Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu
Chương 64: Bất đắc dĩ rùng mình

Chỉ là nàng không biết, cho dù nàng không mở miệng, nàng cùng người nhà của nàng, còn có nam tử kia cũng khó trốn thoát vận rủi.

Hôm nay bọn họ làm chuyện như vậy đã kích thích bản tính thị huyết của Triệu Tử Tu, hiện tại nếu như không đổ máu, đáy lòng Triệu Tử Tu căn bản là không thể bình ổn!

"Bổn vương hỏi lại ngươi lần cuối, hài tử của ngươi rốt cuộc là của ai? Nếu ngươi nói thật, bổn vương sẽ tạm tha cho ngươi một mạng!"

Triệu Tử Tu hơi nheo mắt lại, hắn thật không ngờ giờ phút này cái cô ta còn dám mạnh miệng, đây là cơ hội cuối cùng hắn cho nàng, nếu còn không nói thật, hôm nay cũng không phải chỉ một mình nàng đổ máu là có thể làm hắn hết tức giận!

"Vương gia, ngài..." Tú nhi như trước hai mắt rưng rưng, trong mắt tràn đầy thần sắc thất vọng, giống như lên án hắn phụ lòng nàng.

Nhìn đến đây, Triệu Tử Tu không hỏi nữa, kéo đến một nam hài, quăng cho qua một bên cho ám nhất, ám nhất lập tức hiểu ý chủ tử, giơ tay chém xuống, cánh tay của đứa nhỏ liền rơi xuống.

Nháy mắt, chung quanh triệt để yên tĩnh, chỉ còn lại đứa nhỏ gào khóc thảm thiết, bọn họ không nghĩ vị vương gia diện mạo tuấn tú này vậy mà tàn nhẫn như vậy.

"Đệ đệ!!"

Nữ tử nhìn bị cánh tay đứa nhỏ bị chém rớt, trong mắt hiện lên tia đau lòng, nàng sai lầm rồi, nàng sai lầm thật rồi, nếu không phải bởi vì nàng đệ đệ cũng sẽ không biến thành như thế, nàng đã biết sai lầm rồi.

"Tiếp tục." Nhìn phản ứng của thiếu nữ Triệu Tử Tu cũng không có kêu ám nhất dừng lại, mà để hắn tiếp tục, nàng đã có can đảm hãm hại hắn, như vậy hẳn đã chuẩn bị tốt thừa nhận lửa giận của bản thân.

"Không, dừng tay, ta nói thật, ta nói thật." Thấy ám nhất còn muốn tiếp tục xuống tay, Tú nhi đã chịu không nổi.

"Hiện tại mới muốn nói? Nhưng bổn vương đã không muốn nghe."

"Không, Vương gia, ta biết sai rồi, ta biết sai rồi, đứa nhỏ căn bản không phải của Vương gia, là ta cùng người khác, là ta nhận tiền đến vu hãm Vương gia, người nhà ta căn bản cũng không biết a, Vương gia, cầu ngài thả bọn họ!"

Tú nhi quỳ trên mặt đất dùng sức đụng đầu, trán bởi vì va chạm mạnh, đụng đầu đến chảy máu, nhưng Tú nhi lại hoàn toàn không có để ý.

Bởi vì nàng biết, hiện tại nếu không được Vương gia tha thứ, không chỉ đệ đệ này của nàng, liền ngay cả những đệ đệ khác, hai muội muội cùng cha mẹ đều sẽ gặp nguy hiểm, nàng tuyệt không thể trơ mắt đứng nhìn sự việc phát triển thành như vậy!

"Không phải của bổn vương?" Triệu Tử Tu trào phúng cười, "Vừa rồi ngươi không phải luôn miệng nói đứa nhỏ là của bổn vương, thậm chí còn nói bổn vương ngày mười lăm tháng tám ở bên cạnh ngươi, điều này sao mới một hồi đã thay đổi toàn bộ, ngươi muốn bổn vương tin tưởng ngươi thế nào?"

"Vương gia, ngàn sai vạn sai đều là lỗi một mình ta, tiểu nữ tử khẩn cầu Vương gia không cần giận chó đánh mèo liên lụy đến người nhà của ta."

Hiện tại nàng rốt cục biết Triệu Tử Tu không phải là người nàng có thể chọc, cũng không phải là người nàng có thể có được, chỉ là hiện hối hận là hơi trễ, nàng không biết phải làm thế nào mới không liên lụy đến người nhà.

"Con không dạy dỗ là lỗi của cha mẹ, làm sao có thể nói là giận chó đánh mèo! Ám nhất, động thủ!" Lần này Triệu Tử Tu là quyết tâm, thanh danh không tốt thì như thế nào.

"Tử Tu!"

Lần này là Bạch Hiểu Tình bất mãn, cái gọi là oan có đầu nợ có chủ, đã biết là ai làm, vì sao còn liên lụy đến gia nhân người ta, chẳng lẽ bị người khác nói là hung tàn tốt như vậy sao, hoặc đây mới là bản tính của Triệu Tử Tu?

"Chuyện của ta không tới phiên nàng quản!"

Lúc nổi nóng Triệu Tử Tu nói những lời này sau đó lập tức hối hận, chỉ là lúc hắn muốn nói gì ánh mắt Bạch Hiểu Tình đã lạnh xuống, nháy mắt Triệu Tử Tu đã biết mọi việc không tốt, thấy Bạch Hiểu Tình đi vào xe ngựa, liền đuổi theo vào.

Đi vào xe ngựa, thấy Bạch Hiểu Tình ở trong xe, hắn dè dặt cẩn trọng tới gần, trong mắt mang theo đáng thương cùng ủy khuất, căn bản là không ai nghĩ đến, người này cùng nam nhân vừa mới ra lệnh kia là một người.

"Tình Nhi, vừa rồi ta không phải cố ý."

Chậm rãi cọ đến một bên thân thể của nàng, muốn đem nàng ôm vào trong lòng, nhưng lại cảm giác được nàng tránh né, nháy mắt, Triệu Tử Tu trong lòng lộp bộp, hỏng rồi, lần này Bạch Hiểu Tình thật tức giận rồi, là phi thường nghiêm trọng.

"Ta... Ta vừa rồi chính là giận đến hồ đồ, nàng đừng giận ta, được không, được không."

"Điện hạ khách khí, Hiểu Tình chẳng qua là một cái hộ vệ nho nhỏ mà thôi, vừa rồi là Hiểu Tình quá phận."

Bạch Hiểu Tình nói xong ánh mắt nhàn nhạt nhìn hắn, trong mắt không có chút giận giữ nào, cũng không có ý oán trách, nhưng lạnh nhạt kia lại làm cho người ta kinh hãi.

Nhưng chính là bộ dạng này mới càng khiến Triệu Tử Tu tâm đều tan nát, nguyên bản hắn cho rằng Bạch Hiểu Tình chỉ tức giận một chút mà thôi, hiện tại xem ra không phải chỉ là tức giận một chút, mà là lửa giận ngập trời.

Trong khoảng thời gian này ở chung, Triệu Tử Tu biết Bạch Hiểu Tình là dạng người gì, nàng cho tới bây giờ khi nổi giận đều không giống như nữ tử bình thường, nàng càng tức giận sẽ càng lạnh lùng yên tĩnh.

Cho nên khi có người chọc nàng, nàng lạnh nhạt mỉm cười, cứ như vậy không thèm chất vấn, tuyệt đối là nàng tức giận, còn là rất rất tức giận.

Quả nhiên, Triệu Tử Tu cảm giác không có sai, đêm đó bọn họ trở về khách sạn, hắn rốt cục biết chọc Bạch Hiểu Tình tức giận sẽ có hậu quả gì.

"Chưởng quầy, một gian phòng thượng hạng." Bởi vì thời gian này hai người đã có thói quen ngủ cùng nhau, cho nên, Triệu Tử Tu không chút do dự liền muốn một phòng.

Bất quá một bên Bạch Hiểu Tình giống như hoàn toàn không thèm để ý lời nói của hắn, nhàn nhạt đối với chưởng quầy nói, "Hai gian."

"Tình Nhi..."

"Tự ta sẽ trả tiền, " ngẩng đầu nhàn nhạt liếc Triệu Tử Tu một cái, nhàn nhạt nói, " Chuyện của Vương gia Hiểu Tình mặc kệ, giống vậy chuyện của Hiểu Tình, hi vọng Vương gia cũng không cần quản."

Trong thanh âm không có ý tứ uy hiếp, nhưng Triệu Tử Tu biết, nếu hiện tại phản đối, như vậy hậu quả là sẽ càng thêm nghiêm trọng.

Cuối cùng, Triệu Tử Tu vẫn là thỏa hiệp, bởi vì Triệu Tử Tu nếu không thỏa hiệp, Bạch Hiểu Tình sẽ có khả năng đi đến một khách điếm khác để ở.

Triệu Tử Tu trở về phòng liền ngồi im lặng trong phòng không chút động tĩnh, không lâu sau, gian phòng cách vách phát ra tiếng vang nhỏ, sau đó chính là tiềng nước chảy.

Bạch Hiểu Tình hẳn là đang tắm đi, Triệu Tử Tu không khỏi càng thêm hối hận, nếu hôm nay không để nàng tách ra, sẽ có thể thưởng thức mỹ nhân tắm nha, hiện tại không thấy được, thật sự là đáng tiếc a.

Nếu là lúc đó Triệu Tử Tu còn có thể chịu được, hiện tại chỉ sợ căn bản là không chịu được, hắn không biết làm thế nào đi đối mặt với một Bạch Hiểu Tình không có cảm tình.

Dần dần đêm càng ngày càng tối, Triệu Tử Tu nằm ở trên giường, tưởng tượng Bạch Hiểu Tình đang nằm trong lòng của hắn, như vậy mới có thể làm cho hắn nhanh chút đi vào giấc ngủ.

Nhưng hắn lại phát hiện, tưởng tượng vốn là phí công, trong lòng trống trơn căn bản là không thể cứ suy nghĩ là xong, cho dù là suy nghĩ Bạch Hiểu Tình cũng không phải thật sự đang ở bên, loại cảm giác này làm cho hắn cảm thấy rất khó chịu.

Cho nên, nhịn nửa đêm, Triệu Tử Tu vẫn là cảm thấy nên đi nhìn Bạch Hiểu Tình, đôi khi sự việc một khi trở thành thói quen. Như vậy khi bị phá vỡ, sẽ chỉ làm người ta khó có thể tiếp nhận.

Mà lúc này Bạch Hiểu Tình hiển nhiên cũng có chút không quen, mỗi ngày đều là bị Triệu Tử Tu ôm vào trong ngực ngủ, hiện tại không có người kia ôm, bỗng nhiên nàng cảm thấy thời tiết hình như hơi lạnh.

Nhưng là hiện tại nàng phi thường không muốn nhìn thấy người kia, bởi vì sự tình lần này thật khiến Bạch Hiểu Tình phi thường tức giận. Đang tức giận đồng thời còn có một tia mờ mịt, vì sao một câu nói của Triệu Tử Tu đối với nàng lại ảnh hưởng nghiêm trọng như vậy.

Ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không được, bỗng nhiên cảm giác được bên giường đột nhiên xuất hiện một người, theo bản năng xuất ra chủy thủ hướng tới giường đâm tới, nhưng là ngoài ý muốn, đối phương cũng không có bị bản thân đâm trúng, ngược lại cầm cổ tay của mình.

Triệu Tử Tu.

"Vương gia, đêm đã khuya, mời về nghỉ ngơi đi."

Hiện tại Bạch Hiểu Tình thật sự là không muốn nhìn thấy mặt hắn, bởi vì nhìn thấy mặt hắn, Bạch Hiểu Tình sẽ cảm thấy bản thân phi thường tức giận.

"Tình Nhi, nàng muốn một mình cũng tốt, nhưng nàng cho ta một ít thời gian được không, ta biết hôm nay là ta nói lỡ, lúc đó ta nổi nóng, ta cũng không phải cố ý nói như vậy."

Loại chuyện này hắn vĩnh viễn đều có chút chịu không nổi, ai, thật sự là lỡ một bước chân thành hận thiên cổ a!

Triệu Tử Tu vội vàng giải thích, nhưng Bạch Hiểu Tình căn bản là nghe không vào, không, có lẽ phải nói là không muốn nghe, ý tứ của hắn cùng nàng căn bản là không có quan hệ gì, vì sao muốn nàng nghe hắn giải thích.

"Vương gia, đêm đã khuya, ngài nên trở về nghỉ ngơi đi, nơi này là phòng thuộc hạ."

Nhưng thái độ của Bạch Hiểu Tình càng như vậy, Triệu Tử Tu lại càng khó chịu, rõ ràng giữa bọn họ đều có thể chung sống hòa bình, vì sao cứ phải nháo đến thế này, hắn biết lời nói của bản thân là có chút đả thương người, nhưng hắn cũng sám hối rồi, nàng vì sao ngay cả hắn xin lỗi cũng không nghe đâu.

"Tình Nhi, ta biết sai rồi."

Hắn thật sự là sai lầm rồi, chẳng những sai, mà là rất sai, cho dù hắn tức giận cũng không thể nói với Bạch Hiểu Tình như vậy!

"Vương gia nào có sai, việc hôm nay là thuộc hạ quá phận."

Bởi vì thời gian dài ở chung ngang hàng nhau, làm Bạch Hiểu Tình cơ hồ quên mất bản thân chỉ là hộ vệ của hắn, hiện tại việc nàng nên làm chính là bảo hộ hắn, trừ việc này ra, nàng không cần thiết lãng phí cảm tình.

Bạch Hiểu Tình càng nói như vậy, Triệu Tử Tu càng thêm bất an, hắn cảm giác được lòng của nàng có chút xa cách, tuy rằng cho tới bây giờ đều không có thân thiết quá, nhưng hiện tại hắn lại cảm thấy càng xa, xa tới nỗi hắn đều chạm không đến, loại cảm giác này hắn rất không thích!

Ngay tại thời điểm Triệu Tử Tu còn muốn nói điều gì, hai người đồng thời rùng mình, vốn cho rằng đối phương mấy ngày nữa mới ám sát, không nghĩ tới vậy mà bây giờ đã nghĩ muốn ám sát hắn!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương