Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu
-
Chương 9: Bắt sống
Hai người cùng duy trì trầm mặc, Triệu Tử Tu híp mắt lại, tùy ý đánh giá cái cô gái này. Hắn vạn lần không nghĩ tới Phượng Nghiêu có thể phái một nữ nhân làm nhiệm vụ lần này, hiện tại không chỉ cảm thấy nữ nhân này ý nghĩ linh hoạt, thủ pháp cao minh, cũng bội phục nghị lực của nàng, nếu như không phải ngực nàng áp vào sau lưng hắn truyền đến cảm giác mềm mại, hắn thực hoài nghi người này đến cùng có phải là nữ nhân hay không.
Rõ ràng đã bị thương thành đầy người, nhưng lại có nghị lực tiếp tục đi đường?
Hắc chiến mã hí lên một tiếng, Bạch Hiểu Tình liền kéo dây cương, không đợi Triệu Tử Tu có phản ứng, đã bị nàng hung hăng kéo xuống ngựa.
Triệu Tử Tu lạnh lùng đứng dậy."Nữ nhân, ngươi có biết bổn vương là ai không?" Khí thế áp người, khí thế khiếp người trên người hắn là do giết người nhiều mà có.
Bạch Hiểu Tình nhíu mày, từ trên lưng ngựa nhìn xuống hắn."Một người đáng chết như ngươi lại có thể vô pháp giết người."
Hắn sửng sốt, đột nhiên cười ha ha, tiếng cười thật là sảng khoái, "Nữ nhân, ngươi lần đầu gặp bổn vương lại dám nói như thế."
Nàng hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, rồi sau đó hai chân kẹp lưng ngựa, chiến mã hí lên một tiếng rồi chạy như điên, thanh âm của nàng lại vang lên."Ác giả ác báo, Lệ Vương tự giải quyết cho tốt." Trong chớp mắt liền không thấy bóng người.
Triệu Tử Tu sửng sốt, ý cười gợi lên khóe miệng, ánh mắt trêu tức! Ác giả ác báo? Tốt! Nữ nhân, ngươi là người đầu tiên dám can đảm nói bổn vương như vậy!
Chỉ là, ngươi cảm thấy ngươi có thể thuận lợi rời đi sao!?
Nhìn bóng ngựa dần dần đi xa, Triệu Tử Tu lạnh lùng nhếch môi, ngựa của hắn cũng không phải bất luận kẻ nào đều có thể cưỡi, con ngựa này đã trung thành với hắn được một thời gian, cho dù trong lúc nhất thời thừa nhận nàng, nhưng chung quy hắn mới là chủ nhân của nó.
Nháy mắt, con ngựa lập tức dựng lên, mà người trên ngựa, liền cứ như vậy bị quăng xuống dưới!
"Ngươi!"
Lúc cùng Triệu Tử Tu đối chiến Bạch Hiểu Tình đã bị bị nội thương không nhẹ, tới bây giờ, thương thế có nghiêm trọng hơn một chút, nàng phẫn nộ nhìn Triệu Tử Tu, thật không ngờ tên này sẽ đánh lén nàng!
"Bổn vương khi nào nói muốn thả ngươi đi? Đã có lá gan kiềm kẹp bổn vương, như vậy nên chuẩn bị sẵn tâm lý trả giá cho việc này!"
Triệu Tử Tu cũng không phải là người lương thiện gì, đời này không ai dám nói hắn lương thiện, nữ nhân to gan lớn mật này đã dám kiềm kẹp hắn, như vậy liền chuẩn bị nhận trừng phạt đi!
Hơn nữa cái cô gái này laij làm hắn hứng thú, hắn thế nào lại dễ dàng để nàng rời đi!
"Thuộc hạ vô năng, thỉnh Vương gia trách phạt." đồng thanh đáp.
Triệu Tử Tu chậm rãi xoay người, cả người tản ra khí thế vương giả khiến mọi người đều tái mặt.
Hắn không nói, tùy tiện đi qua xoay người lên ngựa, động tác lưu loát tiêu sái, lạnh lùng liếc thị vệ một cái, nhàn nhạt nói, "Đem nàng mang theo, hồi kinh!"
............
"Vương gia, nữ nhân kia..."
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Triệu Tử Tu, thị vệ run run một chút, dè dặt cẩn trọng xem chủ tử, không biết kế tiếp nên nói gì.
Lúc nãy bọn họ thấy trong mắt chủ tử có hứng thú với nàng, nhưng bọn hắn không rõ là, vì sao giờ phút này chủ tử lại thấy chết không cứu?
" Nữ nhân này hơi thở càng ngày càng yếu, nếu tiếp tục ở lại, chỉ sợ sẽ mất mạng."
Thị vệ không rõ, chủ tử muốn đem người này trở về, nhưng bị trọng thương như vậy cũng không trị liệu cho nàng, rốt cuộc là vì sao?
"Còn mấy ngày thì hồi phủ?"
Triệu Tử Tu ngẩng đầu nhìn thị vệ liếc mắt một cái, nhàn nhạt hỏi.
"Hồi vương gia, còn ba ngày."
"Nàng có thể kiên trì trong ba ngày không?"
"Có thể, nhưng không thể cam đoan về sau sẽ không để lại di chứng."
Bởi vì Bạch Hiểu Tình mất máu quá nhiều, lại thêm vào điều kiện chữa bệnh không có, tình huống của nàng tuy rằng tạm thời sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lại không biết về sau có khỏi hẳn hay không.
"Không ngại."
Xem là sủng vật để tiêu khiển cũng không tồi, không có móng vuốt sắc bén, là một chuyện tốt, ít nhất không cần lo lắng phòng bị.
Thị vệ hiểu ý tứ chủ tử nhà mình, yên lặng lui ra, cảm thấy có chút vì vị cô nương kia mà lo lắng, nàng thật sự có thể kiên trì ba ngày sao?
"Ba ngày sau hồi Vương phủ bổn vương sẽ cho người trị liệu, nhưng có thể sống hay không liền nhìn tạo hóa ngươi rồi."
Thanh âm Triệu Tử Tu nhàn nhạt, để lộ ra một tia lãnh ý, lần này sự việc ở Mạc Bắc náo đến thật lớn, nếu trên đường lại vì nàng chữa thương, chỉ sợ tất cả mọi người sẽ biết lần này ám sát này cùng hắn có liên quan.
Có rất nhiều việc bình thường không là gì nhưng một khi dính tới hắn sẽ mang đến cho hắn nhiều phiền toái, cho nên, hắn tuyệt đối sẽ không vì một nữ nhân mà đem đến phiền toái cho bản thân.
"Kế tiếp liền xem mệnh của ngươi."
Nhìn Bạch Hiểu Tình hôn mê, khóe miệng khó được gợi lên một độ cong, không biết cô gái này có thể làm cho hắn cảm thấy hứng thú bao lâu!
Rõ ràng đã bị thương thành đầy người, nhưng lại có nghị lực tiếp tục đi đường?
Hắc chiến mã hí lên một tiếng, Bạch Hiểu Tình liền kéo dây cương, không đợi Triệu Tử Tu có phản ứng, đã bị nàng hung hăng kéo xuống ngựa.
Triệu Tử Tu lạnh lùng đứng dậy."Nữ nhân, ngươi có biết bổn vương là ai không?" Khí thế áp người, khí thế khiếp người trên người hắn là do giết người nhiều mà có.
Bạch Hiểu Tình nhíu mày, từ trên lưng ngựa nhìn xuống hắn."Một người đáng chết như ngươi lại có thể vô pháp giết người."
Hắn sửng sốt, đột nhiên cười ha ha, tiếng cười thật là sảng khoái, "Nữ nhân, ngươi lần đầu gặp bổn vương lại dám nói như thế."
Nàng hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, rồi sau đó hai chân kẹp lưng ngựa, chiến mã hí lên một tiếng rồi chạy như điên, thanh âm của nàng lại vang lên."Ác giả ác báo, Lệ Vương tự giải quyết cho tốt." Trong chớp mắt liền không thấy bóng người.
Triệu Tử Tu sửng sốt, ý cười gợi lên khóe miệng, ánh mắt trêu tức! Ác giả ác báo? Tốt! Nữ nhân, ngươi là người đầu tiên dám can đảm nói bổn vương như vậy!
Chỉ là, ngươi cảm thấy ngươi có thể thuận lợi rời đi sao!?
Nhìn bóng ngựa dần dần đi xa, Triệu Tử Tu lạnh lùng nhếch môi, ngựa của hắn cũng không phải bất luận kẻ nào đều có thể cưỡi, con ngựa này đã trung thành với hắn được một thời gian, cho dù trong lúc nhất thời thừa nhận nàng, nhưng chung quy hắn mới là chủ nhân của nó.
Nháy mắt, con ngựa lập tức dựng lên, mà người trên ngựa, liền cứ như vậy bị quăng xuống dưới!
"Ngươi!"
Lúc cùng Triệu Tử Tu đối chiến Bạch Hiểu Tình đã bị bị nội thương không nhẹ, tới bây giờ, thương thế có nghiêm trọng hơn một chút, nàng phẫn nộ nhìn Triệu Tử Tu, thật không ngờ tên này sẽ đánh lén nàng!
"Bổn vương khi nào nói muốn thả ngươi đi? Đã có lá gan kiềm kẹp bổn vương, như vậy nên chuẩn bị sẵn tâm lý trả giá cho việc này!"
Triệu Tử Tu cũng không phải là người lương thiện gì, đời này không ai dám nói hắn lương thiện, nữ nhân to gan lớn mật này đã dám kiềm kẹp hắn, như vậy liền chuẩn bị nhận trừng phạt đi!
Hơn nữa cái cô gái này laij làm hắn hứng thú, hắn thế nào lại dễ dàng để nàng rời đi!
"Thuộc hạ vô năng, thỉnh Vương gia trách phạt." đồng thanh đáp.
Triệu Tử Tu chậm rãi xoay người, cả người tản ra khí thế vương giả khiến mọi người đều tái mặt.
Hắn không nói, tùy tiện đi qua xoay người lên ngựa, động tác lưu loát tiêu sái, lạnh lùng liếc thị vệ một cái, nhàn nhạt nói, "Đem nàng mang theo, hồi kinh!"
............
"Vương gia, nữ nhân kia..."
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Triệu Tử Tu, thị vệ run run một chút, dè dặt cẩn trọng xem chủ tử, không biết kế tiếp nên nói gì.
Lúc nãy bọn họ thấy trong mắt chủ tử có hứng thú với nàng, nhưng bọn hắn không rõ là, vì sao giờ phút này chủ tử lại thấy chết không cứu?
" Nữ nhân này hơi thở càng ngày càng yếu, nếu tiếp tục ở lại, chỉ sợ sẽ mất mạng."
Thị vệ không rõ, chủ tử muốn đem người này trở về, nhưng bị trọng thương như vậy cũng không trị liệu cho nàng, rốt cuộc là vì sao?
"Còn mấy ngày thì hồi phủ?"
Triệu Tử Tu ngẩng đầu nhìn thị vệ liếc mắt một cái, nhàn nhạt hỏi.
"Hồi vương gia, còn ba ngày."
"Nàng có thể kiên trì trong ba ngày không?"
"Có thể, nhưng không thể cam đoan về sau sẽ không để lại di chứng."
Bởi vì Bạch Hiểu Tình mất máu quá nhiều, lại thêm vào điều kiện chữa bệnh không có, tình huống của nàng tuy rằng tạm thời sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lại không biết về sau có khỏi hẳn hay không.
"Không ngại."
Xem là sủng vật để tiêu khiển cũng không tồi, không có móng vuốt sắc bén, là một chuyện tốt, ít nhất không cần lo lắng phòng bị.
Thị vệ hiểu ý tứ chủ tử nhà mình, yên lặng lui ra, cảm thấy có chút vì vị cô nương kia mà lo lắng, nàng thật sự có thể kiên trì ba ngày sao?
"Ba ngày sau hồi Vương phủ bổn vương sẽ cho người trị liệu, nhưng có thể sống hay không liền nhìn tạo hóa ngươi rồi."
Thanh âm Triệu Tử Tu nhàn nhạt, để lộ ra một tia lãnh ý, lần này sự việc ở Mạc Bắc náo đến thật lớn, nếu trên đường lại vì nàng chữa thương, chỉ sợ tất cả mọi người sẽ biết lần này ám sát này cùng hắn có liên quan.
Có rất nhiều việc bình thường không là gì nhưng một khi dính tới hắn sẽ mang đến cho hắn nhiều phiền toái, cho nên, hắn tuyệt đối sẽ không vì một nữ nhân mà đem đến phiền toái cho bản thân.
"Kế tiếp liền xem mệnh của ngươi."
Nhìn Bạch Hiểu Tình hôn mê, khóe miệng khó được gợi lên một độ cong, không biết cô gái này có thể làm cho hắn cảm thấy hứng thú bao lâu!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook