Hạnh Phúc Có Thật Không Anh?
-
Chương 41
Khoảnh khắc hạnh phúc ấy từ lâu đã khảm sâu vào trí nhớ của Lâm Khải Phong, dù giờ đây chỉ còn là hoài niệm trên từng con chữ nhưng với anh mọi thứ vẫn như hiện ra mồn một trước mắt. Nước mắt vô thức rơi ngày một nhiều, chỉ là lặng lẽ rơi, giống như chỉ còn mình anh cô độc trong những khoảng kí ức chứa đầy hình bóng cô. Lâm Khải Phong định lật sang trang tiếp theo thì ngoài cửa có người bước vào, là Triệu Minh Minh. Cô bước về Lâm Khải Phong rồi ngồi xuống bên cạnh anh.
“Rốt cục anh định sống trong quá khứ đến bao giờ? Anh có thể không nghĩ cho em nhưng anh cũng phải nghĩ cho con chúng ta chứ? Nó đâu có tội tình gì với anh!?” – Giọng nói Triệu Minh Minh có phần tức giận nhưng đa phần lại là uất ức. Lúc đầu khi biết anh và Cao Quỳnh Phương yêu nhau sâu đậm nhưng cũng hận nhau thấu xương, nên cô cho rằng dùng đứa bé có thể trói buộc chân anh, hòa với nỗi hận, kéo anh ngày một xa Cao Quỳnh Phương nhưng cô thật không ngờ, trái tim anh một chút cũng không để cho cô và con, từ đầu đến cuối chỉ là một mình cô ảo tưởng.
Lâm Khải Phong không nói gì, Triệu Minh Minh thêm phần tức giận, cô không thể nhẫn nhịn được nữa, hôm nay cô phải giành lại những thứ đáng thuộc về mình và con “Từ lúc con ra đời đến nay, anh đến thăm con được bao nhiêu lần, tất cả mọi thứ của con đều chỉ có một mình tên em, một mình sự hiện diện của em, Lâm Khải Phong, em có thể tha thứ tất cả mọi chuyện, có thể làm ngơ với tất cả nhưng riêng chuyện này em không thể mãi im lặng, con là của chúng ta, anh đã mang nó đến cuộc đời thì ít ra cũng phải có một chút trách nhiệm với nó chứ, anh cứ mãi sống với kí ức của cô ta thì cô ta có thể sống lại không?Anh à, em biết anh đau khổ, nhưng Cao Quỳnh Phương đã chết rồi, cô ta chết thật rồi.”
“Cô ta đã chết rồi..” Từng chữ, từng chữ như đang bao phủ xung quanh anh, Lâm Khải Phong ngước lên nhìn Triệu Minh Minh rồi lại cụp mắt nhìn xuống dưới “Nếu đã nói xong thì về đi.”
Nỗi tức giận đang cố kiềm nén của Triệu Minh Minh sau câu nói của Lâm Khải Phong phun trào dữ dội, cô toan xô đổ mọi thứ trên bàn nhưng chưa kịp thì bị Lâm Khải Phong bắt lại, đôi mắt anh hằn rõ tơ máu “Em có thể phá nát cuộc đời tôi nhưng những thứ liên quan tới cô ấy, chỉ cần có một vết xước tôi cũng sẽ không bỏ qua cho em.” Lâm Khải Phong không hù dọa Triệu Minh Minh, từng câu từng chữ của anh đều là thật, chỉ cần thuộc về cô, chỉ cần liên quan đến cô, anh nhất định bảo vệ bằng cả tính mạng của mình.
Triệu Minh Minh biết rõ anh đã tức giận, có nói nữa cũng không được gì, cô hất tay ra khỏi tay anh, giận dữ bỏ đi. Căn nhà lại yên ắng như cũ, Lâm Khải Phong cũng không đọc tiếp, anh xếp mọi thứ lại, rồi cho vào tủ, anh bước ra ban công, ngước nhìn bầu trời trên cao rồi tự nói “Anh biết em cũng muốn mọi thứ dừng lại ở thời khắc đẹp nhất.”
Thiển Vũ phát triển vượt bậc, trở thành doanh nghiệp có tốc độ phát triển nhanh nhất cả nước, vị Tổng giám đốc tài ba của Lâm Khải Phong cũng trở nên ngày một nổi tiếng, thậm chí có nhiều trang báo quốc tế cũng đã đích thân tới để phỏng vấn anh. Ai cũng ngưỡng mộ, ngưỡng mộ một người đàn ông trẻ tuổi tài cao, muốn sự nghiệp có sự nghiệp, muốn tiền đồ có tiền đồ…là ước mơ của hàng vạn đàn ông, là đối tượng của hàng vạn cô gái. Nhưng có mấy ai biết, mỗi ngày anh đều cố gia tăng công việc cho mình, anh không muốn bản thân có bất cứ một giây phút rảnh rỗi nào, vì như vậy anh sẽ lại nhớ đến cô, trái tim anh sẽ lại quặn đau.
“Lâm tổng, chiều nay chúng ta sẽ bắt đầu chuyến công tác dài hạn ở Mỹ.” – Thư kí thông báo lịch làm việc cho Lâm Khải Phong.
“Mấy giờ lên máy bay?”
“3h chiều.”
Lâm Khải Phong phẩy tay, ra hiệu cho thư kí riêng ra ngoài. Sau đó lấy điện thoại, nhấn một dãy số. Không lâu sau một giọng một đứa bé trong trẻo xuất hiện ở đầu dây bên kia.
“Ba.” – Trong giọng nói của đứa bé không giấu nổi sự vui mừng, dù Lâm Khải Phong không thường xuyên ở bên cạnh nhưng Lâm Tỉnh Bảo vẫn rất thương anh, nó luôn tự hào khoe với bạn bè về anh.
Cặp chân mày vừa nãy còn nhăn lại giờ đã dãn ra đôi phần, anh nở nụ cười nhạt, đổi giọng lãnh đạm thành âm thanh trìu mến, dù không thể chấp nhận Triệu Minh Minh nhưng con vẫn là con của anh “Mấy ngày nữa ba phải đi công tác xa, sẽ không đến thăm con được.”
“Vậy khi nào ba mới về?” – Không khó để nghe ra sự nuối tiếc trong lời của Lâm Tỉnh Bảo.
“Ba cũng không biết, Bảo Bảo ở nhà nhất định phải ngoan, khi nào về sẽ mua quà cho con có được không?”
“Con biết rồi.”
“Được rồi. Tạm biệt con.”
Lâm Khải Phong cúp máy, không phải anh vô trách nhiệm chỉ là anh không tài nào chấp nhận, anh biết mình làm như vậy là tàn nhẫn đối với một đứa bé như Tỉnh Bảo nhưng cứ mỗi lần nhìn thấy thằng bé anh lại nhớ đến đứa con đã mất của anh và Cao Quỳnh Phương, hình ảnh Cao Quỳnh Phương một mình cuộn tròn trên giường bệnh, nước mắt rơi lã chã nhưng cố cắn môi để không bật thành tiếng, hình ảnh cô lạnh nhạt, xua đuổi anh, từng bước từng bước rời xa anh,…tất cả sẽ như hiện ra trước mắt. Chính vì thế, anh không dám đến gần Lâm Tỉnh Bảo, anh chỉ có thể thỉnh thoảng gọi điện cho thằng bé, nói chuyện với nó, quan tâm tới nó, lặng lẽ cho nó một cuộc sống tốt nhất có thể.
8h sáng hôm sau. Mỹ
Cuộc họp ngày mai mới bắt đầu, công việc chuẩn bị cũng đã hoàn thành, lâu lắm rồi, Lâm Khải Phong mới rảnh rỗi như thế này, anh cố ép bản thân ngủ đi để không nhớ tới một số chuyện nhưng không tài nào chợp mắt nổi. Lâm Khải Phong với tay lấy điện thoại trên bàn, rồi gọi cho Trình Tử Khiêm, chuông reo hồi lâu mới có người bắt máy “Có thời gian không?”
“Tôi đang ở Pháp.” – Đang yên đang lành Trình Tử Khiêm lại chạy đến Pháp, khỏi nói cũng biết chắc chắn là đi theo giữ bạn gái đây mà.
Lâm Khải Phong cũng rất hiểu chuyện, không làm phiền tới ngày tháng mặn nồng của Trình Tử Khiêm nữa “Được rồi. Tôi cúp máy đây.” Sau đó anh định ấn nút gọi cho một người khác, nhưng kể từ sau khi chuyện của Cao Quỳnh Phương xảy ra anh đã không còn cách nào đối diện với Lê Quốc Khánh, cũng giống như anh trong lòng Lê Quốc Khánh đã hằn lên một nỗi đau rất lớn. Anh suy nghĩ hồi lâu rồi bỏ điện thoại xuống bàn. Mang đôi dép lê vào, thay một bộ trang phục chỉnh tề rồi ra ngoài. Đã lâu rồi, anh không ăn mặc như thế này xuống phố, quần bò, áo thun, jacket, một chút lãng tử, một chút phong trần, khác hẳn những bộ complex phẳng phiu, sang trọng kia. Lâm Khải Phong đi thật chậm rãi, anh cũng không biết tại sao hôm nay mình lại muốn ra ngoài như vậy, giống như có một lực gì đó thôi thúc, anh không tài nào cưỡng nổi. Anh nhìn từng cửa hàng, nhìn từng dòng xe bất chợt anh lại nhớ đến Cao Quỳnh Phương, một nỗi xót xa lại dâng lên, năm xưa có phải cô đã rất vất vả mới có thể một thân một mình tồn tại trong thế giới xa lạ này? Đang mải chìm trong dòng suy nghĩ, Lâm Khải Phong vô tình, đụng phải một đứa bé đi ngược chiều.
(Đoạn đối thoại bằng tiếng anh, nhưng mình ghi tiếng việt nhé ^^)
Lâm Khải Phong vội đỡ cậu bé lên, đó là một cậu bé người bản xứ, trên người mặc bộ đồ bệnh nhân của bệnh viện, nhìn sắc mặt cậu bé hơi xanh xao chắc là vẫn còn đang nằm viện.
“Cháu bé, không sao chứ?”
Cậu bé ấy cũng nhìn anh, vội lắc đầu. Nhưng hình như tay cậu bé bị trầy, lại còn đang rướm máu, anh vội ngồi xuống, rồi nói ngọt ngào “Hay là chú, đưa cháu đến bệnh viện nhé.”
Cậu bé lại lắc đầu “Cháu phải đợi chị Key.” Đôi mắt cậu bé thể hiện sự kiên định của mình.
Nhưng Lâm Khải Phong không đành lòng để một cậu bé hình như còn là bệnh nhân một mình “Chú ở đây đợi với cháu được không?”
Cậu bé khẽ gật đầu. Lâm Khải Phong dắt cậu bé đến một băng ghế gỗ ven đường rồi ngồi xuống. Không lâu sau, một cô gái đi đến, ánh mắt cậu bé bên cạnh sáng hẳn lên, vẫy vẫy tay ra hiệu, Lâm Khải Phong dõi theo tầm mắt cậu bé hướng đến cô gái kia. Một cô gái xinh đẹp, cười rạng rỡ tiến đến chỗ họ, thân ảnh ấy, nụ cười ấy khiến Lâm Khải Phong thất thần, trái tim anh đập liên hồi, anh không còn tin vào mắt mình, giống như ảo giác nhưng lại đầy chân thật.
“Em đợi chị có lâu không?”
Giọng nói dịu dàng len lỏi vào trí óc của Lâm Khải Phong, anh nhìn chằm chằm cô gái trước mắt, quên cả phải chào hỏi, chỉ đăm đăm nhìn cô, mảng kí ức chưa nguôi lại trỗi dậy mạnh mẽ…
“Rốt cục anh định sống trong quá khứ đến bao giờ? Anh có thể không nghĩ cho em nhưng anh cũng phải nghĩ cho con chúng ta chứ? Nó đâu có tội tình gì với anh!?” – Giọng nói Triệu Minh Minh có phần tức giận nhưng đa phần lại là uất ức. Lúc đầu khi biết anh và Cao Quỳnh Phương yêu nhau sâu đậm nhưng cũng hận nhau thấu xương, nên cô cho rằng dùng đứa bé có thể trói buộc chân anh, hòa với nỗi hận, kéo anh ngày một xa Cao Quỳnh Phương nhưng cô thật không ngờ, trái tim anh một chút cũng không để cho cô và con, từ đầu đến cuối chỉ là một mình cô ảo tưởng.
Lâm Khải Phong không nói gì, Triệu Minh Minh thêm phần tức giận, cô không thể nhẫn nhịn được nữa, hôm nay cô phải giành lại những thứ đáng thuộc về mình và con “Từ lúc con ra đời đến nay, anh đến thăm con được bao nhiêu lần, tất cả mọi thứ của con đều chỉ có một mình tên em, một mình sự hiện diện của em, Lâm Khải Phong, em có thể tha thứ tất cả mọi chuyện, có thể làm ngơ với tất cả nhưng riêng chuyện này em không thể mãi im lặng, con là của chúng ta, anh đã mang nó đến cuộc đời thì ít ra cũng phải có một chút trách nhiệm với nó chứ, anh cứ mãi sống với kí ức của cô ta thì cô ta có thể sống lại không?Anh à, em biết anh đau khổ, nhưng Cao Quỳnh Phương đã chết rồi, cô ta chết thật rồi.”
“Cô ta đã chết rồi..” Từng chữ, từng chữ như đang bao phủ xung quanh anh, Lâm Khải Phong ngước lên nhìn Triệu Minh Minh rồi lại cụp mắt nhìn xuống dưới “Nếu đã nói xong thì về đi.”
Nỗi tức giận đang cố kiềm nén của Triệu Minh Minh sau câu nói của Lâm Khải Phong phun trào dữ dội, cô toan xô đổ mọi thứ trên bàn nhưng chưa kịp thì bị Lâm Khải Phong bắt lại, đôi mắt anh hằn rõ tơ máu “Em có thể phá nát cuộc đời tôi nhưng những thứ liên quan tới cô ấy, chỉ cần có một vết xước tôi cũng sẽ không bỏ qua cho em.” Lâm Khải Phong không hù dọa Triệu Minh Minh, từng câu từng chữ của anh đều là thật, chỉ cần thuộc về cô, chỉ cần liên quan đến cô, anh nhất định bảo vệ bằng cả tính mạng của mình.
Triệu Minh Minh biết rõ anh đã tức giận, có nói nữa cũng không được gì, cô hất tay ra khỏi tay anh, giận dữ bỏ đi. Căn nhà lại yên ắng như cũ, Lâm Khải Phong cũng không đọc tiếp, anh xếp mọi thứ lại, rồi cho vào tủ, anh bước ra ban công, ngước nhìn bầu trời trên cao rồi tự nói “Anh biết em cũng muốn mọi thứ dừng lại ở thời khắc đẹp nhất.”
Thiển Vũ phát triển vượt bậc, trở thành doanh nghiệp có tốc độ phát triển nhanh nhất cả nước, vị Tổng giám đốc tài ba của Lâm Khải Phong cũng trở nên ngày một nổi tiếng, thậm chí có nhiều trang báo quốc tế cũng đã đích thân tới để phỏng vấn anh. Ai cũng ngưỡng mộ, ngưỡng mộ một người đàn ông trẻ tuổi tài cao, muốn sự nghiệp có sự nghiệp, muốn tiền đồ có tiền đồ…là ước mơ của hàng vạn đàn ông, là đối tượng của hàng vạn cô gái. Nhưng có mấy ai biết, mỗi ngày anh đều cố gia tăng công việc cho mình, anh không muốn bản thân có bất cứ một giây phút rảnh rỗi nào, vì như vậy anh sẽ lại nhớ đến cô, trái tim anh sẽ lại quặn đau.
“Lâm tổng, chiều nay chúng ta sẽ bắt đầu chuyến công tác dài hạn ở Mỹ.” – Thư kí thông báo lịch làm việc cho Lâm Khải Phong.
“Mấy giờ lên máy bay?”
“3h chiều.”
Lâm Khải Phong phẩy tay, ra hiệu cho thư kí riêng ra ngoài. Sau đó lấy điện thoại, nhấn một dãy số. Không lâu sau một giọng một đứa bé trong trẻo xuất hiện ở đầu dây bên kia.
“Ba.” – Trong giọng nói của đứa bé không giấu nổi sự vui mừng, dù Lâm Khải Phong không thường xuyên ở bên cạnh nhưng Lâm Tỉnh Bảo vẫn rất thương anh, nó luôn tự hào khoe với bạn bè về anh.
Cặp chân mày vừa nãy còn nhăn lại giờ đã dãn ra đôi phần, anh nở nụ cười nhạt, đổi giọng lãnh đạm thành âm thanh trìu mến, dù không thể chấp nhận Triệu Minh Minh nhưng con vẫn là con của anh “Mấy ngày nữa ba phải đi công tác xa, sẽ không đến thăm con được.”
“Vậy khi nào ba mới về?” – Không khó để nghe ra sự nuối tiếc trong lời của Lâm Tỉnh Bảo.
“Ba cũng không biết, Bảo Bảo ở nhà nhất định phải ngoan, khi nào về sẽ mua quà cho con có được không?”
“Con biết rồi.”
“Được rồi. Tạm biệt con.”
Lâm Khải Phong cúp máy, không phải anh vô trách nhiệm chỉ là anh không tài nào chấp nhận, anh biết mình làm như vậy là tàn nhẫn đối với một đứa bé như Tỉnh Bảo nhưng cứ mỗi lần nhìn thấy thằng bé anh lại nhớ đến đứa con đã mất của anh và Cao Quỳnh Phương, hình ảnh Cao Quỳnh Phương một mình cuộn tròn trên giường bệnh, nước mắt rơi lã chã nhưng cố cắn môi để không bật thành tiếng, hình ảnh cô lạnh nhạt, xua đuổi anh, từng bước từng bước rời xa anh,…tất cả sẽ như hiện ra trước mắt. Chính vì thế, anh không dám đến gần Lâm Tỉnh Bảo, anh chỉ có thể thỉnh thoảng gọi điện cho thằng bé, nói chuyện với nó, quan tâm tới nó, lặng lẽ cho nó một cuộc sống tốt nhất có thể.
8h sáng hôm sau. Mỹ
Cuộc họp ngày mai mới bắt đầu, công việc chuẩn bị cũng đã hoàn thành, lâu lắm rồi, Lâm Khải Phong mới rảnh rỗi như thế này, anh cố ép bản thân ngủ đi để không nhớ tới một số chuyện nhưng không tài nào chợp mắt nổi. Lâm Khải Phong với tay lấy điện thoại trên bàn, rồi gọi cho Trình Tử Khiêm, chuông reo hồi lâu mới có người bắt máy “Có thời gian không?”
“Tôi đang ở Pháp.” – Đang yên đang lành Trình Tử Khiêm lại chạy đến Pháp, khỏi nói cũng biết chắc chắn là đi theo giữ bạn gái đây mà.
Lâm Khải Phong cũng rất hiểu chuyện, không làm phiền tới ngày tháng mặn nồng của Trình Tử Khiêm nữa “Được rồi. Tôi cúp máy đây.” Sau đó anh định ấn nút gọi cho một người khác, nhưng kể từ sau khi chuyện của Cao Quỳnh Phương xảy ra anh đã không còn cách nào đối diện với Lê Quốc Khánh, cũng giống như anh trong lòng Lê Quốc Khánh đã hằn lên một nỗi đau rất lớn. Anh suy nghĩ hồi lâu rồi bỏ điện thoại xuống bàn. Mang đôi dép lê vào, thay một bộ trang phục chỉnh tề rồi ra ngoài. Đã lâu rồi, anh không ăn mặc như thế này xuống phố, quần bò, áo thun, jacket, một chút lãng tử, một chút phong trần, khác hẳn những bộ complex phẳng phiu, sang trọng kia. Lâm Khải Phong đi thật chậm rãi, anh cũng không biết tại sao hôm nay mình lại muốn ra ngoài như vậy, giống như có một lực gì đó thôi thúc, anh không tài nào cưỡng nổi. Anh nhìn từng cửa hàng, nhìn từng dòng xe bất chợt anh lại nhớ đến Cao Quỳnh Phương, một nỗi xót xa lại dâng lên, năm xưa có phải cô đã rất vất vả mới có thể một thân một mình tồn tại trong thế giới xa lạ này? Đang mải chìm trong dòng suy nghĩ, Lâm Khải Phong vô tình, đụng phải một đứa bé đi ngược chiều.
(Đoạn đối thoại bằng tiếng anh, nhưng mình ghi tiếng việt nhé ^^)
Lâm Khải Phong vội đỡ cậu bé lên, đó là một cậu bé người bản xứ, trên người mặc bộ đồ bệnh nhân của bệnh viện, nhìn sắc mặt cậu bé hơi xanh xao chắc là vẫn còn đang nằm viện.
“Cháu bé, không sao chứ?”
Cậu bé ấy cũng nhìn anh, vội lắc đầu. Nhưng hình như tay cậu bé bị trầy, lại còn đang rướm máu, anh vội ngồi xuống, rồi nói ngọt ngào “Hay là chú, đưa cháu đến bệnh viện nhé.”
Cậu bé lại lắc đầu “Cháu phải đợi chị Key.” Đôi mắt cậu bé thể hiện sự kiên định của mình.
Nhưng Lâm Khải Phong không đành lòng để một cậu bé hình như còn là bệnh nhân một mình “Chú ở đây đợi với cháu được không?”
Cậu bé khẽ gật đầu. Lâm Khải Phong dắt cậu bé đến một băng ghế gỗ ven đường rồi ngồi xuống. Không lâu sau, một cô gái đi đến, ánh mắt cậu bé bên cạnh sáng hẳn lên, vẫy vẫy tay ra hiệu, Lâm Khải Phong dõi theo tầm mắt cậu bé hướng đến cô gái kia. Một cô gái xinh đẹp, cười rạng rỡ tiến đến chỗ họ, thân ảnh ấy, nụ cười ấy khiến Lâm Khải Phong thất thần, trái tim anh đập liên hồi, anh không còn tin vào mắt mình, giống như ảo giác nhưng lại đầy chân thật.
“Em đợi chị có lâu không?”
Giọng nói dịu dàng len lỏi vào trí óc của Lâm Khải Phong, anh nhìn chằm chằm cô gái trước mắt, quên cả phải chào hỏi, chỉ đăm đăm nhìn cô, mảng kí ức chưa nguôi lại trỗi dậy mạnh mẽ…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook