Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu
-
Chương 11: Hộ vệ bên người
Hai người tranh luận, sau đó ai cũng không nói thêm nữa câu.
"Hiện tại bổn tọa thật là có chút luyến tiếc thả ngươi đi rồi, vốn nghĩ đến ngươi căn bản không thể hoàn thành nhiệm vụ lần này, thật không ngờ lại ngoài ý muốn thành công."
Phượng Nghiêu ngạc nhiên là bình thường, Mạc Bắc là chỗ nào hắn rất rõ, nơi đó giống như một quốc gia nghiêm mật, mà lô hán thiên nơi đó lại tương đương với hoàng đế.
Hơn nữa Phượng Nghiêu không nghĩ đến nàng lại có biện pháp, hắn còn biết, lần này trở ra nàng lại không còn hoàn bích.
"Yên tâm, cái kia lão dâm tặc kia còn chưa chiếm được tiện nghi của ta."
Ba chữ lão dâm tặc, khiến Phượng Nghiêu cùng Triệu Tử Tu hai người đồng thời co rút khóe miệng, bọn họ thế nào đều không nghĩ tới những từ thô tục như vậy lại nghe thấy từ miệng nữ nhân này.
"Làm càn, Vương gia cùng thiên ẩn các các chủ đều ở đây, Bạch Hiểu Tình, ngươi vì sao không quỳ!" Một thanh âm lạnh lùng vang lên, mang theo phẫn nộ, hướng Bạch Hiểu Tình mà mắng.
"Quỳ? Ta Bạch Hiểu Tình lạy trời, lạy đất, lạy cha mẹ, bọn họ có gì tư cách muốn ta quỳ!"
Nàng cũng không phải là cổ nhân động một chút là quỳ xuống, muốn nàng quỳ còn không sợ họ sẽ giảm thọ sao.
"Hơn nữa thiên ẩn các các chủ cùng chủ tử ngươi đều chưa lên tiếng, ngươi là ai mà đứng đây lớn tiếng, thật không biết ai mới là chủ tử."
Thanh âm trước sau đạm bạc, hoàn toàn không hề tức giận, bỗng nhiên thấy năm ngón tay nàng mạnh mẽ nắm lại. Chỉ nghe rắc một tiếng giòn vang, nàng đã đem gáy người nọ bẻ gãy, hắn chết ngay lập tức. Toàn bộ quá trình hắn đều không kịp phản kháng.
Nhìn thủ hạ của mình chết như vậy, mà toàn bộ quá trình Lệ Vương mày cũng không động một chút, giống như mọi việc đều không liên quan đến hắn.
Bạch Hiểu Tình như trước đứng tại chỗ, không vui không giận, ánh mắt dừng lại trên người hai người đối diện, lại coi như họ không hề tồn tại, làm cho người ta không khỏi tức giận.
Lệ Vương đột nhiên vỗ tay, làm mọi người ở đây không hiểu, bao gồm Phượng Nghiêu cùng Bạch Hiểu Tình.
"Hảo thân thủ, hảo thân thủ, không nghĩ tới thủ hạ thiên ẩn các lại có thân thủ tốt như thế, lúc ở Mạc Bắc thành đã khiến bổn vương mở mang tầm mắt, bây giờ lại càng khiến bổn vương kính trọng vài phần." Thanh âm có ý khích lệ, cũng là nhàn nhạt thưởng thức.
Đầu mày nhếch lên cao, Lệ Vương đây là đang diễn trò gì? Thưởng thức? Đừng nói giỡn! Nàng vẫn chưa quên là cái tên hỗn đản nào khiến bản thân ngã xuống ngựa, làm hại nàng thảm như vậy.
Phượng Nghiêu cũng mỉm cười, nhưng cũng không phải thật lòng, "Lệ Vương điện hạ chê cười."
Nhưng Lệ Vương lại đột nhiên nói, " Người vừa chết, là đệ nhất cao thủ của Lệ Vương phủ, thị vệ bên người bổn vương, hiện thời bị người thiên ẩn các hạ thủ, ngươi nói bổn vương nên làm thế nào đây?"
"Đệ nhất cao thủ?"
Bạch Hiểu Tình thanh âm có chút nghiền ngẫm, người này mà gọi là đệ nhất cao thủ chỉ sợ là ngay cả Lệ Vương xách giày cho nàng cũng không xứng đi, cứ như vậy nói phóng đại lên...
"Lệ Vương điện hạ nói đùa, ngày đó ta cùng với điện hạ ở Mạc Bắc giao thủ, thiên hạ đồn đại võ công điện hạ không tốt ta cũng có nghe, chính là không ngờ, đệ nhất cao thủ bên người điện hạ, vậy mà ngay cả điện hạ một phần mười công lực cũng không bằng, Bạch Hiểu Tình thật sự là vì an toàn điện hạ lo lắng!"
Bạch Hiểu Tình cho tới bây giờ đều không biết cái gì là khách khí, đệ nhất cao thủ, như vậy mà cũng đòi làm cao thủ, nàng đi vài vòng trở về cũng có thể giết vài người của hắn, hắn vậy mà muốn dựa vào những người này lừa nàng?
Mà Phượng Nghiêu ở một bên quan sát, xem ra Lệ Vương điện hạ là có mục đích khác, phải biết rằng, Triệu Tử Tu cũng không phải loại người giúp người không công!
Mà bên kia thị vệ sớm đã choáng váng, nữ tử không sợ chết này lại có thể nói những lời châm chọc như vậy, Vương gia bọn họ vậy mà lại không hề tỏ vẻ gì, nàng vậy mà vẫn còn có thể sống tới lúc này?
"Bổn vương như thế nào còn không phiền Bạch cô nương lo lắng, hiện tại Bạch cô nương hẳn nên lo lắng làm thế nào bồi thường tổn thất cho bổn vương, phải biết rằng, một cao thủ bồi dưỡng ra không phải là chuyện dễ!"
"Nga? Kia Lệ Vương điện hạ muốn như thế nào, cần ta đền mạng sao?"
Lệ Vương liếc mắt nhìn Bạch Hiểu Tình một cái, nói ra một câu khiến mọi người đều bất ngờ.
"Không cần phiền toái như thế, chỉ cần ngươi ở lại làm hộ vệ bên người ta là được."
Đối với Bạch Hiểu Tình Triệu Tử Tu ngay từ đầu là đã có ý đồ, nhân tài như vậy nếu không thu về dưới trướng bản thân, nếu một ngày nào đó bị người khác có được, chắc chắn sẽ là một phiền toái, hắn là tuyệt đối sẽ không để việc này xảy ra!
Nghe được lời nói của Triệu Tử Tu, Bạch Hiểu Tình triệt để kinh ngạc, nàng nghĩ đến vô số khả năng, nhưng là thật không ngờ hắn sẽ đưa ra yêu cầu như vậy.
Bất quá, cũng không phải là không được...
"Thời gian, ta không có khả năng làm hộ vệ cho ngươi cả đời."
Bạch Hiểu Tình nói rõ ràng, Triệu Tử Tu cũng không phản đối, chỉ cần có thể làm cho nàng tạm thời lưu lại liền tốt, về sau hắn sẽ làm cho nàng ngoan ngoãn ở lại bên người.
" Thời gian ba năm."
"Hiện tại bổn tọa thật là có chút luyến tiếc thả ngươi đi rồi, vốn nghĩ đến ngươi căn bản không thể hoàn thành nhiệm vụ lần này, thật không ngờ lại ngoài ý muốn thành công."
Phượng Nghiêu ngạc nhiên là bình thường, Mạc Bắc là chỗ nào hắn rất rõ, nơi đó giống như một quốc gia nghiêm mật, mà lô hán thiên nơi đó lại tương đương với hoàng đế.
Hơn nữa Phượng Nghiêu không nghĩ đến nàng lại có biện pháp, hắn còn biết, lần này trở ra nàng lại không còn hoàn bích.
"Yên tâm, cái kia lão dâm tặc kia còn chưa chiếm được tiện nghi của ta."
Ba chữ lão dâm tặc, khiến Phượng Nghiêu cùng Triệu Tử Tu hai người đồng thời co rút khóe miệng, bọn họ thế nào đều không nghĩ tới những từ thô tục như vậy lại nghe thấy từ miệng nữ nhân này.
"Làm càn, Vương gia cùng thiên ẩn các các chủ đều ở đây, Bạch Hiểu Tình, ngươi vì sao không quỳ!" Một thanh âm lạnh lùng vang lên, mang theo phẫn nộ, hướng Bạch Hiểu Tình mà mắng.
"Quỳ? Ta Bạch Hiểu Tình lạy trời, lạy đất, lạy cha mẹ, bọn họ có gì tư cách muốn ta quỳ!"
Nàng cũng không phải là cổ nhân động một chút là quỳ xuống, muốn nàng quỳ còn không sợ họ sẽ giảm thọ sao.
"Hơn nữa thiên ẩn các các chủ cùng chủ tử ngươi đều chưa lên tiếng, ngươi là ai mà đứng đây lớn tiếng, thật không biết ai mới là chủ tử."
Thanh âm trước sau đạm bạc, hoàn toàn không hề tức giận, bỗng nhiên thấy năm ngón tay nàng mạnh mẽ nắm lại. Chỉ nghe rắc một tiếng giòn vang, nàng đã đem gáy người nọ bẻ gãy, hắn chết ngay lập tức. Toàn bộ quá trình hắn đều không kịp phản kháng.
Nhìn thủ hạ của mình chết như vậy, mà toàn bộ quá trình Lệ Vương mày cũng không động một chút, giống như mọi việc đều không liên quan đến hắn.
Bạch Hiểu Tình như trước đứng tại chỗ, không vui không giận, ánh mắt dừng lại trên người hai người đối diện, lại coi như họ không hề tồn tại, làm cho người ta không khỏi tức giận.
Lệ Vương đột nhiên vỗ tay, làm mọi người ở đây không hiểu, bao gồm Phượng Nghiêu cùng Bạch Hiểu Tình.
"Hảo thân thủ, hảo thân thủ, không nghĩ tới thủ hạ thiên ẩn các lại có thân thủ tốt như thế, lúc ở Mạc Bắc thành đã khiến bổn vương mở mang tầm mắt, bây giờ lại càng khiến bổn vương kính trọng vài phần." Thanh âm có ý khích lệ, cũng là nhàn nhạt thưởng thức.
Đầu mày nhếch lên cao, Lệ Vương đây là đang diễn trò gì? Thưởng thức? Đừng nói giỡn! Nàng vẫn chưa quên là cái tên hỗn đản nào khiến bản thân ngã xuống ngựa, làm hại nàng thảm như vậy.
Phượng Nghiêu cũng mỉm cười, nhưng cũng không phải thật lòng, "Lệ Vương điện hạ chê cười."
Nhưng Lệ Vương lại đột nhiên nói, " Người vừa chết, là đệ nhất cao thủ của Lệ Vương phủ, thị vệ bên người bổn vương, hiện thời bị người thiên ẩn các hạ thủ, ngươi nói bổn vương nên làm thế nào đây?"
"Đệ nhất cao thủ?"
Bạch Hiểu Tình thanh âm có chút nghiền ngẫm, người này mà gọi là đệ nhất cao thủ chỉ sợ là ngay cả Lệ Vương xách giày cho nàng cũng không xứng đi, cứ như vậy nói phóng đại lên...
"Lệ Vương điện hạ nói đùa, ngày đó ta cùng với điện hạ ở Mạc Bắc giao thủ, thiên hạ đồn đại võ công điện hạ không tốt ta cũng có nghe, chính là không ngờ, đệ nhất cao thủ bên người điện hạ, vậy mà ngay cả điện hạ một phần mười công lực cũng không bằng, Bạch Hiểu Tình thật sự là vì an toàn điện hạ lo lắng!"
Bạch Hiểu Tình cho tới bây giờ đều không biết cái gì là khách khí, đệ nhất cao thủ, như vậy mà cũng đòi làm cao thủ, nàng đi vài vòng trở về cũng có thể giết vài người của hắn, hắn vậy mà muốn dựa vào những người này lừa nàng?
Mà Phượng Nghiêu ở một bên quan sát, xem ra Lệ Vương điện hạ là có mục đích khác, phải biết rằng, Triệu Tử Tu cũng không phải loại người giúp người không công!
Mà bên kia thị vệ sớm đã choáng váng, nữ tử không sợ chết này lại có thể nói những lời châm chọc như vậy, Vương gia bọn họ vậy mà lại không hề tỏ vẻ gì, nàng vậy mà vẫn còn có thể sống tới lúc này?
"Bổn vương như thế nào còn không phiền Bạch cô nương lo lắng, hiện tại Bạch cô nương hẳn nên lo lắng làm thế nào bồi thường tổn thất cho bổn vương, phải biết rằng, một cao thủ bồi dưỡng ra không phải là chuyện dễ!"
"Nga? Kia Lệ Vương điện hạ muốn như thế nào, cần ta đền mạng sao?"
Lệ Vương liếc mắt nhìn Bạch Hiểu Tình một cái, nói ra một câu khiến mọi người đều bất ngờ.
"Không cần phiền toái như thế, chỉ cần ngươi ở lại làm hộ vệ bên người ta là được."
Đối với Bạch Hiểu Tình Triệu Tử Tu ngay từ đầu là đã có ý đồ, nhân tài như vậy nếu không thu về dưới trướng bản thân, nếu một ngày nào đó bị người khác có được, chắc chắn sẽ là một phiền toái, hắn là tuyệt đối sẽ không để việc này xảy ra!
Nghe được lời nói của Triệu Tử Tu, Bạch Hiểu Tình triệt để kinh ngạc, nàng nghĩ đến vô số khả năng, nhưng là thật không ngờ hắn sẽ đưa ra yêu cầu như vậy.
Bất quá, cũng không phải là không được...
"Thời gian, ta không có khả năng làm hộ vệ cho ngươi cả đời."
Bạch Hiểu Tình nói rõ ràng, Triệu Tử Tu cũng không phản đối, chỉ cần có thể làm cho nàng tạm thời lưu lại liền tốt, về sau hắn sẽ làm cho nàng ngoan ngoãn ở lại bên người.
" Thời gian ba năm."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook