Kha Tiểu Hạ đứng ở cửa gọi taxi mãi không được, một chiếc xe đột nhiên rít gào lướt qua trước mặt bọn họ, vũng nước đọng cách đó không xa bắn tung tóe hết lên người hai mẹ con không sót chút nào.

Hai mẹ con cùng lau mặt, trên mặt vẫn đầy nước bùn, chật vật không chịu nổi, giương mắt liền nhìn thấy chiếc xe kia chạy ngược lại.

“Dì à! Ai nha sao lại biến thành như vậy nha!” Người tên Kiều An kia thò đầu ra từ chiếc xe thể thao, huýt sáo, “Ai nha! Quá thảm nha! Đã thành người bùn nha! Về sau còn đi xem mắt thế nào nha! Ai nha buồn chết tôi rồi!”

Hít sâu một hơi, Kha Tiểu Hạ đỡ trán, thật sự muốn mắng người, cô mang con trai đi xem mắt thì liên quan gì đến người đàn ông này a! Giương mắt nhìn Kiều An vẫn cười đến run rẩy cả người, người đàn ông bên cạnh anh ta lại cong cong khóe môi, dáng vẻ xem kịch vui.

“Mommy! Xuống chân lưu tình!” Kha Tiểu Đậu thấy Kha Tiểu Hạ đi lên trước tức giận muốn nhấc chân đá xe, lập tức ngăn cản, “Một cái đá này rất đáng quý! Có bán con đi cũng không trả nổi!”

“Đúng vậy! Dì à! Chân đừng lộn xộn! Bằng không có bán cô đi cũng không trả nổi a! Ha ha ha!” Biết Kha Tiểu Hạ không dám đá, Kiều An lại cười ha ha, “A! Người phụ nữ chết tiệt này! Cô làm gì đấy!”

May mắn còn cà phê chưa uống hết, Kha Tiểu Hạ không nhịn được trực tiếp hắt về phía đó, Kiều An cười ha ha trực tiếp bị cô cho uống đồ thừa.

“Mời anh uống cà phê a! Anh cho rằng tố chất của tôi kem như anh a! Cái này gọi là lấy ơn báo oán! Không cần cảm ơn!” Kha Tiểu Hạ ghé vào cửa sổ xe mỉm cười với Kiều An ngồi bên trong, nhân tiện nhìn lướt qua người đàn ông vẫn luôn xem diễn.

“Cô! Con nhóc chết tiệt kia! Cô tìm chết a!” Kiều An mới vừa mắng xong, đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhấn ga, xe lập tức lao về phía trước, “Dì à! Cô đứng vững nha!”

“A!” Kha Tiểu Hạ không kịp đứng vững trực tiếp vồ hụt, vừa vặn ngã vào vũng nước.

“A ha ha ha ha!!” Tiếng cười vang dội truyền tới từ nơi xa, Kiều An quay đầu xe nhìn người phụ nữ trong vũng nước, “Dì a! Ai nha nha nha! Vừa rồi chỉ hắt nước mà thôi, cô không cần hành đại lễ như vậy để xin lỗi a!”

“Thứ cặn bã nhà anh! Có bản lĩnh thì xuống đây!” Kha Tiểu Hạ đứng dậy từ vũng nước bùn giận dữ kêu to.

Kiều An thật sự đẩy cửa xe bước xuống, “Tôi xuống này, như thế nào, dì à, cô cắn tôi sao?”

Lại lần nữa đỡ trán, sao lại có người hèn đến như thế! Kha Tiểu Hạ thật sự sắp tức chết rồi, cô thật muốn nhào lên hung hăng cắn anh ta một trận a!

Cô còn chưa tiến lên thì đã bị ngăn lại, giương mắt nhìn người tên Cố Tử Kỳ kia.

“Em trai tôi chỉ đùa một chút, đừng để ý.” Cố Tử Kỳ nhìn Kha Tiểu Hạ đầy nước bùn nhướng mày nói, thuận tay từ trong xe lấy ra một bó tiền, “Cái này cho cô, đủ rồi chứ.”

Trước nay anh đều biết phụ nữ yêu cái gì, đó là tiền của anh.

Kha Tiểu Hạ nghẹn họng nhìn trân trối, còn có cách lấy tiền như vậy! Lấy một bó tiền ra, còn là đô la Mỹ!

“Anh ta nói giỡn! Tôi là người lớn sẽ không chấp tiểu nhân! Vậy xin hỏi tiên sinh đây có ý gì?”

“Cô mắng ai là tiểu nhân!” Kiều An tiến lên chỉ cô mắng.

Cố Tử Kỳ liếc Kiều An một cái ý bảo anh ta câm miệng, cho rằng Kha Tiểu Hạ ra vẻ thanh cao: “Cô có thể mua bộ quần áo mới.”

Một xấp đô la Mỹ như vậy! Mua quần áo ở cửa hàng cũng được đi!

Thấy Kha Tiểu Hạ mở to hai mắt nhìn xấp tiền, Cố Tử Kỳ hơi nhếch khóe môi, Kiều An thấy thế càng muốn châm chọc vài câu.

“Tiên sinh, anh thu hồi số tiền dơ bẩn này lại đi! Tôi chỉ muốn anh ta xin lỗi tôi!” Kha Tiểu Hạ chỉ vào Kiều An đứng phía sau Cố Tử Kỳ nói.

- --------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương