Gửi Cho Anh: You Are My Destiny
-
Quyển 1 - Chương 5: Lớp trưởng á!?
**
Giờ nghỉ trưa, Bảo Anh đã được thầy chủ nhiệm giao cho trọng trách quan trọng đầu tiên của một lớp trưởng. Đó là... kiểm tra danh sách dụng cụ cần thiết cho lớp.
“Được rồi... dù sao thì cũng phải cố thôi.”
Ayane và Akiko nói sẽ đợi cho đến khi Bảo Anh xong việc rồi ăn trưa chung. Hiện tại thì bụng cô đã sôi lên rồi đây! Nhanh làm cho xong thôi.
“Few...”
Sau nửa tiếng vật lộn với đống giấy tờ, cuối cùng thì Bảo Anh cũng đã có thể ngồi trên sân thượng, cầm hộp bento, thảnh thơi thở phào.
“Làm lớp trưởng đôi khi cũng mệt nhỉ?” – Ayane nhìn gương mặt đang uể oải của Bảo Anh, lên tiếng an ủi – “Nhưng chức vụ này cũng có cái thú vị đấy! Cậu sẽ là người biết được những hoạt động của lớp, của trường đầu tiên.”
Bảo Anh gật gật đầu, ra vẻ quan tâm. Dù sao thì thử sức làm lớp trưởng ở đây cũng tốt, chỉ có điều hơi tốn thời gian...
“Shinakawa kìa!” – Ayane đột nhiên thốt lên trong ngạc nhiên.
“À... đúng là cậu ta rồi!” – Akiko nhìn lên, rồi mỉm cười.
“Là ai thế?” – Bảo Anh cho một miếng trứng vào miệng, tò mò hỏi.
“Đội trưởng câu lạc bộ Karatedo. Vô địch giải Karatedo đối kháng toàn quốc.” – Ayane mắt sáng rỡ, giải thích cho Bảo Anh nghe.
“Nghe quen thế nhỉ...?”
Bảo Anh nhíu mày nghi ngờ. Cô đặt hộp bento xuống, suy nghĩ đăm chiêu.
“Lúc nào cậu ta cũng ngồi trên nóc sân thượng, chỗ ngồi độc quyền của cậu ta đấy.”
Bảo Anh nhìn lên hướng mà hai người kia đang dán mắt vào. À vâng... nó thật sự là một bất ngờ vô cùng to lớn với cô nàng, đến nỗi khiến cô xém bật ngửa ra sau.
“Gin sao??”
Gin đang ngồi hóng gió, miệng ngậm một cây kẹo mút. Gió những ngày xuân mang một chút hơi lạnh, khiến người ta cảm thấy thật thư thái và dễ chịu, thậm chí là buồn ngủ.
Lia đôi mắt mang tia nhìn đầy chán chường xuống dưới, Gin thoáng ngạc nhiên khi thấy cô nàng Chiaki. Anh khẽ nở một nụ cười đầy vẻ thú vị, rồi đứng dậy, nhảy xuống.
Cú chạm đất vô cùng ngoạn mục của Gin khiến mọi người có mặt trên sân thượng đều giật mình nhìn anh. Bảo Anh vừa gói xong hộp bento đã ăn hết lại, ngước lên nhìn, anh đã đứng ngay trước mặt.
“Cái... cái... gì...?” – Cô lắp bắp, đứng dậy, nhíu mày dè chừng.
Gin cười cười, cho hai tay vào túi quần, miệng đẩy đưa cây kẹo.
“Tối qua ngủ ngon chứ?” – Anh buông ra một câu hỏi khiến cho Bảo Anh tức xì khói. Cô nàng xăn tay áo lên, bước lại gần.
“Sao hả? Muốn trả thù sao?” – Gin ra vẻ bình thản, nhưng thái độ thì bông đùa đến khó chịu.
Bảo Anh không nói nên lời. Ngay lúc này cô chỉ muốn dần Gin một trận nên thân mới thôi. Khổ nỗi, sức của cô không thể nào đọ lại anh được.
“Nếu cô muốn, chiều nay tôi sẽ mời nước cô, thế nào?”
“Bộ cậu tưởng làm thế là dụ được tôi tha cho cậu hay sao? Đừng có mơ!”
Thấy thái độ giận dữ của cô nàng vẫn chẳng dịu đi, Gin lại cười. “Thế nhé, tôi đợi cô sau khi tan học đấy!”
Bảo Anh trở lại trạng thái ban đầu, mắt mở to ra nhìn Gin quay người đi. “Cậu ta làm thật à?”
Tốt thôi, đã mời thì sẽ đi. Bảo Anh không bao giờ bỏ lỡ một cơ hội hiếm có như vậy. Cô tự nhủ, chiều nay phải tiêu sạch tiền của Gin thì mới chịu về nhà!
“Đợi đi, Shinakawa Gin.”
Giờ nghỉ trưa, Bảo Anh đã được thầy chủ nhiệm giao cho trọng trách quan trọng đầu tiên của một lớp trưởng. Đó là... kiểm tra danh sách dụng cụ cần thiết cho lớp.
“Được rồi... dù sao thì cũng phải cố thôi.”
Ayane và Akiko nói sẽ đợi cho đến khi Bảo Anh xong việc rồi ăn trưa chung. Hiện tại thì bụng cô đã sôi lên rồi đây! Nhanh làm cho xong thôi.
“Few...”
Sau nửa tiếng vật lộn với đống giấy tờ, cuối cùng thì Bảo Anh cũng đã có thể ngồi trên sân thượng, cầm hộp bento, thảnh thơi thở phào.
“Làm lớp trưởng đôi khi cũng mệt nhỉ?” – Ayane nhìn gương mặt đang uể oải của Bảo Anh, lên tiếng an ủi – “Nhưng chức vụ này cũng có cái thú vị đấy! Cậu sẽ là người biết được những hoạt động của lớp, của trường đầu tiên.”
Bảo Anh gật gật đầu, ra vẻ quan tâm. Dù sao thì thử sức làm lớp trưởng ở đây cũng tốt, chỉ có điều hơi tốn thời gian...
“Shinakawa kìa!” – Ayane đột nhiên thốt lên trong ngạc nhiên.
“À... đúng là cậu ta rồi!” – Akiko nhìn lên, rồi mỉm cười.
“Là ai thế?” – Bảo Anh cho một miếng trứng vào miệng, tò mò hỏi.
“Đội trưởng câu lạc bộ Karatedo. Vô địch giải Karatedo đối kháng toàn quốc.” – Ayane mắt sáng rỡ, giải thích cho Bảo Anh nghe.
“Nghe quen thế nhỉ...?”
Bảo Anh nhíu mày nghi ngờ. Cô đặt hộp bento xuống, suy nghĩ đăm chiêu.
“Lúc nào cậu ta cũng ngồi trên nóc sân thượng, chỗ ngồi độc quyền của cậu ta đấy.”
Bảo Anh nhìn lên hướng mà hai người kia đang dán mắt vào. À vâng... nó thật sự là một bất ngờ vô cùng to lớn với cô nàng, đến nỗi khiến cô xém bật ngửa ra sau.
“Gin sao??”
Gin đang ngồi hóng gió, miệng ngậm một cây kẹo mút. Gió những ngày xuân mang một chút hơi lạnh, khiến người ta cảm thấy thật thư thái và dễ chịu, thậm chí là buồn ngủ.
Lia đôi mắt mang tia nhìn đầy chán chường xuống dưới, Gin thoáng ngạc nhiên khi thấy cô nàng Chiaki. Anh khẽ nở một nụ cười đầy vẻ thú vị, rồi đứng dậy, nhảy xuống.
Cú chạm đất vô cùng ngoạn mục của Gin khiến mọi người có mặt trên sân thượng đều giật mình nhìn anh. Bảo Anh vừa gói xong hộp bento đã ăn hết lại, ngước lên nhìn, anh đã đứng ngay trước mặt.
“Cái... cái... gì...?” – Cô lắp bắp, đứng dậy, nhíu mày dè chừng.
Gin cười cười, cho hai tay vào túi quần, miệng đẩy đưa cây kẹo.
“Tối qua ngủ ngon chứ?” – Anh buông ra một câu hỏi khiến cho Bảo Anh tức xì khói. Cô nàng xăn tay áo lên, bước lại gần.
“Sao hả? Muốn trả thù sao?” – Gin ra vẻ bình thản, nhưng thái độ thì bông đùa đến khó chịu.
Bảo Anh không nói nên lời. Ngay lúc này cô chỉ muốn dần Gin một trận nên thân mới thôi. Khổ nỗi, sức của cô không thể nào đọ lại anh được.
“Nếu cô muốn, chiều nay tôi sẽ mời nước cô, thế nào?”
“Bộ cậu tưởng làm thế là dụ được tôi tha cho cậu hay sao? Đừng có mơ!”
Thấy thái độ giận dữ của cô nàng vẫn chẳng dịu đi, Gin lại cười. “Thế nhé, tôi đợi cô sau khi tan học đấy!”
Bảo Anh trở lại trạng thái ban đầu, mắt mở to ra nhìn Gin quay người đi. “Cậu ta làm thật à?”
Tốt thôi, đã mời thì sẽ đi. Bảo Anh không bao giờ bỏ lỡ một cơ hội hiếm có như vậy. Cô tự nhủ, chiều nay phải tiêu sạch tiền của Gin thì mới chịu về nhà!
“Đợi đi, Shinakawa Gin.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook