Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu
Chương 191: Một trò khôi hài, một nỗi buồn

Edit: susublue

"Hoàng thượng, người yên tâm, có ta ở đây sẽ không để cho ai làm người bị thương, khách điếm của chúng ta sẽ không có ma quỷ, trước đây đều do người khác tung tin vịt." Bạch Hiểu Tình ở trong phòng nhưng lại luôn chú ý động tĩnh bên ngoài.

Tuy rằng bên ngoài rối loạn nhưng Hoàng đế ở trong phòng lại bình tĩnh hơn rất nhiều, đợi một hồi, Bạch Hiểu Tình liền cuộn thanh kiếm lại vào eo của mình.

"Hoàng thượng, chúng ta vẫn nên trở lại chỗ ngồi của mình đi, ta thấy bên ngoài cũng không có chuyện gì, nhưng hình như lần này Thái tử và Thành vương đã sớm biết sẽ có chuyện như vậy xảy ra, các ngươi không hề kinh hoảng chút nào." Bạch Hiểu Tình cảm thấy chuyện này nhất định lại do hai người bọn họ làm ra.

"Tình Nhi, bên ngoài đã không còn chuyện gì nữa rồi, bọn họ đã được trấn an, lầu trên lầu dưới của khách điếm cũng đã được kiểm tra, nhưng không bắt được kẻ đã la hét, hình như là thừa dịp rối loạn nên bỏ chạy rồi." Giờ phút này Triệu Tử Tu cũng đã xử lý tốt chuyện bên ngoài.

"Lệ Vương điện hạ làm việc có hiệu suất rất cao, chỉ tốn một chút công sức đã xử lý xong chuyện bên ngoài rồi, nhưng không bắt được tên đầu sỏ gây nên thì thật đáng tiếc." Giờ phút này Triệu Tử Việt không nhanh không chậm vừa nhúng đồ ăn vừa nói chuyện.

"Khách điếm của chúng ta không thể có ma quỷ, đêm qua chúng ta đã bắt được một người giả dạng ma quỷ ở đây, sáng hôm nay mọi người đều biết khách điếm không có ma quỷ gì cả." Bạch Hiểu Tình vốn không tin khách điếm của mình lại có chuyện này.

" Ma quỷ trong khách điếm của các ngươi không chỉ náo động như vậy thôi mà nhất định còn rất hung dữ, nhiều người như vậy mà còn chạy đến náo loạn, hơn nữa bây giờ còn là ban ngày ban mặt." Ngay cả Thái tử cũng bắt đầu chế nhạo Bạch Hiểu Tình.

"Thật ra ta cũng cảm thấy một nữ hài tử không nên xuất đầu lộ diện, nếu Tử Tu không nuôi nổi ngươi thì ngươi theo ta đi, nuôi một nữ nhân ta vẫn có thể làm được." Mỗi lần thấy Bạch Hiểu Tình đứng ở bên cạnh Triệu Tử Tu thìn trong lòng hắn đều cảm thấy rất khó chịu.

"Hai người các ngươi đang nói hưu nói vượn cái gì vậy, Tình nha đầu đã là Vương phi của Tu nhi. Ngươi làm hoàng huynh sao có thể nói ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy." Triệu Thiên Dương cũng cảm thấy chuyện này kỳ quái, ban ngày ban mặt mà có quỷ náo loạn.

"Chúng ta chỉ vui đùa với đệ đệ một chút thôi, không khí hiện tại căng thẳng như vậy, chúng ta chỉ muốn xoa dịu không khí một chút." Không có ý gì khác." Nhìn thấy mình đã đạt được mục đích của hôm nay, cho rằng Triệu Tử Tu đã tức đến xanh cả mặt.

"Hòa dịu không khí cũng không nên làm như vậy, thê tử của huynh đệ không được ức hiếp, ngươi làm hoàng huynh không bảo vệ đệ đệ mình mà còn ở bên cạnh nói mát, đây không phải là gương sáng của một ca ca." Ngay trước mặt nàng mà còn dám ức hiếp nam nhân của nàng, hai người kia tuyệt đối không muốn sống nữa.

"Được rồi, chúng ta đã biết, chúng ta tự phạt một ly." Triệu Tử Hằng và Triệu Tử Việt nhìn nhau nở nụ cười, giống như không quan tâm đến chuyện này.

"Không cần thiết, chúng ta sợ uống xong ly rượu này sẽ bị giảm thọ cho nên xin kiếu đi." Bạch Hiểu Tình cũng không cho bọn họ mặt mũi, bởi vì bọn họ thật sự rất không biết tốt xấu.

"Vậy hai người các ngươi có tra được vì sao trong khách điếm lại có ma quỷ không?" Lúc nãy Triệu Thiên Dương nghe Bạch Yêu Nhiêu nói khách điếm này có ma quỷ còn không tin, diễn dafn*lê quys#dôn bây giờ ban ngày ban mặt mà lại có người hét có quỷ, xem ra ở đây thật sự có chuyện.

"Đêm qua sau khi rời khỏi thọ yến của phụ hoàng, khi chúng ta trở về đi qua khách điếm này cũng bắt được một nữ nhân giả thần giả quỷ ở trong này, nhưng mà sáng hôm nay khi bị dạo phố thị chúng thì đã bị tên thích khách kia giết chết." Bạch Hiểu Tình không chút hoang mang nói.

"Ta vừa tới đã nói khách điếm này quá loạn, không chừng chính là linh hồn của Uyển nhi của người, hôm nay là sinh nhật của nàng." Bạch Yêu Nhiêu nói thầm một mình, nhưng giọng của nàng lại khá lớn như không phải đang nói cho bản thân nghe mà là muốn nói cho mọi người nghe.

"Hoàng hậu, nếu ngươi sợ hãi thì đi về trước đi, ta sẽ sắp xếp người đưa ngươi về, ta muốn ở lại xem thử coi là chuyện gì xảy ra." Hiện tại lời nói của Bạch Yêu Nhiêu thật sự khiến Triệu Thiên Dương rất tức giận, nếu nàng ta còn nói như vậy thì hắn cũng sẽ tưởng thật.

"Không sao, chỉ cần ở cùng Hoàng thượng thì nô tì không sợ gì cả, thật ra nô tì chỉ lo lắng cho Tu nhi, nếu khách điếm này thật sự có ma quỷ thì ta thấy chúng ta vẫn nên nhanh chóng đi thôi." Ngoài miệng thì Bạch Yêu Nhiêu nói không sợ nhưng trong lòng vẫn muốn rời khỏi khách điếm này.

"Phụ hoàng, nếu ngài thấy ở đây không tốt thì tửu lâu của nhi thần cũng vừa khéo ở gần đây, kính xin phụ hoàng di giá đến tửu lâu của ta, nơi đó là một chỗ rất yên tĩnh." Cuối cùng Thái tử cũng tìm được cơ hội để Hoàng đế đến tửu lâu của mình.

"Không cần, ta vốn không tin quỷ thần, ta chắc chắn vừa rồi có người đùa dai, khách điếm của Tu nhi là tốt nhất." Triệu Thiên Dương biết lúc này dù thế nào hắn cũng không thể rời đi, nếu ngay cả Hoàng đế cũng đi thì chuyện ma quỷ ở đây nhất định sẽ bị cho là thật.

"Cám ơn phụ hoàng tin tưởng nhi thần." Triệu Tử Tu nghe thấy phụ hoàng tin mình như vậy thì liền cảm thấy kiên định hơn.

"Không phải là tin ngươi mà là ta tin tuyệt đối không có quỷ, trẫm là Chân Long Thiên Tử, yêu ma quỷ quái gì cũng đều không có khả năng xuất hiện, còn nếu là Uyển nhi thì đương nhiên nàng sẽ không làm hại chúng ta." Triệu Thiên Dương có chút kích động đứng lên, thật ra trong lòng hắn lại tin tưởng đó là hồn của Uyển nhi.

"Uyển nhi, Uyển nhi, là nàng sao? Nếu là nàng thì hãy ra đây nhìn ta đi." Ngoài miệng thì Triệu Thiên Dương nói không tin có quỷ, nhưng lại cứ kêu tên mẹ đẻ của Triệu Tử Tu, hi vọng nàng có thể ra mặt gặp hắn một lần.

Bạch Hiểu Tình nhìn tất cả những thứ này thì liền nghĩ như vậy không bằng nói ngươi tin có quỷ đi, ngoài miệng thì nói không tin, nhưng lại cứ gọi tên một người đã chết, nếu để cho người khác thấy nhất định sẽ tin khách điếm này có quỷ.

"Phụ hoàng, nơi này thật sự không có quỷ."

"Hoàng thượng, tỷ tỷ đã chết rất nhiều năm rồi, cho dù có quỷ hồn cũng đã đầu thai."

"Phụ hoàng, người gọi như vậy có khác gì cái tên đùa dai lúc nãy đâu?"

Thấy Triệu Thiên Dương còn đắm chìm trong thế giới của mình, mọi người vội vàng bảy miệng tám lời khuyên bảo Hoàng đế, hi vọng Hoàng đế có thể tỉnh táo lại, nếu không thật sự gọi được quỷ đến thì sẽ dọa mọi người bỏ chạy.

"Cũng đúng, nhiều năm như vậy, Uyển nhi hẳn đã đầu thai vào một gia đình trong sạch, sao có thể xuất hiện ở đây được." Triệu Thiên Dương nghe thấy mọi bảy miệng tám lời khuyên bảo mình thì đành phải thôi.

"Phụ hoàng, chúng ta vẫn nhanh ăn cơm đi."

"Hoàng thượng, không phải sáng hôm nay lúc người ra ngoài còn có rất nhiều chính sự chưa xử lý sao? Hiện tại chúng ta nên nhanh ăn xong rồi trở về đi."

Tuy rằng lúc này mọi người đều hi vọng Hoàng đế đừng kêu gọi nữa, nhưng người muốn Hoàng đế nhanh chóng im miệng nhất chính là Bạch Yêu Nhiêu, hiện tại nàng thật sự rất hối hận vì lời nói vừa rồi, không có chuyện gì thì thôi đi lại còn nói là do linh hồn của Uyển nhi, bây giờ Hoàng đế tin là sự thật rồi.

"Đúng vậy, thiếu chút nữa trẫm đã quên, còn có rất nhiều chính sự phải xử lí." Rốt cuộc cũng Hoàng đế quay về cuộc sống hiện thực, nhớ tới bản thân vẫn là một hoàng đế mà không phải là tình lang của Uyển nhi năm đó nữa.

"Chúng ta nhanh chóng ăn cơm cho xong rồi bãi giá hồi cung đi." Bạch Yêu Nhiêu khẩn cấp muốn nhanh chóng thoát khỏi chỗ này, bây giờ nàng đang phải tranh giành nam nhân của mình với một cái khách điếm sao?

"Ừ, được, nhưng có cơ hội ta sẽ đến đây, ta rất thích phòng VIP ở lầu cao nhất của khách điếm mà Tình nha đầu đã chuẩn bị cho ta, ta nhất định sẽ đến đây ở thường xuyên, ta cũng tin tưởng khách điếm này không có quỷ." Lúc này Triệu Thiên Dương cũng để mọi người nhanh chóng ăn cho xong.

Tuy Triệu Thiên Dương lại khẳng định lại lần nữa là hắn tin tưởng "Uyển Tình Cư" không có quỷ, nhưng biểu hiện của hắn lại khiến mọi người hoài nghi thái độ này.

"Bãi giá hồi cung." Một giọng hô cao vút của thái giám khi Hoàng đế và Hoàng hậu đều lên xe khởi hành hồi cung, mọi binh lính đều bắt đầu xếp dọc theo đường đi để bảo vệ Hoàng đế an toàn hồi cung.

Thái tử và Thành vương vì muốn tỏ vẻ hiếu thảo nên cũng đi theo phía sau, vốn dĩ Triệu Tử Tu và Bạch Hiểu Tình cũng muốn đi theo sau để đưa Hoàng đế trở về nhưng Triệu Thiên Dương lại kêu bọn họ không cần đi mà hãy ở lại xử lý chuyện khách điếm cho tốt.

"Ngươi xem, Hoàng thượng vốn không nhìn thấy quỷ, nhất định là có người đùa dai, sao lại có quỷ được." Một đám người bị tiếng la hét dọa sợ thấy Hoàng đế bình yên vô sự đi ra thì lại cảm thấy bản thân đã suy nghĩ nhiều.

Nhưng vừa rồi quả thật có người kêu có quỷ, lúc ấy cũng không giống đang làm bộ, giống như thật sự nhìn thấy quỷ, nhưng lại không tìm được cái người nhìn thấy quỷ kia đâu.

"Các vị dân chúng, hôm nay Uyển Tình Cư làm mọi người bị sợ hãi, cho nên để bồi thường bữa cơm hôm nay đều được miễn phí, mọi người cứ ăn thoải mái, coi như ta mời." Bạch Hiểu Tình biết lúc này không có cách nào để cứu vãn danh dự nên đành phải chi ra chút tiền.

"Tình Nhi, chuyện này nàng thấy thế nào, nàng nói xem tại sao trong khách điếm lại xuất hiện quỷ?" Vừa vào phòng thu chi Triệu Tử Tu đã rất nghiêm túc nhìn Bạch Hiểu Tình, dienxdafnleequysdoon thuận tiện nói luôn suy nghĩ của mình ra.

"Chàng nghĩ giống ta nghĩ, ta cũng hoài nghi khách điếm của chúng ta có người giả quỷ, nhưng lại không biết là ai, tên thích khách kia cũng thật kỳ quái." Bạch Hiểu Tình cảm thấy tất cả những thứ này đều rất quỷ dị.

"Nhưng trong khách điếm đều là người của chúng ta, phục vụ cũng đều do chúng ta tuyển chọn từ đám giặc cỏ, còn đầu bếp, thợ phụ đều do chúng ta tuyển chọn kỹ lưỡng mới tìm được một người nên vốn không thể có nội gian." Triệu Tử Tu đã tìm kiếm cả trong lẫn ngoài một lần.

"Nhưng hôm nay nhiều người đến ăn cơm như vậy, không biết có phải có người trà trộn vào hay không." Bạch Hiểu Tình nghĩ hôm nay quả thật có rất nhiều người.

Có người do Hoàng đế mang đến, còn có người do nàng mang đến, còn có vài tên ăn xin, không biết ai mới là người kia.

"Quên đi, ta nghĩ hắn đã sớm chạy xa rồi, hiện tại muốn tìm hắn là rất khó, hôm nay nhiều người như vậy, rất dễ dàng để thừa dịp rối loạn mà bỏ chạy." Bỗng nhiên có chút nhụt chí Bạch Hiểu Tình bất đắc dĩ nói.

Ngàn tính vạn tính, thật không ngờ lại xảy ra rối loạn như vậy.

"Nàng còn nhớ âm thanh kia vọng lại từ đâu không?" Triệu Tử Tu hỏi Bạch Hiểu Tình, bởi vì hắn nhớ được hình như là từ trên lầu vọng xuống.

"Ta nhớ từ một cái phòng nào đó ở trên lầu, hơn nữa âm thanh đó được dùng nội công." Sao Bạch Hiểu Tình có thể quên được âm thanh kia, thật sự rất bén nhọn, hét lên cũng rất đáng sợ, thật ra lúc đông người ồn ào như vậy thì sao mọi người có thể nghe rõ ràng như vậy.

Nhưng âm thanh đó có lực xuyên thấu rất mạnh, tin chắc rằng mỗi một người ở đây đều nghe rất rõ ràng.

"Nàng cũng cảm thấy kỳ quái đúng không, ta cũng vậy, một người bình thường sao lại có được âm thanh kinh hách như vậy, nhất là nữ nhân lại càng không có khả năng sở hữu lực xuyên thấu mạnh đến mức khiến mọi người đều nghe rõ ràng như thế." Với nội công thâm hậu của bản thân, Triệu Tử Tu đã ở nghĩ đến vấn đề này.

"Nhưng chuyện kỳ lạ là ta vốn không cảm nhận được hơi thở của hắn, giống như sau khi kêu một tiếng xong thì mọi thứ đều khôi phục lại bình thường, chỉ cần hắn còn sống và vẫn còn ở trong phòng thì ta liền có thể cảm nhận được.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương