Hạnh Phúc Có Thật Không Anh?
-
Chương 40
Hai tháng sau.
Dù đã trôi qua gần hai tháng, nhưng những tin tức xoay quanh sự ra đi của Lâm Thế Thanh và sự thay đổi nhân sự của Thiển Vũ vẫn chưa có dấu hiệu lắng xuống. Những thành phần chống đối Lâm Khải Phong ngày một lớn mạnh đứng đầu là Trịnh Nguyên Bình, liên tục triệu tập hội đồng quản trị nhằm mục đích lật đổ quyền lực của Lâm gia. Tính tới thời điểm hiện tại, hai bên Lâm gia và Trịnh Nguyên Bình có số cổ phần tương đương nhau nên vẫn chưa có gì bảo đảm ai sẽ là người chiến thắng trong cuộc chiến lần này.
Văn phòng Tổng Giám đốc Thiển Vũ.
“Lâm tổng, anh đi nghỉ ngơi một chút đi, mấy ngày nay anh đã không chợp mắt được chút nào rồi.” – Dương Băng Vũ không đành lòng nhìn Lâm Khải Phong cứ vùi đầu vào công việc mãi như vậy. Suốt hai tháng nay, mỗi ngày anh nghỉ ngơi chưa đến hai tiếng, khuôn mặt anh đã sắp hốc hác đến mức cô không nhận ra nữa rồi.
Lâm Khải Phong hiểu tâm ý của Dương Băng Vũ nhưng bao giờ Thiển Vũ chưa ổn định thì anh không thể nào nghỉ ngơi được “Cô ra ngoài đi.”
Dương Băng Vũ biết lần này cũng không có tác dụng gì, cô xoay người bước ra ngoài., cùng lúc đó Hàn Tinh – nhân viên thân cận của Lâm Khải Phong bước vào, nhìn vẻ mặt của anh ta, có thể đoán ra đang có chuyện nghiêm trọng sắp xảy ra.
“Xin lỗi Tổng Giám đốc, tôi vẫn không thể điều tra được người đó.”
“Bên Trịnh Nguyên Bình có động tĩnh gì không?”
“Hình như họ cũng không tìm thấy, cuộc họp cổ đông ngày mai rất có thể vẫn ở thế cân bằng thôi.”
“Tiếp tục điều tra, bằng mọi giá chúng ta phải tìm ra người này trước bọn họ.”
Sở dĩ Lâm Khải Phong và Trịnh Nguyên Bình ráo riết tìm nhân vật bí ẩn kia là vì đây là người nắm giữ 20% cổ phần của Thiển Vũ mà từ đầu đến cuối chưa một lần xuất hiện. Chỉ cần người này thể hiện quan điểm của mình, thì cuộc chiến này sẽ đi đến hồi kết, thành bại trong suốt hai tháng qua sẽ có đáp án. Nhưng người này giống như chưa bao giờ tồn tại, mọi hành tung đều là một dấu chấm hỏi, tất cả việc thu mua cổ phần đều thông qua người trung gian, chưa bao giờ ra mặt, nên dù đã quy động tất cả nhân lực nhưng vẫn chưa điều tra được rốt cục nhân vật bí ẩn này là ai, đây cũng chính là vấn đề khiến Lâm Khải Phong đau đầu nhất.
Ngay lúc này, điện thoại nội bộ reo lên “Lâm tổng, có người muốn gặp anh.”
“Có nói là ai không?”
“Không có, chỉ nói là người đại diện.”
“Mời anh ta lên gặp tôi.”
Nhấn nút ngắt kết nối, Lâm Khải Phong ngước nhìn Hàn Tinh, sau đó gật đầu một cái, Hàn Tinh nhanh chóng rời đi.
Không lâu sau, cửa lại mở ra. Một người đàn ông ăn mặc bộ vest chỉnh tề bước vào. Lâm Khải Phong nhanh chóng đứng lên, chĩa tay về chiếc ghế đối diện, hết sức lịch sự lên tiếng “Mời ngồi”.
Người đàn ông đó cũng nhanh chóng đi đến trước mặt Lâm Khải Phong vô cùng ưu nhã giới thiệu “Chào anh Lâm tổng, tôi là người đại diện của vị cổ đông mà thời gian qua anh luôn tìm kiếm.”
“Đây là một vấn đề quan trọng, làm sao tôi tin lời anh nói là thật?” Dù ý câu nói là sự ngờ vực, nhưng trong lòng Lâm Khải Phong đã có niềm tin đối với người đàn ông trước mặt, nếu là một người giả mạo chắc chắn sẽ không đủ gan để leo lên đến văn phòng này.
“Đây là hợp đồng thu mua mà chúng tôi đã tiến hành kí kết khi thực hiện giao dịch cổ phần, anh có thể kiểm tra.” Người đàn ông rút trong sơ mi ra một bộ hồ sơ đưa cho Lâm Khải Phong.
Lâm Khải Phong cúi xem những tài liệu mà người đàn ông kia đưa qua, quả thật đều là giấy tờ thật. Anh lại nhìn người đàn ông trước mặt, phong thái bình tĩnh, tuyệt đối không phải một người môi giới bình thường, hơn nữa lại có thể giữ trong tay những giấy tờ quan trọng thế này, nhất định phải là một người cực kì thân cận với vị cổ đông kia.
“Hôm nay anh đến tìm chúng tôi, phải chăng là có yêu cầu gì?”
“Đương nhiên là chúng tôi có một số yếu cầu dành cho anh.”
“Đây là quyền lợi của toàn công ty, nếu như nằm trong khả năng của công ty thì chúng tôi nhất định sẽ không từ chối.”
“Yêu cầu của thân chủ của tôi, chỉ một mình Lâm tổng có thể đáp ứng…..”
Ngay sau đó, người đàn ông kia đưa cho anh thêm một sấp tài liệu. Lâm Khải Phong nhìn lướt qua nội dung, đáy mắt anh dần biến đổi……..
8h. Phòng họp cổ đông của Tập đoàn Thiển Vũ.
Tất cả mọi người đều có mặt đông đủ, chỉ trống duy nhất chiếc ghế của vị cổ đông bí ẩn kia. Lâm Khải Phong đứng lên, tuyên bố bắt đầu cuộc họp.
“Lâm tổng, như lần trước anh đã nói hôm nay chúng ta sẽ quyết định những vị trí chủ chốt của công ty, bao gồm cả chức vụ Chủ tịch Hội đồng quản trị” – Một vị cổ đông theo phe của Trịnh Nguyên Bình lên tiếng.
Lâm Khải Phong vẫn hết sức bình thản “Những lời tôi đã nói tôi vẫn nhớ rất rõ, mọi người không cần lo lắng như vậy.”
Tỉ lệ bầu chọn được công bố trên màn hình chiếu, cả Lâm Khải Phong và Trịnh Nguên Bình đều hiện đang chiếm giữ 37% số phiếu ủng hộ.
“Trong những người ngồi ở đây, có ai muốn thay đổi phiếu bình chọn của mình không?”
Có một người giơ tay. Trịnh Nguyên Bình cứ vậy mà tăng thêm 3%, đồng nghĩa số phiếu của Lâm Khải Phong giảm 3%. Nếu cứ tiếp diễn tình hình này, chắc chắn Trịnh Nguyên Bình sẽ là người tiếp theo trở thành Chủ tịch của Thiển Vũ, thế nhưng thay vì sự lo lắng nhất thiết phải có, gương mặt của Lâm Khải Phong lại vô cùng bình tĩnh.
Một vị cổ đông có uy tín nhất công ty đứng lên “Nếu như tiếp theo vẫn không có ai có ý kiến gì nữa, tôi xin tuyên bố Chủ tịch Hội đồng quản trị của Thiển Vũ là…” Lời ông ta chưa thoát ra khỏi miệng đã bị tiếng mở cửa làm ngẹn ở cổ. Bước vào là một cô gái xinh đẹp, thần thái sang trọng, mặc bộ âu phục hết sức tinh tế vừa tôn được đường cong cơ thể lại vừa tạo cảm giác thanh thoát. Một người vừa quen lại vừa lạ, vừa lạ nhưng thực chất rất quen.
“Chào tất cả mọi người, tôi là Cao Quỳnh Phương. Đây là giấy tờ chứng thực tôi sở hữu 20% cổ phần công ty, mời mọi người kiểm tra.”
Sắc mặt của những người có mặt trong phòng họp giờ biến hóa đủ kiểu, có người vui mừng, có người ngạc nhiên, cũng có người tức giận điển hình là Trịnh Nguyên Bình, duy chỉ có Lâm Khải Phong từ đầu đến cuối vẫn không một chút thay đổi.
Tại văn phòng Tổng Giám đốc ngày hôm qua.
“Ý anh là sao?”
“Nếu bây giờ anh kí vào thủ tục ly hôn, thì toàn bộ cổ phần của cô Cao đều sẽ thuộc về anh.”
“Ý của anh, người nắm giữ 20% còn lại của Thiển Vũ chính là Cao Quỳnh Phương?” – Thật khó tin, nhưng cũng thật dễ hiểu.
“Phải, đây được xem như phân chia tài sản sau hôn nhân, cô Cao đã kí rồi, chuyện còn lại tùy anh quyết định, nhưng tôi nhắc nhở anh, hiện tại số phiếu ủng hộ Trịnh Nguyên Bình đã vượt qua anh, nếu như không có số cổ phần này, chắc chắn ngày mai Thiển Vũ sẽ rơi vào tay người khác.”
Lâm Khải Phong trầm ngâm một lúc, rồi anh ký tên.
Cuộc họp cổ đông kết thúc, mọi vị trí vẫn không thay đổi, Lâm Khải Phong vẫn là Chủ tịch kiêm Tổng giám đốc của Thiển Vũ. Khi mọi người đều rời đi, chỉ riêng Cao Quỳnh Phương còn ở lại. Không khí nặng nề bao trùm lên hai con người.
“Nếu đã chán ghét như vậy, sao lại phải quay về?” – Lâm Khải Phong lên tiếng nhưng ánh mắt vẫn không đối diện nổi Cao Quỳnh Phương.
“Tại sao lại không ký?”
“Bởi vì tôi cược, cô sẽ trở về.”
Cô quay sang nhìn anh, một chút ý cười ẩn hiện trong đáy mắt, đôi mắt dịu dàng đi rất nhiều. Cô một lần lại thêm một lần trìu mến nhìn anh, rồi lại nở nụ cười nhẹ. Hôm qua, khi Tim nói với cô anh chỉ kí đơn ly hôn, mà không kí đơn chấp nhận phân chia tài sản, lòng cô từ nặng trĩu trở nên nhẹ nhàng một cách kì lạ, đến bây giờ cô mới hiểu, anh nguyện ý để mọi thứ kết thúc theo cách trọn vẹn nhất, anh vẫn chưa từng vì Thiển Vũ mà từ bỏ cô. Nhưng đến lúc đó, đột nhiên cô không muốn kết thúc nữa, cô muốn bắt đầu, muốn mọi thứ lại trọn vẹn như ban đầu, cô phóng xe đến ngọn đồi cô và anh thường tới, cười thật rạng rỡ.
“Chúng ta bắt đầu lại đi.”
Anh cũng mỉm cười, họ không tiến đến ôm nhau, không mãnh liệt hôn nhau, chỉ ngồi y như vậy, nhìn sâu vào đôi mắt của nhau, mỉm cười nhìn nhau, cũng nguyện cầu cho ngày tháng hạnh phúc sau này.
Dù đã trôi qua gần hai tháng, nhưng những tin tức xoay quanh sự ra đi của Lâm Thế Thanh và sự thay đổi nhân sự của Thiển Vũ vẫn chưa có dấu hiệu lắng xuống. Những thành phần chống đối Lâm Khải Phong ngày một lớn mạnh đứng đầu là Trịnh Nguyên Bình, liên tục triệu tập hội đồng quản trị nhằm mục đích lật đổ quyền lực của Lâm gia. Tính tới thời điểm hiện tại, hai bên Lâm gia và Trịnh Nguyên Bình có số cổ phần tương đương nhau nên vẫn chưa có gì bảo đảm ai sẽ là người chiến thắng trong cuộc chiến lần này.
Văn phòng Tổng Giám đốc Thiển Vũ.
“Lâm tổng, anh đi nghỉ ngơi một chút đi, mấy ngày nay anh đã không chợp mắt được chút nào rồi.” – Dương Băng Vũ không đành lòng nhìn Lâm Khải Phong cứ vùi đầu vào công việc mãi như vậy. Suốt hai tháng nay, mỗi ngày anh nghỉ ngơi chưa đến hai tiếng, khuôn mặt anh đã sắp hốc hác đến mức cô không nhận ra nữa rồi.
Lâm Khải Phong hiểu tâm ý của Dương Băng Vũ nhưng bao giờ Thiển Vũ chưa ổn định thì anh không thể nào nghỉ ngơi được “Cô ra ngoài đi.”
Dương Băng Vũ biết lần này cũng không có tác dụng gì, cô xoay người bước ra ngoài., cùng lúc đó Hàn Tinh – nhân viên thân cận của Lâm Khải Phong bước vào, nhìn vẻ mặt của anh ta, có thể đoán ra đang có chuyện nghiêm trọng sắp xảy ra.
“Xin lỗi Tổng Giám đốc, tôi vẫn không thể điều tra được người đó.”
“Bên Trịnh Nguyên Bình có động tĩnh gì không?”
“Hình như họ cũng không tìm thấy, cuộc họp cổ đông ngày mai rất có thể vẫn ở thế cân bằng thôi.”
“Tiếp tục điều tra, bằng mọi giá chúng ta phải tìm ra người này trước bọn họ.”
Sở dĩ Lâm Khải Phong và Trịnh Nguyên Bình ráo riết tìm nhân vật bí ẩn kia là vì đây là người nắm giữ 20% cổ phần của Thiển Vũ mà từ đầu đến cuối chưa một lần xuất hiện. Chỉ cần người này thể hiện quan điểm của mình, thì cuộc chiến này sẽ đi đến hồi kết, thành bại trong suốt hai tháng qua sẽ có đáp án. Nhưng người này giống như chưa bao giờ tồn tại, mọi hành tung đều là một dấu chấm hỏi, tất cả việc thu mua cổ phần đều thông qua người trung gian, chưa bao giờ ra mặt, nên dù đã quy động tất cả nhân lực nhưng vẫn chưa điều tra được rốt cục nhân vật bí ẩn này là ai, đây cũng chính là vấn đề khiến Lâm Khải Phong đau đầu nhất.
Ngay lúc này, điện thoại nội bộ reo lên “Lâm tổng, có người muốn gặp anh.”
“Có nói là ai không?”
“Không có, chỉ nói là người đại diện.”
“Mời anh ta lên gặp tôi.”
Nhấn nút ngắt kết nối, Lâm Khải Phong ngước nhìn Hàn Tinh, sau đó gật đầu một cái, Hàn Tinh nhanh chóng rời đi.
Không lâu sau, cửa lại mở ra. Một người đàn ông ăn mặc bộ vest chỉnh tề bước vào. Lâm Khải Phong nhanh chóng đứng lên, chĩa tay về chiếc ghế đối diện, hết sức lịch sự lên tiếng “Mời ngồi”.
Người đàn ông đó cũng nhanh chóng đi đến trước mặt Lâm Khải Phong vô cùng ưu nhã giới thiệu “Chào anh Lâm tổng, tôi là người đại diện của vị cổ đông mà thời gian qua anh luôn tìm kiếm.”
“Đây là một vấn đề quan trọng, làm sao tôi tin lời anh nói là thật?” Dù ý câu nói là sự ngờ vực, nhưng trong lòng Lâm Khải Phong đã có niềm tin đối với người đàn ông trước mặt, nếu là một người giả mạo chắc chắn sẽ không đủ gan để leo lên đến văn phòng này.
“Đây là hợp đồng thu mua mà chúng tôi đã tiến hành kí kết khi thực hiện giao dịch cổ phần, anh có thể kiểm tra.” Người đàn ông rút trong sơ mi ra một bộ hồ sơ đưa cho Lâm Khải Phong.
Lâm Khải Phong cúi xem những tài liệu mà người đàn ông kia đưa qua, quả thật đều là giấy tờ thật. Anh lại nhìn người đàn ông trước mặt, phong thái bình tĩnh, tuyệt đối không phải một người môi giới bình thường, hơn nữa lại có thể giữ trong tay những giấy tờ quan trọng thế này, nhất định phải là một người cực kì thân cận với vị cổ đông kia.
“Hôm nay anh đến tìm chúng tôi, phải chăng là có yêu cầu gì?”
“Đương nhiên là chúng tôi có một số yếu cầu dành cho anh.”
“Đây là quyền lợi của toàn công ty, nếu như nằm trong khả năng của công ty thì chúng tôi nhất định sẽ không từ chối.”
“Yêu cầu của thân chủ của tôi, chỉ một mình Lâm tổng có thể đáp ứng…..”
Ngay sau đó, người đàn ông kia đưa cho anh thêm một sấp tài liệu. Lâm Khải Phong nhìn lướt qua nội dung, đáy mắt anh dần biến đổi……..
8h. Phòng họp cổ đông của Tập đoàn Thiển Vũ.
Tất cả mọi người đều có mặt đông đủ, chỉ trống duy nhất chiếc ghế của vị cổ đông bí ẩn kia. Lâm Khải Phong đứng lên, tuyên bố bắt đầu cuộc họp.
“Lâm tổng, như lần trước anh đã nói hôm nay chúng ta sẽ quyết định những vị trí chủ chốt của công ty, bao gồm cả chức vụ Chủ tịch Hội đồng quản trị” – Một vị cổ đông theo phe của Trịnh Nguyên Bình lên tiếng.
Lâm Khải Phong vẫn hết sức bình thản “Những lời tôi đã nói tôi vẫn nhớ rất rõ, mọi người không cần lo lắng như vậy.”
Tỉ lệ bầu chọn được công bố trên màn hình chiếu, cả Lâm Khải Phong và Trịnh Nguên Bình đều hiện đang chiếm giữ 37% số phiếu ủng hộ.
“Trong những người ngồi ở đây, có ai muốn thay đổi phiếu bình chọn của mình không?”
Có một người giơ tay. Trịnh Nguyên Bình cứ vậy mà tăng thêm 3%, đồng nghĩa số phiếu của Lâm Khải Phong giảm 3%. Nếu cứ tiếp diễn tình hình này, chắc chắn Trịnh Nguyên Bình sẽ là người tiếp theo trở thành Chủ tịch của Thiển Vũ, thế nhưng thay vì sự lo lắng nhất thiết phải có, gương mặt của Lâm Khải Phong lại vô cùng bình tĩnh.
Một vị cổ đông có uy tín nhất công ty đứng lên “Nếu như tiếp theo vẫn không có ai có ý kiến gì nữa, tôi xin tuyên bố Chủ tịch Hội đồng quản trị của Thiển Vũ là…” Lời ông ta chưa thoát ra khỏi miệng đã bị tiếng mở cửa làm ngẹn ở cổ. Bước vào là một cô gái xinh đẹp, thần thái sang trọng, mặc bộ âu phục hết sức tinh tế vừa tôn được đường cong cơ thể lại vừa tạo cảm giác thanh thoát. Một người vừa quen lại vừa lạ, vừa lạ nhưng thực chất rất quen.
“Chào tất cả mọi người, tôi là Cao Quỳnh Phương. Đây là giấy tờ chứng thực tôi sở hữu 20% cổ phần công ty, mời mọi người kiểm tra.”
Sắc mặt của những người có mặt trong phòng họp giờ biến hóa đủ kiểu, có người vui mừng, có người ngạc nhiên, cũng có người tức giận điển hình là Trịnh Nguyên Bình, duy chỉ có Lâm Khải Phong từ đầu đến cuối vẫn không một chút thay đổi.
Tại văn phòng Tổng Giám đốc ngày hôm qua.
“Ý anh là sao?”
“Nếu bây giờ anh kí vào thủ tục ly hôn, thì toàn bộ cổ phần của cô Cao đều sẽ thuộc về anh.”
“Ý của anh, người nắm giữ 20% còn lại của Thiển Vũ chính là Cao Quỳnh Phương?” – Thật khó tin, nhưng cũng thật dễ hiểu.
“Phải, đây được xem như phân chia tài sản sau hôn nhân, cô Cao đã kí rồi, chuyện còn lại tùy anh quyết định, nhưng tôi nhắc nhở anh, hiện tại số phiếu ủng hộ Trịnh Nguyên Bình đã vượt qua anh, nếu như không có số cổ phần này, chắc chắn ngày mai Thiển Vũ sẽ rơi vào tay người khác.”
Lâm Khải Phong trầm ngâm một lúc, rồi anh ký tên.
Cuộc họp cổ đông kết thúc, mọi vị trí vẫn không thay đổi, Lâm Khải Phong vẫn là Chủ tịch kiêm Tổng giám đốc của Thiển Vũ. Khi mọi người đều rời đi, chỉ riêng Cao Quỳnh Phương còn ở lại. Không khí nặng nề bao trùm lên hai con người.
“Nếu đã chán ghét như vậy, sao lại phải quay về?” – Lâm Khải Phong lên tiếng nhưng ánh mắt vẫn không đối diện nổi Cao Quỳnh Phương.
“Tại sao lại không ký?”
“Bởi vì tôi cược, cô sẽ trở về.”
Cô quay sang nhìn anh, một chút ý cười ẩn hiện trong đáy mắt, đôi mắt dịu dàng đi rất nhiều. Cô một lần lại thêm một lần trìu mến nhìn anh, rồi lại nở nụ cười nhẹ. Hôm qua, khi Tim nói với cô anh chỉ kí đơn ly hôn, mà không kí đơn chấp nhận phân chia tài sản, lòng cô từ nặng trĩu trở nên nhẹ nhàng một cách kì lạ, đến bây giờ cô mới hiểu, anh nguyện ý để mọi thứ kết thúc theo cách trọn vẹn nhất, anh vẫn chưa từng vì Thiển Vũ mà từ bỏ cô. Nhưng đến lúc đó, đột nhiên cô không muốn kết thúc nữa, cô muốn bắt đầu, muốn mọi thứ lại trọn vẹn như ban đầu, cô phóng xe đến ngọn đồi cô và anh thường tới, cười thật rạng rỡ.
“Chúng ta bắt đầu lại đi.”
Anh cũng mỉm cười, họ không tiến đến ôm nhau, không mãnh liệt hôn nhau, chỉ ngồi y như vậy, nhìn sâu vào đôi mắt của nhau, mỉm cười nhìn nhau, cũng nguyện cầu cho ngày tháng hạnh phúc sau này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook