Gửi Tới Yêu Thương
-
Quyển 1 - Chương 4
Editor: Yulmi2704
Tôi đợi ở quán cà phê suốt một tiếng Đồng Ngu Thiến mới xuất hiện. Cô ấy cầm cốc nước trước mặt tôi uống cạn, sau đó thở hổn hển nói: “Mình đến hơi muộn, mình đến hơi muộn!”
Tôi liếc mắt nhìn cô nàng: “Cái này mà gọi là hơi muộn sao? Sinh nhật năm nay cậu có muốn mình tặng một cái đồng hồ không?”
“Tại tắc đường đấy chứ, mình cũng không có cách nào. Hơn nữa trước cửa nhà cậu không phải có một đám ký giả vây quanh sao, mình làm sao biết được cậu có thể đột phá vòng vây nhanh như vậy chứ!” Cô ấy không tưởng tượng nổi híp mắt nhìn tôi: “Đúng rồi, cậu làm cách nào để đi ra ngoài?”
Tôi kiêu ngạo ngẩng đầu: “Chuyện nhỏ!”
Buổi trưa sau khi rời giường, tôi mơ mơ màng màng mở cứa sổ ra, nhìn đám ký giả gần như bu lại thành bức tường người bên dưới thì quả thực sợ hết hồn. Tôi biết đây nhất định lại là chuyện tốt của Nguyễn Thanh Di, để chèn ép tôi cô ta cũng đúng thật là liều chết! Tôi vốn tưởng cô ta chỉ muốn làm giảm khí thế của tôi, nhân tiện tạo sự oai phong cho mình, không ngờ lần này cô ta lại bỏ ra nhiều tiền làm ầm ĩ trước cửa nhà tôi!
Tôi vội vã ra khỏi cửa đến nơi hẹn, cũng không rảnh để nghĩ sâu hơn. Thật ra thì tôi vốn không coi chuyện này ra gì, tất cả là do Nguyễn Thanh Di tự lún quá sâu, đây đều là do tôi bồi cô ta cùng diễn, quả thực vô cùng bất đắc dĩ. Sau đó tôi để mẹ và dì Lý ra mở cửa, thừa dịp hai người họ đánh lạc hướng đám ký giả, tôi vội vàng chuồn ra từ cửa sau. Vì để không gây sự chú ý mà ngay cả xe tôi cũng không dám lái.
Nửa giờ sau, Đồng Ngu Thiến sống động kể lại cho tôi mấy ngày nay Nguyễn Thanh Di đã phát huy kỹ năng diễn xuất khoa trương của cô ta như thế nào, đi khắp nơi than thở.
“Hừ ánh mắt đáng thương sao, nếu không phải đã sớm biết rõ cô ta là loại người gì thì ngay cả mình cũng sẽ bị cô ta lừa! Hinh Hinh, lần này cậu gặp phải đối thủ rồi, kỹ năng diễn xuất của người đàn bà này còn mạnh hơn cả mẹ cô ta. Nhìn trận thế trước mắt, nếu cậu không công khai xin lỗi cô ta thì chuyện sẽ không thể dễ dàng giải quyết được đâu.”
Tôi khuấy khuấy ly cà phê, sau đó bưng lên khẽ nhấp một ngụm.
“Sao cậu không lo lắng gì hết vậy?” Đồng Ngu Thiến hỏi tôi, “Hay là cậu đã có cách gì rồi?”
“Mình có thể có cách gì? Cô ta thích làm ầm ĩ đến đâu mình cũng bồi, mình không xin lỗi thì cô ta có thể ăn thịt mình sao?”
Ánh mắt Đồng Ngu Thiến nhìn tôi ánh lên vẻ kinh ngạc, sau đó giọng nói đột nhiên phát ra từ phía sau lưng cô ấy đã hấp dẫn sự chú ý của chúng tôi.
Cách chúng tôi ba bàn là ba người phụ nữ đang vô cùng hăng hái bình luận về chuyện của tôi và Nguyễn Thanh Di.
Người phụ nữ mặc bộ váy màu vàng xuyên thấu vẻ mặt hớn hở nói: “Liêu Hinh Hinh chứ gì? Tôi biết cô ta, cô ta là bạn học cấp hai của bạn trai tôi. Loại con nhà giàu như cô ta đã vô học từ nhỏ. Lúc còn học cấp 2 đã lén lút đọc tiểu thuyết tình cảm bị giáo viên bắt được phê bình, sau đó kết quả như thế nào mọi người biết không? Người giáo viên phê bình cô ta lúc đó ngay ngày hôm sau đã bị buộc thôi việc! Không biết nhà cô ta đã nhét cho trường bao nhiêu tiền nữa, thật khiến cho người ta chán ghét!”
“Không phải chứ!” Hai cô gái bên cạnh vô cùng phối hợp bày ra vẻ mặt ngạc nhiên.
“Còn có chuyện kỳ quái hơn nữa cơ! Lúc cô ta du học ở Anh Quốc đã cùng đám bạn trọc phú chơi một trò chơi, một đám người cầm điện thoại đập xuống đất, để xem hoa văn vết nứt trên màn hình của ai đẹp hơn!”
“Đúng là ‘Chu môn tửu nhục xú, lộ hữu đồng tử cốt’ (1) mà!”
(1) Đây là lời răn của Đỗ Phủ về thói xa hoa lãng phí của đám nhà giàu và so sánh với hoàn cảnh nghèo khó khổ cực bần hàn của người dân lao động
Tôi và Đồng Ngu Thiến đưa mắt nhìn nhau, chỉ cười mà không biết phải làm sao.
Không ngờ chuyện xảy ra nhiều năm trước sau khi bị đồn đại lại trở nên khoa trương như vậy. Theo lời của mấy cô nàng kia thì Liêu Hinh Hinh tôi rơi vào kết cục như ngày hôm nay chính là đúng người đúng tội!
Sự kiện đập điện thoại mà bọn họ nói có ấn tượng vô cùng sâu sắc với tôi.
Mùa xuân năm đó tôi, Đồng Ngu Thiến, Hầu Quán Đình và một đám bạn học cùng nhau đến nhà Annie Trương đón năm mới. Đêm hôm đó chúng tôi nằm trên giường chơi trò chơi Quốc vương, nói là chơi trò chơi, nhưng thực ra là Annie Trương giựt dây mọi người để sắp xếp, nghĩ đủ cách để kết hợp tôi và Hầu Quán Đình. Chuyện Hầu Quán Đình thích tôi đã sớm không còn là bí mật giữa mọi người nữa, mặc dù bọn họ đều biết trong lòng tôi đã có chủ, nhưng bọn họ cũng biết, người tôi thích kia vĩnh viễn cũng sẽ không thuộc về tôi.
Trò chơi đến đoạn cao trào, người rút được lá bài quốc vương là Annie Trương, cô nàng giảo hoạt nhìn tôi, cao giọng nói: “Số 1 hôn số 5!”
Mọi người xòe bài trên tay ra, Hầu Quá Đình là số 1 mà số 5 chính là tôi. Trong lòng tôi cũng hiểu rõ bọn họ đã sớm thông đồng với nhau rồi. Tôi không làm gì được Annie Trương, chỉ có thể gây áp lực cho Hầu Quán Đình.
Tôi hất cằm lên, cười mà như không cười nhìn hắn, những điều muốn nói đều đã viết cả lên mặt tôi: Dám làm bậy thì tự gánh lấy hậu quả!
Hầu Quán Đình từ nhỏ chỉ sợ tôi, bị tôi trừng mắt một cái ngay cả hít thở cũng trở nên cẩn thận hơn. Annie Trương bắt đầu ồn ào, giục Hầu Quán Đình hôn tôi, những người khác cũng bắt đầu làm loạn. Trong lúc xô đẩy, điện thoại của hắn rơi xuống đất, mà hình vỡ thành một đóa hoa. Hỗn loạn nửa ngày, mấy người giựt dây cuối cùng vẫn kết thúc trong thất bại.
Tôi không hề nghi ngờ, kể cả tất cả mọi người ở đây đều ném lá gan cho Hầu Quán Đình mượn thì hắn cũng vẫn sẽ không dám hôn tôi. Từ nhỏ hắn chỉ sợ tôi, tôi đánh hắn một lần thì cả tuần sau hắn đến nhìn tôi cũng không dám, ba mẹ hắn hỏi vết thương trên tay ở đâu ra, hắn luôn trả lời là bị ngã. Phải biết rằng mỗi lần đánh hắn tôi đều dùng móng tay để cào, vết thương trên tay hắn đều là từng vệt rõ ràng như vậy, mấy lời nói láo vụng về như thế cũng chỉ có hắn mới nghĩ ra được.
Mấy lượt chơi sau bởi vì uống nhiều nên tôi vô cùng chóng mặt, vô tình làm rơi điện thoại xuống sàn, màn hình vỡ tan nát. Có người trêu chọc tôi, nói: “Ai da Hinh Hinh, cậu và Hầu Quán Đình thật ăn ý, ngay cả hoa văn bị vỡ trên màn hình điện thoại cũng giống nhau nữa.”
Tôi tức giận: “Cậu nói bậy gì đó! Hoa văn của tôi đẹp hơn của cậu ta nhiều!”
Cả đám người đều cười ầm lên.
Lúc đó người duy nhất không vào hùa với đám người kia trêu chọc tôi là Đồng Ngu Thiến. Tôi vô tình liếc mắt nhìn sang, cô ấy đang chú tâm gửi tin nhắn trả lời bạn trai cũ: “Em cũng nhớ anh, nhớ tới mức ruột gan như đứt ra từng khúc, nhớ đến biển cạn đá mòn! A lát nữa nói tiếp, em đi lấy khăn giấy lau nước mắt đã!”
Trời đất chứng giám, nụ cười của cô ấy có thể tính là rạng rỡ hơn bất kỳ ai ở đây, hơn nữa còn là loại cười muốn ngừng cũng không ngừng được. Sau chuyện này tôi hỏi cô ấy tại sao lại muốn thử bạn trai cũ, cô ấy nói: “Dù sao cũng đang nhàn rỗi nhàm chán, trêu chọc hắn một chút coi như chơi đùa với con chó nhỏ thôi!”
Đồng Ngu Thiến là một cô gái cung Song Tử điển hình, thích ra vẻ, thích giả bộ, thích tự làm cảm động chính mình. Tôi quá hiểu loại tâm tình đó của cô ấy, vì tôi cũng là Song Tử, nhưng mà tôi lại thiếu đi cái kỹ năng và thủ đoạn lừa đảo để tìm chỗ chết của cô ấy.
Đại khái là bởi vì chuyện “chơi đùa con chó nhỏ” kia mà ấn tượng của Đồng Ngu Thiến về trò chơi Quốc vương hôm ấy vô cùng sâu sắc. Nhưng tôi và cô ấy cũng không ngờ chuyện này lại được lưu truyền thành cái phiên bản chúng tôi vừa được nghe kia.
Cái chuyện đọc tiểu thuyết tình cảm bị giáo viên bắt được còn kỳ lạ hơn. Người giáo viên kia rõ là đang mang thai chuẩn bị nghỉ việc, nhưng cuối cùng tôi lại là người chịu oan uổng, thật đúng là dở khóc dở cười.
Đồng Ngu Thiến nháy mắt với tôi: “Số cậu rất đỏ nha, đến đây mà cũng có thể nghe được mấy sự tích huy hoàng của chính mình.”
Tôi nhại lại câu nói tức cười của Đồng Ngu Thiến năm xưa: “Dù sao cũng đang nhàn rỗi nhàm chán, để cô ta chơi đùa một chút coi như trêu chọc con chó nhỏ thôi!”
Đồng Ngu Thiến đang nhấp một ngụm cà phê, xém chút nữa đã phun hết ra ngoài: “Cô ta? Ai?”
“Nguyễn đại tiểu thư!”
“Nhưng cậu không thấy cô ta càng chơi càng lớn sao?”
Đồng Ngu Thiến vừa nói xong câu này thì một đám người đột nhiên tràn vào quán cà phê, cùng với đó là một loạt máy ảnh chớp lóe liên tục, giống như đã có hẹn trước, ngay cả một đường sống cũng không chừa lại cho tôi.
Tôi và Đồng Ngu Thiến trợn mắt nhìn nhau, hôm nay hẹn cô ấy ở chỗ này chỉ là ý muốn nhất thời của tôi, trừ hai người chúng tôi ra thì không có bất kỳ người nào biết nữa, tôi thậm chí còn không nói cho mẹ biết. Tôi căn bản không thể nào đoán ra được đám ký giả này lấy thông tin từ đâu ra, đương nhiên tôi cũng không có thời gian để suy đoán, bọn họ mỗi người ném ra một câu hỏi sắc bén, trong nháy mắt đã nhấn chìm suy nghĩ của tôi.
“Liêu tiểu thư, cô có thể đưa ra một câu trả lời hợp lý về chuyện với Nguyễn Thanh Di tiểu thư không?”
“Cô và Nguyễn Thanh Di, còn có Hầu Quán Đình là quan hệ tay ba trong truyền thuyết sao?”
“Cô ghen tị việc Hầu Quán Đình ở cùng một chỗ với Nguyễn Thanh Di, không cam lòng cho nên mới đánh nhau với Nguyễn Thanh Di ở bữa tiệc sinh nhật sao?”
“…”
Tôi bị bọn họ chặn đến không thở nổi, bọn họ càng tiến lên thì tôi càng lùi về sau, lùi một mạch đến cái bàn có cô gái mặc váy vàng vừa nói chuyện bát quái về tôi, khóe mắt thoáng lướt qua vẻ ngạc nhiên và lúng túng trên mặt cô ta. Sau đó không biết ai đạp tôi một cái, gót giày trượt một chút, suýt nữa đã ngã xuống.
“Mọi người yên lặng một chút, yên lặng một chút! Có thể từ từ mà hỏi không?” Tôi không nhịn được cao giọng nói.
Quán cà phê đang ầm ĩ đột nhiên yên lặng, tôi thở phào nhẹ nhõm. Nếu đã không thể tránh, vậy thì chỉ có thể nghênh chiến. Tôi cũng không tin mình không chơi thắng được con nhóc Nguyễn Thanh Di kia.
Đồng Ngu Thiến đứng bên cạnh nhìn tôi một cái, không ngờ lại mang vẻ mặt đứng về lẽ phải.
Tôi kéo một cái ghế bên cạnh sang, ngồi xuống, lại vuốt vuốt tóc, sau đó mới ung dung thong thả nói: “Được rồi, hỏi đi, ai trước? Cứ từ từ hỏi, tôi sẽ trả lời. Nếu hỏi không ra, tôi không ngại vừa uống nước vừa nói chuyện với các người, đừng bảo tôi trả tiền là được.”
Tôi vốn tưởng rằng mở màn sẽ là một câu hỏi khuấy động không khí, thật ra trong lòng tôi cũng không chắc chắn lắm, không biết rốt cuộc nên đối phó với mấy câu hỏi cay nghiệt sắc nhọn của bọn họ như thế nào. Hơn nữa đây lại là một màn tập kích bất ngờ.
Một ký giả nam mặc áo sơ mi caro chen ra khỏi đám người, đi hai bước đến trước mặt tôi, trợn tròn hai mắt kêu lên: “Đồng Ngu Thiến? Sao em lại ở đây?”
Tôi kinh ngạc, Đồng Ngu Thiến cũng kinh ngạc, đám ký giả kia lại ngẩn người.
Người đàn ông mặc sơ mi caro đau lòng đến không muốn sống kéo tay Đồng Ngu Thiến, ngạc nhiên nói: “Em nói em ở Đại Tây dương, nói em ốm rất nặng, em nói em muốn nhìn biển cả để nhớ đến anh… Thì ra tất cả đều là lừa gạt!”
Cả quán cà phê rơi vào một khoảng yên lặng. Tất cả mọi người có mặt, bao gồm cả người trong cuộc là Đồng Ngu Thiến, có lẽ cũng giống tôi, không ngờ lại có một vở kịch đặc sắc chen vào như vậy.
Ba giây sau, tôi đại khái cũng đoán được áo sơ mi caro kia chính là một trong những người bạn trai cũ của Đồng Ngu Thiến.
Hai chị em Đồng gia không biết có phải kiếp trước đã gây ra nghiệp chướng gì không mà luôn dây dưa không dứt với bạn trai cũ. Đồng Ngu Mỹ cũng còn tốt, chỉ có âm hồn bất tán La Bân. Đồng Ngu Thiến nói ít thì cũng có tới năm người, tạo thành một nhóm nhỏ, cô ấy ngày ngày nhắn tin cho bọn họ, lúc nào cũng trong trạng thái nửa sống nửa chết, khiến cho mấy người bạn trai cũ đều nghĩ rằng cô ấy vẫn đang đắm chìm trong tình cảm giữa bọn họ, muốn ngừng cũng không ngừng được.
Tôi nhớ lại khung cảnh buổi trưa nào đó trên bãi biển Maldives, Đồng Ngu Thiến vừa cười nhạo vừa cho tôi xem nội dung tin nhắn của cô ấy với bạn trai cũ, nội dung đại khái là: “Thiến, nhìn hình của em với bạn thật tình cảm. Nhớ em nhiều!”
“Kiến, em cũng nhớ anh.”
“Thật không? Vậy anh đi tìm em.”
“Á đừng, em đang ở trên tàu giữa Đại Tây dương. Anh còn nhớ không, đây chính là nơi chúng ta đã ước định sẽ cùng nhau ngắm nắng chiều đó.”
“Nhớ! Đương nhiên là anh nhớ.”
“Em yên lặng nhìn biển khơi, yên lặng nhớ đến anh. Nắng chiều thật đẹp, chỉ tiếc là anh không ở đây.”
Nhưng sự thật là lúc ấy Đồng Ngu Thiến đang ở quảng trường văn hóa với Hầu Quán Đình để xem các bà các cô tập dưỡng sinh. Cô ấy và tôi còn cảm thấy vô cùng buồn nôn khi Hầu Quán Đình tỏ ra thích bài “Trái táo nhỏ” đang được bật, đôi lúc còn vừa nghe vừa không tự chủ được mà hát theo. Tôi tò mò cố gắng nghe thử, mới nghe câu đầu tiên tôi đã có thể nhận định, với mắt đánh giá thưởng thức này của Hầu Quán Đình thì đúng thật là vô cùng xứng đôi với Nguyễn Thanh Di.
Tôi cẩn thận nhìn người đàn ông mặc áo sơ mi caro thêm mấy lần, dáng dấp anh ta trông vậy mà cũng gọi là tạm được, rất trắng trẻo, có lẽ là người bạn trai cũ mà Đồng Ngu Thiến đã từng cho tôi xem tin nhắn. Nửa phút trước tôi còn đang rối rắm không biết nên giải quyết đám ký giả trước mắt thế nào, thì nửa phút sau tôi lại không kìm được mà tò mò không biết Đồng Ngu Thiến sẽ thu thập tàn cuộc ra sao.
Đồng Ngu Thiến không hổ là Đồng Ngu Thiến, cô ấy đã không khiến tôi thất vọng. Cô ấy ở trước ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người rút bàn tay đang bị áo sơ mi caro nắm ra, sau đó đột nhiên giáng cho anh ta một cái tát, ‘chát’ một tiếng vô cùng vang dội.
“Anh không có tư cách gọi tên chị gái tôi! Anh làm chị ấy tổn thương còn chưa đủ sao? Sau khi chia tay với anh, ban ngày chị ấy vẫn cười nói vô tư như bình thường, đến buổi tối thì lại khóc đến chết đi sống lại!” Đồng Ngu Thiến hung dữ trợn mắt nhìn áo sơ mi caro, ánh mắt xinh đẹp lạnh lùng cao quý kia đúng là giống Đồng Ngu Mỹ như đúc.
Tôi trợn mắt há miệng nhìn cô ấy, vô cùng bất ngờ. Thời điểm mấu chốt cô ấy lại giả dạng làm Đồng Ngu Mỹ, hơn nữa còn giả vô cùng giống, xem ra tôi phải rút lại câu “Cô ấy có được chui lại vào bụng mẹ thì cũng không thể nào học được ba phần khí chất của Đồng Ngu Mỹ” rồi.
Bạn học Lưu Kiến đột nhiên chớp mắt mấy chục lần, sửng sốt hồi lâu không biết tình huống trước mắt là cái dạng gì.
Đồng Ngu Thiến đương nhiên sẽ không cho anh ta có thời gian nghĩ rõ ràng, cô ấy thừa thắng xông lên, tiếp tục tức giận tố cáo: “Cái tên Đồng Ngu Thiến này là để cho anh gọi à? Anh xứng sao? Người như anh, đúng là… Anh, anh…”
Đồng Ngu Thiến chỉ vào anh ta, sau khi gọi “anh, anh” mấy tiếng thì khí huyết dâng trào, lăn đùng ra ngất.
Cũng được coi như là người bạn thân thiết nhiều năm của cô ấy, tôi ngay lập tức ngồi xổm xuống đỡ lấy Đồng Ngu Thiến, vừa bấm nhân trung của cô ấy vừa khóc kêu: “Mỹ Mỹ! Mỹ Mỹ, cậu không sao chứ? Cậu đừng dọa mình…”
Tôi quay đầu lại, vừa khóc vừa nhìn đám ký giả sau lưng: “Mọi người nhường đường, mau nhường đường. Tim của bạn tôi không tốt, tôi phải lập tức đưa cô ấy đến bệnh viện! Xảy ra chuyện gì các người có gánh nổi không?”
Bọn họ vẫn đang kinh ngạc vì tình cảnh trước mắt đột nhiên dạt hết sang bên cạnh, nhường lại một con đường thông ra đến cửa, tôi đỡ Đồng Ngu Thiến “vừa mới tỉnh lại”, “mặt đầy hốt hoảng” đi ra khỏi quán cà phê.
Mười mấy phút sau, tôi và Đồng Ngu Thiến ngồi trên taxi cười đến nỗi muốn nội thương. Đây không phải là lần đầu tiên tôi được chứng kiến kỹ năng diễn xuất của Đồng Ngu Thiến, nhưng đây lại là lần tôi phục cô ấy nhất. Nếu không phải bạn trai cũ của cô ấy đột nhiên xuất hiện thì tôi thật không biết nên giải quyết thế nào.
Đồng Ngu Thiến chớp mắt nhìn tôi: “Thế nào? Coi như không đạt giải Oscar thì cầm một cái cúp Kim Mã cũng không có vấn đề gì chứ?”
“Đâu chỉ có vậy! Như này cũng đủ để khiến cho bà mẹ minh tinh kia của Nguyễn Thanh Di thua chỉ còn mảnh vụn rồi!”
“Đâu chỉ có vậy! Phải là ngay cả mảnh vụn cũng không còn chứ!” Đồng Ngu Thiến vẻ mặt nũng nịu. Vừa dứt lời, cô ấy đột nhiên ý thức được hình như có chỗ nào hơi sai sai, sau khi nghĩ thông suốt, cô ấy hét to một câu “Em gái nhà cậu”, sau đó nhào tới bóp cổ tôi.
Tôi bận bịu tìm lời đánh lạc hướng: “Chúng ta đừng có lục đục được không, mình còn phải đến nhà cậu tị nạn mấy ngày đấy!”
“Cậu nói đúng, lần này chúng ta nhất định phải cùng đồng lòng chống lại kẻ địch! Mấy ngày nữa em gái mình quay về, ba chúng ta phải mở hội nghị bàn tròn thương lượng một chút xem nên đối phó với con bé Nguyễn Thanh Di kia thế nào. Em gái mình học giỏi, đầu óc tốt!” Trong lòng Đồng Ngu Thiến đầy căm phẫn, ngẩng đầu nói với tài xế: “Bác tài, quay đầu quay đầu, đến biệt viện Tây Đinh.”
Tôi muốn nói, việc em gái cô ấy học giỏi, đầu óc tốt thì có liên quan gì đến chuyện này chứ? Chẳng phải Đồng Ngu Mỹ cũng đang rối rắm với bạn trai cũ hay sao?
Tôi mỉm cười đề nghị: “Muốn mở hội nghị bàn tròn thì ba người chúng ta còn chưa đủ, gọi thêm cả hai chị em Tô Diễm Diễm đi, càng nhiều người càng mạnh! Còn nữa, ngàn vạn lần đừng có thể Hầu Quán Đình biết!”
Xe đi qua quảng trường văn hóa, tấm áp phích khổng lồ đập vào mắt, trong lòng tôi khẽ run lên, nụ cười trong khoảnh khắc đã biến mất không thấy tăm hơi.
“Sao vậy?” Đồng Ngu Thiến theo ánh mắt tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trên tấm áp phích viết: “Triển lãm của họa sĩ trẻ Dương Tư Vũ, mời mọi người cùng đến thưởng thức.
Tấm áp phích đầu tiên phía bên phải là một cô gái mặc quần áo trắng đang ngồi vẽ bên giá đỡ, tay phải cầm bút vẽ, tay trái cầm bảng màu, trên khuôn mặt là nụ cười thản nhiên, xinh đẹp tựa như nữ thần A-ten trong thần thoại Hy Lạp.
Là cô ấy…
Tôi nhìn chằm chằm tấm áp phích đến ngẩn người, im lặng một lúc lâu.
Đồng Ngu Thiến nói với tôi: “Hinh Hinh, mình vẫn cảm thấy cậu có năng lực bộc phát rất kinh người, thật đấy! Trước kia thành tích của cậu bình thường, một thời gian hứng lên muốn thi vào Viện Công nghệ Massachuset, nhưng thật ra lại không phải là ý muốn nhất thời gì cả, chúng ta đều hiểu phải không? Mình muốn học Nghiên cứu so sánh hành tinh, mặc dù không thể đứng đầu toàn hệ thống nhưng chúng ta cũng không quan tâm đúng không?”
Tôi mạnh miệng: “Không phải chúng ta, là mình! Đừng có nghĩ quan hệ chúng ta thân thiết mà có thể đem đoạn lịch sử chói lọi đó của mình đặt chung với cậu!”
“Hừ, hẹp hòi!”
“Nội dung chính của bài diễn văn này của cậu là có ý gì?”
“Ý mình là: Năng lực bộc phát của cậu mạnh như vậy, cho dù muốn làm họa sĩ hay nghệ sĩ dương cầm gì đó không phải chỉ là vấn đề thời gian thôi hay sao? Nhưng mình không care (quan tâm)!”
Đồng Ngu Thiến xoay một vòng lớn, cuối cùng tôi cũng hiểu cô ấy muốn nói gì. Cô ấy đang lo lắng tôi nhìn thấy áp phích của Dương Tư Vũ thì trong lòng sẽ không thoải mái.
Nguyễn Thanh Di náo loạn khắp nơi cũng không khiến tôi khó chịu bao nhiêu, đó là bởi vì tôi không coi cô ta ra gì. Nhưng Dương Tư Vũ thì không giống vậy, cô ấy là người yêu của Tống Nam Xuyên, là một người mà bất luận tôi có ưu tú đến bao nhiêu, giỏi giang đến cỡ nào thì cuối cùng cũng sẽ thất bại trước mặt cô ấy.
Lúc tôi vẫn còn đang học ở Luân Đôn, Đồng Ngu Thiến đã từng nói với tôi một câu thế này: Nếu như trên thế giới này chỉ có duy nhất một người có thể kích thích cậu, thì người đó chính là Dương Tư Vũ!
Đúng thật là như vậy, ít nhất cũng đã từng như vậy.
Có thể Đồng Ngu Thiến không biết, lúc đi qua cửa hải quan tôi đã sớm buông bỏ sự cố chấp ban đầu rồi. Giống như bây giờ tôi phải tốn chừng mấy tiếng mới có thể nhớ ra đoạn nói chuyện về đồng hồ Patek Philippe chính là nói về Tống Nam Xuyên, là Tống Nam Xuyên mà tôi từng yêu nhất.
Tôi đợi ở quán cà phê suốt một tiếng Đồng Ngu Thiến mới xuất hiện. Cô ấy cầm cốc nước trước mặt tôi uống cạn, sau đó thở hổn hển nói: “Mình đến hơi muộn, mình đến hơi muộn!”
Tôi liếc mắt nhìn cô nàng: “Cái này mà gọi là hơi muộn sao? Sinh nhật năm nay cậu có muốn mình tặng một cái đồng hồ không?”
“Tại tắc đường đấy chứ, mình cũng không có cách nào. Hơn nữa trước cửa nhà cậu không phải có một đám ký giả vây quanh sao, mình làm sao biết được cậu có thể đột phá vòng vây nhanh như vậy chứ!” Cô ấy không tưởng tượng nổi híp mắt nhìn tôi: “Đúng rồi, cậu làm cách nào để đi ra ngoài?”
Tôi kiêu ngạo ngẩng đầu: “Chuyện nhỏ!”
Buổi trưa sau khi rời giường, tôi mơ mơ màng màng mở cứa sổ ra, nhìn đám ký giả gần như bu lại thành bức tường người bên dưới thì quả thực sợ hết hồn. Tôi biết đây nhất định lại là chuyện tốt của Nguyễn Thanh Di, để chèn ép tôi cô ta cũng đúng thật là liều chết! Tôi vốn tưởng cô ta chỉ muốn làm giảm khí thế của tôi, nhân tiện tạo sự oai phong cho mình, không ngờ lần này cô ta lại bỏ ra nhiều tiền làm ầm ĩ trước cửa nhà tôi!
Tôi vội vã ra khỏi cửa đến nơi hẹn, cũng không rảnh để nghĩ sâu hơn. Thật ra thì tôi vốn không coi chuyện này ra gì, tất cả là do Nguyễn Thanh Di tự lún quá sâu, đây đều là do tôi bồi cô ta cùng diễn, quả thực vô cùng bất đắc dĩ. Sau đó tôi để mẹ và dì Lý ra mở cửa, thừa dịp hai người họ đánh lạc hướng đám ký giả, tôi vội vàng chuồn ra từ cửa sau. Vì để không gây sự chú ý mà ngay cả xe tôi cũng không dám lái.
Nửa giờ sau, Đồng Ngu Thiến sống động kể lại cho tôi mấy ngày nay Nguyễn Thanh Di đã phát huy kỹ năng diễn xuất khoa trương của cô ta như thế nào, đi khắp nơi than thở.
“Hừ ánh mắt đáng thương sao, nếu không phải đã sớm biết rõ cô ta là loại người gì thì ngay cả mình cũng sẽ bị cô ta lừa! Hinh Hinh, lần này cậu gặp phải đối thủ rồi, kỹ năng diễn xuất của người đàn bà này còn mạnh hơn cả mẹ cô ta. Nhìn trận thế trước mắt, nếu cậu không công khai xin lỗi cô ta thì chuyện sẽ không thể dễ dàng giải quyết được đâu.”
Tôi khuấy khuấy ly cà phê, sau đó bưng lên khẽ nhấp một ngụm.
“Sao cậu không lo lắng gì hết vậy?” Đồng Ngu Thiến hỏi tôi, “Hay là cậu đã có cách gì rồi?”
“Mình có thể có cách gì? Cô ta thích làm ầm ĩ đến đâu mình cũng bồi, mình không xin lỗi thì cô ta có thể ăn thịt mình sao?”
Ánh mắt Đồng Ngu Thiến nhìn tôi ánh lên vẻ kinh ngạc, sau đó giọng nói đột nhiên phát ra từ phía sau lưng cô ấy đã hấp dẫn sự chú ý của chúng tôi.
Cách chúng tôi ba bàn là ba người phụ nữ đang vô cùng hăng hái bình luận về chuyện của tôi và Nguyễn Thanh Di.
Người phụ nữ mặc bộ váy màu vàng xuyên thấu vẻ mặt hớn hở nói: “Liêu Hinh Hinh chứ gì? Tôi biết cô ta, cô ta là bạn học cấp hai của bạn trai tôi. Loại con nhà giàu như cô ta đã vô học từ nhỏ. Lúc còn học cấp 2 đã lén lút đọc tiểu thuyết tình cảm bị giáo viên bắt được phê bình, sau đó kết quả như thế nào mọi người biết không? Người giáo viên phê bình cô ta lúc đó ngay ngày hôm sau đã bị buộc thôi việc! Không biết nhà cô ta đã nhét cho trường bao nhiêu tiền nữa, thật khiến cho người ta chán ghét!”
“Không phải chứ!” Hai cô gái bên cạnh vô cùng phối hợp bày ra vẻ mặt ngạc nhiên.
“Còn có chuyện kỳ quái hơn nữa cơ! Lúc cô ta du học ở Anh Quốc đã cùng đám bạn trọc phú chơi một trò chơi, một đám người cầm điện thoại đập xuống đất, để xem hoa văn vết nứt trên màn hình của ai đẹp hơn!”
“Đúng là ‘Chu môn tửu nhục xú, lộ hữu đồng tử cốt’ (1) mà!”
(1) Đây là lời răn của Đỗ Phủ về thói xa hoa lãng phí của đám nhà giàu và so sánh với hoàn cảnh nghèo khó khổ cực bần hàn của người dân lao động
Tôi và Đồng Ngu Thiến đưa mắt nhìn nhau, chỉ cười mà không biết phải làm sao.
Không ngờ chuyện xảy ra nhiều năm trước sau khi bị đồn đại lại trở nên khoa trương như vậy. Theo lời của mấy cô nàng kia thì Liêu Hinh Hinh tôi rơi vào kết cục như ngày hôm nay chính là đúng người đúng tội!
Sự kiện đập điện thoại mà bọn họ nói có ấn tượng vô cùng sâu sắc với tôi.
Mùa xuân năm đó tôi, Đồng Ngu Thiến, Hầu Quán Đình và một đám bạn học cùng nhau đến nhà Annie Trương đón năm mới. Đêm hôm đó chúng tôi nằm trên giường chơi trò chơi Quốc vương, nói là chơi trò chơi, nhưng thực ra là Annie Trương giựt dây mọi người để sắp xếp, nghĩ đủ cách để kết hợp tôi và Hầu Quán Đình. Chuyện Hầu Quán Đình thích tôi đã sớm không còn là bí mật giữa mọi người nữa, mặc dù bọn họ đều biết trong lòng tôi đã có chủ, nhưng bọn họ cũng biết, người tôi thích kia vĩnh viễn cũng sẽ không thuộc về tôi.
Trò chơi đến đoạn cao trào, người rút được lá bài quốc vương là Annie Trương, cô nàng giảo hoạt nhìn tôi, cao giọng nói: “Số 1 hôn số 5!”
Mọi người xòe bài trên tay ra, Hầu Quá Đình là số 1 mà số 5 chính là tôi. Trong lòng tôi cũng hiểu rõ bọn họ đã sớm thông đồng với nhau rồi. Tôi không làm gì được Annie Trương, chỉ có thể gây áp lực cho Hầu Quán Đình.
Tôi hất cằm lên, cười mà như không cười nhìn hắn, những điều muốn nói đều đã viết cả lên mặt tôi: Dám làm bậy thì tự gánh lấy hậu quả!
Hầu Quán Đình từ nhỏ chỉ sợ tôi, bị tôi trừng mắt một cái ngay cả hít thở cũng trở nên cẩn thận hơn. Annie Trương bắt đầu ồn ào, giục Hầu Quán Đình hôn tôi, những người khác cũng bắt đầu làm loạn. Trong lúc xô đẩy, điện thoại của hắn rơi xuống đất, mà hình vỡ thành một đóa hoa. Hỗn loạn nửa ngày, mấy người giựt dây cuối cùng vẫn kết thúc trong thất bại.
Tôi không hề nghi ngờ, kể cả tất cả mọi người ở đây đều ném lá gan cho Hầu Quán Đình mượn thì hắn cũng vẫn sẽ không dám hôn tôi. Từ nhỏ hắn chỉ sợ tôi, tôi đánh hắn một lần thì cả tuần sau hắn đến nhìn tôi cũng không dám, ba mẹ hắn hỏi vết thương trên tay ở đâu ra, hắn luôn trả lời là bị ngã. Phải biết rằng mỗi lần đánh hắn tôi đều dùng móng tay để cào, vết thương trên tay hắn đều là từng vệt rõ ràng như vậy, mấy lời nói láo vụng về như thế cũng chỉ có hắn mới nghĩ ra được.
Mấy lượt chơi sau bởi vì uống nhiều nên tôi vô cùng chóng mặt, vô tình làm rơi điện thoại xuống sàn, màn hình vỡ tan nát. Có người trêu chọc tôi, nói: “Ai da Hinh Hinh, cậu và Hầu Quán Đình thật ăn ý, ngay cả hoa văn bị vỡ trên màn hình điện thoại cũng giống nhau nữa.”
Tôi tức giận: “Cậu nói bậy gì đó! Hoa văn của tôi đẹp hơn của cậu ta nhiều!”
Cả đám người đều cười ầm lên.
Lúc đó người duy nhất không vào hùa với đám người kia trêu chọc tôi là Đồng Ngu Thiến. Tôi vô tình liếc mắt nhìn sang, cô ấy đang chú tâm gửi tin nhắn trả lời bạn trai cũ: “Em cũng nhớ anh, nhớ tới mức ruột gan như đứt ra từng khúc, nhớ đến biển cạn đá mòn! A lát nữa nói tiếp, em đi lấy khăn giấy lau nước mắt đã!”
Trời đất chứng giám, nụ cười của cô ấy có thể tính là rạng rỡ hơn bất kỳ ai ở đây, hơn nữa còn là loại cười muốn ngừng cũng không ngừng được. Sau chuyện này tôi hỏi cô ấy tại sao lại muốn thử bạn trai cũ, cô ấy nói: “Dù sao cũng đang nhàn rỗi nhàm chán, trêu chọc hắn một chút coi như chơi đùa với con chó nhỏ thôi!”
Đồng Ngu Thiến là một cô gái cung Song Tử điển hình, thích ra vẻ, thích giả bộ, thích tự làm cảm động chính mình. Tôi quá hiểu loại tâm tình đó của cô ấy, vì tôi cũng là Song Tử, nhưng mà tôi lại thiếu đi cái kỹ năng và thủ đoạn lừa đảo để tìm chỗ chết của cô ấy.
Đại khái là bởi vì chuyện “chơi đùa con chó nhỏ” kia mà ấn tượng của Đồng Ngu Thiến về trò chơi Quốc vương hôm ấy vô cùng sâu sắc. Nhưng tôi và cô ấy cũng không ngờ chuyện này lại được lưu truyền thành cái phiên bản chúng tôi vừa được nghe kia.
Cái chuyện đọc tiểu thuyết tình cảm bị giáo viên bắt được còn kỳ lạ hơn. Người giáo viên kia rõ là đang mang thai chuẩn bị nghỉ việc, nhưng cuối cùng tôi lại là người chịu oan uổng, thật đúng là dở khóc dở cười.
Đồng Ngu Thiến nháy mắt với tôi: “Số cậu rất đỏ nha, đến đây mà cũng có thể nghe được mấy sự tích huy hoàng của chính mình.”
Tôi nhại lại câu nói tức cười của Đồng Ngu Thiến năm xưa: “Dù sao cũng đang nhàn rỗi nhàm chán, để cô ta chơi đùa một chút coi như trêu chọc con chó nhỏ thôi!”
Đồng Ngu Thiến đang nhấp một ngụm cà phê, xém chút nữa đã phun hết ra ngoài: “Cô ta? Ai?”
“Nguyễn đại tiểu thư!”
“Nhưng cậu không thấy cô ta càng chơi càng lớn sao?”
Đồng Ngu Thiến vừa nói xong câu này thì một đám người đột nhiên tràn vào quán cà phê, cùng với đó là một loạt máy ảnh chớp lóe liên tục, giống như đã có hẹn trước, ngay cả một đường sống cũng không chừa lại cho tôi.
Tôi và Đồng Ngu Thiến trợn mắt nhìn nhau, hôm nay hẹn cô ấy ở chỗ này chỉ là ý muốn nhất thời của tôi, trừ hai người chúng tôi ra thì không có bất kỳ người nào biết nữa, tôi thậm chí còn không nói cho mẹ biết. Tôi căn bản không thể nào đoán ra được đám ký giả này lấy thông tin từ đâu ra, đương nhiên tôi cũng không có thời gian để suy đoán, bọn họ mỗi người ném ra một câu hỏi sắc bén, trong nháy mắt đã nhấn chìm suy nghĩ của tôi.
“Liêu tiểu thư, cô có thể đưa ra một câu trả lời hợp lý về chuyện với Nguyễn Thanh Di tiểu thư không?”
“Cô và Nguyễn Thanh Di, còn có Hầu Quán Đình là quan hệ tay ba trong truyền thuyết sao?”
“Cô ghen tị việc Hầu Quán Đình ở cùng một chỗ với Nguyễn Thanh Di, không cam lòng cho nên mới đánh nhau với Nguyễn Thanh Di ở bữa tiệc sinh nhật sao?”
“…”
Tôi bị bọn họ chặn đến không thở nổi, bọn họ càng tiến lên thì tôi càng lùi về sau, lùi một mạch đến cái bàn có cô gái mặc váy vàng vừa nói chuyện bát quái về tôi, khóe mắt thoáng lướt qua vẻ ngạc nhiên và lúng túng trên mặt cô ta. Sau đó không biết ai đạp tôi một cái, gót giày trượt một chút, suýt nữa đã ngã xuống.
“Mọi người yên lặng một chút, yên lặng một chút! Có thể từ từ mà hỏi không?” Tôi không nhịn được cao giọng nói.
Quán cà phê đang ầm ĩ đột nhiên yên lặng, tôi thở phào nhẹ nhõm. Nếu đã không thể tránh, vậy thì chỉ có thể nghênh chiến. Tôi cũng không tin mình không chơi thắng được con nhóc Nguyễn Thanh Di kia.
Đồng Ngu Thiến đứng bên cạnh nhìn tôi một cái, không ngờ lại mang vẻ mặt đứng về lẽ phải.
Tôi kéo một cái ghế bên cạnh sang, ngồi xuống, lại vuốt vuốt tóc, sau đó mới ung dung thong thả nói: “Được rồi, hỏi đi, ai trước? Cứ từ từ hỏi, tôi sẽ trả lời. Nếu hỏi không ra, tôi không ngại vừa uống nước vừa nói chuyện với các người, đừng bảo tôi trả tiền là được.”
Tôi vốn tưởng rằng mở màn sẽ là một câu hỏi khuấy động không khí, thật ra trong lòng tôi cũng không chắc chắn lắm, không biết rốt cuộc nên đối phó với mấy câu hỏi cay nghiệt sắc nhọn của bọn họ như thế nào. Hơn nữa đây lại là một màn tập kích bất ngờ.
Một ký giả nam mặc áo sơ mi caro chen ra khỏi đám người, đi hai bước đến trước mặt tôi, trợn tròn hai mắt kêu lên: “Đồng Ngu Thiến? Sao em lại ở đây?”
Tôi kinh ngạc, Đồng Ngu Thiến cũng kinh ngạc, đám ký giả kia lại ngẩn người.
Người đàn ông mặc sơ mi caro đau lòng đến không muốn sống kéo tay Đồng Ngu Thiến, ngạc nhiên nói: “Em nói em ở Đại Tây dương, nói em ốm rất nặng, em nói em muốn nhìn biển cả để nhớ đến anh… Thì ra tất cả đều là lừa gạt!”
Cả quán cà phê rơi vào một khoảng yên lặng. Tất cả mọi người có mặt, bao gồm cả người trong cuộc là Đồng Ngu Thiến, có lẽ cũng giống tôi, không ngờ lại có một vở kịch đặc sắc chen vào như vậy.
Ba giây sau, tôi đại khái cũng đoán được áo sơ mi caro kia chính là một trong những người bạn trai cũ của Đồng Ngu Thiến.
Hai chị em Đồng gia không biết có phải kiếp trước đã gây ra nghiệp chướng gì không mà luôn dây dưa không dứt với bạn trai cũ. Đồng Ngu Mỹ cũng còn tốt, chỉ có âm hồn bất tán La Bân. Đồng Ngu Thiến nói ít thì cũng có tới năm người, tạo thành một nhóm nhỏ, cô ấy ngày ngày nhắn tin cho bọn họ, lúc nào cũng trong trạng thái nửa sống nửa chết, khiến cho mấy người bạn trai cũ đều nghĩ rằng cô ấy vẫn đang đắm chìm trong tình cảm giữa bọn họ, muốn ngừng cũng không ngừng được.
Tôi nhớ lại khung cảnh buổi trưa nào đó trên bãi biển Maldives, Đồng Ngu Thiến vừa cười nhạo vừa cho tôi xem nội dung tin nhắn của cô ấy với bạn trai cũ, nội dung đại khái là: “Thiến, nhìn hình của em với bạn thật tình cảm. Nhớ em nhiều!”
“Kiến, em cũng nhớ anh.”
“Thật không? Vậy anh đi tìm em.”
“Á đừng, em đang ở trên tàu giữa Đại Tây dương. Anh còn nhớ không, đây chính là nơi chúng ta đã ước định sẽ cùng nhau ngắm nắng chiều đó.”
“Nhớ! Đương nhiên là anh nhớ.”
“Em yên lặng nhìn biển khơi, yên lặng nhớ đến anh. Nắng chiều thật đẹp, chỉ tiếc là anh không ở đây.”
Nhưng sự thật là lúc ấy Đồng Ngu Thiến đang ở quảng trường văn hóa với Hầu Quán Đình để xem các bà các cô tập dưỡng sinh. Cô ấy và tôi còn cảm thấy vô cùng buồn nôn khi Hầu Quán Đình tỏ ra thích bài “Trái táo nhỏ” đang được bật, đôi lúc còn vừa nghe vừa không tự chủ được mà hát theo. Tôi tò mò cố gắng nghe thử, mới nghe câu đầu tiên tôi đã có thể nhận định, với mắt đánh giá thưởng thức này của Hầu Quán Đình thì đúng thật là vô cùng xứng đôi với Nguyễn Thanh Di.
Tôi cẩn thận nhìn người đàn ông mặc áo sơ mi caro thêm mấy lần, dáng dấp anh ta trông vậy mà cũng gọi là tạm được, rất trắng trẻo, có lẽ là người bạn trai cũ mà Đồng Ngu Thiến đã từng cho tôi xem tin nhắn. Nửa phút trước tôi còn đang rối rắm không biết nên giải quyết đám ký giả trước mắt thế nào, thì nửa phút sau tôi lại không kìm được mà tò mò không biết Đồng Ngu Thiến sẽ thu thập tàn cuộc ra sao.
Đồng Ngu Thiến không hổ là Đồng Ngu Thiến, cô ấy đã không khiến tôi thất vọng. Cô ấy ở trước ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người rút bàn tay đang bị áo sơ mi caro nắm ra, sau đó đột nhiên giáng cho anh ta một cái tát, ‘chát’ một tiếng vô cùng vang dội.
“Anh không có tư cách gọi tên chị gái tôi! Anh làm chị ấy tổn thương còn chưa đủ sao? Sau khi chia tay với anh, ban ngày chị ấy vẫn cười nói vô tư như bình thường, đến buổi tối thì lại khóc đến chết đi sống lại!” Đồng Ngu Thiến hung dữ trợn mắt nhìn áo sơ mi caro, ánh mắt xinh đẹp lạnh lùng cao quý kia đúng là giống Đồng Ngu Mỹ như đúc.
Tôi trợn mắt há miệng nhìn cô ấy, vô cùng bất ngờ. Thời điểm mấu chốt cô ấy lại giả dạng làm Đồng Ngu Mỹ, hơn nữa còn giả vô cùng giống, xem ra tôi phải rút lại câu “Cô ấy có được chui lại vào bụng mẹ thì cũng không thể nào học được ba phần khí chất của Đồng Ngu Mỹ” rồi.
Bạn học Lưu Kiến đột nhiên chớp mắt mấy chục lần, sửng sốt hồi lâu không biết tình huống trước mắt là cái dạng gì.
Đồng Ngu Thiến đương nhiên sẽ không cho anh ta có thời gian nghĩ rõ ràng, cô ấy thừa thắng xông lên, tiếp tục tức giận tố cáo: “Cái tên Đồng Ngu Thiến này là để cho anh gọi à? Anh xứng sao? Người như anh, đúng là… Anh, anh…”
Đồng Ngu Thiến chỉ vào anh ta, sau khi gọi “anh, anh” mấy tiếng thì khí huyết dâng trào, lăn đùng ra ngất.
Cũng được coi như là người bạn thân thiết nhiều năm của cô ấy, tôi ngay lập tức ngồi xổm xuống đỡ lấy Đồng Ngu Thiến, vừa bấm nhân trung của cô ấy vừa khóc kêu: “Mỹ Mỹ! Mỹ Mỹ, cậu không sao chứ? Cậu đừng dọa mình…”
Tôi quay đầu lại, vừa khóc vừa nhìn đám ký giả sau lưng: “Mọi người nhường đường, mau nhường đường. Tim của bạn tôi không tốt, tôi phải lập tức đưa cô ấy đến bệnh viện! Xảy ra chuyện gì các người có gánh nổi không?”
Bọn họ vẫn đang kinh ngạc vì tình cảnh trước mắt đột nhiên dạt hết sang bên cạnh, nhường lại một con đường thông ra đến cửa, tôi đỡ Đồng Ngu Thiến “vừa mới tỉnh lại”, “mặt đầy hốt hoảng” đi ra khỏi quán cà phê.
Mười mấy phút sau, tôi và Đồng Ngu Thiến ngồi trên taxi cười đến nỗi muốn nội thương. Đây không phải là lần đầu tiên tôi được chứng kiến kỹ năng diễn xuất của Đồng Ngu Thiến, nhưng đây lại là lần tôi phục cô ấy nhất. Nếu không phải bạn trai cũ của cô ấy đột nhiên xuất hiện thì tôi thật không biết nên giải quyết thế nào.
Đồng Ngu Thiến chớp mắt nhìn tôi: “Thế nào? Coi như không đạt giải Oscar thì cầm một cái cúp Kim Mã cũng không có vấn đề gì chứ?”
“Đâu chỉ có vậy! Như này cũng đủ để khiến cho bà mẹ minh tinh kia của Nguyễn Thanh Di thua chỉ còn mảnh vụn rồi!”
“Đâu chỉ có vậy! Phải là ngay cả mảnh vụn cũng không còn chứ!” Đồng Ngu Thiến vẻ mặt nũng nịu. Vừa dứt lời, cô ấy đột nhiên ý thức được hình như có chỗ nào hơi sai sai, sau khi nghĩ thông suốt, cô ấy hét to một câu “Em gái nhà cậu”, sau đó nhào tới bóp cổ tôi.
Tôi bận bịu tìm lời đánh lạc hướng: “Chúng ta đừng có lục đục được không, mình còn phải đến nhà cậu tị nạn mấy ngày đấy!”
“Cậu nói đúng, lần này chúng ta nhất định phải cùng đồng lòng chống lại kẻ địch! Mấy ngày nữa em gái mình quay về, ba chúng ta phải mở hội nghị bàn tròn thương lượng một chút xem nên đối phó với con bé Nguyễn Thanh Di kia thế nào. Em gái mình học giỏi, đầu óc tốt!” Trong lòng Đồng Ngu Thiến đầy căm phẫn, ngẩng đầu nói với tài xế: “Bác tài, quay đầu quay đầu, đến biệt viện Tây Đinh.”
Tôi muốn nói, việc em gái cô ấy học giỏi, đầu óc tốt thì có liên quan gì đến chuyện này chứ? Chẳng phải Đồng Ngu Mỹ cũng đang rối rắm với bạn trai cũ hay sao?
Tôi mỉm cười đề nghị: “Muốn mở hội nghị bàn tròn thì ba người chúng ta còn chưa đủ, gọi thêm cả hai chị em Tô Diễm Diễm đi, càng nhiều người càng mạnh! Còn nữa, ngàn vạn lần đừng có thể Hầu Quán Đình biết!”
Xe đi qua quảng trường văn hóa, tấm áp phích khổng lồ đập vào mắt, trong lòng tôi khẽ run lên, nụ cười trong khoảnh khắc đã biến mất không thấy tăm hơi.
“Sao vậy?” Đồng Ngu Thiến theo ánh mắt tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trên tấm áp phích viết: “Triển lãm của họa sĩ trẻ Dương Tư Vũ, mời mọi người cùng đến thưởng thức.
Tấm áp phích đầu tiên phía bên phải là một cô gái mặc quần áo trắng đang ngồi vẽ bên giá đỡ, tay phải cầm bút vẽ, tay trái cầm bảng màu, trên khuôn mặt là nụ cười thản nhiên, xinh đẹp tựa như nữ thần A-ten trong thần thoại Hy Lạp.
Là cô ấy…
Tôi nhìn chằm chằm tấm áp phích đến ngẩn người, im lặng một lúc lâu.
Đồng Ngu Thiến nói với tôi: “Hinh Hinh, mình vẫn cảm thấy cậu có năng lực bộc phát rất kinh người, thật đấy! Trước kia thành tích của cậu bình thường, một thời gian hứng lên muốn thi vào Viện Công nghệ Massachuset, nhưng thật ra lại không phải là ý muốn nhất thời gì cả, chúng ta đều hiểu phải không? Mình muốn học Nghiên cứu so sánh hành tinh, mặc dù không thể đứng đầu toàn hệ thống nhưng chúng ta cũng không quan tâm đúng không?”
Tôi mạnh miệng: “Không phải chúng ta, là mình! Đừng có nghĩ quan hệ chúng ta thân thiết mà có thể đem đoạn lịch sử chói lọi đó của mình đặt chung với cậu!”
“Hừ, hẹp hòi!”
“Nội dung chính của bài diễn văn này của cậu là có ý gì?”
“Ý mình là: Năng lực bộc phát của cậu mạnh như vậy, cho dù muốn làm họa sĩ hay nghệ sĩ dương cầm gì đó không phải chỉ là vấn đề thời gian thôi hay sao? Nhưng mình không care (quan tâm)!”
Đồng Ngu Thiến xoay một vòng lớn, cuối cùng tôi cũng hiểu cô ấy muốn nói gì. Cô ấy đang lo lắng tôi nhìn thấy áp phích của Dương Tư Vũ thì trong lòng sẽ không thoải mái.
Nguyễn Thanh Di náo loạn khắp nơi cũng không khiến tôi khó chịu bao nhiêu, đó là bởi vì tôi không coi cô ta ra gì. Nhưng Dương Tư Vũ thì không giống vậy, cô ấy là người yêu của Tống Nam Xuyên, là một người mà bất luận tôi có ưu tú đến bao nhiêu, giỏi giang đến cỡ nào thì cuối cùng cũng sẽ thất bại trước mặt cô ấy.
Lúc tôi vẫn còn đang học ở Luân Đôn, Đồng Ngu Thiến đã từng nói với tôi một câu thế này: Nếu như trên thế giới này chỉ có duy nhất một người có thể kích thích cậu, thì người đó chính là Dương Tư Vũ!
Đúng thật là như vậy, ít nhất cũng đã từng như vậy.
Có thể Đồng Ngu Thiến không biết, lúc đi qua cửa hải quan tôi đã sớm buông bỏ sự cố chấp ban đầu rồi. Giống như bây giờ tôi phải tốn chừng mấy tiếng mới có thể nhớ ra đoạn nói chuyện về đồng hồ Patek Philippe chính là nói về Tống Nam Xuyên, là Tống Nam Xuyên mà tôi từng yêu nhất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook