Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu
-
Chương 12: Ở lại Lệ Vương phủ
Không ngoài ý muốn, cuối cùng Bạch Hiểu Tình vẫn là lưu tại Lệ Vương phủ, không có lý do gì, tuy rằng nói là Bạch Hiểu Tình giết "Đệ nhất cao thủ" trong phủ, nhưng là sự thật thế nào, mọi người đều biết rõ, nhưng lại không ai dám nói ra
Hoàng tử đương kim hoàng thượng sủng ái, phụ tá đắc lực của Hoàng thượng, Lệ Vương. Ai dám chống đối!?
Hơn nữa lưu lại trong ba năm này, Bạch Hiểu Tình cũng không phải mang danh là đã giết "Đệ nhất cao thủ", lại càng để trả lại ân tình cho hắn lúc ở Hiên Viên thành.
Còn có một điểm quan trọng nữa, là hiện tại Bạch Hiểu Tình cần một chỗ ở yên ổn.
Hiện tại nàng lưu tại Lệ Vương phủ, ít nhất trong thời gian ba năm này, nàng không cần lo lắng việc gì, có thể an tâm phát triển thế lực bản thân.
Mà hiển nhiên, Triệu Tử Tu cũng phi thường coi trọng Bạch Hiểu Tình, nếu không, trong một buổi sáng liền quyết định muốn để Bạch Hiểu Tình lưu lại.
Trên đường lại diễn ra một màn.
Xe ngựa to nhất giữa đội xa mã, màu đen mang khí chất nhà vương giả, không giống với xe ngựa gỗ bình thường, bánh xe đều được cải tiến, xe ngựa chạy qua lưu lại dấu ấn thật sâu, có thể thấy được xe ngựa này nặng bao nhiêu.
Khung xe được bọc vàng ròng, bên ngoài là nước sơn thượng hạng, ở trên xe ngựa hai bên được khắc mây vàng.Với giá trị của chiếc xe, nhất định phải dùng bảo mã để kéo.
Xe chạy vững vàng, bục xe được phủ lớp thảm làm bằng lông đuôi bò, có hắc y nam tử nửa nằm ở trong xe, nhấc cánh tay lên, nhàn nhã tựa đầu, nhắm mắt chợp mắt một chút, lông mi dài như nước, cùng với khí chất của hắn cực kì không hợp.
Ở kế bên hắn, là một nữ tử lạnh nhạt, vẫn ngồi yên không nhúc nhích, giống như đang nhắm mắt nghỉ ngơi, kì thực lại đang suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Đi đến thế giới này đã được một thời gian, đối với nơi này không tính là hiểu biết, cũng không tính là xa lạ, nhưng nếu muốn ở chỗ này phát triển thế lực bản thân cũng không phải chuyện dễ dàng.
Nghĩ đến đây ánh mắt Bạch Hiểu Tình lại đặt xuống trên người Triệu Tử Tu, lông mày thanh tú nhịn không được nhíu lại.
Hắn, là dạng người gì, theo như lần đầu nhìn thấy, nàng chỉ biết nam nhân này đối với bản thân chắc chắn có hứng thú không ít, ban đầu hắn rõ ràng là đem nàng trở thành mồi nhử, nhưng hiện tại lại thưởng thức bản thân, nên nàng cảm thấy sự việc có phần quỷ dị.
Người này, thật đúng là mâu thuẫn!
Về phần Phượng Nghiêu là loại người nào nàng không muốn biết nhiều, đã như vậy, về sau nàng cùng hắn lại càng không muốn gặp lại, hắn vĩnh viễn cũng đừng xuất hiện là tốt nhất.
"Đang nghĩ cái gì?"
Đột nhiên có âm thanh truyền đến, khiến Bạch Hiểu Tình sửng sốt, lập tức nhàn nhạt liếc mắt nhìn Triệu Tử Tu một cái.
"Suy nghĩ ngươi và Phượng Nghiêu là dạng người gì."
Trả lời trắng ra như vậy lại khiến Triệu Tử Tu sửng sốt, lập tức nở nụ cười, cô gái này quả nhiên không giống với người khác, nếu là một người khác, tuyệt đối sẽ không dám trả lời hắn như vậy.
Bạch Hiểu Tình lạnh nhạt ngồi yên một bên, lại không biết, bên kia Triệu Tử Tu luôn quan sát nàng, hắn chưa từng thấy qua một nữ nhân như vậy, kiêu ngạo, quả quyết, thậm chí so với hắn còn muốn kiêu ngạo hơn, không thể không nói, nàng như vậy càng khiến cho của hắn hứng thú.
Có lẽ thời điểm nàng nghĩ bản thân hắn là dạng người gì, hắn cũng đang nghĩ nàng rốt cuộc là dạng người gì!
Suốt một ngày đi đường, trừ bỏ lúc dùng bữa, Triệu Tử Tu cũng sẽ không động đậy, luôn luôn chống tay nửa ngồi nửa nằm, giống như không biết mệt mỏi.
Mà Bạch Hiểu Tình...
Bạch Hiểu Tình cũng là phi thường không khách khí "Cùng" Triệu Tử Tu dùng xong ngọ thiện, nếu người khác thấy được bộ dáng Bạch Hiểu Tình lúc này, nói không chừng sẽ bị dọa sợ, trên thế giới ngoài Bạch Hiểu Tình ra cũng không ai dám ở trước mặt Triệu Tử Tu kiêu ngạo như vậy.
Tuy rằng nói Bạch Hiểu Tình là vô cùng kiêu ngạo, nhưng nàng vẫn phát hiện Triệu Tử Tu đối nàng là dung túng, nếu hắn muốn chỉ cần ra lệnh nói, bản thân chỉ sợ sẽ bị bỏ đói.
"Bạch Hiểu Tình, ngươi thật đúng là không khách khí."
Thời điểm hai người dùng bữa xong, Triệu Tử Tu rốt cục nhịn không được mở miệng, thực là chưa từng thấy người nào kiêu ngạo như nàng!
"Lần trước tuy rằng thân thể đã tốt lắm, thế nhưng cũng không thật sự bình phục, vì 'Bảo hộ' ngươi, ta phải dưỡng thân thể cho thật tốt."
Quả nhiên là lý do hay, bất quá cũng không dễ nghe gì.
Trong xe ngựa dần dần yên tĩnh, thậm chí tiếng hít thở của hai người đều có thể nghe được.
Mà Bạch Hiểu Tình vẫn như trước kia là một bộ nhàn nhạt, giống như không có chuyện gì có thể lay động nàng, so với lúc ban đầu đến thế giới này thì đã không còn cảm giác bất an, hiện tại nàng cũng có thời gian để sắp xếp lại các đoạn trí nhớ lung tung trong đầu mình.
Trong khoảng thời gian này nàng phát hiện khối thân thể này có điểm đáng ngờ, trí nhớ của nàng chỉ có trong khoảng ba năm gần đây, trước kia căn bản không hề nhớ được gì, nói cách khác, ba năm trước thân thể này đã từng mất trí nhớ, nhưng tại sao?
Hoàng tử đương kim hoàng thượng sủng ái, phụ tá đắc lực của Hoàng thượng, Lệ Vương. Ai dám chống đối!?
Hơn nữa lưu lại trong ba năm này, Bạch Hiểu Tình cũng không phải mang danh là đã giết "Đệ nhất cao thủ", lại càng để trả lại ân tình cho hắn lúc ở Hiên Viên thành.
Còn có một điểm quan trọng nữa, là hiện tại Bạch Hiểu Tình cần một chỗ ở yên ổn.
Hiện tại nàng lưu tại Lệ Vương phủ, ít nhất trong thời gian ba năm này, nàng không cần lo lắng việc gì, có thể an tâm phát triển thế lực bản thân.
Mà hiển nhiên, Triệu Tử Tu cũng phi thường coi trọng Bạch Hiểu Tình, nếu không, trong một buổi sáng liền quyết định muốn để Bạch Hiểu Tình lưu lại.
Trên đường lại diễn ra một màn.
Xe ngựa to nhất giữa đội xa mã, màu đen mang khí chất nhà vương giả, không giống với xe ngựa gỗ bình thường, bánh xe đều được cải tiến, xe ngựa chạy qua lưu lại dấu ấn thật sâu, có thể thấy được xe ngựa này nặng bao nhiêu.
Khung xe được bọc vàng ròng, bên ngoài là nước sơn thượng hạng, ở trên xe ngựa hai bên được khắc mây vàng.Với giá trị của chiếc xe, nhất định phải dùng bảo mã để kéo.
Xe chạy vững vàng, bục xe được phủ lớp thảm làm bằng lông đuôi bò, có hắc y nam tử nửa nằm ở trong xe, nhấc cánh tay lên, nhàn nhã tựa đầu, nhắm mắt chợp mắt một chút, lông mi dài như nước, cùng với khí chất của hắn cực kì không hợp.
Ở kế bên hắn, là một nữ tử lạnh nhạt, vẫn ngồi yên không nhúc nhích, giống như đang nhắm mắt nghỉ ngơi, kì thực lại đang suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Đi đến thế giới này đã được một thời gian, đối với nơi này không tính là hiểu biết, cũng không tính là xa lạ, nhưng nếu muốn ở chỗ này phát triển thế lực bản thân cũng không phải chuyện dễ dàng.
Nghĩ đến đây ánh mắt Bạch Hiểu Tình lại đặt xuống trên người Triệu Tử Tu, lông mày thanh tú nhịn không được nhíu lại.
Hắn, là dạng người gì, theo như lần đầu nhìn thấy, nàng chỉ biết nam nhân này đối với bản thân chắc chắn có hứng thú không ít, ban đầu hắn rõ ràng là đem nàng trở thành mồi nhử, nhưng hiện tại lại thưởng thức bản thân, nên nàng cảm thấy sự việc có phần quỷ dị.
Người này, thật đúng là mâu thuẫn!
Về phần Phượng Nghiêu là loại người nào nàng không muốn biết nhiều, đã như vậy, về sau nàng cùng hắn lại càng không muốn gặp lại, hắn vĩnh viễn cũng đừng xuất hiện là tốt nhất.
"Đang nghĩ cái gì?"
Đột nhiên có âm thanh truyền đến, khiến Bạch Hiểu Tình sửng sốt, lập tức nhàn nhạt liếc mắt nhìn Triệu Tử Tu một cái.
"Suy nghĩ ngươi và Phượng Nghiêu là dạng người gì."
Trả lời trắng ra như vậy lại khiến Triệu Tử Tu sửng sốt, lập tức nở nụ cười, cô gái này quả nhiên không giống với người khác, nếu là một người khác, tuyệt đối sẽ không dám trả lời hắn như vậy.
Bạch Hiểu Tình lạnh nhạt ngồi yên một bên, lại không biết, bên kia Triệu Tử Tu luôn quan sát nàng, hắn chưa từng thấy qua một nữ nhân như vậy, kiêu ngạo, quả quyết, thậm chí so với hắn còn muốn kiêu ngạo hơn, không thể không nói, nàng như vậy càng khiến cho của hắn hứng thú.
Có lẽ thời điểm nàng nghĩ bản thân hắn là dạng người gì, hắn cũng đang nghĩ nàng rốt cuộc là dạng người gì!
Suốt một ngày đi đường, trừ bỏ lúc dùng bữa, Triệu Tử Tu cũng sẽ không động đậy, luôn luôn chống tay nửa ngồi nửa nằm, giống như không biết mệt mỏi.
Mà Bạch Hiểu Tình...
Bạch Hiểu Tình cũng là phi thường không khách khí "Cùng" Triệu Tử Tu dùng xong ngọ thiện, nếu người khác thấy được bộ dáng Bạch Hiểu Tình lúc này, nói không chừng sẽ bị dọa sợ, trên thế giới ngoài Bạch Hiểu Tình ra cũng không ai dám ở trước mặt Triệu Tử Tu kiêu ngạo như vậy.
Tuy rằng nói Bạch Hiểu Tình là vô cùng kiêu ngạo, nhưng nàng vẫn phát hiện Triệu Tử Tu đối nàng là dung túng, nếu hắn muốn chỉ cần ra lệnh nói, bản thân chỉ sợ sẽ bị bỏ đói.
"Bạch Hiểu Tình, ngươi thật đúng là không khách khí."
Thời điểm hai người dùng bữa xong, Triệu Tử Tu rốt cục nhịn không được mở miệng, thực là chưa từng thấy người nào kiêu ngạo như nàng!
"Lần trước tuy rằng thân thể đã tốt lắm, thế nhưng cũng không thật sự bình phục, vì 'Bảo hộ' ngươi, ta phải dưỡng thân thể cho thật tốt."
Quả nhiên là lý do hay, bất quá cũng không dễ nghe gì.
Trong xe ngựa dần dần yên tĩnh, thậm chí tiếng hít thở của hai người đều có thể nghe được.
Mà Bạch Hiểu Tình vẫn như trước kia là một bộ nhàn nhạt, giống như không có chuyện gì có thể lay động nàng, so với lúc ban đầu đến thế giới này thì đã không còn cảm giác bất an, hiện tại nàng cũng có thời gian để sắp xếp lại các đoạn trí nhớ lung tung trong đầu mình.
Trong khoảng thời gian này nàng phát hiện khối thân thể này có điểm đáng ngờ, trí nhớ của nàng chỉ có trong khoảng ba năm gần đây, trước kia căn bản không hề nhớ được gì, nói cách khác, ba năm trước thân thể này đã từng mất trí nhớ, nhưng tại sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook