Giang Nam Lão
-
Chương 20: Tái khấu quân vô dạng (2)
Dịch: CP88
Cô chớp mắt một cái, nhìn thấy yết hầu hắn khẽ lăn.
"Cởi áo vest cho anh."
Cô lột áo vest ngoài của hắn xuống, rơi trên mặt đất.
"Áo sơ mi."
Đầu óc cô bắt đầu mơ màng, tìm thấy cúc áo trên cùng. Hắn không giống như một số người đàn ông khác mặc thêm một lớp bên trong sơ mi, bên trong để trần, sau khi toàn bộ cúc được tháo ra, ánh mắt cô len lén liếc xuống, sau đó dừng trên cái eo gầy của hắn. Nơi đó từng có cơ bụng rất đẹp, sau mấy năm đã hoàn toàn không còn rồi...... Cũng đúng thôi, là lẽ dĩ nhiên.
Mỗi một cái lẽ dĩ nhiên trên người hắn đều khiến cô muốn khóc.
Tình cảm của cô đối với Thẩm Sách thật sự rất kỳ lạ. Lẽ ra không thể sâu được như vậy, không có thời gian làm cơ sở, thế nhưng cô đối với hắn luôn có tin tưởng vô điều kiện, còn có ỷ lại, đau lòng......
"Nhìn anh." Hắn ghé môi bên tai cô thủ thỉ.
Sau đó chôn mặt vào hõm cổ cô, in lên một nụ hôn.
Lại cách một lớp áo hôn đến trước ngực, Thẩm Chiêu Chiêu mãnh liệt cảm nhận thân thể cô cũng theo đó mà nổ tanh bành, thậm chí còn nhìn thấy được cả huyết quang. Hồn phách theo cơ thể này nổ tung, chia năm xẻ bảy, bởi vì thứ cảm giác dị thường chưa từng được cảm nhận được này mà mất phương hướng, đầu ngửa về sau, đập lên cánh cửa.
Cửa gỗ vang lên âm thanh nặng nề.
Bàn tay Thẩm Sách dọc theo mép quần cô đẩy xuống.
Thẩm Chiêu Chiêu giống như bị hắn lột sạch rồi ném lên bãi cỏ dại nơi đồng hoang, lại giống như chính hắn đang ôm lấy cô cùng nhau gồng mình trong bão cát dưới ánh mặt trời nảy lửa. Trên đầu là vạn dặm mây bay, bên người là chiến mã uống máu. Theo bàn tay Thẩm Sách trượt xuống, loại ảo giác này ngày càng trở nên mãnh liệt, như lớp đất cát bị mặt trời nóng bỏng thiêu cháy, bao lấy cô, ma sát trên thân thể cô. Hóa ra bàn tay của người đàn ông cũng có thể ôn nhu đến thế, nóng bỏng đến thế......
"Vậy mà anh nói...... dù có ở bên em cả ngày lẫn đêm thì cũng không nghĩ linh tinh."
"Anh đâu nói em phải tin anh?" Hắn thấp giọng đáp lại.
Xảo trá đa mưu chính là cái định luận đóng khung lấy hắn, cuối cùng chết đi cũng không để người ta tìm được thi thể, chưa nói đến những chuyện khác.
Đây là lần đầu tiên hắn thật sự chạm vào cô. Căn phòng này khiến người ta không biết là đêm khuya sẽ kéo dài bao lâu, giống như cái đêm hai người mới gặp lại ở Hồng Kông, cô em gái mười tám tuổi ôm lấy cổ hắn, hôn lên môi hắn.
Một tay hắn chen vào bên trong quần dài, một tay cởi áo lông cô, sau đó ôm cô vào trong lòng, nửa ôm nửa đẩy đi ra khỏi phòng tắm. Ban ngày hắn không uống thuốc, hiện tại tâm tình bị kích thích mãnh liệt, cả thân thể và tinh thần đều chịu sự kích thích khủng khiếp này. Cởi quần cô, cũng cởi quần của chính mình. "Anh, không được, chờ đến buổi tối." Hoàn toàn vô dụng.
Ý nghĩ muốn cô quá mãnh liệt, thiêu đốt toàn bộ ý chí của hắn thành tro bụi.
Mãi đến tận khi đâm vào cô, bị sự chặt chẽ quá mức cản lại khiến hắn buộc phải tạm dừng, trầm thấp thở hổn hển.
Hắn lưu luyến ma sát trên người cô, đôi môi mang theo hơi thở trầm mà nặng nề tìm đến bên tai cô, hôn lên: "Có đau không?"
Thế nhưng cũng không chờ cô đáp lời.
Lại là một lần đâm vào không hề có dấu hiệu báo trước, hoàn toàn chọc thủng tầng chắn mỏng manh cuối cùng của cô.
Sau đó cả hai thân thể đều khẽ cứng lại, giống như bước đầu dò tìm vị trí. Hắn dừng lại ở đó một hồi lâu, thân thể Thẩm Chiêu Chiêu bị hắn nhóm lên ngọn lửa, như được hắn ôm lấy ngồi giữa đám cát vàng bị ánh mặt trời bỏng rát chiếu lên. Không chỉ có vậy, đúng lúc này từ phía xa có một con thú hoang đơn độc xuất hiện, đôi mắt nhìn chằm chằm hai con vật thể sống là họ, khiến cơ thể cô có chút không kìm được khẽ run lên từng đợt.
Trong khoảnh khắc hỗn loạn này, hắn cọ cọ chóp mũi ở bên mặt cô, sau đó lướt qua tai: "Gọi tên anh."
Hắn cắn vành tai cô, dùng răng không ngừng ma sát phần da thịt mỏng manh này: "Gọi Thẩm Sách." Vành tai cô dần dần từ đau nhói chuyển thành nóng rát hừng hực, cuối cùng không còn biết là đau hay ngứa nữa.
Hắn bỗng nhiên bất chấp tất cả một lần đâm vào sâu trong cùng, mà lần này người dưới thân vẫn thất thanh hét lên một tiếng anh.
Thẩm Sách không tiếp tục động nữa, hai người duy trì tư thế này nằm trên chăn bông.
Từ khi ôm cô lên giường hắn đã biết như vậy không ổn chút nào, hết lần này đến lần khác muốn ép bản thân buông cô ra. Thế nhưng hắn không làm được, muốn thương cô, muốn cô đến mất lý trí. Thẩm Sách đang đấu tranh vật lộn với chính mình, một tấc cũng không dám động, sợ cảm giác kích thích quá mức này sẽ khiến bản thân hoàn toàn mất kiểm soát......
Hắn siết lấy cánh tay cô, gian nan rời khỏi. Bàn tay nâng lên muốn giúp cô mặc quần.
"Mặc vào..... " Tiếng nói ra càng lúc càng khàn, sau đó gần như là đã mang theo cầu xin, "Mau."
Ánh mắt hai người giao nhau.
Nóng nảy trong mắt hắn như ngọn lửa đang không ngừng lan rộng ra toàn bộ đồng cỏ khô, và sự sắc bén có khả năng đả thương tất cả những thứ muốn mon men đến gần. Cô bị ánh mắt đó của hắn làm cho bừng tỉnh, mang theo khuôn mặt ngập trong nước mắt gấp gáp từ dưới thân hắn chui ra. Cô lao xuống giường tìm quần và áo sơ mi của hắn, trước tiên qua loa giúp hắn mặc vào.
Sau khi đã hiểu rõ những năm qua hắn phải trải qua thế nào, toàn bộ những hành động kỳ lạ của hắn giống như đều đã có sẵn lời giải thích. Cô không còn là cô của năm đó nữa, hiện tại chỉ sợ hắn kích động lên sẽ làm tổn thương chính mình.
"Có cần gọi Thẩm Diễn vào đây không?" Cô mặc áo sơ mi lên người, luống cuống cài xong cúc, lại khoác thêm áo lông bên ngoài.
Mắt vừa nhấc lên, đã thấy hắn đang nhìn chằm chằm mình.
"Huynh vốn dĩ," hắn thấp giọng nói, "Muốn chờ bái đường." Cưới hỏi đàng hoàng, động phòng hoa chúc.
Thẩm Chiêu Chiêu nhận ra hắn bắt đầu mê sảng, trong lòng càng thêm sợ hãi.
"Vâng, bái đường rồi," cô tiếp lời hắn, "Anh xem, tân phòng cũng đã chuẩn bị xong."
Thẩm Sách không nói lời nào, đầu tựa vào đầu giường, ánh mắt vây lấy cô.
Cô cúi đầu tự mình lau sạch sẽ nước mắt trên mặt, thử đi qua bên giường rồi ngồi xuống, khẽ nắm lấy tay hắn: "Anh, như vậy em đã rất mãn nguyện rồi, không cần phải bái đường."
"Năm muội mười ba tuổi, huynh gặp lại muội, khi ấy muội đang ngồi trong căn nhà gỗ nhìn theo lá rơi," Thẩm Sách cũng nắm lấy tay cô, yên lặng thật lâu mới tiếp tục: "Có cô nương xinh đẹp....." Lời nói mang theo ôn nhu ngày thường cũng khó gặp được.
Có cô nương xinh đẹp, mắt dịu dàng đa tình. Tình cờ duyên gặp gỡ, chớp mắt đã thấy thương.(*)
Câu này trước đây cô đã từng được đọc qua, là Thẩm Sách khen cô xinh đẹp đến mức hắn vừa gặp đã đem lòng yêu. Cô cũng thích câu thơ này, nhất là câu cuối cùng kia: tình cờ duyên gặp gỡ, mãn nguyện nắm tay người cùng đi.(*)
(*) trích từ bài thơ tên là Dã hữu mạn thảo, có hai lời, câu trên là của lời 1, câu dưới Chiêu Chiêu thích là của lời hai. Có bản dịch Việt mà ta không thích lắm nên tự dịch luôn, mà ngày trước học văn kém nhất mấy thứ âm luật thơ, nên mọi người cứ coi như ta đang dịch sang văn xuôi đi:)))
Nắm tay người cùng đi đến cuối con đường. Thích nhường nào.
Thẩm Chiêu Chiêu ôm lấy hắn, nhẹ giọng nói: "Anh, đây là lần đầu tiên anh khen em xinh đấy."
Thẩm Sách mỉm cười, cũng không biết là đang cười vì cái gì.
Năm mười ba tuổi hẳn là ở Thẩm trạch. Hắn đúng là mơ hồ rồi, lấy đâu ra lá rơi mùa thu chứ, khi đó đang là mùa hạ.
Thân mật chỉ mới vừa nãy đây thôi, lần đầu trải nghiệm chuyện nam nữ không giấu đi được mềm mại, cũng không muốn giấu. Hiện tại ngược lại là hắn bình tĩnh đến lạ, ôm cô một hồi lâu.
Thẩm Diễn và cô sau đó thay phiên nhau trông chừng hắn.
Thẩm Chiêu Chiêu đã chuẩn bị tâm lý trước đó để khi gặp phải tình huống này sẽ không suy nghĩ nhiều, bởi cô biết nếu bản thân hiện tại không bình tĩnh thì ngày tháng sau đó thật sự không biết phải vượt qua thế nào. Không lẽ mỗi ngày dùng lệ rửa mặt? Không thể được, đến cô cũng suy sụp thì lấy ai chăm sóc hắn đây?
Cô bỗng nhiên cảm thấy may mắn bởi ba năm qua không ở bên cạnh hắn, nếu đổi lại là Thẩm Chiêu Chiêu trẻ tuổi non dạ khi đó phải đối mặt với một Thẩm Sách không có một thời khắc nào tỉnh táo nhất định sẽ ngày ngày chon vùi chính mình trong nước mắt, tinh thần cũng sẽ nhanh chóng không chịu được. Thật sự phải cảm ơn ông trời và mẹ hắn, để cô có thời gian lớn lên.
Tuy là nghĩ như vậy, nhưng trong lòng vẫn không đè đi được toàn bộ hoảng hốt, đi tìm dì giúp việc trong nhà sắp xếp phòng dành cho khách.
Ăn tối xong, Lương Cẩm San ngồi lại trò chuyện với Thẩm Chiêu Chiêu, chủ đề tự nhiên hướng đến chuyện quản lý tài sản. Như Lương Cẩm San là mỗi tháng sẽ đi lĩnh mấy vạn phí sinh hoạt cố định từ gia tộc, ở nhà Thẩm Chiêu Chiêu cũng có rất nhiều chuyện cần làm. Ai cũng có công việc của riêng mình, quản lý tài sản là bộ môn tiên quyết phải học, dùng tài phát tài.
Khi trước để rèn luyện cho cô, từ năm cô mười tám tuổi mẹ đã giao toàn bộ tàn sản cá nhân cho Thẩm Chiêu Chiêu quản lý, không nhúng tay cũng không hỏi đến, để cô tham khảo từ cố vấn quản lý tài sản rồi tự tìm cho mình phương pháp đầu tư kiếm lợi nhuận. Cô kiếm về cho mẹ không ít, chính mình bởi vậy cũng có khoản thu tương đối lớn.
Lương Cẩm San nghe nói Thẩm Chiêu Chiêu thích đầu tư bất động sản, đúng lúc bản thân cũng muốn mua, cuộc trò chuyện liền kéo dài thêm đôi ba câu. Thẩm Chiêu Chiêu đề cử cho cô ấy mấy nơi, cũng cho cô ấy xem vài tòa nhà ở Tokyo dùng để dự phòng những khi đi du lịch có chỗ dừng chân: "Dùng để kinh doanh Homestay cũng khá ổn, giao cho người quản lý là không cần quan tâm." Còn đề cử mấy nơi kinh tế đang phát triển nhanh, hoặc là những thành phố có chính sách nhập cư khá thông thoáng, ví như ở Toronto, Newyork và Thượng Hải, lý tưởng để đầu tư. Nơi kinh tế phát triển mật độ dân cư tự nhiên sẽ cao, người sinh sống đông đúc, hoàn toàn không cần sợ mất giá.
Thẩm Chiêu Chiêu cảm kích sự bảo vệ của bọn họ với Thẩm Sách, tận tâm đề cử, cũng sẵn sàng nhường những nơi mình định mua cho bọn họ, thậm chí còn đồng ý sau đó sẽ giúp cô ấy làm một bản đề cử chi tiết.
Trẻ nhỏ ngủ sớm, Lương Cẩm San rất nhanh đã phải trở về phòng.
Còn lại cô ngồi trên tấm thảm màu tối, vòng tay ôm lấy đùi, mắt nhìn chằm chằm ánh lửa. Vẫn không thể yên tâm.
Chợt có tiếng bước chân đến gần: "Đến cả giấy dán tường vẽ tranh núi sông cũng giống, quá có lòng rồi." Là Thẩm Diễn.
"Anh ấy thế nào rồi?" Cô giật mình đứng dậy.
"Vẫn ngủ thôi. Bây giờ dì có vào lột sạch quần áo cậu trẻ cũng không biết đâu. Mà có đánh thức thì cũng chẳng sao, cậu trẻ cũng ngủ khá nhiều rồi."
Cô cười trừng mắt với Thẩm Diễn: "Lấy trưởng bối ra làm trò cười, gia phong để đâu hết rồi hả?"
"Hai người không nên có dính dáng gì đến gia phong thì hơn."
Thế nhưng tâm trí cô đã sớm bay lên căn phòng trên tầng, không để ý tới lời này của Thẩm Diễn, chạy nhanh về phía cầu thang.
"Chiêu Chiêu." Người sau lưng chợt gọi cô.
Sau khi Thẩm Diễn nhìn thấy trang trí của căn phòng kia, đã quyết định nói cho cô biết: "Cậu trẻ đã lập một bản di chúc."
Cô đứng trên cầu thang, mượn ánh đèn tường nhìn về phía Thẩm Diễn.
"Sau khi thành niên cậu trẻ đã có được một phần gia sản của đích tôn Thẩm gia, còn có toàn bộ gia sản của gia tộc bên mẹ. Toàn bộ đều để lại cho dì."
"Là mấy ngày dì ở Macao. Lập khi đó."
Bàn tay đặt trên tay vịn hơi thu lại, móng tay bấu vào thành gỗ, cuối cùng gật đầu với Thẩm Diễn coi như đã nghe thấy, tiếp tục hướng lên tầng. Đi được hai bước thì dừng lại, nghiêm túc nói: "Đêm nay tôi ở trong phòng ngủ của anh ấy."
Thẩm Chiêu Chiêu trở lại căn phòng đó, khóa trái cửa.
Căn phòng đã bị thay đổi một vài chỗ, bởi vì khi đến đây thiết kế cho mỗi căn phòng cô đều bố trí cách âm, nên vừa rồi khi ở bên dưới với Lương Cẩm San mới không hề bị tiếng ồn ở đây làm phiền. Nhưng toàn bộ nơi này đều do một tay cô sắp xếp, chỉ cần có thứ gì đó đã đổi chỗ, thì chắc chắn sẽ không thể thoát khỏi con mắt của cô.
Thẩm Sách nằm nghiêng trong tầng tầng chăn đệm, ngủ rất sâu. Cánh tay trong ống tay áo phông ngắn màu trắng được lấy ra ngoài, đặt trên chiếc chăn bông dày, rất gầy, toàn bộ bắp thịt trên đó đã bay hơi không còn dấu tích. Thẩm Chiêu Chiêu ngồi xuống bên cạnh, nhìn sống mũi hắn, còn đường nét của cái cằm thon gầy.
Tuy nhận được rất nhiều lời khen ngợi của mọi người, nhưng Thẩm Chiêu Chiêu chưa từng nghĩ mình xinh đẹp, cô cũng chưa từng nói với ai năm đó ở quán bánh hoa mình đã gặp được một người thiếu niên, rằng dung mạo đó mới là kinh thiên động địa.
Bởi vì đã uống thuốc nên sẽ khó mà tỉnh lại được.
Cô theo bản năng giúp hắn chỉnh lại góc chăn, trong phòng này rất nóng, làm xong rồi lại mở bớt ra, sợ hắn nóng.
Ngắm nhìn khuôn mặt Thẩm Sách một hồi lâu, giống như đã cả thế kỷ trôi qua: "Không tỉnh cũng tốt, làm một người đẹp ngủ trong rừng là được rồi."
Nói xong lại tự cười một mình.
Cô chạy vào nhà tắm, cầm chiếc lọ thủy tinh đi ra, đổ thứ chất lỏng màu trắng bên trong ra tay rồi thoa lên vết sẹo trên mũi cho hắn. Đây là tinh dầu cô thường dùng để làm mờ sẹo, lễ tế tổ ngày đó đã từng hỏi Thẩm Sách có muốn dùng hay không, cuối cùng bị hắn và mấy người anh họ cười trêu chọc một hồi. Thẩm Chiêu Chiêu nghĩ, nếu khi đó hắn nghe lời cô dùng thứ này thì vết sẹo bây giờ cũng đã mờ đi được không ít rồi.
Xong xuôi, lại nghĩ đến trên đùi hắn có mấy vết sẹo, bèn nhấc chăn lên chuẩn bị thoa cho hắn.
Bỗng nhiên cảm thấy chiếc chăn này là lạ, vừa rồi toàn bộ sự chú ý đều đặt trên người hắn nên không phát hiện ra vỏ chăn đã bị lấy đi. Trong nhà tắm không có, tìm một vòng trong phòng mới phát hiện ra toàn bộ đều đã bị Thẩm Sách nhét vào tủ quần áo, đến cả khăn trải giường cũng ở đây, hễ là thứ gì có dính dấu vết màu đỏ đều ở trong này. Vốn khi đó cô cũng không mấy cảm thấy e lệ, mọi việc diễn ra quá nhanh, không hề có cảm giác chân thật. Mãi cho đến bây giờ nhìn thấy đám đồ bị hắn cẩn thận giấu đi này, nhận thức mới dần được lấp đầy, cô cứ như vậy đứng trước tủ quần áo, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cơ thể ngượng ngùng cứng nhắc.
Lại nghĩ, cảm thấy hắn thật ngốc, Thẩm Diễn đến lúc hắn đã rơi vào trạng thái bất thường, người ta nhất định đã sớm nhìn ra.
Chờ đến khi hẳn tỉnh lại Thẩm Diễn còn phải giả vờ như không biết......
Đêm đó, cô ôm lấy hắn đi vào giấc ngủ.
Tỉnh, là vì người trong ngực khẽ chuyển mình.
Thẩm Chiêu Chiêu trong mơ trở mình mấy lần, cật lực một hồi mới mở được mắt ra. Hắn vẫn còn ngủ.
Cô sờ mặt hắn: "Dậy chưa thế?" Bỗng như sợ hãi điều gì đưa tay đến động mạch trên cổ hắn, vẫn còn đập.
Bàn tay bị hắn nắm lấy, siết chặt, trái tim mới theo đó trở về vị trí.
Hàng lông mi khẽ rung, cuối cùng mở ra, cùng với cô mặt đối mặt. Sâu trong con ngươi kia là cô. Thật ra trước khi hắn mở mắt, Thẩm Chiêu Chiêu đã đoán hẳn là chuyện ngày hôm qua hắn đã quên mất rồi. Mà một cái nhìn này, xem ra hắn cũng đang cố xác định.
Một Thẩm Sách làm việc dứt khoát gọn gàng, một Thẩm Sách trên đài mỗi chiêu đánh ra đều tàn nhẫn không chút lưu tình hóa ra cũng có lúc do dự. Cô cười, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, nhào vào lồng ngực hắn: "Đừng nghĩ nữa, là thật."
Cô chớp mắt một cái, nhìn thấy yết hầu hắn khẽ lăn.
"Cởi áo vest cho anh."
Cô lột áo vest ngoài của hắn xuống, rơi trên mặt đất.
"Áo sơ mi."
Đầu óc cô bắt đầu mơ màng, tìm thấy cúc áo trên cùng. Hắn không giống như một số người đàn ông khác mặc thêm một lớp bên trong sơ mi, bên trong để trần, sau khi toàn bộ cúc được tháo ra, ánh mắt cô len lén liếc xuống, sau đó dừng trên cái eo gầy của hắn. Nơi đó từng có cơ bụng rất đẹp, sau mấy năm đã hoàn toàn không còn rồi...... Cũng đúng thôi, là lẽ dĩ nhiên.
Mỗi một cái lẽ dĩ nhiên trên người hắn đều khiến cô muốn khóc.
Tình cảm của cô đối với Thẩm Sách thật sự rất kỳ lạ. Lẽ ra không thể sâu được như vậy, không có thời gian làm cơ sở, thế nhưng cô đối với hắn luôn có tin tưởng vô điều kiện, còn có ỷ lại, đau lòng......
"Nhìn anh." Hắn ghé môi bên tai cô thủ thỉ.
Sau đó chôn mặt vào hõm cổ cô, in lên một nụ hôn.
Lại cách một lớp áo hôn đến trước ngực, Thẩm Chiêu Chiêu mãnh liệt cảm nhận thân thể cô cũng theo đó mà nổ tanh bành, thậm chí còn nhìn thấy được cả huyết quang. Hồn phách theo cơ thể này nổ tung, chia năm xẻ bảy, bởi vì thứ cảm giác dị thường chưa từng được cảm nhận được này mà mất phương hướng, đầu ngửa về sau, đập lên cánh cửa.
Cửa gỗ vang lên âm thanh nặng nề.
Bàn tay Thẩm Sách dọc theo mép quần cô đẩy xuống.
Thẩm Chiêu Chiêu giống như bị hắn lột sạch rồi ném lên bãi cỏ dại nơi đồng hoang, lại giống như chính hắn đang ôm lấy cô cùng nhau gồng mình trong bão cát dưới ánh mặt trời nảy lửa. Trên đầu là vạn dặm mây bay, bên người là chiến mã uống máu. Theo bàn tay Thẩm Sách trượt xuống, loại ảo giác này ngày càng trở nên mãnh liệt, như lớp đất cát bị mặt trời nóng bỏng thiêu cháy, bao lấy cô, ma sát trên thân thể cô. Hóa ra bàn tay của người đàn ông cũng có thể ôn nhu đến thế, nóng bỏng đến thế......
"Vậy mà anh nói...... dù có ở bên em cả ngày lẫn đêm thì cũng không nghĩ linh tinh."
"Anh đâu nói em phải tin anh?" Hắn thấp giọng đáp lại.
Xảo trá đa mưu chính là cái định luận đóng khung lấy hắn, cuối cùng chết đi cũng không để người ta tìm được thi thể, chưa nói đến những chuyện khác.
Đây là lần đầu tiên hắn thật sự chạm vào cô. Căn phòng này khiến người ta không biết là đêm khuya sẽ kéo dài bao lâu, giống như cái đêm hai người mới gặp lại ở Hồng Kông, cô em gái mười tám tuổi ôm lấy cổ hắn, hôn lên môi hắn.
Một tay hắn chen vào bên trong quần dài, một tay cởi áo lông cô, sau đó ôm cô vào trong lòng, nửa ôm nửa đẩy đi ra khỏi phòng tắm. Ban ngày hắn không uống thuốc, hiện tại tâm tình bị kích thích mãnh liệt, cả thân thể và tinh thần đều chịu sự kích thích khủng khiếp này. Cởi quần cô, cũng cởi quần của chính mình. "Anh, không được, chờ đến buổi tối." Hoàn toàn vô dụng.
Ý nghĩ muốn cô quá mãnh liệt, thiêu đốt toàn bộ ý chí của hắn thành tro bụi.
Mãi đến tận khi đâm vào cô, bị sự chặt chẽ quá mức cản lại khiến hắn buộc phải tạm dừng, trầm thấp thở hổn hển.
Hắn lưu luyến ma sát trên người cô, đôi môi mang theo hơi thở trầm mà nặng nề tìm đến bên tai cô, hôn lên: "Có đau không?"
Thế nhưng cũng không chờ cô đáp lời.
Lại là một lần đâm vào không hề có dấu hiệu báo trước, hoàn toàn chọc thủng tầng chắn mỏng manh cuối cùng của cô.
Sau đó cả hai thân thể đều khẽ cứng lại, giống như bước đầu dò tìm vị trí. Hắn dừng lại ở đó một hồi lâu, thân thể Thẩm Chiêu Chiêu bị hắn nhóm lên ngọn lửa, như được hắn ôm lấy ngồi giữa đám cát vàng bị ánh mặt trời bỏng rát chiếu lên. Không chỉ có vậy, đúng lúc này từ phía xa có một con thú hoang đơn độc xuất hiện, đôi mắt nhìn chằm chằm hai con vật thể sống là họ, khiến cơ thể cô có chút không kìm được khẽ run lên từng đợt.
Trong khoảnh khắc hỗn loạn này, hắn cọ cọ chóp mũi ở bên mặt cô, sau đó lướt qua tai: "Gọi tên anh."
Hắn cắn vành tai cô, dùng răng không ngừng ma sát phần da thịt mỏng manh này: "Gọi Thẩm Sách." Vành tai cô dần dần từ đau nhói chuyển thành nóng rát hừng hực, cuối cùng không còn biết là đau hay ngứa nữa.
Hắn bỗng nhiên bất chấp tất cả một lần đâm vào sâu trong cùng, mà lần này người dưới thân vẫn thất thanh hét lên một tiếng anh.
Thẩm Sách không tiếp tục động nữa, hai người duy trì tư thế này nằm trên chăn bông.
Từ khi ôm cô lên giường hắn đã biết như vậy không ổn chút nào, hết lần này đến lần khác muốn ép bản thân buông cô ra. Thế nhưng hắn không làm được, muốn thương cô, muốn cô đến mất lý trí. Thẩm Sách đang đấu tranh vật lộn với chính mình, một tấc cũng không dám động, sợ cảm giác kích thích quá mức này sẽ khiến bản thân hoàn toàn mất kiểm soát......
Hắn siết lấy cánh tay cô, gian nan rời khỏi. Bàn tay nâng lên muốn giúp cô mặc quần.
"Mặc vào..... " Tiếng nói ra càng lúc càng khàn, sau đó gần như là đã mang theo cầu xin, "Mau."
Ánh mắt hai người giao nhau.
Nóng nảy trong mắt hắn như ngọn lửa đang không ngừng lan rộng ra toàn bộ đồng cỏ khô, và sự sắc bén có khả năng đả thương tất cả những thứ muốn mon men đến gần. Cô bị ánh mắt đó của hắn làm cho bừng tỉnh, mang theo khuôn mặt ngập trong nước mắt gấp gáp từ dưới thân hắn chui ra. Cô lao xuống giường tìm quần và áo sơ mi của hắn, trước tiên qua loa giúp hắn mặc vào.
Sau khi đã hiểu rõ những năm qua hắn phải trải qua thế nào, toàn bộ những hành động kỳ lạ của hắn giống như đều đã có sẵn lời giải thích. Cô không còn là cô của năm đó nữa, hiện tại chỉ sợ hắn kích động lên sẽ làm tổn thương chính mình.
"Có cần gọi Thẩm Diễn vào đây không?" Cô mặc áo sơ mi lên người, luống cuống cài xong cúc, lại khoác thêm áo lông bên ngoài.
Mắt vừa nhấc lên, đã thấy hắn đang nhìn chằm chằm mình.
"Huynh vốn dĩ," hắn thấp giọng nói, "Muốn chờ bái đường." Cưới hỏi đàng hoàng, động phòng hoa chúc.
Thẩm Chiêu Chiêu nhận ra hắn bắt đầu mê sảng, trong lòng càng thêm sợ hãi.
"Vâng, bái đường rồi," cô tiếp lời hắn, "Anh xem, tân phòng cũng đã chuẩn bị xong."
Thẩm Sách không nói lời nào, đầu tựa vào đầu giường, ánh mắt vây lấy cô.
Cô cúi đầu tự mình lau sạch sẽ nước mắt trên mặt, thử đi qua bên giường rồi ngồi xuống, khẽ nắm lấy tay hắn: "Anh, như vậy em đã rất mãn nguyện rồi, không cần phải bái đường."
"Năm muội mười ba tuổi, huynh gặp lại muội, khi ấy muội đang ngồi trong căn nhà gỗ nhìn theo lá rơi," Thẩm Sách cũng nắm lấy tay cô, yên lặng thật lâu mới tiếp tục: "Có cô nương xinh đẹp....." Lời nói mang theo ôn nhu ngày thường cũng khó gặp được.
Có cô nương xinh đẹp, mắt dịu dàng đa tình. Tình cờ duyên gặp gỡ, chớp mắt đã thấy thương.(*)
Câu này trước đây cô đã từng được đọc qua, là Thẩm Sách khen cô xinh đẹp đến mức hắn vừa gặp đã đem lòng yêu. Cô cũng thích câu thơ này, nhất là câu cuối cùng kia: tình cờ duyên gặp gỡ, mãn nguyện nắm tay người cùng đi.(*)
(*) trích từ bài thơ tên là Dã hữu mạn thảo, có hai lời, câu trên là của lời 1, câu dưới Chiêu Chiêu thích là của lời hai. Có bản dịch Việt mà ta không thích lắm nên tự dịch luôn, mà ngày trước học văn kém nhất mấy thứ âm luật thơ, nên mọi người cứ coi như ta đang dịch sang văn xuôi đi:)))
Nắm tay người cùng đi đến cuối con đường. Thích nhường nào.
Thẩm Chiêu Chiêu ôm lấy hắn, nhẹ giọng nói: "Anh, đây là lần đầu tiên anh khen em xinh đấy."
Thẩm Sách mỉm cười, cũng không biết là đang cười vì cái gì.
Năm mười ba tuổi hẳn là ở Thẩm trạch. Hắn đúng là mơ hồ rồi, lấy đâu ra lá rơi mùa thu chứ, khi đó đang là mùa hạ.
Thân mật chỉ mới vừa nãy đây thôi, lần đầu trải nghiệm chuyện nam nữ không giấu đi được mềm mại, cũng không muốn giấu. Hiện tại ngược lại là hắn bình tĩnh đến lạ, ôm cô một hồi lâu.
Thẩm Diễn và cô sau đó thay phiên nhau trông chừng hắn.
Thẩm Chiêu Chiêu đã chuẩn bị tâm lý trước đó để khi gặp phải tình huống này sẽ không suy nghĩ nhiều, bởi cô biết nếu bản thân hiện tại không bình tĩnh thì ngày tháng sau đó thật sự không biết phải vượt qua thế nào. Không lẽ mỗi ngày dùng lệ rửa mặt? Không thể được, đến cô cũng suy sụp thì lấy ai chăm sóc hắn đây?
Cô bỗng nhiên cảm thấy may mắn bởi ba năm qua không ở bên cạnh hắn, nếu đổi lại là Thẩm Chiêu Chiêu trẻ tuổi non dạ khi đó phải đối mặt với một Thẩm Sách không có một thời khắc nào tỉnh táo nhất định sẽ ngày ngày chon vùi chính mình trong nước mắt, tinh thần cũng sẽ nhanh chóng không chịu được. Thật sự phải cảm ơn ông trời và mẹ hắn, để cô có thời gian lớn lên.
Tuy là nghĩ như vậy, nhưng trong lòng vẫn không đè đi được toàn bộ hoảng hốt, đi tìm dì giúp việc trong nhà sắp xếp phòng dành cho khách.
Ăn tối xong, Lương Cẩm San ngồi lại trò chuyện với Thẩm Chiêu Chiêu, chủ đề tự nhiên hướng đến chuyện quản lý tài sản. Như Lương Cẩm San là mỗi tháng sẽ đi lĩnh mấy vạn phí sinh hoạt cố định từ gia tộc, ở nhà Thẩm Chiêu Chiêu cũng có rất nhiều chuyện cần làm. Ai cũng có công việc của riêng mình, quản lý tài sản là bộ môn tiên quyết phải học, dùng tài phát tài.
Khi trước để rèn luyện cho cô, từ năm cô mười tám tuổi mẹ đã giao toàn bộ tàn sản cá nhân cho Thẩm Chiêu Chiêu quản lý, không nhúng tay cũng không hỏi đến, để cô tham khảo từ cố vấn quản lý tài sản rồi tự tìm cho mình phương pháp đầu tư kiếm lợi nhuận. Cô kiếm về cho mẹ không ít, chính mình bởi vậy cũng có khoản thu tương đối lớn.
Lương Cẩm San nghe nói Thẩm Chiêu Chiêu thích đầu tư bất động sản, đúng lúc bản thân cũng muốn mua, cuộc trò chuyện liền kéo dài thêm đôi ba câu. Thẩm Chiêu Chiêu đề cử cho cô ấy mấy nơi, cũng cho cô ấy xem vài tòa nhà ở Tokyo dùng để dự phòng những khi đi du lịch có chỗ dừng chân: "Dùng để kinh doanh Homestay cũng khá ổn, giao cho người quản lý là không cần quan tâm." Còn đề cử mấy nơi kinh tế đang phát triển nhanh, hoặc là những thành phố có chính sách nhập cư khá thông thoáng, ví như ở Toronto, Newyork và Thượng Hải, lý tưởng để đầu tư. Nơi kinh tế phát triển mật độ dân cư tự nhiên sẽ cao, người sinh sống đông đúc, hoàn toàn không cần sợ mất giá.
Thẩm Chiêu Chiêu cảm kích sự bảo vệ của bọn họ với Thẩm Sách, tận tâm đề cử, cũng sẵn sàng nhường những nơi mình định mua cho bọn họ, thậm chí còn đồng ý sau đó sẽ giúp cô ấy làm một bản đề cử chi tiết.
Trẻ nhỏ ngủ sớm, Lương Cẩm San rất nhanh đã phải trở về phòng.
Còn lại cô ngồi trên tấm thảm màu tối, vòng tay ôm lấy đùi, mắt nhìn chằm chằm ánh lửa. Vẫn không thể yên tâm.
Chợt có tiếng bước chân đến gần: "Đến cả giấy dán tường vẽ tranh núi sông cũng giống, quá có lòng rồi." Là Thẩm Diễn.
"Anh ấy thế nào rồi?" Cô giật mình đứng dậy.
"Vẫn ngủ thôi. Bây giờ dì có vào lột sạch quần áo cậu trẻ cũng không biết đâu. Mà có đánh thức thì cũng chẳng sao, cậu trẻ cũng ngủ khá nhiều rồi."
Cô cười trừng mắt với Thẩm Diễn: "Lấy trưởng bối ra làm trò cười, gia phong để đâu hết rồi hả?"
"Hai người không nên có dính dáng gì đến gia phong thì hơn."
Thế nhưng tâm trí cô đã sớm bay lên căn phòng trên tầng, không để ý tới lời này của Thẩm Diễn, chạy nhanh về phía cầu thang.
"Chiêu Chiêu." Người sau lưng chợt gọi cô.
Sau khi Thẩm Diễn nhìn thấy trang trí của căn phòng kia, đã quyết định nói cho cô biết: "Cậu trẻ đã lập một bản di chúc."
Cô đứng trên cầu thang, mượn ánh đèn tường nhìn về phía Thẩm Diễn.
"Sau khi thành niên cậu trẻ đã có được một phần gia sản của đích tôn Thẩm gia, còn có toàn bộ gia sản của gia tộc bên mẹ. Toàn bộ đều để lại cho dì."
"Là mấy ngày dì ở Macao. Lập khi đó."
Bàn tay đặt trên tay vịn hơi thu lại, móng tay bấu vào thành gỗ, cuối cùng gật đầu với Thẩm Diễn coi như đã nghe thấy, tiếp tục hướng lên tầng. Đi được hai bước thì dừng lại, nghiêm túc nói: "Đêm nay tôi ở trong phòng ngủ của anh ấy."
Thẩm Chiêu Chiêu trở lại căn phòng đó, khóa trái cửa.
Căn phòng đã bị thay đổi một vài chỗ, bởi vì khi đến đây thiết kế cho mỗi căn phòng cô đều bố trí cách âm, nên vừa rồi khi ở bên dưới với Lương Cẩm San mới không hề bị tiếng ồn ở đây làm phiền. Nhưng toàn bộ nơi này đều do một tay cô sắp xếp, chỉ cần có thứ gì đó đã đổi chỗ, thì chắc chắn sẽ không thể thoát khỏi con mắt của cô.
Thẩm Sách nằm nghiêng trong tầng tầng chăn đệm, ngủ rất sâu. Cánh tay trong ống tay áo phông ngắn màu trắng được lấy ra ngoài, đặt trên chiếc chăn bông dày, rất gầy, toàn bộ bắp thịt trên đó đã bay hơi không còn dấu tích. Thẩm Chiêu Chiêu ngồi xuống bên cạnh, nhìn sống mũi hắn, còn đường nét của cái cằm thon gầy.
Tuy nhận được rất nhiều lời khen ngợi của mọi người, nhưng Thẩm Chiêu Chiêu chưa từng nghĩ mình xinh đẹp, cô cũng chưa từng nói với ai năm đó ở quán bánh hoa mình đã gặp được một người thiếu niên, rằng dung mạo đó mới là kinh thiên động địa.
Bởi vì đã uống thuốc nên sẽ khó mà tỉnh lại được.
Cô theo bản năng giúp hắn chỉnh lại góc chăn, trong phòng này rất nóng, làm xong rồi lại mở bớt ra, sợ hắn nóng.
Ngắm nhìn khuôn mặt Thẩm Sách một hồi lâu, giống như đã cả thế kỷ trôi qua: "Không tỉnh cũng tốt, làm một người đẹp ngủ trong rừng là được rồi."
Nói xong lại tự cười một mình.
Cô chạy vào nhà tắm, cầm chiếc lọ thủy tinh đi ra, đổ thứ chất lỏng màu trắng bên trong ra tay rồi thoa lên vết sẹo trên mũi cho hắn. Đây là tinh dầu cô thường dùng để làm mờ sẹo, lễ tế tổ ngày đó đã từng hỏi Thẩm Sách có muốn dùng hay không, cuối cùng bị hắn và mấy người anh họ cười trêu chọc một hồi. Thẩm Chiêu Chiêu nghĩ, nếu khi đó hắn nghe lời cô dùng thứ này thì vết sẹo bây giờ cũng đã mờ đi được không ít rồi.
Xong xuôi, lại nghĩ đến trên đùi hắn có mấy vết sẹo, bèn nhấc chăn lên chuẩn bị thoa cho hắn.
Bỗng nhiên cảm thấy chiếc chăn này là lạ, vừa rồi toàn bộ sự chú ý đều đặt trên người hắn nên không phát hiện ra vỏ chăn đã bị lấy đi. Trong nhà tắm không có, tìm một vòng trong phòng mới phát hiện ra toàn bộ đều đã bị Thẩm Sách nhét vào tủ quần áo, đến cả khăn trải giường cũng ở đây, hễ là thứ gì có dính dấu vết màu đỏ đều ở trong này. Vốn khi đó cô cũng không mấy cảm thấy e lệ, mọi việc diễn ra quá nhanh, không hề có cảm giác chân thật. Mãi cho đến bây giờ nhìn thấy đám đồ bị hắn cẩn thận giấu đi này, nhận thức mới dần được lấp đầy, cô cứ như vậy đứng trước tủ quần áo, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cơ thể ngượng ngùng cứng nhắc.
Lại nghĩ, cảm thấy hắn thật ngốc, Thẩm Diễn đến lúc hắn đã rơi vào trạng thái bất thường, người ta nhất định đã sớm nhìn ra.
Chờ đến khi hẳn tỉnh lại Thẩm Diễn còn phải giả vờ như không biết......
Đêm đó, cô ôm lấy hắn đi vào giấc ngủ.
Tỉnh, là vì người trong ngực khẽ chuyển mình.
Thẩm Chiêu Chiêu trong mơ trở mình mấy lần, cật lực một hồi mới mở được mắt ra. Hắn vẫn còn ngủ.
Cô sờ mặt hắn: "Dậy chưa thế?" Bỗng như sợ hãi điều gì đưa tay đến động mạch trên cổ hắn, vẫn còn đập.
Bàn tay bị hắn nắm lấy, siết chặt, trái tim mới theo đó trở về vị trí.
Hàng lông mi khẽ rung, cuối cùng mở ra, cùng với cô mặt đối mặt. Sâu trong con ngươi kia là cô. Thật ra trước khi hắn mở mắt, Thẩm Chiêu Chiêu đã đoán hẳn là chuyện ngày hôm qua hắn đã quên mất rồi. Mà một cái nhìn này, xem ra hắn cũng đang cố xác định.
Một Thẩm Sách làm việc dứt khoát gọn gàng, một Thẩm Sách trên đài mỗi chiêu đánh ra đều tàn nhẫn không chút lưu tình hóa ra cũng có lúc do dự. Cô cười, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, nhào vào lồng ngực hắn: "Đừng nghĩ nữa, là thật."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook