Hàng Tỷ Cưng Chiều Vợ : Nam Thần Hôn Sâu 101℃
-
Chương 2: Chị hai anh rể, đính hôn vui vẻ.
Editor: May
Tiếp theo ---
Dưới vành nón, hai má kinh diễm thanh thuần của thiếu nữ, lại không có bất luận đồ trang sức che giấu nào, liền khiến trong ánh mắt mọi người hiện lên chấn động kinh ngạc đến ngây người.
Đại sảnh yến tiệc vốn náo nhiệt, sau một tiếng không hề dấu hiệu nhẹ giọng hô lên, trong phút chốc, lại có thể an tĩnh đến có chút quá phận.
Trong nháy mắt, ánh đèn trang hoàng trên trần nhà thủy tinh, phảng phất liền trở nên ôn nhu lên, nhẹ nhàng rơi vào trên da thịt trắng nõn của Thịnh Vi Ương.
Khuôn mặt nhỏ trứng ngỗng tiêu chuẩn, giống như một khối ngọc óng ánh mềm mại, thấm một tầng màu hồng phấn nhàn nhạt, không trang điểm mài dũa.
Tóc dài mềm mại như thác nước nhẹ nhàng tung bay, một nhánh tóc, chảy xuống khóe miệng, cánh môi đỏ hồng cười khẽ, lưu luyến vô số tốt đẹp
Một đôi mắt hoa đào tràn ngập tươi đẹp, giống như một đôi diệu thạch lộng lẫy nhất, lóe ra sắc thái hưng thịnh, liền sinh sôi giấu diễm tất cả ánh sao.
Cổ nhỏ trơn nhẵn, xương cốt rõ ràng, eo nhỏ mê người.
Làn váy đến đầu gối đúng lúc lộ ra hai bắp chân giống như chim nhỏ, một đôi giày thủy tinh tinh xảo xinh đẹp.
Liếc mắt nhìn lại một cái, tựa như một con thiên nga trắng, thanh thuần mà mê người, đuôi lông mày nhướng lên, lộ ra một cổ kiêu ngạo chỉ thuộc về thịnh Vi Ương.
Đẹp! Thật đẹp!
……
Rốt cuộc, có người nhận ra, kích động đến thậm chí quên không khí khẩn trương quỷ dị ở hiện trường yến tiệc, dấu không được hưng phấn hô một tiếng,
“Đó là nhị tiểu thư nhà họ Thịnh!”
Tiếp theo, trong bữa tiệc càng nhiều người nhận ra Thịnh Vi Ương, bắt đầu cúi đầu khe khẽ nói nhỏ lên.
Đặc biệt là một đám phụ nữ ngồi vây quanh, một phu nhân hé ra gương mặt giẫu thuật Hàn Quốc ra, lại sớm không nhịn được tâm tám chợ rau Obasan kia, khua môi múa mép đủ chuyện,
“Không phải một năm trước Thịnh Vi Ương bị bác cả cô ta đuổi ra khỏi nhà họ Thịnh ư?”
“Đúng vậy, một năm nay đều không có tin tức, nghe nói là một mình đi nước ngoài……”
“Thịnh đại lão gia làm cũng thật tuyệt! Toàn nhà Thịnh nhị lão ra xảy ra tai nạn xe cộ đều đã chết, chỉ còn lại một mình bé gái mồ côi Thịnh Vi Ương, còn muốn đuổi người ta đi.”
“Còn không phải sợ phân chia tài sản ư……”
“Aizz, các người nghe nói chưa, trước đó đnh hôn với Lục Bắc Huân thật ra là Thịnh Vi Ương - nhị tiểu thư của nhà họ Thịnh, không phải Thịnh Mạt Ly - con gái của Thịnh đại lão gia đâu.”
“A? Không phải chứ! Chẳng lẽ Thịnh Vi Ương đây là trở về báo thù!”
“Tôi còn nghe nói tai nạn xe cộ của một nhà Thịnh nhị lão gia thật ra là……”
“Đừng nói nữa, mau xem mau xem! Thịnh Vi Ương lên sân khấu rồi……”
“……”
Tiếp theo ---
Dưới vành nón, hai má kinh diễm thanh thuần của thiếu nữ, lại không có bất luận đồ trang sức che giấu nào, liền khiến trong ánh mắt mọi người hiện lên chấn động kinh ngạc đến ngây người.
Đại sảnh yến tiệc vốn náo nhiệt, sau một tiếng không hề dấu hiệu nhẹ giọng hô lên, trong phút chốc, lại có thể an tĩnh đến có chút quá phận.
Trong nháy mắt, ánh đèn trang hoàng trên trần nhà thủy tinh, phảng phất liền trở nên ôn nhu lên, nhẹ nhàng rơi vào trên da thịt trắng nõn của Thịnh Vi Ương.
Khuôn mặt nhỏ trứng ngỗng tiêu chuẩn, giống như một khối ngọc óng ánh mềm mại, thấm một tầng màu hồng phấn nhàn nhạt, không trang điểm mài dũa.
Tóc dài mềm mại như thác nước nhẹ nhàng tung bay, một nhánh tóc, chảy xuống khóe miệng, cánh môi đỏ hồng cười khẽ, lưu luyến vô số tốt đẹp
Một đôi mắt hoa đào tràn ngập tươi đẹp, giống như một đôi diệu thạch lộng lẫy nhất, lóe ra sắc thái hưng thịnh, liền sinh sôi giấu diễm tất cả ánh sao.
Cổ nhỏ trơn nhẵn, xương cốt rõ ràng, eo nhỏ mê người.
Làn váy đến đầu gối đúng lúc lộ ra hai bắp chân giống như chim nhỏ, một đôi giày thủy tinh tinh xảo xinh đẹp.
Liếc mắt nhìn lại một cái, tựa như một con thiên nga trắng, thanh thuần mà mê người, đuôi lông mày nhướng lên, lộ ra một cổ kiêu ngạo chỉ thuộc về thịnh Vi Ương.
Đẹp! Thật đẹp!
……
Rốt cuộc, có người nhận ra, kích động đến thậm chí quên không khí khẩn trương quỷ dị ở hiện trường yến tiệc, dấu không được hưng phấn hô một tiếng,
“Đó là nhị tiểu thư nhà họ Thịnh!”
Tiếp theo, trong bữa tiệc càng nhiều người nhận ra Thịnh Vi Ương, bắt đầu cúi đầu khe khẽ nói nhỏ lên.
Đặc biệt là một đám phụ nữ ngồi vây quanh, một phu nhân hé ra gương mặt giẫu thuật Hàn Quốc ra, lại sớm không nhịn được tâm tám chợ rau Obasan kia, khua môi múa mép đủ chuyện,
“Không phải một năm trước Thịnh Vi Ương bị bác cả cô ta đuổi ra khỏi nhà họ Thịnh ư?”
“Đúng vậy, một năm nay đều không có tin tức, nghe nói là một mình đi nước ngoài……”
“Thịnh đại lão gia làm cũng thật tuyệt! Toàn nhà Thịnh nhị lão ra xảy ra tai nạn xe cộ đều đã chết, chỉ còn lại một mình bé gái mồ côi Thịnh Vi Ương, còn muốn đuổi người ta đi.”
“Còn không phải sợ phân chia tài sản ư……”
“Aizz, các người nghe nói chưa, trước đó đnh hôn với Lục Bắc Huân thật ra là Thịnh Vi Ương - nhị tiểu thư của nhà họ Thịnh, không phải Thịnh Mạt Ly - con gái của Thịnh đại lão gia đâu.”
“A? Không phải chứ! Chẳng lẽ Thịnh Vi Ương đây là trở về báo thù!”
“Tôi còn nghe nói tai nạn xe cộ của một nhà Thịnh nhị lão gia thật ra là……”
“Đừng nói nữa, mau xem mau xem! Thịnh Vi Ương lên sân khấu rồi……”
“……”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook