Trong lúc hôn mê cả người nàng đều nóng lên, Bạch Hiểu Tình biết bản thân phát sốt, chắc là miệng vết thương bị nhiễm trùng, trọng thương qua hai ngày một đêm vẫn chưa xử lý, không chết vì mất máu quá nhiều, mà lại chết vì miệng vết thương nhiễm trùng. Trong lúc mê man, nàng thầm mắng cái thế giới chết tiệt này.

Hiện tại Bạch Hiểu Tình không còn khí lực, ngày đó nếu không nàng ngã từ trên lưng ngựa xuống, nàng ít nhất có thể tự xử lý miệng vết thương, ít nhất cũng sẽ không để cho mình chết vì miệng vết thương nhiễm trùng, nghĩ đến đây, trong lòng nàng lại bắt đầu hung hăng mắng Triệu Tử Tu, cái tên hỗn đản này!

Mơ mơ màng màng suy nghĩ một hồi, sau đó lại rơi vào hôn mê.

Mấy ngày kế tiếp, Bạch Hiểu Tình cảm giác được bản thân giống như đang ở trong lò lửa, toàn thân đều nóng ran, nàng thậm chí hoài nghi bản thân có phải đang bị thiêu sống hay không, giờ khắc này, nàng vô cùng thống hận Triệu Tử Tu, nếu không phải hắn làm hại, bản thân cũng không thê thảm như vậy!

Bất quá hiện tại cũng đỡ hơn rồi, rõ ràng có người cho nàng dùng dược, tuy rằng không thể đứng lên, nhưng nàng cũng có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể đang hạ từ từ, ít nhất nàng cũng không có bị sốt đến ngốc

Vài ngày sau, Bạch Hiểu Tình rốt cục chậm rãi tỉnh lại, miệng vết thương trên người cũng không còn đau, nhưng đầu lại như trước vẫn hơi mê man, không lẽ đây là di chứng của sốt cao.

Hai mắt chỉ mê ly trong nháy mắt, hơi hơi nhắm mắt, lại mở ra, ánh sáng chiếu vào mắt, xem ra ông trời còn không muốn để cho nàng chết, một khi đã như vậy, nàng liền hảo hảo mà sống.

Loay hoay đứng dậy, lại lập tức ngồi xuống, theo trí nhớ của thân thể này mà tự mình điều tức, hiện tại Bạch Hiểu Tình rõ ràng cảm giác được nội lực vốn không còn lại bao nhiêu, khó trách thương thế lần này lại lâu lành như vậy.

"Tỉnh?" Thanh âm nhàn nhạt bỗng vang lên bên tai Bạch Hiểu Tình, nàng mở mắt, nhìn đến gương mặt hắn lại làm nàng nghiến răng.

"Làm sao có thể là ngươi!" Nàng thật không ngờ, xuất hiện trước mặt nàng lại là Triệu Tử Tu!

Vì sao hắn lại ở chỗ này!

"Nơi này là phủ của bổn vương, không là bổn vương thì là ai!" Xem sắc mặt Bạch Hiểu Tình đã bình phục, Triệu Tử Tu không khỏi cảm thán sức sống kiên cường dẻo dai của nàng.

Thời điểm trở lại Vương phủ nàng đã sốt rất cao, bởi vì miệng vết thương không kịp thời xử lý đã nhiễm trùng, quả thực chính là thời khắc sống còn.

Vốn cho rằng Bạch Hiểu Tình sẽ mất mạng, thế nhưng thật không ngờ nàng vậy mà có thể tỉnh lại, hơn nữa hiện tại thoạt nhìn tinh thần cũng không tệ, hơn nữa nội thương tựa hồ cũng có chút hồi phục, việc này thật đúng là làm cho người ta không biết phải nói gì.

Bạch Hiểu Tình trí nhớ lại, lập tức nghiến răng nghiến lợi, chính là cái tên hỗn đản này, nếu không phải hắn làm nàng ngã từ trên ngựa xuống đến nỗi trọng thương, nàng đã sớm tự mình đi tìm đại phu chữa thương, làm sao có thể để bản thân trở nên như vậy.

Hơn nữa cho dù nàng tạm thời không thể tìm được đại phu, nhiều năm bị thương như vậy, bản thân nàng đã sớm trở thành đại phu, tự mình xử lý vết thương một chút cũng sẽ không đến nỗi như vậy.

"Bạch Hiểu Tình, thái độ ngươi đối với ân nhân cứu mạng như vậy sao?"

Triệu Tử Tu nghiến răng nghiến hỏi Bạch Hiểu Tình, tự nhiên biết nàng suy nghĩ cái gì, nhưng là hắn nói cũng không có sai, nếu không phải hắn ra lệnh, Bạch Hiểu Tình tuyệt đối không có cách nào còn sống rời khỏi Mạc Bắc!

"Ngươi làm sao mà biết tên của ta?"

Đã tức càng thêm tức, làm sát thủ nàng biết phải luôn giữ thái độ bình tĩnh, nàng tuyệt đối sẽ không bởi vì nhất thời tức giận mà ảnh hưởng suy nghĩ.

"Tự nhiên có người nói cho bổn vương, ngươi đã tỉnh, theo bổn vương ra đại sảnh, có người muốn gặp ngươi."

Ngay cả Triệu Tử Tu đều không ngờ người kia lại xuất hiện tại nơi này, không biết Bạch Hiểu Tình gặp được hắn sẽ có phản ứng gì.

Dọc theo đường đi, Bạch Hiểu Tình trầm mặc theo sau lưng Triệu Tử Tu, tuy rằng nàng không biết bản thân làm thế nào đến này, nhưng là nghe khẩu khí của hắn hẳn là hắn đem nàng mang về.

"Lệ Vương điện hạ, rốt cuộc là ai mà có thể khiến ngươi tự mình hộ tống ta?"

Triệu Tử Tu làm sao có thể không biết ý nghĩ của Bạch Hiểu Tình, hắn lời nói, rõ ràng có ý để thủ vệ ở ngoài nghe thấy.

"Đến."

Triệu Tử Tu cũng không nói là gặp ai, ngược lại nói cho nàng, hắn đến là có mục đích, chính là để tự bản thân Bạch Hiểu Tình đến nhìn người kia là ai.

Ánh mắt quét qua đại sảnh, trong giây lát, nàng hung hăng nhíu mi.

Một nam tử ngồi trên ghế quý phi trong đại sảnh, chẳng qua hôm nay hắn không giống trước kia, một thân lười nhác, mà là ngồi thẳng lưng cả người đều có tinh thần, ánh mắt nhàn nhạt, không quá mê hoặc, ngược lại mang theo vài phần sát ý.

Hắn chính là thiên ẩn các các chủ —— Phượng Nghiêu.

"Bạch Hiểu Tình, ngươi không làm bổn tọa thất vọng, nhiệm vụ lần này thập phần viên mãn." Âm thanh Phượng Nghiêu lười nhác, nghe không ra chút cảm xúc.

"Điều kiện hoàn thành."

Vẫn là ngữ khí nhàn nhạt, giống như trên thế giới này không có chuyện gì khiến nàng mất bình tĩnh, Phượng Nghiêu cũng rất hiếu kì, nữ nhân này rốt cuộc là người như thế nào.

Vốn dĩ, nàng không phải như vậy, không lẽ lần trước trọng thương liền làm nàng thay đổi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương