Giang Nam Lão
-
Chương 19: Tái khấu quân vô dạng (1)
Dịch: CP88
Gió lớn thổi bay mấy sợi tóc đen mềm của cô, một vài sợi từ trên má cô khẽ lướt qua. Thẩm Chiêu Chiêu nghiêng đầu sang một bên, cẩn thận dắt chỗ tóc này về sau tai. Thẩm Sách nhìn vào mắt, chợt nhớ đến mái tóc mềm mại thả xuống trước đây của cô. Cô đã lớn rồi, sự duyên dáng này càng có cảm giác xâm lược hơn.
Thẩm Chiêu Chiêu thấy Thẩm Sách không nói gì, hơi giương mắt, đối diện với ánh mắt của hắn.
Hắn cũng xỏ tay vào túi áo, với cô mười ngón tay đan nhau, chỉ một động tác đó thôi cũng đủ khiến trái tim cô thêm một lần loạn nhịp. Ở khách sạn rõ ràng đã hôn nhau đắm đuối là vậy, nhưng mấy năm xa cách đã để tình cảm của họ một lần nữa trở lại cảm giác là ngày đầu tiên.
Cô muốn thu tay, Thẩm Sách lại không thả, trái lại đưa lên bên môi, in lên đó một chuỗi nụ hôn chuồn chuồn nước.
Từ mu bàn tay, đến những ngón tay.
"Nhiều người lắm đấy." Những nơi bị hắn hôn lên tê tê mất cảm giác, cô thu tay về, len lén cuộn lại.
"Vì sao không hỏi anh?"
"Hỏi gì cơ?"
"Chuyện mấy năm trước."
"Thẩm Diễn đã nói đại khái......"
"Sáng hôm đó, không, là khi trời còn chưa sáng đã gọi điện cho em," hắn nói, "Hình như em còn chưa tỉnh ngủ, nói: anh, em muốn ngủ, lát nữa gọi lại đi." Hắn cười cười, vẫn nhớ dáng vẻ làm nũng khi chưa tỉnh ngủ của cô.
Thẩm Chiêu Chiêu xoa hai bàn tay vào nhau, động tác hơi mạnh bạo, xoa đến mức mu bàn tay đều đỏ ửng lên mới coi như miễn cưỡng kiềm chế lại được, không để bản thân khóc òa lên.
Sáng sớm hôm đó cô còn nhớ, rõ ràng là đến khi cô nhận, ống nghe đặt bên tai chỉ còn lại tiếng tút dài, người gọi đến đã cúp máy trước khi cô kịp nghe..... Cô cuối cùng cũng đã biết tinh thần hắn bắt đầu bất thường từ khi nào rồi, "Em quên mất rồi, sau đó còn nói gì nữa không?"
"Không nói gì cả," vẻ mặt Thẩm Sách có chút bất đắc dĩ, bàn tay đặt trên đầu cô khẽ xoa, "Em bá đạo như vậy, anh sao dám nhiều lời chứ?"
"Cũng đúng," Thẩm Chiêu Chiêu nói chuyện với hắn về cuộc gọi không hề tồn tại này, "Vậy anh tìm em là muốn nói gì thế?"
"Không có gì." Hắn cũng không nhớ ra.
Cô đè một bên cánh mũi xuống, muốn ép cho chua xót trở về.
Nhưng không ngăn được, thậm chí đã lan đến cả vành mắt.
Thẩm Sách phát hiện ra: "Làm sao thế?"
Cô lắc đầu, Thẩm Sách kéo tay cô đến trước mặt mình: "Sao xoa mãi vậy? Dị ứng hả?"
Cô lại lắc đầu.
"Nói em bá đạo nên không vui?" Hắn cúi đầu nhìn cô, "Là con người thì phải nhìn thẳng vào khuyết điểm của mình, thay đổi hay không không quan trọng, nhưng không thể phủ nhận đúng không nào?"
Đây là cái logic gì vậy? Cô đang đau lòng muốn chết nhưng vẫn bị hắn thành công chọc cười.
Đúng lúc có một đoàn du khách lên đây, ở nơi này gió vừa lớn vừa lạnh, đám người kia đi tới đi lui, chụp cho nhau vài tấm ảnh kỷ niệm. Náo nhiệt bất ngờ này giống như ông trời cố ý ném xuống cho cô che giấu đi tâm tình của bản thân, cô ôm lấy hắn, áp má mình lên lồng ngực rộng mà vững chãi, bàn tay đẩy vạt áo âu phục của hắn ra len lỏi vào trong.
Cách một lớp áo sơ mi, thân thể hắn theo từng đợt lên xuống chạm vào khuôn mặt cô.
"Anh, em muốn kết hôn."
Không đợi người đàn ông đang được ôm trả lời, cô đã như quyết tâm tăng giọng lên một tông nói: "Anh đến Montreal chính là để làm hòa. Chúng ta không cần phải đến đâu hay đến đó nữa, em muốn kết hôn với anh."
Lời này thật giống như bởi bị kìm nén trong lòng quá lâu, mỗi chữ đều đã bị phong hóa thành hòn đá lớn, một lần đập xuống là tiếng rầm rầm vỡ tan.
Theo mỗi chữ phát ra, trái tim cũng co lại một chút.
Người đàn ông được cô ôm vẫn không hề có dấu hiệu trả lời, Thẩm Chiêu Chiêu đợi nửa ngày mới phát hiện ra hai tay hắn cũng đã đặt bên eo cô.
Bên trong bầu không khí yên tĩnh này, cô rốt cuộc không chờ được câu trả lời, tò mò ngẩng đầu.
Sau đó lại phát hiện đôi mắt hắn vậy mà đã đỏ lên.
Trừ một lần đánh mất lý trí trên đài kia, cô chưa từng thấy hắn đỏ mắt, phản ứng đầu tiên là kinh hoảng: "Có chỗ nào không thoải mái hả?"
Thẩm Sách hơi nghiêng đầu đi, trốn tránh tầm mắt của cô. Thẩm Chiêu Chiêu còn muốn kiểm tra, Thẩm Sách đã thình lình ôm lấy cô, ấn đầu cô vào ngực mình, cũng đồng thời ngăn cô không thể nhìn thấy đôi mắt đỏ của hắn: "Anh là anh em, để em cầu hôn như vậy làm sao được?"
"Đều giống nhau thôi." Cô không muốn lãng phí thời gian.
"Không giống," hắn thấp giọng nói, tiếng thở dài rất nhỏ như từ sâu trong cuống họng bị ép ra, rất nhẹ, nhưng rất nặng nề, chất chứa trong đó là vô số những tâm tình phức tạp, "Lần này phải là anh nói mới được."
Thẩm Sách ôm chặt cô.
Lần này? Không lẽ còn có lần trước? Thẩm Chiêu Chiêu luôn cảm thấy ngôn từ của hắn rất khó hiểu.
"Anh đồng ý rồi?" Cô bắt được trọng điểm.
Thẩm Sách thật sự bị cô làm cho không biết phải nói gì, đành nghiêm túc gật đầu.
Thẩm Chiêu Chiêu lập tức cười hài lòng, cười xong lại tự mình cảm thấy không ổn, có phải cô biểu hiện ra quá sốt sắng rồi hay không?
Nhưng là cuối cùng vẫn không nhịn được cúi đầu cười, cười xong lại ôm lấy cánh tay Thẩm Sách: "Chuyện hủy hôn không cần anh phải bận tâm làm gì, em tự hủy được. Hủy xong chúng ta kết hôn, lập tức kết hôn."
Đúng lúc bên cạnh Thẩm Chiêu Chiêu có mấy du khách là người gốc Hoa đi qua, vô tình nghe được lời này thì trợn tròn mắt nhìn cô. Thẩm Chiêu Chiêu nhận ra ánh mắt đó, lại suy xét lại cách dùng từ của mình, ừ, đúng là rất giống như bọn họ đang trong một mối quan hệ không đứng đắn nào đó.
Cô ho khan một tiếng, thu lại ý cười trên khóe miệng, sau đó chỉ tay ra xa, nghiêm túc trịnh trọng nói: "Giáo đường này là kiến trúc cao nhất ở Montreal, mỗi lần có thời gian rảnh rỗi em đều chạy đến đây."
Thẩm Sách đoán được lý do cô đột ngột đổi chủ đề, cười, chiều theo chút mẹo vặt của cô: "Vậy chúng ta quay lại nhìn thêm một lần."
Thẩm Chiêu Chiêu kinh ngạc: "Nhìn cái gì cơ?"
"Nhìn nơi hễ em rảnh rỗi là lại chạy đến." Hắn nói.
Thẩm Sách và cô cứ như vậy quay về chỗ vừa rồi, Thánh lễ cũng đã kết thúc.
Người đã rời đi phân nửa, vị linh mục khoác áo dài trắng chủ trì nghi lễ cũng không còn đây. Cả giáo đường rộng lớn chỉ còn lại mấy người yên lặng ngồi trên mấy dãy ghế dài hẹp màu nâu. Yên lặng, nơi này luôn là yên tĩnh như vậy.
"Chỉ cần không cẩn thận để một âm thanh nhỏ phát ra thôi cũng sẽ giống như đang có người làm chuyện xấu, đúng không?" Cô thì thầm bên tai hắn.
"Lát nữa sẽ lại có, ngày hôm nay có mấy lượt như vậy, nhưng anh đã bỏ lỡ mất buổi lễ dùng tiếng Anh này rồi," cô tiếc nuối nói, "Sau đó đều là tiếng Pháp."
Nói xong, lại phát hiện hắn đang cười.
Có gì hay mà cười chứ. Thẩm Chiêu Chiêu nhớ lại trước đây hắn xem bộ phim tiếng Pháp có phụ đề tiếng Anh trong phòng chiếu phim mini, một lần nữa khẳng định trong lòng hắn không biết tiếng Pháp.
Từ khi Thẩm Sách chủ động muốn tham quan, Thẩm Chiêu Chiêu phấn chấn hơn hẳn. Giáo đường lớn nơi này cao năm tầng, cô dẫn hắn lên tầng trên cùng, cảm giác so với khi đứng bên dưới quả nhiên hoàn toàn không giống nhau. Thẩm Chiêu Chiêu từ cửa lớn lùi về, đưa lưng về phía tấm kính màu sắc rực rỡ đối diện, đưa lưng về phía Cây Thập Tự, từ giữa hai dãy ghế nâu nhỏ hẹp lùi về sau. Bước chân chậm rãi đi lùi, đôi mắt lại nhìn chăm chú Thẩm Sách với bộ âu phục thoải mái đối diện theo cô bước lên, giống như đang bước từng bước về phía cô.
Cô chợt nghĩ, thật giống khung cảnh kết hôn.
Cây đàn organ khổng lồ trên cao đúng lúc tấu lên. Đàn organ là một loại nhạc cụ kỳ lạ, giống như âm thanh truyền đến từ bầu trời, lần đầu tiên nghe được Thẩm Chiêu Chiêu còn ảo giác có đôi tay nào đó đang lấy linh hồn từ trong thể xác của cô đi, đung đưa lơ lửng, thật lâu mới trở về vị trí cũ.
Mấy người du khách men theo tiếng đàn nhìn về phía đó, chỉ có Thẩm Sách là vẫn còn nhìn cô.
"Phía sau còn có một cái tháp chuông, chỉ cần đánh lên là em ngồi ở nhà cũng nghe được," cô nhẹ giọng, dùng tiếng Trung nói với hắn, "Ngày mai anh ở nhà em là sẽ được nghe."
Cặp vợ chồng quay trở lại hội họp cùng hai người.
Thẩm Chiêu Chiêu cảm thấy thời gian cũng gần đủ rồi, quay sang bàn giao với Thẩm Sách: "Anh và bọn họ từ từ đi ra nhé, em gọi điện thoại về nhà bảo họ thu dọn trước một chút. Từ từ hẵng đi ra, đừng để bọn họ phát hiện ra hôm qua em nói dối đó."
Thẩm Chiêu Chiêu lấy điện thoại ra quơ quơ trước mặt hắn, sau đó nhanh chóng chạy mất dạng.
Lương Cẩm San nhìn theo bóng lưng cô, trong lòng thầm cảm khái, khó trách những người anh em trai kia sau khi gặp được Thẩm Chiêu Chiêu đều nhớ mãi không quên. Người ta đã có hôn ước rồi cũng phải đuổi theo đến tận nơi lấy lòng. Thẩm Chiêu Chiêu có lẽ chính là cô gái xinh đẹp nhất trong những cô gái cô ấy từng gặp, càng lớn thì vẻ đẹp kia lại càng có tính xâm lược hơn, thứ chiếm lấy cũng không phải là đôi mắt, mà là trái tim. Chính cô ấy mỗi lần gặp mặt, kinh diễm sau đó sẽ lưu lại đến mấy ngày sau.
Lương Cẩm San quay sang nói với chồng: "Khó trách từ nhỏ cô ấy đã được đưa sang đây học. Người Âu Mỹ sẽ không cảm thấy cô ấy quá xinh đẹp, nếu là ở trong nước, từ nhỏ đã xinh đẹp như vậy, nhất định sẽ bị theo đuổi đến lớn, cũng dễ phải chịu thiệt thòi."
"Đúng là đã cân nhắc đến chuyện này. Còn có một lý do khác là mẹ dì nhỏ coi cô ấy là người nối nghiệp của mình mà bồi dưỡng, sợ được mọi người xung quanh quá quan tâm sẽ khiến tính tình trở nên kiêu căng, không biết nỗ lực. Cũng sợ người theo đuổi nhiều sẽ khiến khái niệm về giới tính trong nhận thức của cô ấy nặng hơn," Thẩm Diễn từng nghe ba của Thẩm Sách nói đến chuyện này, "Phía Thẩm gia bọn họ với việc bồi dưỡng thế hệ sau không hề phân biệt giới tính, con trai có hể mềm yếu ôn nhu, nữ giới cũng có thể cứng rắn dã tâm. Thẩm công ghét nhất chính là cứ phải con trai thì sẽ nâng lên đến trời, con gái thì phải chăm chăm nghĩ đến chuyện gia đình con cái."
"Vậy sao còn muốn giúp dì nhỏ tìm mối hôn sự?"
"Yêu cầu của người nối nghiệp. Gia đình bọn họ rất lớn, thế hệ hiện tại có khoảng một trăm người, cháu trai ruột còn lên đến hai mươi mấy người, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có bốn, năm người là có thể đi vào tầng quản lý trung tâm. Là nguyên tắc công bằng thôi, mang về được nhiều lợi ích hơn những người khác chính là minh chứng cho cống hiến của người đó với gia tộc. Nếu như cái gì cũng không cần thì lại khác, sẽ không có ai rảnh mà quan tâm."
Thẩm Chiêu Chiêu quay về xe, nói mình muốn gọi một cuộc điện thoại quan trọng, để cho tài xế tạm thời đi xuống.
Chỗ cô hiện tại là gần cuối chiều, vậy nên ở bên mẹ sẽ là thời gian thức dậy, gọi điện bây giờ là thích hợp nhất. Đầu bên kia rất nhanh liền bắt máy, mẹ trước tiên hỏi về tình trạng sức khỏe của Thẩm Sách, Thẩm Chiêu Chiêu cũng cố gắng chỉ tìm chỗ tốt nói ra.
Cô nhìn điện thoại, đợi đến khi trái tim hoàn toàn bình tĩnh lại mới nói: "Mẹ, con muốn hủy hôn."
Bên kia không hề bất ngờ, cười trả lời: "Được, để mẹ đi nói chuyện."
Từ chỗ này của Thẩm Chiêu Chiêu, thông qua kính chắn gió phía trước xe có thể nhìn thấy đoạn cuối bậc thang từ giáo đường. Có rất nhiều người đang đi xuống, cô chăm chú quan sát từng cái bóng đen, đoán xem đâu là Thẩm Sách: "Con cũng sẽ không tiếp quản công việc của mẹ nữa."
Mẹ cô nghe được thì yên lặng mất nửa ngày, có lẽ là để tiêu hóa quyết định quá mức đột ngột này của cô, cuối cùng dịu dàng lên tiếng, hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.
Thẩm Chiêu Chiêu toại nguyện tìm thấy Thẩm Sách ở phía xa, đang ôm cậu nhóc nhà Thẩm Diễn trong lòng: "Có một người, con muốn kết hôn với anh ấy, cũng nguyện ý vì anh ấy từ bỏ."
Cuối cùng cô nói: "Con cái gì cũng không cần nữa."
Hủy hôn cần có thời gian, còn cả việc đột ngột từ bỏ sự nghiệp của mẹ cũng là đại sự. Cô đã trưởng thành, cũng biết sẽ phải phụ trách cho toàn bộ những quyết định của bản thân, sau đó còn phải đích thân đến gặp Thẩm công nói chuyện. Dù sao lúc đầu cũng là tự cô tỏ thái độ, còn nói không có hứng thú với mấy chuyện luyến ái mà chỉ muốn một lòng tập trung cho sự nghiệp, trở thành người cháu họ hàng xa hy hữu đến tranh quyền thừa kế, bây giờ nói bỏ liền bỏ, ít nhất cũng phải có một cái bàn giao.
"Tối rồi nói tiếp nhé mẹ..... đám người anh trai đến rồi, phải đưa họ về trước." Sau đó kết thúc cuộc trò chuyện chóng vánh này.
Thẩm Chiêu Chiêu đẩy cửa xe ra, gió lạnh từ bên ngoài thình lình ập đến khiến cô hơi rụt người lại. Cô quay sang cười cười với cặp vợ chồng kia, lại cố tình lảng tránh ánh mắt của Thẩm Sách. Cậu nhóc vừa lên xe liền lập tức nhào vào lòng cô, Thẩm Chiêu Chiêu mở hai vạt áo khoác bọc lấy đứa nhỏ, sau đó nói tài xế đưa họ về nhà.
Nhà của Thẩm Chiêu Chiêu ở ngay sườn núi Hoàng Gia, xây vào khoảng năm 1920, xung quanh đều là những kiến trúc mang theo phong cách Châu Âu, hai bên con đường lên núi là rừng cây rậm rạp.
Mấy người Thẩm Sách đều theo học ở Anh, mấy kiến trúc kiểu này với bọn họ cũng không phải có gì quá mới mẻ, mãi đến khi bước vào nhà cô, thấy được trang trí nơi này mới tỏ ra kinh ngạc mang theo ánh mắt thưởng thức.
Thẩm Chiêu Chiêu không thích mấy thứ đồ trang trí quá đơn giản, đều là dùng đồ cổ trang trí cho căn nhà, tranh sơn dầu đâu đâu cũng có, treo kín các bức tường, khách đến chơi dù là ngồi ở đâu cũng đảm bảo có thể dành ra cả nửa ngày chỉ để thưởng thưởng đồ vật trang trí bốn phía xung quanh. Trên ghế sô pha và thảm trải nhà cũng xếp đầy gối tựa.
"Ở một nơi lạnh như nơi đây ít nhất cũng phải khiến cho căn nhà đầy ắp như vậy, phóng mắt nhìn đi đều là màu sắc rực rỡ, ấm áp như nhà của mình." Thẩm Diễn rất thích thú nơi này, đi thăm thú từng căn phòng một, cuối cùng dừng lại trước một căn phòng bị khóa.
"Đây là...... phòng ngủ cho anh trai." Thẩm Chiêu Chiêu giải thích.
Thẩm Diễn không cam tâm, muốn vào xem.
"Phòng của tôi, cậu xem làm cái gì?" Thẩm Sách đứng sau Thẩm Diễn nói.
Trực giác Thẩm Diễn mách bảo nơi này nhất định có vấn đề, giống như quan hệ của hai người bên cạnh này vậy, thế nhưng lại không thể nói ra.
Anh ta gật đầu, ném cho Thẩm Sách một cái vẻ mặt "Tiểu tử ngươi đúng là đang đùa với lửa", sau đó rời đi. Anh ta không quá muốn hai người nối lại mối lương duyên này, cũng là thật lòng muốn bọn họ suy nghĩ lại, hai cái ải Thẩm gia, muốn đi qua cũng phải lột xuống mấy lớp da. Rõ ràng điều kiện của hai người đều tốt như vậy, không thiếu đối tượng kết hôn ưu tú cho họ lựa chọn, thế nhưng cuối cùng đều khăng khăng muốn chọn đối tượng khó khăn nhất này.
Thẩm Chiêu Chiêu lấy chìa khóa từ trong túi tra vào ổ, xoay nửa vòng.
Cạch một tiếng. Cô giống như đang tặng cho hắn một món quà vô cùng trịnh trọng, cầm lấy hai ngón tay hắn, đẩy cánh cửa kia ra, sau khi hai người đều bước vào thì quay lại cẩn thận khóa trái.
Giống như được in ra, từ giường đến giấy dán tường.
Thẩm Chiêu Chiêu đẩy cửa nhà tắm.
Chiếc gương lớn với độ cao gấp năm lần loại bình thường, thu lại toàn cảnh phòng tắm, mép viền dùng công nghệ mài cát khắc ra đỉnh đài lầu các khiến cho phía sau tấm kính phát ra thứ ánh sáng dìu dịu, trở thành một vòng sáng trắng khảm vào khung gương. Giống như ánh trăng.
"Có phải rất giống không?" Cô tựa lưng lên cửa, chỉ chiếc gương đó, "Tỉ lệ cũng như nhau."
Khi trước luôn cảm thấy sở thích của Thẩm Sách thật kỳ quái, dùng gương lớn như vậy để làm cái gì?
"Đúng, giống hệt." Hắn nói.
Sau đó cúi đầu, cánh môi ghé sát đến bên tai cô nói một câu.
Thẩm Chiêu Chiêu trong phút chốc đỏ mặt: "Mặc rồi..... gạt anh vậy thôi."
Thẩm Sách lại cúi đầu, hỏi câu thứ hai.
Mặt Thẩm Chiêu Chiêu lại càng đỏ hơn, sống chết không chịu nói.
Trên eo đột nhiên có bàn tay đặt lên, lướt một vòng quanh lưng quần tìm kiếm. Quả nhiên chẳng mấy chốc đã lần ra được một thứ thò ra, là đầu mối khi đó sau khi cô cảm thấy kích thước quá lớn đã gấp tạm lại.
Gió lớn thổi bay mấy sợi tóc đen mềm của cô, một vài sợi từ trên má cô khẽ lướt qua. Thẩm Chiêu Chiêu nghiêng đầu sang một bên, cẩn thận dắt chỗ tóc này về sau tai. Thẩm Sách nhìn vào mắt, chợt nhớ đến mái tóc mềm mại thả xuống trước đây của cô. Cô đã lớn rồi, sự duyên dáng này càng có cảm giác xâm lược hơn.
Thẩm Chiêu Chiêu thấy Thẩm Sách không nói gì, hơi giương mắt, đối diện với ánh mắt của hắn.
Hắn cũng xỏ tay vào túi áo, với cô mười ngón tay đan nhau, chỉ một động tác đó thôi cũng đủ khiến trái tim cô thêm một lần loạn nhịp. Ở khách sạn rõ ràng đã hôn nhau đắm đuối là vậy, nhưng mấy năm xa cách đã để tình cảm của họ một lần nữa trở lại cảm giác là ngày đầu tiên.
Cô muốn thu tay, Thẩm Sách lại không thả, trái lại đưa lên bên môi, in lên đó một chuỗi nụ hôn chuồn chuồn nước.
Từ mu bàn tay, đến những ngón tay.
"Nhiều người lắm đấy." Những nơi bị hắn hôn lên tê tê mất cảm giác, cô thu tay về, len lén cuộn lại.
"Vì sao không hỏi anh?"
"Hỏi gì cơ?"
"Chuyện mấy năm trước."
"Thẩm Diễn đã nói đại khái......"
"Sáng hôm đó, không, là khi trời còn chưa sáng đã gọi điện cho em," hắn nói, "Hình như em còn chưa tỉnh ngủ, nói: anh, em muốn ngủ, lát nữa gọi lại đi." Hắn cười cười, vẫn nhớ dáng vẻ làm nũng khi chưa tỉnh ngủ của cô.
Thẩm Chiêu Chiêu xoa hai bàn tay vào nhau, động tác hơi mạnh bạo, xoa đến mức mu bàn tay đều đỏ ửng lên mới coi như miễn cưỡng kiềm chế lại được, không để bản thân khóc òa lên.
Sáng sớm hôm đó cô còn nhớ, rõ ràng là đến khi cô nhận, ống nghe đặt bên tai chỉ còn lại tiếng tút dài, người gọi đến đã cúp máy trước khi cô kịp nghe..... Cô cuối cùng cũng đã biết tinh thần hắn bắt đầu bất thường từ khi nào rồi, "Em quên mất rồi, sau đó còn nói gì nữa không?"
"Không nói gì cả," vẻ mặt Thẩm Sách có chút bất đắc dĩ, bàn tay đặt trên đầu cô khẽ xoa, "Em bá đạo như vậy, anh sao dám nhiều lời chứ?"
"Cũng đúng," Thẩm Chiêu Chiêu nói chuyện với hắn về cuộc gọi không hề tồn tại này, "Vậy anh tìm em là muốn nói gì thế?"
"Không có gì." Hắn cũng không nhớ ra.
Cô đè một bên cánh mũi xuống, muốn ép cho chua xót trở về.
Nhưng không ngăn được, thậm chí đã lan đến cả vành mắt.
Thẩm Sách phát hiện ra: "Làm sao thế?"
Cô lắc đầu, Thẩm Sách kéo tay cô đến trước mặt mình: "Sao xoa mãi vậy? Dị ứng hả?"
Cô lại lắc đầu.
"Nói em bá đạo nên không vui?" Hắn cúi đầu nhìn cô, "Là con người thì phải nhìn thẳng vào khuyết điểm của mình, thay đổi hay không không quan trọng, nhưng không thể phủ nhận đúng không nào?"
Đây là cái logic gì vậy? Cô đang đau lòng muốn chết nhưng vẫn bị hắn thành công chọc cười.
Đúng lúc có một đoàn du khách lên đây, ở nơi này gió vừa lớn vừa lạnh, đám người kia đi tới đi lui, chụp cho nhau vài tấm ảnh kỷ niệm. Náo nhiệt bất ngờ này giống như ông trời cố ý ném xuống cho cô che giấu đi tâm tình của bản thân, cô ôm lấy hắn, áp má mình lên lồng ngực rộng mà vững chãi, bàn tay đẩy vạt áo âu phục của hắn ra len lỏi vào trong.
Cách một lớp áo sơ mi, thân thể hắn theo từng đợt lên xuống chạm vào khuôn mặt cô.
"Anh, em muốn kết hôn."
Không đợi người đàn ông đang được ôm trả lời, cô đã như quyết tâm tăng giọng lên một tông nói: "Anh đến Montreal chính là để làm hòa. Chúng ta không cần phải đến đâu hay đến đó nữa, em muốn kết hôn với anh."
Lời này thật giống như bởi bị kìm nén trong lòng quá lâu, mỗi chữ đều đã bị phong hóa thành hòn đá lớn, một lần đập xuống là tiếng rầm rầm vỡ tan.
Theo mỗi chữ phát ra, trái tim cũng co lại một chút.
Người đàn ông được cô ôm vẫn không hề có dấu hiệu trả lời, Thẩm Chiêu Chiêu đợi nửa ngày mới phát hiện ra hai tay hắn cũng đã đặt bên eo cô.
Bên trong bầu không khí yên tĩnh này, cô rốt cuộc không chờ được câu trả lời, tò mò ngẩng đầu.
Sau đó lại phát hiện đôi mắt hắn vậy mà đã đỏ lên.
Trừ một lần đánh mất lý trí trên đài kia, cô chưa từng thấy hắn đỏ mắt, phản ứng đầu tiên là kinh hoảng: "Có chỗ nào không thoải mái hả?"
Thẩm Sách hơi nghiêng đầu đi, trốn tránh tầm mắt của cô. Thẩm Chiêu Chiêu còn muốn kiểm tra, Thẩm Sách đã thình lình ôm lấy cô, ấn đầu cô vào ngực mình, cũng đồng thời ngăn cô không thể nhìn thấy đôi mắt đỏ của hắn: "Anh là anh em, để em cầu hôn như vậy làm sao được?"
"Đều giống nhau thôi." Cô không muốn lãng phí thời gian.
"Không giống," hắn thấp giọng nói, tiếng thở dài rất nhỏ như từ sâu trong cuống họng bị ép ra, rất nhẹ, nhưng rất nặng nề, chất chứa trong đó là vô số những tâm tình phức tạp, "Lần này phải là anh nói mới được."
Thẩm Sách ôm chặt cô.
Lần này? Không lẽ còn có lần trước? Thẩm Chiêu Chiêu luôn cảm thấy ngôn từ của hắn rất khó hiểu.
"Anh đồng ý rồi?" Cô bắt được trọng điểm.
Thẩm Sách thật sự bị cô làm cho không biết phải nói gì, đành nghiêm túc gật đầu.
Thẩm Chiêu Chiêu lập tức cười hài lòng, cười xong lại tự mình cảm thấy không ổn, có phải cô biểu hiện ra quá sốt sắng rồi hay không?
Nhưng là cuối cùng vẫn không nhịn được cúi đầu cười, cười xong lại ôm lấy cánh tay Thẩm Sách: "Chuyện hủy hôn không cần anh phải bận tâm làm gì, em tự hủy được. Hủy xong chúng ta kết hôn, lập tức kết hôn."
Đúng lúc bên cạnh Thẩm Chiêu Chiêu có mấy du khách là người gốc Hoa đi qua, vô tình nghe được lời này thì trợn tròn mắt nhìn cô. Thẩm Chiêu Chiêu nhận ra ánh mắt đó, lại suy xét lại cách dùng từ của mình, ừ, đúng là rất giống như bọn họ đang trong một mối quan hệ không đứng đắn nào đó.
Cô ho khan một tiếng, thu lại ý cười trên khóe miệng, sau đó chỉ tay ra xa, nghiêm túc trịnh trọng nói: "Giáo đường này là kiến trúc cao nhất ở Montreal, mỗi lần có thời gian rảnh rỗi em đều chạy đến đây."
Thẩm Sách đoán được lý do cô đột ngột đổi chủ đề, cười, chiều theo chút mẹo vặt của cô: "Vậy chúng ta quay lại nhìn thêm một lần."
Thẩm Chiêu Chiêu kinh ngạc: "Nhìn cái gì cơ?"
"Nhìn nơi hễ em rảnh rỗi là lại chạy đến." Hắn nói.
Thẩm Sách và cô cứ như vậy quay về chỗ vừa rồi, Thánh lễ cũng đã kết thúc.
Người đã rời đi phân nửa, vị linh mục khoác áo dài trắng chủ trì nghi lễ cũng không còn đây. Cả giáo đường rộng lớn chỉ còn lại mấy người yên lặng ngồi trên mấy dãy ghế dài hẹp màu nâu. Yên lặng, nơi này luôn là yên tĩnh như vậy.
"Chỉ cần không cẩn thận để một âm thanh nhỏ phát ra thôi cũng sẽ giống như đang có người làm chuyện xấu, đúng không?" Cô thì thầm bên tai hắn.
"Lát nữa sẽ lại có, ngày hôm nay có mấy lượt như vậy, nhưng anh đã bỏ lỡ mất buổi lễ dùng tiếng Anh này rồi," cô tiếc nuối nói, "Sau đó đều là tiếng Pháp."
Nói xong, lại phát hiện hắn đang cười.
Có gì hay mà cười chứ. Thẩm Chiêu Chiêu nhớ lại trước đây hắn xem bộ phim tiếng Pháp có phụ đề tiếng Anh trong phòng chiếu phim mini, một lần nữa khẳng định trong lòng hắn không biết tiếng Pháp.
Từ khi Thẩm Sách chủ động muốn tham quan, Thẩm Chiêu Chiêu phấn chấn hơn hẳn. Giáo đường lớn nơi này cao năm tầng, cô dẫn hắn lên tầng trên cùng, cảm giác so với khi đứng bên dưới quả nhiên hoàn toàn không giống nhau. Thẩm Chiêu Chiêu từ cửa lớn lùi về, đưa lưng về phía tấm kính màu sắc rực rỡ đối diện, đưa lưng về phía Cây Thập Tự, từ giữa hai dãy ghế nâu nhỏ hẹp lùi về sau. Bước chân chậm rãi đi lùi, đôi mắt lại nhìn chăm chú Thẩm Sách với bộ âu phục thoải mái đối diện theo cô bước lên, giống như đang bước từng bước về phía cô.
Cô chợt nghĩ, thật giống khung cảnh kết hôn.
Cây đàn organ khổng lồ trên cao đúng lúc tấu lên. Đàn organ là một loại nhạc cụ kỳ lạ, giống như âm thanh truyền đến từ bầu trời, lần đầu tiên nghe được Thẩm Chiêu Chiêu còn ảo giác có đôi tay nào đó đang lấy linh hồn từ trong thể xác của cô đi, đung đưa lơ lửng, thật lâu mới trở về vị trí cũ.
Mấy người du khách men theo tiếng đàn nhìn về phía đó, chỉ có Thẩm Sách là vẫn còn nhìn cô.
"Phía sau còn có một cái tháp chuông, chỉ cần đánh lên là em ngồi ở nhà cũng nghe được," cô nhẹ giọng, dùng tiếng Trung nói với hắn, "Ngày mai anh ở nhà em là sẽ được nghe."
Cặp vợ chồng quay trở lại hội họp cùng hai người.
Thẩm Chiêu Chiêu cảm thấy thời gian cũng gần đủ rồi, quay sang bàn giao với Thẩm Sách: "Anh và bọn họ từ từ đi ra nhé, em gọi điện thoại về nhà bảo họ thu dọn trước một chút. Từ từ hẵng đi ra, đừng để bọn họ phát hiện ra hôm qua em nói dối đó."
Thẩm Chiêu Chiêu lấy điện thoại ra quơ quơ trước mặt hắn, sau đó nhanh chóng chạy mất dạng.
Lương Cẩm San nhìn theo bóng lưng cô, trong lòng thầm cảm khái, khó trách những người anh em trai kia sau khi gặp được Thẩm Chiêu Chiêu đều nhớ mãi không quên. Người ta đã có hôn ước rồi cũng phải đuổi theo đến tận nơi lấy lòng. Thẩm Chiêu Chiêu có lẽ chính là cô gái xinh đẹp nhất trong những cô gái cô ấy từng gặp, càng lớn thì vẻ đẹp kia lại càng có tính xâm lược hơn, thứ chiếm lấy cũng không phải là đôi mắt, mà là trái tim. Chính cô ấy mỗi lần gặp mặt, kinh diễm sau đó sẽ lưu lại đến mấy ngày sau.
Lương Cẩm San quay sang nói với chồng: "Khó trách từ nhỏ cô ấy đã được đưa sang đây học. Người Âu Mỹ sẽ không cảm thấy cô ấy quá xinh đẹp, nếu là ở trong nước, từ nhỏ đã xinh đẹp như vậy, nhất định sẽ bị theo đuổi đến lớn, cũng dễ phải chịu thiệt thòi."
"Đúng là đã cân nhắc đến chuyện này. Còn có một lý do khác là mẹ dì nhỏ coi cô ấy là người nối nghiệp của mình mà bồi dưỡng, sợ được mọi người xung quanh quá quan tâm sẽ khiến tính tình trở nên kiêu căng, không biết nỗ lực. Cũng sợ người theo đuổi nhiều sẽ khiến khái niệm về giới tính trong nhận thức của cô ấy nặng hơn," Thẩm Diễn từng nghe ba của Thẩm Sách nói đến chuyện này, "Phía Thẩm gia bọn họ với việc bồi dưỡng thế hệ sau không hề phân biệt giới tính, con trai có hể mềm yếu ôn nhu, nữ giới cũng có thể cứng rắn dã tâm. Thẩm công ghét nhất chính là cứ phải con trai thì sẽ nâng lên đến trời, con gái thì phải chăm chăm nghĩ đến chuyện gia đình con cái."
"Vậy sao còn muốn giúp dì nhỏ tìm mối hôn sự?"
"Yêu cầu của người nối nghiệp. Gia đình bọn họ rất lớn, thế hệ hiện tại có khoảng một trăm người, cháu trai ruột còn lên đến hai mươi mấy người, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có bốn, năm người là có thể đi vào tầng quản lý trung tâm. Là nguyên tắc công bằng thôi, mang về được nhiều lợi ích hơn những người khác chính là minh chứng cho cống hiến của người đó với gia tộc. Nếu như cái gì cũng không cần thì lại khác, sẽ không có ai rảnh mà quan tâm."
Thẩm Chiêu Chiêu quay về xe, nói mình muốn gọi một cuộc điện thoại quan trọng, để cho tài xế tạm thời đi xuống.
Chỗ cô hiện tại là gần cuối chiều, vậy nên ở bên mẹ sẽ là thời gian thức dậy, gọi điện bây giờ là thích hợp nhất. Đầu bên kia rất nhanh liền bắt máy, mẹ trước tiên hỏi về tình trạng sức khỏe của Thẩm Sách, Thẩm Chiêu Chiêu cũng cố gắng chỉ tìm chỗ tốt nói ra.
Cô nhìn điện thoại, đợi đến khi trái tim hoàn toàn bình tĩnh lại mới nói: "Mẹ, con muốn hủy hôn."
Bên kia không hề bất ngờ, cười trả lời: "Được, để mẹ đi nói chuyện."
Từ chỗ này của Thẩm Chiêu Chiêu, thông qua kính chắn gió phía trước xe có thể nhìn thấy đoạn cuối bậc thang từ giáo đường. Có rất nhiều người đang đi xuống, cô chăm chú quan sát từng cái bóng đen, đoán xem đâu là Thẩm Sách: "Con cũng sẽ không tiếp quản công việc của mẹ nữa."
Mẹ cô nghe được thì yên lặng mất nửa ngày, có lẽ là để tiêu hóa quyết định quá mức đột ngột này của cô, cuối cùng dịu dàng lên tiếng, hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.
Thẩm Chiêu Chiêu toại nguyện tìm thấy Thẩm Sách ở phía xa, đang ôm cậu nhóc nhà Thẩm Diễn trong lòng: "Có một người, con muốn kết hôn với anh ấy, cũng nguyện ý vì anh ấy từ bỏ."
Cuối cùng cô nói: "Con cái gì cũng không cần nữa."
Hủy hôn cần có thời gian, còn cả việc đột ngột từ bỏ sự nghiệp của mẹ cũng là đại sự. Cô đã trưởng thành, cũng biết sẽ phải phụ trách cho toàn bộ những quyết định của bản thân, sau đó còn phải đích thân đến gặp Thẩm công nói chuyện. Dù sao lúc đầu cũng là tự cô tỏ thái độ, còn nói không có hứng thú với mấy chuyện luyến ái mà chỉ muốn một lòng tập trung cho sự nghiệp, trở thành người cháu họ hàng xa hy hữu đến tranh quyền thừa kế, bây giờ nói bỏ liền bỏ, ít nhất cũng phải có một cái bàn giao.
"Tối rồi nói tiếp nhé mẹ..... đám người anh trai đến rồi, phải đưa họ về trước." Sau đó kết thúc cuộc trò chuyện chóng vánh này.
Thẩm Chiêu Chiêu đẩy cửa xe ra, gió lạnh từ bên ngoài thình lình ập đến khiến cô hơi rụt người lại. Cô quay sang cười cười với cặp vợ chồng kia, lại cố tình lảng tránh ánh mắt của Thẩm Sách. Cậu nhóc vừa lên xe liền lập tức nhào vào lòng cô, Thẩm Chiêu Chiêu mở hai vạt áo khoác bọc lấy đứa nhỏ, sau đó nói tài xế đưa họ về nhà.
Nhà của Thẩm Chiêu Chiêu ở ngay sườn núi Hoàng Gia, xây vào khoảng năm 1920, xung quanh đều là những kiến trúc mang theo phong cách Châu Âu, hai bên con đường lên núi là rừng cây rậm rạp.
Mấy người Thẩm Sách đều theo học ở Anh, mấy kiến trúc kiểu này với bọn họ cũng không phải có gì quá mới mẻ, mãi đến khi bước vào nhà cô, thấy được trang trí nơi này mới tỏ ra kinh ngạc mang theo ánh mắt thưởng thức.
Thẩm Chiêu Chiêu không thích mấy thứ đồ trang trí quá đơn giản, đều là dùng đồ cổ trang trí cho căn nhà, tranh sơn dầu đâu đâu cũng có, treo kín các bức tường, khách đến chơi dù là ngồi ở đâu cũng đảm bảo có thể dành ra cả nửa ngày chỉ để thưởng thưởng đồ vật trang trí bốn phía xung quanh. Trên ghế sô pha và thảm trải nhà cũng xếp đầy gối tựa.
"Ở một nơi lạnh như nơi đây ít nhất cũng phải khiến cho căn nhà đầy ắp như vậy, phóng mắt nhìn đi đều là màu sắc rực rỡ, ấm áp như nhà của mình." Thẩm Diễn rất thích thú nơi này, đi thăm thú từng căn phòng một, cuối cùng dừng lại trước một căn phòng bị khóa.
"Đây là...... phòng ngủ cho anh trai." Thẩm Chiêu Chiêu giải thích.
Thẩm Diễn không cam tâm, muốn vào xem.
"Phòng của tôi, cậu xem làm cái gì?" Thẩm Sách đứng sau Thẩm Diễn nói.
Trực giác Thẩm Diễn mách bảo nơi này nhất định có vấn đề, giống như quan hệ của hai người bên cạnh này vậy, thế nhưng lại không thể nói ra.
Anh ta gật đầu, ném cho Thẩm Sách một cái vẻ mặt "Tiểu tử ngươi đúng là đang đùa với lửa", sau đó rời đi. Anh ta không quá muốn hai người nối lại mối lương duyên này, cũng là thật lòng muốn bọn họ suy nghĩ lại, hai cái ải Thẩm gia, muốn đi qua cũng phải lột xuống mấy lớp da. Rõ ràng điều kiện của hai người đều tốt như vậy, không thiếu đối tượng kết hôn ưu tú cho họ lựa chọn, thế nhưng cuối cùng đều khăng khăng muốn chọn đối tượng khó khăn nhất này.
Thẩm Chiêu Chiêu lấy chìa khóa từ trong túi tra vào ổ, xoay nửa vòng.
Cạch một tiếng. Cô giống như đang tặng cho hắn một món quà vô cùng trịnh trọng, cầm lấy hai ngón tay hắn, đẩy cánh cửa kia ra, sau khi hai người đều bước vào thì quay lại cẩn thận khóa trái.
Giống như được in ra, từ giường đến giấy dán tường.
Thẩm Chiêu Chiêu đẩy cửa nhà tắm.
Chiếc gương lớn với độ cao gấp năm lần loại bình thường, thu lại toàn cảnh phòng tắm, mép viền dùng công nghệ mài cát khắc ra đỉnh đài lầu các khiến cho phía sau tấm kính phát ra thứ ánh sáng dìu dịu, trở thành một vòng sáng trắng khảm vào khung gương. Giống như ánh trăng.
"Có phải rất giống không?" Cô tựa lưng lên cửa, chỉ chiếc gương đó, "Tỉ lệ cũng như nhau."
Khi trước luôn cảm thấy sở thích của Thẩm Sách thật kỳ quái, dùng gương lớn như vậy để làm cái gì?
"Đúng, giống hệt." Hắn nói.
Sau đó cúi đầu, cánh môi ghé sát đến bên tai cô nói một câu.
Thẩm Chiêu Chiêu trong phút chốc đỏ mặt: "Mặc rồi..... gạt anh vậy thôi."
Thẩm Sách lại cúi đầu, hỏi câu thứ hai.
Mặt Thẩm Chiêu Chiêu lại càng đỏ hơn, sống chết không chịu nói.
Trên eo đột nhiên có bàn tay đặt lên, lướt một vòng quanh lưng quần tìm kiếm. Quả nhiên chẳng mấy chốc đã lần ra được một thứ thò ra, là đầu mối khi đó sau khi cô cảm thấy kích thước quá lớn đã gấp tạm lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook