Hành Trình Cướp Nam Chính Về Tay Nam Phụ
Chương 116: Phiên ngoại: Ánh sáng phía chân trời

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hôm nay Nhâm Thạch không đi làm, Khâu Duẫn cũng như vậy, thật sự bọn họ không thể ngồi yên được nữa, chuyện này cậu cũng không thể nói cho Nhâm Hoành hay chị dâu, Khâu Duẫn cũng chẳng nói cho cả nhà hắn, chỉ mình cậu và hắn biết.

Nói ra quá khó chi bằng hành động, không tin tưởng thì cứ đem giấy xét nghiệm đập vào mặt họ.

Khâu Duẫn liên lạc bên bệnh viện sau khi Nhâm Thạch nói ra con hắn vẫn còn có thể trở về, bên bệnh viện cũng đã gọi cho hắn, khi nào tìm được người mang thai hộ thì báo cho bệnh viện.

Mở cánh cửa bệnh viện, Nhâm Thạch cứ như đi trên chảo dầu nóng hừng hực, nhưng đầu cậu lại phát lạnh vô cớ, vừa lo lắng vừa lộn xộn, một mảnh rối bời, Khâu Duẫn thì khá hơn hắn ngang nhiên nắm tay cậu mặc dù rất nhiều người ở đó, nhưng lại chả ai để ý đến chi tiết nhỏ nhặt cứu vớt Nhâm Thạch trong tình cảnh này.

Bác sĩ của hắn là một chị gái, khoảng chừng ba mươi tuổi, chị ta khi nhìn cậu và hắn bước vào hơn nữa tay hai người lại còn đan vào nhau, với tình cảnh này chị ta cũng đoán ra rồi, nhưng mà chị lại chẳng hề nói gì ngoài mấy câu hỏi thăm đơn giản.

"Hai cậu cùng hai bảy tuổi à?"

"Đúng vậy!"

"Các cậu là một đôi?"

"Đúng...vậy!"

"Tôi xin lỗi nhưng tôi phải nói như thế này, các cậu có hiểu mang thai hộ cho cặp đôi đồng tính được tiến hành như thế nào không? Chính là bình thường sẽ lấy Noãn của người mẹ và t*ng trùng của người cha, sau đó cấy ghép vào người mang thai hộ, đẻ con ra thì đứa con đó vẫn là con của người cha và người mẹ đó, các cậu đã bàn bạc với gia đình chưa? Có ai trong gia đình đồng ý hiến tặng trứng của mình không?"

Có lẽ Nhâm Thạch và Khâu Duẫn quá xúc động rồi, chưa bàn bạc kĩ lưỡng đã đến đây, Nhâm Thạch chính là muốn con cậu sinh ra phải đường đường chính chính, nhưng với tình trạng của bác sĩ chắc hẳn chị ta không hiểu, con của Nhâm Thạch sẽ không sinh ra bằng cách tự nhiên, nhưng nếu cậu tự ý cho người mang thai hộ thì chính là vi phạm pháp luật.

Cậu cũng thà rằng tự mình sinh, nhưng nghịch lý này ở thế giới này quá điên rồ, cậu không phải là phụ nữ, cũng không phải là Omega.

Nhâm Thạch tự mình đứng dậy, kéo Khâu Duẫn lên: "Xin lỗi bác sĩ chúng tôi muốn bàn bạc kĩ hơn, tạm biệt!"

Về đến nhà, Nhâm Thạch tát thẳng nước vào mặt để mình có thể tỉnh táo hơn, nước lạnh buốt cũng lạnh lòng cậu, người trong gia đình? Người trong gia đình, gia đình cậu duy chỉ có anh chị, cậu phải nhờ ai?

Nhâm Thạch ra khỏi nhà vệ sinh nhìn thấy Khâu Duẫn đang nằm trên giường giả chết, cậu liền lôi hắn dậy: "Khâu Duẫn, tôi nghĩ e rằng phải nói với anh chị của tôi thôi!"

Khâu Duẫn thoáng kinh ngạc, liền hiểu ý tứ trong lời nói của cậu: "Em không phải là muốn nhờ...?"

Nhâm Thạch ngồi xuống: "Tôi có phải ích kỷ lắm không? Chị dâu có thể sẽ không có con mà tôi còn đào bới nỗi đau của chị ấy!"

Khâu Duẫn nhìn cậu, hít sâu một hơi, tay nắm lấy áo cậu đã hơi siết chặt, bởi vì mừng như điên cùng kích động, hệt như kẻ hèn mọn cố víu lấy cọng rơm duy nhất: "Em không có ích kỷ, chúng ta chỉ là mong muốn con của chúng ta quay lại!"

Lại một lần nữa Nhâm Thạch lấy hết dũng khí để gọi điện cho Tình Lăng, bởi vì cậu không có lá gan đối diện với cô.

Chị vẫn dịu dàng như vậy, hỏi thăm sức khỏe của cậu, Nhâm Thạch sợ nếu như nói vòng vo thì sẽ không đủ can đảm, cậu đã một hơi nói hết ra, chị ta dường như cũng bất ngờ lắm, nhưng năng lực phục hồi lại rất nhanh, Nhâm Thạch chờ đợi từng câu nói hay hét vào điện thoại nhưng không hề chị chỉ nói.

『 Em có hạnh phúc không? Nếu như em hạnh phúc thì chị cũng hạnh phúc 』

Nhâm Thạch lúc đó bật khóc tại chỗ, tại sao một người không có máu mủ với mình, lại tốt với mình như vậy, Nhâm Thạch lại nói chuyện muốn nhờ chị mang thai hộ, lần này chị lại không hề nói gì, Nhâm Thạch không nghe ra được bên đầu dây là thanh âm gì, im ắng, lạnh lẽo, Nhâm Thạch quả thực không sợ Tình Lăng từ chối vì cậu có tư cách gì để cầu xin một việc lớn như vậy.

『 Em...chắc chứ? Nhưng mà...chị có khả năng...mang thai được sao? 』

Không phải là từ chối, mà là một câu nói hết sức đau lòng, Nhâm Thạch xót không tả nổi.

『 Chị đừng nói như vậy, chị sẽ mang thai được mà 』

『 Vậy nếu như có thể..thì chị sẽ mang thai giúp em, nhưng chị muốn bàn với Nhâm Hoành 』

Sao chị có thể đáng thương như vậy? Không ngờ rằng chị lại đồng ý, lúc Nhâm Thạch thả điện thoại xuống rất muốn phi tới ôm chị ta.

Chuyện gì tới cũng đã tới, năm năm kết hôn vợ chồng Nhâm Hoành không hề có con, nhưng chưa bao giờ thử đi khám, vì Tình Lăng sợ phải nghe một đáp án gì đó khủng khiếp, cứ sợ sệt như vậy cho nên thứ khủng khiếp gì đó đã xảy ra lên người Tình Lăng, Lạc nội mạc tử cung, căn bệnh quái ác này khiến chị không thể mang thai, Tình Lăng như người từ trên bầu trời kéo xuống tận sâu dưới địa ngục, Nhâm Hoành an ủi chị nhưng chị rất kiên cường, không mang thai thì không thể mang thai, có đau buồn thì cũng chẳng làm được gì.

Chị rất nhanh đã gọi cho cậu, chị ta xin lỗi muốn nát điện thoại, chỉ một câu duy nhất.

『 Xin lỗi em, chị không thể mang thai được 』

Tối đó Nhâm Thạch cùng Khâu Duẫn lập tức đến nhà Nhâm Hoành, không chào hỏi gì đã tiến vào phòng Tình Lăng, Tình Lăng gầy rõ thảm, ăn rất ít, cứ nằm lì như vậy, Nhâm Thạch liền dùng sức lôi chị ta lên, lúc đó cậu nói rất rõ ràng.

"Chị có tin em không?"

Chị ngồi dậy, sắc mặc bơ phờ: "Chị phải tin cái gì?"

"Mang thai hộ chúng em, em sẽ khiến chị mang thai được"

Tình Lăng không hiểu lấy đâu ra căn cứ để tin tưởng Nhâm Thạch, nhưng chị lại cười rồi bảo: "Chị tin em nhé!"

Chỉ cần có câu nói này, Nhâm Thạch lập tức đưa tay lên miệng chị, không biết làm cái gì, ánh sáng đỏ rực hiện lên bên trong tròng mắt cậu, đỏ rực như máu sau đó lại tắt đi, theo khuôn miệng Tình Lăng chạy dọc xuống bụng, không biết đi đâu, cũng không để lại gì cả.

Tình Lăng thoáng cứng dờ, cảm thấy bụng mình rục rịch, đau thấu trời xanh, chị ôm bụng muốn la nhưng không cách nào la xuống được, sau đó lại phẳng lặng như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

"Chị, khoảng một tuần sau chị nhất định phải thử thai"

Tình Lăng dường như chưa định hình được, Nhâm Thạch đã đi khuất, việc Nhâm Thạch làm bây giờ chỉ là chờ đợi.

Tình Lăng quả thực có thai, Nhâm Hoành đã điên cuồng đến nhà cậu, cậu không biết phải giải thích như thế nào, vả lại đây không phải là con của Nhâm Hoành cùng chị dâu, mà đây là con của cậu và Khâu Duẫn, Nhâm Hoành biết được điều đó, làm Nhâm Thạch rất cảm kích.

Khi cả nhà Khâu Duẫn biết chuyện, con của bọn hắn đã mang thai tới tuần thứ 35, đã sắp sinh.

Ở ngoài hành lang bệnh viện, nhà Khâu Duẫn đến không thiếu một ai, còn có Nhâm Hoành, khi nghe đến tiếng khóc đầu tiên Nhâm Thạch không kiềm được người cứ như thác nước, cả người đều là nước, nước mắt có, mồ hôi có, ướt đẫm cả quần áo.

Cửa mở ra cả hai bên đều ào vào chật cứng, việc đầu tiên Nhâm Thạch làm là cuối xuống nhìn gương mặt trắng bệnh vì mất máu của Tình Lăng, thấy chị vẫn mở mắt nhìn chầm chầm đứa bé.

"Chị có ổn không?"

Tình Lăng chỉ cười rồi nhắm mắt, nụ cười chất chứa điều kì diệu mà bản thân không tin nổi.

Nhâm Thạch từ lâu đã quyết định rồi, nó vẫn sẽ là Đường Lục Tranh, họ không đổi, con người cũng không đổi, từ từ mà đến với thế giới của cậu và hắn.

Ba mẹ Khâu Duẫn mừng lắm, cứ tưởng ngày được bồng cháu còn xa vời lắm, không ngờ trong tay đã bế thứ nhỏ bé này, mấy tháng đầu toàn là mẹ Khâu Duẫn dành chăm sóc Lục Tranh, Nhâm Thạch cũng để bọn họ chăm sóc.

Nhâm Thạch mang giày nói vọng vào: "Khâu Duẫn cậu mau nhanh lên!"

Khâu Duẫn vội tròng áo khoác ngoài: "Từ từ!"

Thời tiết hôm nay rất đẹp, chả là lòng đẹp thì nhìn ai cũng thấy đẹp, Nhâm Thạch nhìn thấy ánh bình minh sáng lạn phía chân trời, trông thấy ánh nắng nhẹ mới nhú xuyên thủng tầng mây, ánh lên khuôn mặt vui như muốn nhảy tưng bừng của Khâu Duẫn.

Thật sự quá đẹp trai, nói là làm, Nhâm Thạch liền sàm sỡ hắn ngay trên đường, Khâu Duẫn cực kì vui sướng mà bắt lấy cánh tay càn quấy của cậu: "Nhột!"

Nhâm Thạch không báo trước hôn lên bờ môi mỏng của hắn, lời tỏ tình trí mạng bật ra khỏi khuôn miệng: "Cậu là người tôi yêu nhất!"

Khâu Duẫn hít sâu một hơi, hít lấy hương vị chỉ thuộc về cậu: "Em cũng là người tôi yêu nhất!"

Kết thúc một màn sàm sỡ, bọn họ tiến về phía trước, con trai mặc dù đã đến thế giới này được hai tháng mà vật dụng cho trẻ em vẫn còn quá ít, bọn họ bây giờ muốn đi siêu thị mua vài thứ, không, là mua nhiều thứ, nhiều, nhiều, nhiều.

"Xe đẩy ở nhà có tận bốn cái rồi, người nhìn vào còn tưởng trong nhà có bốn đứa con nít!"

Chả là Tình Lăng mua tặng cậu một cái, Khâu Hy cũng vậy, ba mẹ Khâu Duẫn thì mua tận hai cái, mà Khâu Duẫn vẫn đang thích thú với chiếc xe đẩy màu hồng cánh sen, bàn tay đẩy qua đẩy lại, miệng treo nụ cười không ngớt, Nhâm Thạch không tình nguyện kéo hắn đi thật xa, Khâu Duẫn lưu luyến không ngớt nhìn theo.

"Tôi mê cái xe đẩy đó!"

"Cậu mua mà dùng đi!"

Bọn họ mua rất nhiều, sữa hộp mặc dù Lục Tranh chưa thể uống được, quần áo, đồ chơi, tất cả đều đi tong nửa năm tiền lương của cậu, cậu vẫn thấy vui vẻ làm sao.

Để vác những thứ này về thì cả một vấn đề, về đến nhà, chất đầy phòng không có lối đi, Nhâm Thạch mặc kệ cùng với Khâu Duẫn về nhà hắn, Lục Tranh đang ở đó.

Đứa bé yên tỉnh nằm trong nôi, đã ngủ, khuôn mặt vẫn có nét gì đó rất giống với Đường Lục Tranh đã lớn, siêu cấp đẹp trai, khuôn mặt mủm mỉm đáng yêu chết được được, có đặc điểm giống với Khâu Duẫn là mắt nó hai mí rõ to, Nhâm Thạch sợ làm phiền giấc ngủ của nó nên không có bế lên.

Hai người như kẻ ngốc đứng khom lưng nhìn vào trong, nhìn không biết chán, đến khi mẹ Khâu Duẫn ra, bà giật mình trong im lặng, lén lút như kẻ trộm hai tay kéo cậu và hắn ra ngoài, miệng lẩm bẩm nhỏ xíu.

"Để cho cháu mẹ ngủ!"

Nhâm Thạch bật cười nhỏ cùng Khâu Duẫn lục đồ ăn trong bếp, đói bụng chết rồi, ăn no xong, nhìn Lục Tranh một chút, hai ngày nữa cậu sẽ đón Lục Tranh về, đem qua cho chị dâu nhìn một chút.

Khâu Duẫn vừa vặn đi vệ sinh, cậu không biết làm sao mà đụng phải Khâu Minh, hắn cũng có ngày trưa nắng rảnh rỗi ở nhà sao? Cậu đương nhiên đã hòa hoãn nên cố tình chào hắn một tiếng.

Khâu Duẫn nhìn cậu, hắn vẫn âm trầm như vậy nhưng tròng mắt đã không chống đối cậu nữa, không ngờ nhất là hắn lại hỏi: "Tại sao lại họ Đường?"

Nhâm Thạch chẳng biết trả lời như thế nào, nhưng cũng không muốn nói đối phó cho xong, vì đây là con của cậu.

"Có những chuyện trải qua giữa tôi và Khâu Duẫn đều có nhiều ý nghĩa, người ngoài không thể hiểu hết được, Khâu Minh anh hiểu ý tôi chứ?"

Khâu Duẫn dường như im lặng thật lâu, Khâu Duẫn cũng đã ra, Nhâm Thạch còn cười với Khâu Minh, hắn nhìn cậu đi xa miệng khẽ mấp máy.

"Tôi ngưỡng mộ cậu!"

Đương nhiên Nhâm Thạch không thể nghe rõ, cậu và hắn đã đi xa.

Trở về nhà, nhìn đống đồ bừa bãi, Nhâm Thạch đành phải dọn đâu vào đó, dọn xong lại thấy nhà chật hơn, chỗ đi đứng cũng không có.

Mặc kệ, đi tắm xong nằm trên giường bấm điện thoại, đột nhiên phòng tắm cạch một tiếng, Khâu Duẫn đứng trước cửa thân trên để trần trên đầu đội áo, cổ áo chật cứng yên vị trên đầu hắn, dường như là chật quá mặc không vào, Nhâm Thạch nhịn cười muốn chết, Khâu Duẫn đã nói.

"Người tình bí ẩn của em đây!"

"Cậu chơi trò gì thế, cosplay sao?"

Khâu Duẫn dường như ngượng quá, nhưng chẳng thẹn đâu, liền nhào vào lòng cậu đè cậu ở dưới, bàn tay dùng lực lớn mở phăng áo trên đầu.

"Nghẹt chết tôi rồi!"

Khâu Duẫn cười đê tiện: "Tôi cũng đang sắp nghẹn chết đây, chắc hẳn đã sắp tu thành chính quả rồi, em có thấy ánh hào quang xung quanh vần trán của tôi không!"

Nhâm Thạch nhịn cười, chạm vào trán hắn: "Thật, hèn gì chói như thế!"

Bọn họ cũng đã lâu rồi chẳng hề chạm vào nhau, nhìn vào còn tưởng thánh phật phương nào.

Khâu Duẫn liền áp mặt xuống, đối diện với ánh mắt mơ hồ của Nhâm Thạch, đôi môi nóng bỏng của Khâu Duẫn, thuận theo gương mặt hôn lên mắt cậu, dời xuống mũi, xuống môi, sau đó dời qua tai, liếm láp nhẹ, dời xuống cần cổ mềm mại của cậu, gặm cắn, làm toàn thân Nhâm Thạch như có dòng diện chạy dọc, ngứa ngáy vô cùng, Khâu Duẫn liền nắm bàn tay cậu, mười ngón tay giao nhau, làm Nhâm Thạch ảo giác.

Khâu Duẫn vừa mới thả cậu ra, Nhâm Thạch đã không chịu được liền đưa mặt lên, lấy răng kéo môi hắn xuống, Khâu Duẫn bị ê ẩm một chút, véo má Nhâm Thạch một cái, một đường thô bạo hôn xuống, Nhâm Thạch như vậy là đang mời gọi hắn, môi lưỡi giao triền kịch liệt, mặt đỏ tim đập nhanh đều không hề có, mà là bất chấp đến khó thở, Khâu Duẫn mở miệng cuồng quét khoang miệng cậu, mang hơi ấm của hắn truyền cho cậu, ấm áp, đốt cháy như nham thạch, bây giờ lý trí mách bảo Khâu Duẫn rằng hôm nay phải triệt để ăn sạch cậu.

Hô hấp của cậu cực kì rối loạn, Khâu Duẫn tiện đà tiến tới, bàn tay phóng đãng lần mò trong lớp áo cậu, lần mò xuống bụng cậu, vuốt ve khuôn bụng không có ngấn nào của cậu, nhưng khuôn miệng vẫn lần mò dây dưa với cậu, Nhâm Thạch bị sờ mó mà cả người căng cứng, nước mắt sinh lý cũng chảy ra, cả người Khâu Duẫn như đói khát mà vồ lấy Nhâm Thạch, cậu bị toàn thân như lửa thiêu của hắn vây lấy, tràn ngập tiếng thở dốc hỗn loạn, tiếng rên khẽ khó nhịn mà động tác ngày càng kịch liệt, ma sát trên dưới.

Khâu Duẫn kịch liệt cởi áo cậu, cởi được một nữa thì ngừng sau đó triệt để tuột quần cậu xuống, Nhâm Thạch mặc quần thể thao vô cùng dễ cởi, Khâu Duẫn đã rời khỏi khuôn miệng Nhâm Thạch dời xuống khuôn ngực, ngậm lấy ngực cậu, hôn lên bụng cậu, điên cuồng khát cầu, Nhâm Thạch tê rần đến nổi ngoắc hết người lại, không xong rồi, Nhâm Thạch triệt để không xong rồi, không biết lấy dũng khí ở đâu ra cậu vặn một phát Khâu Duẫn đã nằm dưới thân cậu, Nhâm Thạch ngồi lên đũng quần hắn, vật kia đã cương cứng cách quần lót còn có thể cảm nhận được sự căng cứng của nó.

Nhâm Thạch từ bên trên nhìn xuống, cười một tiếng.

"Nhịn không được sao?"

Sắc mặt Khâu Duẫn đã một mảnh mờ mịt, một tầng sương mù phủ, mê mang bị dục vọng lấp đầy.

Rất ít khi chửi rửa Khâu Duẫn liền nói: "Em mẹ nó đang làm gì?"

"Làm cậu chứ làm gì!"

Nói xong Nhâm Thạch liền tuột quần hắn ra, trong phòng im lặng đến mức có thể nghe được tiếng Khâu Duẫn thở dốc cực kì rối loạn, hơi thở nóng rực của giống đực nặng nề đầy dục vọng, làm Nhâm Thạch đắm chìm không lối thoát, tại sao khuôn mặt này có thể mê người như thế chứ.

Nhìn nét mặt hắn đã thống khổ khó nhịn, Nhâm Thạch hết sức vui vẻ, khó khăn khống chế bản thân mình, cả người tiến tới lục lọi trong ngăn tủ, lấy ra một hộp bao cao su mới toanh, cùng với gel bôi trơn, Khâu Duẫn liền trợn mắt.

"Em mua từ bao giờ!"

"Tiện đường mua thôi!"

Hắn cười khẩy một tiếng: "Em có ý định này đã lâu rồi phải không?"

"Bớt nói nhảm đi!"

Nhâm Thạch mở nắp hộp, lấy ra một cái, đưa lên miệng gở miệng bao ra, Khâu Duẫn thật sự nhẫn không nổi nữa, Nhâm Thạch cứ từ từ như thách thức giới hạn của hắn, cực kì thống khổ, Nhâm Thạch nắm quần lót hắn kéo xuống tận đầu gối, vật căng cứng búng lên một cái, Nhâm Thạch nháy mắt, bốp chặt một chút, Khâu Duẫn liền nghẹn thở, hắn bắt lấy cánh tay làm càn của cậu, gân xanh trên đường cánh tay của hắn hiện rõ mồn một, Nhâm Thạch không bóp nữa, lấy bao ra tròng vào cho hắn, tiện tay xoa xoa vài cái lấy lệ.

Một trận đảo lộn trời đất, như thiên địa xoay chuyển, Nhâm Thạch từ chủ động sang bị động, lưng bị đập xuống giường, Khâu Duẫn không biết từ bao giờ đã dùng lực xoay, áp cậu xuống giường, gương mặt đã lấm tấm mồ hôi.

Nhâm Thạch cứ cười như vậy, Khâu Duẫn đưa miệng mình tiến vào giao triền cùng cậu, như giận dỗi mà mút môi cậu đến ứ máu, bên dưới Khâu Duẫn cũng cởi quần lót cậu, bàn tay dính nhớp gel bôi trơn xoa tùy tiện vào nơi tư mật của cậu, nắm chặt eo cậu, lúc tiến vào cột sống Nhâm Thạch tê dại hoàn toàn, thắt chặt từng tế bào, cậu có chút không thích ứng kịp mà hô thành tiến, chính bản thân mình đã thở hổn hển như người sắp cạn tinh lực.

Không biết là sướng hay là đau mà Nhâm Thạch cảm thấy tai mình không nghe được thứ gì ngoài nhịp tim đập thật mạnh của Khâu Duẫn, không nghe được gì ngoài bản thân Khâu Duẫn đang hì hục như trâu trên người cậu, chân cậu đưa lên bọc cả người hắn lại.

Cố gắng khiến bản thân mình thật sướng vì con mẹ nó quá đau.

"Bốp!"

"Bốp!"

"Bốp!"

Bàn tay làm càn của Nhâm Thạch lại tái phát, liên tục đánh lên lưng của hắn, hơn nữa đánh rất mạnh, hiện dấu tay rõ to, Khâu Duẫn ngoài khoái cảm mãnh liệt ra thì không còn cảm giác đau nào nữa.

Mỗi lần Khâu Duẫn thúc vào, Nhâm Thạch một trận mồ hôi tứa ra, không làm gì hơn là liên tục đánh hắn.

Đau chết ông rồi!

Không sướng!

Sướng!

Nhâm Thạch ngủ đến ba giờ chiều, bị đau mà tỉnh lại, Nhâm Thạch mơ màng xoa đầu, lúc nhìn thấy Khâu Duẫn cả đi ngủ cũng mỉm cười làm Nhâm Thạch tức mắt đạp nhẹ lên lưng hắn một phát.

"A____!"

Tiếng hét như chọc tiết heo của Khâu Duẫn đánh dập màng nhĩ cậu, Khâu Duẫn u ám ngồi dậy, đỡ bờ lưng như đã gãy của mình, dường như sắp nức ra rồi, Nhâm Thạch mới nhớ ra mình đã tấn công hắn trong lúc làm chuyện gì đó như thế nào, khiến cậu không hề áy náy dù chỉ một chút, cứ thế thả rong vào phòng tắm.

"Đáng đời!"

Khâu Duẫn ôm lưng nhìn bờ mông ma sát qua lại của cậu không rời.

Hai ngày sau Nhâm Thạch cùng Khâu Duẫn đón Lục Tranh về, sang nhà Tình Lăng chơi cả ngày, rồi đem Lục Tranh về nhà, thời gian này Khâu Duẫn đi làm rất ít, Khâu Minh cũng hiểu, còn Nhâm Thạch phải đi làm đều đặn, con đương nhiên do Khâu Duẫn chăm sóc, đút ăn cũng là hắn đút, thằng nhóc Lục Tranh này từ khi sinh ra rất ít khi khóc, mọi người cũng đỡ phiền, đúng là con ngoan của ta.

Một buổi chiểu khi đẩy Lục Tranh đi dạo, mọi người có biết cậu gặp ai không, chính là nàng tiên ốc Cẩm Diệp, lâu ngày không gặp cô ta có một thân thể đầy đặn, sau khi nghe Khâu Duẫn nói Nhâm Thạch mới biết, thì ra cô ta không phải mập mà đang mang thai, ôi bất ngờ ghê, cô ta kết hôn khi nào mà bọn hắn lại không biết.

Hỏi ra mới biết trong mấy tháng này cô ta về quê, mẹ cô ta đã yếu rồi, muốn có cháu bồng, thế là rước luôn chàng hàng xóm, vào một đêm trăng gió trở trời, lay động cây chuối sau hè, một sinh linh mới đến với trái đất này.

Nhưng vẫn còn một chuyện bất ngờ hơn khiến Nhâm Thạch không quên đó là Tình Lăng cùng Nhâm Hoành tự nhiên chạy như điên đến nhà cậu, Tình Lăng mở miệng rồi không mở, mở miệng rồi không mở, điệu bộ khiến Nhâm Thạch như thằng điên.

Nhâm Hoành lúc đó mới xúc động, vạch áo Tình Lăng lên, vỗ bốp bốp vào bụng chị ta.

"Trời ơi chị em có thai rồi!"

"..."

Lúc đó cậu nhìn mặt Khâu Duẫn, Khâu Duẫn cũng hệt như cậu, mặt đều dãn ra, sau đó những thứ trong miệng Nhâm Thạch đều phụt ra hết.

Không đơn giản là một loại may mắn nữa mà ông trời chính là thương sót bọn họ.

Có một loại vui sướng mênh mông vô bờ chính là cầu được, ước được, nắm được trong tầm tay mình.

______________

Tranh của bạn dark_painter_2k3

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương