Giới thiệu
GIẢ BỘ
TÊN KHÁC: GIẢ VỜ
TÁC GIẢ: BÁN TIỆT BẠCH THÁI
EDITOR: PHONG TÂM
SỐ CHƯƠNG: 88 CHƯƠNG
COUPLE: ÔN NAM TỊCH X PHÓ DIÊN
THỂ LOẠI: NGÔN TÌNH HIỆN ĐẠI, HE, GƯƠNG VỠ LẠI LÀNH, THIÊN CHI KIÊU TỬ
VĂN ÁN:
Sáu năm sau tái ngộ.
Ôn Nam Tịch gặp mặt Phó Diên, thấy anh đút tay vào túi quần, sắc mặt lạnh lùng thờ ơ.
Cô tham gia phỏng vấn vào công ty anh, tay nắm chặt hồ sơ, nói, “Phó Diên, đã lâu không gặp.”
Ở trước mặt kẻ địch cũ, trước mặt tất cả mọi người.
Sắc mặt Phó Diên không hề thay đổi, anh không tiếp lời.
Ôn Nam Tịch biết rõ, công ty này là của anh, cô không có cơ hội rồi.
Vì vậy xoay người rời đi.
Thấy bóng lưng xa dần, anh khẽ nắm chặt tay.
–
Sau này.
Ngày hôm ấy ô cửa sổ mờ mờ, nước mưa chảy xuống, bởi sự gần gũi của cô, anh đưa tay nắm chặt cổ tay cô lại, đôi mắt đen sâu nhìn vào đối phương, “Ôn Nam Tịch, có phải em lại muốn chơi tôi?”
… Ngày hôm ấy khung ô cửa xe cũng mờ mờ, mà trên đó lại hiện lên hình bóng em.
—
“Ngày tôi trốn học vì em cũng là ngày hoa rơi ấy, cớ sao tôi chẳng còn nhìn rõ khung cảnh lớp học ngày hôm ấy nữa, thật muốn đắm chìm trong cảm giác tan biến giữa làn mưa một lần nữa, chẳng ngờ được tôi vẫn còn níu giữ chút dũng khí tưởng chừng như đã mất, thật muốn gặng hỏi em một lần nữa, rằng em sẽ đợi chờ hay rời bỏ tôi đây?... “
“Từ rất lâu, rất lâu rồi, có một người yêu em vô cùng…Nhưng ngờ đâu mưa cứ lớn dần, lớn đến mức khiến tôi chẳng thể nhìn thấy em nữa.”
– Ngày nắng (Sunny Day) – Châu Kiệt Luân
TÊN KHÁC: GIẢ VỜ
TÁC GIẢ: BÁN TIỆT BẠCH THÁI
EDITOR: PHONG TÂM
SỐ CHƯƠNG: 88 CHƯƠNG
COUPLE: ÔN NAM TỊCH X PHÓ DIÊN
THỂ LOẠI: NGÔN TÌNH HIỆN ĐẠI, HE, GƯƠNG VỠ LẠI LÀNH, THIÊN CHI KIÊU TỬ
VĂN ÁN:
Sáu năm sau tái ngộ.
Ôn Nam Tịch gặp mặt Phó Diên, thấy anh đút tay vào túi quần, sắc mặt lạnh lùng thờ ơ.
Cô tham gia phỏng vấn vào công ty anh, tay nắm chặt hồ sơ, nói, “Phó Diên, đã lâu không gặp.”
Ở trước mặt kẻ địch cũ, trước mặt tất cả mọi người.
Sắc mặt Phó Diên không hề thay đổi, anh không tiếp lời.
Ôn Nam Tịch biết rõ, công ty này là của anh, cô không có cơ hội rồi.
Vì vậy xoay người rời đi.
Thấy bóng lưng xa dần, anh khẽ nắm chặt tay.
–
Sau này.
Ngày hôm ấy ô cửa sổ mờ mờ, nước mưa chảy xuống, bởi sự gần gũi của cô, anh đưa tay nắm chặt cổ tay cô lại, đôi mắt đen sâu nhìn vào đối phương, “Ôn Nam Tịch, có phải em lại muốn chơi tôi?”
… Ngày hôm ấy khung ô cửa xe cũng mờ mờ, mà trên đó lại hiện lên hình bóng em.
—
“Ngày tôi trốn học vì em cũng là ngày hoa rơi ấy, cớ sao tôi chẳng còn nhìn rõ khung cảnh lớp học ngày hôm ấy nữa, thật muốn đắm chìm trong cảm giác tan biến giữa làn mưa một lần nữa, chẳng ngờ được tôi vẫn còn níu giữ chút dũng khí tưởng chừng như đã mất, thật muốn gặng hỏi em một lần nữa, rằng em sẽ đợi chờ hay rời bỏ tôi đây?... “
“Từ rất lâu, rất lâu rồi, có một người yêu em vô cùng…Nhưng ngờ đâu mưa cứ lớn dần, lớn đến mức khiến tôi chẳng thể nhìn thấy em nữa.”
– Ngày nắng (Sunny Day) – Châu Kiệt Luân
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook