Hàng Ngàn Lần Động Lòng Thích Em Đầy Ngọt Ngào
-
Chương 36: Quyển 1 - Chương 23:
Sáng sớm hôm sau, vì thức khuya để xem cúp châu Âu nên tôi và Ninh Hàng đều không dậy ăn sáng.
Tôi rời giường lúc bốn giờ chiều trong khi Ninh Hàng dậy trễ hơn tôi một chút.
Hai chúng tôi một trước một sau ra khỏi phòng. Bước xuống phòng khách tầng một thì thấy mẹ Ninh đang làm sủi cảo.
Tôi đi tới ôm lấy eo mẹ Ninh, đưa mặt cọ tới cọ lui sau lưng bà giống như con mèo nhỏ: "Mẹ ơi, tối nay chúng ta ăn sủi cảo sao?”
"Đúng vậy, con có muốn phụ giúp mẹ không?”
"Có chứ." Tôi kéo Ninh Hàng cùng ngồi xuống: "Anh hai, chúng ta đi rửa tay thôi nào.”
Trong khi ba người chụm lại một chỗ cùng nhau làm sủi cảo thì Ninh Tuần đã về nhà.
Ninh Tuần rất hiếm khi về nhà sớm như vậy. Tất nhiên, trọng điểm ở đây là phía sau anh ấy vẫn mang theo cô gái tối qua.
Buổi sáng mẹ Ninh đã gặp cô gái kia. Thấy cô ấy bước vào, mẹ Ninh cực kỳ nhiệt tình kêu lên: "A Tuần và Mạt Mạt về rồi sao?”
Mạt Mạt?
Tôi bắt được từ trọng điểm, sau đó lặng lẽ trao đổi ánh mắt với Ninh Hàng.
Nửa đêm, tôi không ngủ được nên xuống lầu tìm bia trong tủ lạnh để uống thì tình cờ gặp Ninh Hàng vừa trở về sau khi tham gia xong một bữa tiệc ở ngoài. Vì vậy hai con người rảnh rỗi nhàm chán như chúng tôi lại bắt đầu tán dóc về chuyện của Ninh Tuần.
Nhưng chuyện này cũng không thể gọi là nhiều chuyện được mà phải gọi là quan tâm mới đúng. Chúng tôi chỉ đang quan tâm đến vấn đề tình cảm của anh trai mình thôi.
Tôi cầm lấy chai bia khẽ cụng vào ly nước chanh trong tay Ninh Hàng: "Anh hai, Mạt Mạt là ai thế?" Trong tiểu thuyết có đề cập đến chuyện Ninh Tuần có vị hôn thê nhưng trong đó không nói rõ tên vị hôn thê kia.
Vì vậy tôi không dám chắc chắn Mạt Mạt này có phải vị hôn thê của Ninh Tuần hay không nữa.
"Con gái riêng của chú Cao - bạn thân của bố, tên là Cao Nhất Mạt.”
"Anh đã sớm biết cô ấy rồi sao?”
Ninh Hàng lắc đầu: "Trước đây anh từng gặp cô ấy rồi nhưng mười năm không gặp, cô ấy đã thay đổi quá nhiều nên hôm qua vừa gặp anh không thể nhận ra được cô ấy.”
"Rốt cuộc cô ấy và anh cả có quan hệ gì...”
"Trước khi chú Cao qua đời có nhờ bố chăm sóc cho Mạt Mạt. Nhà họ Cao vẫn kiên quyết không thừa nhận thân phận của Nhất Mạt. Nhưng bố của chúng ta đã ủy quyền cho anh cả lâu rồi. Không chỉ giao công ty lại cho anh cả quản lý mà bố còn nhờ anh cả chăm sóc cho Mạt Mạt nữa.”
"Lúc trước vốn dĩ anh cả muốn mang Nhất Mạt về nhà họ Ninh chăm sóc. Nhưng Nhất Mạt tự biết thân phận của mình không tiện lắm nên không muốn gây ra ảnh hưởng không tốt cho nhà họ Ninh, dù có nói thế nào thì cô ấy vẫn chịu vào ở nhà họ Ninh. Sau đó, anh cả đã mua một căn nhà ở bên ngoài cho cô ấy và thuê thêm một người giúp việc nữa. Có điều cô nàng này tính tình bướng bỉnh, suốt thời gian cấp ba và đại học đều chỉ sống ở trường.
Sau khi tốt nghiệp vào năm ngoái, cô ấy thà tự mướn phòng bên ngoài còn hơn là ở nhà do anh cả mua cho.”
Cao Nhất Mạt làm việc trong lĩnh vực báo chí. Cô ấy là phóng viên chuyên mục tin tức của đài truyền hình thành phố Nam. Ngày thường cô ấy rất thích chạy nhảy khắp nơi để thu thập tin tức và tư liệu đời sống.
Đêm hôm đó Ninh Tuần tức giận mang cô ấy về nhà họ Ninh, hơn nữa sau đêm đó anh ấy ra lệnh buộc cô gái nhỏ phải sống ở nhà họ Ninh. Mỗi ngày khi tan làm ra về từ đài truyền hình thì nơi đầu tiên cô ấy trở về phải là nhà họ Ninh. Nếu cô ấy không chịu thực hiện thì sau này không được bước vào nhà họ Ninh dù chỉ là một bước và cũng không cần đến gặp anh ấy nữa.
Thế mà điều này lại khiến cho cô gái nhỏ sợ hãi đến mức mỗi ngày khi tan tầm đều cố gắng chạy về nhà họ Ninh thật sớm.
Sau đó từ cái miệng nhiều chuyện của Ninh Hàng, tôi biết được nguyên nhân đêm đó Ninh Tuần tức giận là vì Cao Nhất Mạt lừa gạt anh ấy mất tích suốt một ngày để bí mật điều tra một sòng bạc dưới lòng đất.
Vì vậy nên Ninh Tuần nổi giận đùng đùng.
Tất cả mọi người ở nhà họ Ninh gia đều biết rõ tình trạng hiện tại giữa Ninh Tuần và Cao Nhất Mạt là như thế nào.
Duy chỉ có đương sự vẫn không rõ ràng lắm.
Cuối tuần, Cao Nhất Mạt hẹn tôi và Lương Âm cùng ra ngoài xem phim. Sau khi xem phim xong, ba người chúng tôi đến một cửa hàng bánh ngọt. Sau đó cô ấy ngồi xuống trút hết mọi sự bất bình trong lòng với hai người bọn tôi.
Cao Nhất Mạt: "Em cảm thấy anh Ninh Tuần rất hung dữ.”
Cao Nhất Mạt: "Hơn nữa, anh ấy rất thích quản lý em.
Năm nay em đã hai mươi ba tuổi rồi, em không còn nhỏ nữa. Thế nhưng trong mắt anh ấy, em vẫn chỉ là cô bé mười ba tuổi giống mười năm trước!”
Cao Nhất Mạt: "Hơn nữa, anh ấy luôn thích cho em tiền tiêu vặt. Chị Lương Âm, chị Ninh Duệ, em không thiếu tiền mà. Tiền lương của em đủ cho em dùng rồi. Em nói thật đấy!" Cô ấy sợ tôi và Lương Âm không tin nên giơ ngón tay lên thề với trời: "Em không hề lừa hai người. Nếu em nói dối một lời thì chắc chắn vĩnh viễn sẽ ai thèm lấy em!”
Tôi nhấp một ngụm cà phê và mỉm cười: "Sẽ không ai thèm lấy em.”
Lương Âm cũng hiểu ý của tôi: "Đúng vậy, sẽ không ai thèm lấy.”
Tôi nhìn gương mặt ưu sầu của Cao Nhất Mạt, ra vẻ bóng gió hỏi cô ấy: "Nhất Mạt, em cảm thấy anh trai chị là kiểu người gì?”
Cao Nhất Mạt suy nghĩ một chút, trả lời: "Ít nói, lạnh lùng và rất hung dữ.”
Tôi nghĩ anh trai của tôi quá thất bại rồi. Làm sao có thể để lại một hình tượng tệ hại như vậy trong tim cô gái nhỏ được chứ?
Thật ra tính tính của tôi và Ninh Tuần khá giống nhau, chúng tôi đều là kiểu người luôn che chở, yêu thương người trong nhà. Anh ấy thường hay nói nhiều và nghiêm khắc trước mặt tôi và Ninh Hàng là bởi vì anh ấy muốn bọn tôi trở nên tốt hơn thôi. Còn trước mặt những người khác, anh ấy vẫn luôn duy trì dáng vẻ ít nói và khuôn mặt lạnh lùng.
Lương Âm cũng mở miệng: "Nhất Mạt, em thích kiểu đàn ông như thế nào vậy?”
Cao Nhất Mạt không chút nghĩ ngợi nói ra: "Chỉ cần không hung dữ với em thì thế nào cũng được.”
Sau đó, tôi về mật thám cho Ninh Tuần biết những thông tin quân sự mà bản thân mình và Lương Âm đã do thám được từ miệng của Cao Nhất Mạt. Chẳng biết Ninh Tuần đã sử dụng đoạn theo đuổi gì mà không bao lâu sau, Ninh Tuần đã trói được cô gái nhỏ bên cạnh.
Tốc độ đó đủ khiến cho quần chúng hóng hớt tin tức là tôi và Ninh Hàng trợn mắt hốc mồm.
Một buổi tối nào đó.
Đường Đường ôm gối ngủ đứng trước cửa phòng tôi gõ cửa: "Cô ơi, cô ngủ chưa?”
"Cô chưa ngủ đâu, Đường Đường vào đi.”
Sau khi nhận được sự cho phép, Đường Đường đẩy cửa vào thò ra một cái đầu nhỏ rồi mỉm cười cười với tôi: "Cô ơi, tối nay con có thể ngủ với cô không?”
"Được chứ." Tôi ôm Đường Đường lên giường, đắp chăn cho cậu, sau đó tắt đèn: "Ngủ ngon nhé Đường Đường.”
"Cô cũng ngủ ngon nha.”
Vốn dĩ tối nay tôi chuẩn bị thức khuya cày phim ma nhưng bây giờ Đường Đường ở đây nên tất nhiên phải tạo dựng hình tượng người cô mẫu mực ngủ sớm dậy sớm trong lòng cháu mình rồi.
Nhưng tôi thường thức rất khuya nên nằm cứ trằn trọc trên giường khó vào giấc ngủ được. Tôi nhìn cậu nhóc yên lặng nhắm mắt ngủ bên cạnh, vì nghĩ rằng cậu đang ngủ nên lén lút mở điện thoại lên, điều chỉnh độ sáng màn hình đến mức thấp nhất.
Đường Đường chợt lên tiếng: "Cô...”
Rõ ràng tôi không làm gì trái lương tâm nhưng sau khi nghe Đường Đường gọi một tiếng “Cô” vẫn bị sợ tới mức lập tức ném điện thoại di động sang một bên, bộ dạng có tật giật mình: "Sao thế Đường Đường? Vì điện thoại của cô quá sáng làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của con đúng không?”
Đường Đường lắc đầu: "Cô ơi, con muốn hỏi cô một vấn đề.”
"Được thôi, con hỏi đi.”
"Cô ơi, bây giờ cô có cảm thấy buồn không?”
Tôi thấy khá tò mò: "Tại sao Đường Đường lại hỏi như vậy?”
Cậu nhóc nháy mắt: "Bố con nói ông nội có bà nội, bố có mẹ, bác cả có chị Nhất Mạt. Chỉ có một mình cô là một chó độc thân thôi. Bố nói cô thật sự rất đáng thương, bố sợ cô đau khổ đến mức không thể ngủ yên được nên muốn con đến ở cạnh cô nhiều hơn và an ủi trái tim bé bỏng bị tổn thương của cô.”
Tôi: "...”
Cái tên Ninh Hàng xấu xa này suốt ngày chỉ biết gây chuyện với tôi thôi.
Chó độc thân thì làm sao chứ?
Tôi vô cùng tự hào vì tôi độc thân đấy biết không hả?
Tôi rời giường lúc bốn giờ chiều trong khi Ninh Hàng dậy trễ hơn tôi một chút.
Hai chúng tôi một trước một sau ra khỏi phòng. Bước xuống phòng khách tầng một thì thấy mẹ Ninh đang làm sủi cảo.
Tôi đi tới ôm lấy eo mẹ Ninh, đưa mặt cọ tới cọ lui sau lưng bà giống như con mèo nhỏ: "Mẹ ơi, tối nay chúng ta ăn sủi cảo sao?”
"Đúng vậy, con có muốn phụ giúp mẹ không?”
"Có chứ." Tôi kéo Ninh Hàng cùng ngồi xuống: "Anh hai, chúng ta đi rửa tay thôi nào.”
Trong khi ba người chụm lại một chỗ cùng nhau làm sủi cảo thì Ninh Tuần đã về nhà.
Ninh Tuần rất hiếm khi về nhà sớm như vậy. Tất nhiên, trọng điểm ở đây là phía sau anh ấy vẫn mang theo cô gái tối qua.
Buổi sáng mẹ Ninh đã gặp cô gái kia. Thấy cô ấy bước vào, mẹ Ninh cực kỳ nhiệt tình kêu lên: "A Tuần và Mạt Mạt về rồi sao?”
Mạt Mạt?
Tôi bắt được từ trọng điểm, sau đó lặng lẽ trao đổi ánh mắt với Ninh Hàng.
Nửa đêm, tôi không ngủ được nên xuống lầu tìm bia trong tủ lạnh để uống thì tình cờ gặp Ninh Hàng vừa trở về sau khi tham gia xong một bữa tiệc ở ngoài. Vì vậy hai con người rảnh rỗi nhàm chán như chúng tôi lại bắt đầu tán dóc về chuyện của Ninh Tuần.
Nhưng chuyện này cũng không thể gọi là nhiều chuyện được mà phải gọi là quan tâm mới đúng. Chúng tôi chỉ đang quan tâm đến vấn đề tình cảm của anh trai mình thôi.
Tôi cầm lấy chai bia khẽ cụng vào ly nước chanh trong tay Ninh Hàng: "Anh hai, Mạt Mạt là ai thế?" Trong tiểu thuyết có đề cập đến chuyện Ninh Tuần có vị hôn thê nhưng trong đó không nói rõ tên vị hôn thê kia.
Vì vậy tôi không dám chắc chắn Mạt Mạt này có phải vị hôn thê của Ninh Tuần hay không nữa.
"Con gái riêng của chú Cao - bạn thân của bố, tên là Cao Nhất Mạt.”
"Anh đã sớm biết cô ấy rồi sao?”
Ninh Hàng lắc đầu: "Trước đây anh từng gặp cô ấy rồi nhưng mười năm không gặp, cô ấy đã thay đổi quá nhiều nên hôm qua vừa gặp anh không thể nhận ra được cô ấy.”
"Rốt cuộc cô ấy và anh cả có quan hệ gì...”
"Trước khi chú Cao qua đời có nhờ bố chăm sóc cho Mạt Mạt. Nhà họ Cao vẫn kiên quyết không thừa nhận thân phận của Nhất Mạt. Nhưng bố của chúng ta đã ủy quyền cho anh cả lâu rồi. Không chỉ giao công ty lại cho anh cả quản lý mà bố còn nhờ anh cả chăm sóc cho Mạt Mạt nữa.”
"Lúc trước vốn dĩ anh cả muốn mang Nhất Mạt về nhà họ Ninh chăm sóc. Nhưng Nhất Mạt tự biết thân phận của mình không tiện lắm nên không muốn gây ra ảnh hưởng không tốt cho nhà họ Ninh, dù có nói thế nào thì cô ấy vẫn chịu vào ở nhà họ Ninh. Sau đó, anh cả đã mua một căn nhà ở bên ngoài cho cô ấy và thuê thêm một người giúp việc nữa. Có điều cô nàng này tính tình bướng bỉnh, suốt thời gian cấp ba và đại học đều chỉ sống ở trường.
Sau khi tốt nghiệp vào năm ngoái, cô ấy thà tự mướn phòng bên ngoài còn hơn là ở nhà do anh cả mua cho.”
Cao Nhất Mạt làm việc trong lĩnh vực báo chí. Cô ấy là phóng viên chuyên mục tin tức của đài truyền hình thành phố Nam. Ngày thường cô ấy rất thích chạy nhảy khắp nơi để thu thập tin tức và tư liệu đời sống.
Đêm hôm đó Ninh Tuần tức giận mang cô ấy về nhà họ Ninh, hơn nữa sau đêm đó anh ấy ra lệnh buộc cô gái nhỏ phải sống ở nhà họ Ninh. Mỗi ngày khi tan làm ra về từ đài truyền hình thì nơi đầu tiên cô ấy trở về phải là nhà họ Ninh. Nếu cô ấy không chịu thực hiện thì sau này không được bước vào nhà họ Ninh dù chỉ là một bước và cũng không cần đến gặp anh ấy nữa.
Thế mà điều này lại khiến cho cô gái nhỏ sợ hãi đến mức mỗi ngày khi tan tầm đều cố gắng chạy về nhà họ Ninh thật sớm.
Sau đó từ cái miệng nhiều chuyện của Ninh Hàng, tôi biết được nguyên nhân đêm đó Ninh Tuần tức giận là vì Cao Nhất Mạt lừa gạt anh ấy mất tích suốt một ngày để bí mật điều tra một sòng bạc dưới lòng đất.
Vì vậy nên Ninh Tuần nổi giận đùng đùng.
Tất cả mọi người ở nhà họ Ninh gia đều biết rõ tình trạng hiện tại giữa Ninh Tuần và Cao Nhất Mạt là như thế nào.
Duy chỉ có đương sự vẫn không rõ ràng lắm.
Cuối tuần, Cao Nhất Mạt hẹn tôi và Lương Âm cùng ra ngoài xem phim. Sau khi xem phim xong, ba người chúng tôi đến một cửa hàng bánh ngọt. Sau đó cô ấy ngồi xuống trút hết mọi sự bất bình trong lòng với hai người bọn tôi.
Cao Nhất Mạt: "Em cảm thấy anh Ninh Tuần rất hung dữ.”
Cao Nhất Mạt: "Hơn nữa, anh ấy rất thích quản lý em.
Năm nay em đã hai mươi ba tuổi rồi, em không còn nhỏ nữa. Thế nhưng trong mắt anh ấy, em vẫn chỉ là cô bé mười ba tuổi giống mười năm trước!”
Cao Nhất Mạt: "Hơn nữa, anh ấy luôn thích cho em tiền tiêu vặt. Chị Lương Âm, chị Ninh Duệ, em không thiếu tiền mà. Tiền lương của em đủ cho em dùng rồi. Em nói thật đấy!" Cô ấy sợ tôi và Lương Âm không tin nên giơ ngón tay lên thề với trời: "Em không hề lừa hai người. Nếu em nói dối một lời thì chắc chắn vĩnh viễn sẽ ai thèm lấy em!”
Tôi nhấp một ngụm cà phê và mỉm cười: "Sẽ không ai thèm lấy em.”
Lương Âm cũng hiểu ý của tôi: "Đúng vậy, sẽ không ai thèm lấy.”
Tôi nhìn gương mặt ưu sầu của Cao Nhất Mạt, ra vẻ bóng gió hỏi cô ấy: "Nhất Mạt, em cảm thấy anh trai chị là kiểu người gì?”
Cao Nhất Mạt suy nghĩ một chút, trả lời: "Ít nói, lạnh lùng và rất hung dữ.”
Tôi nghĩ anh trai của tôi quá thất bại rồi. Làm sao có thể để lại một hình tượng tệ hại như vậy trong tim cô gái nhỏ được chứ?
Thật ra tính tính của tôi và Ninh Tuần khá giống nhau, chúng tôi đều là kiểu người luôn che chở, yêu thương người trong nhà. Anh ấy thường hay nói nhiều và nghiêm khắc trước mặt tôi và Ninh Hàng là bởi vì anh ấy muốn bọn tôi trở nên tốt hơn thôi. Còn trước mặt những người khác, anh ấy vẫn luôn duy trì dáng vẻ ít nói và khuôn mặt lạnh lùng.
Lương Âm cũng mở miệng: "Nhất Mạt, em thích kiểu đàn ông như thế nào vậy?”
Cao Nhất Mạt không chút nghĩ ngợi nói ra: "Chỉ cần không hung dữ với em thì thế nào cũng được.”
Sau đó, tôi về mật thám cho Ninh Tuần biết những thông tin quân sự mà bản thân mình và Lương Âm đã do thám được từ miệng của Cao Nhất Mạt. Chẳng biết Ninh Tuần đã sử dụng đoạn theo đuổi gì mà không bao lâu sau, Ninh Tuần đã trói được cô gái nhỏ bên cạnh.
Tốc độ đó đủ khiến cho quần chúng hóng hớt tin tức là tôi và Ninh Hàng trợn mắt hốc mồm.
Một buổi tối nào đó.
Đường Đường ôm gối ngủ đứng trước cửa phòng tôi gõ cửa: "Cô ơi, cô ngủ chưa?”
"Cô chưa ngủ đâu, Đường Đường vào đi.”
Sau khi nhận được sự cho phép, Đường Đường đẩy cửa vào thò ra một cái đầu nhỏ rồi mỉm cười cười với tôi: "Cô ơi, tối nay con có thể ngủ với cô không?”
"Được chứ." Tôi ôm Đường Đường lên giường, đắp chăn cho cậu, sau đó tắt đèn: "Ngủ ngon nhé Đường Đường.”
"Cô cũng ngủ ngon nha.”
Vốn dĩ tối nay tôi chuẩn bị thức khuya cày phim ma nhưng bây giờ Đường Đường ở đây nên tất nhiên phải tạo dựng hình tượng người cô mẫu mực ngủ sớm dậy sớm trong lòng cháu mình rồi.
Nhưng tôi thường thức rất khuya nên nằm cứ trằn trọc trên giường khó vào giấc ngủ được. Tôi nhìn cậu nhóc yên lặng nhắm mắt ngủ bên cạnh, vì nghĩ rằng cậu đang ngủ nên lén lút mở điện thoại lên, điều chỉnh độ sáng màn hình đến mức thấp nhất.
Đường Đường chợt lên tiếng: "Cô...”
Rõ ràng tôi không làm gì trái lương tâm nhưng sau khi nghe Đường Đường gọi một tiếng “Cô” vẫn bị sợ tới mức lập tức ném điện thoại di động sang một bên, bộ dạng có tật giật mình: "Sao thế Đường Đường? Vì điện thoại của cô quá sáng làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của con đúng không?”
Đường Đường lắc đầu: "Cô ơi, con muốn hỏi cô một vấn đề.”
"Được thôi, con hỏi đi.”
"Cô ơi, bây giờ cô có cảm thấy buồn không?”
Tôi thấy khá tò mò: "Tại sao Đường Đường lại hỏi như vậy?”
Cậu nhóc nháy mắt: "Bố con nói ông nội có bà nội, bố có mẹ, bác cả có chị Nhất Mạt. Chỉ có một mình cô là một chó độc thân thôi. Bố nói cô thật sự rất đáng thương, bố sợ cô đau khổ đến mức không thể ngủ yên được nên muốn con đến ở cạnh cô nhiều hơn và an ủi trái tim bé bỏng bị tổn thương của cô.”
Tôi: "...”
Cái tên Ninh Hàng xấu xa này suốt ngày chỉ biết gây chuyện với tôi thôi.
Chó độc thân thì làm sao chứ?
Tôi vô cùng tự hào vì tôi độc thân đấy biết không hả?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook