Gửi Tới Yêu Thương
-
Quyển 1 - Chương 5
Editor: Yulmi2704
Buổi chiều hoàng hôn một ngày mùa thu, trên dòng sông Thames tĩnh lặng yên bình, nắng chiều chiếu xuống mặt sông, hắt lên thuyền bè đang lững lờ trôi trên mặt nước gợn sóng. Một khoảng nắng vàng rực rỡ chậm rãi bao phủ toàn bộ con sông, giống như thần A-po-lo đang rải vàng bạc xuống nhân gian, chói lọi mà không xa xỉ, tráng lệ mà không dung tục.
Tôi và Tống Nam Xuyên cùng nhau đối mặt với cầu tháp Luân Đôn, tôi nói: “Nếu như mỗi ngày đều có thể nhìn ngắm nắng chiều đẹp như vậy thì tốt biết bao.”
Tống Nam Xuyên nói: “Đôi mắt em rất sáng, vô cùng trong suốt, nhìn vào thật giống như mảnh vụn của nắng chiều.”
Anh vừa dứt lời, nắng chiều đột nhiên chìm xuống đáy sông Thames, thế giới của tôi trong nháy mắt rơi vào bóng tối.
Tôi kinh hoảng ngồi dậy khỏi giường.
Sau khi rời khỏi Luân Đôn, đã rất lâu rồi tôi chưa mơ thấy giấc mơ này. Lần ở cầu tháp Luân Đôn đó là lần cuối cùng tôi và Tống Năm Xuyên gặp nhau, cũng là ký ức sâu đậm nhất mà anh để lại cho tôi.
Năm năm trước vì để đi theo bước chân của Tống Nam Xuyên, tôi dường như đã dùng kiệt tinh lực cả đời, cuối cùng mới thi đỗ Viện Công nghệ Massachuset. Nhưng ngay khi tôi vui vẻ cầm thư thông báo đến thì anh đã rời khỏi đó đến một trường đại học ở Luân Đôn. Tôi không hề nghĩ ngợi bèn từ bỏ Viện Công nghệ Massachuset, bay đến Luân Đôn. Lúc ấy mẹ tôi giận đến phát run, mấy lần tuyên bố muốn đánh gãy chân tôi.
Trong tất cả những người bạn thân thiết của tôi thì chỉ có Đồng Ngu Thiến là biết chuyện này. Cô ấy nói bị sự theo đuổi thủy chung của tôi làm cảm động, vì để chứng minh sự cảm động này mà cô ấy đã nhịn đau từ bỏ nam thần sắp tán đổ được, cùng tôi bay tới Luân Đôn.
Cuối cùng bốn năm đại học cứ vậy mà trôi qua, tôi mang bộ mặt như đưa đám về nước.
“Hinh Hinh, mau đến xem này, nhanh lên!” Đồng Ngu Thiến lảo đảo chạy vào phòng, vừa vào đến cửa đã vấp phải cái ghế ngã chổng vó, ipad trên tay bay thẳng lên giường.
May mà tôi né tránh kịp thời mới không bị đập phải. Tôi nói: “Đồng đại tiểu thư, mục tiêu của mẹ cậu là bồi dưỡng cậu trở thành tiểu thư thùy mị dịu dàng, nhưng mà có tiểu thư thùy mị dịu dàng nào như cậu không hả? Nói xong còn sợ trời sập ấy!”
Đồng Ngu Thiến xoa đầu gối: “Đau chết mất! Ai da, tự cậu nhìn đi, không biết là người nào ăn no rảnh rỗi không có việc gì làm, đem chuyện danh sách năm đó đăng lên weibo. Mới có một tiếng mà đã hơn mười ngàn lượt chia sẻ rồi.”
Cô ấy vừa nói, tôi đã lập tức nhớ lại, hai năm trước có một cái danh sách vô cùng nóng bỏng, gọi là “Những du học sinh nhà giàu vô học nhất Luân Đôn”. Tôi và Đồng Ngu Thiến đều không may mắn đứng đầu danh sách, tôi còn thảm hại hơn cô ấy, chiếm luôn vị trí đầu tiên. Người tung danh sách này ra kịch liệt lên án đám con nhà giàu vô học, phá gia chi tử, tiêu tiền như nước là chúng tôi, rằng chúng tôi đã xa hoa vô độ như thế nào. Dân mạng cũng lòng đầy căm phẫn, liên tục buông ra những lời lẽ chửi bới cay nghiệt.
Cái danh sách kia ba phần thật bảy phần giả, chẳng qua là vì lượt xem trên Weibo quá nhiều nên khiến cho một người chẳng sợ trời cũng chẳng sợ đất như tôi lo lắng muốn chết. Tôi rất sợ Tống Nam Xuyên nhìn thấy bản danh sách đó xong sẽ nảy sinh khúc mắc với mình, nhưng thái độ của anh sau đó lại khiến cho mọi lo lắng của tôi trở nên dư thừa. Có lẽ là anh không nhìn thấy, hoặc cũng có thể là anh nhìn thấy nhưng không coi là thật.
Tôi không ngờ qua hai năm lại có người đào bới cái danh sách kia lên lần nữa.
Theo định luật Murphy, nếu như một việc có thể diễn tiến xấu đi, thì dù khả năng có nhỏ đến thế nào đi chăng nữa thì nhất định nó sẽ xảy ra (1). Dường như để chứng minh cho định luật này mà đúng lúc này mẹ tôi lại gọi điện thoại tới.
(1) Định luật Murphy: “Anything that can go wrong, will go wrong.”, hay còn gọi là “định luật bánh bơ” là một nguyên tắc triết học hài hước do một người Mỹ – ông Edward A. Murphy nêu ra. Đây là người mà sau này đã được vinh danh tại giải Nobel Cơ Khí năm 2003 cùng với 2 người đồng sự cũng là những nhà khoa học đã giúp ông chứng minh định luật trên.
Bà vô cùng hào hứng vui vẻ nói với tôi: “Mẹ đã nói rồi, làm lành được phúc báo là chân lý mãi mãi không thể thay đổi được, cũng giống như mẹ hết lòng hết sức vì loài người mà nuôi dưỡng ra một kỳ nữ, con gái ta sao có thể dễ dàng bị đánh bại bởi đám chó săn kia được? Nực cười!”
Tôi sợ bà vừa mở miệng là lời sẽ lại tuôn ra không ngừng nghỉ, nên vội vàng ngăn lại: “Mẹ, mẹ nói tiếng người đi!”
“Hừ, chuyện của con sẽ nhanh chóng được giải quyết thôi, mẹ và cha con đã thương lượng một đám cưới cho con rồi. Nhân phẩm và gia thế của đối phương tuyệt đối thuộc hàng trên cả tốt, có thể quăng Hầu Quán Đình kia cách xa mấy con phố, để xem sau này còn ai dám nói con vì cướp lấy Hầu Quán Đình nên mới dồn Nguyễn Thanh Di vào chỗ chết không! Con gái ta ưu tú như vậy, tìm một Vương tử cũng chẳng có gì là khó, đúng không…”
Tôi sợ hãi cúp điện thoại, hỏi Đồng Ngu Thiến: “Mẹ mình vừa nói gì vậy?”
Trong mắt Đồng Ngu Thiến hiện lên tia sáng khi gặp chuyện bát quái: “Mẹ cậu nói đã hứa gả cậu đi rồi.”
Tôi muốn xác nhận lại thêm một lần nữa, nhưng Đồng Ngu Thiến lại cản tôi: “Không cần gọi đâu, mình nghe rất rõ. Mẹ nó, cậu sắp thăng cấp thành vợ người ta rồi! Mẹ cậu nói nhân phẩm và gia thế của đối phương không thể nào tốt hơn, còn nói cậu có thể gả cho cả Vương tử…”
“Đồng Ngu Thiến, cậu nghiêm túc một chút đi!”
Nhưng cô ấy càng nói càng không đứng đắn: “Không phải mẹ cậu rất hay đi nước ngoài sao, nói không chừng đã thật sự tìm một người chồng ngoại quốc về cho cậu đấy! A? Mình nhớ tháng trước bà ấy đi Ethiopia đúng không, chẳng lẽ lại là vương tử của Ethiopia? Oa! Vậy là cậu sau này sẽ là Vương phi của Ethiopia, sau nữa sẽ là Vương hậu đó! Mẹ nó! Vậy thì hôn lễ của cậu nhất định phải say một trận sau đó nhảy điệu Hula mới được!”
Cô ấy vừa nói vừa làm động tác nhảy Hula, trên môi nở nụ cười rực rỡ như thể bản thân là một vũ công thực sự vậy. Tôi quả thực không đành lòng cắt đứt tưởng tượng của cô ấy, nhưng lại không thể không nói rõ: “Hula là điệu nhảy truyền thống của Hawaii, không phải Ethiopia. Hừ, đúng rồi, Ethiopia là cộng hòa liên bang dân chủ cho nên không có Vương tử đâu!”
Đồng Ngu Thiến vô cùng thất vọng, cô ấy không thể nào chấp nhận được việc tại sao một quốc gia thuộc châu Phi như Ethiopia lại không giống như thời nguyên thủy trước đây, sao lại có thể không có Vương tử được?
Nhưng hiện tại tôi căn bản không có tâm trạng tranh luận với cô ấy về vấn đề Ethiopia có Vương tử hay không, đầu óc tôi nhanh chóng xoay chuyển, suy nghĩ nên làm thế nào mới có thể thuyết phục mẹ bỏ ý tưởng điên khùng kia đi.
Người đầu tiên tôi nghĩ tới là Lục Tây Thành. Hôm qua anh ta nói với tôi có lẽ sẽ có lúc cần đến đối phương, đúng thì cũng đúng thật, nhưng chẳng qua ngày này cũng tới quá nhanh rồi.
Tôi gọi cho Lục Tây Thành, Đồng Ngu Thiến ngồi bên cạnh nghe không sót một chữ nào. Chờ tôi cúp điện thoại, cô ấy không đưa ra bất kỳ ý kiến phản đối nào mà chỉ nghi ngờ hỏi tôi: “Cậu không sợ người mẹ cậu tìm chính là một Vương tử sao? Cậu không hối hận?”
“Nếu quả thực là Vương tử của một nước châu Phi thì thà mình gả cho Hầu Quán Đình còn hơn!”
“Mấy lời này cậu nên nói cho Nguyễn Thanh Di nghe ấy, cho cô ta đau lòng thêm chút nữa!”
“Cậu còn có thời gian quan tâm đến cô ta sao? Mình cảm thấy cậu trước mắt nên tìm cách xoa dịu đám bạn trai cũ kia đi!”
Đồng Ngu Thiến nghe đến đây bèn cau mày cầm điện thoại sang một góc bắt đầu giải quyết chuyện của bản thân.
Tôi nghĩ cô ấy sẽ cảm thấy tôi quá không thực tế, nhưng tôi lại quên mất Đồng Ngu Thiến căn bản không giống người bình thường, cô ấy có thể mở ra một cánh cửa đến một thế giới mới khác bất cứ lúc nào.
Nội dung nói chuyện của tôi và Lục Tây Thành rất đơn giản, tôi bảo anh ta là mẹ tôi nói tôi gây phiền phức quá lớn cho bà, nên dưới cơn nóng giận đã hứa gả tôi đến Ethiopia. Vậy nên tôi phải nhanh chóng tìm được một người bạn trai để vừa khiến mẹ tôi từ bỏ suy nghĩ muốn ép tôi lấy chồng, vừa thuận tiện bác bỏ tin tức linh tinh về việc tôi và Nguyễn Thanh Di cùng nhau tranh cướp Hầu Quán Đình. Nhưng vấn đề là tôi đi đâu để tìm một người bạn trai đây?
Lục Tây Thành hiểu ý: “Tôi có thể giúp cô diễn vở kịch này, nhưng tôi là một thương nhân, phải có điều kiện.”
Anh ta dễ dàng đồng ý khiến cho tôi có chút giật mình, phải biết là danh tiếng của tôi hiện nay thật sự không ra thể thống gì, ở chung một chỗ với tôi bất luận là anh ta hay gia đình anh ta thì đều là chuyện không tốt.
Tôi sợ anh ta đổi ý: “Chỉ cần anh có thể giúp tôi giải quyết chuyện này. Nói đi, điều kiện gì?”
“Chờ giải quyết xong chuyện này rồi hãy nói!”
“Quân tử nhất ngôn!”
“Tôi đang họp, buổi tối sẽ gọi lại cho cô.”
Cúp điện thoại xong tôi vẫn có chút kích đông. Sáng nay lúc Lục Tây Thành nói tên cho tôi biết là tôi đã đoán được anh ta là ai. Anh ta chính là người thừa kế tập đoàn Hoàn Vũ, là kiến trúc sư nổi tiếng đạt được giải thưởng lớn ở Đức, muốn tiền có tiền, muốn đẹp trai có đẹp trai, muốn gái đẹp thì tuyệt đối là chuyện dễ như trở bàn tay, bất kể béo gầy cao thấp đều tình nguyện quỳ gối dưới chân anh ta. Vậy nên tôi mới dám không cần biết điều kiện của anh ta là gì mà đã đồng ý với cuộc giao dịch này, với địa vị và thân phận của Lục Tây Thành thì căn bản không cần thứ gì ở chỗ tôi, cuộc mua bán này dù tính thế nào thì tôi vẫn là người được lời hơn.
Lúc tôi đưa Lục Tây Thành về nhà đã là chuyện của ba ngày sau.
Lúc tôi nói với mẹ về chuyện bạn trai, bà cũng không tỏ ra kinh ngạc, ngược lại còn mắng tôi một trận. Mẹ nói: “Liêu Hinh Hinh, đừng quên con là do mẹ sinh ra, trong bụng con có ý nghĩ xấu xa gì mà mẹ không biết chứ? Con muốn tùy tiện tìm một người để lừa mẹ sao? Ba con vẫn còn đang ở Mỹ cho nên con không có ai bao che cho đâu, để xem mẹ xử lý con thế nào!”
“Mẫu hậu đại nhân, tiểu nữ không dám!” Tôi không sợ hãi, “Thật sự là không lừa mẹ mà! Bạn trai mới của con chính là thái tử gia của Hoàn Vũ đó! Mẹ có muốn con đưa anh ấy về gặp mẹ không? Đẹp trai đến mức mẹ không tưởng tượng được đâu!”
“Tập đoàn Hoàn Vũ? Lục Tây Thành sao?” Mẹ tôi không tin, “Cậu ta có thể để ý đến con sao?”
Tôi nghe mấy lời này mà thấy chối tai vô cùng, “Cái gì gọi là anh ấy có thể để ý đến con? Dù gì con cũng là do mẹ sinh ra, con xinh đẹp như vậy mẹ không có công lao thì cũng có khổ lao. Nghe nói số con gái quỳ dưới gấu quần Lục Tây Thành không thể đếm nổi, sao mẹ lại không thể tỏ ra kiêu ngạo hay cảm động, hoặc là vui vẻ yên tâm chứ?”
Thấy tôi bắt đầu trở nên kích động, mẹ tôi không thể không hạ tông giọng xuống ba quãng, nhưng thái độ của bà vẫn vô cùng hoài nghi, lại một lần nữa yêu cầu tôi nhanh chóng sắp xếp cho bà gặp Lục Tây Thành. Nhưng gần đây Lục Tây Thành đang chuẩn bị đấu thầu một hạng mục xây dựng trung tâm thương mại lớn, vô cùng bận rộn, ngay cả thời gian gọi điện sắp xếp lời thoại với tôi cũng không có, khiến tôi phải đợi anh ta tận ba ngày.
Cũng cảm ơn ba ngày này đã cho tôi có thời gian nghĩ ra một kịch bản tình yêu mới. Tôi đã gặp Lục Tây Thành ở Maldives như thế nào, anh ta đối với tôi chính là vừa gặp đã yêu, tình cảm giữa chúng tôi sâu đậm ra sao, đây chính là một kịch bản tình yêu vô cùng thuận buồm xuôi gió. Ngay cả người có một bụng đầy văn thơ như Đồng Ngu Thiến cũng tâm phục khẩu phục với kịch bản mà tôi nghĩ ra, còn nói tôi hoàn toàn có thể bắt đầu sự nghiệp viết tiểu thuyết được rồi.
Lúc Lục Tây Thành đến đón, tôi đã in một xấp giấy đưa cho anh ta: “Xem kỹ đi, phải nhớ thật kỹ nhé! Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là ở khách sạn Cheval Blanc Randheli ở Maldives, vừa vặn lúc đó khách sạn chỉ còn lại một phòng, chúng ta vì tranh phòng mà cãi lộn rùm beng, thiếu chút nữa là động chân tay… Sau đó anh lại nhìn ra nội tâm xinh đẹp thuần khiết của tôi xuyên qua vẻ bề ngoài phóng túng, ngang ngược, vì vậy chúng ta liền ở bên nhau.”
Lục Tây Thành có chút kinh ngạc: “Không phải con gái các cô thích mấy câu chuyện anh hùng cứu mỹ nhân sao?”
“Mẹ tôi thà tin tôi bị đánh hội đồng cũng không tin tôi có chuyện anh hùng cứu mỹ nhân, anh cứ nghe tôi là được. Mau đọc thuộc mấy tờ giấy này đi, nhờ anh đó! Lúc sau đừng có làm lộ chuyện ra là được! Anh phải khiến cho mẹ tôi tin tưởng, rằng anh dùng 120% thật lòng để yêu tôi! Hạnh phúc cả đời này của tôi đặt cả lên anh!” Lục Tây Thành vùi đầu đọc kịch bản tình yêu mà tôi viết, tôi luôn cảm thấy anh ta cứ đọc thêm một chữ thì lông mày lại nhíu sâu thêm một phần.
Tôi thật sự không hề khoa trương một chút nào, từ nhỏ mẹ tôi đã đọc thuộc thơ của Thư Đình, Hải Tử, Lâm Huy Nhân, mỗi lúc tâm trạng không được tốt bà có thể ngâm nga thơ của Lý Thanh Chiếu cả tháng trời, vừa ngâm vừa khóc, trong nhà tôi mẹ là người mềm yếu, nhạy cảm nhất, muốn lừa bà không hề dễ chút nào (2). Vì để phối hợp với vở kịch này, tôi đã phải khai ra cả chuyện không đi Anh Quốc mà lại đi Maldives đến mức mất cả ví lẫn thẻ tín dụng với mẹ.
(2) Thư Đình: Một trong những nhà thơ đương đại nổi tiếng của Trung Quốc
Hải Tử: Nhà thơ đương đại trẻ của Trung Quốc
Lâm Huy Nhân: Nữ kiến trúc sư, nhà thơ, nhà văn, giáo viên người Trung Quốc
Lý Thanh Chiếu: Nữ thi sĩ người Trung Quốc
Lục Tây Thành có một khuôn mặt vô cùng sáng sủa, nhưng như vậy không có nghĩa là anh ta có kỹ năng diễn xuất giỏi. Lúc đầu tôi còn cân nhắc có nên để cho Đồng Ngu Thiến bổ túc kỹ năng diễn xuất cho anh ta hay không, nhưng thời gian quá ít, tôi chỉ có thể nhịn đau bỏ qua bước này.
Xe chạy thẳng đến nhà tôi, nhìn qua lớp cửa kính xe, đám paparazzi đã đứng chen lấn chật như nêm trước cửa lớn. Cũng không biết là bởi vì có Lục Tây Thành ở đây nên tôi không cảm thấy sợ hãi, hay là bởi vì tư chất tâm lý của tôi quá tốt mà tôi lại không hề cảm thấy căng thẳng chút nào.
Tài xế mở cửa xe cho chúng tôi, Lục Tây Thành vừa xuống xe, vốn đám người trước mặt đang vô cùng ầm ĩ lại đột nhiên trở nên im lặng, đến lúc Lục Tây Thành đỡ tôi xuống xe, tôi đường hoàng khoác tay anh ta thì không khí xung quanh lập tức bùng nổ.
Lần này anh ta không đeo kính râm, có người vừa liếc mắt đã nhận ra: “Mau nhìn xem, đó không phải là thiếu gia Lục Tây Thành của tập đoàn Hoàn Vũ sao?”
Đám paparazzi ào ào chen lấn về phía trước, một loạt câu hỏi sắc bén được tuôn ra như mưa. Bên tai tôi chỉ có tiếng ong ong, giống như trước mặt là một đám ong vò vẽ đang xông tới. Tôi đại khái có thể nghe thấy, ngoài chuyện giữa tôi và Hầu Quán Đình, Nguyễn Thanh Di ra thì việc bọn họ quan tâm nhất chính là mối quan hệ giữa tôi và Lục Tây Thành.
Đối mặt với một loạt câu hỏi có tính khiêu khích cao, Lục Tây Thành chỉ nói vài câu: “Tôi không hi vọng có thêm bất kỳ phương tiện truyền thông nào đưa tin thất thiệt gây tổn hại đến vị hôn thê của mình. Về chuyện tranh chấp giữa vị hôn thê của tôi và tiểu thư Nguyễn Thanh Di, tôi đã tìm giám đốc khách sạn để lấy băng ghi hình đêm đó, cũng hy vọng tiểu thư Nguyễn Thanh Di có thể cung cấp bằng chứng chứng minh hồ sơ chẩn đoán. Nếu như những gì tiểu thư Nguyễn Thanh Di tuyên bố với báo đài có chỗ không đúng sự thật thì xin lỗi, tôi sẽ phải cân nhắc việc dùng đến pháp luật.”
Anh ta vừa nói xong thì xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh, tĩnh lặng đến mức khiến cho tôi cảm thấy không quen. Cho đến lúc anh ta kéo tôi vào nhà, tôi mới đột nhiên kịp phản ứng lại: “Không đúng, Lục Tây Thành, tại sao anh lại không làm theo kịch bản soạn từ trước?”
Lời thoại hoàn toàn không đúng một chữ nào!
Kịch bản mà tôi viết chính là Lục Tây Thành và tôi mười ngón tay đan chặt, thể hiện tình cảm âu yếm trước ống kính để cho đám paparazzi kia tin rằng chúng tôi là một đôi, hơn nữa còn yêu đến địa lão thiên hoang, biển cạn đá mòn.
Đùa sao! Lục Tây Thành là ai chứ? Chính là thiếu gia quyền uy nhất thành phố A đó! Có người bạn trai như anh ta thì quỷ mới tin tôi tranh đoạt Hầu Quán Đình với Nguyễn Thanh Di, vậy thì dĩ nhiên là sẽ không có chuyện tôi đánh Nguyễn Thanh Di đến mức phải bó bột rồi.
Nhưng bây giờ vở kịch tình yêu của tôi đang đi theo một hướng hoàn toàn khác biệt.
Tôi muốn nhắc nhở Lục Tây Thành, lát nữa gặp mẹ tôi thì không thể tự do thoải mái như vậy nữa, mẹ tôi không dễ bị lừa như đám ký giả kia đâu. Nhưng tôi vừa mới há miệng gọi ba chữ “Lục Tây Thành” thì mẹ tôi đã cao quý tao nhã ôm Quả Nho xuất hiện.
Bà khẽ vuốt cằm nhìn Lục Tây Thành, phong thái vô cùng ưu nhã, nhưng tôi luôn cảm thấy bà dường như cũng không thể nào vừa ý vị “con rể tương lai” này. Đã đến đây rồi thì tôi có nói thêm gì cũng vô ích, chỉ đành cầu nguyện cho Lục Tây Thành có thể thuận lời vượt qua được cuộc kiểm tra lừa gạt này.
Dì giúp việc bưng Hồng trà Bá tước lên, từng làn hơi nước tỏa ra khiến người ta đắm chìm trong mùi hương thoang thoảng đặc trưng của quả bergamot (3).
(3) Bergamot là loại quả lai giữa cam và quýt nên có các múi nhỏ màu vàng xanh. Tinh dầu của loại quả này được người Anh thêm vào trà Bá tước nhằm tạo nên mùi thơm sang trọng, trầm lắng, đúng như tên gọi “Bá tước” của nó.
Mẹ tôi nhẹ nhàng vuốt ve Quả Nho, nói với Lục Tây Thành: “Đây là trà tôi mang từ Ethiopia về, Lục tiên sinh uống thử xem.”
Lục Tây Thành vô cùng nể mặt uống một hớp, nói trà rất thơm, sau đó bọn họ bắt đầu đàm luận về các loại trà nổi tiếng trên thế giới, từ trà Pu’er của Trung Quốc đến trà Cardamom của Nam Phi, trò chuyện về trà xong bọn họ lại nói đến văn hóa của các nước. Mẹ tôi thân là chủ biên của “Vân Du”, tạp chí du lịch số một trong nước, kiến thức uyên bác, học thức phong phú, liên tục tấn công Lục Tây Thành.
Nửa giờ sau, Lục Tây Thành chuyển đề tài về ông ngoại tôi.
Tôi hơi bất ngờ, ông ngoại là sự kiêu ngạo lớn nhất của mẹ, muốn khiến mẹ tôi vui vẻ thì trò chuyện về ông ngoại là biện pháp đúng đắn nhất. Nhưng tôi chưa hề nhắc đến chuyện này với Lục Tây Thành.
Mẹ tôi công việc bận rộn, lúc tôi còn rất nhỏ bà đã bay khắp thế giới, mà cha tôi còn bận hơn, lúc học tiểu học tôi hầu như đều ở nhà ông ngoại. Mẹ tôi vẫn luôn buồn bực, tại sao đều là do ông ngoại một tay dạy dỗ từ tấm bé, vậy mà tâm hồn của tôi và bà đều hoàn toàn khác biệt. Ví dụ như bà luôn đến các nhà hát lớn nghe Opera hoặc đi khiêu vũ cùng với cha, còn tôi chỉ có thể cùng Hầu Quán Đình xem các bà các cô ở quảng trường văn hóa nhảy bài “Trái táo nhỏ”.
Ông ngoại tôi là hậu duệ của quý tộc tiền triều, Diệp gia ở thời Vãn Thanh từng là gia tộc buôn bán danh chấn thiên hạ. Đến thời Dân quốc, gia tộc ngày càng thụt lùi, tận đến đời cụ cố của tôi mới có chuyển biến tốt hơn. Ông ngoại chỉ có hai cô con gái, ngoại trừ việc làm ăn ra thì ông gần như dành toàn bộ tâm tư vào việc dạy dỗ con gái. Dưới sự nhọc lòng của ông ngoại, mẹ và dì tôi trở thành thục nữ nổi tiếng, tiếng lành đồn xa. Nghe cha tôi nói, năm đó để giành lấy mẹ từ những cậu ấm nhà giàu cũng đang nhăm nhe tới cửa thì ông đã phải tốn rất nhiều công sức.
So ra thì tôi và chị họ Tô Diễm Diễm không thể sánh với mẹ và dì hồi đó được, nhưng đương nhiên là Tô Diễm Diễm thùy mị hơn tôi rất nhiều. Với việc bạn trai chị ấy đã làm trong tiệc sinh nhật của Hầu Quán Đình thì đừng nói chỉ một ly rượu vang, nếu là tôi thì có là cả chai rượu cũng còn coi như quá dịu dàng rồi.
Mới tối hôm qua thôi, em trai Tô Diễm Diễm là Tô Thích còn gọi cho tôi rủ rê làm chuyện xấu. Cậu ta muốn tìm người bạn trai cũ của Tô Diễm Diễm để tạo “sự bất ngờ”, còn cách để tạo ra “bất ngờ” thì tôi nói để tôi giải quyết xong chuyện này thì sẽ nghĩ cách giúp cậu ta.
“Hinh Hinh là do một tay ông ngoại nó nuôi lớn, vậy mà lại không được cái nước gì hết. Con bé này ấy, tính khí khó ưa, nhưng lại vô cùng tình cảm.” Trò chuyện lâu như vậy, rốt cuộc mẹ tôi cũng nói ra sự lo lắng trong lòng.
Lục Tây Thành đặt ly trà xuống: “Quả thật đã khiến cho bác gái lo lắng nhiều, nhưng con lại rất thích tính cách này của Hinh Hinh, con sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt.”
“Ta thì không hề nghi ngờ năng lực chăm sóc con bé của cậu.” Mẹ tôi nói, “Hơn nữa Hinh Hinh gả đến Lục gia cũng môn đăng hộ đối với nhà chúng ta.”
“Cho nên bác gái đồng ý gả Hinh Hinh cho con rồi?”
Tôi vừa mới nhấp một ngụm hồng trà, vừa mới tới cổ họng đã bị sặc, ho khan dữ dội.
Không đúng, vở kịch tình yêu của tôi hoàn toàn không phải như thế này.
Mẹ tôi cười vô cùng dịu dàng: “Hai đứa thích nhau thì sao ta có thể dùng gậy đánh uyên ương được, chờ cha con bé về nước thì hai nhà chúng ta cùng ăn một bữa cơm, bàn bạc một chút về hôn sự giữa hai đứa.”
Lúc này chuông điện thoại mẹ tôi vang lên, thừa dịp bà đi nghe điện thoại, tôi vội vàng hỏi Lục Tây Thành: “Sao anh lại không làm theo kịch bản của tôi một chút nào vậy? Anh thừa biết những ý tưởng đó tôi đã phải tốn bao nhiêu tâm huyết mà, anh làm như vậy không phải là phụ sự cố gắng của tôi sao?”
Lục Tây Thành nói: “Mấy thứ em viết kia tôi cũng quên rồi.”
“Vậy anh cũng không thể mù quáng mà thay đổi tình tiết chứ! Tôi bảo anh giả làm bạn trai tôi chứ có bảo anh bàn chuyện kết hôn với mẹ tôi đâu! Anh bảo tôi làm sao thu dọn cục diện bây giờ?”
“Thu dọn?” Lục Tây Thành nhấp một ngụm trà, ngẩng đầu nói với tôi, “Hồng trà của mẹ em không tệ, đợi chúng ta kết hôn rồi tôi có thể đến đây uống mỗi ngày không?”
Tôi nghĩ tôi đã đại khái hiểu được ý của anh ta rồi: “Tôi sẽ không làm đám cưới giả với anh, như vậy sẽ làm tổn hại đến danh dự của tôi!”
Trở thành một người phụ nữ đã ly dị thì sao tôi có thể gả cho tổng tài được nữa?
“Tôi không hề nói muốn làm đám cưới giả với em.” Lục Tây Thành nói, “Nhớ lúc trước tôi nói là có điều kiện chứ? Điều kiện chính là em gả cho tôi.”
“Không phải anh có bạn gái rồi sao? Bách hợp… Ý tôi là cô gái xinh đẹp đi cùng anh ở Maldives ấy, cô ta không phải là bạn gái anh sao?”
“Không phải.”
“À!” Tôi cười xấu xa, thật ra thì nội tâm tôi có chút kích động. Tôi đã nói rồi mà, tôi nhìn người vô cùng chính xác, vậy mà Đồng Ngu Thiến lại không tin! Sau này tôi nhất định phải nói với cô ấy là tôi đã đoán đúng, hoa bách hợp ở Maldives và Lục Tây Thành hoàn toàn không có quan hệ nam nữ!
Lục Tây Thành nhìn tôi chằm chằm, sắc mặt tái xanh, không biết có phải đã đoán ra được là tôi đang thầm oán anh ta không, nói: “Con bé là em họ tôi!”
“À!” Tôi có chút thất vọng.
“Theo nguyên tắc, tôi sẽ không phạm bất kỳ sai lầm nào, về việc này thì em có thể yên tâm.”
Xem ra anh ta quả thật đã đoán được suy nghĩ trong lòng tôi.
Tôi không thể làm gì khác đành phải chuyển chủ để. Tôi vô cùng nghiêm túc hỏi anh ta: “Lục Tây Thành, tại sao anh lại muốn kết hôn với tôi?”
“Thích hợp.” Anh ta nói, “Bởi vì chúng ta thích hợp.”
Chỉ là bởi vì thích hợp.
Cũng đúng thật, về gia thế, tướng mạo, trình độ học vấn… Bất luận cân nhắc từ phương diện nào thì tôi và Lục Tây Thành cũng đều vô cùng thích hợp.
“Cho nên cậu đồng ý rồi?” Đồng Ngu Thiến nghe tôi kể xong mọi chuyện, vẻ mặt ngạc nhiên không tưởng tượng nổi, cô ấy ném cho tôi một quả quýt: “Bóc hộ mình, mình vừa làm móng xong, không tiện.”
Tôi lột vỏ quýt, chia một nửa cho Đồng Ngu Thiến: “Tại sao lại không đồng ý chứ? Dáng dấp Lục Tây Thành đẹp trai như vậy, lại còn có tiền nữa.”
“Cậu cũng đâu có thiếu tiền!”
“Nhưng mình không có một anh chồng đẹp trai!”
Đồng Ngu Thiến lấy nốt một nửa quả quýt còn lại trên tay tôi, tiếp tục bỏ vào trong miệng: “Không phải cậu thích Tống Nam Xuyên sao?”
“Nhưng mình lại không thể gả cho Tống Nam Xuyên.”
Tóm lại là tôi phải lập gia đình. Nếu không thể gả cho người mình yêu, vậy gả cho bất kỳ ai đó thì có gì khác biệt đâu?
Buổi chiều hoàng hôn một ngày mùa thu, trên dòng sông Thames tĩnh lặng yên bình, nắng chiều chiếu xuống mặt sông, hắt lên thuyền bè đang lững lờ trôi trên mặt nước gợn sóng. Một khoảng nắng vàng rực rỡ chậm rãi bao phủ toàn bộ con sông, giống như thần A-po-lo đang rải vàng bạc xuống nhân gian, chói lọi mà không xa xỉ, tráng lệ mà không dung tục.
Tôi và Tống Nam Xuyên cùng nhau đối mặt với cầu tháp Luân Đôn, tôi nói: “Nếu như mỗi ngày đều có thể nhìn ngắm nắng chiều đẹp như vậy thì tốt biết bao.”
Tống Nam Xuyên nói: “Đôi mắt em rất sáng, vô cùng trong suốt, nhìn vào thật giống như mảnh vụn của nắng chiều.”
Anh vừa dứt lời, nắng chiều đột nhiên chìm xuống đáy sông Thames, thế giới của tôi trong nháy mắt rơi vào bóng tối.
Tôi kinh hoảng ngồi dậy khỏi giường.
Sau khi rời khỏi Luân Đôn, đã rất lâu rồi tôi chưa mơ thấy giấc mơ này. Lần ở cầu tháp Luân Đôn đó là lần cuối cùng tôi và Tống Năm Xuyên gặp nhau, cũng là ký ức sâu đậm nhất mà anh để lại cho tôi.
Năm năm trước vì để đi theo bước chân của Tống Nam Xuyên, tôi dường như đã dùng kiệt tinh lực cả đời, cuối cùng mới thi đỗ Viện Công nghệ Massachuset. Nhưng ngay khi tôi vui vẻ cầm thư thông báo đến thì anh đã rời khỏi đó đến một trường đại học ở Luân Đôn. Tôi không hề nghĩ ngợi bèn từ bỏ Viện Công nghệ Massachuset, bay đến Luân Đôn. Lúc ấy mẹ tôi giận đến phát run, mấy lần tuyên bố muốn đánh gãy chân tôi.
Trong tất cả những người bạn thân thiết của tôi thì chỉ có Đồng Ngu Thiến là biết chuyện này. Cô ấy nói bị sự theo đuổi thủy chung của tôi làm cảm động, vì để chứng minh sự cảm động này mà cô ấy đã nhịn đau từ bỏ nam thần sắp tán đổ được, cùng tôi bay tới Luân Đôn.
Cuối cùng bốn năm đại học cứ vậy mà trôi qua, tôi mang bộ mặt như đưa đám về nước.
“Hinh Hinh, mau đến xem này, nhanh lên!” Đồng Ngu Thiến lảo đảo chạy vào phòng, vừa vào đến cửa đã vấp phải cái ghế ngã chổng vó, ipad trên tay bay thẳng lên giường.
May mà tôi né tránh kịp thời mới không bị đập phải. Tôi nói: “Đồng đại tiểu thư, mục tiêu của mẹ cậu là bồi dưỡng cậu trở thành tiểu thư thùy mị dịu dàng, nhưng mà có tiểu thư thùy mị dịu dàng nào như cậu không hả? Nói xong còn sợ trời sập ấy!”
Đồng Ngu Thiến xoa đầu gối: “Đau chết mất! Ai da, tự cậu nhìn đi, không biết là người nào ăn no rảnh rỗi không có việc gì làm, đem chuyện danh sách năm đó đăng lên weibo. Mới có một tiếng mà đã hơn mười ngàn lượt chia sẻ rồi.”
Cô ấy vừa nói, tôi đã lập tức nhớ lại, hai năm trước có một cái danh sách vô cùng nóng bỏng, gọi là “Những du học sinh nhà giàu vô học nhất Luân Đôn”. Tôi và Đồng Ngu Thiến đều không may mắn đứng đầu danh sách, tôi còn thảm hại hơn cô ấy, chiếm luôn vị trí đầu tiên. Người tung danh sách này ra kịch liệt lên án đám con nhà giàu vô học, phá gia chi tử, tiêu tiền như nước là chúng tôi, rằng chúng tôi đã xa hoa vô độ như thế nào. Dân mạng cũng lòng đầy căm phẫn, liên tục buông ra những lời lẽ chửi bới cay nghiệt.
Cái danh sách kia ba phần thật bảy phần giả, chẳng qua là vì lượt xem trên Weibo quá nhiều nên khiến cho một người chẳng sợ trời cũng chẳng sợ đất như tôi lo lắng muốn chết. Tôi rất sợ Tống Nam Xuyên nhìn thấy bản danh sách đó xong sẽ nảy sinh khúc mắc với mình, nhưng thái độ của anh sau đó lại khiến cho mọi lo lắng của tôi trở nên dư thừa. Có lẽ là anh không nhìn thấy, hoặc cũng có thể là anh nhìn thấy nhưng không coi là thật.
Tôi không ngờ qua hai năm lại có người đào bới cái danh sách kia lên lần nữa.
Theo định luật Murphy, nếu như một việc có thể diễn tiến xấu đi, thì dù khả năng có nhỏ đến thế nào đi chăng nữa thì nhất định nó sẽ xảy ra (1). Dường như để chứng minh cho định luật này mà đúng lúc này mẹ tôi lại gọi điện thoại tới.
(1) Định luật Murphy: “Anything that can go wrong, will go wrong.”, hay còn gọi là “định luật bánh bơ” là một nguyên tắc triết học hài hước do một người Mỹ – ông Edward A. Murphy nêu ra. Đây là người mà sau này đã được vinh danh tại giải Nobel Cơ Khí năm 2003 cùng với 2 người đồng sự cũng là những nhà khoa học đã giúp ông chứng minh định luật trên.
Bà vô cùng hào hứng vui vẻ nói với tôi: “Mẹ đã nói rồi, làm lành được phúc báo là chân lý mãi mãi không thể thay đổi được, cũng giống như mẹ hết lòng hết sức vì loài người mà nuôi dưỡng ra một kỳ nữ, con gái ta sao có thể dễ dàng bị đánh bại bởi đám chó săn kia được? Nực cười!”
Tôi sợ bà vừa mở miệng là lời sẽ lại tuôn ra không ngừng nghỉ, nên vội vàng ngăn lại: “Mẹ, mẹ nói tiếng người đi!”
“Hừ, chuyện của con sẽ nhanh chóng được giải quyết thôi, mẹ và cha con đã thương lượng một đám cưới cho con rồi. Nhân phẩm và gia thế của đối phương tuyệt đối thuộc hàng trên cả tốt, có thể quăng Hầu Quán Đình kia cách xa mấy con phố, để xem sau này còn ai dám nói con vì cướp lấy Hầu Quán Đình nên mới dồn Nguyễn Thanh Di vào chỗ chết không! Con gái ta ưu tú như vậy, tìm một Vương tử cũng chẳng có gì là khó, đúng không…”
Tôi sợ hãi cúp điện thoại, hỏi Đồng Ngu Thiến: “Mẹ mình vừa nói gì vậy?”
Trong mắt Đồng Ngu Thiến hiện lên tia sáng khi gặp chuyện bát quái: “Mẹ cậu nói đã hứa gả cậu đi rồi.”
Tôi muốn xác nhận lại thêm một lần nữa, nhưng Đồng Ngu Thiến lại cản tôi: “Không cần gọi đâu, mình nghe rất rõ. Mẹ nó, cậu sắp thăng cấp thành vợ người ta rồi! Mẹ cậu nói nhân phẩm và gia thế của đối phương không thể nào tốt hơn, còn nói cậu có thể gả cho cả Vương tử…”
“Đồng Ngu Thiến, cậu nghiêm túc một chút đi!”
Nhưng cô ấy càng nói càng không đứng đắn: “Không phải mẹ cậu rất hay đi nước ngoài sao, nói không chừng đã thật sự tìm một người chồng ngoại quốc về cho cậu đấy! A? Mình nhớ tháng trước bà ấy đi Ethiopia đúng không, chẳng lẽ lại là vương tử của Ethiopia? Oa! Vậy là cậu sau này sẽ là Vương phi của Ethiopia, sau nữa sẽ là Vương hậu đó! Mẹ nó! Vậy thì hôn lễ của cậu nhất định phải say một trận sau đó nhảy điệu Hula mới được!”
Cô ấy vừa nói vừa làm động tác nhảy Hula, trên môi nở nụ cười rực rỡ như thể bản thân là một vũ công thực sự vậy. Tôi quả thực không đành lòng cắt đứt tưởng tượng của cô ấy, nhưng lại không thể không nói rõ: “Hula là điệu nhảy truyền thống của Hawaii, không phải Ethiopia. Hừ, đúng rồi, Ethiopia là cộng hòa liên bang dân chủ cho nên không có Vương tử đâu!”
Đồng Ngu Thiến vô cùng thất vọng, cô ấy không thể nào chấp nhận được việc tại sao một quốc gia thuộc châu Phi như Ethiopia lại không giống như thời nguyên thủy trước đây, sao lại có thể không có Vương tử được?
Nhưng hiện tại tôi căn bản không có tâm trạng tranh luận với cô ấy về vấn đề Ethiopia có Vương tử hay không, đầu óc tôi nhanh chóng xoay chuyển, suy nghĩ nên làm thế nào mới có thể thuyết phục mẹ bỏ ý tưởng điên khùng kia đi.
Người đầu tiên tôi nghĩ tới là Lục Tây Thành. Hôm qua anh ta nói với tôi có lẽ sẽ có lúc cần đến đối phương, đúng thì cũng đúng thật, nhưng chẳng qua ngày này cũng tới quá nhanh rồi.
Tôi gọi cho Lục Tây Thành, Đồng Ngu Thiến ngồi bên cạnh nghe không sót một chữ nào. Chờ tôi cúp điện thoại, cô ấy không đưa ra bất kỳ ý kiến phản đối nào mà chỉ nghi ngờ hỏi tôi: “Cậu không sợ người mẹ cậu tìm chính là một Vương tử sao? Cậu không hối hận?”
“Nếu quả thực là Vương tử của một nước châu Phi thì thà mình gả cho Hầu Quán Đình còn hơn!”
“Mấy lời này cậu nên nói cho Nguyễn Thanh Di nghe ấy, cho cô ta đau lòng thêm chút nữa!”
“Cậu còn có thời gian quan tâm đến cô ta sao? Mình cảm thấy cậu trước mắt nên tìm cách xoa dịu đám bạn trai cũ kia đi!”
Đồng Ngu Thiến nghe đến đây bèn cau mày cầm điện thoại sang một góc bắt đầu giải quyết chuyện của bản thân.
Tôi nghĩ cô ấy sẽ cảm thấy tôi quá không thực tế, nhưng tôi lại quên mất Đồng Ngu Thiến căn bản không giống người bình thường, cô ấy có thể mở ra một cánh cửa đến một thế giới mới khác bất cứ lúc nào.
Nội dung nói chuyện của tôi và Lục Tây Thành rất đơn giản, tôi bảo anh ta là mẹ tôi nói tôi gây phiền phức quá lớn cho bà, nên dưới cơn nóng giận đã hứa gả tôi đến Ethiopia. Vậy nên tôi phải nhanh chóng tìm được một người bạn trai để vừa khiến mẹ tôi từ bỏ suy nghĩ muốn ép tôi lấy chồng, vừa thuận tiện bác bỏ tin tức linh tinh về việc tôi và Nguyễn Thanh Di cùng nhau tranh cướp Hầu Quán Đình. Nhưng vấn đề là tôi đi đâu để tìm một người bạn trai đây?
Lục Tây Thành hiểu ý: “Tôi có thể giúp cô diễn vở kịch này, nhưng tôi là một thương nhân, phải có điều kiện.”
Anh ta dễ dàng đồng ý khiến cho tôi có chút giật mình, phải biết là danh tiếng của tôi hiện nay thật sự không ra thể thống gì, ở chung một chỗ với tôi bất luận là anh ta hay gia đình anh ta thì đều là chuyện không tốt.
Tôi sợ anh ta đổi ý: “Chỉ cần anh có thể giúp tôi giải quyết chuyện này. Nói đi, điều kiện gì?”
“Chờ giải quyết xong chuyện này rồi hãy nói!”
“Quân tử nhất ngôn!”
“Tôi đang họp, buổi tối sẽ gọi lại cho cô.”
Cúp điện thoại xong tôi vẫn có chút kích đông. Sáng nay lúc Lục Tây Thành nói tên cho tôi biết là tôi đã đoán được anh ta là ai. Anh ta chính là người thừa kế tập đoàn Hoàn Vũ, là kiến trúc sư nổi tiếng đạt được giải thưởng lớn ở Đức, muốn tiền có tiền, muốn đẹp trai có đẹp trai, muốn gái đẹp thì tuyệt đối là chuyện dễ như trở bàn tay, bất kể béo gầy cao thấp đều tình nguyện quỳ gối dưới chân anh ta. Vậy nên tôi mới dám không cần biết điều kiện của anh ta là gì mà đã đồng ý với cuộc giao dịch này, với địa vị và thân phận của Lục Tây Thành thì căn bản không cần thứ gì ở chỗ tôi, cuộc mua bán này dù tính thế nào thì tôi vẫn là người được lời hơn.
Lúc tôi đưa Lục Tây Thành về nhà đã là chuyện của ba ngày sau.
Lúc tôi nói với mẹ về chuyện bạn trai, bà cũng không tỏ ra kinh ngạc, ngược lại còn mắng tôi một trận. Mẹ nói: “Liêu Hinh Hinh, đừng quên con là do mẹ sinh ra, trong bụng con có ý nghĩ xấu xa gì mà mẹ không biết chứ? Con muốn tùy tiện tìm một người để lừa mẹ sao? Ba con vẫn còn đang ở Mỹ cho nên con không có ai bao che cho đâu, để xem mẹ xử lý con thế nào!”
“Mẫu hậu đại nhân, tiểu nữ không dám!” Tôi không sợ hãi, “Thật sự là không lừa mẹ mà! Bạn trai mới của con chính là thái tử gia của Hoàn Vũ đó! Mẹ có muốn con đưa anh ấy về gặp mẹ không? Đẹp trai đến mức mẹ không tưởng tượng được đâu!”
“Tập đoàn Hoàn Vũ? Lục Tây Thành sao?” Mẹ tôi không tin, “Cậu ta có thể để ý đến con sao?”
Tôi nghe mấy lời này mà thấy chối tai vô cùng, “Cái gì gọi là anh ấy có thể để ý đến con? Dù gì con cũng là do mẹ sinh ra, con xinh đẹp như vậy mẹ không có công lao thì cũng có khổ lao. Nghe nói số con gái quỳ dưới gấu quần Lục Tây Thành không thể đếm nổi, sao mẹ lại không thể tỏ ra kiêu ngạo hay cảm động, hoặc là vui vẻ yên tâm chứ?”
Thấy tôi bắt đầu trở nên kích động, mẹ tôi không thể không hạ tông giọng xuống ba quãng, nhưng thái độ của bà vẫn vô cùng hoài nghi, lại một lần nữa yêu cầu tôi nhanh chóng sắp xếp cho bà gặp Lục Tây Thành. Nhưng gần đây Lục Tây Thành đang chuẩn bị đấu thầu một hạng mục xây dựng trung tâm thương mại lớn, vô cùng bận rộn, ngay cả thời gian gọi điện sắp xếp lời thoại với tôi cũng không có, khiến tôi phải đợi anh ta tận ba ngày.
Cũng cảm ơn ba ngày này đã cho tôi có thời gian nghĩ ra một kịch bản tình yêu mới. Tôi đã gặp Lục Tây Thành ở Maldives như thế nào, anh ta đối với tôi chính là vừa gặp đã yêu, tình cảm giữa chúng tôi sâu đậm ra sao, đây chính là một kịch bản tình yêu vô cùng thuận buồm xuôi gió. Ngay cả người có một bụng đầy văn thơ như Đồng Ngu Thiến cũng tâm phục khẩu phục với kịch bản mà tôi nghĩ ra, còn nói tôi hoàn toàn có thể bắt đầu sự nghiệp viết tiểu thuyết được rồi.
Lúc Lục Tây Thành đến đón, tôi đã in một xấp giấy đưa cho anh ta: “Xem kỹ đi, phải nhớ thật kỹ nhé! Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là ở khách sạn Cheval Blanc Randheli ở Maldives, vừa vặn lúc đó khách sạn chỉ còn lại một phòng, chúng ta vì tranh phòng mà cãi lộn rùm beng, thiếu chút nữa là động chân tay… Sau đó anh lại nhìn ra nội tâm xinh đẹp thuần khiết của tôi xuyên qua vẻ bề ngoài phóng túng, ngang ngược, vì vậy chúng ta liền ở bên nhau.”
Lục Tây Thành có chút kinh ngạc: “Không phải con gái các cô thích mấy câu chuyện anh hùng cứu mỹ nhân sao?”
“Mẹ tôi thà tin tôi bị đánh hội đồng cũng không tin tôi có chuyện anh hùng cứu mỹ nhân, anh cứ nghe tôi là được. Mau đọc thuộc mấy tờ giấy này đi, nhờ anh đó! Lúc sau đừng có làm lộ chuyện ra là được! Anh phải khiến cho mẹ tôi tin tưởng, rằng anh dùng 120% thật lòng để yêu tôi! Hạnh phúc cả đời này của tôi đặt cả lên anh!” Lục Tây Thành vùi đầu đọc kịch bản tình yêu mà tôi viết, tôi luôn cảm thấy anh ta cứ đọc thêm một chữ thì lông mày lại nhíu sâu thêm một phần.
Tôi thật sự không hề khoa trương một chút nào, từ nhỏ mẹ tôi đã đọc thuộc thơ của Thư Đình, Hải Tử, Lâm Huy Nhân, mỗi lúc tâm trạng không được tốt bà có thể ngâm nga thơ của Lý Thanh Chiếu cả tháng trời, vừa ngâm vừa khóc, trong nhà tôi mẹ là người mềm yếu, nhạy cảm nhất, muốn lừa bà không hề dễ chút nào (2). Vì để phối hợp với vở kịch này, tôi đã phải khai ra cả chuyện không đi Anh Quốc mà lại đi Maldives đến mức mất cả ví lẫn thẻ tín dụng với mẹ.
(2) Thư Đình: Một trong những nhà thơ đương đại nổi tiếng của Trung Quốc
Hải Tử: Nhà thơ đương đại trẻ của Trung Quốc
Lâm Huy Nhân: Nữ kiến trúc sư, nhà thơ, nhà văn, giáo viên người Trung Quốc
Lý Thanh Chiếu: Nữ thi sĩ người Trung Quốc
Lục Tây Thành có một khuôn mặt vô cùng sáng sủa, nhưng như vậy không có nghĩa là anh ta có kỹ năng diễn xuất giỏi. Lúc đầu tôi còn cân nhắc có nên để cho Đồng Ngu Thiến bổ túc kỹ năng diễn xuất cho anh ta hay không, nhưng thời gian quá ít, tôi chỉ có thể nhịn đau bỏ qua bước này.
Xe chạy thẳng đến nhà tôi, nhìn qua lớp cửa kính xe, đám paparazzi đã đứng chen lấn chật như nêm trước cửa lớn. Cũng không biết là bởi vì có Lục Tây Thành ở đây nên tôi không cảm thấy sợ hãi, hay là bởi vì tư chất tâm lý của tôi quá tốt mà tôi lại không hề cảm thấy căng thẳng chút nào.
Tài xế mở cửa xe cho chúng tôi, Lục Tây Thành vừa xuống xe, vốn đám người trước mặt đang vô cùng ầm ĩ lại đột nhiên trở nên im lặng, đến lúc Lục Tây Thành đỡ tôi xuống xe, tôi đường hoàng khoác tay anh ta thì không khí xung quanh lập tức bùng nổ.
Lần này anh ta không đeo kính râm, có người vừa liếc mắt đã nhận ra: “Mau nhìn xem, đó không phải là thiếu gia Lục Tây Thành của tập đoàn Hoàn Vũ sao?”
Đám paparazzi ào ào chen lấn về phía trước, một loạt câu hỏi sắc bén được tuôn ra như mưa. Bên tai tôi chỉ có tiếng ong ong, giống như trước mặt là một đám ong vò vẽ đang xông tới. Tôi đại khái có thể nghe thấy, ngoài chuyện giữa tôi và Hầu Quán Đình, Nguyễn Thanh Di ra thì việc bọn họ quan tâm nhất chính là mối quan hệ giữa tôi và Lục Tây Thành.
Đối mặt với một loạt câu hỏi có tính khiêu khích cao, Lục Tây Thành chỉ nói vài câu: “Tôi không hi vọng có thêm bất kỳ phương tiện truyền thông nào đưa tin thất thiệt gây tổn hại đến vị hôn thê của mình. Về chuyện tranh chấp giữa vị hôn thê của tôi và tiểu thư Nguyễn Thanh Di, tôi đã tìm giám đốc khách sạn để lấy băng ghi hình đêm đó, cũng hy vọng tiểu thư Nguyễn Thanh Di có thể cung cấp bằng chứng chứng minh hồ sơ chẩn đoán. Nếu như những gì tiểu thư Nguyễn Thanh Di tuyên bố với báo đài có chỗ không đúng sự thật thì xin lỗi, tôi sẽ phải cân nhắc việc dùng đến pháp luật.”
Anh ta vừa nói xong thì xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh, tĩnh lặng đến mức khiến cho tôi cảm thấy không quen. Cho đến lúc anh ta kéo tôi vào nhà, tôi mới đột nhiên kịp phản ứng lại: “Không đúng, Lục Tây Thành, tại sao anh lại không làm theo kịch bản soạn từ trước?”
Lời thoại hoàn toàn không đúng một chữ nào!
Kịch bản mà tôi viết chính là Lục Tây Thành và tôi mười ngón tay đan chặt, thể hiện tình cảm âu yếm trước ống kính để cho đám paparazzi kia tin rằng chúng tôi là một đôi, hơn nữa còn yêu đến địa lão thiên hoang, biển cạn đá mòn.
Đùa sao! Lục Tây Thành là ai chứ? Chính là thiếu gia quyền uy nhất thành phố A đó! Có người bạn trai như anh ta thì quỷ mới tin tôi tranh đoạt Hầu Quán Đình với Nguyễn Thanh Di, vậy thì dĩ nhiên là sẽ không có chuyện tôi đánh Nguyễn Thanh Di đến mức phải bó bột rồi.
Nhưng bây giờ vở kịch tình yêu của tôi đang đi theo một hướng hoàn toàn khác biệt.
Tôi muốn nhắc nhở Lục Tây Thành, lát nữa gặp mẹ tôi thì không thể tự do thoải mái như vậy nữa, mẹ tôi không dễ bị lừa như đám ký giả kia đâu. Nhưng tôi vừa mới há miệng gọi ba chữ “Lục Tây Thành” thì mẹ tôi đã cao quý tao nhã ôm Quả Nho xuất hiện.
Bà khẽ vuốt cằm nhìn Lục Tây Thành, phong thái vô cùng ưu nhã, nhưng tôi luôn cảm thấy bà dường như cũng không thể nào vừa ý vị “con rể tương lai” này. Đã đến đây rồi thì tôi có nói thêm gì cũng vô ích, chỉ đành cầu nguyện cho Lục Tây Thành có thể thuận lời vượt qua được cuộc kiểm tra lừa gạt này.
Dì giúp việc bưng Hồng trà Bá tước lên, từng làn hơi nước tỏa ra khiến người ta đắm chìm trong mùi hương thoang thoảng đặc trưng của quả bergamot (3).
(3) Bergamot là loại quả lai giữa cam và quýt nên có các múi nhỏ màu vàng xanh. Tinh dầu của loại quả này được người Anh thêm vào trà Bá tước nhằm tạo nên mùi thơm sang trọng, trầm lắng, đúng như tên gọi “Bá tước” của nó.
Mẹ tôi nhẹ nhàng vuốt ve Quả Nho, nói với Lục Tây Thành: “Đây là trà tôi mang từ Ethiopia về, Lục tiên sinh uống thử xem.”
Lục Tây Thành vô cùng nể mặt uống một hớp, nói trà rất thơm, sau đó bọn họ bắt đầu đàm luận về các loại trà nổi tiếng trên thế giới, từ trà Pu’er của Trung Quốc đến trà Cardamom của Nam Phi, trò chuyện về trà xong bọn họ lại nói đến văn hóa của các nước. Mẹ tôi thân là chủ biên của “Vân Du”, tạp chí du lịch số một trong nước, kiến thức uyên bác, học thức phong phú, liên tục tấn công Lục Tây Thành.
Nửa giờ sau, Lục Tây Thành chuyển đề tài về ông ngoại tôi.
Tôi hơi bất ngờ, ông ngoại là sự kiêu ngạo lớn nhất của mẹ, muốn khiến mẹ tôi vui vẻ thì trò chuyện về ông ngoại là biện pháp đúng đắn nhất. Nhưng tôi chưa hề nhắc đến chuyện này với Lục Tây Thành.
Mẹ tôi công việc bận rộn, lúc tôi còn rất nhỏ bà đã bay khắp thế giới, mà cha tôi còn bận hơn, lúc học tiểu học tôi hầu như đều ở nhà ông ngoại. Mẹ tôi vẫn luôn buồn bực, tại sao đều là do ông ngoại một tay dạy dỗ từ tấm bé, vậy mà tâm hồn của tôi và bà đều hoàn toàn khác biệt. Ví dụ như bà luôn đến các nhà hát lớn nghe Opera hoặc đi khiêu vũ cùng với cha, còn tôi chỉ có thể cùng Hầu Quán Đình xem các bà các cô ở quảng trường văn hóa nhảy bài “Trái táo nhỏ”.
Ông ngoại tôi là hậu duệ của quý tộc tiền triều, Diệp gia ở thời Vãn Thanh từng là gia tộc buôn bán danh chấn thiên hạ. Đến thời Dân quốc, gia tộc ngày càng thụt lùi, tận đến đời cụ cố của tôi mới có chuyển biến tốt hơn. Ông ngoại chỉ có hai cô con gái, ngoại trừ việc làm ăn ra thì ông gần như dành toàn bộ tâm tư vào việc dạy dỗ con gái. Dưới sự nhọc lòng của ông ngoại, mẹ và dì tôi trở thành thục nữ nổi tiếng, tiếng lành đồn xa. Nghe cha tôi nói, năm đó để giành lấy mẹ từ những cậu ấm nhà giàu cũng đang nhăm nhe tới cửa thì ông đã phải tốn rất nhiều công sức.
So ra thì tôi và chị họ Tô Diễm Diễm không thể sánh với mẹ và dì hồi đó được, nhưng đương nhiên là Tô Diễm Diễm thùy mị hơn tôi rất nhiều. Với việc bạn trai chị ấy đã làm trong tiệc sinh nhật của Hầu Quán Đình thì đừng nói chỉ một ly rượu vang, nếu là tôi thì có là cả chai rượu cũng còn coi như quá dịu dàng rồi.
Mới tối hôm qua thôi, em trai Tô Diễm Diễm là Tô Thích còn gọi cho tôi rủ rê làm chuyện xấu. Cậu ta muốn tìm người bạn trai cũ của Tô Diễm Diễm để tạo “sự bất ngờ”, còn cách để tạo ra “bất ngờ” thì tôi nói để tôi giải quyết xong chuyện này thì sẽ nghĩ cách giúp cậu ta.
“Hinh Hinh là do một tay ông ngoại nó nuôi lớn, vậy mà lại không được cái nước gì hết. Con bé này ấy, tính khí khó ưa, nhưng lại vô cùng tình cảm.” Trò chuyện lâu như vậy, rốt cuộc mẹ tôi cũng nói ra sự lo lắng trong lòng.
Lục Tây Thành đặt ly trà xuống: “Quả thật đã khiến cho bác gái lo lắng nhiều, nhưng con lại rất thích tính cách này của Hinh Hinh, con sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt.”
“Ta thì không hề nghi ngờ năng lực chăm sóc con bé của cậu.” Mẹ tôi nói, “Hơn nữa Hinh Hinh gả đến Lục gia cũng môn đăng hộ đối với nhà chúng ta.”
“Cho nên bác gái đồng ý gả Hinh Hinh cho con rồi?”
Tôi vừa mới nhấp một ngụm hồng trà, vừa mới tới cổ họng đã bị sặc, ho khan dữ dội.
Không đúng, vở kịch tình yêu của tôi hoàn toàn không phải như thế này.
Mẹ tôi cười vô cùng dịu dàng: “Hai đứa thích nhau thì sao ta có thể dùng gậy đánh uyên ương được, chờ cha con bé về nước thì hai nhà chúng ta cùng ăn một bữa cơm, bàn bạc một chút về hôn sự giữa hai đứa.”
Lúc này chuông điện thoại mẹ tôi vang lên, thừa dịp bà đi nghe điện thoại, tôi vội vàng hỏi Lục Tây Thành: “Sao anh lại không làm theo kịch bản của tôi một chút nào vậy? Anh thừa biết những ý tưởng đó tôi đã phải tốn bao nhiêu tâm huyết mà, anh làm như vậy không phải là phụ sự cố gắng của tôi sao?”
Lục Tây Thành nói: “Mấy thứ em viết kia tôi cũng quên rồi.”
“Vậy anh cũng không thể mù quáng mà thay đổi tình tiết chứ! Tôi bảo anh giả làm bạn trai tôi chứ có bảo anh bàn chuyện kết hôn với mẹ tôi đâu! Anh bảo tôi làm sao thu dọn cục diện bây giờ?”
“Thu dọn?” Lục Tây Thành nhấp một ngụm trà, ngẩng đầu nói với tôi, “Hồng trà của mẹ em không tệ, đợi chúng ta kết hôn rồi tôi có thể đến đây uống mỗi ngày không?”
Tôi nghĩ tôi đã đại khái hiểu được ý của anh ta rồi: “Tôi sẽ không làm đám cưới giả với anh, như vậy sẽ làm tổn hại đến danh dự của tôi!”
Trở thành một người phụ nữ đã ly dị thì sao tôi có thể gả cho tổng tài được nữa?
“Tôi không hề nói muốn làm đám cưới giả với em.” Lục Tây Thành nói, “Nhớ lúc trước tôi nói là có điều kiện chứ? Điều kiện chính là em gả cho tôi.”
“Không phải anh có bạn gái rồi sao? Bách hợp… Ý tôi là cô gái xinh đẹp đi cùng anh ở Maldives ấy, cô ta không phải là bạn gái anh sao?”
“Không phải.”
“À!” Tôi cười xấu xa, thật ra thì nội tâm tôi có chút kích động. Tôi đã nói rồi mà, tôi nhìn người vô cùng chính xác, vậy mà Đồng Ngu Thiến lại không tin! Sau này tôi nhất định phải nói với cô ấy là tôi đã đoán đúng, hoa bách hợp ở Maldives và Lục Tây Thành hoàn toàn không có quan hệ nam nữ!
Lục Tây Thành nhìn tôi chằm chằm, sắc mặt tái xanh, không biết có phải đã đoán ra được là tôi đang thầm oán anh ta không, nói: “Con bé là em họ tôi!”
“À!” Tôi có chút thất vọng.
“Theo nguyên tắc, tôi sẽ không phạm bất kỳ sai lầm nào, về việc này thì em có thể yên tâm.”
Xem ra anh ta quả thật đã đoán được suy nghĩ trong lòng tôi.
Tôi không thể làm gì khác đành phải chuyển chủ để. Tôi vô cùng nghiêm túc hỏi anh ta: “Lục Tây Thành, tại sao anh lại muốn kết hôn với tôi?”
“Thích hợp.” Anh ta nói, “Bởi vì chúng ta thích hợp.”
Chỉ là bởi vì thích hợp.
Cũng đúng thật, về gia thế, tướng mạo, trình độ học vấn… Bất luận cân nhắc từ phương diện nào thì tôi và Lục Tây Thành cũng đều vô cùng thích hợp.
“Cho nên cậu đồng ý rồi?” Đồng Ngu Thiến nghe tôi kể xong mọi chuyện, vẻ mặt ngạc nhiên không tưởng tượng nổi, cô ấy ném cho tôi một quả quýt: “Bóc hộ mình, mình vừa làm móng xong, không tiện.”
Tôi lột vỏ quýt, chia một nửa cho Đồng Ngu Thiến: “Tại sao lại không đồng ý chứ? Dáng dấp Lục Tây Thành đẹp trai như vậy, lại còn có tiền nữa.”
“Cậu cũng đâu có thiếu tiền!”
“Nhưng mình không có một anh chồng đẹp trai!”
Đồng Ngu Thiến lấy nốt một nửa quả quýt còn lại trên tay tôi, tiếp tục bỏ vào trong miệng: “Không phải cậu thích Tống Nam Xuyên sao?”
“Nhưng mình lại không thể gả cho Tống Nam Xuyên.”
Tóm lại là tôi phải lập gia đình. Nếu không thể gả cho người mình yêu, vậy gả cho bất kỳ ai đó thì có gì khác biệt đâu?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook