“Tại sao ta phải phụ trách với thân thể của ngươi?”

Lời tuy nói như vậy, nhưng chân chính đánh người thật ra là chính hắn đi? Loại tình cảnh kẻ ác cáo trạng đến cùng là chuyện gì a?

Trần Khiêm Quân nhàn nhạt nhìn Cố Ngôn Chi, sau đó đột nhiên xoang mũi nóng lên, một dòng máu chảy xuống.

Trần Khiêm Quân: “…”

Cố Ngôn Chi vốn còn đang mơ mơ màng màng, rồi bất ngờ thấy trên mặt của mình dính một vết máu bắt mắt, lập tức bừng tỉnh, tiện tay cầm một miếng vải lau khô vết máu dưới mũi Trần Khiêm Quân.

“Ngươi dùng để lau chính là y phục của ta.” Trần Khiêm Quân nhìn áo trên tay Cố Ngôn Chi đã nhuốm máu. Hơn nữa bộ y phục này là…

“Hai ta ai với ai, ngươi còn không phải là của ta. Ta dùng y phục của ta tự lau mặt của mình, còn sai sao?” Cố Ngôn Chi nói những lời này từ trước đến giờ mặt không đỏ tim không đập, lẽ thẳng khí hùng thật khẳng định y phục kia là của y vậy.

“…” Trần Khiêm Quân cảm thấy, hắn rất ít khi không nói gì với một người xuất hiện nhiều như vậy, Cố Ngôn Chi không thể nghi ngờ đã người xếp thứ nhất. Hắn cùng vị ma giáo giáo chủ này quả thực có thể dùng sự khác nhau một trời một vực để hình dung.

Cố Ngôn Chi xoa xoa con mắt còn chưa tỉnh táo, dần dần tỉnh lại, thẳng thắn rời giường. Tính toán tới Côn Luân điện tìm hiểu một hồi.

Đột nhiên nghĩ đến cái gì, y hỏi Trần Khiêm Quân: “Sáng sớm rời giường ngươi có giúp ta luyện nội công không?”

“Ta không biết nội công tâm pháp của ngươi.”

Cố Ngôn Chi trước mỗi ngày đều sẽ dùng mấy canh giờ luyện nội công. Mặc dù đã gặp qua Trần Khiêm Quân mỗi ngày đều luyện công, nhưng với y luyện hoàn toàn khác nhau, y cũng không thể dùng.

“Nếu sau đó võ công của ta kém đi, nguyên nhân nhất định chính là ngươi!” Bỏ xuống một câu, đem hết trách nhiệm toàn giao cho Trần Khiêm Quân, Cố Ngôn Chi liền đi tìm một bộ y phục mặc.

Y đã sớm mặc chán những bộ y phục màu sắc đơn điệu của Trần Khiêm Quân, hơn nữa còn là thân hình khác nhau. Bây giờ đã có y phục của mình, tự nhiên không muốn lại mặc mấy bộ y phục tính chất phổ thông của Trần Khiêm Quân.

Cũng may từ trước đến giờ y thích y phục tương đối rộng rãi, cho nên bây giờ dùng thân thể Trần Khiêm Quân mặc vào, cũng sẽ không có vẻ chật. Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng thân thể Trần Khiêm Quân tựa hồ cao hơn y.

Trần Khiêm Quân ăn mặc luôn phải ra vẻ quân tử khiêm tốn, bây giờ đổi một chút màu sắc tươi đẹp, nhìn phi thường phong lưu phóng khoáng. Cố Ngôn Chi suy nghĩ một chút, cảm thấy hay là do bên trong là linh hồn của y, cho nên mới làm Trần Khiêm Quân xem ra cũng trở nên đẹp trai.

Hai người tùy ý thu thập một hồi, rất ăn ý đi tìm Côn Luân điện trong truyền thuyết.

Vị trí Côn Luân điện rất dễ tìm. Toàn bộ Phượng Tường thành, chỗ cao nhất chính là Côn Luân điện.

Côn Luân điện từ bên ngoài nhìn giống như một ngọn tháp cao nhọn, dùng một lớp sơn màu bạc phủ lên một lớp mòng, dưới ánh mặt trời khúc xạ ra hào quang màu vàng óng, nhìn thoáng như một lợi kiếm bay thẳng lên trời, nhìn thiên quyền lực ra oai tuyên chiến.

Cố Ngôn Chi vừa nhìn liền lắc đầu một cái, nói: Không biết chủ nhân Côn Luân điện có tâm thái gì, lại xây một toà tháp nhọn nguyền rủa người, rõ ràng là muốn chết mà.

Trần Khiêm Quân không lên tiếng, mà là đi thẳng vào.

Bọn họ vừa đi vào Côn Luân điện, liền có một lão già mắt nhỏ nhìn có vẻ hòa ái dễ gần cười tủm tỉm đi tới đón tiếp, hỏi cần muốn dạng buôn bán gì.

Cố Ngôn Chi nhẹ nhàng quay đầu, nói: “Thứ mà ta cần, từ trước đến giờ đều là rất tốt đẹp.”

Lão già mắt nhỏ lập tức thay đổi sắc mặt ngưng trọng, nỗ lực đem mắt đậu xanh trợn thành mắt đậu tương, để biểu hiện lão rất coi trọng việc buôn bán, tiếp theo dùng giọng nói cực kỳ đoan chính nghiêm túc nói với hai người: “Hai vị quý khách mời đi theo ta.”

Nói xong thì dẫn hai người về nơi sâu trong tháp.

Càng đi vào trong càng tối, giống như muốn đem tất cả ánh sáng cắn nuốt. Nhưng tới khi hai người đi tới chính sảnh, chợt hi vọng, những sự tối tăm vừa nãy chỉ là ảo giác của bọn họ.

Cả gian phòng khách rất sáng sủa, bốn phía mang theo kim, thạch, thổ, cách, tia, mộc, bào, trúc bát âm, mỗi một thứ đều là tuyệt phẩm đương đại, giá cả không ít.

Mà chính giữa đại sảnh, trưng bày một cây cầm rõ ràng rất được coi trọng, bán kính xung quanh đủ loại dụng cụ bảo vệ cầm, liền biết chủ nhân thường xuyên bảo vệ cây cầm này. Cầm vĩ vi huân, giống như đã từng trãi qua hỏa kiếp; thân cầm điêu khắc tinh tế, tinh mỹ phi thường.

Lão già mắt nhỏ nói: “Chủ nhân đang tắm đốt hương, kính xin hai vị chờ trong chốc lát.”

Nói xong lão liền lưu lại Trần Khiêm Quân cùng Cố Ngôn Chi, rồi đi ra ngoài.

“Ngươi thấy thế nào?” Trần Khiêm Quân nhẹ nhàng đánh giá bốn phía một lần, liền hỏi ý Cố Ngôn Chi.

Cố Ngôn Chi nhún vai nói: “Hắn vì thấy bản tọa, nên muốn tắm rửa đốt hương long trọng như vậy, cho hắn một cơ hội.”

“…”

Cố Ngôn Chi thấy Trần Khiêm Quân không nói gì nhân tiện nói: “Lẽ nào ngươi để chính ta đi sờ mấy thứ toàn đồ dính độc kia sao?”

Trần Khiêm Quân không ngờ, con mắt Cố Ngôn Chi lợi hại như vậy, một chút sơ qua cũng nhìn ra chủ nhân này căn bản không có ý để bọn họ ngồi xuống, vì ngay cả cái ghế bên cạnh, cũng bôi đầy độc dược.

“Ta cảm thấy ta hình như quên cái gì.” Cố Ngôn Chi đột nhiên quay đầu nói với Trần Khiêm Quân. Mới vừa nói xong, y liền vỗ một bàn tay của mình nói: “Ta quên nói cho tứ đại trưởng lão!”

Trần Khiêm Quân: “…”

“Quên đi, ngược lại bọn họ đến đây có khi càng vướng bận. Có điều không cần lo lắng cho bọn ta ở lại chỗ này chờ quá lâu mà chết đói.” Nói xong, Cố Ngôn Chi từ trong lòng móc ra một khối bánh, tự mình bắt đầu ăn.

“…” Trần Khiêm Quân không biết nên lấy cái ngôn ngữ gì để hình dung vị ma giáo giáo chủ này, lẽ nào y đi vượt ải còn phải tùy thời mang theo đồ ăn hay sao?

Nhìn ánh mắt Trần Khiêm Quân, Cố Ngôn Chi suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn đem một khối bánh chia một nửa cho Trần Khiêm Quân, cũng không thể để người ta làm mình bị đói nhỉ?

Thấy Trần Khiêm Quân không có ý nhận, Cố Ngôn Chi nổi giận, nói: “Làm sao ghét bỏ thứ ta cắn qua? Muốn ghét bỏ cũng là ta ghét bỏ có được hay không!” Nói xong lại cầm lại bắt đầu ăn.

Lúc này, cửa bên cạnh đột nhiên mở ra. Đi ra là một nam tử nhi lập chi niên anh tuấn, chính một trong những chủ nhân Côn Luân điện Vương Phùng Niên. Vương Phùng Niên cười ha ha đi tới nói: “Không ngờ dạo này người tới mua tin càng ngày càng nhiều.”

Nhưng khi Vương Phùng Niên nhìn thấy bánh trên tay Cố Ngôn Chi thì, nụ cười lập tức cứng ngắc trên mặt, hắn dùng một giọng nói như  lĩnh vực thần thánh bị xâm phạm: “Tại sao các ngươi có thể cầm đồ ăn vào phòng ta!” Vẻ mặt đó, giống như xử nữ bị xâm phạm vậy.

Cố Ngôn Chi vừa vặn đem miếng bánh cuối cùng đưa vào trong miệng, y đem bánh nhét đầy miệng nói: “Y âu a nha a nha y…”

Trần Khiêm Quân nghe không vô, liền ở phía sau giúp y thuận lưng, nói: “Ăn đừng có nói.”

Vương Phùng Niên bị tức tới hai mắt đỏ chót, rất muốn đem Cố Ngôn Chi đuổi ra ngoài. Cố Ngôn Chi đem bánh nuốt xuống mới mở miệng nói: “Người tới là khách, đây chính là đạo đãi khách của ngươi?”

Vương Phùng Niên lạnh rên một tiếng nói: “Ngươi là loại không hiểu âm luật không hiểu cầm, còn cầm ta đồ ăn vào phòng ta, không xứng là khách của ta!”

Cố Ngôn Chi vẻ mặt không có vấn đề gì: “Ngươi lại không nói không được mang đồ ăn đi vào, khách tới bưng trà đưa nước còn không có, nếu như ta không tự mang nước trà, có phải sẽ chết đói ở chỗ này?”

Vương Phùng Niên phất tay áo xoay người, đi về phía cửa vừa tiến vào, còn không quên quay đầu lại nói: “Các ngươi đi nhanh, ta không tiếp đãi loại khách như các ngươi.”

Cố Ngôn Chi nói: “Ta nhớ tới Côn Luân điện quy định phàm là người đến vượt ải, muốn thông qua kiểm tra của điếm chủ, chúng ta chưa vượt ải, làm sao ngươi có thể để chúng ta rời đi như vậy chứ? Nguyên lai chủ nhân Côn Luân điện là người tư lợi mà bội ước.”

Vương Phùng Niên bị Cố Ngôn Chi nói tới không thể phản bác, lại nhìn dáng vẻ họ thô tục, nhất định không thông hiểu âm luật, liền lưu lại nói: “Các ngươi tới gảy một khúc, nếu như ta thấy không mắc lỗi, thì coi như các ngươi qua ải.”

Trần Khiêm Quân hỏi: “Ngươi để ta dùng cây cầm nào?”

Vương Phùng Niên trên dưới đánh giá Trần Khiêm Quân nửa ngày, phát hiện tướng mạo của hắn thật không tầm thường, khí độ bất phàm, cùng cái tên kia miệng chó khạc không được ngà voi khác biệt mười vạn tám ngàn dặm.

“Người đến, đem cửu tiêu hoàn bội của ta cầm lấy.”

Cửu tiêu hoàn bội là một cây Đường cầm, xem như là tác phẩm lôi uy đắc ý, cho tới bây giờ đã hơn 700 năm hay 800 năm gì đó, có thể nói có giá trị liên thành. Nhưng tên này lại đem cửu tiêu hoàn bội dễ dàng cho người ta cầm biểu diễn. Cố Ngôn Chi nghe vậy không khỏi nhìn cây cầm trân bảo một chút.

Rất nhanh sau đó có người cẩn thận từng li từng tí một đem cửu tiêu hoàn bội mang tới. Đồng mộc diện, gỗ sam thấp, sơn màu tím, chợt nhìn rất tinh mỹ tuyệt luân.

Cùng lúc lại có người khênh bàn bằng gỗ tử đàn tới, đặt ở trước mặt Trần Khiêm Quân. Sau lại có người bưng nước tới để Trần Khiêm Quân rửa tay.

Cố Ngôn Chi cảm thấy, chờ bọn họ làm xong mấy trình tự phiền toái này, phỏng chừng trời cũng tối đen. Rốt cục chờ tới bọn họ dằn vặt xong, Trần Khiêm Quân ngồi xếp bằng xuống, nhẹ nhàng thử một hồi âm.

Tiếng đàn lành lạnh, phảng phất lướt qua trăm nghìn năm, như thanh tuyền Dao Trì chậm rãi chảy vào trái tim.

Trần Khiêm Quân ngẩng đầu nhìn Cố Ngôn Chi một chút, liền nhẹ nhàng gẩy.

Cố Ngôn Chi lần đầu tiên nghe hắn đánh đàn. Lúc đầu vẫn còn cho bộ đầu chỉ có đi khắp nơi phá án bắt người người, cho dù người trước mặt này có danh xưng “Nho bộ”, thường thường ngoài miệng nhắc tới vài câu thơ, thương xuân bi thu một phen.

Y chưa từng thấy Trần Khiêm Quân thương xuân bi thu, cho dù hắn đang đàn một khúc ( Nhạn Lạc Bình Sa ), cũng là cuối thu khí sảng.

Khi Trần Khiêm Quân đưa tay giơ lên, nhìn về phía Vương Phùng Niên, thì thấy Vương Phùng Niên đang sững sờ nhìn hắn, nói: “Không ngờ thiếu hiệp còn nhỏ tuổi khi cầm lại có trình độ cao như vậy, thật sự là hiếm thấy. Khúc ( Nhạn Lạc Bình Sa ) này, không giống bất kỳ một khúc nào ta đã nghe qua, uyển chuyển trôi chảy lại chí khí cao vời, nhìn như mờ ảo rồi lại gần ở ngay trước mắt. Thật sự là rung động đến tâm can, dư âm còn văng vẳng bên tai. Nếu như có thể, ta thật hy vọng cùng thiếu hiệp luận cầm ba ngày ba đêm không ngủ không ngớt.”

Vương Phùng Niên chuyển biến nhanh chóng làm cho người ta đột nhiên từ lòng đất bay lên trên trời, trước còn ghét bỏ, bây giờ như hận không thể cầm lấy tay của người khác nói liên tục.

Cố Ngôn Chi phiền muộn vỗ bỏ tay Vương Phùng Niên, nói: “Như vậy chúng ta coi như qua ải.”

Vương Phùng Niên bị người đánh gãy phi thường khó chịu, một mặt ghét bỏ nhìn Cố Ngôn Chi nói: “Hắn qua ải, ngươi không có. Không tiễn!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương