Trong thiên hạ này, có những kẻ trộm muốn bắt không bắt được, và có những vụ án muốn phá cũng không phá được.

Mấy hôm nay công tác phi thường bận rộn khiến cho Thích Thiếu Thương thật vất vả mà làm việc điên cuồng. Mà khuôn mặt bánh bao kia đang có xu hướng dần tiến hóa thành cái sủi cảo, nhưng cố nhiên vẫn ko nghe hắn mở miệng than vãn một câu nào.

Bất quá, nói đi cũng phải nói lại, tuy là như thế bận rộn, nhưng mỗi ngày đều có thể thực khoái nhạc uống trà động đình bích loa xuân do Nguyễn Minh Chính tự tay pha, lại còn được hảo hảo ăn canh tình yêu Tức Hồng Lệ nấu riêng cho hắn. Có được loại tận hưởng thống khoái đến thế này, thì dù có làm việc đến chết đi nữa cũng có thể coi là một loại hạnh phúc đi.

Vất vả trôi qua, hảo hảo giải quyết các án tử rồi, rốt cuộc Thích Thiếu Thương đã có dư chút thời gian để nghỉ ngơi.

Thích đội trưởng vừa định đi nghỉ trưa một lát, cư nhiên từ ngoại phòng lại truyền đến một trận khẩu chiến kinh thiên:

“Tôi không đi, cậu tự đi đi a!”

“Dựa vào cái gì chứ. Anh vào làm việc sớm hơn tôi. Sư huynh chiếu cố sư đệ là chuyện thiên kinh địa nghĩa a, phải là anh đi mới đúng!”

“Sư huynh cho sư đệ cậu cơ hội rèn luyện bản thân đó. Phải rèn luyện công vụ thường xuyên đi, nhàn cư vị bất thiện mà.”

Một trận cãi vả kia làm cho cơn buồn ngủ cơ hồ đều bay biến mất, Thích Thiếu Thương buồn bực mở cửa phòng đi ra:

“Hai tên tiểu quỷ các cậu là đang nháo cái gì!”

“Đại đương gia”

“Đại đương gia”

Hai người nhìn nhau, người này thúc giục người kia, Thích Thiếu Thương trừng mắt một cái liền lập tức cung khai:

“Đại đương gia, chúng em là đang ‘thảo luận’ xem ai phải đi lấy báo cái khám nghiệm tử thi, là báo cáo của vụ ám sát tại bến tàu…”

“Cả chuyện này mà cũng phải đi thảo luận? Các cậu thực đang quá nhàn sự hay sao?”

Thích Thiếu Thương bắt đầu tức giận, liền đem hai cái tiểu quỷ này ra sinh khí mà dạy dỗ.

“Chính là…. Chính là….Cố Tích Triều kia cả ngày âm khí dày đặc, băng hàn lãnh liệt, nhìn qua thật rất đáng sợ nga. Chúng em….”

“Cái gì? Là Cố Tích Triều?”

Thích Thiếu Thương đột nhiên âm lượng vút cao, làm cho hai người nọ sợ hãi nhanh chóng trả lời:

“Đúng vậy, đúng vậy. Anh ấy chính là người phụ trách án tử này.”

“Khỏi phải cãi nữa. Tôi đi!”

“A?….”

Cửa phòng làm việc của Cố Tích Triều chỉ khép hờ, mà Thích Thiếu Thương cũng không thèm khách khí gì, cứ thế đẩy cửa tiến vào. Hắn lại thật ngoài ý muốn nhìn thấy cậu ta đang tựa đầu vào bàn công tác, ngủ thiếp đi.

Trách không được, vừa rồi cục trưởng Lâm còn trêu chọc hắn cái gì là đã gặp được đối thủ. Mà Cố Tích triều vì án tử này, đã quá hai ngày hai đêm không chợp mắt rồi, bảo cậu đi nghỉ ngơi cũng bị nhắm mắt làm lơ tựa như không nghe không thấy.

[ Người này cũng là cuồng công tác như mình hay sao a!

Cậu nhất định là đã quá mệt mỏi. Mà tâm của cậu, cả ngày bình đạm lặng yên, có khi nào cũng thật cô đơn hay không?]

Ý niệm này thoáng qua trong đầu, mà Thích Thiếu Thương vừa nhận ra chợt lắp bắp kinh hãi.

Bất quá, nhìn thấy bộ dạng của cậu khi ngủ, cũng là một loại hưởng thụ đi. Lúc này không còn toát ra cả người lạnh lùng hờ hững, chỉ còn lại khí chất tao nhã ôn hòa tựa liên hoa.

Không nghĩ muốn phá hư một loại mỹ cảnh như vậy, Thích Thiếu Thương sau khi ngây ngốc đứng xem một lúc lâu, cũng liền cũng khinh thủ khinh cước chuẩn bị rời đi.

Không ngờ hắn đụng trúng phải một ngăn tủ bên cạnh, miệng còn chưa kịp kêu đau, đã thấy linh quang hàn băng của một con dao nhỏ dùng để giải phẩu kề sát bên cổ.

“Đao hạ lưu tình nha! Ta là người còn sống mà!”

Thích Thiếu Thương mặc dù thân kinh trăm biến, như vẫn bị dọa thực sợ hãi.

Chủ nhân của con dao kia dù đã nhìn thấy hắn, nhưng thần thái vẫn ung dung lạnh lùng.

Cậu vừa mới tỉnh ngủ, đôi mắt mờ sương, hàng mi thanh tú khẽ cong, làm cho Thích Thiếu Thương không khỏi thầm mắng bản thân:

[ Vì cái gì tim lại đập thực hăng hái như vậy chứ. Nếu cứ mãi thế này, chỉ e là tương lai sẽ bị bệnh tim đó!

Mà người này, nếu cười lên, chính mình chẳng phải sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục hay sao?]

(Tác giả: đại ca à, bị người ta dùng dao kề cổ mà còn có hảo công phu nhàn rỗi phát xuân như vậy? Là ngươi lợi hại…..!!!)

Cố Tích Triều thu hồi dao, lạnh lùng hỏi một câu:

“Chuyện gì?”

“Ách, tôi tới là muốn lấy báo cáo khám nghiệm tử thi của vụ án bến tàu.”

Một văn kiện rất nhanh được đưa qua. Nhưng một đôi bàn tay thon dài trắng mịn cũng đã kéo lực chú ý của Thích Thiếu Thương đi mất.

Cố Tích Triều nặng nề đem tập hồ sơ ném tới trên bàn.

Thích Thiếu Thương ngượng ngùng cười, cầm lấy tập hồ sơ vừa định quay đi, bất quá dường như nhớ ra cái gì, liền quay đầu lại hỏi:

“Đúng rồi, Cố bác sĩ, mọi người trong cục thương lượng sẽ cùng nhau đi karaoke nha. Cậu cũng đến đi, giảm bớt chút áp lực công tác cũng tốt.”

Không tiếng động.

Không khí trầm mặc làm cho Thích Thiếu Thương cảm thấy thực không thoải mái, vốn nghĩ muốn tiến đến vỗ vỗ bả vai Cố Tích Triều, hảo hảo thuyết phục cậu xem sao. Bất quá…. Nhìn con dao lạnh lẽo vẫn còn đang trên tay người kia, liền từ bỏ ý định. Khả nhưng thanh âm vẫn là nhiệt tình như cũ:

“Không nên tự ép bản thân quá mức a. Nên hảo hảo nghỉ ngơi một chút, tinh thần làm việc mới tốt.”

“Đi ra ngoài, ta còn phải công tác.”

Thích Thiếu Thương chỉ còn biết ngoan ngoãn rời đi, cũng thuận tay đóng cửa lại.

[ Cư nhiên bị đối xử lạnh lùng tàn nhẫn đến vậy, đáng ra chính mình phải sinh khí đi chứ?]

Thích Thiếu Thương thâm tâm không ngừng gào thét. Chỉ là.. dường như thế nào, hắn cũng không có nữa điểm sinh khí gì với người kia được!

[ Có vấn đề a. Hơn nữa vấn đề này có thể nói là tương đương nghiêm trọng đó!]

(Nguyệt: uh, vấn đề là anh bị ngược cuồng nha, anh chưa nhận ra sao….)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương