Hám Sinh
-
Chương 33
Sau khi Mạc lão tiên sinh đi, Hám Sinh và Đông Dạ Huy quay người vào phòng, trên đường đi ở trong viện, Hám Sinh hỏi Đông Dạ Huy: “Ông ấy có thể tìm sẽ gây phiền phức cho anh không?”
Đông Dạ Huy cười cười lắc đầu: “Ba em sao? Không đâu?”
Hám Sinh quay đầu nhìn anh: “Sao anh có thể khẳng định như vậy?”
Đông Dạ Huy trả lời chắc chắn: “Ông ấy không phải là loại người hữu dũng vô mưu, những chuyện không có lợi cho mình, ông ta sẽ không làm đâu.”
Hám Sinh trầm ngâm suy nghĩ một lát thấy đúng là như vậy, ông ấy đã từng yêu thích cô như thế, nhưng cũng hơn 20 năm chưa từng quay trở về thăm cô một lần, thật ra khi ông ta muốn làm chuyện gì đó, thì bất cứ lý do gì cũng không thể ngăn cản ông được, chúng ta muốn đi con đường nào, ra quyết định như thế nào, thật ra vẫn luôn nghe theo nội tâm của chính bản thân mình.
Đông Dạ Huy hỏi Hám Sinh: “Em sẽ đi với ông ta sao?”
“Không đời nào.” Hám Sinh trả lời không chút ngập ngừng
“Ừ.” Đông Dạ Huy trả lời một tiếng rồi nắm lấy tay Hám Sinh đi vào cửa.
Đối với Hám Sinh mà nói, cô đột nhiên nhiều thêm một ông bố đối với cô thật ra cũng chẳng có ảnh hưởng gì, ngày tháng vẫn trôi qua như cũ, cô rất bình tĩnh.
Buổi tối, Đông Dạ Huy tắm rửa xong rồi bước ra khỏi nhà tắm, vừa lau đầu, vừa nói với Hám Sinh: “Hám Sinh, chúng ta kết hôn đi.”
Hám Sinh dựa vào đầu giường, đọc sách dưới ánh đèn, đột nhiên nghe thấy Đông Dạ Huy nói câu đó, trong lòng nghĩ thầm: Mình đã bảo mà tại sao hôm nay lại tắm lâu như vậy chứ, thì ra loay hoay cả nửa buổi là vì cân nhắc chuyện này. Cô ngẩn đầu nhìn sang nói: “Sao vậy? Anh sẽ em bị cướp đi rồi sao?”
Đông Dạ Huy cũng không phủ nhận, quẳng khăn tắm trên tay bò lên giường: “Chúng ta về mặt pháp luật đã là quan hệ vợ chồng rồi, ở cùng với nhau là chuyện đương nhiên, chừng lúc đó cho dù ba em muốn cướp người cũng không có lý do.”
Hám Sinh cảm thấy anh có chút lo lắng vẩn vơ, mắt vẫn xem sách tùy ý trả lời anh: “Được thôi, xem xem ngày nào anh có thời gian thì chúng ta đi đăng ký kết hôn là được rồi.”
Đông Dạ Huy sáp lại hỏi: “Không làm đám cưới sao?”
Hám Sinh cúi đầu không nhúc nhích nói: “Hôn lễ mệt mỏi lắm, kết hôn không phải là chuyện của hai người thôi sao? Làm ầm ĩ nhiều người cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
Đông Dạ Huy nhìn Hám Sinh dưới ánh đèn, rất lâu sau mới quay đầu nhìn bức tường trước mặt mà khẽ thở dài, Hám Sinh ngẩn đầu hỏi anh: “Sao vậy?”
Đông Dạ Huy giơ tay rút cuốn tiểu thuyết trong tay cô ra, ôm lấy cô tắt đèn, cùng chui vào chăn, bốn phía yên tĩnh trở lại, trong bóng tối, giọng nói của Đông Dạ Huy khe khẽ: “Hám Sinh em phải sống thật mạnh mẽ, mạnh mẽ mà tiếp tục sống.” Anh ôm chặt Hám Sinh trong lòng, hận không thể đem hết tất cả sức mạnh của mình cho cô.
Hám Sinh thức ứng với ánh sáng, nhìn về phía trần nhà sáng mờ mờ, rất lâu sau cô mới khe khẽ trả lời. Nhưng mà bởi vì trước đây em đã sống quá mạnh mẽ rồi, nên hiện tại đã không còn sức lực nữa. Hám Sinh biết lời này không thể nói cho Đông Dạ Huy nghe được, cô nhắm mắt lại.
Thời gian càng về khuya, Đông Dạ Huy xoay người trở mình, quay lưng về phía Hám Sinh khẽ thở dài ra tiếng, Hám Sinh biết anh vẫn còn thức, cô nhắm chặt mắt lại, không động đậy, chỉ có thể dùng sức mà yêu anh, cô chỉ có thể cho anh những thứ này mà thôi. Những thứ có thể lãng phí và tiêu hao của một người cũng không nhiều.
Ngày hôm sau cũng không ai nói gì, ngày vẫn cứ thế mà trôi qua, bất kể trong lòng bạn đang nghĩ gì, thời gian vĩnh viễn cũng sẽ không vì thứ gì mà dừng lại, lúc Đông Dạ Huy đi làm, Hám Sinh vẫn còn đang ngủ say, trong ánh sáng mờ mờ của buổi sáng sớm, nửa gương mặt của cô vùi trong gối, ngủ say sưa yên tĩnh, Đông Dạ Huy đừng bên cạnh giường nhìn cô rất lâu. Hám Sinh trước giờ chưa từng mà một người con gái đẹp, gầy đi rồi cũng chỉ khiến ngũ quan của cô rõ ràng hơn một chút thôi, cô không giống cha mà cũng không giống mẹ, sóng mũi không cao, trán hơi bằng phẳng, một gương mặt rất bình thường, cô không phải là một người rất kích thích người khác, nhưng mà Đông Dạ Huy ở trên toàn thế giới này, cũng chỉ ở bên cạnh cô mới có thể nếm trải được một loại tình cảm còn sâu sắc hơn cả tình yêu. Anh đã từng chán ghét cô, từng hổ thẹn, quanh co vòng vèo mãi cuối cùng mới biết được thì ra anh yêu cô, mỗi lần nhìn thấy cô trong lòng đều là yêu cô đến đau đớn chua xót.
Đông Dạ Huy đã từng vô cùng không có cảm giác an toàn đối với Hám Sinh, cho nên khi Hám Sinh xuất viện về nhà rồi cũng hận không thể lúc nào cũng ở bên cạnh cô, nửa đêm đang ngủ cũng sẽ đột nhiên thức dậy kiểm tra hơi thở của cô, mỗi lần đều sợ hãi tột cùng, sợ cô đột nhiên rời xa anh trong lúc anh không có ý thức, anh sống rất căng thẳng và hoang mang lo sợ, sau đó có một ngày Hám Sinh giống như vô tình mà hỏi anh: “Dạ Huy, nếu như có một ngày em đột nhiên chết đi, anh cũng sẽ đi theo em chứ?”
Lúc đó đang là mùa đông, bọn họ ôm nhau nằm trên sô pha trong phòng khách ngắm cảnh tuyết rơi bên ngoài, sau đó Hám Sinh ngủ mất, lúc tỉnh lại thì hỏi anh câu đó, Đông Dạ Huy yên lặng rất lâu, anh tưởng tượng không được sau khi Hám Sinh chết rồi, cuộc sống của anh làm sao có thể tiếp tục được, cho nên không trả lời.
Gương mặt trắng xanh của Hám Sinh có chút hồng hồng sau khi ngủ trưa, cô giơ tay dịu dàng xoa nhẹ chân mày của Đông Dạ Huy nói: “Dạ Huy, phải tiếp tục sống, phải dũng cảm hơn một chút, giả như có một ngày em thật sự không còn nữa. Người em yêu là một người có dã tâm, dũng cảm, chấp nhất, Anh dũng cảm mục tiêu rõ ràng, trong mắt lúc nào cũng cháy lên một ngọn lửa không đầy đủ, lòng tin của anh rất lớn mạnh, để toàn thế giới trở thành vũ đài của anh, người em yêu chính là anh như vậy đấy, rất sớm trước đâu em đã biết được sẽ có một ngày anh đi rất xa rất xa, anh trước giờ đều không giống như người ta, em biết mà, từ rất lâu trước đây em đã biết rồi, em chỉ là một đoạn đường trong hành trình của anh, đi cùng anh qua hết đoạn đường này, cùng với anh trưởng thành, cũng chính là một loại rèn luyện của em, nếu như có một ngày em ra đi sớm thì cũng sẽ không có gì hối tiếc cả, còn về anh, anh phải sống tiếp cho thật tốt, đời này không cần phải sống phí hoài, nếu như cuối cùng anh vẫn còn yêu em, thì em vẫn sẽ ở điểm cuối của con đường này đợi anh.” Câu nói cuối cùng của Hám Sinh kết thúc là lúc cô ôm chặt lấy Đông Dạ Huy cau chặt lông mày: “Rộng lượng một chút, Dạ Huy à.” Cô vỗ lưng của Đông Dạ Huy: “Cái chết không phải là điểm kết thúc cuối cùng của chúng ta, chỉ cần anh có thể kiên trì được niềm tin, đừng vì em mà dừng bước, hãy đi làm những chuyện anh nên làm.”
Đông Dạ huy sau đó trở về công ty làm việc, anh không phải là một người cảm tính, những gì liên quan đến đời người anh rất ít khi suy nghĩ, sự thành công của anh đa số là bởi vì trong máu anh có một loại bản năng chiếm đoạt của dã thú nguyên thủy, lời nói của Hám Sinh khiến cho anh như có như không mà nhìn thấy được một thứ mà từ trước đến giờ chưa bao giờ xuất hiện trong suy nghĩ của anh, trên người Hám Sinh bộc lộ ra cùng với nỗ lực muốn chuyển đạt một thứ gì đó cho anh, khiến anh mê hoặc lại mơ hồ lần nữa tìm thấy một loại mục tiêu nào đó.
Sau khi Đông Dạ Huy nhìn chăm chú hồi lâu, quay người rời đi, những ngày này mỗi lần anh quay người đi, có một thứ mơ hồ nào đó bắt đầu trở nên rõ ràng, có một loại trạng thái nào đó bắt đầu khôi phục trên người anh, Hám Sinh nói: Dũng cảm một chút. Sau đó anh hiểu được, dũng cảm không phải bởi gì người khác, cũng không phải bởi vì cái gì khác, mà là một loại thái độ nhân sinh, là một loại thái độ nhân sinh bản năng của Hám Sinh, dũng cảm mà kiên trì, lúc nhỏ cô không hiểu được, chỉ có thể truy tìm theo bản năng, sau đó những gian khổ mà anh để lại cho cô khiến cô hiểu được rồi, nhưng cô lại muốn truyền đạt điều đó cho anh, thật ra Hám Sinh đều mạnh mẽ hơn so với anh, so với bất cứ người nào mà anh đã từng gặp.
Hám Sinh ngủ đến khi tự tỉnh thì mặt trời đã lên cao, sau khi tắm rửa xong thì xuống lầu, trong phòng khách có bữa ăn sáng còn nóng, cô tự múc cho mình một chén cháo rồi ngồi trước bếp bắt đầu ăn, dì giúp việc sau khi phơi đồ ở trong viện xong trở lại phòng khách thấy cô liền hét lên với cô từ xa: “Hám Sinh, cô thức dậy rồi à, vậy tôi lên lầu thu dọn nha.”
“Dạ, được.” Hám Sinh cũng lớn tiếng trả lời với bà một câu, cho đến khi thấy bộ dáng mập mạp của dì biến mất ở góc cầu thang, Hám Sinh mới quay người mở lồng hấp ra lấy một cái bánh bao ăn.
Mới cắn được một miếng bánh bao, chuông cửa lại vang lên, Hám Sinh vẫn còn đang ngậm miếng bánh bao trong miệng, nhìn về phía cửa lớn cứ cảm thấy cái chuông cửa này chắc cũng không phải chuyện gì tốt.
Cô đi ra ngoài, trong tay vẫn còn đang bưng bát cháo, mở cửa ra, trước cửa là một thân hình cao lớn, nguyên cả bóng người bao phủ xuống, chắn toàn bộ ánh nắng chiếu xuống người cô, Hám Sinh ngước mắt nhìn, một chàng trai khoảng 20 tuổi, vai rộng eo thon, trên người mặc một cái áo sơ mi ôm sát người, bên dưới mặt một cái quần jeans gặt đến bạc màu, ôm lấy hai chân thon dài thẳng tắp, đầu gối còn có 2 lỗ thủng. Theo như ánh mắt của Hám Sinh nhìn cậu trai này thì cô cảm thấy người này nhìn còn đẹp trai hơn Đông Dạ Huy mấy phần, đặc biệt là còn sáng sủa hơn rất nhiều, ngũ quan đặc biệt thâm thúy, một đầu tóc dày và đen nhánh, cắt tỉa gọn gàng, da màu lúa mạch, cười cười lộ ra hàm răng trắng đều thẳng tắp, cậu ta hỏi Hám Sinh: “Mạc Hám Sinh?”
Hám Sinh gật đầu. “Tôi là em trai cô, cho tôi vào nhà đi.” Anh chàng này và cha cậu ta làm việc y chang nhau, không mời tự vào, nhưng mà cha cậu ra đi vào khí thế hơn cậu ta rất nhiều.
Vai cậu chàng này khoác một chiếc ba lô, vừa vào cửa liền thả phịch xuống đất, cái balo leo núi màu đỏ bị cậu ta quan xuống đất dưới ánh mặt trời làm bay lên một đống bụi.
Ánh mắt Hám Sinh nhìn cậu ta, cúi đầu uống cạn chén cháo, còn tiện tay đóng cửa lại, đã trải qua ngày hôm qua làm nền, đối với một người em trai đột nhiên xuất hiện này cô có chút ngạc nhiên nhưng thần kinh vẫn coi như là bình tĩnh.
Mạc Hám Đình quăng balo xuống xong quay lại nói với Hám Sinh: “Chị, em là em trai của chị, em tên là Mạc Hám Đình, ông già phái em qua đây liên lạc tình cảm, em cũng bị ông ta đuổi ra ngoài rồi, nói nếu không đưa được chị về nhà thì em cũng khỏi về luôn, hiện giờ ở thành phố B em chả có nơi nào ở cả, chị có thể đừng đuổi em đi được không?”
Mạc Hám Đình tươi cười đầy mặt, thân thể cao lớn đứng ở đó, nói không nhanh không chậm, bộ dạng rất tự tin phóng khoáng, giọng điệu nửa thật nửa giả, Hám Sinh ngẩn ra một chút, chén trong tay lắc lư, tên nhóc này rất cao, đứng trước Hám Sin thật ra khiến Hám Sinh cảm thấy có chút áp lực: “Cậu thật sự là bị đuổi đi rồi?” Hám Sinh cảm thấy đầu óc có chút không tỉnh táo hỏi ra một câu, cậu nhóc cao lớn này là em trai cô, hơn nữa cậu ta còn mang đến cho cô một tin tức khiến cô không có chút tiêu hóa không nổi.
“Hì hì.” Mạc Hám Đình ngại ngùng cười hai tiếng: “Thật sự là bị đuổi đi rồi, hôm qua ông ta trở về thì mặt dài ra, nửa đêm đá em ra khỏi giường rồi đuổi em ra khỏi cửa luôn, bọc hành lý này của em chỉ có mấy bộ quần áo thôi, đó là do mẹ em lén lút nhét cho em đó, em là em trai của chị, chị không thể cũng đuổi em đi được nha.” Mạc Hám Đình còn vội vàng rống thêm hai câu ở phía sau.
Hám Sinh bị cậu ta nói khiến cho đầu óc mơ hồ bất giác nói: “Tôi còn chưa nói muốn đuổi cậu đi.”
“Ha ha, vậy là quá tốt rồi, sắp xếp chỗ ở cho em đi chị.” Mạc Hám Đình mặt dày nói. Hám Sinh cầm chén cháo đừng đó có chút ngu người.
Hai chị em đứng đó nói đáp một chút, Mạc Hám Đình cười cười hy vọng, Hám Sinh ngây ngốc, cả nửa buổi sau Hám Sinh mới đi đến bên bàn trà đặt chén xuống, sau đó ho một tiếng, không mặn không nhạt nói: “Cậu đi theo tôi.”
Hám Sinh đưa Mạc Hám Đình lên phòng khách trên lầu, hai chị em 1 trước 1 sau lên lầu thì đụng phải dì giúp việc đang ôm một đống drap giường từ trong phòng chính của bọn họ đi ra, ba người gặp ở hành lang, dì giúp việc há hốc miệng hỏi: “Hám Sinh, đây là ai vậy?” Hám Sinh sờ sờ mũi không chút ngần ngại trả lời: “Em trai con.”
Dì giúp việc lớn giọng: “Ai ya, đứa nhỏ này thật đẹp trai nha.”
Mạc Hám Đình đứng bên cạnh cười ha ha, Hám Sinh quay đầu nhìn cậu ta một cái, dắt cậu ta đi vào phòng khách.
Phòng khách bày trí rất đơn giản, trang trí có chút giống phòng của khách sạn, Hám Sinh quay đầu nhìn Mạc Hám Đình sau lưng, cô nhất thời không tìm được cách xưng hô thích hợp đối với cậu ta, liền hàm hồ nói: “Cậu… cậu ở chỗ này trước đi, còn có đại khái là tôi không thể về nhà cùng cậu đâu, cho nên cậu xem thử tình hình bên phía cậu thế nào rồi cậu tự mình giải quyết đi.”
Mạc Hám Đình nghiên đầu nhìn Hám Sinh đột nhiên cười ha ha, cậu ta lại quăng balo xuống đất, tự mình kéo cái ghê bên cạnh bàn viết qua ngồi xuống, một cánh tay đặt trên lưng ghế, đối mặt với Hám Sinh, đầu nghiên trái nghiên phải, dường như muốn nhìn cô cho kỹ, sau đó nói: “Chị, chị thật dễ nói chuyện đó, chỉ là tính khí của ông già kia em còn không thèm để ý, em chỉ đến để thăm chị thôi, chị không muốn để ý đến ông ta, em ủng hộ chị, dù sao em thấy thân thể ông ta dù sống thêm mười mấy hai mươi năm nữa cũng chả có vấn đề gì đâu. Kiểu gì thì cũng có ngày ông ta tự nghĩ thông rồi thì sẽ hết lên mặt thôi.”
Hám Sinh đột nhiên cảm thấy đứa trẻ này hình như không có láu lỉnh như cảm nhận lúc ban đầu của cô, cô cười cười với cậu ta nhưng cũng không đáp lời.
Mạc Hám Đình đột nhiên ngóc đầu dậy lấy cái balo ở trên đất lên, cậu ta mở khóa kéo của cái balo leo núi, lấy ra một cái notebook, sau đó vẫy tay với Hám Sinh: “Chị, lại đây.”
Hám Sinh không hiểu làm sao, đi qua đừng ở sau lưng cậu ta, Mạc Hám Đình mở máy, quay đầu lại nói với cô: “Chị, chị ngồi xuống đi.”
Hám Sinh ngồi xuống chiếc giường ở sau lưng cậu ta, Mạc Hám Đình quay người lại đối diện với cô, cúi người xuống phủ lên cô, đầu gối bọn họ gần như là đụng nhau, Mạc Hám Đình nhìn Hám Sinh, thu lại nụ cười vẫn chưa bao giờ biến mất từ lúc vào cửa, ánh mắt của cậu ta thành khẩn mà trịnh trọng nhìn Hám Sinh, trong khoảnh khắc đó, Hám Sinh tưởng rằng cậu ta muốn giơ tay qua nắm lấy hai tay cô đang đặt trên đầu gối, nhưng cậu ta chỉ xoa xoa hai tay đang đặt trên đầu gối của cô một chút, sau đó nói: “Chị, em từ nhỏ đã biết đến sự tồn tại của chị rồi, từ lúc em hiểu chuyện, em đã biết em có một người chị ở thành phố B, không phải lúc nào em cũng nghĩ đến chị, nhưng sau khi em tốt nghiệp cấp ba em cũng không có đi du học, em thi vào trường đại học B, em qua lại ở thành phố này 4 năm rồi, lúc đi trên con phố mà em thường qua lại nhìn thấy một cô gái nào đó, em sẽ nghĩ rằng, đây nói không chừng chính là chị gái của mình, em trước giờ chưa từng được gặp chị, nhưng mà em chưa bao giờ quên chị cả. Chị phải tin tưởng em.”
Hám Sinh đột nhiên bị một cảm giác xa lại đột kích, cả đời này của cô sống tới hiện giờ, còn chưa thật sự đặt ai ở trong lòng, người duy nhất để lại dấu tích trong tim cô cũng chỉ có Đông Dạ Huy, một người nữa là Diệp Quyền, cảm giác cậu nhó này mang đến cho cô không giống với Diệp Quyền cũng không giống với Đông Dạ Huy, trong lòng tê dại có chút chua xót, chấn động không lớn nhưng cảm giác rất dịu dàng.
Mạc Hám Đình quay người khởi động notebook mở ra một file rồi nói với Hám Sinh: “Chị, em biết chị đối với em rất xa lại, em đã làm cái này từ rất lâu rồi, em nghĩ thế nào rồi cũng sẽ có ngày hai chúng ta gặp nhau, đến lúc đó em sẽ cho chị xem.”
Màn hình máy vi tính bắt đầu xuất hiện từng tấm hình, là quá trình trưởng thành của một đứa bé, tấm ảnh trần truồng lúc đầy tháng, chỉ mặc một cái tả, lên tiểu học, một thiếu niên trung học gầy gầy cao cao khóe miệng bắt đầu có râu, một thanh niên anh tuấn thời cấp 3 bắt đầu cường tráng đang xoay quả bóng rổ trên đầu ngón tay, rất nhiều tấm hình, mỗi một thời kỳ trưởng thành của đứa trẻ này đều được ghi lại, tấm cuối cùng là một tấm cậu ta đang đứng trên bãi cỏ xanh um, phía sau là một đám người đội mũ tốt nghiệp, cậu ta mặc một bộ đồ tốt nhiệm màu đen tay đang ném mũ tốt nghiệp lên trời, miệng cậu như đang la hét dưới ánh mặt trời.
Hám Sinh yên lặng xem, có chút cảm đồng thuần phác hiếm có, hoặc là tâm tình đang bị dẫn dắt, Mạc Hám Đình chiếu xong rồi, quay người, lúc này cậu mới nắm chặt hai tay của Hám Sinh nói: “Chị, em tên là Mạc Hám Đình, năm này 24 tuổi, nhỏ hơn chị 4 tuổi rưỡi, em là một thanh niên chính trực tài hoa, em là em trai của chị.”
Câu nói sau cùng của Mạc Hám Đình “Em là em trai của chị”, cuối cùng cũng đã xông vào nơi mềm mại nhất trong lòng của Hám Sinh, cô lật bàn tay của Mạc Hám Đình lại, cúi đầu nhìn lòng bàn tay của cậu, nắm lấy tay phải, ngón trỏ men theo đường chỉ tay của cậu nói: “Tay của em thật lớn.” Dừng lại một chút, cô lại nói: “Hám Đình, chị vẫn luôn không biết chị có một em trai, chị không có gì để cho em cả.”
Mạc Hám Đình cười nói: “Chỉ cần chị chịu nhận em là được rồi.”
Hám Sinh ngẩn đầu nhìn cậu, bất đắc dĩ nhếch miệng cười cười: “Chị nhận em rồi, em đói chưa? Chị làm đồ ăn cho em ăn.”
Đông Dạ Huy cười cười lắc đầu: “Ba em sao? Không đâu?”
Hám Sinh quay đầu nhìn anh: “Sao anh có thể khẳng định như vậy?”
Đông Dạ Huy trả lời chắc chắn: “Ông ấy không phải là loại người hữu dũng vô mưu, những chuyện không có lợi cho mình, ông ta sẽ không làm đâu.”
Hám Sinh trầm ngâm suy nghĩ một lát thấy đúng là như vậy, ông ấy đã từng yêu thích cô như thế, nhưng cũng hơn 20 năm chưa từng quay trở về thăm cô một lần, thật ra khi ông ta muốn làm chuyện gì đó, thì bất cứ lý do gì cũng không thể ngăn cản ông được, chúng ta muốn đi con đường nào, ra quyết định như thế nào, thật ra vẫn luôn nghe theo nội tâm của chính bản thân mình.
Đông Dạ Huy hỏi Hám Sinh: “Em sẽ đi với ông ta sao?”
“Không đời nào.” Hám Sinh trả lời không chút ngập ngừng
“Ừ.” Đông Dạ Huy trả lời một tiếng rồi nắm lấy tay Hám Sinh đi vào cửa.
Đối với Hám Sinh mà nói, cô đột nhiên nhiều thêm một ông bố đối với cô thật ra cũng chẳng có ảnh hưởng gì, ngày tháng vẫn trôi qua như cũ, cô rất bình tĩnh.
Buổi tối, Đông Dạ Huy tắm rửa xong rồi bước ra khỏi nhà tắm, vừa lau đầu, vừa nói với Hám Sinh: “Hám Sinh, chúng ta kết hôn đi.”
Hám Sinh dựa vào đầu giường, đọc sách dưới ánh đèn, đột nhiên nghe thấy Đông Dạ Huy nói câu đó, trong lòng nghĩ thầm: Mình đã bảo mà tại sao hôm nay lại tắm lâu như vậy chứ, thì ra loay hoay cả nửa buổi là vì cân nhắc chuyện này. Cô ngẩn đầu nhìn sang nói: “Sao vậy? Anh sẽ em bị cướp đi rồi sao?”
Đông Dạ Huy cũng không phủ nhận, quẳng khăn tắm trên tay bò lên giường: “Chúng ta về mặt pháp luật đã là quan hệ vợ chồng rồi, ở cùng với nhau là chuyện đương nhiên, chừng lúc đó cho dù ba em muốn cướp người cũng không có lý do.”
Hám Sinh cảm thấy anh có chút lo lắng vẩn vơ, mắt vẫn xem sách tùy ý trả lời anh: “Được thôi, xem xem ngày nào anh có thời gian thì chúng ta đi đăng ký kết hôn là được rồi.”
Đông Dạ Huy sáp lại hỏi: “Không làm đám cưới sao?”
Hám Sinh cúi đầu không nhúc nhích nói: “Hôn lễ mệt mỏi lắm, kết hôn không phải là chuyện của hai người thôi sao? Làm ầm ĩ nhiều người cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
Đông Dạ Huy nhìn Hám Sinh dưới ánh đèn, rất lâu sau mới quay đầu nhìn bức tường trước mặt mà khẽ thở dài, Hám Sinh ngẩn đầu hỏi anh: “Sao vậy?”
Đông Dạ Huy giơ tay rút cuốn tiểu thuyết trong tay cô ra, ôm lấy cô tắt đèn, cùng chui vào chăn, bốn phía yên tĩnh trở lại, trong bóng tối, giọng nói của Đông Dạ Huy khe khẽ: “Hám Sinh em phải sống thật mạnh mẽ, mạnh mẽ mà tiếp tục sống.” Anh ôm chặt Hám Sinh trong lòng, hận không thể đem hết tất cả sức mạnh của mình cho cô.
Hám Sinh thức ứng với ánh sáng, nhìn về phía trần nhà sáng mờ mờ, rất lâu sau cô mới khe khẽ trả lời. Nhưng mà bởi vì trước đây em đã sống quá mạnh mẽ rồi, nên hiện tại đã không còn sức lực nữa. Hám Sinh biết lời này không thể nói cho Đông Dạ Huy nghe được, cô nhắm mắt lại.
Thời gian càng về khuya, Đông Dạ Huy xoay người trở mình, quay lưng về phía Hám Sinh khẽ thở dài ra tiếng, Hám Sinh biết anh vẫn còn thức, cô nhắm chặt mắt lại, không động đậy, chỉ có thể dùng sức mà yêu anh, cô chỉ có thể cho anh những thứ này mà thôi. Những thứ có thể lãng phí và tiêu hao của một người cũng không nhiều.
Ngày hôm sau cũng không ai nói gì, ngày vẫn cứ thế mà trôi qua, bất kể trong lòng bạn đang nghĩ gì, thời gian vĩnh viễn cũng sẽ không vì thứ gì mà dừng lại, lúc Đông Dạ Huy đi làm, Hám Sinh vẫn còn đang ngủ say, trong ánh sáng mờ mờ của buổi sáng sớm, nửa gương mặt của cô vùi trong gối, ngủ say sưa yên tĩnh, Đông Dạ Huy đừng bên cạnh giường nhìn cô rất lâu. Hám Sinh trước giờ chưa từng mà một người con gái đẹp, gầy đi rồi cũng chỉ khiến ngũ quan của cô rõ ràng hơn một chút thôi, cô không giống cha mà cũng không giống mẹ, sóng mũi không cao, trán hơi bằng phẳng, một gương mặt rất bình thường, cô không phải là một người rất kích thích người khác, nhưng mà Đông Dạ Huy ở trên toàn thế giới này, cũng chỉ ở bên cạnh cô mới có thể nếm trải được một loại tình cảm còn sâu sắc hơn cả tình yêu. Anh đã từng chán ghét cô, từng hổ thẹn, quanh co vòng vèo mãi cuối cùng mới biết được thì ra anh yêu cô, mỗi lần nhìn thấy cô trong lòng đều là yêu cô đến đau đớn chua xót.
Đông Dạ Huy đã từng vô cùng không có cảm giác an toàn đối với Hám Sinh, cho nên khi Hám Sinh xuất viện về nhà rồi cũng hận không thể lúc nào cũng ở bên cạnh cô, nửa đêm đang ngủ cũng sẽ đột nhiên thức dậy kiểm tra hơi thở của cô, mỗi lần đều sợ hãi tột cùng, sợ cô đột nhiên rời xa anh trong lúc anh không có ý thức, anh sống rất căng thẳng và hoang mang lo sợ, sau đó có một ngày Hám Sinh giống như vô tình mà hỏi anh: “Dạ Huy, nếu như có một ngày em đột nhiên chết đi, anh cũng sẽ đi theo em chứ?”
Lúc đó đang là mùa đông, bọn họ ôm nhau nằm trên sô pha trong phòng khách ngắm cảnh tuyết rơi bên ngoài, sau đó Hám Sinh ngủ mất, lúc tỉnh lại thì hỏi anh câu đó, Đông Dạ Huy yên lặng rất lâu, anh tưởng tượng không được sau khi Hám Sinh chết rồi, cuộc sống của anh làm sao có thể tiếp tục được, cho nên không trả lời.
Gương mặt trắng xanh của Hám Sinh có chút hồng hồng sau khi ngủ trưa, cô giơ tay dịu dàng xoa nhẹ chân mày của Đông Dạ Huy nói: “Dạ Huy, phải tiếp tục sống, phải dũng cảm hơn một chút, giả như có một ngày em thật sự không còn nữa. Người em yêu là một người có dã tâm, dũng cảm, chấp nhất, Anh dũng cảm mục tiêu rõ ràng, trong mắt lúc nào cũng cháy lên một ngọn lửa không đầy đủ, lòng tin của anh rất lớn mạnh, để toàn thế giới trở thành vũ đài của anh, người em yêu chính là anh như vậy đấy, rất sớm trước đâu em đã biết được sẽ có một ngày anh đi rất xa rất xa, anh trước giờ đều không giống như người ta, em biết mà, từ rất lâu trước đây em đã biết rồi, em chỉ là một đoạn đường trong hành trình của anh, đi cùng anh qua hết đoạn đường này, cùng với anh trưởng thành, cũng chính là một loại rèn luyện của em, nếu như có một ngày em ra đi sớm thì cũng sẽ không có gì hối tiếc cả, còn về anh, anh phải sống tiếp cho thật tốt, đời này không cần phải sống phí hoài, nếu như cuối cùng anh vẫn còn yêu em, thì em vẫn sẽ ở điểm cuối của con đường này đợi anh.” Câu nói cuối cùng của Hám Sinh kết thúc là lúc cô ôm chặt lấy Đông Dạ Huy cau chặt lông mày: “Rộng lượng một chút, Dạ Huy à.” Cô vỗ lưng của Đông Dạ Huy: “Cái chết không phải là điểm kết thúc cuối cùng của chúng ta, chỉ cần anh có thể kiên trì được niềm tin, đừng vì em mà dừng bước, hãy đi làm những chuyện anh nên làm.”
Đông Dạ huy sau đó trở về công ty làm việc, anh không phải là một người cảm tính, những gì liên quan đến đời người anh rất ít khi suy nghĩ, sự thành công của anh đa số là bởi vì trong máu anh có một loại bản năng chiếm đoạt của dã thú nguyên thủy, lời nói của Hám Sinh khiến cho anh như có như không mà nhìn thấy được một thứ mà từ trước đến giờ chưa bao giờ xuất hiện trong suy nghĩ của anh, trên người Hám Sinh bộc lộ ra cùng với nỗ lực muốn chuyển đạt một thứ gì đó cho anh, khiến anh mê hoặc lại mơ hồ lần nữa tìm thấy một loại mục tiêu nào đó.
Sau khi Đông Dạ Huy nhìn chăm chú hồi lâu, quay người rời đi, những ngày này mỗi lần anh quay người đi, có một thứ mơ hồ nào đó bắt đầu trở nên rõ ràng, có một loại trạng thái nào đó bắt đầu khôi phục trên người anh, Hám Sinh nói: Dũng cảm một chút. Sau đó anh hiểu được, dũng cảm không phải bởi gì người khác, cũng không phải bởi vì cái gì khác, mà là một loại thái độ nhân sinh, là một loại thái độ nhân sinh bản năng của Hám Sinh, dũng cảm mà kiên trì, lúc nhỏ cô không hiểu được, chỉ có thể truy tìm theo bản năng, sau đó những gian khổ mà anh để lại cho cô khiến cô hiểu được rồi, nhưng cô lại muốn truyền đạt điều đó cho anh, thật ra Hám Sinh đều mạnh mẽ hơn so với anh, so với bất cứ người nào mà anh đã từng gặp.
Hám Sinh ngủ đến khi tự tỉnh thì mặt trời đã lên cao, sau khi tắm rửa xong thì xuống lầu, trong phòng khách có bữa ăn sáng còn nóng, cô tự múc cho mình một chén cháo rồi ngồi trước bếp bắt đầu ăn, dì giúp việc sau khi phơi đồ ở trong viện xong trở lại phòng khách thấy cô liền hét lên với cô từ xa: “Hám Sinh, cô thức dậy rồi à, vậy tôi lên lầu thu dọn nha.”
“Dạ, được.” Hám Sinh cũng lớn tiếng trả lời với bà một câu, cho đến khi thấy bộ dáng mập mạp của dì biến mất ở góc cầu thang, Hám Sinh mới quay người mở lồng hấp ra lấy một cái bánh bao ăn.
Mới cắn được một miếng bánh bao, chuông cửa lại vang lên, Hám Sinh vẫn còn đang ngậm miếng bánh bao trong miệng, nhìn về phía cửa lớn cứ cảm thấy cái chuông cửa này chắc cũng không phải chuyện gì tốt.
Cô đi ra ngoài, trong tay vẫn còn đang bưng bát cháo, mở cửa ra, trước cửa là một thân hình cao lớn, nguyên cả bóng người bao phủ xuống, chắn toàn bộ ánh nắng chiếu xuống người cô, Hám Sinh ngước mắt nhìn, một chàng trai khoảng 20 tuổi, vai rộng eo thon, trên người mặc một cái áo sơ mi ôm sát người, bên dưới mặt một cái quần jeans gặt đến bạc màu, ôm lấy hai chân thon dài thẳng tắp, đầu gối còn có 2 lỗ thủng. Theo như ánh mắt của Hám Sinh nhìn cậu trai này thì cô cảm thấy người này nhìn còn đẹp trai hơn Đông Dạ Huy mấy phần, đặc biệt là còn sáng sủa hơn rất nhiều, ngũ quan đặc biệt thâm thúy, một đầu tóc dày và đen nhánh, cắt tỉa gọn gàng, da màu lúa mạch, cười cười lộ ra hàm răng trắng đều thẳng tắp, cậu ta hỏi Hám Sinh: “Mạc Hám Sinh?”
Hám Sinh gật đầu. “Tôi là em trai cô, cho tôi vào nhà đi.” Anh chàng này và cha cậu ta làm việc y chang nhau, không mời tự vào, nhưng mà cha cậu ra đi vào khí thế hơn cậu ta rất nhiều.
Vai cậu chàng này khoác một chiếc ba lô, vừa vào cửa liền thả phịch xuống đất, cái balo leo núi màu đỏ bị cậu ta quan xuống đất dưới ánh mặt trời làm bay lên một đống bụi.
Ánh mắt Hám Sinh nhìn cậu ta, cúi đầu uống cạn chén cháo, còn tiện tay đóng cửa lại, đã trải qua ngày hôm qua làm nền, đối với một người em trai đột nhiên xuất hiện này cô có chút ngạc nhiên nhưng thần kinh vẫn coi như là bình tĩnh.
Mạc Hám Đình quăng balo xuống xong quay lại nói với Hám Sinh: “Chị, em là em trai của chị, em tên là Mạc Hám Đình, ông già phái em qua đây liên lạc tình cảm, em cũng bị ông ta đuổi ra ngoài rồi, nói nếu không đưa được chị về nhà thì em cũng khỏi về luôn, hiện giờ ở thành phố B em chả có nơi nào ở cả, chị có thể đừng đuổi em đi được không?”
Mạc Hám Đình tươi cười đầy mặt, thân thể cao lớn đứng ở đó, nói không nhanh không chậm, bộ dạng rất tự tin phóng khoáng, giọng điệu nửa thật nửa giả, Hám Sinh ngẩn ra một chút, chén trong tay lắc lư, tên nhóc này rất cao, đứng trước Hám Sin thật ra khiến Hám Sinh cảm thấy có chút áp lực: “Cậu thật sự là bị đuổi đi rồi?” Hám Sinh cảm thấy đầu óc có chút không tỉnh táo hỏi ra một câu, cậu nhóc cao lớn này là em trai cô, hơn nữa cậu ta còn mang đến cho cô một tin tức khiến cô không có chút tiêu hóa không nổi.
“Hì hì.” Mạc Hám Đình ngại ngùng cười hai tiếng: “Thật sự là bị đuổi đi rồi, hôm qua ông ta trở về thì mặt dài ra, nửa đêm đá em ra khỏi giường rồi đuổi em ra khỏi cửa luôn, bọc hành lý này của em chỉ có mấy bộ quần áo thôi, đó là do mẹ em lén lút nhét cho em đó, em là em trai của chị, chị không thể cũng đuổi em đi được nha.” Mạc Hám Đình còn vội vàng rống thêm hai câu ở phía sau.
Hám Sinh bị cậu ta nói khiến cho đầu óc mơ hồ bất giác nói: “Tôi còn chưa nói muốn đuổi cậu đi.”
“Ha ha, vậy là quá tốt rồi, sắp xếp chỗ ở cho em đi chị.” Mạc Hám Đình mặt dày nói. Hám Sinh cầm chén cháo đừng đó có chút ngu người.
Hai chị em đứng đó nói đáp một chút, Mạc Hám Đình cười cười hy vọng, Hám Sinh ngây ngốc, cả nửa buổi sau Hám Sinh mới đi đến bên bàn trà đặt chén xuống, sau đó ho một tiếng, không mặn không nhạt nói: “Cậu đi theo tôi.”
Hám Sinh đưa Mạc Hám Đình lên phòng khách trên lầu, hai chị em 1 trước 1 sau lên lầu thì đụng phải dì giúp việc đang ôm một đống drap giường từ trong phòng chính của bọn họ đi ra, ba người gặp ở hành lang, dì giúp việc há hốc miệng hỏi: “Hám Sinh, đây là ai vậy?” Hám Sinh sờ sờ mũi không chút ngần ngại trả lời: “Em trai con.”
Dì giúp việc lớn giọng: “Ai ya, đứa nhỏ này thật đẹp trai nha.”
Mạc Hám Đình đứng bên cạnh cười ha ha, Hám Sinh quay đầu nhìn cậu ta một cái, dắt cậu ta đi vào phòng khách.
Phòng khách bày trí rất đơn giản, trang trí có chút giống phòng của khách sạn, Hám Sinh quay đầu nhìn Mạc Hám Đình sau lưng, cô nhất thời không tìm được cách xưng hô thích hợp đối với cậu ta, liền hàm hồ nói: “Cậu… cậu ở chỗ này trước đi, còn có đại khái là tôi không thể về nhà cùng cậu đâu, cho nên cậu xem thử tình hình bên phía cậu thế nào rồi cậu tự mình giải quyết đi.”
Mạc Hám Đình nghiên đầu nhìn Hám Sinh đột nhiên cười ha ha, cậu ta lại quăng balo xuống đất, tự mình kéo cái ghê bên cạnh bàn viết qua ngồi xuống, một cánh tay đặt trên lưng ghế, đối mặt với Hám Sinh, đầu nghiên trái nghiên phải, dường như muốn nhìn cô cho kỹ, sau đó nói: “Chị, chị thật dễ nói chuyện đó, chỉ là tính khí của ông già kia em còn không thèm để ý, em chỉ đến để thăm chị thôi, chị không muốn để ý đến ông ta, em ủng hộ chị, dù sao em thấy thân thể ông ta dù sống thêm mười mấy hai mươi năm nữa cũng chả có vấn đề gì đâu. Kiểu gì thì cũng có ngày ông ta tự nghĩ thông rồi thì sẽ hết lên mặt thôi.”
Hám Sinh đột nhiên cảm thấy đứa trẻ này hình như không có láu lỉnh như cảm nhận lúc ban đầu của cô, cô cười cười với cậu ta nhưng cũng không đáp lời.
Mạc Hám Đình đột nhiên ngóc đầu dậy lấy cái balo ở trên đất lên, cậu ta mở khóa kéo của cái balo leo núi, lấy ra một cái notebook, sau đó vẫy tay với Hám Sinh: “Chị, lại đây.”
Hám Sinh không hiểu làm sao, đi qua đừng ở sau lưng cậu ta, Mạc Hám Đình mở máy, quay đầu lại nói với cô: “Chị, chị ngồi xuống đi.”
Hám Sinh ngồi xuống chiếc giường ở sau lưng cậu ta, Mạc Hám Đình quay người lại đối diện với cô, cúi người xuống phủ lên cô, đầu gối bọn họ gần như là đụng nhau, Mạc Hám Đình nhìn Hám Sinh, thu lại nụ cười vẫn chưa bao giờ biến mất từ lúc vào cửa, ánh mắt của cậu ta thành khẩn mà trịnh trọng nhìn Hám Sinh, trong khoảnh khắc đó, Hám Sinh tưởng rằng cậu ta muốn giơ tay qua nắm lấy hai tay cô đang đặt trên đầu gối, nhưng cậu ta chỉ xoa xoa hai tay đang đặt trên đầu gối của cô một chút, sau đó nói: “Chị, em từ nhỏ đã biết đến sự tồn tại của chị rồi, từ lúc em hiểu chuyện, em đã biết em có một người chị ở thành phố B, không phải lúc nào em cũng nghĩ đến chị, nhưng sau khi em tốt nghiệp cấp ba em cũng không có đi du học, em thi vào trường đại học B, em qua lại ở thành phố này 4 năm rồi, lúc đi trên con phố mà em thường qua lại nhìn thấy một cô gái nào đó, em sẽ nghĩ rằng, đây nói không chừng chính là chị gái của mình, em trước giờ chưa từng được gặp chị, nhưng mà em chưa bao giờ quên chị cả. Chị phải tin tưởng em.”
Hám Sinh đột nhiên bị một cảm giác xa lại đột kích, cả đời này của cô sống tới hiện giờ, còn chưa thật sự đặt ai ở trong lòng, người duy nhất để lại dấu tích trong tim cô cũng chỉ có Đông Dạ Huy, một người nữa là Diệp Quyền, cảm giác cậu nhó này mang đến cho cô không giống với Diệp Quyền cũng không giống với Đông Dạ Huy, trong lòng tê dại có chút chua xót, chấn động không lớn nhưng cảm giác rất dịu dàng.
Mạc Hám Đình quay người khởi động notebook mở ra một file rồi nói với Hám Sinh: “Chị, em biết chị đối với em rất xa lại, em đã làm cái này từ rất lâu rồi, em nghĩ thế nào rồi cũng sẽ có ngày hai chúng ta gặp nhau, đến lúc đó em sẽ cho chị xem.”
Màn hình máy vi tính bắt đầu xuất hiện từng tấm hình, là quá trình trưởng thành của một đứa bé, tấm ảnh trần truồng lúc đầy tháng, chỉ mặc một cái tả, lên tiểu học, một thiếu niên trung học gầy gầy cao cao khóe miệng bắt đầu có râu, một thanh niên anh tuấn thời cấp 3 bắt đầu cường tráng đang xoay quả bóng rổ trên đầu ngón tay, rất nhiều tấm hình, mỗi một thời kỳ trưởng thành của đứa trẻ này đều được ghi lại, tấm cuối cùng là một tấm cậu ta đang đứng trên bãi cỏ xanh um, phía sau là một đám người đội mũ tốt nghiệp, cậu ta mặc một bộ đồ tốt nhiệm màu đen tay đang ném mũ tốt nghiệp lên trời, miệng cậu như đang la hét dưới ánh mặt trời.
Hám Sinh yên lặng xem, có chút cảm đồng thuần phác hiếm có, hoặc là tâm tình đang bị dẫn dắt, Mạc Hám Đình chiếu xong rồi, quay người, lúc này cậu mới nắm chặt hai tay của Hám Sinh nói: “Chị, em tên là Mạc Hám Đình, năm này 24 tuổi, nhỏ hơn chị 4 tuổi rưỡi, em là một thanh niên chính trực tài hoa, em là em trai của chị.”
Câu nói sau cùng của Mạc Hám Đình “Em là em trai của chị”, cuối cùng cũng đã xông vào nơi mềm mại nhất trong lòng của Hám Sinh, cô lật bàn tay của Mạc Hám Đình lại, cúi đầu nhìn lòng bàn tay của cậu, nắm lấy tay phải, ngón trỏ men theo đường chỉ tay của cậu nói: “Tay của em thật lớn.” Dừng lại một chút, cô lại nói: “Hám Đình, chị vẫn luôn không biết chị có một em trai, chị không có gì để cho em cả.”
Mạc Hám Đình cười nói: “Chỉ cần chị chịu nhận em là được rồi.”
Hám Sinh ngẩn đầu nhìn cậu, bất đắc dĩ nhếch miệng cười cười: “Chị nhận em rồi, em đói chưa? Chị làm đồ ăn cho em ăn.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook