Vương Phùng Niên vừa nói xong, Cố Ngôn Chi tại chỗ nhảy lên, suýt chút nữa xông lên bóp cổ của hắn nói: “Tại sao ta phải đi?”
Vương Phùng Niên lạnh rên một tiếng nói: “Ngươi không vượt ải đương nhiên phải đi, không muốn thì ngươi cũng ngồi xuống đàn một khúc”
Cố Ngôn Chi liếc xéo Vương Phùng Niên một cái nói: “Mắt chó coi thường người khác.”
Nhưng khi y mới vừa ngồi xuống, đã thấy Vương Phùng Niên sai người đem bàn nhỏ đem đi. Rồi giả vờ kinh ngạc nói: “Ôi chao, không bằng thì ngươi đứng đàn đi.”
“Ngươi ngông cuồng tự xưng là * cầm, chuyện đứng không thể đánh đàn đơn giản như vậy cũng không biết sao? Những cây cầm này sẽ đau lòng đến khóc.” Cố Ngôn Chi cố ý dùng một giọng nói cực kỳ khinh bỉ, giống như Vương Phùng Niên thật sự làm bẩn những cây cầm này.
Vương Phùng Niên bị tức đến không tìm được lời để hình dung, chỉ thấy Cố Ngôn Chi ngồi xếp bằng, đem cầm nhẹ nhàng đặt ở trên chân của mình. Hai móng vuốt dùng sức gảy một dây đàn, phát sinh tiếng rung phi thường vang dội.
Vương Phùng Niên lúc đó thật muốn xông tới bắt lại cây cầm, dù sao đây cũng là cửu tiêu hoàn bội, không phải vật phàm ngoài chợ!
Trần Khiêm Quân cũng sớm đã che ở phái trước Vương Phùng Niên, lạnh nhạt nói: “Cửu tiêu hoàn bội quả nhiên là cầm trong cực phẩm.”
Cố Ngôn Chi nhìn Vương Phùng Niên, mắt đầy khiêu khích bắn tới. Khác với thí âm lần đầy, thời điểm y đánh đàn ngón tay dị thường linh hoạt, tựa hồ mỗi một thanh âm đều có thể đánh tiến vào lòng người.
Vương Phùng Niên giống như thấy được từ những thanh âm phát ra nghe thấy một cố sự. Lúc bắt đầu còn khiêu khích, lúc sau giương cung bạt kiếm tràn ngập sát khí, rồi nhìn thấy hai người khiêu khích lẫn nhau, đánh nhau, hoặc là nói một người trong đó bị một người khác đánh cho một trận, hắn không nhịn được ôm mặt của mình, giống như đã bị đánh vào trên mặt vậy.
Bão táp qua đi để lại yên tĩnh, nhàn nhạt vui sướng, nhàn nhạt đau thương, cuối cùng tất cả chỉ còn lại tịch mịch. Hắn có chút ưu thương nhìn người trước mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, cảm giác bản thân còn chìm đắm ở trong khúc nhạc.
Cố Ngôn Chi hoạt bát nhìn Trần Khiêm Quân nháy một cái mắt, đã thấy Vương Phùng Niên phục hồi tinh thần lại, sắc mặt trắng nhợt lại đỏ lên, rồi biến thành màu xanh lục, vươn ngón tay run rẩy chỉ vào Cố Ngôn Chi nói: “Ngươi… Ngươi…” Ngươi nửa ngày nhưng không biết phải nói gì.
Cố Ngôn Chi hỏi: “Bị đánh cho đau sao?”
Hỏi xong, Vương Phùng Niên khiến sửng sốt.
Cố Ngôn Chi vừa nãy đàm luận từ khúc hoàn toàn chỉ là ngẫu hứng, cũng không phải bất kỳ từ khúc có lai lịch nào, nhưng không biết làn điệu từ đâu phát ra lại có nhiều hàm nghĩa, không thể bảo là không hiếm thấy.
Vương Phùng Niên nhìn Cố Ngôn Chi nửa ngày, tên này làm sao có khả năng đàn ra được một từ khúc, cho dù hắn tự xưng là đánh đàn ba mươi năm còn chưa có đạt đến cảnh giới này. Nhưng mà, Vương Phùng Niên vẫn nói: “Ngươi quả thật làm rất bừa bãi, có điều!”
Cố Ngôn Chi lạnh nhạt nói: “Ta chỉ đàn gảy tai trâu.” Nói xong, chưa kịp chờ Vương Phùng Niên tiếp tục tức giận, y liền lướt người tránh thoát khỏi phạm vi ám khí phát bắn, vững vàng đứng ở chính giữa bộ cây cầm.
“Ngươi muốn làm gì!” Vương Phùng Niên thấy động tác của y, có chút cuống lên, giọng nói có chút run rẩy.
Trần Khiêm Quân ở một bên nói: “Hắn muốn hủy cầm.”
Cố Ngôn Chi giơ ngón tay cái lên nói: “Không ngờ ngươi lại hiểu rõ ta như vậy.”
Trần Khiêm Quân: “…” Loại hành vi kia, căn bản cũng không cần hiểu rõ chứ?
Vương Phùng Niên uy hiếp nói: “Trên cầm có độc, ngươi không sợ chết?”
Cố Ngôn Chi nói: “Có tiêu vĩ cầm chôn cùng cũng không sai. Ngươi là muốn thi thể của ta, hay là muốn tiêu vĩ cầm hoàn chỉnh?”
Đây rõ ràng là uy hiếp. Vương Phùng Niên yêu cầm đến mức độ điên cuồng, mà địa vị cây tiêu vĩ cầm ở trong lòng hắn không thể nghi ngờ chính là số một, hắn tự tin không ai có thể trong thời gian ngắn, nhanh chóng trong hoàn cảnh liếc mắt đã biết rõ lai lịch cây cầm. Cho nên hắn mới trắng trợn đem cây cầm tuyệt thế để ở chỗ này, một mặt biểu lộ bản thân, một mặt cười nhạo người khác.
Nhưng ai ngờ tên này ngay lập tức đã nói ra lai lịch, làm Vương Phùng Niên không khỏi khẩn trương.
“Sao nào, có muốn lưu lại bảo bối trong lòng ngươi không, chính là một câu nói của ngươi quyết định.” Cố Ngôn Chi đã nhẹ nhàng rút miêu đao trang bị theo người.
Đã đứt đoạn mất một đoạn, miêu đao có rất nhiều lỗ thủng nhẹ nhàng ôm lấy dây đàn tiêu vĩ cầm, tựa hồ chỉ cần tay cầm đao hơi hơi dùng sức, dây đàn sẽ biến tiếng đáp lại mà đứt.
Mồ hôi lạnh Vương Phùng Niên theo cổ chảy xuống, hắn liếc mắt nhìn đao trên tay Cố Ngôn Chi, trên mặt vẻ mặt xuất hiện một chút biến hóa, cuối cùng vẫn phải cắn răng khuất phục nói: “Các ngươi qua ải.”
Hắn vừa dứt lời, vách tường phía sau Cố Ngôn Chi chậm rãi di động, xuất hiện một con đường, tựa hồ chính là lối vào cửa ải kế tiếp.
Cố Ngôn Chi thoả mãn gật đầu, nhưng không có lập tức thu đao. Y cố ý làm một tư thế động đao, khiến Vương Phùng Niên lập tức kêu lên sợ hãi.
Xem dáng vẻ hắn luống cuống, Cố Ngôn Chi mới rốt cục cười đi vào cánh cửa.
Thấy Trần Khiêm Quân vẫn không nói một lời, Cố Ngôn Chi nói: “Làm sao, xem thường ta dùng thủ đoạn như vậy?” Chưa kịp chờ Trần Khiêm Quân trả lời, Cố Ngôn Chi nói: “Đối với ta mà nói, thủ đoạn gì không quan trọng, quan trọng chính là đã đạt được mục đích. Những kẻ bị thế tục quy phạm đạo đức như các ngươi, vĩnh viễn không thể nào hiểu được.”
Bởi vì có những người, cũng không phải ngươi nói lý với hắn, hắn cũng sẽ nói lý với ngươi; tương đương quy tắc, cũng không phải thích hợp với bất luận kẻ nào. Ở trên thế giới này, cường giả sinh tồn mãi mãi cũng là một đạo lí quyết định.
Thấy Cố Ngôn Chi đã đi ở phía trước, Trần Khiêm Quân nhẹ nhàng nói: “Có thể ta sẽ có một ngày lý giải được.”
Thông đạo là một cầu thang xoay tròn đi lên trên, hẳn là lên một tầng. Nhớ tới kiến trúc kỳ quái của tháp, Cố Ngôn Chi cảm thấy chỗ này cũng không đơn giản như tưởng tượng.
Nếu là cầm kỳ thư họa, cửa ải thứ hai hiển nhiên chính là kỳ.
Nhưng sau khi bọn họ mở cửa ra, xuất hiện lại là một bàn cờ to lớn. Người đi trên bàn cờ, lại giống như một quân cờ nhỏ.
“Ha ha ha, chỗ này của ta đã rất lâu không có người đi vào rồi.” Cửa mới vừa mở ra thì có người mở miệng nói chuyện. Tiếng nói của hắn bên trong ẩn chứa nội lực hùng hậu, hầu như đem hai người chấn động ra bên ngoài.
“Ngươi nói rất lâu là bao lâu?” Cố Ngôn Chi bốn phía dò xét, nhưng chỉ nhìn thấy màu sắc trắng đen khắp nơi trắng đen tương giao, người xem hoa cả mắt.
Cố Ngôn Chi chú ý tới một người ngồi dưới đất, hắn chỉ là đang ngồi, toàn thân áo đen ngồi ở một vệt ( + vệt giao nhau trong bàn cờ đó), giống như đang chờ cả người hắn hòa nhập vào nó.
Người kia nghe vậy suy nghĩ một chút, nói: “Có lẽ là ba ngày, hay là ba tháng, hoặc là ba năm.”
“Ngươi ngốc à? Ở đây ngồi bao lâu cũng không biết?” Cố Ngôn Chi nói.
Ánh mắt người kia đột nhiên sáng lên, nhìn Cố Ngôn Chi nói: “Ngươi đến tiếp ta chơi cờ, ngươi thắng thì sẽ để ngươi qua ải thế nào?”
“Tại hạ Trần… Cố Tư, đến đây thỉnh giáo.” Trần Khiêm Quân nói xong giẫm chân đi tới. Hắn mới vừa giẫm đến một điểm, trong phòng đột nhiên xuất hiện thanh âm lạ. Hai người ngẩng đầu nhìn lên, thì nhìn thấy một viên cờ to lớn màu trắng chậm rãi rơi xuống, vừa vặn rơi vào chỗ Trần Khiêm Quân đứng.
Người kia trong nháy mắt di động vị trí của mình, sau đó có một viên cờ màu đen chậm rãi hạ xuống. Tốc độ kia làm Cố Ngôn Chi hận không thể đi tới đạp hai chân để nó đừng như rùa đen bò.
Người kia đột nhiên nở nụ cười, nói: “Lão phu Vương Trọng Niên. Ha ha ha người trẻ tuổi, ngươi không hiểu đi, chơi cờ chính là định lực.”
Tuy rằng tự xưng lão phu, nhưng xem tuổi lão cũng không lớn, ước chừng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, tướng mạo đoan chính, y quan chỉnh tề, xem ra hơi có phong độ quân tử.
Cố Ngôn Chi chuyển động con mắt hỏi: “Định lực không đủ có phải là sẽ thua?”
Vương Trọng Niên lập tức nói: “Đó là tự nhiên.”
Cố Ngôn Chi nghe vậy liền giẫm trên bàn cờ. Vương Trọng Niên lập tức nói: “Nếu như các ngươi giẫm chỗ nào thì chỗ đó sẽ rơi xuống một quân cờ, oán hận, các ngươi chỉ có thể thua rất thảm.”
Cố Ngôn Chi thật giống như không nghe thấy tiếp tục đi về phía trước. Y tách tất cả điểm cờ ra, đi ở giữa không đụng xung quanh, quân cờ quả nhiên không có rơi xuống. Cố Ngôn Chi buồn cười liếc mắt nhìn Vương Trọng Niên. Cờ chỉ có thể đi ở giữa điểm, đương nhiên sẽ không hạ xuống ở ô vuông.
Y thẳng đi tới trước mặt Vương Trọng Niên, nhìn về Trần Khiêm Quân gọi: “Tốc độ nhanh!”
“…” Trần Khiêm Quân bày tỏ, ở tình hình như vậy chỉ có thể chậm, càng chậm càng tốt.
Lần này Trần Khiêm Quân đã có kinh nghiệm, sẽ không bị quân cờ nện xuống. Khi hắn chậm rãi đặt chân, quân cờ cũng chậm chậm hạ xuống, hầu như dùng một phút thời gian.
Vương Trọng Niên cũng dùng tốc độ tìm một chỗ đặt chân, chờ quân cờ rơi xuống.
Tính tình Cố Ngôn Chi nghiêng về nóng nảy, căn bản không có cách nào khoan dung những hành động chậm rãi như vậy. Y duỗi ra một cánh tay, đem mặt Vương Trọng Niên nhẹ nhàng quay về phía mình, làm ra vẻ muốn hôn xuống.
Vương Trọng Niên hoàn toàn không biết hiện tại xảy ra chuyện gì, chỉ biết mọc ra một nam hài lông mày rậm mắt to đẹp trai muốn cùng lão hôn môi?
Trong lòng lão quýnh lên, lập tức lệch về một điểm, quần cờ trên đỉnh đầu dừng hạ xuống, quân cờ bên cạnh lại lập tức rớt xuống.
Cố Ngôn Chi mỗi một lần chờ Vương Trọng Niên muốn chơi cờ, sẽ đến gần, làm dáng muốn hôn. Động tác này làm cho trong lòng Vương Trọng Niên đại loạn, liên tiếp phạm sai lầm, tổng thể coi như dễ như ăn cháo đại thắng.
Vương Trọng Niên có chút tức giận nhìn Cố Ngôn Chi nói: “Ngươi vừa nãy làm cái gì!”
Cố Ngôn Chi nói: “Binh bất yếm trá.” ( chiến tranh không ngại dối lừa ; việc quân cơ không nề dối trá; nhà quân sự luôn phải lừa địch)
Vương Trọng Niên suy nghĩ một chút, cuối cùng nói: “Tại sao ngươi lại không hôn.”
Cố Ngôn Chi: “…” Ngươi đang chờ mong cái gì?
Lúc này Trần Khiêm Quân vẫn không nói gì mặt lạnh đi lên trước hỏi: “Ngươi thật sự dự định hôn”
“Hôn lão hả ” Cố Ngôn Chi quay đầu liếc mắt nhìn Vương Trọng Niên, một mặt như đương nhiên nói: “Lão lớn lên không xấu, ngươi hôn lão một cái cũng không thiệt thòi.
Vương Phùng Niên lạnh rên một tiếng nói: “Ngươi không vượt ải đương nhiên phải đi, không muốn thì ngươi cũng ngồi xuống đàn một khúc”
Cố Ngôn Chi liếc xéo Vương Phùng Niên một cái nói: “Mắt chó coi thường người khác.”
Nhưng khi y mới vừa ngồi xuống, đã thấy Vương Phùng Niên sai người đem bàn nhỏ đem đi. Rồi giả vờ kinh ngạc nói: “Ôi chao, không bằng thì ngươi đứng đàn đi.”
“Ngươi ngông cuồng tự xưng là * cầm, chuyện đứng không thể đánh đàn đơn giản như vậy cũng không biết sao? Những cây cầm này sẽ đau lòng đến khóc.” Cố Ngôn Chi cố ý dùng một giọng nói cực kỳ khinh bỉ, giống như Vương Phùng Niên thật sự làm bẩn những cây cầm này.
Vương Phùng Niên bị tức đến không tìm được lời để hình dung, chỉ thấy Cố Ngôn Chi ngồi xếp bằng, đem cầm nhẹ nhàng đặt ở trên chân của mình. Hai móng vuốt dùng sức gảy một dây đàn, phát sinh tiếng rung phi thường vang dội.
Vương Phùng Niên lúc đó thật muốn xông tới bắt lại cây cầm, dù sao đây cũng là cửu tiêu hoàn bội, không phải vật phàm ngoài chợ!
Trần Khiêm Quân cũng sớm đã che ở phái trước Vương Phùng Niên, lạnh nhạt nói: “Cửu tiêu hoàn bội quả nhiên là cầm trong cực phẩm.”
Cố Ngôn Chi nhìn Vương Phùng Niên, mắt đầy khiêu khích bắn tới. Khác với thí âm lần đầy, thời điểm y đánh đàn ngón tay dị thường linh hoạt, tựa hồ mỗi một thanh âm đều có thể đánh tiến vào lòng người.
Vương Phùng Niên giống như thấy được từ những thanh âm phát ra nghe thấy một cố sự. Lúc bắt đầu còn khiêu khích, lúc sau giương cung bạt kiếm tràn ngập sát khí, rồi nhìn thấy hai người khiêu khích lẫn nhau, đánh nhau, hoặc là nói một người trong đó bị một người khác đánh cho một trận, hắn không nhịn được ôm mặt của mình, giống như đã bị đánh vào trên mặt vậy.
Bão táp qua đi để lại yên tĩnh, nhàn nhạt vui sướng, nhàn nhạt đau thương, cuối cùng tất cả chỉ còn lại tịch mịch. Hắn có chút ưu thương nhìn người trước mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, cảm giác bản thân còn chìm đắm ở trong khúc nhạc.
Cố Ngôn Chi hoạt bát nhìn Trần Khiêm Quân nháy một cái mắt, đã thấy Vương Phùng Niên phục hồi tinh thần lại, sắc mặt trắng nhợt lại đỏ lên, rồi biến thành màu xanh lục, vươn ngón tay run rẩy chỉ vào Cố Ngôn Chi nói: “Ngươi… Ngươi…” Ngươi nửa ngày nhưng không biết phải nói gì.
Cố Ngôn Chi hỏi: “Bị đánh cho đau sao?”
Hỏi xong, Vương Phùng Niên khiến sửng sốt.
Cố Ngôn Chi vừa nãy đàm luận từ khúc hoàn toàn chỉ là ngẫu hứng, cũng không phải bất kỳ từ khúc có lai lịch nào, nhưng không biết làn điệu từ đâu phát ra lại có nhiều hàm nghĩa, không thể bảo là không hiếm thấy.
Vương Phùng Niên nhìn Cố Ngôn Chi nửa ngày, tên này làm sao có khả năng đàn ra được một từ khúc, cho dù hắn tự xưng là đánh đàn ba mươi năm còn chưa có đạt đến cảnh giới này. Nhưng mà, Vương Phùng Niên vẫn nói: “Ngươi quả thật làm rất bừa bãi, có điều!”
Cố Ngôn Chi lạnh nhạt nói: “Ta chỉ đàn gảy tai trâu.” Nói xong, chưa kịp chờ Vương Phùng Niên tiếp tục tức giận, y liền lướt người tránh thoát khỏi phạm vi ám khí phát bắn, vững vàng đứng ở chính giữa bộ cây cầm.
“Ngươi muốn làm gì!” Vương Phùng Niên thấy động tác của y, có chút cuống lên, giọng nói có chút run rẩy.
Trần Khiêm Quân ở một bên nói: “Hắn muốn hủy cầm.”
Cố Ngôn Chi giơ ngón tay cái lên nói: “Không ngờ ngươi lại hiểu rõ ta như vậy.”
Trần Khiêm Quân: “…” Loại hành vi kia, căn bản cũng không cần hiểu rõ chứ?
Vương Phùng Niên uy hiếp nói: “Trên cầm có độc, ngươi không sợ chết?”
Cố Ngôn Chi nói: “Có tiêu vĩ cầm chôn cùng cũng không sai. Ngươi là muốn thi thể của ta, hay là muốn tiêu vĩ cầm hoàn chỉnh?”
Đây rõ ràng là uy hiếp. Vương Phùng Niên yêu cầm đến mức độ điên cuồng, mà địa vị cây tiêu vĩ cầm ở trong lòng hắn không thể nghi ngờ chính là số một, hắn tự tin không ai có thể trong thời gian ngắn, nhanh chóng trong hoàn cảnh liếc mắt đã biết rõ lai lịch cây cầm. Cho nên hắn mới trắng trợn đem cây cầm tuyệt thế để ở chỗ này, một mặt biểu lộ bản thân, một mặt cười nhạo người khác.
Nhưng ai ngờ tên này ngay lập tức đã nói ra lai lịch, làm Vương Phùng Niên không khỏi khẩn trương.
“Sao nào, có muốn lưu lại bảo bối trong lòng ngươi không, chính là một câu nói của ngươi quyết định.” Cố Ngôn Chi đã nhẹ nhàng rút miêu đao trang bị theo người.
Đã đứt đoạn mất một đoạn, miêu đao có rất nhiều lỗ thủng nhẹ nhàng ôm lấy dây đàn tiêu vĩ cầm, tựa hồ chỉ cần tay cầm đao hơi hơi dùng sức, dây đàn sẽ biến tiếng đáp lại mà đứt.
Mồ hôi lạnh Vương Phùng Niên theo cổ chảy xuống, hắn liếc mắt nhìn đao trên tay Cố Ngôn Chi, trên mặt vẻ mặt xuất hiện một chút biến hóa, cuối cùng vẫn phải cắn răng khuất phục nói: “Các ngươi qua ải.”
Hắn vừa dứt lời, vách tường phía sau Cố Ngôn Chi chậm rãi di động, xuất hiện một con đường, tựa hồ chính là lối vào cửa ải kế tiếp.
Cố Ngôn Chi thoả mãn gật đầu, nhưng không có lập tức thu đao. Y cố ý làm một tư thế động đao, khiến Vương Phùng Niên lập tức kêu lên sợ hãi.
Xem dáng vẻ hắn luống cuống, Cố Ngôn Chi mới rốt cục cười đi vào cánh cửa.
Thấy Trần Khiêm Quân vẫn không nói một lời, Cố Ngôn Chi nói: “Làm sao, xem thường ta dùng thủ đoạn như vậy?” Chưa kịp chờ Trần Khiêm Quân trả lời, Cố Ngôn Chi nói: “Đối với ta mà nói, thủ đoạn gì không quan trọng, quan trọng chính là đã đạt được mục đích. Những kẻ bị thế tục quy phạm đạo đức như các ngươi, vĩnh viễn không thể nào hiểu được.”
Bởi vì có những người, cũng không phải ngươi nói lý với hắn, hắn cũng sẽ nói lý với ngươi; tương đương quy tắc, cũng không phải thích hợp với bất luận kẻ nào. Ở trên thế giới này, cường giả sinh tồn mãi mãi cũng là một đạo lí quyết định.
Thấy Cố Ngôn Chi đã đi ở phía trước, Trần Khiêm Quân nhẹ nhàng nói: “Có thể ta sẽ có một ngày lý giải được.”
Thông đạo là một cầu thang xoay tròn đi lên trên, hẳn là lên một tầng. Nhớ tới kiến trúc kỳ quái của tháp, Cố Ngôn Chi cảm thấy chỗ này cũng không đơn giản như tưởng tượng.
Nếu là cầm kỳ thư họa, cửa ải thứ hai hiển nhiên chính là kỳ.
Nhưng sau khi bọn họ mở cửa ra, xuất hiện lại là một bàn cờ to lớn. Người đi trên bàn cờ, lại giống như một quân cờ nhỏ.
“Ha ha ha, chỗ này của ta đã rất lâu không có người đi vào rồi.” Cửa mới vừa mở ra thì có người mở miệng nói chuyện. Tiếng nói của hắn bên trong ẩn chứa nội lực hùng hậu, hầu như đem hai người chấn động ra bên ngoài.
“Ngươi nói rất lâu là bao lâu?” Cố Ngôn Chi bốn phía dò xét, nhưng chỉ nhìn thấy màu sắc trắng đen khắp nơi trắng đen tương giao, người xem hoa cả mắt.
Cố Ngôn Chi chú ý tới một người ngồi dưới đất, hắn chỉ là đang ngồi, toàn thân áo đen ngồi ở một vệt ( + vệt giao nhau trong bàn cờ đó), giống như đang chờ cả người hắn hòa nhập vào nó.
Người kia nghe vậy suy nghĩ một chút, nói: “Có lẽ là ba ngày, hay là ba tháng, hoặc là ba năm.”
“Ngươi ngốc à? Ở đây ngồi bao lâu cũng không biết?” Cố Ngôn Chi nói.
Ánh mắt người kia đột nhiên sáng lên, nhìn Cố Ngôn Chi nói: “Ngươi đến tiếp ta chơi cờ, ngươi thắng thì sẽ để ngươi qua ải thế nào?”
“Tại hạ Trần… Cố Tư, đến đây thỉnh giáo.” Trần Khiêm Quân nói xong giẫm chân đi tới. Hắn mới vừa giẫm đến một điểm, trong phòng đột nhiên xuất hiện thanh âm lạ. Hai người ngẩng đầu nhìn lên, thì nhìn thấy một viên cờ to lớn màu trắng chậm rãi rơi xuống, vừa vặn rơi vào chỗ Trần Khiêm Quân đứng.
Người kia trong nháy mắt di động vị trí của mình, sau đó có một viên cờ màu đen chậm rãi hạ xuống. Tốc độ kia làm Cố Ngôn Chi hận không thể đi tới đạp hai chân để nó đừng như rùa đen bò.
Người kia đột nhiên nở nụ cười, nói: “Lão phu Vương Trọng Niên. Ha ha ha người trẻ tuổi, ngươi không hiểu đi, chơi cờ chính là định lực.”
Tuy rằng tự xưng lão phu, nhưng xem tuổi lão cũng không lớn, ước chừng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, tướng mạo đoan chính, y quan chỉnh tề, xem ra hơi có phong độ quân tử.
Cố Ngôn Chi chuyển động con mắt hỏi: “Định lực không đủ có phải là sẽ thua?”
Vương Trọng Niên lập tức nói: “Đó là tự nhiên.”
Cố Ngôn Chi nghe vậy liền giẫm trên bàn cờ. Vương Trọng Niên lập tức nói: “Nếu như các ngươi giẫm chỗ nào thì chỗ đó sẽ rơi xuống một quân cờ, oán hận, các ngươi chỉ có thể thua rất thảm.”
Cố Ngôn Chi thật giống như không nghe thấy tiếp tục đi về phía trước. Y tách tất cả điểm cờ ra, đi ở giữa không đụng xung quanh, quân cờ quả nhiên không có rơi xuống. Cố Ngôn Chi buồn cười liếc mắt nhìn Vương Trọng Niên. Cờ chỉ có thể đi ở giữa điểm, đương nhiên sẽ không hạ xuống ở ô vuông.
Y thẳng đi tới trước mặt Vương Trọng Niên, nhìn về Trần Khiêm Quân gọi: “Tốc độ nhanh!”
“…” Trần Khiêm Quân bày tỏ, ở tình hình như vậy chỉ có thể chậm, càng chậm càng tốt.
Lần này Trần Khiêm Quân đã có kinh nghiệm, sẽ không bị quân cờ nện xuống. Khi hắn chậm rãi đặt chân, quân cờ cũng chậm chậm hạ xuống, hầu như dùng một phút thời gian.
Vương Trọng Niên cũng dùng tốc độ tìm một chỗ đặt chân, chờ quân cờ rơi xuống.
Tính tình Cố Ngôn Chi nghiêng về nóng nảy, căn bản không có cách nào khoan dung những hành động chậm rãi như vậy. Y duỗi ra một cánh tay, đem mặt Vương Trọng Niên nhẹ nhàng quay về phía mình, làm ra vẻ muốn hôn xuống.
Vương Trọng Niên hoàn toàn không biết hiện tại xảy ra chuyện gì, chỉ biết mọc ra một nam hài lông mày rậm mắt to đẹp trai muốn cùng lão hôn môi?
Trong lòng lão quýnh lên, lập tức lệch về một điểm, quần cờ trên đỉnh đầu dừng hạ xuống, quân cờ bên cạnh lại lập tức rớt xuống.
Cố Ngôn Chi mỗi một lần chờ Vương Trọng Niên muốn chơi cờ, sẽ đến gần, làm dáng muốn hôn. Động tác này làm cho trong lòng Vương Trọng Niên đại loạn, liên tiếp phạm sai lầm, tổng thể coi như dễ như ăn cháo đại thắng.
Vương Trọng Niên có chút tức giận nhìn Cố Ngôn Chi nói: “Ngươi vừa nãy làm cái gì!”
Cố Ngôn Chi nói: “Binh bất yếm trá.” ( chiến tranh không ngại dối lừa ; việc quân cơ không nề dối trá; nhà quân sự luôn phải lừa địch)
Vương Trọng Niên suy nghĩ một chút, cuối cùng nói: “Tại sao ngươi lại không hôn.”
Cố Ngôn Chi: “…” Ngươi đang chờ mong cái gì?
Lúc này Trần Khiêm Quân vẫn không nói gì mặt lạnh đi lên trước hỏi: “Ngươi thật sự dự định hôn”
“Hôn lão hả ” Cố Ngôn Chi quay đầu liếc mắt nhìn Vương Trọng Niên, một mặt như đương nhiên nói: “Lão lớn lên không xấu, ngươi hôn lão một cái cũng không thiệt thòi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook