiên giật mình một cái
Là hận sao?. Kiều Tịch Hoàn hận Ngôn Hân Đồng?.
“Chị dâu, mới ra tù nên đầu bị chậm chạp, hay là tai có vấn đề?. Em đang nói chuyện với chị đấy”
Ngôn Hân Đồng cười đến mức thật dễ nghe, nhưng giọng nói lại tràn đầy châm chọc.
“Tôi đang nghĩ, 3 năm không gặp, em dâu vẫn trẻ tuổi, xinh đẹp giống như lúc tôi rời đi”
Kiều Tịch Hoàn quyết định trước tiên phải tìm hiểu cô gái này, cho nên cười hết sức ngọt ngào:
“Nhìn đến xuất thần, cho nên nhất thời không nghe thấy em dâu nói gì”
Ngôn Hân Đồng nghe Kiều Tịch Hoàn nói vậy, cả người không nhịn được có chút đắc ý.
Ai nói Ngôn Hân Đồng cô không xinh đẹp bằng Kiều Tịch Hoàn, cô không tin, một người phụ nữ từng ngồi tù còn có thể gây ra sóng gió gì?. Xinh đẹp thì sao?. Không phải chỉ là một phế vật thôi sao, sớm muộn gì cũng bị đuổi khỏi nhà họ Cố
Chẳng qua là, bắt đầu từ khi nào, cô ta lại biết ăn nói như thế?.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook