Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu
-
Chương 190: Vẫn là chuyện ma quái
Edit: susublue
"Lẩu đến đây." Mọi người đang nhàm chán ngồi ăn mấy thứ vô nghĩa, Bạch Hiểu Tình dẫn đám tiểu nhị bưng nồi lẩu nóng hầm hập đi lên.
Nồi lẩu này là Bạch Hiểu Tình cho người làm riêng, một là vì sau này muốn thêm vào thực đơn đồ ăn, hơn nữa lò than nướng cũng là thứ cần thiết trong tương lai, hoặc là không làm, còn đã làm thì phải làm cho hoành tráng.
"Cái nồi này thật kỳ lạ, sao ở giữa cái nồi lại có một ống khói." Đây cũng là lần đầu tiên Hoàng đế nhìn thấy bộ dụng cụ này nên rất hiếu kỳ với những thứ bên trong.
"Đây chính là lẩu, bên trong ống khói ở giữa nồi là than để đốt, chủ yếu là sợ nước lẩu trong nồi bị nguội. " Bạch Hiểu Tình vừa nói vừa hướng dẫn Hoàng đế cách ăn món này.
"Phụ hoàng, món ăn này phải bỏ rau xà lách vô trong nước lẩu nóng cho chín rồi sau đó nhúng những nguyên vật liệu khác vô là có thể ăn, ta làm trước cho người xem." Bạch Hiểu Tình quơ lấy đĩa thịt dê đặt gần đó, chỉ cần bỏ vào nồi nước sôi giống như luộc thịt là được.
Qua nửa phút liền vớt cải trắng từ trong nồi ra, sau đó gắp vài nguyên liệu mà mình thích bỏ vào trong nồi nước nóng, cuối cùng liền đưa chiếc đũa cho Hoàng đế, để Hoàng đế tự nhấm nháp.
"Quả nhiên là mĩ vị, đây là lần đầu tiên trẫm ăn món này." Thái giám bên cạnh vốn muốn đi lên thử đồ ăn nhưng lại bị Hoàng đế ngăn cản, đây là đồ ăn do Bạch Hiểu Tình tự làm cho mình, nhất định là không có vấn đề gì.
"Hoàng thượng, nếu ăn ngon thì người ăn nhiều một chút, nếu sau này đến nữa thì ta sẽ lại nấu cho người ăn." Cuối cùng Bạch Hiểu Tình cũng âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, thật không ngờ hôm nay lại có nhiều triều thần đến như vậy, còn có rất nhiều dân chúng bình dân đợi ở dưới đại sảnh.
"Hôm nay thật đúng là ngày lành, khó khăn lắm trẫm mới ra ngoài ăn cơm một lần, hơn nữa còn có nhiều con dân đi theo như vậy, vì cảm tạ mọi người ủng hộ ta nhiều năm qua, ta kính mọi người một ly, nào, trẫm cạn ly trước." Rất ít khi Triệu Thiên Dương thấy có nhiều người cùng nhau ăn cơm như vậy nên trong lòng cảm thấy rất cao hứng.
"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, hôm nay Hoàng thượng ưu ái dân chúng như vậy, thật sự là phúc cho dân chúng Tấn Thiên quốc chúng ta." Có người nghĩ có thể ăn đồ ăn giống Hoàng thượng thì rất là vinh hạnh.
Có lẽ đời này cũng chỉ có lúc này thôi, thật không ngờ Hoàng thượng lại kính rượu bọn họ, đúng là thụ sủng nhược kinh, xem ra mọi người đều cho rằng nhờ phúc của Lục Vương gia và vương phi nên mới được như hôm nay.
"Chúng ái khanh và dân chúng không cần khách sáo, mọi người cùng tự nhiên ăn đi, không cần câu nệ, coi như là cổ động con ta và con dâu." Hoàng đế kính rượu xong liền về phòng ăn của mình.
Căn phòng này chỉ có người Hoàng thất mới vào được.
"Hằng nhi, ngươi xem có phải tương lai khách điếm của Lục đệ sẽ kiếm bộn tiền hay không?" Hoàng đế hỏi câu này xong thì người ngồi quanh bàn không ai dám đụng đũa, những lời này không biết có ý gì.
Nếu Thái tử thừa nhận thì chẳng khác nào ám chỉ tửu lâu của mình không bằng khách điếm của Triệu Tử Tu, nếu hắn nói không kiếm được nhiều tiền thì nhất định sẽ công khai đắc tội Triệu Tử Tu, tuy rằng không phải hắn không dám đắc tội, nhưng có phụ hoàng ngồi bên cạnh nên không thể nói lung tung.
Vừa rồi Thái tử nói bậy nên mới bị Hoàng đế ghét bỏ, bây giờ gặp phải tình huống này hắn cũng không biết nên nói gì cho phải.
"Phụ hoàng, sao có thể nói là tửu lâu của Lệ Vương được, người ra mặt chính là Lệ Vương phi, hơn nữa người kêu Thái tử đại ca nói như thế nào đây, nếu bây giờ nói phải lỡ như tương lai không kiếm được tiền thì nhất định đại ca sẽ hối hận, nếu nói không lỡ tương lai thật sự không kiếm được tiền thì lại nói do đại ca nói gở."
Triệu Tử Việt biết Thái tử khó xử vì thế vội vàng giải vây cho Thái tử.
"Hoàng nhi nói đúng, ta quả thật không nên hỏi chuyện này." Lúc này Hoàng đế mới nhận ra mình chỉ thuận miệng hỏi một câu mà lại có nhiều vấn đề phát sinh như vậy, Thái tử và Thành vương cũng nghĩ thật sâu xa.
"Ta chỉ tùy tiện nói vậy thôi, không có ý gì khác, hi vọng Lệ Vương điện hạ đừng mang thù là tốt rồi." Lúc này Thành vương bỗng nhiên đẩy gió về phía Triệu Tử Tu, muốn cho Triệu Tử Tu làm người xấu một lần, hôm nay hắn đã giành hết phần nổi bật rồi.
"Sao lại như vậy, chúng ta đều là huynh đệ, sao ta có thể mang thù với huynh đệ ruột của mình, hơn nữa chỉ là quán rượu mà thôi, cho dù có thua lỗ thì ta cũng sẽ không trách đại ca."
"Khách điếm vốn là thứ Tình Nhi nghĩ ra khi nhàm chán, cho nên coi như kiếm chút chuyện cho nàng làm đi, miễn cho ở nhà buồn đến chết, ta còn hy vọng nó thất bại kìa, như vậy nàng có thể đứng ở bên cạnh ta."
Thấy mọi người đón nhận Bạch Hiểu Tình, trong lòng Triệu Tử Tu cũng rất ấm áp.
Từ khi nữ nhân này xuất hiện bên cạnh hắn thì mọi thứ đều không còn giống như trước nữa.
"Các ngươi đang nói cái gì mà không gọi ta." Giờ phút này Bạch Hiểu Tình cũng vội vàng đi vào trong phòng, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Triệu Tử Tu.
"Chúng ta đang đàm luận về việc buôn bán của ngươi trong tương lai, liệu khách điếm này có vơ vét hết tiền trong cả nước không." Hoàng đế cũng cảm thấy nàng dâu này xuất hiện khiến cuộc sống của nhi tử vui vẻ hơn rất nhiều, có đôi khi còn nhịn không được muốn đối xử với nha đầu này như nữ nhi của mình.
"Hì hì, đây là mục tiêu của ta, nhưng đến lúc đó Hoàng thượng cũng không nên đỏ mắt nha, nhất định ta sẽ chia tiền với người." Bạch Hiểu Tình nghe thấy khách điếm của mình sẽ kiếm tiền khắp cả nước thì đều cười toe tóe.
"Hoàng thượng, người như vậy là không đúng rồi, một nữ hài tử đã trở thành con dâu Hoàng gia, sao có thể xuất đầu lộ diện ở bên ngoài, như vậy thì đặt mặt mũi Hoàng gia chúng ta ở đâu." Giờ phút này Bạch Yêu Nhiêu luôn im lặng mãi mà không biết phải nói gì nên trong lòng có chút khó chịu.
"Ái phi nói có lý, khi nào thì Tình nha đầu sinh cho ta một hoàng tôn đây, bây giờ ta hy vọng có thể nhanh chóng ôm tôn tử." Hoàng đế đã sớm nhìn ra Hoàng hậu có chút không vui nên lúc này đành phải thuận theo ý Hoàng hậu.
"Phụ hoàng, chúng ta còn trẻ như vậy, có con quá sớm thì sẽ không tốt." Bạch Hiểu Tình đến từ hiện đại, diễn dafnlê quysdôn tính tình độc lập luôn được nàng thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn, nếu có đứa nhỏ thì nàng sẽ không còn tự do như vậy nữa.
Hơn nữa hiện tại địa vị của Triệu Tử Tu rất nguy hiểm, nếu nàng có đứa nhỏ thì sẽ không có ai bảo vệ hắn, Bạch Hiểu Tình nghĩ đến an toàn của Triệu Tử Tu nhiều hơn.
"Làm sao lại còn trẻ được, bây giờ tuổi Tu nhi đã không còn nhỏ, ngươi xem Thái tử và Thành vương đều đã có con, ở tuổi của Tu nhi có con cũng vừa tốt." Triệu Thiên Dương thật không ngờ Bạch Hiểu Tình lại nói với mình là nàng còn trẻ, xem ra tỏng vòng vài năm sẽ không muốn sinh con.
"Phụ hoàng, chúng ta sẽ nắm bắt thời gian." Lúc này Triệu Tử Tu thấy Bạch Hiểu Tình còn muốn tranh cãi gì nữa thì vội vàng kéo tay nàng không nhường nàng nhiều lời.
"Thật ra các ngươi muốn vui chơi hay làm ăn buôn bán, phụ hoàng nhất định sẽ không ngăn cản các ngươi, hôm nay là ngày khai trương, chúng ta đừng nói những lời này nữa, nào, chúng ta cùng uống rượu." Triệu Thiên Dương khiến mọi chuyện trở nên đơn giản hơn.
"Đúng vậy, đúng vậy, hôm nay là ngày lành, nào, cùng uống rượu." Bạch Hiểu Tình biết nếu tranh luận với Hoàng đế mất chuyện này thì nhất định nàng sẽ không được lợi.
"Nhưng nô tì luôn cảm thấy một nữ nhân đã gả cho người khác mà còn xuất đầu lộ diện ở bên ngoài thì thật không tốt, đã làm vợ người ta thì nên ở nhà giúp chồng dạy con mới đúng, thân là mẫu hậu của Tu nhi, khai chi tán diệp mới là vấn đề khiến ta lo lắng nhất."
Hôm nay nàng ta luôn cho rằng Bạch Hiểu Tình tỏa sáng hơn mình, nàng ta luôn là người được người khác chú ý đầu tiên, vậy mà bây giờ lại bị một nữ nhân cướp mất hào quang, nên nàng ta nhất định phải dành lại nó.
"Cám ơn mẫu hậu quan tâm, chúng ta sẽ chú ý, nhất định sẽ mau chóng khai chi tán diệp cho Triệu gia." Giờ phút này Bạch Hiểu Tình cũng có bực tức của bản thân mình.
"Được rồi, được rồi, dùng bữa đi, hôm nay nha đầu Hiểu Tình làm đồ ăn rất ngon, chúng ta cũng không thể tùy tiện phá hư được, ngươi xem tay nghề Tình nha đầu tốt như vậy, nhìn đã biết Lệ Vương phi của chúng ta hiền lành cỡ nào." Hoàng đế có chút mất hứng.
Rõ ràng Bạch Yêu Nhiêu đang muốn khiến Bạch Hiểu Tình khó chịu sao? Nếu tiếp tục nói nữa thì hôm nay không thể nào ăn được nữa.
"Hoàng thượng." Bạch Yêu Nhiêu vẫn cảm thấy trong lòng thật không thoải mái, vẫn không muốn buông tha Bạch Hiểu Tình, hiện tại thứ nàng để ý nhất là hai nam nhân này đều nói giúp nàng ta, vậy thì nàng là cái gì đây.
"Đủ rồi, ái phi, có chuyện gì hồi cung rồi nói sau, hôm nay là ngày lành khai trương khách điếm mới của Tu nhi và Tình nha đầu, ta cũng rất thích Tình nha đầu như vậy, cũng làm đồ ăn rất hợp với dạ dày ta, huống hồ nàng cũng không phải là nữ nhân bình thường." Triệu Thiên Dương lớn tiếng nói.
Hôm nay Triệu Thiên Dương thật sự có tính khí vui buồn thất thường, trong cuộc đời hắn chỉ hận ngày này quá dài.
Ở trong Uyển Tình Cư đều là ký ức về Uyển nhi, trong lòng hắn vốn không có chỗ nào cho Bạch Yêu Nhiêu, bây giờ Bạch Yêu Nhiêu lại tìm mọi cách làm khó dễ Bạch Hiểu Tình không biết là có ý gì, hắn cũng không muốn bị làm phiền nữa.
"Nô tì đã biết." Bạch Yêu Nhiêu cảm thấy nếu mình còn nhiều lời thì nhất định Hoàng đế sẽ thật sự mất hứng, nhưng trong lòng vẫn còn nghẹn khuất.
"Đã biết thì nhanh ăn cơm đi." Hôm nay Bạch Yêu Nhiêu nói rất nhiều điều không nên nói, cái chuyện quỷ quái gì chứ, lễ nghi nữ tử gì chứ, vốn chỉ muốn gây rối mà thôi, biết như vậy đã không dẫn nàng ta ra ngoài.
"A, có quỷ." Mọi người đang hòa thuận vui vẻ thì một tiếng tiếng thét chói tai vang khắp toàn bộ khách điếm, nhất thời mọi người đều bắt đầu chạy loạn khắp nơi.
"Bảo vệ Hoàng thượng, bảo vệ Hoàng thượng." Ngay khi có người hét thất thanh, dienxdafnleequysdoon Triệu Tử Tu và Bạch Hiểu Tình là người muốn bảo vệ Hoàng thượng trước tiên, nhưng giọng Bạch Yêu Nhiêu hét quá to khiến cho người ta thật phiền lòng.
"Tình Nhi, bây giờ nàng đi ra ngoài điều đình đại cuộc đi, nếu không thật sự sẽ hoảng loạn, ta ở đây bảo vệ phụ hoàng là được rồi, nhất định là có người giở trò quỷ, sao khách điếm lại có thể ma quỷ được." Triệu Tử Tu muốn Bạch Hiểu Tình ra ngoài xem thử.
"Không được, chàng không biết võ công, ở lại đây cũng không được, bên ngoài có rất nhiều binh lính, chàng ra xem đi, chàng là Vương gia, lực uy hiếp mạnh hơn ta, ta ở lại đây bảo vệ Hoàng thượng là được rồi." Bạch Hiểu Tình rút nhuyễn kiếm bên eo ra.
Lúc Bạch Hiểu Tình rút nhuyễn kiếm ra thì thiếu chút nữa đã hù chết Hoàng đế và Hoàng hậu, nào có ai sử dụng kiếm làm đai lưng, nữ nhân này thật sự quá cường hãn.
"Nên tra cho rõ ràng, xem thử là ai dám tung tin đồn. Khách điếm không thể có ma quỷ được, hiện tại là ban ngày ban mặt thì lại càng không có khả năng." Bạch Hiểu Tình che ở trước mặt Hoàng đế rồi đẩy Triệu Tử Tu ra ngoài.
"Làm sao có thể có ma quỷ được." Giờ phút này Triệu Thiên Dương thật sự chịu kinh sợ không nhỏ, nhưng may mắn hắn là Hoàng đế, Long uy quanh người.
"Lẩu đến đây." Mọi người đang nhàm chán ngồi ăn mấy thứ vô nghĩa, Bạch Hiểu Tình dẫn đám tiểu nhị bưng nồi lẩu nóng hầm hập đi lên.
Nồi lẩu này là Bạch Hiểu Tình cho người làm riêng, một là vì sau này muốn thêm vào thực đơn đồ ăn, hơn nữa lò than nướng cũng là thứ cần thiết trong tương lai, hoặc là không làm, còn đã làm thì phải làm cho hoành tráng.
"Cái nồi này thật kỳ lạ, sao ở giữa cái nồi lại có một ống khói." Đây cũng là lần đầu tiên Hoàng đế nhìn thấy bộ dụng cụ này nên rất hiếu kỳ với những thứ bên trong.
"Đây chính là lẩu, bên trong ống khói ở giữa nồi là than để đốt, chủ yếu là sợ nước lẩu trong nồi bị nguội. " Bạch Hiểu Tình vừa nói vừa hướng dẫn Hoàng đế cách ăn món này.
"Phụ hoàng, món ăn này phải bỏ rau xà lách vô trong nước lẩu nóng cho chín rồi sau đó nhúng những nguyên vật liệu khác vô là có thể ăn, ta làm trước cho người xem." Bạch Hiểu Tình quơ lấy đĩa thịt dê đặt gần đó, chỉ cần bỏ vào nồi nước sôi giống như luộc thịt là được.
Qua nửa phút liền vớt cải trắng từ trong nồi ra, sau đó gắp vài nguyên liệu mà mình thích bỏ vào trong nồi nước nóng, cuối cùng liền đưa chiếc đũa cho Hoàng đế, để Hoàng đế tự nhấm nháp.
"Quả nhiên là mĩ vị, đây là lần đầu tiên trẫm ăn món này." Thái giám bên cạnh vốn muốn đi lên thử đồ ăn nhưng lại bị Hoàng đế ngăn cản, đây là đồ ăn do Bạch Hiểu Tình tự làm cho mình, nhất định là không có vấn đề gì.
"Hoàng thượng, nếu ăn ngon thì người ăn nhiều một chút, nếu sau này đến nữa thì ta sẽ lại nấu cho người ăn." Cuối cùng Bạch Hiểu Tình cũng âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, thật không ngờ hôm nay lại có nhiều triều thần đến như vậy, còn có rất nhiều dân chúng bình dân đợi ở dưới đại sảnh.
"Hôm nay thật đúng là ngày lành, khó khăn lắm trẫm mới ra ngoài ăn cơm một lần, hơn nữa còn có nhiều con dân đi theo như vậy, vì cảm tạ mọi người ủng hộ ta nhiều năm qua, ta kính mọi người một ly, nào, trẫm cạn ly trước." Rất ít khi Triệu Thiên Dương thấy có nhiều người cùng nhau ăn cơm như vậy nên trong lòng cảm thấy rất cao hứng.
"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, hôm nay Hoàng thượng ưu ái dân chúng như vậy, thật sự là phúc cho dân chúng Tấn Thiên quốc chúng ta." Có người nghĩ có thể ăn đồ ăn giống Hoàng thượng thì rất là vinh hạnh.
Có lẽ đời này cũng chỉ có lúc này thôi, thật không ngờ Hoàng thượng lại kính rượu bọn họ, đúng là thụ sủng nhược kinh, xem ra mọi người đều cho rằng nhờ phúc của Lục Vương gia và vương phi nên mới được như hôm nay.
"Chúng ái khanh và dân chúng không cần khách sáo, mọi người cùng tự nhiên ăn đi, không cần câu nệ, coi như là cổ động con ta và con dâu." Hoàng đế kính rượu xong liền về phòng ăn của mình.
Căn phòng này chỉ có người Hoàng thất mới vào được.
"Hằng nhi, ngươi xem có phải tương lai khách điếm của Lục đệ sẽ kiếm bộn tiền hay không?" Hoàng đế hỏi câu này xong thì người ngồi quanh bàn không ai dám đụng đũa, những lời này không biết có ý gì.
Nếu Thái tử thừa nhận thì chẳng khác nào ám chỉ tửu lâu của mình không bằng khách điếm của Triệu Tử Tu, nếu hắn nói không kiếm được nhiều tiền thì nhất định sẽ công khai đắc tội Triệu Tử Tu, tuy rằng không phải hắn không dám đắc tội, nhưng có phụ hoàng ngồi bên cạnh nên không thể nói lung tung.
Vừa rồi Thái tử nói bậy nên mới bị Hoàng đế ghét bỏ, bây giờ gặp phải tình huống này hắn cũng không biết nên nói gì cho phải.
"Phụ hoàng, sao có thể nói là tửu lâu của Lệ Vương được, người ra mặt chính là Lệ Vương phi, hơn nữa người kêu Thái tử đại ca nói như thế nào đây, nếu bây giờ nói phải lỡ như tương lai không kiếm được tiền thì nhất định đại ca sẽ hối hận, nếu nói không lỡ tương lai thật sự không kiếm được tiền thì lại nói do đại ca nói gở."
Triệu Tử Việt biết Thái tử khó xử vì thế vội vàng giải vây cho Thái tử.
"Hoàng nhi nói đúng, ta quả thật không nên hỏi chuyện này." Lúc này Hoàng đế mới nhận ra mình chỉ thuận miệng hỏi một câu mà lại có nhiều vấn đề phát sinh như vậy, Thái tử và Thành vương cũng nghĩ thật sâu xa.
"Ta chỉ tùy tiện nói vậy thôi, không có ý gì khác, hi vọng Lệ Vương điện hạ đừng mang thù là tốt rồi." Lúc này Thành vương bỗng nhiên đẩy gió về phía Triệu Tử Tu, muốn cho Triệu Tử Tu làm người xấu một lần, hôm nay hắn đã giành hết phần nổi bật rồi.
"Sao lại như vậy, chúng ta đều là huynh đệ, sao ta có thể mang thù với huynh đệ ruột của mình, hơn nữa chỉ là quán rượu mà thôi, cho dù có thua lỗ thì ta cũng sẽ không trách đại ca."
"Khách điếm vốn là thứ Tình Nhi nghĩ ra khi nhàm chán, cho nên coi như kiếm chút chuyện cho nàng làm đi, miễn cho ở nhà buồn đến chết, ta còn hy vọng nó thất bại kìa, như vậy nàng có thể đứng ở bên cạnh ta."
Thấy mọi người đón nhận Bạch Hiểu Tình, trong lòng Triệu Tử Tu cũng rất ấm áp.
Từ khi nữ nhân này xuất hiện bên cạnh hắn thì mọi thứ đều không còn giống như trước nữa.
"Các ngươi đang nói cái gì mà không gọi ta." Giờ phút này Bạch Hiểu Tình cũng vội vàng đi vào trong phòng, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Triệu Tử Tu.
"Chúng ta đang đàm luận về việc buôn bán của ngươi trong tương lai, liệu khách điếm này có vơ vét hết tiền trong cả nước không." Hoàng đế cũng cảm thấy nàng dâu này xuất hiện khiến cuộc sống của nhi tử vui vẻ hơn rất nhiều, có đôi khi còn nhịn không được muốn đối xử với nha đầu này như nữ nhi của mình.
"Hì hì, đây là mục tiêu của ta, nhưng đến lúc đó Hoàng thượng cũng không nên đỏ mắt nha, nhất định ta sẽ chia tiền với người." Bạch Hiểu Tình nghe thấy khách điếm của mình sẽ kiếm tiền khắp cả nước thì đều cười toe tóe.
"Hoàng thượng, người như vậy là không đúng rồi, một nữ hài tử đã trở thành con dâu Hoàng gia, sao có thể xuất đầu lộ diện ở bên ngoài, như vậy thì đặt mặt mũi Hoàng gia chúng ta ở đâu." Giờ phút này Bạch Yêu Nhiêu luôn im lặng mãi mà không biết phải nói gì nên trong lòng có chút khó chịu.
"Ái phi nói có lý, khi nào thì Tình nha đầu sinh cho ta một hoàng tôn đây, bây giờ ta hy vọng có thể nhanh chóng ôm tôn tử." Hoàng đế đã sớm nhìn ra Hoàng hậu có chút không vui nên lúc này đành phải thuận theo ý Hoàng hậu.
"Phụ hoàng, chúng ta còn trẻ như vậy, có con quá sớm thì sẽ không tốt." Bạch Hiểu Tình đến từ hiện đại, diễn dafnlê quysdôn tính tình độc lập luôn được nàng thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn, nếu có đứa nhỏ thì nàng sẽ không còn tự do như vậy nữa.
Hơn nữa hiện tại địa vị của Triệu Tử Tu rất nguy hiểm, nếu nàng có đứa nhỏ thì sẽ không có ai bảo vệ hắn, Bạch Hiểu Tình nghĩ đến an toàn của Triệu Tử Tu nhiều hơn.
"Làm sao lại còn trẻ được, bây giờ tuổi Tu nhi đã không còn nhỏ, ngươi xem Thái tử và Thành vương đều đã có con, ở tuổi của Tu nhi có con cũng vừa tốt." Triệu Thiên Dương thật không ngờ Bạch Hiểu Tình lại nói với mình là nàng còn trẻ, xem ra tỏng vòng vài năm sẽ không muốn sinh con.
"Phụ hoàng, chúng ta sẽ nắm bắt thời gian." Lúc này Triệu Tử Tu thấy Bạch Hiểu Tình còn muốn tranh cãi gì nữa thì vội vàng kéo tay nàng không nhường nàng nhiều lời.
"Thật ra các ngươi muốn vui chơi hay làm ăn buôn bán, phụ hoàng nhất định sẽ không ngăn cản các ngươi, hôm nay là ngày khai trương, chúng ta đừng nói những lời này nữa, nào, chúng ta cùng uống rượu." Triệu Thiên Dương khiến mọi chuyện trở nên đơn giản hơn.
"Đúng vậy, đúng vậy, hôm nay là ngày lành, nào, cùng uống rượu." Bạch Hiểu Tình biết nếu tranh luận với Hoàng đế mất chuyện này thì nhất định nàng sẽ không được lợi.
"Nhưng nô tì luôn cảm thấy một nữ nhân đã gả cho người khác mà còn xuất đầu lộ diện ở bên ngoài thì thật không tốt, đã làm vợ người ta thì nên ở nhà giúp chồng dạy con mới đúng, thân là mẫu hậu của Tu nhi, khai chi tán diệp mới là vấn đề khiến ta lo lắng nhất."
Hôm nay nàng ta luôn cho rằng Bạch Hiểu Tình tỏa sáng hơn mình, nàng ta luôn là người được người khác chú ý đầu tiên, vậy mà bây giờ lại bị một nữ nhân cướp mất hào quang, nên nàng ta nhất định phải dành lại nó.
"Cám ơn mẫu hậu quan tâm, chúng ta sẽ chú ý, nhất định sẽ mau chóng khai chi tán diệp cho Triệu gia." Giờ phút này Bạch Hiểu Tình cũng có bực tức của bản thân mình.
"Được rồi, được rồi, dùng bữa đi, hôm nay nha đầu Hiểu Tình làm đồ ăn rất ngon, chúng ta cũng không thể tùy tiện phá hư được, ngươi xem tay nghề Tình nha đầu tốt như vậy, nhìn đã biết Lệ Vương phi của chúng ta hiền lành cỡ nào." Hoàng đế có chút mất hứng.
Rõ ràng Bạch Yêu Nhiêu đang muốn khiến Bạch Hiểu Tình khó chịu sao? Nếu tiếp tục nói nữa thì hôm nay không thể nào ăn được nữa.
"Hoàng thượng." Bạch Yêu Nhiêu vẫn cảm thấy trong lòng thật không thoải mái, vẫn không muốn buông tha Bạch Hiểu Tình, hiện tại thứ nàng để ý nhất là hai nam nhân này đều nói giúp nàng ta, vậy thì nàng là cái gì đây.
"Đủ rồi, ái phi, có chuyện gì hồi cung rồi nói sau, hôm nay là ngày lành khai trương khách điếm mới của Tu nhi và Tình nha đầu, ta cũng rất thích Tình nha đầu như vậy, cũng làm đồ ăn rất hợp với dạ dày ta, huống hồ nàng cũng không phải là nữ nhân bình thường." Triệu Thiên Dương lớn tiếng nói.
Hôm nay Triệu Thiên Dương thật sự có tính khí vui buồn thất thường, trong cuộc đời hắn chỉ hận ngày này quá dài.
Ở trong Uyển Tình Cư đều là ký ức về Uyển nhi, trong lòng hắn vốn không có chỗ nào cho Bạch Yêu Nhiêu, bây giờ Bạch Yêu Nhiêu lại tìm mọi cách làm khó dễ Bạch Hiểu Tình không biết là có ý gì, hắn cũng không muốn bị làm phiền nữa.
"Nô tì đã biết." Bạch Yêu Nhiêu cảm thấy nếu mình còn nhiều lời thì nhất định Hoàng đế sẽ thật sự mất hứng, nhưng trong lòng vẫn còn nghẹn khuất.
"Đã biết thì nhanh ăn cơm đi." Hôm nay Bạch Yêu Nhiêu nói rất nhiều điều không nên nói, cái chuyện quỷ quái gì chứ, lễ nghi nữ tử gì chứ, vốn chỉ muốn gây rối mà thôi, biết như vậy đã không dẫn nàng ta ra ngoài.
"A, có quỷ." Mọi người đang hòa thuận vui vẻ thì một tiếng tiếng thét chói tai vang khắp toàn bộ khách điếm, nhất thời mọi người đều bắt đầu chạy loạn khắp nơi.
"Bảo vệ Hoàng thượng, bảo vệ Hoàng thượng." Ngay khi có người hét thất thanh, dienxdafnleequysdoon Triệu Tử Tu và Bạch Hiểu Tình là người muốn bảo vệ Hoàng thượng trước tiên, nhưng giọng Bạch Yêu Nhiêu hét quá to khiến cho người ta thật phiền lòng.
"Tình Nhi, bây giờ nàng đi ra ngoài điều đình đại cuộc đi, nếu không thật sự sẽ hoảng loạn, ta ở đây bảo vệ phụ hoàng là được rồi, nhất định là có người giở trò quỷ, sao khách điếm lại có thể ma quỷ được." Triệu Tử Tu muốn Bạch Hiểu Tình ra ngoài xem thử.
"Không được, chàng không biết võ công, ở lại đây cũng không được, bên ngoài có rất nhiều binh lính, chàng ra xem đi, chàng là Vương gia, lực uy hiếp mạnh hơn ta, ta ở lại đây bảo vệ Hoàng thượng là được rồi." Bạch Hiểu Tình rút nhuyễn kiếm bên eo ra.
Lúc Bạch Hiểu Tình rút nhuyễn kiếm ra thì thiếu chút nữa đã hù chết Hoàng đế và Hoàng hậu, nào có ai sử dụng kiếm làm đai lưng, nữ nhân này thật sự quá cường hãn.
"Nên tra cho rõ ràng, xem thử là ai dám tung tin đồn. Khách điếm không thể có ma quỷ được, hiện tại là ban ngày ban mặt thì lại càng không có khả năng." Bạch Hiểu Tình che ở trước mặt Hoàng đế rồi đẩy Triệu Tử Tu ra ngoài.
"Làm sao có thể có ma quỷ được." Giờ phút này Triệu Thiên Dương thật sự chịu kinh sợ không nhỏ, nhưng may mắn hắn là Hoàng đế, Long uy quanh người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook