Hãn Thích
-
Quyển 1 - Chương 397-1: Thay đổi lịch sử (2) (1)
Lư Dục lĩnh mệnh ra đi, Lưu Sấm đang muốn nói thêm mấy câu chợt thấy có người đang kéo y phục của hắn...
Quay đầu xem, chỉ thấy Đổng Phi giương mắt nhìn hắn đầy chờ mong: - Thúc thúc, cháu đói bụng!
Lưu Sấm vỗ trán một cái, chỉ biết lo bàn bạc nói chuyện, lại quên mất từ Nghiệp Thành trở về đến bây giờ, Đổng Phi còn chưa có hạt cơm nào vào bụng.
Tên đại tiểu tử này trông to con như vậy, chắc sức ăn cũng không ít.
Lưu Sấm cười nói: - A Sửu không vội, ta sẽ sai người chuẩn bị đồ ăn cho cháu.
Hắn gọi Lý Dật Phong, để y đi bảo hỏa đầu quân (lính cấp dưỡng) nấu cơm.
Chỉ trong chốc lát, hoả đầu quân liền mang đến một con sơn dương vừa nướng chín tới… Nhìn miếng thịt sơn dương với lớp da cháy sém và những thớ thịt mềm mại, Lưu Sấm cũng có chút không thể cưỡng lại được, liền chuẩn bị cùng đám người Hứa Chử vừa ăn vừa nói chuyện. Ai mà ngờ đến sức ăn của Đổng Phi thật là kinh người. Sức ăn của Lưu Sấm và Hứa Chử Bàng Đức đều không nhỏ, Lục Tốn mặc dù là người đọc sách nhưng cũng luyện kiếm đã lâu, lượng cơm ăn vào cũng không thể khinh thường. Bốn người ăn khỏe ngồi cùng một chỗ, còn chưa ăn được mấy miếng thịt dê, cả một cái đùi sau của con dê đã nằm gọn trong bụng Đổng Phi, chỉ còn lại một khúc xương trơ trọi.
Hứa Chử nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm, theo bản năng nuốt nước miếng một cái.
- Thứ này hương vị cũng bình thường, không hiểu tại sao thấy tiểu tử ăn lại thấy ngon lành đến vậy?
Lưu Sấm không kìm nổi cười ha ha, gọi Lý Dật Phong nói: - Hàm Ngưu, bảo hoả đầu quân nướng thêm một con dê nữa… ta thấy một con dê này còn chưa đủ cho A Sửu no bụng!
Người này thần lực kinh người, sức ăn cũng kinh người không kém.
Nhìn cậu ăn đến ngon lành, cả mặt đều vấy mỡ, không hiểu tại sao trong lòng bốn người Lưu Sấm lại cảm nhận được một tia ấm áp.
Lưu Sấm nhớ tới Lưu Dũng!
Năm đó ở huyện Cù, chính mình cũng có chuyện buồn bực vùi đầu vào ăn, có phải Lưu Dũng cũng đã từng nhìn mình như thế này không?
Nếu không phải Lưu Sấm mưu đồ Giao Châu, không biết chừng đã sớm để Lưu Dũng trở về...
- Đúng rồi, sáng mai, phái người đem linh cữu của lão phu nhân đến Hà Gian, giao cho Tuấn Nghệ an bài.
Y là người Hà Gian, hiểu roc tình hình Hà Gian, khẳng định biết phần mộ Đổng gia ở chỗ nào. Để cho y phụ trách xử lý việc này, an tang ổn thỏa cho lão phu nhân.
Ừm, trên bia mộ này liền viết Đổng môn hiền thê…
Lưu Sấm đột nhiên nhớ ra hắn cũng không biết tên của lão phu nhân này.
Vì thế quay đầu hỏi Đổng Phi, nhưng câu trả lời của Đổng Phi lại khiến hắn dở khóc dở cười.
- Tên của mẹ ta? Mẹ chính là mẹ thôi, ta cũng không biết nữa.
Đổng Phi thậm chí không biết cả mẹ mình họ gì, lại khiến Lưu Sấm rơi vào tình huống khó xử.
Nhưng thật ra Lục Tốn một bên thấy Lưu Sấm khó xử, liền mở miệng nói: Hiếu Nhân hoàng hậu nói ra thì không phải phú hộ Hà Gian, chỉ là con gái trong một gia đình bình thường… Tuy nhiên bà gả cho Giải Độc Đình hầu làm vợ, mà hoàng thúc lại yêu mến A Sửu như vậy, thế thì cứ dứt khoát cho lão phu nhân một thân phận có thể diện.
Không bằng lấy họ Lưu, như vậy quan hệ giữa A Sửu và hoàng thúc chẳng phải là càng thêm thân cận?
Lưu Sấm ngẩn ra, chợt mừng rỡ.
Loại sự tình như là ban thưởng họ trong lịch sử cũng ít khi thấy, gia cảnh của lão phu nhân phỏng chừng cũng không phải quá tốt, đến bây giờ chắc cũng không còn thân nhân, vậy cứ để nàng mang họ Lưu, coi như là bồi thường cho bà bao nhiêu năm nay ngậm đắng nuốt cay nuôi nấng Đổng Phi. Ừm, vậy cứ gọi là Đổng môn Lưu thị là được.
Ban đêm Đổng Phi không dám ngủ một mình.
Lưu Sấm đành phải sai người trải thêm một tấm đệm trong trướng, Đổng Phi liền ngủ trên tấm đệm ấy.
Còn chưa đến nửa đêm tên đại tiểu tử này đã ngáy như sấm.
Lưu Sấm ngồi ở trên giường, nhìn Đổng Phi đang nằm ngáy o o cũng cảm thấy bất đắc dĩ... nếu Đổng Phi hiện tại ỷ lại vào mình như vậy, sau này sẽ rất phiền phức.
Nhìn thấy Đổng Phi đá văng chăn đi, Lưu Sấm lắc đầu, đứng dậy tiến đắp lại chăn cho cậu.
Thôi vậy, dù sao cũng để cậu đi cùng… Có một người hầu cận như vậy ở bên, những ngày tháng đánh giặc sau này lại có thể có được giấc ngủ yên ổn.
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Ngày thứ hai, Viên Thượng phái người đến nói với Lưu Sấm, mời hắn đóng quân ở thành Bình Dương.
Nghe tin tức này, Lưu Sấm lại ngẩn ra.
Không phải nói để ta trấn thủ Võ thành sao? Sao có thể đột nhiên thay đổi chủ ý?
Nghĩ lại một chút hắn liền hiểu nguyên nhân trong đo. Chuyện này chỉ sợ không thiếu được Phùng Kỷ ở bên trong xúi giục… Lưu Sấm đáp ứng bảo vệ huyết mạch của Viên Thiệu, Phùng Kỷ cũng theo đó có qua có lại, để Lưu Sấm đóng quân ở thành Bình Dương. Song phương đến nay là quan hệ hợp tác, nếu như để Lưu Sấm đóng quân ở Võ thành mà nói thì… lương thảo đồ quân nhu đều chịu khống chế của Nghiệp thành. Khi Viên Thượng ở Bình Dương thì còn được, nếu là Viên Thượng không ở Bình Dương, chỉ sợ sẽ có người âm thầm giở trò. Phùng Kỷ đương nhiên sẽ không vì chuyện này mà làm hỏng giao tình giữa hai nhà. Từ nhất thì trước mắt Lưu Sấm đối với Viên Thượng chính là một sự giúp đỡ thiết yếu. Cho dù là để Lưu Sấm đóng ở Bình Dương thì đã tính là gì?
Sau khi Lưu Sấm hiểu được không khỏi bật cười.
Sầm Bích nguyện ý đưa người nhà đến U Châu, Lưu Sấm chợt yên lòng.
Tuy rằng y hiện tại không được trọng dụng, chỉ là một Giáo úy ở cửa đông rất bình thường, nhưng lại là một cái đinh mà Lưu Sấm cắm ở Nghiệp thành.
Xem ra, Sầm Bích cũng cũng đã suy nghĩ thông suốt rồi!
Như vậy thì tốt, có Sầm Bích ở đấy, cho dù chỉ là gió thổi cỏ lay trong Nghiệp thành cũng không giấu nổi tai mắt của Lưu Sấm.
Lưu Sấm lại để thêm Lư Dục vào thành đem báu vật cấp cho Lư Dật mười dật hoàng kim (khoảng 200 lượng vàng), coi như là phần thưởng của Lưu Sấm cho sự góp sức của Sầm Bích…
Sau đó hắn lại tìm đến một đội xe ngựa ở Nghiệp thành.
Xe ngựa này vốn là do Hoàng các thăm dò được nhưng Lưu Sấm lại giả vờ làm không biết, thuê đối phương đưa linh cữu của lão phu nhân đến Hà Gian, đồng thời người nhà của Sầm Bích cũng chà trộn lẫn vào trong đó, bí mật rời khỏi Nghiệp Thành. Vốn Lưu Sấm cũng muốn Đổng Phi cùng về, nhưng Đổng Phi lại không muốn.
Lão phu nhân lúc lâm chung muốn cậu đi theo Lưu Sấm, cũng khiến cho Lưu Sấm nói thế nào cũng không thuyết phục được Đổng Phi.
Nếu đã vậy thì cứ để cậu ở lại bên mình vậy.
Tên đại tiểu tử này tính tình cuồng bạo, chẳng may khi an tang lại làm loạn lên, chỉ sợ sẽ không có ai áp chế được cậu.
Sau khi an bài mọi chuyện thỏa đáng, Lưu Sấm liền phải dời người đến Bình Dương.
Tuy nhiên trước khi xuất phát, Lưu Sấm lại nhớ tới ba cái túi gấm của Gia Cát Lượng, vì thế lấy một túi mở ra, đã thấy trên túi gấm viết: Huynh trưởng sau khi tới Nghiệp Thành không thể đóng quân ở Nghiệp Thành. Nghiệp Thành tình hình phức tạp, huynh trưởng khó có thể khống chế, tốt nhất là cố gắng hết sức rời khỏi Nghiệp thành, đóng quân đơn độc.
Lưu Sấm xem xong không khỏi cười.
Xem ra, Gia Cát Lượng đã đoán ra mình sẽ mở chiếc túi gấm này vào lúc sắp rời khỏi Nghiệp Thành.
Nhưng y nói không sai, bản thân ở lại Nghiệp thành không có tác dụng gì cả… Rất nhiều chuyện cũng khó có thể triển khai ngay trước mắt người khác được.
Được, đi thành Bình Dương dường như là một lựa chọn tốt!
+++++++++++++++++++++++++++++++++
Quay đầu xem, chỉ thấy Đổng Phi giương mắt nhìn hắn đầy chờ mong: - Thúc thúc, cháu đói bụng!
Lưu Sấm vỗ trán một cái, chỉ biết lo bàn bạc nói chuyện, lại quên mất từ Nghiệp Thành trở về đến bây giờ, Đổng Phi còn chưa có hạt cơm nào vào bụng.
Tên đại tiểu tử này trông to con như vậy, chắc sức ăn cũng không ít.
Lưu Sấm cười nói: - A Sửu không vội, ta sẽ sai người chuẩn bị đồ ăn cho cháu.
Hắn gọi Lý Dật Phong, để y đi bảo hỏa đầu quân (lính cấp dưỡng) nấu cơm.
Chỉ trong chốc lát, hoả đầu quân liền mang đến một con sơn dương vừa nướng chín tới… Nhìn miếng thịt sơn dương với lớp da cháy sém và những thớ thịt mềm mại, Lưu Sấm cũng có chút không thể cưỡng lại được, liền chuẩn bị cùng đám người Hứa Chử vừa ăn vừa nói chuyện. Ai mà ngờ đến sức ăn của Đổng Phi thật là kinh người. Sức ăn của Lưu Sấm và Hứa Chử Bàng Đức đều không nhỏ, Lục Tốn mặc dù là người đọc sách nhưng cũng luyện kiếm đã lâu, lượng cơm ăn vào cũng không thể khinh thường. Bốn người ăn khỏe ngồi cùng một chỗ, còn chưa ăn được mấy miếng thịt dê, cả một cái đùi sau của con dê đã nằm gọn trong bụng Đổng Phi, chỉ còn lại một khúc xương trơ trọi.
Hứa Chử nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm, theo bản năng nuốt nước miếng một cái.
- Thứ này hương vị cũng bình thường, không hiểu tại sao thấy tiểu tử ăn lại thấy ngon lành đến vậy?
Lưu Sấm không kìm nổi cười ha ha, gọi Lý Dật Phong nói: - Hàm Ngưu, bảo hoả đầu quân nướng thêm một con dê nữa… ta thấy một con dê này còn chưa đủ cho A Sửu no bụng!
Người này thần lực kinh người, sức ăn cũng kinh người không kém.
Nhìn cậu ăn đến ngon lành, cả mặt đều vấy mỡ, không hiểu tại sao trong lòng bốn người Lưu Sấm lại cảm nhận được một tia ấm áp.
Lưu Sấm nhớ tới Lưu Dũng!
Năm đó ở huyện Cù, chính mình cũng có chuyện buồn bực vùi đầu vào ăn, có phải Lưu Dũng cũng đã từng nhìn mình như thế này không?
Nếu không phải Lưu Sấm mưu đồ Giao Châu, không biết chừng đã sớm để Lưu Dũng trở về...
- Đúng rồi, sáng mai, phái người đem linh cữu của lão phu nhân đến Hà Gian, giao cho Tuấn Nghệ an bài.
Y là người Hà Gian, hiểu roc tình hình Hà Gian, khẳng định biết phần mộ Đổng gia ở chỗ nào. Để cho y phụ trách xử lý việc này, an tang ổn thỏa cho lão phu nhân.
Ừm, trên bia mộ này liền viết Đổng môn hiền thê…
Lưu Sấm đột nhiên nhớ ra hắn cũng không biết tên của lão phu nhân này.
Vì thế quay đầu hỏi Đổng Phi, nhưng câu trả lời của Đổng Phi lại khiến hắn dở khóc dở cười.
- Tên của mẹ ta? Mẹ chính là mẹ thôi, ta cũng không biết nữa.
Đổng Phi thậm chí không biết cả mẹ mình họ gì, lại khiến Lưu Sấm rơi vào tình huống khó xử.
Nhưng thật ra Lục Tốn một bên thấy Lưu Sấm khó xử, liền mở miệng nói: Hiếu Nhân hoàng hậu nói ra thì không phải phú hộ Hà Gian, chỉ là con gái trong một gia đình bình thường… Tuy nhiên bà gả cho Giải Độc Đình hầu làm vợ, mà hoàng thúc lại yêu mến A Sửu như vậy, thế thì cứ dứt khoát cho lão phu nhân một thân phận có thể diện.
Không bằng lấy họ Lưu, như vậy quan hệ giữa A Sửu và hoàng thúc chẳng phải là càng thêm thân cận?
Lưu Sấm ngẩn ra, chợt mừng rỡ.
Loại sự tình như là ban thưởng họ trong lịch sử cũng ít khi thấy, gia cảnh của lão phu nhân phỏng chừng cũng không phải quá tốt, đến bây giờ chắc cũng không còn thân nhân, vậy cứ để nàng mang họ Lưu, coi như là bồi thường cho bà bao nhiêu năm nay ngậm đắng nuốt cay nuôi nấng Đổng Phi. Ừm, vậy cứ gọi là Đổng môn Lưu thị là được.
Ban đêm Đổng Phi không dám ngủ một mình.
Lưu Sấm đành phải sai người trải thêm một tấm đệm trong trướng, Đổng Phi liền ngủ trên tấm đệm ấy.
Còn chưa đến nửa đêm tên đại tiểu tử này đã ngáy như sấm.
Lưu Sấm ngồi ở trên giường, nhìn Đổng Phi đang nằm ngáy o o cũng cảm thấy bất đắc dĩ... nếu Đổng Phi hiện tại ỷ lại vào mình như vậy, sau này sẽ rất phiền phức.
Nhìn thấy Đổng Phi đá văng chăn đi, Lưu Sấm lắc đầu, đứng dậy tiến đắp lại chăn cho cậu.
Thôi vậy, dù sao cũng để cậu đi cùng… Có một người hầu cận như vậy ở bên, những ngày tháng đánh giặc sau này lại có thể có được giấc ngủ yên ổn.
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Ngày thứ hai, Viên Thượng phái người đến nói với Lưu Sấm, mời hắn đóng quân ở thành Bình Dương.
Nghe tin tức này, Lưu Sấm lại ngẩn ra.
Không phải nói để ta trấn thủ Võ thành sao? Sao có thể đột nhiên thay đổi chủ ý?
Nghĩ lại một chút hắn liền hiểu nguyên nhân trong đo. Chuyện này chỉ sợ không thiếu được Phùng Kỷ ở bên trong xúi giục… Lưu Sấm đáp ứng bảo vệ huyết mạch của Viên Thiệu, Phùng Kỷ cũng theo đó có qua có lại, để Lưu Sấm đóng quân ở thành Bình Dương. Song phương đến nay là quan hệ hợp tác, nếu như để Lưu Sấm đóng quân ở Võ thành mà nói thì… lương thảo đồ quân nhu đều chịu khống chế của Nghiệp thành. Khi Viên Thượng ở Bình Dương thì còn được, nếu là Viên Thượng không ở Bình Dương, chỉ sợ sẽ có người âm thầm giở trò. Phùng Kỷ đương nhiên sẽ không vì chuyện này mà làm hỏng giao tình giữa hai nhà. Từ nhất thì trước mắt Lưu Sấm đối với Viên Thượng chính là một sự giúp đỡ thiết yếu. Cho dù là để Lưu Sấm đóng ở Bình Dương thì đã tính là gì?
Sau khi Lưu Sấm hiểu được không khỏi bật cười.
Sầm Bích nguyện ý đưa người nhà đến U Châu, Lưu Sấm chợt yên lòng.
Tuy rằng y hiện tại không được trọng dụng, chỉ là một Giáo úy ở cửa đông rất bình thường, nhưng lại là một cái đinh mà Lưu Sấm cắm ở Nghiệp thành.
Xem ra, Sầm Bích cũng cũng đã suy nghĩ thông suốt rồi!
Như vậy thì tốt, có Sầm Bích ở đấy, cho dù chỉ là gió thổi cỏ lay trong Nghiệp thành cũng không giấu nổi tai mắt của Lưu Sấm.
Lưu Sấm lại để thêm Lư Dục vào thành đem báu vật cấp cho Lư Dật mười dật hoàng kim (khoảng 200 lượng vàng), coi như là phần thưởng của Lưu Sấm cho sự góp sức của Sầm Bích…
Sau đó hắn lại tìm đến một đội xe ngựa ở Nghiệp thành.
Xe ngựa này vốn là do Hoàng các thăm dò được nhưng Lưu Sấm lại giả vờ làm không biết, thuê đối phương đưa linh cữu của lão phu nhân đến Hà Gian, đồng thời người nhà của Sầm Bích cũng chà trộn lẫn vào trong đó, bí mật rời khỏi Nghiệp Thành. Vốn Lưu Sấm cũng muốn Đổng Phi cùng về, nhưng Đổng Phi lại không muốn.
Lão phu nhân lúc lâm chung muốn cậu đi theo Lưu Sấm, cũng khiến cho Lưu Sấm nói thế nào cũng không thuyết phục được Đổng Phi.
Nếu đã vậy thì cứ để cậu ở lại bên mình vậy.
Tên đại tiểu tử này tính tình cuồng bạo, chẳng may khi an tang lại làm loạn lên, chỉ sợ sẽ không có ai áp chế được cậu.
Sau khi an bài mọi chuyện thỏa đáng, Lưu Sấm liền phải dời người đến Bình Dương.
Tuy nhiên trước khi xuất phát, Lưu Sấm lại nhớ tới ba cái túi gấm của Gia Cát Lượng, vì thế lấy một túi mở ra, đã thấy trên túi gấm viết: Huynh trưởng sau khi tới Nghiệp Thành không thể đóng quân ở Nghiệp Thành. Nghiệp Thành tình hình phức tạp, huynh trưởng khó có thể khống chế, tốt nhất là cố gắng hết sức rời khỏi Nghiệp thành, đóng quân đơn độc.
Lưu Sấm xem xong không khỏi cười.
Xem ra, Gia Cát Lượng đã đoán ra mình sẽ mở chiếc túi gấm này vào lúc sắp rời khỏi Nghiệp Thành.
Nhưng y nói không sai, bản thân ở lại Nghiệp thành không có tác dụng gì cả… Rất nhiều chuyện cũng khó có thể triển khai ngay trước mắt người khác được.
Được, đi thành Bình Dương dường như là một lựa chọn tốt!
+++++++++++++++++++++++++++++++++
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook