Hải Đường Nương Tử
-
Chương 19: Việc hôn nhân của Kim Ngọc. .
Kim Sinh tiến tới hỏi Hải Đường: "Nàng nói đi, có ý kiến gì hay?"
Hải Đường trừng mắt nhìn, quấn quít lấy cánh tay Kim Sinh hỏi: "Ta tới hỏi chàng, muội muội nhà chàng có vừa ý người nào trong thônkhông?"
"Người vừa ý? Chuyện này không có nghe nó đề cập qua, lúc trước ngược lại có một người tên là Chu Thắng ở thôn Tây hình như có chút lui tới, bất quá đó đã là chuyện khi nó còn nhỏ. Như thế nào đột nhiên hỏi như vậy?"
Hải Đường trong miệng cắn táo ngọt Kim Sinh cho nàng, nghiêng đầu cười nói: "Lúc chàng và nương nói với Kim Ngọc chuyện tìm nhà chồng cho nàng, ta nhìn vẻ mặt của Kim Ngọc, mới đầu có chút thẹn thùng, sau đó thì lại như là có chút hưng phấn, nhưng nghe hai ngườicàng kéo càng xa, nàng tựa hồ lộ ra một chút mất hứng. Ta thấy, đích thị là nàng đã sớm có người trong lòng, chỉ có điều còn chưa có ý định nói ra."
Kim Sinh giật mình, hắn là nam nhân trung thực, nơi nào biết được nữ hài tử sẽ có nhiều tâm tư này, nhưng nghe Hải Đường vừa nói như vậy, lờ mờ nghĩ lại, phảng phất đích thật là như vậy . Lúc trước hắn vẫn cho rằng đó là bởi vì Kim Ngọc có chút xấu hổ, không muốn ở trước mặt bọn họ đề cập đến chuyện này, nhưng hôm nay nghe Hải Đường phân tích một phen, cũng không khỏi cảm thấy nàng nói có vài phần đạo lý.
"Nương tử, nếu Kim Ngọc đã có người trong lòng, vậy chúng ta trực tiếp nói chuyện với muội ấy, hỏi rõ ràng là ai, sẽ tìm người nọ không được sao?"
Hải Đường kéo tay Kim Sinh qua, đem hạt táo nho nhỏ vừa ăn xong nhả trong lòng bàn tay của hắn, cười nói: "Chàng làm sao có thể hiểuđược tâm tư nữ hài tử? Kim Ngọc tuy không phải người hay thẹn thùng, nhưng đến cùng cũng là đại cô nương, nếu chàng đi tìm người nọ, lại bị người một ngụm từ chối, vậy sau này mặt mũi của Kim Ngọc phải đặt ở đâu?"
Kim Sinh gãi gãi đầu: "Nương tử nói có lý, vậy chủ ý vừa rồi nàng định nói là cái gì?"
Hải Đường trừng mắt nhìn nói: "Có câu nói chàng đã từng nghe chưa, gọi là lạt mềm buộc chặt."
"Lạt mềm buộc chặt?" Kim Sinh không có đọc qua sách, tự nhiên là chưa từng nghe qua, vội vàng lắc đầu.
"Lạt mềm buộc chặt chính là, chúng ta phải có biện pháp, làm cho người trong lòng của Kim Ngọc sốt ruột đi ra, còn muội muội chàng nữa, nếu như nàng bị ép, cũng nhất định sẽ nói ý nghĩ thực sự trong lòng mình ra."
Kim Sinh nghi hoặc nhìn xem Hải Đường: "Nương tử, vì sao nàng nói... Ta tựa hồ nghe không hiểu?"
Hải Đường cười cười hì hì, tiến tới bên tai Kim Sinh, đem chủ ý của mình nói ra. Kim Sinh nghe xong con mắt trừng lớn, mới đầu la hét không nên không nên, tuyệt đối không được, nhưng nghe Hải Đường tiếp tục nói, phảng phất có chút buông lỏng xuống, cuối cùng lúng ta lúng túng nhẹ gật đầu, có chút chần chờ mà hỏi thăm: "Nương tử... Cái này, nàng nói cái gì lạt mềm buộc chặt, thật sự có thể được không?"
Bàn tay phấn nộn của Hải Đường nắm thành quyền nhỏ gõ vào lồng ngực Kim Sinh một cái cười nói: "Ta nghĩ, hẳn là có thể thành công."
"Được, ta đây nghe lời nàng. Nếu thật sự có thể làm thỏa mãn Kim Ngọc, cũng là chuyện tốt. Chỉ là nương tử, cái này cái gì mà... Lạt mềm buộc chặt... Vì sao nàng biết được?"
Nụ cười trên mặt Hải Đường thoáng cái bị đọng lại, trong đầu vang lên từng đợt âm thanh "Ông ông".
Đúng vậy a, nàng như thế nào nghĩ được chủ ý này, "Lạt mềm buộc chặt", dường như là tự nhiên mà xuất hiện trong đầu nàng cái từ này, giống như là trời sinh đã có, một mực tồn tại ở trong óc nàng.
Thế nhưng vì sao nàng biết được, Kim Sinh ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua hay sao?
"Được rồi nương tử, đừng suy nghĩ tiếp nữa. Chuyện này chiếu theo lời nàng nói đi làm, nếu Kim Ngọc Chân có thể tìm được lang quân như ý, vậy thì thật tốt quá!" Kim Sinh ôm Hải Đường lên đầu giường đặt gần lò sưởi, ban ngày hắn làm việc mệt mỏi, nằm xuống không đầy một lát đã ngủ rồi.
Nhưng Hải Đường lại không có buồn ngủ, nghĩ đến nguyên nhân vì sao nàng biết, nàng cố gắng suy nghĩ, trầm tĩnh trong đêm tối, trong đầu phảng phất hiện lên một chút hình ảnh lẻ tẻ.
"Lạt mềm buộc chặt, ve sầu thoát xác... Những...từ này con đã sớm học thuộc lòng a..., gia gia một chút cũng không thắng được A Mạn." Đó là một khuôn mặt mơ hồ của tiểu cô nương, giọng nói kia dường như có chút quen thuộc, là đã nghe qua ở nơi nào hay sao?
A Mạn, A Mạn…A Mạn là ai?
Nàng còn muốn cố gắng tìm kiếm mấy thứ gì đó, nhưng trong miệng không tự chủ được mà phát ra một tiếng than nhẹ, lại cũng nhớ không nổi cái gì.
Thôi được thôi được, dứt khoát lật người một cái, tựa vào trong ngực Kim Sinh, từ từ nhắm hai mắt lại ngủ.
Ngày thứ hai, Kim Sinh thương lượng với nương về hôn sự của Kim Ngọc. Nương Kim Sinh phản ứng giống như Kim Sinh tối hôm qua, cau mày nghĩ thầm, như vậy thật sự có thể thành công sao? Nếu vạn nhất làm Kim Ngọc cùng người trong nhà trở mặt nhau, vậy cũng không có biện pháp kết thúc chuyện này.
Kim Sinh vỗ ngực cam đoan, Hải Đường đã tính toán qua, đích thị là không có vấn đề, lúc này nương Kim Sinh mới bán tín bán nghi đáp ứng.
Vì vậy ngày thứ hai, việc hôn nhân của Kim Ngọc đã định cho Lý nhị mặt rỗ bên cạnh thôn Bão Tiên truyền ra khắp thôn Phúc Duyên.
Kim Ngọc mới đầu còn không biết, lúc ra đồng gặp được bạn tốt là Bảo San, nghe nàng nói.
Bảo San lôi kéo Kim Ngọc vẻ mặt khó hiểu cùng đồng tình, dậm chân ở bên tai nàng nhỏ giọng nói: "A Ngọc, nương ngươi trước kia còn nói nương Hương Mai là người thấy tiền sáng mắt, mấy cái túi gạo trắng, một ít thỏi bạc đã đem nữ nhi nhà mình bán lên trấn trên làm thiếp. Nhưng lúc này đến phiên chuyện chung thân của ngươi , nương ngươi không phải cũng hồ đồ đi?"
Kim Ngọc cái gì cũng không biết, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Ôi trời, hóa ra ngươi còn chưa biết? !" Lúc này Bảo San mới một năm một mười đem chuyện chính mình nghe được nói cho Kim Ngọc nghe.
Trong thôn đã truyền ra, nương Kim Ngọc muốn tìm nhà chồng cho nàng, nhưng ngại bần yêu phú, nghe nói Lý Nhị mặt rỗ ở thôn Bão Tiên cho sính kim nhiều, lại hứa cho nương Kim Ngọc hai mẫu ruộng nước giội, nương nàng đã mừng rỡ, hấp tấp đồng ý, định đem nữ nhi mình bộ dáng chỉnh tề gả đi!
Kim Ngọc buông thỏng mắt nghe Bảo San nói xong, môi dưới đều sắp bị cắn ra vết máu, hai cánh tay càng không ngừng trở mình xoắn lấy, nhưng lại không nói câu nào. Bảo San thấy nàng như vậy, không khỏi có chút luống cuống, đẩy Kim Ngọc: "A Ngọc, ngươi làm sao vậy? Ngàn vạn đừng nghĩ quẩn, nếu không ngươi trở về cùng nương ngươi thương lượng thật tốt chuyện này đi... ?"
Kim Ngọc trong hốc mắt đều sắp rơi nước mắt xuống, hung hăng dậm chân, vứt bỏ cái cuốc, quay người hướng trong nhà mình chạy đi!
Nàng phải gả cho Lý Nhị mặt rỗ? Lý Nhị mặt rỗ, người kia vừa già lại xấu mặt rỗ... !
Trên đường đi Kim Ngọc càng nghĩ càng thương tâm, một bên chạy một bên khóc như mưa, thật vất vả đến nhà, Kim Ngọc lôi kéo nương liền hỏi: "Nương, chuyện chung thân của con nương đã định cho ai rồi?"
Nhìn nàng như vậy, đích thị là đã biết chuyện này rồi, nương Kim Ngọc thay đổi sắc mặt, ho một tiếng nói: "Ngọc nhi a, nương cũng là vì muốn tốt cho con, muốn con ngày sau trải qua thoải mái. Con đến nhà Lý Nhị, sau này chính là nữ chủ nhân Lý gia, gia cảnh nhà bọn họ không tệ, sẽ không để cho con chịu khổ."
Kim Ngọc nước mắt vẫn không ngừng mà tuôn ra bên ngoài, khóc không ra tiếng: "Nương, con còn tưởng nương không giống những người khác một lòng vì tiền mà muốn bán nữ nhi đi, hôm nay xem ra, đều là giống nhau, đều là giống nhau, nương có từng nghĩ tới con của nương một chút cũng không thích Lý Nhị mặt rỗ kia, thật sự gả cho hắn làm sao có thể vui vẻ đây?"
Nương Kim Ngọc đảo tròng mắt hỏi lại: "Vậy con nói đi, trong lòng con thích người nào?"
Kim Ngọc sửng sờ một chút, lẩm bẩm nói: "Hôm nay nương đã nhận sính lễ của người ta, toàn bộ thôn cũng đã biết chuyện này, chuyện này còn ý nghĩa gì nữa?" Nàng lau nước mắt một cái, cũng không có vào nhà, ngược lại quay người hướng thôn phía tây đi đến.
Nương Kim Sinh vội vàng vào nhà kéo Hải Đường hỏi: "Con dâu, con nhìn bộ dạng thất hồn lạc phách của Ngọc nhi a, chiêu này thật sự có thể dùng được chứ? Nếu vạn nhất là bức tử nó, đến lúc đó ta có lẽ sẽ không bị người trong thôn mắng chữi a? !"
Hải Đường bỏ đồ vật trong tay xuống, lôi kéo mẹ chồng đi ra ngoài: "Nương, đừng nóng vội. Con trước đi theo A Ngọc nhìn một cái, xem nàng muốn đi đâu?"
Tính tình Kim Ngọc bình thường thoạt nhìn mềm như bông gòn, dịu dàng ngoan ngoãn, sẽ không cùng người ta tranh cãi, có thể là trong lòng mình có việc, đang suy nghĩ cái gì, chính là không chịu nói ra.
Lần này, xem như thực sự ép nàng.
Hải Đường cùng nương Kim Sinh đi theo phía sau Kim Ngọc, chỉ thấy nàng như người không có linh hồn hướng thôn tây đi đến, theo một đường, chờ đợi lo lắng một đường, thật ra nương Kim Sinh nhìn bộ dạng này của nữ nhi nhà mình, trong lòng như thế nào lại không đau lòng? Chỉ là vì hạnh phúc chung thân của nàng, đành phải đánh cược một phen.
Nàng đi đi, cuối cùng đi tới nhà Chu Thắng ở thôn Tây. Chu Thắng này khi còn bé có cùng chơi với Kim Ngọc, nhưng lớn lên tựa hồ không có tới lui gì, hai nhà cách nhau cũng khá xa, đi đi lại lại cũng ít, nương Kim Sinh theo ở phía sau, thấy nàng đi vào, liền hỏi Hải Đường: "Chúng ta làm gì bây giờ?"
Hải Đường khoát khoát tay, nhỏ giọng nói ra: "Nương, đừng nóng vội, chugns ta trước ở bên ngoài chờ xem."
Kim Ngọc tiến vào một lúc, trong phòng một chút động tĩnh cũng không có, ngược lại làm nương Kim Sinh ở bên ngoài gấp đến độ hai chân sắp nhảy lên, đang muốn xông vào, mới nhìn thấy nữ nhi của mình cúi thấp đầu, lau nước mắt hướng đi ra ngoài.
Nàng một đường cấp thiết hướng ra ngoài, thoạt nhìn thật là có chút không đúng, Hải Đường vội vàng lôi kéo nương Kim Sinh hướng trong nhà Chu Thắng đi đến, chỉ thấy cái đầu rất lớn của một nam nhân đang ngồi ở trước bàn sững sờ xuất thần, ngay cả có người tiến vào nhà một hồi lâu mới hồi phục thần trí.
"Kim... Kim đại nương, các người vì sao tới đây?" Kim Ngọc vừa đi, nương nàng lại tới, trong đầu Chu Thắng ông ông ông ông, cực kỳ rối loạn.
Hải Đường hướng Chu Thắng hỏi: "Chu đại ca, vừa rồi A Ngọc nhà chúng ta nói gì với huynh?"
Chu Thắng gãi gãi đầu, nói: "Ta có chút mơ hồ, nàng nói cái gì chúng ta khi còn bé cùng nhau chơi đùa, cảm tình rất tốt, lại nói cái gì hôm nay việc hôn nhân định không như ý, chỗ gả không thuộc mình, cả đời này cứ như vậy bị hủy, còn hỏi ta đến cùng có lời gì muốn nói với nàng không..."
Chu Thắng nhìn vẻ mặt nương Kim Sinh cũng âm u, liền không nói thêm gì nữa.
"Ai..." Nương Kim Sinh thở dài một tiếng, "Hóa ra trong lòng nó luôn nhớ tiểu tử ngươi, tiểu tử Chu gia, việc hôn sự kia của Kim Ngọc không phải thật sự, nó tới tìm ngươi thoạt nhìn là thực thích ngươi, ngươi ngây ngốc kiểu gì mà lòng nữ nhi nhà người ta một chút cũng không rõ ràng? Nếu trong lòng ngươi thực sự có Kim Ngọc, không muốn nó cứ như vậy gả cho Lý Nhị mặt rỗ ở thôn Bão Tiên, thì tranh thủ thời gian đi đem nó trở về đi!"
"Kim đại nương, ý của ngài là..."
Hải Đường khẽ mỉm cười đẩy hắn một cái: "Nếu huynh thực yêu thích A Ngọc chúng ta, lấy nàng làm nương tử được không?"
Mặt Chu Thắng lập tức đỏ lên, lúc trước thời điểm Kim Sinh muốn thu xếp việc hôn nhân cho Kim Ngọc, trong lòng của hắn cũng không phải là không có động đậy ý niệm, chỉ có điều hắn cũng là người thành thực, cho tới bây giờ không biết chủ động, phút cuối cùng mới rốt cục kiếm được chỗ then chốt.
"Mau đuổi theo nha!" Hải Đường nhắc nhở hắn, lúc này Chu Thắng mới giơ chân chạy đuổi theo Kim Ngọc.
Nhìn tình cảnh này, nương Kim Sinh mới thở dài một hơi: "Cũng may tiểu tử này còn không tính quá ngốc, bằng không bà già này thật sự sẽ bị nữ nhi hận a!"
Hải Đường kéo mẹ chồng nói: "Nương, nương sẽ không trách chủ ý này của con quá độc ác a?"
Nương Kim Sinh vuốt mũi Hải Đường một cái cười nói: "Con nha, nếu chuyện này thực sự thành, muội muội nhà con sẽ không biết cảm ơn con như thế nào đây!"
Hải Đường trừng mắt nhìn, quấn quít lấy cánh tay Kim Sinh hỏi: "Ta tới hỏi chàng, muội muội nhà chàng có vừa ý người nào trong thônkhông?"
"Người vừa ý? Chuyện này không có nghe nó đề cập qua, lúc trước ngược lại có một người tên là Chu Thắng ở thôn Tây hình như có chút lui tới, bất quá đó đã là chuyện khi nó còn nhỏ. Như thế nào đột nhiên hỏi như vậy?"
Hải Đường trong miệng cắn táo ngọt Kim Sinh cho nàng, nghiêng đầu cười nói: "Lúc chàng và nương nói với Kim Ngọc chuyện tìm nhà chồng cho nàng, ta nhìn vẻ mặt của Kim Ngọc, mới đầu có chút thẹn thùng, sau đó thì lại như là có chút hưng phấn, nhưng nghe hai ngườicàng kéo càng xa, nàng tựa hồ lộ ra một chút mất hứng. Ta thấy, đích thị là nàng đã sớm có người trong lòng, chỉ có điều còn chưa có ý định nói ra."
Kim Sinh giật mình, hắn là nam nhân trung thực, nơi nào biết được nữ hài tử sẽ có nhiều tâm tư này, nhưng nghe Hải Đường vừa nói như vậy, lờ mờ nghĩ lại, phảng phất đích thật là như vậy . Lúc trước hắn vẫn cho rằng đó là bởi vì Kim Ngọc có chút xấu hổ, không muốn ở trước mặt bọn họ đề cập đến chuyện này, nhưng hôm nay nghe Hải Đường phân tích một phen, cũng không khỏi cảm thấy nàng nói có vài phần đạo lý.
"Nương tử, nếu Kim Ngọc đã có người trong lòng, vậy chúng ta trực tiếp nói chuyện với muội ấy, hỏi rõ ràng là ai, sẽ tìm người nọ không được sao?"
Hải Đường kéo tay Kim Sinh qua, đem hạt táo nho nhỏ vừa ăn xong nhả trong lòng bàn tay của hắn, cười nói: "Chàng làm sao có thể hiểuđược tâm tư nữ hài tử? Kim Ngọc tuy không phải người hay thẹn thùng, nhưng đến cùng cũng là đại cô nương, nếu chàng đi tìm người nọ, lại bị người một ngụm từ chối, vậy sau này mặt mũi của Kim Ngọc phải đặt ở đâu?"
Kim Sinh gãi gãi đầu: "Nương tử nói có lý, vậy chủ ý vừa rồi nàng định nói là cái gì?"
Hải Đường trừng mắt nhìn nói: "Có câu nói chàng đã từng nghe chưa, gọi là lạt mềm buộc chặt."
"Lạt mềm buộc chặt?" Kim Sinh không có đọc qua sách, tự nhiên là chưa từng nghe qua, vội vàng lắc đầu.
"Lạt mềm buộc chặt chính là, chúng ta phải có biện pháp, làm cho người trong lòng của Kim Ngọc sốt ruột đi ra, còn muội muội chàng nữa, nếu như nàng bị ép, cũng nhất định sẽ nói ý nghĩ thực sự trong lòng mình ra."
Kim Sinh nghi hoặc nhìn xem Hải Đường: "Nương tử, vì sao nàng nói... Ta tựa hồ nghe không hiểu?"
Hải Đường cười cười hì hì, tiến tới bên tai Kim Sinh, đem chủ ý của mình nói ra. Kim Sinh nghe xong con mắt trừng lớn, mới đầu la hét không nên không nên, tuyệt đối không được, nhưng nghe Hải Đường tiếp tục nói, phảng phất có chút buông lỏng xuống, cuối cùng lúng ta lúng túng nhẹ gật đầu, có chút chần chờ mà hỏi thăm: "Nương tử... Cái này, nàng nói cái gì lạt mềm buộc chặt, thật sự có thể được không?"
Bàn tay phấn nộn của Hải Đường nắm thành quyền nhỏ gõ vào lồng ngực Kim Sinh một cái cười nói: "Ta nghĩ, hẳn là có thể thành công."
"Được, ta đây nghe lời nàng. Nếu thật sự có thể làm thỏa mãn Kim Ngọc, cũng là chuyện tốt. Chỉ là nương tử, cái này cái gì mà... Lạt mềm buộc chặt... Vì sao nàng biết được?"
Nụ cười trên mặt Hải Đường thoáng cái bị đọng lại, trong đầu vang lên từng đợt âm thanh "Ông ông".
Đúng vậy a, nàng như thế nào nghĩ được chủ ý này, "Lạt mềm buộc chặt", dường như là tự nhiên mà xuất hiện trong đầu nàng cái từ này, giống như là trời sinh đã có, một mực tồn tại ở trong óc nàng.
Thế nhưng vì sao nàng biết được, Kim Sinh ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua hay sao?
"Được rồi nương tử, đừng suy nghĩ tiếp nữa. Chuyện này chiếu theo lời nàng nói đi làm, nếu Kim Ngọc Chân có thể tìm được lang quân như ý, vậy thì thật tốt quá!" Kim Sinh ôm Hải Đường lên đầu giường đặt gần lò sưởi, ban ngày hắn làm việc mệt mỏi, nằm xuống không đầy một lát đã ngủ rồi.
Nhưng Hải Đường lại không có buồn ngủ, nghĩ đến nguyên nhân vì sao nàng biết, nàng cố gắng suy nghĩ, trầm tĩnh trong đêm tối, trong đầu phảng phất hiện lên một chút hình ảnh lẻ tẻ.
"Lạt mềm buộc chặt, ve sầu thoát xác... Những...từ này con đã sớm học thuộc lòng a..., gia gia một chút cũng không thắng được A Mạn." Đó là một khuôn mặt mơ hồ của tiểu cô nương, giọng nói kia dường như có chút quen thuộc, là đã nghe qua ở nơi nào hay sao?
A Mạn, A Mạn…A Mạn là ai?
Nàng còn muốn cố gắng tìm kiếm mấy thứ gì đó, nhưng trong miệng không tự chủ được mà phát ra một tiếng than nhẹ, lại cũng nhớ không nổi cái gì.
Thôi được thôi được, dứt khoát lật người một cái, tựa vào trong ngực Kim Sinh, từ từ nhắm hai mắt lại ngủ.
Ngày thứ hai, Kim Sinh thương lượng với nương về hôn sự của Kim Ngọc. Nương Kim Sinh phản ứng giống như Kim Sinh tối hôm qua, cau mày nghĩ thầm, như vậy thật sự có thể thành công sao? Nếu vạn nhất làm Kim Ngọc cùng người trong nhà trở mặt nhau, vậy cũng không có biện pháp kết thúc chuyện này.
Kim Sinh vỗ ngực cam đoan, Hải Đường đã tính toán qua, đích thị là không có vấn đề, lúc này nương Kim Sinh mới bán tín bán nghi đáp ứng.
Vì vậy ngày thứ hai, việc hôn nhân của Kim Ngọc đã định cho Lý nhị mặt rỗ bên cạnh thôn Bão Tiên truyền ra khắp thôn Phúc Duyên.
Kim Ngọc mới đầu còn không biết, lúc ra đồng gặp được bạn tốt là Bảo San, nghe nàng nói.
Bảo San lôi kéo Kim Ngọc vẻ mặt khó hiểu cùng đồng tình, dậm chân ở bên tai nàng nhỏ giọng nói: "A Ngọc, nương ngươi trước kia còn nói nương Hương Mai là người thấy tiền sáng mắt, mấy cái túi gạo trắng, một ít thỏi bạc đã đem nữ nhi nhà mình bán lên trấn trên làm thiếp. Nhưng lúc này đến phiên chuyện chung thân của ngươi , nương ngươi không phải cũng hồ đồ đi?"
Kim Ngọc cái gì cũng không biết, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Ôi trời, hóa ra ngươi còn chưa biết? !" Lúc này Bảo San mới một năm một mười đem chuyện chính mình nghe được nói cho Kim Ngọc nghe.
Trong thôn đã truyền ra, nương Kim Ngọc muốn tìm nhà chồng cho nàng, nhưng ngại bần yêu phú, nghe nói Lý Nhị mặt rỗ ở thôn Bão Tiên cho sính kim nhiều, lại hứa cho nương Kim Ngọc hai mẫu ruộng nước giội, nương nàng đã mừng rỡ, hấp tấp đồng ý, định đem nữ nhi mình bộ dáng chỉnh tề gả đi!
Kim Ngọc buông thỏng mắt nghe Bảo San nói xong, môi dưới đều sắp bị cắn ra vết máu, hai cánh tay càng không ngừng trở mình xoắn lấy, nhưng lại không nói câu nào. Bảo San thấy nàng như vậy, không khỏi có chút luống cuống, đẩy Kim Ngọc: "A Ngọc, ngươi làm sao vậy? Ngàn vạn đừng nghĩ quẩn, nếu không ngươi trở về cùng nương ngươi thương lượng thật tốt chuyện này đi... ?"
Kim Ngọc trong hốc mắt đều sắp rơi nước mắt xuống, hung hăng dậm chân, vứt bỏ cái cuốc, quay người hướng trong nhà mình chạy đi!
Nàng phải gả cho Lý Nhị mặt rỗ? Lý Nhị mặt rỗ, người kia vừa già lại xấu mặt rỗ... !
Trên đường đi Kim Ngọc càng nghĩ càng thương tâm, một bên chạy một bên khóc như mưa, thật vất vả đến nhà, Kim Ngọc lôi kéo nương liền hỏi: "Nương, chuyện chung thân của con nương đã định cho ai rồi?"
Nhìn nàng như vậy, đích thị là đã biết chuyện này rồi, nương Kim Ngọc thay đổi sắc mặt, ho một tiếng nói: "Ngọc nhi a, nương cũng là vì muốn tốt cho con, muốn con ngày sau trải qua thoải mái. Con đến nhà Lý Nhị, sau này chính là nữ chủ nhân Lý gia, gia cảnh nhà bọn họ không tệ, sẽ không để cho con chịu khổ."
Kim Ngọc nước mắt vẫn không ngừng mà tuôn ra bên ngoài, khóc không ra tiếng: "Nương, con còn tưởng nương không giống những người khác một lòng vì tiền mà muốn bán nữ nhi đi, hôm nay xem ra, đều là giống nhau, đều là giống nhau, nương có từng nghĩ tới con của nương một chút cũng không thích Lý Nhị mặt rỗ kia, thật sự gả cho hắn làm sao có thể vui vẻ đây?"
Nương Kim Ngọc đảo tròng mắt hỏi lại: "Vậy con nói đi, trong lòng con thích người nào?"
Kim Ngọc sửng sờ một chút, lẩm bẩm nói: "Hôm nay nương đã nhận sính lễ của người ta, toàn bộ thôn cũng đã biết chuyện này, chuyện này còn ý nghĩa gì nữa?" Nàng lau nước mắt một cái, cũng không có vào nhà, ngược lại quay người hướng thôn phía tây đi đến.
Nương Kim Sinh vội vàng vào nhà kéo Hải Đường hỏi: "Con dâu, con nhìn bộ dạng thất hồn lạc phách của Ngọc nhi a, chiêu này thật sự có thể dùng được chứ? Nếu vạn nhất là bức tử nó, đến lúc đó ta có lẽ sẽ không bị người trong thôn mắng chữi a? !"
Hải Đường bỏ đồ vật trong tay xuống, lôi kéo mẹ chồng đi ra ngoài: "Nương, đừng nóng vội. Con trước đi theo A Ngọc nhìn một cái, xem nàng muốn đi đâu?"
Tính tình Kim Ngọc bình thường thoạt nhìn mềm như bông gòn, dịu dàng ngoan ngoãn, sẽ không cùng người ta tranh cãi, có thể là trong lòng mình có việc, đang suy nghĩ cái gì, chính là không chịu nói ra.
Lần này, xem như thực sự ép nàng.
Hải Đường cùng nương Kim Sinh đi theo phía sau Kim Ngọc, chỉ thấy nàng như người không có linh hồn hướng thôn tây đi đến, theo một đường, chờ đợi lo lắng một đường, thật ra nương Kim Sinh nhìn bộ dạng này của nữ nhi nhà mình, trong lòng như thế nào lại không đau lòng? Chỉ là vì hạnh phúc chung thân của nàng, đành phải đánh cược một phen.
Nàng đi đi, cuối cùng đi tới nhà Chu Thắng ở thôn Tây. Chu Thắng này khi còn bé có cùng chơi với Kim Ngọc, nhưng lớn lên tựa hồ không có tới lui gì, hai nhà cách nhau cũng khá xa, đi đi lại lại cũng ít, nương Kim Sinh theo ở phía sau, thấy nàng đi vào, liền hỏi Hải Đường: "Chúng ta làm gì bây giờ?"
Hải Đường khoát khoát tay, nhỏ giọng nói ra: "Nương, đừng nóng vội, chugns ta trước ở bên ngoài chờ xem."
Kim Ngọc tiến vào một lúc, trong phòng một chút động tĩnh cũng không có, ngược lại làm nương Kim Sinh ở bên ngoài gấp đến độ hai chân sắp nhảy lên, đang muốn xông vào, mới nhìn thấy nữ nhi của mình cúi thấp đầu, lau nước mắt hướng đi ra ngoài.
Nàng một đường cấp thiết hướng ra ngoài, thoạt nhìn thật là có chút không đúng, Hải Đường vội vàng lôi kéo nương Kim Sinh hướng trong nhà Chu Thắng đi đến, chỉ thấy cái đầu rất lớn của một nam nhân đang ngồi ở trước bàn sững sờ xuất thần, ngay cả có người tiến vào nhà một hồi lâu mới hồi phục thần trí.
"Kim... Kim đại nương, các người vì sao tới đây?" Kim Ngọc vừa đi, nương nàng lại tới, trong đầu Chu Thắng ông ông ông ông, cực kỳ rối loạn.
Hải Đường hướng Chu Thắng hỏi: "Chu đại ca, vừa rồi A Ngọc nhà chúng ta nói gì với huynh?"
Chu Thắng gãi gãi đầu, nói: "Ta có chút mơ hồ, nàng nói cái gì chúng ta khi còn bé cùng nhau chơi đùa, cảm tình rất tốt, lại nói cái gì hôm nay việc hôn nhân định không như ý, chỗ gả không thuộc mình, cả đời này cứ như vậy bị hủy, còn hỏi ta đến cùng có lời gì muốn nói với nàng không..."
Chu Thắng nhìn vẻ mặt nương Kim Sinh cũng âm u, liền không nói thêm gì nữa.
"Ai..." Nương Kim Sinh thở dài một tiếng, "Hóa ra trong lòng nó luôn nhớ tiểu tử ngươi, tiểu tử Chu gia, việc hôn sự kia của Kim Ngọc không phải thật sự, nó tới tìm ngươi thoạt nhìn là thực thích ngươi, ngươi ngây ngốc kiểu gì mà lòng nữ nhi nhà người ta một chút cũng không rõ ràng? Nếu trong lòng ngươi thực sự có Kim Ngọc, không muốn nó cứ như vậy gả cho Lý Nhị mặt rỗ ở thôn Bão Tiên, thì tranh thủ thời gian đi đem nó trở về đi!"
"Kim đại nương, ý của ngài là..."
Hải Đường khẽ mỉm cười đẩy hắn một cái: "Nếu huynh thực yêu thích A Ngọc chúng ta, lấy nàng làm nương tử được không?"
Mặt Chu Thắng lập tức đỏ lên, lúc trước thời điểm Kim Sinh muốn thu xếp việc hôn nhân cho Kim Ngọc, trong lòng của hắn cũng không phải là không có động đậy ý niệm, chỉ có điều hắn cũng là người thành thực, cho tới bây giờ không biết chủ động, phút cuối cùng mới rốt cục kiếm được chỗ then chốt.
"Mau đuổi theo nha!" Hải Đường nhắc nhở hắn, lúc này Chu Thắng mới giơ chân chạy đuổi theo Kim Ngọc.
Nhìn tình cảnh này, nương Kim Sinh mới thở dài một hơi: "Cũng may tiểu tử này còn không tính quá ngốc, bằng không bà già này thật sự sẽ bị nữ nhi hận a!"
Hải Đường kéo mẹ chồng nói: "Nương, nương sẽ không trách chủ ý này của con quá độc ác a?"
Nương Kim Sinh vuốt mũi Hải Đường một cái cười nói: "Con nha, nếu chuyện này thực sự thành, muội muội nhà con sẽ không biết cảm ơn con như thế nào đây!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook