Hám Sinh
-
Chương 32
Ông cụ tiến vào phòng liền tự ý đi thẳng vào phòng khách, sau đó liền đến ngồi xuống ghế sô pha, sau khi ngồi xuống sống lưng vẫn thẳng tắp, hai chân dang ra, gậy chống ở trước người, hai bàn tay khoác lên trên, đây là nhân vật đã quen ngồi trên cao, quen nắm giữ toàn cuộc, thường xuyên đắm chìm trong quyền lực.
Hám Sinh ở phía sau trầm mặc nhìn ông, dùng ánh mắt đánh giá một người xa lạ.
Hám Sinh đi đến phòng bếp rót một cốc trà ra trước, đặt trước mặt ông cụ, ly pha lê va chạm với bàn trà phát ra một âm thanh thanh thúy: “Ngài dùng trà.” Cô không biết tên của ông, cô không hiểu mục đích ông đến, ông đối với cô chỉ là một ông cụ xa lạ, vậy mà ông lại là ba của cô.
Hám Sinh ngồi ở đầu bên kia của sô pha, tâm tình không mấy kích động, chỉ là biểu tình trên mặt có chút hoảng hốt nhìn người đối diện. Tình hình phát sinh có chút đột ngột, nhưng cô lại tin tường người đối diện thật sự là ba mình, không biết có phải là một thứ không thể nào giải thích được thuộc về huyết thống, hoặc có lẽ là có một thứ gì đó còn lưu giữ trong cơ thể của cô, một ký ức nào đó từ thuở ấu thơ, cô không hiểu sao lại chấp nhận lời nói của ông cụ, cô tin người này chính là cha của cô.
Bọn họ ngồi trong đó, đánh giá lẫn nhau, Hám Sinh hơi nghiên vào tay vịn, dáng vẻ không chút câu nệ, không lười nhác, dưới ánh mắt chăm chú của ông cụ, trong lòng như dòng nước chảy xuôi yên tĩnh, trong suốt mà ung dung.
Ông cụ ở đối diện, có mép tóc rất cao, trán đặc biệt rộng, tóc bạc trắng nhưng vẫn dày rậm, không có nhiễm đốm đen như người bình thường, mép tóc được chải chuốt cực kỳ tinh xảo, nhìn ra được là ông rất thong dong mà đối diện với sự già nua của bản thân, ông có một gương mặt góc cạnh rõ ràng, tuy hiện giờ đã tuổi xế chiều, da thịt mất đi độ đàn hồi, nhưng vẫn còn được bảo dưỡng rất tốt, trong màu da lộ ra vẻ bóng láng sạch sẽ, mơ hồ có thể thấy được phong thái lúc còn đang thịnh. Hám Sinh khẽ híp mắt, âm thầm tính nhẩm trong lòng tuổi tác hiện giờ của cha cô, ông năm nay chắc cũng phải hơn 70 rồi.
“Hám Sinh, con biết tên của ba không?” Người đối diện đột nhiên hỏi một câu kéo tâm tư của Hám Sinh trở lại.
Hám Sinh nhìn đối phương lắc đầu
“Ba gọi là Mạc Thư Tín, mẹ của con trước giờ chưa từng nói với con về ba sao?” Có thể là thói quen nói chuyện của ông đã như vậy rồi, ông có thể là muốn nói rất dịu dàng, nhưng ngữ điệu vẫn có chút như mệnh lệnh, ngữ khí cứng rắn.
Hám Sinh lại lắc đầu lần nữa, bình tĩnh nói: “Bà ấy trước giờ chưa từng nói với tôi về ngài.” Trước đây Hám sinh nghe hàng xóm bàn tán về cha của mình, nghe tới nghe lui đều là người đàn ông của nhà đó, cha của Hám Sinh, những đại từ nhân xưng như thế, cha của cô hình như luôn tồn tại trong những đại từ nhân xưng như thế, lần đầu tiên biết được tên của cha mình, điều cô nghĩ đến lại là, trong vô số đêm tối mẹ cô quay lưng đi: Thư Tín, Thư Tín. Cái tên giàu tính văn nghệ, không quá phù hợp với bối cảnh thời đại như vậy, cái tên này sẽ bị bà nhai đi nhai lại cô đơn đến mức nào.
Mạc lão tiên sinh khẽ thở dài một hơi: “Ba nghĩ chắc cũng phải như vậy thôi.” Giọng điệu nặng nề, dường như đã ra một quyết định gì đó.
“Con là đứa con đầu tiên của ba, đến bây giờ ba vẫn còn nhớ, lúc con mới vừa ra đời ba đã vui mừng biết bao nhiêu, giống như làm thế nào cũng yêu con không đủ vậy, mẹ con ngủ không sâu, trước lúc con 2 tuổi, đều là ba ngủ cùng với con, lúc con nhỏ thường hay khóc đêm, sáng thì ngủ, tối lại rất có tinh thần, lúc đó ba thường cả đêm ôm con đi vòng vòng trong phòng, ôm mãi ôm mãi, cứ thế mà từ từ lớn lên, ôm thành một cô bé rồi.” Mạc lão tiên sinh nhớ lại năm đó, trong tay còn ra điệu bộ, ngữ điệu lại vẫn có chút cứng rắn, biểu đạt có phần khó chịu và ngăn cách.
Hám Sinh trầm mặc nhìn ông, cô tin những lời ông nói, lòng yêu thương mà người đang ông này đã từng có với cô, cô vừa khóc, thì sẽ có một âm thanh dịu dàng lập tức xuất hiện bên cạnh cô: “Con gái, ngoan, con gái, đừng khóc nữa.” Cẩn thận mà ôm lấy cô, dịu dàng vuốt ve cô, ông đã từng là người cha chỉ vì một tiếng khóc của cô mà đau lòng khẩn trường. Đã từng có một người quan tâm đến như vậy, nhưng mà cũng chỉ là đã từng mà thôi.
Lời nói của Mạc lão tiên sinh khiến Hám Sinh có chút phức tạp, cô có thể hiểu được lúc ông nói mang theo tình cảm, nhưng mà đã sắp 30 năm rồi, những chuyện đã cách đây gần 30 năm, cô cảm thấy lúc nghe những lời này có chút giống như mình là người ngoài cuộc, tuy rằng cô là người trong cuộc, nhưng không phải rất quan tâm, rất lạnh nhạt, cảm giác rất nhỏ bé.
Mạc lão tiên sinh nói mãi, nói mãi, biểu tình nhìn về phía Hám Sinh đột nhiên trở nên rất thất vọng: “Hám Sinh à, chuyện đời trước của chúng ta, trong đó có rất nhiều chuyện đúng sai không thể phân rõ, năm đó giữa ba và mẹ con, ba cũng có chỗ khó xử, lúc ta rời khỏi hai người, mẹ con nói chuyện rất tuyệt tình, không cho phép ba nhìn con hay thăm con một chút, lúc đầu ba đều lén quay về thăm con, sau đó có một lần ở trước cửa nhà trẻ của con bị mẹ con bắt gặp, bà ôm lấy con muốn quẳng xuống nước. Ba biết tính cách của mẹ con, nói một là một, lúc đó bà ta thật sự muốn quăng con đi, ba bị hù ngây người rồi, từ đó về sau cũng không dám đến thăm con nữa, sau đó chuyện làm ăn của ba chuyển đến phía nam, liền bị đứt liên lạc với hai người, hơn 20 năm đã trôi qua mất rồi.” Ông nói có chút kích động, trong mắt ánh lên lệ quang, Hám Sinh yên lặng nhìn, lắng nghe.
“Trong hơn 20 năm này cũng muốn quay về nhìn con, nhưng Hám Sinh à, ba cũng không gạt con, sau đó ba cũng có cuộc sống của riêng mình, ngày tháng cũng rất khó khăn, nỗi nhớ con cũng vơi đi ít nhiều, những năm gần đây thành phố B thay đổi rất lớn, nghĩ đến hai người có lẽ đã sớm không còn ở chỗ cũ nữa rồi, cho nên cũng trì hoãn mãi. Mãi đến tháng trước ba vô tình gặp lại người hàng xóm cũ, mới biết thì ra hai người vẫn còn ở mãi nơi cũ, không có dời đi, ba đến đó tìm hiểu, mới hỏi thăm được đến chỗ Đông Dạ Huy này. Hám Sinh, những năm gần đây con sống thế nào ba cũng không biết, ba rất xấu hổ.”
Hám Sinh ngồi không động đậy ở đó lắng nghe lời tự thuật của người là cha cô, cô nhìn những giọt nước mắt ở khóe mắt của ông, nhìn ông lấy ra một cái khăn tay vải ca rô sạch sẽ chấm ở khóe mặt, cô nên cảm động sao? Hay là cô nên đi lên an ủi ông ấy sao, hoặc là bọn họ nên ôm lấy nhau mà diễn vở tuồng cha con nhận nhau? Trên tivi không phải đều diễn như vậy sao? Cô đang nghĩ như vậy, nhưng ngồi ở đây khó nói thành lời, cũng khó mà di động cơ thở, một loại cảm xúc đông đặc, một loại tâm tình ai oán, không phải là bởi vì người đàn ông là cha của cô ở trước mặt đây, không phải là bởi vì bản thân mình, cũng không phải là bởi vì không khí bị thổi phồng lên ở trước mắt, cô là bởi vì người đã rời xa thế gian này, mẹ của cô mà bi ai.
Hám Sinh biết rằng trên thế gian này không có gì vô tình hơn là thời gian, không có gì có thể vứt bỏ hơn là thời gian, con người vốn không cần ai dạy dỗ, bảo vệ bản thân chính là bản năng rồi, vứt bỏ, lựa chọn, tiến về phía trước, quên đi, ai có thể ngu ngốc mà dừng lại tại chỗ ôm lấy sự kiên trì của bản thân từ đầu đến cuối, rách nát rồi, phá hủy rồi, người đã đi rồi cũng không thể từ bỏ, mẹ cô chính là người như thế đó, bà si tình chờ đợi làm khổ bản thân khăng khăng giữ lấy tình yêu, sau đó bà già rồi, mệt mõi rồi, bệnh tật rồi cũng chưa từng buông tay từ bỏ, hơn nữa cả đời này của bà cũng chưa từng kể với người khác về tình yêu của bà, Hám Sinh chưa từng nghe thấy một câu oán thán của bà trong đời mình, nếu như không phải là bản thân mình cũng đã từng trải qua giống như bà, nếu như cô không phải là con gái của bà, vậy thì trên thế gian này cũng không còn ai có thể biết được mẹ của cô đã từng yêu người đàn ông trước mắt này, cũng vĩnh viễn không có ai biết được bà ôm tâm tình như thế nào mà rời xa nhân thế này.
Cha của cô từ lúc gặp mặt tới giờ đã mấy lần nhắc đến mẹ cô, đều dùng đại từ nhân xưng là “mẹ con”, đối với người phụ nữ đã yêu ông như vậy, ở trong lòng ông lại chỉ còn tồn tại như một đại từ là mẹ của con ông. Tình yêu của ông đối với cô có lẽ thật sự là hổ thẹn, nhưng mà đối với mẹ của ông, ông sớm đã quên mất bà rồi.
Hám Sinh đột nhiên nói: “Mẹ của tôi gọi là Địch Thu Lan, lúc bà chết đã 65 tuổi, là chết cho bệnh về huyết quản, lúc bà được đưa đến bệnh viện vẫn còn có thể cứu, nhưng phí phẫu thuật cần đến 14 vạn, nên bà không trị, chịu đựng hơn 3 giờ đồng hồ, cuối cùng cứng rắn tự làm mình nghẹt thở mà chết, mọi người đều cho rằng bà bởi vì không có tiền mới chết, nhưng cuối cùng bà để lại cho tôi tài sản hơn 2 ngàn vạn. Chúng tôi vẫn cứ chờ ở nơi mà ông đã rời bỏ đi năm ấy, trước giờ chưa từng rời đi, mãi cho đến khi qua đời, căn phòng mà năm đó ông sống cùng với bà ấy vẫn còn y nguyên hình dạng lúc ban đầu.”
Giọng điệu của Hám Sinh từ đầu đến cuối vẫn luôn bình tĩnh, nhưng nói đến cuối cùng ngữ khí đã trở nên rất hăng, sau khi cô nói xong, cái biểu tình bình tĩnh trên mặt lão tiên sinh ở đối diện đã có chút mờ mịt, có chút cứng ngắt, ông ta dường như không nghe hiểu được chủ đề đoạn nói chuyện của Hám Sinh, tiếp đến lại không biết nên trả lời Hám Sinh như thế nào.
Hám Sinh yên lặng nhìn ông, không tìm thấy trên mặt ông chút nào giống như bi thương, hối tiếc thậm chí là lúng túng, khoảnh khắc đó cô đột nhiên hiểu được, cách suy nghĩ của cô và người trước mắt này căn bản là không nằm trên cùng một được, cô bất bình bởi vì mẹ của cô, mà ông ấy là đến để nhận con gái, ông muốn tìm về một phần tình thân đã từng lạc mất hoặc giả là một loại hối tiếc khiến ông cứ mãi canh cánh trong lòng, mà mẹ của cô trải qua bao nhiêu năm nay ông đã hoàn toàn quên sạch sẽ rồi, mẹ của cô, người phụ nữ ấy, chết đi uất ức đáng thương như vậy, lại không có người từng yêu thương bà, đến ngay cả bản thân mình hận bao nhiêu năm này cũng chưa từng hiểu cho bà ấy, đau lòng giùm bà ấy, Hám Sinh nghiên đầu sang một bện, một giọt nước mắt lăn xuống.
Bầu không khí có chút lúng túng, Mạc lão tiên sinh cường thế nửa đời người, tình cảnh gì mà chưa từng trải qua, loại người gì mà chưa từng đối phó qua, ông không biết tại sao màn kịch này lại không diễn ra theo như suy nghĩ của ông, ông là đến nhận lại con gái đó, đứa con đầu tiên duy nhất cả đời này ông treo ở trong lòng, nơi mềm mại nhất trong tim ông cũng là để cho đưa con này, lời của Hám Sinh ông vẫn còn đang tiêu hóa, nhất thời có chút hiểm được sự thương cảm đột ngột của Hám Sinh do đâu mà có, nhưng lại mơ hồ không thể hiểu thấy triệt để.
Hai người nhất thời không nói gì trong một lát, chuông cửa lại vang lên, trong lúc Hám Sinh đứng dậy đi mở cửa đã lau khô nước mắt, là dì giúp việc đi chợ trở về, nhà cũ của dà ở một huyện ngoại thành phố B, nhà ở một khu chợ, con trai thi đỗ đại học thành phố B, sau đó định cư luôn ở đây nên rước bà lên đâu, dì giúp việc giống như tất cả các bà nội trợ trung niên bình thường, giọng nói rất lớn, thích càm ràm cũng rất nhiệt tình.
Hám Sinh vừa mở cửa ra, một giọng nữ cao đã lập tức vang khắp phòng khách: “Thời tiết sao lại nóng như vậy chứ, mới vừa bắt đầu vào tháng 5 thôi, tôi ra ngoài đi một vòng là đến áo khoác cũng không mặc nổi nữa rồi.”
Dì giúp việc xách hai cái túi đồ ăn lớn đi vào trong, một đầu đầu mồ hôi nhưng vẫn còn rảnh nói với Hám Sinh: “Hám Sinh, cô dậy rồi à, chắc là không ăn sáng rồi, uống thuốc chưa? Chưa ăn sáng thì mau đi ăn đi, để tôi đi làm cơm.” Dì đi vào trong liền thấy Mạc lão tiên sinh ngồi trên sô pha, vội vã không tự giác liền im bặt, gật đầu với ông một cái, khách khí cười cười.
Mạc lão tiên sinh cũng gặt nhẹ đầu, nghiêm túc nhìn lại, dì giúp việc vội vàng đi vào nhà bếp.
Dáng vẻ của dì có chút mập mạp, xách đồ đi có chút vất vả, Hám Sinh giúp bà ấy xách nhưng túi còn ở cửa đi vào.
Dì giúp việc ở trong phòng bếp nhỏ giọng hỏi Hám Sinh: “Hám Sinh, có khách hả?”
Hám Sinh nhìn các loại rau quả tươi ngon để ngổn ngang trong túi, cúi đầu trầm giọng nói với bà: “Dì ơi, hôm nay cho dì nghỉ phép đó, dì về nhà con trai dì trước đi, ngày mai lại đến được không?”
Dì giúp việc là người biết quan sát, biết chừng mừng, cũng không hỏi thăm gì liền thu dọn đồ đạc rồi đi, Hám Sinh một mình ở lại trong phòng bếp, đối diện với đống rau quả tươi mới ngổn ngang kia, cũng phức tạp lộn xộn giống như tâm tình của cô lúc này. Cô biết người ngoài kia muốn cô gọi một tiếng: “Ba”, nhưng mà tại sao phải gọi chứ? Cô không muốn gọi, cô là một người rất ích kỷ, trước giờ chỉ trung thành với bản thân mình, cũng giống như mẹ cô vậy, trước giờ cô không biết diễn kịch, cô rất thành thật với tình cảm của bản thân.
Cửa sổ phòng bếp thổi vào một cơn gió, ánh mắt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào hơn nửa căn phòng, dưới ánh mắt trời sạch sẽ, trong không khí lãng đãng mấy hạt bụi có thể thấy được, dưới ánh sáng mông lung phảng phất một cô gái đang đứng, còn là hình ảnh cô hơn 30 tuổi, giống y như di ảnh mà cô ấy còn lưu lại vậy, gương mặt tròn tròn bình tĩnh ôn hòa, mỉm cười dịu dàng nhìn cô, Hám Sinh nhìn về phía đó, trong ánh mắt chứa đầy lệ, cô hốt hoảng nhớ đến, nếu như mẹ cô có tái sinh, nhìn thấy cho cô như vậy, bà ấy chắc cũng sẽ mỉm cười mà đối diện với ông ấy, mẹ cô thật ra kiên trì gìn giữ đến cuối cùng cũng không từ bỏ cũng không phải là người đàn ông đó, mà là tình yêu của bà mà thôi. Ngăn cách bởi khoảng thời gian hơn 30 năm kia, ngan cách nhau bởi sinh tử, cũng không có gì là không thể từ bỏ, tất cả những hận thù chẳng qua cũng chỉ bởi vì có tình yêu mà thôi, đến cuối cùng bà tăng chẳng qua cũng chỉ là yêu người kia mà thôi, Hám Sinh nhìn về phía hình ảnh mơ hồ kia, trong nước mắt mang theo nụ cười. Cô đột nhiên hiểu được mẹ cô, bởi vì cô cũng giống bà.
Hám Sinh biết được người đàn ông ở trong phòng khách kia và cô không cùng 1 thế giới, cô không ứng phó được ông ta, cũng không muốn uất ức bản thân mình, cô sẽ tìm một người có thể đối phó được trở về đối phó với ông.
Lúc Hám Sinh gọi điện cho Đông Dạ Huy, Đông Dạ Huy đang mở cuộc họp cổ đông, công ty của anh là công ty trên sàn chứng khoản, anh đang báo cáo cho các cổ đông với tư cách là CEO, có thể nói đây là một dịp hết sức quan trọng, trong phòng hội nghị lớn ngồi kín người, sắp vào giữa trưa, báo cáo của anh đã gần đến khúc cuối, lời tổng kết cuối cùng có thể nói là phần kết làm nền cho tất cả những lời phía trước, giống như là đoạn kịch tính cuối cùng trong một vở kịch, một vở kịch hát có trọn vẹn hay không thì đoạn cuối này rất quan trọng.
Người nhận điện thoại của Hám Sinh chính là Đặng Huy, Hám Sinh căn bản chưa từng gọi điện cho Đông Dạ Huy, lúc điện thoại thông, cô vừa nghe giọng là biết không phải Đông Dạ Huy bắt máy, cô khách khí nói với Đặng Huy: “Tôi tìm Đông Dạ Huy.”
Đặng Huy lúc này đầu đang ngồi bên cạnh ghế chủ trì của Đông Dạ Huy, lúc nhận điện thoại đang đứng lên đi ra ngoài, nghe thấy giọng phụ nữ, liền tùy ý khách khí trả lời: “Đông tiên sinh đang chủ trì một hội nghị rất quan trọng, xin đợi một lát gọi lại được không?”
Vào lúc này Hám Sinh chẳng có chút nhẫn nại nào, cô trực tiếp nói: “Anh nói với anh ấy tôi là Hám Sinh, sau đó đưa điện thoại cho anh ấy.”
Đặng Huy chợt dừng bước, có là tên Hám Sinh khiến cho anh ta nghe quen tai, hoặc có lẽ là giọng điệu của Hám Sinh khiến anh ta cảm thấy không bình thường, anh ta ngừng lại một chút sau đó trở lại thấp giọng nói một câu với Đông Dạ Huy, ánh mắt của Đông Dạ Huy ở trước mặt mọi người đột nhiên dừng lại, nhận điện thoại trong tay của Đặng Huy, trong điện thoại Hám Sinh chỉ nói một câu: “Mau trở về.” âm cuối có chút nghẹn ngào.
“Được.” Đông Dạ Huy trả lời một tiếng liền đút điện thoại vào người, quay lưng đi ra ngoài, không lưu lại một câu nào, mọi người trong phòng trừng mắt á khẩu, Đỗ Thành đang ngồi yên lặng nhìn, sau đó anh ta đứng lên đi đến tiếp nhận vị trí của Đông Dạ Huy, giúp anh tiếp tục nói xong đoạn trình bày.
Hám Sinh để điện thoại xuống phòng khách, lúc quay người lại cười với Mạc lão tiên sinh một cái.
Mạc lão tiên sinh nhìn cô nói: “Hám Sinh, chắc con trách ba lắm, ba và mẹ con…”
Hám Sinh ngồi xuống ở đầu bên kia sô pha, kịp thời cắt ngang lời ông: “Không sao cả, chuyện này…. thật ra cũng không sao cả.” Ngữ điệu của cô khẽ khàng, nhìn xuống chân mà nói.
Hai người tram mặc, sau đó Mạc tiên sinh nói: “Hám Sinh, hiện giờ con sống có tốt không? Ba có nghe nói một chút chuyện của con, là ba không tốt, con có bằng lòng về nhà với ba không? Cái gì ba cũng có thể cho con hết.”
Hám Sinh ngẩn đầu, ánh mắt nhìn qua rất bình tĩnh: “Tôi rất tốt, cũng không thiếu thứ gì.”
Hai cha con lại lần nữa trầm mặc, ánh mắt cha Mạc nhìn Hám Sinh có chút phức tạp, có chút thương vì cô không chịu thua kém, lại ép xuống một loại muốn nói lại thôi, đây chính là loại mà Hám Sinh không thể ứng phó được, cô có thể được tượng được cha cô đi đến tiểu khu năm đó nghe ngóng, nếu vậy thì chắc ông cũng đã biết, cô đã từng ngồi tù, đã từng trộm tiền của mẹ, bị người ta lừa gạt, những chuyện phức tạp như vậy cô không thể giải thích được, giải thích rồi cũng không chắc ông sẽ hiểu được, hiểu được cũng không chắc ông sẽ tán đồng, mà cô đối với người đàn ông này thật ra cũng không có cảm tình sâu đậm gì, cô đến ý muốn giải thích cho ông nghe cũng không có, thời gian là một thứ rất vô tình, cách xa nhau quá lâu, quá xa rồi, cô không vượt qua được rào cản giữa hai người bọn họ, mà cô cũng không có ý muốn vượt qua rào cản đó.
Cuối cùng, Hám Sinh đứng dậy nói với ông: “Ba ngồi một chút đi, con đi làm cơm, ba ở lại ăn bữa cơm đi.”
Mạc lão tiên sinh kích động nhìn Hám Sinh: “Hám Sinh!”
Hám Sinh cười cười đi vào phòng bếp, thật ra cũng không có gì, cô chỉ là cảm thấy mẹ cô hy vọng cô sẽ như vậy.
Đông Dạ Huy vội vàng trở về nhà, từ trong vườn đi đến cửa, đều là chạy vội vào, lúc Hám Sinh mở cửa cho anh, anh vẫn còn hơi thở hổn hển, Hám Sinh đưa anh vào, chỉ Mạc lão tiên sinh nói: “Ba em.”
“Đây là Đông Dạ Huy.” Hám Sinh lại nói với Mạc lão tiên sinh. Đông Dạ Huy nhìn nhìn Mạc lão tiên sinh mặt mũi uy nghiêm lập tức hiểu ra chuyện gì.
“Chào bác.” Đông Dạ Huy bình ổn hơi thở, lạnh lùng bình tĩnh chào hỏi người đối diện đang ngồi trên sô pha, lúc nói đồng thời nắm lấy tay của Hám Sinh đang thả xuống bên cạnh, dùng lực nắm chặt một cái.
Cha Mạc không lên tiếng, trên dưới đánh giá Đông Dạ Huy, cuối cùng ánh mắt quét qua bàn tay đang nắm chặt của hai người.
Đông Dạ Huy thả tay Hám Sinh ra, ung dung cởi áo vest ngoài ra trước ánh mắt áp lực của ông cụ, ngồi xuống một bên.
“Cậu chính là Đông Dạ Huy?” Hám Sinh nhìn thấy ánh mắt của cha cô đang muốn bùng nổ, tuy nhiên đang cố gắng đè nén xuống.
“Dạ.” Đông Dạ Huy ngồi rất quy củ, sắc mặt bình tĩnh, hai người, một người vẻ mặt muốn bùng nổ, một người trầm mặc bình tĩnh, Hám Sinh nhìn bọn họ một cái, đi vào phòng bếp, là phẫn nộ cũng được, thất vọng cũng được, hoặc là đau lòng cũng được, những thứ này đều không nên chỉ một mình cô chịu đựng, bọn họ sẽ như thế nào, thật ra cô cũng không để ý lắm.
Hám Sinh trong phòng bếp rửa tay làm cơm, cô đối với cái bóng của mình khẽ cười nói: “Gặp lại ông ấy, mẹ vẫn sẽ làm một bữa cơm cho ông ấy chứ? Mẹ hy vọng con sẽ làm như vậy đi? Có phải không?” bóng hình ấy dường như có một gương mặt mơ hồ đang nhìn cô khẽ cười gật đầu, ngoài cửa sổ thổi đến một cơn gió, khẽ lướt qua gò má của Hám Sinh, cô khẽ nghiên đầu, đón lấy cơn gió đó, khẽ mỉm cười.
Khả năng nấu nướng của Hám Sinh đều được truyền từ mẹ cô, cô bận rộn gần 2 giờ liền, một bàn đồ ăn tương đối phong phú được cô dọn lên, tôm chiên giòn, thịt viên tứ hỷ, thịt kho tàu, lẩu đầu cá, ngoài những món chính này còn có 4 món ăn nguội, 3 món rau, 1 nồi canh, đều là những món mẹ cô sinh thời thường hay làm, Hám Sinh chọn làm một vài món quan trọng.
Không khí ăn bữa cơm này khá nặng nề, Đông Dạ Huy vốn còn muốn uống chút rượu với Mạc lão tiên sinh, nhưng người ta căn bản không thèm để ý đến anh, lão tiên sinh trong lòng không thoải mái, Hám Sinh gắp thức ăn cho ông, ông cũng không tỏ vẻ gì, Hám Sinh biết chuyện như vậy lấy thân phận con gái mà làm, cha cô đương nhiên không thoải mái, ông không hiểu được tâm tình của cô và mẹ cô, nhưng thật ra cô cũng không cần ông phải hiểu. Trước giờ cô vốn là người ích kỷ, sự bày tỏ của cô trước giờ chưa từng tuân theo lẽ thường, cho nên cô mới trắc trở khắp nơi, đường đi vất vả như vậy.
Mạc lão tiên sinh miễn cưỡng ăn hết bữa cơm, đến ly trà sau khi ăn cũng cự tuyệt, cơ bản là đứng dậy khỏi bàn ăn là cáo từ luôn, Hám Sinh và Đông Dạ Huy vẫn tiễn ông ra khỏi viện, ông đi đến cửa viện, một chiếc mercedes-benz màu đen dừng lại bên đường, có người đi xuống mở cửa cho ông, trước lúc lên xe, lão tiên sinh quay đầu nhìn Hám Sinh, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ để lại một tiếng thở dài bất đắc dĩ.
Ông cụ để lại cho Hám Sinh một bóng lưng lạc lõng và một tiếng thở dài bất đắc dĩ, cuối cùng đoạn tuyệt mà ra đi, Hám Sinh đứng sau lưng ông, từ đầu đến cuối chỉ để cho ông một nụ cười.
Hám Sinh ở phía sau trầm mặc nhìn ông, dùng ánh mắt đánh giá một người xa lạ.
Hám Sinh đi đến phòng bếp rót một cốc trà ra trước, đặt trước mặt ông cụ, ly pha lê va chạm với bàn trà phát ra một âm thanh thanh thúy: “Ngài dùng trà.” Cô không biết tên của ông, cô không hiểu mục đích ông đến, ông đối với cô chỉ là một ông cụ xa lạ, vậy mà ông lại là ba của cô.
Hám Sinh ngồi ở đầu bên kia của sô pha, tâm tình không mấy kích động, chỉ là biểu tình trên mặt có chút hoảng hốt nhìn người đối diện. Tình hình phát sinh có chút đột ngột, nhưng cô lại tin tường người đối diện thật sự là ba mình, không biết có phải là một thứ không thể nào giải thích được thuộc về huyết thống, hoặc có lẽ là có một thứ gì đó còn lưu giữ trong cơ thể của cô, một ký ức nào đó từ thuở ấu thơ, cô không hiểu sao lại chấp nhận lời nói của ông cụ, cô tin người này chính là cha của cô.
Bọn họ ngồi trong đó, đánh giá lẫn nhau, Hám Sinh hơi nghiên vào tay vịn, dáng vẻ không chút câu nệ, không lười nhác, dưới ánh mắt chăm chú của ông cụ, trong lòng như dòng nước chảy xuôi yên tĩnh, trong suốt mà ung dung.
Ông cụ ở đối diện, có mép tóc rất cao, trán đặc biệt rộng, tóc bạc trắng nhưng vẫn dày rậm, không có nhiễm đốm đen như người bình thường, mép tóc được chải chuốt cực kỳ tinh xảo, nhìn ra được là ông rất thong dong mà đối diện với sự già nua của bản thân, ông có một gương mặt góc cạnh rõ ràng, tuy hiện giờ đã tuổi xế chiều, da thịt mất đi độ đàn hồi, nhưng vẫn còn được bảo dưỡng rất tốt, trong màu da lộ ra vẻ bóng láng sạch sẽ, mơ hồ có thể thấy được phong thái lúc còn đang thịnh. Hám Sinh khẽ híp mắt, âm thầm tính nhẩm trong lòng tuổi tác hiện giờ của cha cô, ông năm nay chắc cũng phải hơn 70 rồi.
“Hám Sinh, con biết tên của ba không?” Người đối diện đột nhiên hỏi một câu kéo tâm tư của Hám Sinh trở lại.
Hám Sinh nhìn đối phương lắc đầu
“Ba gọi là Mạc Thư Tín, mẹ của con trước giờ chưa từng nói với con về ba sao?” Có thể là thói quen nói chuyện của ông đã như vậy rồi, ông có thể là muốn nói rất dịu dàng, nhưng ngữ điệu vẫn có chút như mệnh lệnh, ngữ khí cứng rắn.
Hám Sinh lại lắc đầu lần nữa, bình tĩnh nói: “Bà ấy trước giờ chưa từng nói với tôi về ngài.” Trước đây Hám sinh nghe hàng xóm bàn tán về cha của mình, nghe tới nghe lui đều là người đàn ông của nhà đó, cha của Hám Sinh, những đại từ nhân xưng như thế, cha của cô hình như luôn tồn tại trong những đại từ nhân xưng như thế, lần đầu tiên biết được tên của cha mình, điều cô nghĩ đến lại là, trong vô số đêm tối mẹ cô quay lưng đi: Thư Tín, Thư Tín. Cái tên giàu tính văn nghệ, không quá phù hợp với bối cảnh thời đại như vậy, cái tên này sẽ bị bà nhai đi nhai lại cô đơn đến mức nào.
Mạc lão tiên sinh khẽ thở dài một hơi: “Ba nghĩ chắc cũng phải như vậy thôi.” Giọng điệu nặng nề, dường như đã ra một quyết định gì đó.
“Con là đứa con đầu tiên của ba, đến bây giờ ba vẫn còn nhớ, lúc con mới vừa ra đời ba đã vui mừng biết bao nhiêu, giống như làm thế nào cũng yêu con không đủ vậy, mẹ con ngủ không sâu, trước lúc con 2 tuổi, đều là ba ngủ cùng với con, lúc con nhỏ thường hay khóc đêm, sáng thì ngủ, tối lại rất có tinh thần, lúc đó ba thường cả đêm ôm con đi vòng vòng trong phòng, ôm mãi ôm mãi, cứ thế mà từ từ lớn lên, ôm thành một cô bé rồi.” Mạc lão tiên sinh nhớ lại năm đó, trong tay còn ra điệu bộ, ngữ điệu lại vẫn có chút cứng rắn, biểu đạt có phần khó chịu và ngăn cách.
Hám Sinh trầm mặc nhìn ông, cô tin những lời ông nói, lòng yêu thương mà người đang ông này đã từng có với cô, cô vừa khóc, thì sẽ có một âm thanh dịu dàng lập tức xuất hiện bên cạnh cô: “Con gái, ngoan, con gái, đừng khóc nữa.” Cẩn thận mà ôm lấy cô, dịu dàng vuốt ve cô, ông đã từng là người cha chỉ vì một tiếng khóc của cô mà đau lòng khẩn trường. Đã từng có một người quan tâm đến như vậy, nhưng mà cũng chỉ là đã từng mà thôi.
Lời nói của Mạc lão tiên sinh khiến Hám Sinh có chút phức tạp, cô có thể hiểu được lúc ông nói mang theo tình cảm, nhưng mà đã sắp 30 năm rồi, những chuyện đã cách đây gần 30 năm, cô cảm thấy lúc nghe những lời này có chút giống như mình là người ngoài cuộc, tuy rằng cô là người trong cuộc, nhưng không phải rất quan tâm, rất lạnh nhạt, cảm giác rất nhỏ bé.
Mạc lão tiên sinh nói mãi, nói mãi, biểu tình nhìn về phía Hám Sinh đột nhiên trở nên rất thất vọng: “Hám Sinh à, chuyện đời trước của chúng ta, trong đó có rất nhiều chuyện đúng sai không thể phân rõ, năm đó giữa ba và mẹ con, ba cũng có chỗ khó xử, lúc ta rời khỏi hai người, mẹ con nói chuyện rất tuyệt tình, không cho phép ba nhìn con hay thăm con một chút, lúc đầu ba đều lén quay về thăm con, sau đó có một lần ở trước cửa nhà trẻ của con bị mẹ con bắt gặp, bà ôm lấy con muốn quẳng xuống nước. Ba biết tính cách của mẹ con, nói một là một, lúc đó bà ta thật sự muốn quăng con đi, ba bị hù ngây người rồi, từ đó về sau cũng không dám đến thăm con nữa, sau đó chuyện làm ăn của ba chuyển đến phía nam, liền bị đứt liên lạc với hai người, hơn 20 năm đã trôi qua mất rồi.” Ông nói có chút kích động, trong mắt ánh lên lệ quang, Hám Sinh yên lặng nhìn, lắng nghe.
“Trong hơn 20 năm này cũng muốn quay về nhìn con, nhưng Hám Sinh à, ba cũng không gạt con, sau đó ba cũng có cuộc sống của riêng mình, ngày tháng cũng rất khó khăn, nỗi nhớ con cũng vơi đi ít nhiều, những năm gần đây thành phố B thay đổi rất lớn, nghĩ đến hai người có lẽ đã sớm không còn ở chỗ cũ nữa rồi, cho nên cũng trì hoãn mãi. Mãi đến tháng trước ba vô tình gặp lại người hàng xóm cũ, mới biết thì ra hai người vẫn còn ở mãi nơi cũ, không có dời đi, ba đến đó tìm hiểu, mới hỏi thăm được đến chỗ Đông Dạ Huy này. Hám Sinh, những năm gần đây con sống thế nào ba cũng không biết, ba rất xấu hổ.”
Hám Sinh ngồi không động đậy ở đó lắng nghe lời tự thuật của người là cha cô, cô nhìn những giọt nước mắt ở khóe mắt của ông, nhìn ông lấy ra một cái khăn tay vải ca rô sạch sẽ chấm ở khóe mặt, cô nên cảm động sao? Hay là cô nên đi lên an ủi ông ấy sao, hoặc là bọn họ nên ôm lấy nhau mà diễn vở tuồng cha con nhận nhau? Trên tivi không phải đều diễn như vậy sao? Cô đang nghĩ như vậy, nhưng ngồi ở đây khó nói thành lời, cũng khó mà di động cơ thở, một loại cảm xúc đông đặc, một loại tâm tình ai oán, không phải là bởi vì người đàn ông là cha của cô ở trước mặt đây, không phải là bởi vì bản thân mình, cũng không phải là bởi vì không khí bị thổi phồng lên ở trước mắt, cô là bởi vì người đã rời xa thế gian này, mẹ của cô mà bi ai.
Hám Sinh biết rằng trên thế gian này không có gì vô tình hơn là thời gian, không có gì có thể vứt bỏ hơn là thời gian, con người vốn không cần ai dạy dỗ, bảo vệ bản thân chính là bản năng rồi, vứt bỏ, lựa chọn, tiến về phía trước, quên đi, ai có thể ngu ngốc mà dừng lại tại chỗ ôm lấy sự kiên trì của bản thân từ đầu đến cuối, rách nát rồi, phá hủy rồi, người đã đi rồi cũng không thể từ bỏ, mẹ cô chính là người như thế đó, bà si tình chờ đợi làm khổ bản thân khăng khăng giữ lấy tình yêu, sau đó bà già rồi, mệt mõi rồi, bệnh tật rồi cũng chưa từng buông tay từ bỏ, hơn nữa cả đời này của bà cũng chưa từng kể với người khác về tình yêu của bà, Hám Sinh chưa từng nghe thấy một câu oán thán của bà trong đời mình, nếu như không phải là bản thân mình cũng đã từng trải qua giống như bà, nếu như cô không phải là con gái của bà, vậy thì trên thế gian này cũng không còn ai có thể biết được mẹ của cô đã từng yêu người đàn ông trước mắt này, cũng vĩnh viễn không có ai biết được bà ôm tâm tình như thế nào mà rời xa nhân thế này.
Cha của cô từ lúc gặp mặt tới giờ đã mấy lần nhắc đến mẹ cô, đều dùng đại từ nhân xưng là “mẹ con”, đối với người phụ nữ đã yêu ông như vậy, ở trong lòng ông lại chỉ còn tồn tại như một đại từ là mẹ của con ông. Tình yêu của ông đối với cô có lẽ thật sự là hổ thẹn, nhưng mà đối với mẹ của ông, ông sớm đã quên mất bà rồi.
Hám Sinh đột nhiên nói: “Mẹ của tôi gọi là Địch Thu Lan, lúc bà chết đã 65 tuổi, là chết cho bệnh về huyết quản, lúc bà được đưa đến bệnh viện vẫn còn có thể cứu, nhưng phí phẫu thuật cần đến 14 vạn, nên bà không trị, chịu đựng hơn 3 giờ đồng hồ, cuối cùng cứng rắn tự làm mình nghẹt thở mà chết, mọi người đều cho rằng bà bởi vì không có tiền mới chết, nhưng cuối cùng bà để lại cho tôi tài sản hơn 2 ngàn vạn. Chúng tôi vẫn cứ chờ ở nơi mà ông đã rời bỏ đi năm ấy, trước giờ chưa từng rời đi, mãi cho đến khi qua đời, căn phòng mà năm đó ông sống cùng với bà ấy vẫn còn y nguyên hình dạng lúc ban đầu.”
Giọng điệu của Hám Sinh từ đầu đến cuối vẫn luôn bình tĩnh, nhưng nói đến cuối cùng ngữ khí đã trở nên rất hăng, sau khi cô nói xong, cái biểu tình bình tĩnh trên mặt lão tiên sinh ở đối diện đã có chút mờ mịt, có chút cứng ngắt, ông ta dường như không nghe hiểu được chủ đề đoạn nói chuyện của Hám Sinh, tiếp đến lại không biết nên trả lời Hám Sinh như thế nào.
Hám Sinh yên lặng nhìn ông, không tìm thấy trên mặt ông chút nào giống như bi thương, hối tiếc thậm chí là lúng túng, khoảnh khắc đó cô đột nhiên hiểu được, cách suy nghĩ của cô và người trước mắt này căn bản là không nằm trên cùng một được, cô bất bình bởi vì mẹ của cô, mà ông ấy là đến để nhận con gái, ông muốn tìm về một phần tình thân đã từng lạc mất hoặc giả là một loại hối tiếc khiến ông cứ mãi canh cánh trong lòng, mà mẹ của cô trải qua bao nhiêu năm nay ông đã hoàn toàn quên sạch sẽ rồi, mẹ của cô, người phụ nữ ấy, chết đi uất ức đáng thương như vậy, lại không có người từng yêu thương bà, đến ngay cả bản thân mình hận bao nhiêu năm này cũng chưa từng hiểu cho bà ấy, đau lòng giùm bà ấy, Hám Sinh nghiên đầu sang một bện, một giọt nước mắt lăn xuống.
Bầu không khí có chút lúng túng, Mạc lão tiên sinh cường thế nửa đời người, tình cảnh gì mà chưa từng trải qua, loại người gì mà chưa từng đối phó qua, ông không biết tại sao màn kịch này lại không diễn ra theo như suy nghĩ của ông, ông là đến nhận lại con gái đó, đứa con đầu tiên duy nhất cả đời này ông treo ở trong lòng, nơi mềm mại nhất trong tim ông cũng là để cho đưa con này, lời của Hám Sinh ông vẫn còn đang tiêu hóa, nhất thời có chút hiểm được sự thương cảm đột ngột của Hám Sinh do đâu mà có, nhưng lại mơ hồ không thể hiểu thấy triệt để.
Hai người nhất thời không nói gì trong một lát, chuông cửa lại vang lên, trong lúc Hám Sinh đứng dậy đi mở cửa đã lau khô nước mắt, là dì giúp việc đi chợ trở về, nhà cũ của dà ở một huyện ngoại thành phố B, nhà ở một khu chợ, con trai thi đỗ đại học thành phố B, sau đó định cư luôn ở đây nên rước bà lên đâu, dì giúp việc giống như tất cả các bà nội trợ trung niên bình thường, giọng nói rất lớn, thích càm ràm cũng rất nhiệt tình.
Hám Sinh vừa mở cửa ra, một giọng nữ cao đã lập tức vang khắp phòng khách: “Thời tiết sao lại nóng như vậy chứ, mới vừa bắt đầu vào tháng 5 thôi, tôi ra ngoài đi một vòng là đến áo khoác cũng không mặc nổi nữa rồi.”
Dì giúp việc xách hai cái túi đồ ăn lớn đi vào trong, một đầu đầu mồ hôi nhưng vẫn còn rảnh nói với Hám Sinh: “Hám Sinh, cô dậy rồi à, chắc là không ăn sáng rồi, uống thuốc chưa? Chưa ăn sáng thì mau đi ăn đi, để tôi đi làm cơm.” Dì đi vào trong liền thấy Mạc lão tiên sinh ngồi trên sô pha, vội vã không tự giác liền im bặt, gật đầu với ông một cái, khách khí cười cười.
Mạc lão tiên sinh cũng gặt nhẹ đầu, nghiêm túc nhìn lại, dì giúp việc vội vàng đi vào nhà bếp.
Dáng vẻ của dì có chút mập mạp, xách đồ đi có chút vất vả, Hám Sinh giúp bà ấy xách nhưng túi còn ở cửa đi vào.
Dì giúp việc ở trong phòng bếp nhỏ giọng hỏi Hám Sinh: “Hám Sinh, có khách hả?”
Hám Sinh nhìn các loại rau quả tươi ngon để ngổn ngang trong túi, cúi đầu trầm giọng nói với bà: “Dì ơi, hôm nay cho dì nghỉ phép đó, dì về nhà con trai dì trước đi, ngày mai lại đến được không?”
Dì giúp việc là người biết quan sát, biết chừng mừng, cũng không hỏi thăm gì liền thu dọn đồ đạc rồi đi, Hám Sinh một mình ở lại trong phòng bếp, đối diện với đống rau quả tươi mới ngổn ngang kia, cũng phức tạp lộn xộn giống như tâm tình của cô lúc này. Cô biết người ngoài kia muốn cô gọi một tiếng: “Ba”, nhưng mà tại sao phải gọi chứ? Cô không muốn gọi, cô là một người rất ích kỷ, trước giờ chỉ trung thành với bản thân mình, cũng giống như mẹ cô vậy, trước giờ cô không biết diễn kịch, cô rất thành thật với tình cảm của bản thân.
Cửa sổ phòng bếp thổi vào một cơn gió, ánh mắt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào hơn nửa căn phòng, dưới ánh mắt trời sạch sẽ, trong không khí lãng đãng mấy hạt bụi có thể thấy được, dưới ánh sáng mông lung phảng phất một cô gái đang đứng, còn là hình ảnh cô hơn 30 tuổi, giống y như di ảnh mà cô ấy còn lưu lại vậy, gương mặt tròn tròn bình tĩnh ôn hòa, mỉm cười dịu dàng nhìn cô, Hám Sinh nhìn về phía đó, trong ánh mắt chứa đầy lệ, cô hốt hoảng nhớ đến, nếu như mẹ cô có tái sinh, nhìn thấy cho cô như vậy, bà ấy chắc cũng sẽ mỉm cười mà đối diện với ông ấy, mẹ cô thật ra kiên trì gìn giữ đến cuối cùng cũng không từ bỏ cũng không phải là người đàn ông đó, mà là tình yêu của bà mà thôi. Ngăn cách bởi khoảng thời gian hơn 30 năm kia, ngan cách nhau bởi sinh tử, cũng không có gì là không thể từ bỏ, tất cả những hận thù chẳng qua cũng chỉ bởi vì có tình yêu mà thôi, đến cuối cùng bà tăng chẳng qua cũng chỉ là yêu người kia mà thôi, Hám Sinh nhìn về phía hình ảnh mơ hồ kia, trong nước mắt mang theo nụ cười. Cô đột nhiên hiểu được mẹ cô, bởi vì cô cũng giống bà.
Hám Sinh biết được người đàn ông ở trong phòng khách kia và cô không cùng 1 thế giới, cô không ứng phó được ông ta, cũng không muốn uất ức bản thân mình, cô sẽ tìm một người có thể đối phó được trở về đối phó với ông.
Lúc Hám Sinh gọi điện cho Đông Dạ Huy, Đông Dạ Huy đang mở cuộc họp cổ đông, công ty của anh là công ty trên sàn chứng khoản, anh đang báo cáo cho các cổ đông với tư cách là CEO, có thể nói đây là một dịp hết sức quan trọng, trong phòng hội nghị lớn ngồi kín người, sắp vào giữa trưa, báo cáo của anh đã gần đến khúc cuối, lời tổng kết cuối cùng có thể nói là phần kết làm nền cho tất cả những lời phía trước, giống như là đoạn kịch tính cuối cùng trong một vở kịch, một vở kịch hát có trọn vẹn hay không thì đoạn cuối này rất quan trọng.
Người nhận điện thoại của Hám Sinh chính là Đặng Huy, Hám Sinh căn bản chưa từng gọi điện cho Đông Dạ Huy, lúc điện thoại thông, cô vừa nghe giọng là biết không phải Đông Dạ Huy bắt máy, cô khách khí nói với Đặng Huy: “Tôi tìm Đông Dạ Huy.”
Đặng Huy lúc này đầu đang ngồi bên cạnh ghế chủ trì của Đông Dạ Huy, lúc nhận điện thoại đang đứng lên đi ra ngoài, nghe thấy giọng phụ nữ, liền tùy ý khách khí trả lời: “Đông tiên sinh đang chủ trì một hội nghị rất quan trọng, xin đợi một lát gọi lại được không?”
Vào lúc này Hám Sinh chẳng có chút nhẫn nại nào, cô trực tiếp nói: “Anh nói với anh ấy tôi là Hám Sinh, sau đó đưa điện thoại cho anh ấy.”
Đặng Huy chợt dừng bước, có là tên Hám Sinh khiến cho anh ta nghe quen tai, hoặc có lẽ là giọng điệu của Hám Sinh khiến anh ta cảm thấy không bình thường, anh ta ngừng lại một chút sau đó trở lại thấp giọng nói một câu với Đông Dạ Huy, ánh mắt của Đông Dạ Huy ở trước mặt mọi người đột nhiên dừng lại, nhận điện thoại trong tay của Đặng Huy, trong điện thoại Hám Sinh chỉ nói một câu: “Mau trở về.” âm cuối có chút nghẹn ngào.
“Được.” Đông Dạ Huy trả lời một tiếng liền đút điện thoại vào người, quay lưng đi ra ngoài, không lưu lại một câu nào, mọi người trong phòng trừng mắt á khẩu, Đỗ Thành đang ngồi yên lặng nhìn, sau đó anh ta đứng lên đi đến tiếp nhận vị trí của Đông Dạ Huy, giúp anh tiếp tục nói xong đoạn trình bày.
Hám Sinh để điện thoại xuống phòng khách, lúc quay người lại cười với Mạc lão tiên sinh một cái.
Mạc lão tiên sinh nhìn cô nói: “Hám Sinh, chắc con trách ba lắm, ba và mẹ con…”
Hám Sinh ngồi xuống ở đầu bên kia sô pha, kịp thời cắt ngang lời ông: “Không sao cả, chuyện này…. thật ra cũng không sao cả.” Ngữ điệu của cô khẽ khàng, nhìn xuống chân mà nói.
Hai người tram mặc, sau đó Mạc tiên sinh nói: “Hám Sinh, hiện giờ con sống có tốt không? Ba có nghe nói một chút chuyện của con, là ba không tốt, con có bằng lòng về nhà với ba không? Cái gì ba cũng có thể cho con hết.”
Hám Sinh ngẩn đầu, ánh mắt nhìn qua rất bình tĩnh: “Tôi rất tốt, cũng không thiếu thứ gì.”
Hai cha con lại lần nữa trầm mặc, ánh mắt cha Mạc nhìn Hám Sinh có chút phức tạp, có chút thương vì cô không chịu thua kém, lại ép xuống một loại muốn nói lại thôi, đây chính là loại mà Hám Sinh không thể ứng phó được, cô có thể được tượng được cha cô đi đến tiểu khu năm đó nghe ngóng, nếu vậy thì chắc ông cũng đã biết, cô đã từng ngồi tù, đã từng trộm tiền của mẹ, bị người ta lừa gạt, những chuyện phức tạp như vậy cô không thể giải thích được, giải thích rồi cũng không chắc ông sẽ hiểu được, hiểu được cũng không chắc ông sẽ tán đồng, mà cô đối với người đàn ông này thật ra cũng không có cảm tình sâu đậm gì, cô đến ý muốn giải thích cho ông nghe cũng không có, thời gian là một thứ rất vô tình, cách xa nhau quá lâu, quá xa rồi, cô không vượt qua được rào cản giữa hai người bọn họ, mà cô cũng không có ý muốn vượt qua rào cản đó.
Cuối cùng, Hám Sinh đứng dậy nói với ông: “Ba ngồi một chút đi, con đi làm cơm, ba ở lại ăn bữa cơm đi.”
Mạc lão tiên sinh kích động nhìn Hám Sinh: “Hám Sinh!”
Hám Sinh cười cười đi vào phòng bếp, thật ra cũng không có gì, cô chỉ là cảm thấy mẹ cô hy vọng cô sẽ như vậy.
Đông Dạ Huy vội vàng trở về nhà, từ trong vườn đi đến cửa, đều là chạy vội vào, lúc Hám Sinh mở cửa cho anh, anh vẫn còn hơi thở hổn hển, Hám Sinh đưa anh vào, chỉ Mạc lão tiên sinh nói: “Ba em.”
“Đây là Đông Dạ Huy.” Hám Sinh lại nói với Mạc lão tiên sinh. Đông Dạ Huy nhìn nhìn Mạc lão tiên sinh mặt mũi uy nghiêm lập tức hiểu ra chuyện gì.
“Chào bác.” Đông Dạ Huy bình ổn hơi thở, lạnh lùng bình tĩnh chào hỏi người đối diện đang ngồi trên sô pha, lúc nói đồng thời nắm lấy tay của Hám Sinh đang thả xuống bên cạnh, dùng lực nắm chặt một cái.
Cha Mạc không lên tiếng, trên dưới đánh giá Đông Dạ Huy, cuối cùng ánh mắt quét qua bàn tay đang nắm chặt của hai người.
Đông Dạ Huy thả tay Hám Sinh ra, ung dung cởi áo vest ngoài ra trước ánh mắt áp lực của ông cụ, ngồi xuống một bên.
“Cậu chính là Đông Dạ Huy?” Hám Sinh nhìn thấy ánh mắt của cha cô đang muốn bùng nổ, tuy nhiên đang cố gắng đè nén xuống.
“Dạ.” Đông Dạ Huy ngồi rất quy củ, sắc mặt bình tĩnh, hai người, một người vẻ mặt muốn bùng nổ, một người trầm mặc bình tĩnh, Hám Sinh nhìn bọn họ một cái, đi vào phòng bếp, là phẫn nộ cũng được, thất vọng cũng được, hoặc là đau lòng cũng được, những thứ này đều không nên chỉ một mình cô chịu đựng, bọn họ sẽ như thế nào, thật ra cô cũng không để ý lắm.
Hám Sinh trong phòng bếp rửa tay làm cơm, cô đối với cái bóng của mình khẽ cười nói: “Gặp lại ông ấy, mẹ vẫn sẽ làm một bữa cơm cho ông ấy chứ? Mẹ hy vọng con sẽ làm như vậy đi? Có phải không?” bóng hình ấy dường như có một gương mặt mơ hồ đang nhìn cô khẽ cười gật đầu, ngoài cửa sổ thổi đến một cơn gió, khẽ lướt qua gò má của Hám Sinh, cô khẽ nghiên đầu, đón lấy cơn gió đó, khẽ mỉm cười.
Khả năng nấu nướng của Hám Sinh đều được truyền từ mẹ cô, cô bận rộn gần 2 giờ liền, một bàn đồ ăn tương đối phong phú được cô dọn lên, tôm chiên giòn, thịt viên tứ hỷ, thịt kho tàu, lẩu đầu cá, ngoài những món chính này còn có 4 món ăn nguội, 3 món rau, 1 nồi canh, đều là những món mẹ cô sinh thời thường hay làm, Hám Sinh chọn làm một vài món quan trọng.
Không khí ăn bữa cơm này khá nặng nề, Đông Dạ Huy vốn còn muốn uống chút rượu với Mạc lão tiên sinh, nhưng người ta căn bản không thèm để ý đến anh, lão tiên sinh trong lòng không thoải mái, Hám Sinh gắp thức ăn cho ông, ông cũng không tỏ vẻ gì, Hám Sinh biết chuyện như vậy lấy thân phận con gái mà làm, cha cô đương nhiên không thoải mái, ông không hiểu được tâm tình của cô và mẹ cô, nhưng thật ra cô cũng không cần ông phải hiểu. Trước giờ cô vốn là người ích kỷ, sự bày tỏ của cô trước giờ chưa từng tuân theo lẽ thường, cho nên cô mới trắc trở khắp nơi, đường đi vất vả như vậy.
Mạc lão tiên sinh miễn cưỡng ăn hết bữa cơm, đến ly trà sau khi ăn cũng cự tuyệt, cơ bản là đứng dậy khỏi bàn ăn là cáo từ luôn, Hám Sinh và Đông Dạ Huy vẫn tiễn ông ra khỏi viện, ông đi đến cửa viện, một chiếc mercedes-benz màu đen dừng lại bên đường, có người đi xuống mở cửa cho ông, trước lúc lên xe, lão tiên sinh quay đầu nhìn Hám Sinh, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ để lại một tiếng thở dài bất đắc dĩ.
Ông cụ để lại cho Hám Sinh một bóng lưng lạc lõng và một tiếng thở dài bất đắc dĩ, cuối cùng đoạn tuyệt mà ra đi, Hám Sinh đứng sau lưng ông, từ đầu đến cuối chỉ để cho ông một nụ cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook