Gửi Cho Anh: You Are My Destiny
-
Quyển 1 - Chương 4: "Gin, đồ Quấy rối!!!"
Ánh mặt trời đang dần dần tắt lịm đi, nhường chỗ cho màn đêm. Bảo Anh sải bước trên đường, bước chân có phần chậm chạp. Buổi tối ở Tokyo thật đa màu sắc. Những bảng hiệu, đèn ô tô, đèn giao thông... chúng cứ thay phiên nhau nhấp nháy. Hòa lẫn vào đó là những tiếng kèn xe, tiếng bước chân, tiếng nói chuyện của những người đi đường. Tất cả như một bức tranh sống động hiện rõ trước mắt Bảo Anh. Chưa bao giờ cô đi chậm trên một con phố ở Tokyo để ngắm nhìn khung cảnh về đêm như thế này. Thật lung linh, thật náo nhiệt!
Vừa về đến nhà là Bảo Anh quăng ngay cái cặp ở cầu thang, chui vào phòng tắm ngay, luôn và liền lập tức. Cô thậm chí chẳng thèm lấy đồ để mặc. Mà giờ cô nàng cũng chẳng thèm để ý nữa! Nóng kinh khủng, không thể chịu nổi nữa!
Sau nửa tiếng ngâm mình trong bồn tắm, bấy giờ cô mới thực sự nhớ rằng mình đã quên sạch sành sanh những thứ cần thiết ở bên ngoài. Bảo Anh luống cuống đứng dậy, bước ra khỏi bồn. Rủi một cái mắt mũi cô nàng lúc ấy chỉ chú ý vớ lấy cái khăn mà bà Nguyên treo trên giá để quấn vào người, còn cái chân ngọc ngà thì cứ thản nhiên đạp vào cục xà phòng nằm ở cái vị trí hoàn hảo dưới sàn. Và kết quả...
Bịch!
Rầm!!
“Aaaa!!! Cái mông của tôi!!!”
Bà Nguyên từ trong bếp nghe thấy tiếng ồn thì liền vội vã chạy tới nhà tắm, mở cửa ra xem. Một cảnh tượng dở khóc dở cười ngay lập tức ập vào mắt bà. Chẳng biết lúc này nên cười hay nên lo lắng cho đứa cháu yêu dấu nữa đây...
Bà đi vào trong, đỡ Bảo Anh dậy, quấn lại khăn đàng hoàng cho cô.
“Thật tình, sao lại hậu đậu thế cơ chứ? Mắt mũi con để ở đâu vậy?”
Bảo Anh cười trừ, chạy như bay lên phòng, không quên lượm theo cặp.
Cuối cùng thì nhìn Bảo Anh cũng đã “đâu ra đấy”. Cô nằm phịch xuống giường, moi móc trong cặp, lôi ra cái điện thoại.
3 tin nhắn mới.
Bảo Anh mở hộp thư đến ra. Đập vào mắt cô là cái tên “Gin” lù lù xuất hiện đều ở cả ba tin nhắn. Bảo Anh có chút bực bội, cô mở từng tin ra để đọc.
“Hey, đối thủ!”
“Coi nào... Ghét thì cũng phải lịch sự trả lời đi chứ!”
“Này, người Sắt! =]]]]”
Vừa đọc xong cái tin nhắn thứ ba, Bảo Anh đã rất muốn gọi điện và “tặng” cho Gin một bài giảng đạo. Nhưng tự nghĩ lại, cô phải thật điềm tĩnh thì mới có thể chiến thắng được cậu ta.
“Tại sao lại nói tôi là người Sắt hả, tên kia?”
Bảo Anh nhấn phím gửi đi với một thái độ không – vui – cho – lắm! Chỉ sau cỡ mươi giây, tin nhắn của Gin ngay lập tức tới.
“Cô có biết chỉ vì đá cái lưng của cô mà tôi phải dán cao dán hay không hả? Không phải người Sắt thì là gì đây?”
Bảo Anh bụm miệng lại cười. Thật không ngờ một tên cứng đầu như anh lại có thể kể lể như thế với cô.
“Cậu than vãn đấy hả? Tự làm thì tự chịu! Không lẽ từ đó giờ cậu chưa từng bị bong gân hay sao? Ráng chịu đi!”
Bảo Anh cười khoái trá. Mặc dù biết là mình đang cười trên sự đau khổ của người ta, nhưng thật sự lúc này cô không thể nhịn cười được. Cô làm Gin bị thương! Ôi... một chuyện có nằm mơ cũng chưa chắc đã xảy ra! Nhưng giờ thì nó xảy đến rồi đấy.
“Cô hay đấy! Được rồi, để xem tôi sẽ trả thù như thế nào nhá?”
“Được thôi! Tôi chờ đây, tên phách lối!”
Mặt của Bảo Anh lúc này phải nói là đã ngước cao lên tới trời. Cô đang đợi Gin sẽ trả thù mình như thế nào! “Con trai gì đâu mà... giận dai như con gái vậy?”
Đêm khuya, cảnh vật yên bình và tĩnh lặng. Cây cối đung đưa xào xạc theo từng cơn gió thổi qua. Trăng lên cao, tỏa thứ ánh sáng dịu nhẹ xuống mặt đất.
Riing.... Riing... Riing...
Bảo Anh trở người, lăn qua lộn lại mấy cái liền. Cô toan bỏ mặc cho cái điện thoại kêu, nhưng khổ cái nó ồn quá mức, khiến cô có muốn ngủ cũng không được.
Hết chịu nổi, cô lấy tay quờ quạng lên thành giường, cầm lấy nó và bắt máy.
“Alo...”
Đầu dây bên kia không có ai trả lời.
Bảo Anh dụi dụi mắt, nhìn màn hình, là... Gin mà! Cậu ta gọi giờ này làm gì?
“Cậu có bị điên không vậy hả? 2 giờ sáng! 2 giờ sáng đó. Có gì mai nói không được à?”
Nói rồi, Bảo Anh tắt máy, cầm luôn điện thoại và... ngủ tiếp.
Riing.... Riing... Riing...
“Gì nữa đây trời...?” – Giọng của Bảo Anh không thể lè nhè hơn.
“Alo!” – Cô bắt máy.
“Chi... a... ki...” – Đầu dây bên kia trả lời với chất giọng... rên rỉ. Bảo Anh mở hé mắt, rồi lại nhắm lại, miệng thở dài.
“Gin à... cậu không ngủ được thì cho tôi ngủ phát đi được không vậy hả?” – Cô gắt lên, đầy giận dữ, rồi tắt máy, ngủ tiếp tục.
Riing... Riing... Riing...
Bảo Anh rất rất muốn lờ nó đi, nhưng không thể được. Cái tiếng chuông cứ inh ỏi bên tai khiến cô khó chịu. Sau cùng, cô đành phải ngậm ngùi đả động những ngón tay, bắt máy.
“What?”
“Chương trình truyện ma đêm khuya xin phép được bắt đầu!”
Chỉ mới nghe tới cái từ “truyện ma” là Bảo Anh đã sởn hết da gà. Cô vội vã cúp máy, quăng cái điện thoại lên bàn. Cứ thế, tiếng chuông điện thoại lại vang lên, khiến Bảo Anh nhà ta sợ hãi không ngủ được cho tới gần sáng. Muốn lờ không được, bắt máy thì sợ sẽ nghe những thứ kỳ quái.
Công nhận... anh chàng Gin này thật sự đáo để đấy!
Có một sự thật là, Bảo Anh cảm thấy không – được – khỏe – lắm vào buổi sáng hôm nay. Cũng phải! Hồi đêm cô bị dần tới 4 giờ sáng mới được ngủ yên cơ mà.
“Cái tên trời đánh, nhất định là cậu ta. Hôm nay mình không xử cậu ta thì thề... mình sẽ không phải là Bảo Anh nữa!”
Lời thề được Bảo Anh “khắc cốt ghi tâm” ngay và luôn. Cô gặm bánh mì, chạy thật nhanh ra khỏi nhà, cốt chỉ muốn gặp Gin thật sớm.
“Gin, cậu chết chắc rồi! Đồ quấy rối!!!”
Vừa về đến nhà là Bảo Anh quăng ngay cái cặp ở cầu thang, chui vào phòng tắm ngay, luôn và liền lập tức. Cô thậm chí chẳng thèm lấy đồ để mặc. Mà giờ cô nàng cũng chẳng thèm để ý nữa! Nóng kinh khủng, không thể chịu nổi nữa!
Sau nửa tiếng ngâm mình trong bồn tắm, bấy giờ cô mới thực sự nhớ rằng mình đã quên sạch sành sanh những thứ cần thiết ở bên ngoài. Bảo Anh luống cuống đứng dậy, bước ra khỏi bồn. Rủi một cái mắt mũi cô nàng lúc ấy chỉ chú ý vớ lấy cái khăn mà bà Nguyên treo trên giá để quấn vào người, còn cái chân ngọc ngà thì cứ thản nhiên đạp vào cục xà phòng nằm ở cái vị trí hoàn hảo dưới sàn. Và kết quả...
Bịch!
Rầm!!
“Aaaa!!! Cái mông của tôi!!!”
Bà Nguyên từ trong bếp nghe thấy tiếng ồn thì liền vội vã chạy tới nhà tắm, mở cửa ra xem. Một cảnh tượng dở khóc dở cười ngay lập tức ập vào mắt bà. Chẳng biết lúc này nên cười hay nên lo lắng cho đứa cháu yêu dấu nữa đây...
Bà đi vào trong, đỡ Bảo Anh dậy, quấn lại khăn đàng hoàng cho cô.
“Thật tình, sao lại hậu đậu thế cơ chứ? Mắt mũi con để ở đâu vậy?”
Bảo Anh cười trừ, chạy như bay lên phòng, không quên lượm theo cặp.
Cuối cùng thì nhìn Bảo Anh cũng đã “đâu ra đấy”. Cô nằm phịch xuống giường, moi móc trong cặp, lôi ra cái điện thoại.
3 tin nhắn mới.
Bảo Anh mở hộp thư đến ra. Đập vào mắt cô là cái tên “Gin” lù lù xuất hiện đều ở cả ba tin nhắn. Bảo Anh có chút bực bội, cô mở từng tin ra để đọc.
“Hey, đối thủ!”
“Coi nào... Ghét thì cũng phải lịch sự trả lời đi chứ!”
“Này, người Sắt! =]]]]”
Vừa đọc xong cái tin nhắn thứ ba, Bảo Anh đã rất muốn gọi điện và “tặng” cho Gin một bài giảng đạo. Nhưng tự nghĩ lại, cô phải thật điềm tĩnh thì mới có thể chiến thắng được cậu ta.
“Tại sao lại nói tôi là người Sắt hả, tên kia?”
Bảo Anh nhấn phím gửi đi với một thái độ không – vui – cho – lắm! Chỉ sau cỡ mươi giây, tin nhắn của Gin ngay lập tức tới.
“Cô có biết chỉ vì đá cái lưng của cô mà tôi phải dán cao dán hay không hả? Không phải người Sắt thì là gì đây?”
Bảo Anh bụm miệng lại cười. Thật không ngờ một tên cứng đầu như anh lại có thể kể lể như thế với cô.
“Cậu than vãn đấy hả? Tự làm thì tự chịu! Không lẽ từ đó giờ cậu chưa từng bị bong gân hay sao? Ráng chịu đi!”
Bảo Anh cười khoái trá. Mặc dù biết là mình đang cười trên sự đau khổ của người ta, nhưng thật sự lúc này cô không thể nhịn cười được. Cô làm Gin bị thương! Ôi... một chuyện có nằm mơ cũng chưa chắc đã xảy ra! Nhưng giờ thì nó xảy đến rồi đấy.
“Cô hay đấy! Được rồi, để xem tôi sẽ trả thù như thế nào nhá?”
“Được thôi! Tôi chờ đây, tên phách lối!”
Mặt của Bảo Anh lúc này phải nói là đã ngước cao lên tới trời. Cô đang đợi Gin sẽ trả thù mình như thế nào! “Con trai gì đâu mà... giận dai như con gái vậy?”
Đêm khuya, cảnh vật yên bình và tĩnh lặng. Cây cối đung đưa xào xạc theo từng cơn gió thổi qua. Trăng lên cao, tỏa thứ ánh sáng dịu nhẹ xuống mặt đất.
Riing.... Riing... Riing...
Bảo Anh trở người, lăn qua lộn lại mấy cái liền. Cô toan bỏ mặc cho cái điện thoại kêu, nhưng khổ cái nó ồn quá mức, khiến cô có muốn ngủ cũng không được.
Hết chịu nổi, cô lấy tay quờ quạng lên thành giường, cầm lấy nó và bắt máy.
“Alo...”
Đầu dây bên kia không có ai trả lời.
Bảo Anh dụi dụi mắt, nhìn màn hình, là... Gin mà! Cậu ta gọi giờ này làm gì?
“Cậu có bị điên không vậy hả? 2 giờ sáng! 2 giờ sáng đó. Có gì mai nói không được à?”
Nói rồi, Bảo Anh tắt máy, cầm luôn điện thoại và... ngủ tiếp.
Riing.... Riing... Riing...
“Gì nữa đây trời...?” – Giọng của Bảo Anh không thể lè nhè hơn.
“Alo!” – Cô bắt máy.
“Chi... a... ki...” – Đầu dây bên kia trả lời với chất giọng... rên rỉ. Bảo Anh mở hé mắt, rồi lại nhắm lại, miệng thở dài.
“Gin à... cậu không ngủ được thì cho tôi ngủ phát đi được không vậy hả?” – Cô gắt lên, đầy giận dữ, rồi tắt máy, ngủ tiếp tục.
Riing... Riing... Riing...
Bảo Anh rất rất muốn lờ nó đi, nhưng không thể được. Cái tiếng chuông cứ inh ỏi bên tai khiến cô khó chịu. Sau cùng, cô đành phải ngậm ngùi đả động những ngón tay, bắt máy.
“What?”
“Chương trình truyện ma đêm khuya xin phép được bắt đầu!”
Chỉ mới nghe tới cái từ “truyện ma” là Bảo Anh đã sởn hết da gà. Cô vội vã cúp máy, quăng cái điện thoại lên bàn. Cứ thế, tiếng chuông điện thoại lại vang lên, khiến Bảo Anh nhà ta sợ hãi không ngủ được cho tới gần sáng. Muốn lờ không được, bắt máy thì sợ sẽ nghe những thứ kỳ quái.
Công nhận... anh chàng Gin này thật sự đáo để đấy!
Có một sự thật là, Bảo Anh cảm thấy không – được – khỏe – lắm vào buổi sáng hôm nay. Cũng phải! Hồi đêm cô bị dần tới 4 giờ sáng mới được ngủ yên cơ mà.
“Cái tên trời đánh, nhất định là cậu ta. Hôm nay mình không xử cậu ta thì thề... mình sẽ không phải là Bảo Anh nữa!”
Lời thề được Bảo Anh “khắc cốt ghi tâm” ngay và luôn. Cô gặm bánh mì, chạy thật nhanh ra khỏi nhà, cốt chỉ muốn gặp Gin thật sớm.
“Gin, cậu chết chắc rồi! Đồ quấy rối!!!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook