Giả Bộ
-
Chương 88: Hoàn toàn văn
Editor: NU
Beta: Bảo Trân
—
“Ôn Nam Tịch.” Phó Diên đóng giấy đăng ký kết hôn lại, gọi.
Ôn Nam Tịch cũng đóng giấy đăng ký kết hôn, ngước mắt nhìn anh. Phó Diên cầm hai tờ giấy kết hôn trong tay, anh cúi xuống nhìn cô, trong đầu hiện lên rất nhiều cảnh tượng năm cuối cấp 3.
Ở trong cửa hàng tiện lợi hay trước cửa hàng tiện lợi cũng thế, quán cà phê Internet, ở bến xe buýt, trên xe buýt, trong căn cứ bí mật hay chiếc bánh kem trên đỉnh núi.
Vào cái lúc mà cô hoàn toàn chiếm lấy cuộc sống của anh, thứ mà anh mong đợi duy nhất lúc đó là được ở bên cô một cách công khai sau khi vào đại học. Nhưng sự vô vọng ở đại học khiến anh khi gặp lại cô không dám có ý nghĩ nào khác, cứ để thuận theo tự nhiên. Hiện giờ, anh cười nói: “Anh đã dám nghĩ tới sau này.”
Ôn Nam Tịch nhẹ giọng hỏi: “Nghĩ cái gì cơ?”
Với giọng điệu lười biếng, anh thản nhiên nắm tay cô bước ra ngoài, đi ngang qua đôi vợ chồng sắp lãnh giấy ly hôn, nói: “Nghĩ về tương lai của chúng ta.”
Ôn Nam Tịch nghe vậy lông mày nhướng lên.
Sau khi lên xe, Phó Diên dẫn Ôn Nam Tịch đi mua một chiếc bánh kem và một bó hoa mà anh đã đặt trước đó. Sau đó thì đến một công ty nội thất để bàn bạc với họ về cách trang trí lại Vịnh Linh Lung. Ôn Nam Tịch trao đổi với nhà thiết kế và bày tỏ quan điểm của mình, cô muốn thiết kế theo kiểu đơn giản.
Phó Diên ngồi bên cạnh, gửi ảnh chụp giấy đăng ký kết hôn họ vừa lấy cho Thư Lệ.
Thư Lệ ở phía bên kia nhảy dựng lên.
Thư Lệ: Lãnh rồi à?
Thư Lệ: Ây da ây da, tốt quá rồi!
Thư Lệ: Để mẹ đi gọi ông nội xem ngày lành.
Diên: Tốt nhất nên tổ chức vào tháng 8, là ngày sinh nhật cô ấy.
Thư Lệ: Không thành vấn đề!
Thư Lệ: Mẹ làm ngay, mà lễ cưới tổ chức ở đâu đây? Nam An hay Lê Thành?
Diên: Để con hỏi cô ấy.
Phó Diên buông điện thoại xuống, quay đầu nhìn Ôn Nam Tịch: “Em muốn tổ chức hôn lễ ở đâu?”
Ôn Nam Tịch lật qua vài hình mẫu, dừng một chút, cô ngước mắt nhìn anh, suy nghĩ: “Nam An được không?”
Quay lại nơi họ bắt đầu.
Cũng là quê hương của bọn họ.
Phó Diên khóe miệng cong lên: “Được.”
Anh nhấc điện thoại lên, gửi cho Thư Lệ một tin nhắn khác để xác nhận địa điểm. Thư Lệ bên kia nhắn “OK”, Phó Diên bên này thì đã liên hệ với ba studio chụp ảnh cưới, mỗi studio có một phong cách riêng, anh đưa qua cho Ôn Nam Tịch.
Điện thoại của Ôn Nam Tịch lại vang lên, cô nhấc máy lên xem.
Phó Diên nói: “Chọn một cái đi, nếu em thích mấy phong cách này, chúng ta sẽ chụp thêm.”
Ôn Nam Tịch cúi đầu lật xem từng studio, nói: “Chúng ta chụp studio này trước đi.”
Cô chọn một cái rồi đưa cho Phó Diên xem, Phó Diên xem xong thì gật đầu, gọi cho đối phương để đặt cọc và xác nhận thời gian. Phong cách trang trí của Vịnh Linh Lung cũng đã được quyết định, Ôn Nam Tịch nói mật khẩu nhà cho nhà thiết kế. Hai ngày nay đối phương đã đến hiện trường đo đạc kích thước, vì ngôi nhà là của mình nên Ôn Nam Tịch cũng muốn chăm chút cho nó một chút.
Ôn Nam Tịch cũng gửi ảnh chụp giấy đăng ký kết hôn cho Ôn Du.
Ôn Du ở đầu bên kia rất hưng phấn, vừa lúc trong cửa hàng có khách, mọi người thấy bà kích động như vậy thì đều cười hỏi bà có chuyện gì vậy. Ôn Du cười nói: “Con gái của tôi sắp kết hôn.”
“Wa. Xin chúc mừng, chuyện tốt nha.”
“Tôi đã thấy bạn trai của Nam Tịch rồi, rất đẹp trai, còn tự mình kinh doanh riêng nữa phải không?”
“Là con trai của giáo sư Phó Kính Hoa đó.”
“Phó Kính Hoa? Tôi cũng nghe nói qua rồi, Ôn Du, chúc mừng cô nha, có được con rể tốt như vậy.”
Ôn Du cười rạng rỡ nói: “Cảm ơn, cảm ơn. Mọi người ăn ngon nhé, tôi đãi mọi người.”
Mọi người nghe vậy thì rất vui vẻ.
“Vậy tôi không khách sáo với cô nữa, tôi lại ăn thêm một bát hoành thánh nhé.” Chị gái hàng xóm cười vui vẻ.
Những người khác cũng sôi nổi vừa làm theo vừa nói lời cảm ơn.
Ôn Du vui vẻ gật đầu: “Được.”
Ôn Nam Tịch bên này nhận được tin nhắn của Tiểu Lê, Tiểu Lê đã về Bắc Kinh đi học, nhưng cô ấy có quan hệ tốt với hàng xóm nên lập tức nhận được tin nhắn.
Tiểu Lê nói: Chị Nam Tịch! Chúc mừng chị! Đã lãnh chứng rồi nha!
Tiểu Lê: Chúc chị và anh rể hôn nhân hạnh phúc, sớm sinh quý tử.
Ôn Nam Tịch mỉm cười trả lời: Cảm ơn Tiểu Lê.
Tiểu Lê: Chị Nam Tịch, chị nhất định phải mời em đến dự đám cưới, em sẽ giúp chị.
Ôn Nam Tịch: Được.
–
–
Lãnh chứng xong, sau đó thì rất bận rộn, trong lúc làm việc còn phải tranh thủ đi chụp ảnh cưới, phong cách mà Phó Diên và Ôn Nam Tịch lựa chọn tương đối đơn giản, nhưng lại có rất nhiều kiểu dáng, chụp rất nhiều ảnh, studio này cũng lo liệu hết vấn đề đám cưới, chụp ảnh, lên kế hoạch đám cưới và trang điểm cô dâu. Phó Diên và Ôn Nam Tịch sau khi thảo luận thì quyết định tiếp tục hợp tác với studio này.
Nhưng đồng thời, studio này không hề rẻ, lại có mặt ở khắp các thành phố, tất cả nhân viên đều phải cùng nhau đến Nam An. Ôn Nam Tịch nhìn Phó Diên chuyển tiền cứ như nước chảy.
Tiêu tiền như nước.
Cô đau lòng quá.
Phó Diên ôm cô vào lòng, gõ code, nói: “Đau lòng cái gì? Tiền thì phải tiêu. Huống chi, đây là lần duy nhất trong đời chúng ta kết hôn.”
Ôn Nam Tịch nghe vậy thì cũng chấp nhận.
Vậy thì cứ tiêu đi.
Thư Lệ bên kia cũng rất bận rộn, mỗi ngày đều như tắm mình trong gió xuân. Bà cười vô cùng rạng rỡ, hơn nữa còn kết bạn với Ôn Du, hầu như ngày nào bà cũng đến quán ăn vặt nói chuyện với Ôn Du về đám cưới, thuận tiện ăn đồ ăn do Ôn Du nấu.
Thời gian cũng đã được ấn định, sẽ tổ chức vào ngày sinh nhật của Ôn Nam Tịch.
Ôn Nam Tịch biết hôn lễ sẽ được tổ chức vào ngày này thì rất kinh ngạc, Phó Diên cười khẽ, nói: “Kể từ nay về sau chúng ta sẽ kỷ niệm hai ngày lễ trong một ngày.”
Ôn Nam Tịch tới gần anh, hỏi: “Hai trong một?”
“Ngày sinh nhật trùng với ngày cưới của em.”
Phó Diên lười biếng ôm lấy eo cô, Ôn Nam Tịch chớp chớp mắt: “Ngày kỷ niệm ngày cưới không phải là ngày lãnh chứng sao?”
Phó Diên nghe vậy thì ngẩn người, anh dựa lưng vào ghế sô pha nhìn cô: “Còn ngày đó nữa à?”
Ôn Nam Tịch cười nói: “Có nhiều ngày kỷ niệm như vậy, thật choáng ngợp quá.”
Phó Diên gõ gõ bàn phím bên cạnh: “Ai bảo em là vợ của anh?”
Tai Ôn Nam Tịch đỏ bừng lên.
Cô kề sát vào anh, vòng tay qua ôm lấy cổ anh: “Chồng.”
Ngón tay Phó Diên dừng lại, tim đập thình thịch, anh ừ một tiếng.
Vì vậy, bọn họ chậm rãi thay đổi xưng hô. Phó Diên thỉnh thoảng sẽ kéo dài giọng đẩy tóc cô sang một bên, gọi cô là vợ, đã đến giờ dậy rồi.
Ôn Nam Tịch cũng sẽ làm nũng, vòng tay qua cổ anh, đòi chồng ôm một cái.
Ngày tháng trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến tháng 8. Cái nóng tháng 8 thiêu đốt, mùa hè mặt trời lên cao, thời tiết thì tuyệt vời, mọi thứ đều ổn ngoại trừ hơi nóng. Đối với địa điểm tổ chức đám cưới ở Nam An, Thư Lệ đã đặt khách sạn kim cương lớn nhất ở Nam An.
Ôn Nam Tịch và Phó Diên trở về Nam An sớm nửa tháng. Ôn Du may mắn mua được căn nhà hai tầng có sân phía sau, hơn nữa vừa mới được cải tạo. Ôn Nam Tịch và Ôn Du về Nam An đã có nhà.
Thư Lệ ngồi viết thiệp cưới đến đau cả tay, bà nói viết tay mới có thành ý.
Phó Kính Hoa cảm thấy có lý nên ông cầm bút viết từng chữ một, tiêu chuẩn thiệp cưới đột nhiên trở nên cao hơn.
Xe cưới đi qua Vân Thượng, hành lang hẻm, sân vận động, ngõ Nam An, Trường Trung học Cơ sở Số 1 Nam An, Trường Trung học Cơ sở Số 2 Nam An, Quảng trường Nam An, chợ đêm nhỏ và hiệu sách rồi mới đến khách sạn. Đây là con đường do Phó Diên thiết kế và cũng là nơi Ôn Nam Tịch và Phó Diên ở cùng nhau.
Ba ngày trước lễ cưới.
Một nhóm bạn từ Lê Thành trở về.
Đám người Trần Phi chạy đến hẻm Nam An chơi. Trần Phi chống hông cười nói: “Đây là nơi mà hai người ngay từ cái nhìn đầu tiên đã yêu nhau đó sao?”
Ôn Nam Tịch mỉm cười.
“Không tồi nha, nơi này khá lãng mạn.” Chu Hùng đi trên con đường đá, Chu Nhược Vi đứng ở nơi đó chụp hình, Nguyên Thư bất đắc dĩ cười nói: “Tớ nhìn mà phát chán rồi, bọn họ lại thấy tươi mới.”
Ôn Nam Tịch mỉm cười ngẩng đầu nhìn về phía Phó Diên, khóe môi Phó Diên hơi cong lên, lúc này Ôn Nam Tịch phát hiện một ngọn cây nhô ra từ bức tường của trường trung học số 2, dừng ngay trên đầu Phó Diên.
Ôn Nam Tịch kiễng chân, đẩy ngọn cây ra giúp anh.
Phó Diên thuận thế ôm lấy cô.
Nguyên Thư ở bên kia gọi cô, Ôn Nam Tịch quay đầu lại.
Tách một tiếng.
Nguyên Thư đã chụp một bức ảnh.
Sau đó, khi Ôn Nam Tịch nhìn thấy bức ảnh này, cô cảm thấy nó rất giống với bức ảnh chụp ở ngõ Nam An mà Thư Lệ gửi cho cô, ngoại trừ việc trong bức ảnh này cô đang bị Phó Diên ôm và anh đang nhìn cô.
12 tháng 8
Hôn lễ cùng ngày.
Trên đường vào Nam An có cả một dãy xe cưới, nhìn có vẻ hơi hoành tráng so với một nơi nhỏ bé như Nam An, lối vào khách sạn kim cương càng náo nhiệt hơn, từng chiếc ô tô dừng lại, tầng hầm gara và bãi đậu xe bên cạnh hầu như đã gần đầy.
Ôn Nam Tịch được Phó Diễn dẫn ra khỏi xe.
Cô vén vạt váy, khoan voan che mặt, Chu Nhược Vi cầm một chiếc ô màu đỏ che đầu cô, Phó Diên nắm chặt đầu ngón tay cô, xuyên qua lớp khăn voan, anh nhìn ánh mắt cô, nắm tay cô, vững vàng bước lên bậc thang.
Rất nhiều người đang đợi cô dâu chú rể ở cửa. Dịch Phong mặc vest và đi giày da đứng sang một bên, ôm cánh tay nhìn Ôn Nam Tịch trong tấm khăn che mặt, anh cũng nhìn thấy cảnh cô và Phó Diên nhìn nhau. Thậm chí còn nhìn thấy Phó Diên ôm eo cô, cúi xuống nói chuyện với cô. Ánh mắt Phó Diên bắt gặp ánh mắt của Dịch Phong, anh hơi nghiêng đầu ra hiệu cho Dịch Phong.
Dịch Phong hít một hơi.
Sau khi vào cửa, Ôn Nam Tịch nhẹ giọng nói: “Đàn anh dạo này rất bận, nhưng vẫn đến dự hôn lễ của chúng ta.”
Phó Diên ừ một tiếng.
“Rồi sao?”
Anh nhẹ giọng hỏi, Ôn Nam Tịch liếc mắt nhìn anh, Phó Diên tuy không nói gì nhưng trong lòng lại tràn đầy ghen tị, Ôn Nam Tịch im lặng không lên tiếng, Phó Diên chỉ hừ một tiếng.
Màn đêm buông xuống.
Đèn trong khán phòng khách sạn rộng lớn đã được bật sáng, khung cảnh đám cưới màu xanh nhạt giống như trong mơ. Hôn lễ chính thức bắt đầu, nhóm phù dâu và phù rể đứng mỗi bên, phù rể Đàm Vũ Trình và phù dâu Chu Nhược Vi. Đàm Vũ Trình đút hai tay vào túi quần, đưa nhẫn ra, Chu Nhược Vi nâng gấu váy cũng đưa nhẫn ra.
Phó Diên và Ôn Nam Tịch trao nhẫn cho nhau.
Trong tiếng vỗ tay hân hoan, annh cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Khoảnh khắc đó.
Ôn Du ở dưới khán đài vui mừng đến phát khóc.
Trùng hợp thay, Nhan Xuyên nói chuyện xong với một người bạn, không rời đi ngay mà đứng bên cạnh người đó, Nhan Xuyên đút hai tay vào túi quần, nhìn những người mới đến trên bục.
Thư Lệ ôm lấy vai Ôn Du, lau nước mắt cho bà.
Phó Kính Hoa đứng bên cạnh Thư Lệ, các trưởng bối đều nhìn về phía Phó Diên và Ôn Nam Tịch.
Đôi trẻ này cuối cùng đã tìm được hạnh phúc.
–
–
Cùng lúc đó.
Ôn Hữu Đào vừa mới ra khỏi công ty, xoa xoa lông mày, thản nhiên bước vào quảng trường Thời Đại gần đó, nơi này rất gần khách sạn kim cương, vô cùng náo nhiệt.
Ông nhìn về phía khách sạn kia, không nói gì.
Trợ lý nhìn ông ta, nhớ tới vừa rồi xe bị chặn trên đường, xe cưới đi ngang qua xe mình, Ôn Hữu Đào nhìn thấy Ôn Du, trợ lý cũng báo cho ông ta biết.
Hôm nay là hôn lễ của con gái ông ta.
Rất hoành tráng, rất nhiều người biết đến.
Ôn Hữu Đào nhìn khách sạn hồi lâu, sau đó quay đầu đi về phía đài phun nước ở quảng trường Thời Đại, lúc này có một cô bé đang tập đi loạng choạng băng qua đường, mẹ cô bé đi theo phía sau, cúi người kêu lớn, cười nói: “Tây Tây, Tây Tây, lại đây với mẹ. Cố lên, Tây Tây…”
Tây Tây.
Ôn Hữu Đào dừng lại bước chân, quay đầu nhìn lại.
Cô bé mặc một chiếc váy nhỏ, thắt bím trên đầu, cười tươi đến mức không thấy mắt, lắc lư trông thật đáng yêu.
Một cơn đau như kim đâm vào tim, Ôn Hữu Đào thất thần quan sát, thanh âm như vang vọng bên tai.
Tịch Tịch.
Ôn Du cũng gọi con gái mình như vậy.
“Ôn tổng!”
Ôn Hữu Đào ôm ngực gục xuống, trợ lý sửng sốt vội vàng tiến tới đỡ ông ta, thấy ông ta có chuyện gì đó không ổn lắm, cô bé bên kia cũng bị dọa cho sợ hãi, người phụ nữ nhanh chóng bế con gái rời đi. Ôn Hữu Đào ngã ngồi trên ghế, trợ lý vội vàng nhấc máy lên và gọi 120.
–
–
Tại hôn lễ.
Bậc cha mẹ hai bên chụp ảnh chung trên sân khấu. Ôn Nam Tịch nắm tay Ôn Du, Phó Diên ôm eo cô, Thư Lệ đứng bên cạnh Ôn Du, ôm lấy bả vai Ôn Du, Phó Kính Hoa thì đứng bên cạnh Phó Diên.
Nhiếp ảnh gia ngồi xổm xuống sàn, tách một tiếng, một bức ảnh gia đình đã được chụp.
[TOÀN VĂN HOÀN]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook