Hàng Tỷ Hào Sủng: Ông Xã Tổng Tài Từ Trên Trời Xuống
-
Chương 3: Hai tai họa thật buồn nôn
“Tiên sinh, anh thu hồi số tiền dơ bẩn này lại đi! Tôi chỉ muốn anh ta xin lỗi tôi!” Kha Tiểu Hạ chỉ vào Kiều An đứng phía sau Cố Tử Kỳ nói.
Tiền dơ bẩn, đôi mắt Cố Tử Kỳ bỗng nhiên híp lại, chưa ai dám nói như thế trước mặt anh!
“Cô bị ngu hả! Bổn thiếu gia xin lỗi cô! Dì mau ra vũng nước kia soi lại, xem dáng vẻ hiện của mình là gì đi!” Kiều An chỉ vào vũng nước kêu.
Kha Tiểu Hạ thật sự tức chết rồi, anh ta luôn mồm gọi dì, chính cô biết mình trông như thế nào! Nếu không phải hiện tại quá chật vật, cô sẽ trang điểm lên để bọn họ nhìn xem cái gì là mỹ nữ! Còn không phải dẫn theo con nên thành dì à!!
Nhìn Cố Tử Kỳ kia rõ ràng cũng cười một cái, cô rốt cuộc hiểu rõ, đây là một người diễn mặt đen, một người diễn vai mặt đỏ!
Đến! Không chơi!
Trực tiếp hất tay Cố Tử Kỳ ra, tiền của anh rơi lả tả trên mặt đất, rơi cả vào vũng nước.
“Cô!” Cố Tử Kỳ khẽ nhíu mày.
Kha Tiểu Hạ ngửa đầu nhìn chằm chằm anh, đôi mắt lưu li mang theo sự quật cường, nhìn thấy Cố Tử Kỳ hơi híp mắt, cô cũng khiêu khích hừ một tiếng, nắm tay con trai rời đi.
Vốn cũng rất nhiều người vây xem, số tiền nhiều như vậy rơi xuống liền có người lao lên nhặt.
Cái gì tên là ném tiền xuống sông xuống biển, chính là như trước mắt! Nhiều tiền rơi vào trong nước như vậy, lại nhiều người tới cướp như vậy, Kha Tiểu Hạ thuận lợi đi qua đám người.
“Con trai! Chúng ta đi!” Kha Tiểu Hạ kéo Kha Tiểu Đậu, giọng rất lớn: “Mommy nói cho con biết, nhất định phải làm người tốt! Đừng lớn lên giống hai tai họa khiến người ta buồn nôn kia! Con xem có bao nhiêu buồn nôn! Nhiều người nhìn thấy đều sẽ buồn nôn! Buồn nôn thì thôi, nhìn xem, còn phá sản!”
“Ngạch! Mommy! Con trai nhớ kỹ!” Kha Tiểu Đậu như một học sinh nhỏ khiêm tốn học hỏi, ra dáng ra hình gật đầu.
“Cô cô cô! Cô nói cái gì! Cô nói chúng tôi phá sản!” Kiều An lại muốn xông lên lại bị đám người nhặt tiền đẩy ra.
“Là nói em.” Cố Tử Kỳ nhìn bóng dáng đang rời đi nhướng mày cường điệu.
“Anh! Tiền kia là của anh!”
“Là của em.” Cố Tử Kỳ nhẹ nhàng nhắc nhở.
“Vậy anh còn nện ít như vậy!”
“……”
Kiều An vừa kêu xong, tất cả mọi người nhìn lại đây, còn có người qua đường lôi kéo con trai mình nói, nhìn xem kia chính là tên phá của!
Cố Tử Kỳ cũng cảm thấy mất mặt, ném Kiều An vào trong xe.
“Anh! Em nói cho anh biết người phụ nữ kia nhất định chê ít tiền!”
“……” Cô đương nhiên không phải chê ít tiền, cô là ngại tiền bẩn, khóe môi lạnh lạnh cong lên, tuy Kiều An ham chơi, nhưng một đôi mắt thuần khiết quả thật khiến anh không thoải mái.
Anh quá quen thuộc với đôi mắt sạch sẽ như vậy, cố tình muốn làm bẩn nó.
Một chiếc Lamborghini màu vàng đột nhiên dừng lại trước một tòa nhà theo phong cách Châu Âu thời Trung Cổ.
Kiều An từ trong xe nhảy ra, thở phì phì đẩy Cố quản gia đang đi tới.
“Thiếu gia, Kiều thiếu gia cậu ấy……” Quản gia nghi ngờ hỏi Cố Tử Kỳ, có phải chính mình chọc Kiều An không vui không.
“Đừng để ý đến nó.” Cố Tử Kỳ nhếch khóe môi, trong đầu xẹt qua người dì trong miệng Kiều An, không khỏi cảm thấy quen thuộc.
Nhiều tiền như vậy mà cô lại vui vẻ ném đi! Đổi thành người phụ nữ khác, chỉ sợ đều là lấy tiền trước lại nói.
“Thiếu gia, tiểu thư Ôn Nhã gọi điện thoại tới, nói là cuối tuần về nước!” Cố quản gia nói.
Cố Tử Kỳ khẽ nhíu mày, ừ một tiếng.
Kiều An nghe thấy được, thấy Cố Tử Kỳ ngồi xuống, anh ta lập tức tiến lên, “Chị dâu cũng về nước a? Về sau còn có thể chơi đùa hay không đây?”
Cố Tử Kỳ liếc anh ta, “Em cho rằng cô ấy có thể quản anh.”
“Vâng vâng vâng! Ôn Nhã không quản được anh! Người quản được anh chỉ có chị gái Ôn Thiển đã qua đời của cô ấy…… Ngạch…… Cái kia…… Em đi tắm rửa trước……” Ý thức được mình nói lỡ miệng, Kiều An lập tức xám xịt chạy thoát.
Ánh mắt Cố Tử Kỳ vẫn đạm mạc, cúi đầu nhìn tờ một trăm đồng trong tay, đây là tiền mà anh nhặt từ vũng nước lên.
Bên tay trái là một khung ảnh tinh xảo, trong khung ảnh là một cô gái xinh đẹp đứng trên bờ cát cười đến đáng yêu lại mê người.
“Thiển Thiển, anh đã trở về, em ở trên thiên đường có khỏe không?”
Tiền dơ bẩn, đôi mắt Cố Tử Kỳ bỗng nhiên híp lại, chưa ai dám nói như thế trước mặt anh!
“Cô bị ngu hả! Bổn thiếu gia xin lỗi cô! Dì mau ra vũng nước kia soi lại, xem dáng vẻ hiện của mình là gì đi!” Kiều An chỉ vào vũng nước kêu.
Kha Tiểu Hạ thật sự tức chết rồi, anh ta luôn mồm gọi dì, chính cô biết mình trông như thế nào! Nếu không phải hiện tại quá chật vật, cô sẽ trang điểm lên để bọn họ nhìn xem cái gì là mỹ nữ! Còn không phải dẫn theo con nên thành dì à!!
Nhìn Cố Tử Kỳ kia rõ ràng cũng cười một cái, cô rốt cuộc hiểu rõ, đây là một người diễn mặt đen, một người diễn vai mặt đỏ!
Đến! Không chơi!
Trực tiếp hất tay Cố Tử Kỳ ra, tiền của anh rơi lả tả trên mặt đất, rơi cả vào vũng nước.
“Cô!” Cố Tử Kỳ khẽ nhíu mày.
Kha Tiểu Hạ ngửa đầu nhìn chằm chằm anh, đôi mắt lưu li mang theo sự quật cường, nhìn thấy Cố Tử Kỳ hơi híp mắt, cô cũng khiêu khích hừ một tiếng, nắm tay con trai rời đi.
Vốn cũng rất nhiều người vây xem, số tiền nhiều như vậy rơi xuống liền có người lao lên nhặt.
Cái gì tên là ném tiền xuống sông xuống biển, chính là như trước mắt! Nhiều tiền rơi vào trong nước như vậy, lại nhiều người tới cướp như vậy, Kha Tiểu Hạ thuận lợi đi qua đám người.
“Con trai! Chúng ta đi!” Kha Tiểu Hạ kéo Kha Tiểu Đậu, giọng rất lớn: “Mommy nói cho con biết, nhất định phải làm người tốt! Đừng lớn lên giống hai tai họa khiến người ta buồn nôn kia! Con xem có bao nhiêu buồn nôn! Nhiều người nhìn thấy đều sẽ buồn nôn! Buồn nôn thì thôi, nhìn xem, còn phá sản!”
“Ngạch! Mommy! Con trai nhớ kỹ!” Kha Tiểu Đậu như một học sinh nhỏ khiêm tốn học hỏi, ra dáng ra hình gật đầu.
“Cô cô cô! Cô nói cái gì! Cô nói chúng tôi phá sản!” Kiều An lại muốn xông lên lại bị đám người nhặt tiền đẩy ra.
“Là nói em.” Cố Tử Kỳ nhìn bóng dáng đang rời đi nhướng mày cường điệu.
“Anh! Tiền kia là của anh!”
“Là của em.” Cố Tử Kỳ nhẹ nhàng nhắc nhở.
“Vậy anh còn nện ít như vậy!”
“……”
Kiều An vừa kêu xong, tất cả mọi người nhìn lại đây, còn có người qua đường lôi kéo con trai mình nói, nhìn xem kia chính là tên phá của!
Cố Tử Kỳ cũng cảm thấy mất mặt, ném Kiều An vào trong xe.
“Anh! Em nói cho anh biết người phụ nữ kia nhất định chê ít tiền!”
“……” Cô đương nhiên không phải chê ít tiền, cô là ngại tiền bẩn, khóe môi lạnh lạnh cong lên, tuy Kiều An ham chơi, nhưng một đôi mắt thuần khiết quả thật khiến anh không thoải mái.
Anh quá quen thuộc với đôi mắt sạch sẽ như vậy, cố tình muốn làm bẩn nó.
Một chiếc Lamborghini màu vàng đột nhiên dừng lại trước một tòa nhà theo phong cách Châu Âu thời Trung Cổ.
Kiều An từ trong xe nhảy ra, thở phì phì đẩy Cố quản gia đang đi tới.
“Thiếu gia, Kiều thiếu gia cậu ấy……” Quản gia nghi ngờ hỏi Cố Tử Kỳ, có phải chính mình chọc Kiều An không vui không.
“Đừng để ý đến nó.” Cố Tử Kỳ nhếch khóe môi, trong đầu xẹt qua người dì trong miệng Kiều An, không khỏi cảm thấy quen thuộc.
Nhiều tiền như vậy mà cô lại vui vẻ ném đi! Đổi thành người phụ nữ khác, chỉ sợ đều là lấy tiền trước lại nói.
“Thiếu gia, tiểu thư Ôn Nhã gọi điện thoại tới, nói là cuối tuần về nước!” Cố quản gia nói.
Cố Tử Kỳ khẽ nhíu mày, ừ một tiếng.
Kiều An nghe thấy được, thấy Cố Tử Kỳ ngồi xuống, anh ta lập tức tiến lên, “Chị dâu cũng về nước a? Về sau còn có thể chơi đùa hay không đây?”
Cố Tử Kỳ liếc anh ta, “Em cho rằng cô ấy có thể quản anh.”
“Vâng vâng vâng! Ôn Nhã không quản được anh! Người quản được anh chỉ có chị gái Ôn Thiển đã qua đời của cô ấy…… Ngạch…… Cái kia…… Em đi tắm rửa trước……” Ý thức được mình nói lỡ miệng, Kiều An lập tức xám xịt chạy thoát.
Ánh mắt Cố Tử Kỳ vẫn đạm mạc, cúi đầu nhìn tờ một trăm đồng trong tay, đây là tiền mà anh nhặt từ vũng nước lên.
Bên tay trái là một khung ảnh tinh xảo, trong khung ảnh là một cô gái xinh đẹp đứng trên bờ cát cười đến đáng yêu lại mê người.
“Thiển Thiển, anh đã trở về, em ở trên thiên đường có khỏe không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook