Hải Đường Nương Tử
Chương 20: Cửu cung cách . .

Chu Thắng đuổi một đường, thật vất vả mới đuổi kịp Kim Ngọc tới một cái cây xiêu vẹo cạnh bờ sông, hắn thấy nàng cảm xúc kích động, muốn hướng bờ sông chạy đi, liền vội vàng gọi nàng: "Kim Ngọc, muội đừng làm chuyện điên rồ, ta có lời muốn với muội."

Hắn đại khái cho rằng Kim Ngọc bị kích thích, nghĩ không thông muốn nhảy sông tự vận. Kim Ngọc xoay người trở lại, trên mặt vệt nước mắt vẫn chưa khô, liền đưa tay lau một cái, khóc hỏi: "Huynh cái tên đầu gỗ này, còn đuổi tới làm cái gì? Để ta làm nương tử cho Lý Nhị mặt rỗ ở thôn Bão Tiên là được rồi , về sau lại sinh ra một đống tiểu mặt rỗ..."

"A Ngọc, việc hôn nhân kia là nương của muội gạt muội thôi, ta muốn thành thân với muội!" Chu Thắng thân hình cao lớn, nhưng lại là lần đầu tiên cố lấy dũng khí hướng một cô nương thổ lộ tiếng lòng như vậy, nếu không thực sự bị dồn đến đường cùng, chỉ sợ cả đời này hắn cũng sẽ không làm chuyện như vậy.

Hắn vừa nói xong, trên mặt liền như bị hỏa thiêu, bị phỏng lợi hại, không dám nhìn ánh mắt sáng quắc của Kim Ngọc theo dõi hắn, cúi đầuxuống.

"Huynh...huynh nói cái gì?" Trong lòng Kim Ngọc chấn động, nghe hắn vừa nói như vậy, trong đầu một hồi nghi hoặc kích động, lại là một hồi vui mừng.

"Ta nói... Ta là muốn thành thân vơi muội. Nương muội vốn không muốn gả muội đi thôn Bão Tiên. A Ngọc, vừa rồi muội tới nhà của ta nói những lời kia, ta đều nghe được tinh tường, hai ta khi còn bé đã từng chơi chung với nhau, tuy nói về sau lui tới không được nhiều lắm,nhưng tận đáy lòng của ta không thể quên muội. Nếu... Nếu muội không chê ta là một nông dân nghèo khổ, ta đây muốn thành thân với muội, muội có đáp ứng không?" Lần này, rốt cục Chu Thắng nâng mắt đem tiếng lòng của mình nói ra với Kim Ngọc.

Hai người bọn họ tính tình cũng khá giống nhau, lúc trước mặc dù có ý với đối phương, nhưng lại cứ để ở trong lòng, cái gì cũng không nói, hôm nay ngược lại tốt rồi, tất cả đều nói ra, nam nguyện lấy nữ nguyện gả, thật sự là một chút vấn đề cũng không có!

Hai mắt sưng đỏ của Kim Ngọc rốt cục không còn mắt nước mắt lưng tròng nữa, nàng thổi phù một tiếng bật cười, nhìn Chu Thắng đứng cách đó không xa, mặt mũi tràn đầy hạnh phúc.

Chu Thắng chạy đến ôm lấy Kim Ngọc, ở trên mặt của nàng hung ác hôn một cái lẩm bẩm nói: "A Ngọc, A Ngọc, ta hôm nay mới biết được tâm ý của muội, thật đúng là ngốc chết đi được! Ta sẽ về bàn bạc với nương, ngày mai sẽ đi đến nhà muội cầu hôn được không?"

Kim Ngọc bị hắn ôm vào trong ngực, xấu hổ đỏ mặt cười sẳng giọng: "Vậy huynh ngàn vạn lần đừng quên..."

Buổi tối thời điểm người một nhà cùng nhau ăn cơm, Kim Ngọc luôn nhịn không được cúi thấp đầu khẽ cười, Phúc nhi cảm thấy kỳ quái, hướng trong chén nàng xem xét: "Nhị tỷ, tỷ làm sao vậy? Trong chén này có cái gì buồn cười sao?"

Mặt Kim Ngọc đỏ lên, ngẩng đầu trừng nàng, nương Kim Sinh ngồi ở một bên cũng ha ha nở nụ cười: "Ngọc nhi, con còn mắc cỡ cái gì?Nương hỏi có, hôm nay con đã cùng tiểu tử Chu Thắng kia nói rõ?"

"Dạ." Nàng gật đầu.

"Vậy con còn hận nương không?"

"Nương, nương nói xem, con như thế nào sẽ hận nương đâu?" Kim Ngọc vội vàng nói.

"Vậy sao, đó là hiện tại con đã cùng tiểu tử Chu gia kia nói rõ, nếu nương thật sự muốn đem con gả cho cái Lý Nhị mặt rỗ ở thôn Bão Tiên,chỉ sợ từ nay về sau con sẽ hận ta một đời một thế rồi!" Lúc này nương Kim Sinh cũng là cười híp mắt, mừng rỡ không ngậm miệng được.

Bà làm mẫu thân, chức trách quan trọng nhất chính là nhìn Kim gia khai chi tán diệp, lại nhìn mấy đứa con đều vui vui mừng mừng, hạnh phúc bình an, đó là thỏa mãn lớn nhất.

Hải Đường tuy là nhặt được, nhưng thời gian vợ chồng son này trôi qua vẫn vui cười ấm áp, mà hôm nay Chu Thắng kia mặc dù trong nhà chưa tính là giàu có gì, nhưng dù sao cũng là người trung thực an phận, quan trọng nhất chính là Kim Ngọc thích hắn, trong lòng của hắn đầu cũng có Kim Ngọc, như vậy là đủ rồi.

Nhắc tới chuyện này, vẫn phải cảm ơn Hải Đường.

Trong lòng Kim Sinh còn có chút lo sợ, thẳng đến Chu Thắng đưa sính lễ đến, xác định cuộc hôn nhân này, mới thở dài một hơi, mặt giản ra mà cười.

Đêm nay, Kim Sinh ôm cả người Hải Đường một phen vuốt ve an ủi, nằm ở trên giường gạch, Hải Đường rúc vào trong lồng ngực đầy mồ hôi của Kim Sinh. Chỉ cảm thấy bàn tay thô lệ của hắn ở trên người mình nhẹ nhàng lướt qua, làm từng cơn run rẩy.

"Nương tử, lúc nào, nàng mới sinh cho ta một đứa nhỏ?" Hắn khẽ nói, không nhịn được nhẹ nhàng gặm cắn vành tai Hải Đường, chọc cho nàng từng đợt ngứa ngấy.

Hải Đường vươn tay xẹt qua ngực Kim Sinh, trong mắt tràn đầy nhu tình mật ý, tiếng nói êm ái: "Chờ đến lúc có thì sẽ có thôi."

Hắn xoay người lại đem Hải Đường đặt ở dưới thân, cặp mắt mang theo nhẹ nhàng vui vẻ. Đôi mắt này phảng phất như có ma lực, hấp dẫnhắn đi vào, làm hắn càng trầm mê.

Là từ khi nào thì bắt đầu, thời gian dần qua hắn đã yêu nàng, cũng đem nữ tử xinh đẹp như đóa hoa hải đường đặt trong trái tim của mình.

Hắn muốn một đứa bé, không phải vì theo lời nương hắn nói là nối dõi tông đường, mà là sự dung hợp giữa máu của hắn và Hải Đường, đứa con của bọn họ.

Hắn yêu nàng, yêu nàng, yêu nàng như vậy.

Mỗi một tấc da thịt của nàng, mỗi một lần hô hấp đều làm hắn mê muội.

Nhiệt huyết cuồn cuộn, hắn lại một lần nữa kìm lòng không được mà tiến nhập vào trong thân thể của nương tử mình.

"Hải Đường, chúng ta sinh đứa bé a..."

***

Mọi người trong thôn nói, từ lúc Kim Sinh cưới Hải Đường về sau làm việc càng hăng say, mỗi ngày luôn vui cười hớn hở, chỉ cần người bên ngoài nhắc tới nương tử nhà hắn, mặt Kim Sinh liền nở hoa.

Mà Hải Đường, gả cho hắn, dung mạo vốn đã xinh đẹp tựa hồ càng phát ra dung quang toả sáng.

Những nữ nhân trong thôn, mới đầu đều đối với Hải Đường không thế nào quen thuộc, thế nhưng thời gian dần trôi qua cũng hiểu được tiểu nương tử dung mạo xinh đẹp này tính tình cũng rất ôn hòa, mọi người lại thường xuyên cùng nhau đến bờ sông giặt quần áo , cũng bắt đầu nguyện ý cùng nàng nói chuyện, từ từ đã quen thuộc chút ít.

Liền có nữ nhân nhỏ giọng tới hỏi Hải Đường: "Nương tử Kim gia, bộ dáng cô như vậy sau này sinh con ra nhất định sẽ đẹp mắt. Làn da non mịn, không có một chút xíu khuyết điểm, có bí phương gì hay sao?"

Hải Đường ngượng ngùng trả lời: "Ở đâu ra bí phương gì, bất quá giống như mọi người thôi."

Có người cũng nói thầm với nhau, nhìn bộ dạng tiểu tử Kim Sinh khỏe mạnh. Đích thị là đối với nương tử cực kỳ ôn nhu, một là chuyện gì trong nhà cũng không muốn nàng hao tâm tổn trí, thứ hai là ở phương diện khác đem nàng hầu hạ vô cùng tốt, lúc này mới khiến cho Hải Đường càng phát ra xinh đẹp hơn.

Cái này vừa nói, đám người bọn họ đều có chút ngượng ngùng nở nụ cười. Chuyện phòng the nhà người ta, các nàng tự nhiên không biết , chỉ là nam nhân nhà mình có cho lực hay không thì trong lòng lại nắm chắc, trong đầu mọi người nghĩ đến tình cảnh Kim Sinh ra sức trên người Hải Đường, một bên âm thầm cười, một bên cũng thật hâm mộ.

Hải Đường nào biết các nàng còn mang tâm tư như vậy, nếu biết, chỉ sợ sẽ mắc cở chết được.

Nàng giặt quần áo xong, thấy đám người bọn họ lại ghé vào một đống không biết đang to nhỏ nói cái gì, cũng không đi xem náo nhiệt, nghĩ đến tiểu Phúc nhi vẫn còn ở dưới gốc cây phía đông cùng mấy đứa nhỏ khác chơi đùa, liền bưng bồn giặt quần áo định đi đón tiểu Phúc nhi trở về.

Đi tới cây hòe lớn ở phía đông . Hải Đường thấy tiểu Phúc nhi cùng mấy đứa bạn đang ngồi chồm hổm trên mặt đất ngẩn người nhìn cái gì đó.

Hải Đường đi tới, nhìn xuống mặt đất, hóa ra trên mặt đất vẽ một cái "Cửu Cung cách" ở trên đầu, mấy đứa nhỏ này đang nhìn cái này mà phát buồn.

"Phúc nhi, làm cái gì đấy? Cùng tẩu về nhà a." Hải Đường kêu lên.

"Tẩu tử, " tiểu Phúc nhi vừa thấy nàng liền ngọt ngào nở nụ cười, chạy tới kéo tay Hải Đường nói, "Hôm nay vốn muốn tìm Đại Bảo, Nhị Bảo đến chơi, kết quả bọn họ nói bị người ta ra một vấn đề khó khăn, đang phát sầu, nên kêu muội tới cùng nghĩ."

"Vấn đề khó, là cái gì?" Hải Đường nhìn sang Cửu Cung cách trên mặt đất, cười nhẹ một tiếng.

"Ừ, chính là vật này." Phúc nhi lôi kéo Hải Đường đi tới.

Đại Bảo chính là một đứa nhỏ có khuôn mặt tròn mập mạp, hắn nâng cái đầu hướng Hải Đường nói: "Đây là tiểu tử Trần Phàm kia hôm nay cùng bọn đệ đánh cược, nói vấn đề này rất khó, nếu đệ và Nhị Bảo có thể giải ra, ngày mai sẽ đưa cho bọn đệ con diều chuồn chuồn."

Đại Bảo, Nhị Bảo còn có Trần Phàm kia đều là đứa nhỏ có đi học, cái đề mục này cũng không biết là Trần Phàm từ chỗ nào nghe được, dùng cái này cùng hai đứa nhỏ đánh cược, tiền đặt cược chính là một con diều chuồn chuồn cực xinh đẹp.

Chỉ có điều Đại Bảo, Nhị Bảo suy nghĩ cả nửa ngày rồi, một chút đầu mối cũng không có.

Cửu Cung cách này, kỳ thật cũng không phải là vật quý hiếm gì.

Một cái ô vuông lớn, chia làm chín cái ô nhỏ, yêu cầu trong chín ô điền vào từ một đến chín, sao cho hàng ngang, hàng dọc và hàng xéo cộng lại phải bằng nhau.

Bọn họ bất quá chỉ là đứa nhỏ ở nông thôn, kiến thức học được cũng khá đơn giản, vấn đề này đối với bọn họ mà nói, thật sự có chút khó khăn.

Hải Đường nghe bọn họ nói xong, lắc đầu cười nói: "Vấn đề này đã làm khó cho các đệ buồn cả nửa ngày, nếu tỷ tới sớm, các đệ sẽ không cần nhăn nhó lâu như vậy đâu."

Tiểu Phúc nhi nghe Hải Đường nói như vậy, vỗ tay hỏi: "Tẩu tử, chẳng lẽ tẩu có thể giải ra? Nếu tẩu có thể giúp đỡ Đại Bảo và Nhị Bảo chuyện này, bọn họ sẽ cho muội mượn con diều chuồn chuồn chơi một tháng đấy."

Hải Đường đặt bộn giặt quần áo xuống mặt đất, nhặt một nắm đá, đi qua vừa bày vừa nói: "Muốn hàng ngang, hàng thẳng, hàng xéo cộng lại tất cả đều bằng nhau, cái này rất dễ, nhưng phải có khẩu quyết mà theo: hai bốn phía trên, sáu tám phía dưới, giữa trên là chín, trái bảy phải ba, chính giữa là năm, như vậy các đệ tính tính toán toán có phải cộng lại đều bằng nhau hay không?"

Hải Đường xếp đá vào ô vuông, cái đứa nhỏ tính toán lại tính toán, quả nhiên ngang, dọc, xéo gì cộng lại đều bằng nhau. Lông mày vốn trói chặt lập tức giương ra, vui mừng mà nói: "Tiểu phúc, tiểu phúc, thật tốt quá, lần này Trần Phàm nhất định phải đem con diều cho chúng ta rồi!"

Kim Phúc cũng vui vẻ theo bọn họ: "Hai ngươi đừng quên cho ta mượn chơi một tháng nha!"

"Không quên, không quên, nhất định sẽ không quên!"

Kim Phúc vui vẻ kéo Hải Đường trở về, vừa đi, Kim Phúc đối với Hải Đường vừa vui lại vừa kính nể, luôn nói không ngừng: "Tẩu tử, tẩu thật lợi hại, thật lợi hại. Làm sao tẩu có thể nhanh như vậy đã nghĩ ra đáp án này?"

Hải Đường vuốt ve tóc Phúc nhi, dịu dàng nói: "Đây cũng không phải là việc gì khó, dù sao muội cao hứng là tốt rồi."

Cái khẩu quyết kia, tại thời điểm nàng nhìn thấy Cửu Cung cách, đã tự nhiên mà nhảy đến trong đầu, đây cũng là thứ lúc trước nàng được học sao? Thế nhưng nàng là một nữ nhi, sao phải học mấy thứ này?

Mỗi lần nàng muốn nhớ tới cái gì, liền cảm thấy mê mang, cho nên dứt khoát không nghĩ tới nữa.

Việc hôn nhân của Kim Ngọc quyết định vào tháng sau, nương Kim Sinh vốn định đi trấn trên đặt mua một ít đồ cưới, chỉ là không khéo mấy ngày nay bị phong thấp, eo đau, Hải Đường liền xung phong nhận việc nói không bằng để cho mình đi làm là được.

ở chung lâu như vậy, nương Kim Sinh nhìn ra được Hải Đường kỳ thật một chút cũng không ngốc, còn là một con dâu cực kỳ thông minh lanh lợi, nên đáp ứng, nói đồ vật cần mua cho Hải Đường.

Kim Phúc là đứa ham vui, nghe nói tẩu tử phải đi trấn trên mua đồ, liền kiên quyết đi theo. Trong nhà cảm thấy cũng không có gì lo lắng, nên cũng đồng ý để cho Phúc nhi cùng đi.

Chỉ là không có ngờ tới, lần này đi trấn trên đã xảy ra chuyện.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương