Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu
Chương 63: Đứa nhỏ của hắn?

Ngay khi xe ngựa của Triệu Tử Tu tiến vào Bình thành, một thiếu nữ mang thai đột nhiên bổ nhào về phía xe ngựa bọn họ, nói cái gì cũng không chịu rời đi, còn nói Triệu Tử Tu đối với nàng bội tình bạc nghĩa, cùng nàng đều có đứa nhỏ, vậy mà vẫn cùng nữ nhân khác lêu lổng, khóc la kêu gào kinh thiên động địa, đáng tiếc, dù khóc tới đâu căn bản cũng chỉ là sét đánh mà trời không đổ mưa, một chút chú ý đều không có.

Mà ở trong xe ngựa Bạch Hiểu Tình nhíu mày nhìn Triệu Tử Tu, hắn có đứa nhỏ, chuyện khi nào mà nàng lại không biết? Phải biết rằng nàng cũng đi theo bên người Triệu Tử Tu được một đoạn thời gian.

"Không có khả năng là hài tử của ta, người có thể trở thành mẫu thân hài tử của ta, sẽ chỉ có mình nàng."

Triệu Tử Tu chỉ cần nhận định một người, là tuyệt đối sẽ không cùng người khác dây dưa, cho nên, hắn tuyệt đối sẽ không cùng nữ nhân khác có quan hệ. Trên cái thế giới này có thể để cho hắn nhớ thương, chỉ có mình Bạch Hiểu Tình.

"Ta cũng không nói gì, Vương gia, ngài làm gì vội vã giải thích như vậy, chẳng lẽ là chột dạ?"

Xem dáng vẻ Triệu Tử Tu khẩn trương, Bạch Hiểu Tình liền cảm thấy buồn cười, chẳng lẽ ở trong lòng hắn bản thân quan trọng như vậy?

"Không phải chột dạ, mà là không muốn để cho nàng hiểu lầm, người ta muốn chỉ có nàng!"

Ngay từ đầu cũng chỉ có Bạch Hiểu Tình, hơn nữa hiện tại, hay tương lai cũng sẽ chỉ có một mình Bạch Hiểu Tình, người khác ở trong mắt hắn chính là mây bay!

"Điện hạ, ngài không thể đối với ta như vậy, hiện tại ta có hài tử của ngài, ngài lại muốn vứt bỏ ta, ta sống thế nào a!"

Thanh âm ngoài xe ngựa khiến sắc mặt Triệu Tử Tu càng ngày càng khó coi, hắn thế nào đều không ngờ Triệu Tử Việt lại dùng thủ đoạn hạ tiện như vậy!

"Ha ha, tốt, tốt lắm, ngươi nói đứa nhỏ là của bổn vương, có chứng cớ gì?"

Hiện tại Triệu Tử Tu thật sự tức giận, thật tốt vì hiện tại Bạch Hiểu Tình không có hiểu lầm, nếu là hiểu lầm, hắn tuyệt đối sẽ làm cho người cả Bình thành gánh vác hậu quả.

"Vương gia, ngài đã quên sao, tháng trước ngày mười lăm, ngài ở nơi này đối với tiểu nữ tử nói, muốn vì tiểu nữ thủ thân cả đời, vì sao hiện tại liền quên, ngài muốn tiểu nữ sống thế nào."

Nói xong lại khóc lên, người chung quanh nhìn, đều đối với Triệu Tử Tu bên trong xe ngựa chỉ trỏ, bọn họ thật không ngờ, Vương gia trong kinh thành đến lại là một người cầm thú, lấy đi trong sạch của nữ nhân, vậy mà vẫn không muốn thừa nhận, thật là đáng xấu hổ.

"Cô nương, ngươi đối với chuyện trong kinh thành thật là không hiểu rõ rồi." Triệu Tử Tu thanh âm nhàn nhạt, thế nhưng là rõ ràng trào phúng, "Hoàng cung ở thời điểm trọng đại đều sẽ cử hành cung yến, vương tôn quý tộc đều sẽ tham gia cung yến, mà mười lăm tháng trước vừa khéo là tết Trung thu, xin hỏi cô nương, bổn vương như thế nào phân thân đến nơi này cùng cô nương."

Triệu Tử Tu trong thanh âm mang theo giễu cợt hèn mọn, vụng về như vậy còn muốn hãm hại bản thân, căn bản chính là vọng tưởng.

"Hơn nữa... Ở đô thành nữ tử dạng gì không có, với thân phận bổn vương, tùy ý cưới một nữ nhi của đại thần cũng đều như tiên như ngọc, làm sao có thể để ý dân nữ thấp kém quê mùa như ngươi."

Vũ nhục, tuyệt đối là vũ nhục trần trụi, nữ tử ở Bình thành có tiếng đẹp như hoa, khi nào lại phải nhận loại vũ nhục này, ở Bình thành căn bản là không có nữ nhân nào bộ dạng xinh đẹp hơn nàng!

Này thì nói vậy nhưng những người chung quanh nhất trí không ủng hộ, mặc kệ như thế nào, ở trong lòng bọn họ thiếu nữ này vẫn là đẹp nhất, hiện tại lại có Vương gia ăn xong không nhận hậu quả, bọn họ làm sao có thể dễ dàng tha thứ.

" Vương gia đã nói như vậy, vậy thỉnh Vương gia tìm một vị cô nương so với Tú nhi đẹp hơn dẫn ra, nếu Vương gia có thể tìm được, mọi người sẽ tin tưởng Vương gia, nếu Vương gia tìm không được, như vậy xin mời Vương gia phụ trách!"

Kỳ thực nguyên bản kế hoạch của Triệu Tử Việt cũng không phải như thế, hắn ra năm trăm lượng bạc, mướn phụ nữ có thai là Tú nhi, hắn muốn Triệu Tử Tu đem đứa nhỏ trong bụng nàng phá đi, nói vậy, Triệu Tử Tu tuyệt đối sẽ gặp phiền toái, đến lúc đó hắn sẽ để thủ hạ ở Bình thành kích động quần chúng một chút.

Nhưng Tú nhi nghĩ lại, nếu đem đứa nhỏ này vu vạ trên người Vương gia, như vậy nàng về sau cơm áo sẽ không phải lo. Là vì nàng nhất thời tham niệm, khiến kế hoạch của Triệu Tử Việt triệt để bị hủy.

Hiển nhiên nàng đem sự tình suy nghĩ rất đơn giản, cũng nghĩ Triệu Tử Tu nhân từ, bọn họ đã tính kế Triệu Tử Tu như vậy, Triệu Tử Tu làm sao có thể không phản kích.

"Ha ha, được, ngươi đã nói như vậy bổn vương sẽ thành toàn cho ngươi, Tình Nhi, nàng đi ra cho bọn họ nhìn xem, người bọn họ gọi là mỹ nhân kia là dạng người gì, thật sự khiến bổn vương sau khi nhìn thấy đều cảm thấy ngán!"

Thanh âm Triệu Tử Tu lạnh lùng vô tận, nữ tử ngoài xe ngựa nghe thấy từng đợt phát lạnh, nhưng thời điểm nói với người bên trong xe lại trở nên thập phần ôn nhu, chính là thanh âm này khiến nàng nhất định phải đem đứa nhỏ bắt Triệu Tử Tu chịu trách nhiệm.

Không thể không nói, lời này của Triệu Tử Tu là đủ độc, thấy được một nữ tử dung mạo như vậy lại cảm thấy ngán, nữ tử kia sao có thể chịu được loại kích thích này.

Bất quá, mặc kệ nói như thế nào, lần này Bạch Hiểu Tình vẫn rất phối hợp, thời điểm Triệu Tử Tu nói xong, Bạch Hiểu Tình từ trong xe ngựa đi ra, nháy mắt tất cả mọi người đều ngây ngẩn, bởi vì bọn họ chưa từng gặp qua nữ tử cao quý như vậy.

"Cô nương, ngươi hiện tại cảm thấy dung mạo của ngươi còn có thể khiến Tử Tu coi trọng sao?" Thanh âm Bạch Hiểu Tình mang theo châm chọc rõ ràng, trong giọng nói cũng vô tận lạnh lùng, "Ta cũng không phải là muốn kích thích cô nương, nhưng dung mạo cô nương thật sự là có lỗi với người ngoài, bộ dạng cô nương xấu như vậy, còn tới chỗ này dọa người, thật sự sẽ làm hư mắt mất a."

Thanh âm Bạch Hiểu Tình thanh thúy êm tai, làm cho người nghe không tự chủ được thích nàng, nhưng cũng tuyệt đối có thể làm cho người ta thay đổi sắc mặt.

Bộ dạng Bạch Hiểu Tình không cần nói là ở tòa thành ngoại biên nho nhỏ, cho dù là ở đô thành đều có thể xem như có một không hai, hơn nữa khí chất trên người nàng là không ai sánh bằng, chỉ một nữ tử trong Bình thành nho nhỏ mà muốn so với nàng, cho dù là ở đô thành, người có khí chất có thể so với Bạch Hiểu Tình cũng không nhiều.

"Không nên cho rằng người khác cũng giống như ngươi không có mắt, thật là dọa người! Nếu ta là ngươi, hiện tại sẽ lập tức đi tự sát, sống trên đời ta sẽ cảm thấy mất mặt!"

Nữ tử gỉa khóc luôn quỳ trên mặt đất nghe Bạch Hiểu Tình nói xong, sắc mặt đại biến, lập tức từ trên đất đứng lên, chỉ vào Bạch Hiểu Tình mắng to.

"Ngươi nói bậy, ngươi cũng biết ta là hoa khôi đẹp nhất Bình thành, phàm là nam nhân đều sẽ đòi đem ta lấy về nhà, nếu như không phải bởi vì có cốt nhục của Vương gia, ta muốn gả cho dạng nam nhân nào mà không thể."

Ngay khi thanh âm của nàng rơi xuống, một chưởng từ xe ngựa hướng nữ tử bổ tới, nếu không phải Bạch Hiểu Tình từ giữa chặn lại, khả năng nữ tử này thật sự sẽ hộc máu mà chết.

Tuy rằng đối với nữ tử này nàng cũng không vui, nhưng nếu nàng bị Triệu Tử Tu giết, bọn họ sẽ thật sự trúng kế Triệu Tử Việt.

Một bên ám vệ thấy Bạch Hiểu Tình chặn công kích của Triệu Tử Tu, cũng là một trận tiếc hận, nếu vừa rồi một chưởng kia thật sự dừng ở trên người nữ nhân đó, nàng nhất định là mất mạng, đến lúc đó bọn họ rải tin tức, nói Lệ Vương lạm sát kẻ vô tội.

Chỉ là thật không ngờ, Bạch Hiểu Tình so với bọn hắn thông minh nhiều, vậy mà trong lúc này ngăn cản Triệu Tử Tu, làm cho mục đích của bọn họ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, thật sự rất thủ đoạn a!

Nữ tử tránh được một kiếp, ngẩng đầu, thấy được Bạch Hiểu Tình đứng ở bên người Triệu Tử Tu, nháy mắt... Háo sắc!

Nàng thế nào đều thật không ngờ vị Vương gia này lại tuấn mỹ như vậy, quả thực so với vị Vương gia ngày đó tìm đến nàng hơn rất nhiều, trong nháy mắt, nàng liền cảm thấy quyết định của chính mình là chính xác, gả cho người tuấn mỹ phú quý như vậy, cuộc sống tương lai của nàng sẽ rất tốt đẹp a.

"Vương gia, ngài rốt cục tới đón Tú nhi sao, Tú nhi chỉ biết Vương gia sẽ không quên Tú nhi."

Dứt lời, chớp động nước mắt, tùy thời đều có khả năng trơi xuống, giờ khắc này, thiếu nữ Tú nhi nước mắt trong mắt là chân thật, bởi vì nàng rất kích động, nàng cảm thấy cuộc sống mong muốn hôm nay đều đã xuất hiện.

"Ám nhất, đem vài người mang lại!" Triệu Tử Tu nhìn nữ tử một mặt thẹn thùng quỳ trên mặt đất, nhìn lại Bạch Hiểu Tình mặt lạnh nhạt đứng bên người, nháy mắt liền biết bản thân lựa chọn có bao nhiêu chính xác.

Thời điểm vài người xuất hiện trước mặt Tú nhi, Tú nhi trên mặt thay đổi, bởi vì trước mắt dĩ nhiên là phụ mẫu nàng, đây là chuyện gì, Vương gia nhìn thấy dung mạo bản thân không phải sẽ vì bản thân mà thần hồn điên đảo sao, vì sao hiện tại lại vô tình như vậy?

Tú nhi tuy rằng không thể nói là thông minh, nhưng cũng tuyệt đối không ngu ngốc, nàng tuyệt đối không tin người này mang phụ mẫu của nàng tới để cầu hôn, nàng có loại thật dự cảm không tốt.

"Vị cô nương này, ngươi tốt nhất cho bổn vương một lời giải thích, đứa nhỏ này rốt cuộc có phải của bổn vương hay không, nếu không giải thích rõ, bổn vương sẽ để cho cha mẹ ngươi giải thích, nếu vẫn giải thích không rõ, bổn vương tin tưởng nam nhân này sẽ cho bổn vương một đáp án vừa lòng."

Uy hiếp, tuyệt đối là uy hiếp trần trụi, bọn họ phạm vào kiêng kị lớn nhất của Triệu Tử Tu, cho nên lần này Triệu Tử Tu căn bản chưa hề nghĩ tới sẽ thủ hạ lưu tình, dù sao hung danh của hắn đã truyền khắp nơi, cho nên hắn cũng không quan tâm nhiều thêm một chút thanh danh khó nghe.

Hơn nữa sự tình lần này cũng thật sự chạm đến điểm mấu chốt của Triệu Tử Tu, nếu là việc khác, hắn đều không thèm để ý, nhưng hiện tại chuyện này phát sinh có khả năng sẽ làm Bạch Hiểu Tình rời đi, tình huống nghiêm trọng như vậy, Triệu Tử Tu làm sao có thể không tức giận!

"Vương gia, này... Đây thật sự là hài tử của ngài, ngài quên sao, ngài... Ngài làm sao có thể đủ đối xử với ta như thế." Tú nhi cắn răng nỉ non, phải biết rằng giờ phút này tuyệt đối không thể khai ra, một khi khai ra, chính là tai họa của nàng, khả năng sẽ liên luỵ đến người nhà.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương