Bên kia, Thần nữ cuối cùng cũng tới.

Nhìn điểm kết thúc này, nhân số rất nhiều, gấp mấy lần điểm tập trung trước.

Đồ đạc cũng chuẩn bị rất nhiều.

Lần cứu chữa này kéo dài hai ngày hai đêm.

Thần nữ cũng đã hai ngày hai đêm không chợp mắt.

Trong quá trình cứu chữa, cả Hà Đức cùng Hồ Tứ Tài đều nhìn thấy rõ ràng tơ vàng trên người Thần nữ đã kéo dài đến mặt.

Hà Đức là người quan trường, thường xuyên lục đục với nhau, làm việc cũng dựa trên lợi ích.

Nhưng đến giờ khắc này, hắn ta vô cùng xúc động, trên thế giới này thật sự có người như vậy sao.

Làm quan cả đời, hắn ta đã gặp qua rất nhiều người,

Hắn không phải chưa gặp qua người tốt, hắn đã gặp qua những người vui vẻ giúp người, gặp qua đại hiệp hành hiệp trượng nghĩa, cũng gặp qua những người nói muốn xả thân vì người.

Hắn từng thẩm vấn qua một tên cướp, người nọ nói hắn vì chính nghĩa, chiếm đại nghĩa.

Sau đó hắn cho người kia một cơ hội theo đuổi đại nghĩa.

Nếu như ngươi muốn hành hiệp trượng nghĩa, cướp của người giàu chia cho người nghèo, vậy hắn có thể thả đi.

Nhưng điều kiện chính là trước khi ngươi đi, đều phải vượt qua nỗi đau găm đao lên người.

Đương nhiên, nếu nữa đường không chịu nỗi thì hắn vẫn buông tha. Mà chín thanh đoản đao đâm vào người cũng đủ khiến đối phương mất máu mà chết.

Lúc mới bắt đầu, đối phương còn có thể ôm một bầu tâm địa hiệp nghĩa.

Thanh đao đầu tiên

Thanh đao thứ hai

Thanh đao thứ ba...

Bắt đầu từ con số thứ ba, hắn sẽ nhìn thấy được nổi sợ hãi trong mắt đối phương.

Sau đó đến thanh thư tư, ngươi sẽ bắt đầu vật lộn.

Đau đớn nhắc nhở ngươi, máu tươi chảy ra, thân thể dần dần lạnh xuống cũng nhắc nhở ngươi, nếu tiếp tục nữa, ngươi sẽ chết, có thể rõ ràng nhìn thấy tử thần tới gần.

Thanh thứ năm.

Thanh thứ sáu.

Ngươi sẽ bỏ cuộc.

Cho nên mỗi khi hắn nhìn thấy những người xả thân vì người khác, hắn chỉ cảm thấy những người đó vô tri, không có chân chính thể nghiệm được nỗi sợ hãi của tử thần, khi tử thần từng bước phủ xuống.

Hắn cảm thấy trên thế giới này hẳn là không ai có thể chống đỡ.

Mà hiện tại người này xuất hiện, vì người khác, từng bước từng bước đem chính mình đẩy vào tử thần.

Sau khi cứu chữa cho tất cả mọi người.

Trên mặt Thần nữ đã tràn đầy mệt mỏi, Hồ Tứ Tài muốn bắt mạch nhưng “nàng” đều từ chối.

“Tìm cho ta một chỗ, để ta nghỉ ngơi một lát đi.”

Căn phòng tốt nhất trong điểm tập kết được dọn ra, Thần nữ nghỉ ngơi bên trong.

Lần nghỉ ngơi này trực tiếp chính là hai ngày một đêm.

Mà bên ngoài, những người được cứu kia cũng không có bao nhiêu người rời đi, ngược lại tụ tập càng lúc càng nhiều.

Cửa phòng mở ra, đám người Hồ Tứ Tài vẫn chờ ở cửa.

Thần nữ lộ ra vẻ mặt rạng rỡ, thần thái sáng láng.

Mà tơ vàng trên mặt lại không có dấu hiện biến mất.

Nụ cười trên mặt lão đại phu Hồ Tứ Tài đã hơi cứng ngắt.

Loại tình huống này ông ta đã thấy qua không ít.

“Ta muốn ăn chút gì đó.”

Đó là những lời đầu tiên khi hắn mở cửa ra.

Hà Đức lập tức sai người bưng thức ăn lên.

Những ngày này, mỗi ngày đều có người chuẩn bị cơm nước, sáng trưa tối một bữa không bỏ sót, tất cả đều chuẩn bị tốt nhất.

Sau khi cơm no rượu say, Thần nữ muốn đi ra ngoài giải sầu, Hồ Tứ Tài đi theo một bên.

"Ta nhớ lúc trước ta có hỏi qua ngươi có hứng thú làm giáo chủ của Cửu Thiên giáo hay không."

“Ngươi nói ngươi suy nghĩ một chút, hiện tại có thể cho ta một câu trả lời thuyết phục?"

Hồ Tứ Tài sống nhiều năm như vậy, làm người tiêu sái, không gia nhập tông môn, cùng tổ chức, ngay cả trên danh nghĩa cũng không có.

Nhưng hôm nay......

“Suy nghĩ kỹ rồi, ta đáp ứng.”

Trên mặt thần nữ toát ra nụ cười sáng lạn.

“Chăm sóc tốt cho A Nhạc.”

“Ta sẽ chăm sóc nàng như cháu gái ruột.”

Đây là lời hứa của Hồ Tứ Tài.

“Tiếp theo để ta một mình đi dạo là được rồi.”

Hồ Tứ Tài gật gật đầu.

Nhìn Thần nữ đi về phương xa, ông ta vẫn thủy chung đứng đó nhìn.

Khi đi tới một nơi đủ xa mà trong phạm vi trăm mét xung quanh không có người.

Một trụ ánh sán màu vàng thật lớn phủ xuống.

Một cánh cửa thần thánh khó có thể tin, mở ra giữa đám mây.

Thân thể Thần nữ dần dần bay lên trụ sáng đế giữa không trung, thâ thể bắt đầu biến thành điểm điểm kim quang, giống như bị phân giải ra.

Vô số điểm sáng bay về phía cửa lớn trên tầng mây kia.

Hồ Tứ Tài đứng trên mặt đất nhìn thần tích chấn động thế nhân, ánh mắt không ngừng rung động, nhìn theo hướng Thần nữ rời đi.

Người chung quanh thấy một màn như vậy, tất cả đều vội vàng quỳ xuống.

Đồng thanh hô to.

“Cung tiễn Thần nữ về trời!”

Hà Đức cũng quỳ lạy xuống.

Mà thanh niên A Tín kia, mang theo thân nhân của mình, cũng vội vàng quỳ lạy, A Tín không tin quỷ thần, chỉ tin vào mình, nhưng giờ khắc này, hắn đã có tín ngưỡng vô cùng cao thượng.

A Nhạc rốt cục chạy tới nơi này, nhưng lại nhìn thấy một màn này.

“Thần nữ tỷ tỷ!”

Tiếng gào thét mang theo tiếng nức nở, như muốn giữ người lại.

Trưởng thôn cũng lệ nóng doanh tròng.

…………

“Đại Chu Kỷ: Đại Chu Phong Khải mười tám năm, thần nữ giáng xuống Tuấn Châu, xây Cửu Thiên, trừ ôn dịch, cứu thế nhân, về sau thân tán, hồn quay về với trời.”

“Phi thăng (Hiệu ứng phi thăng đặc biệt: sử dụng một lần duy nhất)”

Nhìn thấy kỹ năng này, vẻ mặt Tiêu Tử Phong cực kỳ bình thản.

Đến, ta lại muốn tiếp tục lang bạt giang hồ.

…………

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương