Giả Bộ
Chương 85: C85: Chương 85

Editor: Gió

Beta: Bảo Trân



Chuyện xảy ra quá đột ngột, vào nhà nhìn không gian ấm áp của mình, cảm thấy vô cùng không nỡ, cô đẩy hành lý trong tay, “Chúng ta đừng lấy quần áo trong hành lý ra vội.”

Phó Diên gật đầu, hỏi: “Nội thất đều là do em mua sao?”

Ôn Nam Tịch quay đầu nhìn anh, “Đúng vậy.”

“Đều không nỡ sao?” Anh hỏi ngược lại.

Ôn Nam Tịch ngẫm nghĩ, “Có hơi, lúc đó nghĩ muốn sống tốt hơn một chút nên chọn hãng uy tín.”

Phó Diên ừm một tiếng.

Anh cảm nhận ra được, căn nhà này giống như cô tự mua vậy, mỗi món đều không rẻ, anh xách năm loại sủi cảo và bánh trôi nước Ôn Du chuẩn bị vào bếp, định nấu sủi cảo, anh nói: “Mình ăn trước, ăn xong chúng ta bàn xem nên sắp xếp thế nào.”

Ôn Nam Tịch vâng một tiếng, cô đẩy hành lý vào phòng, gọi người máy ra dọn dẹp phòng, lấy khăn phủ lên đồ dùng tránh bụi xuống, đem ra ban công giặt, còn có giường trong phòng và tủ đầu giường, cho dù có rèm cửa nhưng vẫn phủ một lớp bụi.

Người máy dọn dẹp xong, Ôn Nam Tịch lấy máy hút bụi dọn qua một lần nữa.

Phó Diên bưng sủi cảo ra, Ôn Nam Tịch cởi áo khoác ngoài, xắn ống tay áo len lên, thay quần mặc ở nhà, cổ áo rũ xuống, lộ ra xương quai xanh.

Anh nhìn qua, đặt sủi cảo lên bàn, kéo cổ tay cô, “Ăn đã.”

Ôn Nam Tịch có hơi toát mồ hôi, cô cất chổi ra ngoài ban công, ngồi bề bàn ăn cơm, Phó Diên lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán cho cô, “Hai ngày nữa chuyển nhà sau, chúng ta nhờ công ty dọn nhà thì một ngày là xong.”

Ôn Nam Tịch chớp chớp mắt, nhìn anh, “Chỗ anh có thể để được nhiều đồ như vậy không? Em định bảo Nguyên Thư và Chu Nhược Vi đến lấy một ít.”

Phó Diên vò khăn giấy lau mồ hôi cho cô rồi vứt vào thùng rác, “Có thể để trong phòng để đồ.”

Ôn Nam Tịch uống canh sủi cảo, “Vậy cho Nguyên Thư và Chu Nhược Vi vẫn hơn, nếu nhóm Trần Phi cần thì cũng được, em chỉ cần dọn đồ dùng cần thiết thôi.”

Phó Diên nghe vậy, giọng lười biếng, “Nghe lời anh trước, nhé?”

Ôn Nam Tịch ngẩng đầu nhìn anh.

Phó Diên vào phòng xong cũng cởi áo khoác, lúc này anh chỉ mặc sơ mi, xắn ống tay áo lên, cổ áo khẽ mở, Ôn Nam Tịch nhìn anh vài giây, cô cười gật đầu, “Được, nghe anh.”

“Thật ngoan.” Phó Diên khẽ véo mũi cô.

Ăn tối xong.


Hai người đứng dậy bắt đầu dọn dẹp, Phó Diên dọn dẹp đồ trước, Ôn Nam Tịch cũng vậy, nhất thời không thể dọn xong được, chỉ đành cất mấy thứ nhỏ trước, từ sau khi tốt nghiệp cô đã ở đây, có không ít đồ linh tinh, cô không nỡ bỏ món nào cả.

Đêm muộn.

Ôn Nam Tịch thu dọn xong cảm thấy đau nhức lưng, sau đó trực tiếp nhào vào lòng anh, tay Phó Diên đầy bụi, rũ mi nhìn cô: “Đi tắm thôi.”

Ôn Nam Tịch gật đầu, Phó Diên đã bắt đầu, “Cùng nhau.”

Nói xong anh liền bế cô lên, Ôn Nam Tịch ửng đỏ mặt, ngẩng đầu nhìn anh, Phó Diên khẽ liếc cô, “Em nhìn gì thế?”

Ôn Nam Tịch khẽ ho một tiếng, cô vùi mặt vào vai anh: “Cái kia…”

“Cái nào…”

Ôn Nam Tịch hôn yết hầu anh, Phó Diên khựng lại, anh cúi đầu nhìn cô, hôn xuống đôi môi đỏ mọng, hôn thật sâu, đưa tay giữ lấy eo cô, “Mấy ngày nay em cần nghỉ ngơi cho tốt.”

Ôn Nam Tịch có hơi đ ộng tình, nhưng tình trạng bây giờ của cô không thích hợp.

Phó Diên cố nhịn, bế cô đi vào phòng tắm, tắm xong đi ra, eo Ôn Nam Tịch vẫn đau nhức, bởi đang đến kì, Phó Diên bảo cô nằm xuống rồi xoa eo cho cô, Ôn Nam Tịch ôm gối, nhắm mắt lại.

Quần áo mềm mại ôm lấy cơ thể, Phó Diên cúi lưng hôn lên cổ cô, đồng thời xoa bóp giúp cô thoải mái hơn, Phó Diên hỏi: “Có muốn uống nước không?”

Ôn Nam Tịch lắc đầu, cô kéo tay anh, “Em ngủ đây.”

“Em ngủ đi.”



Hôm sau là mùng 7.

Phó Diên và Ôn Nam Tịch đến Diên Tục, Trần Phi và mọi người cũng về từ trước, Phó Diên gửi lì xì năm mới xong liền đưa Lý Khiêm đi công tác cùng.

Năm nay thị trường nội thất thông minh đã có sự phát triển rất lớn, vô cùng tiềm năng, vì vậy Diên Tục bắt đầu làm việc sớm hơn dự kiến, còn Ôn Nam Tịch và Trần Phi cũng bay qua viện dưỡng lão.

Hốc mắt Trần Phi đen xì: “Thức đêm vài hôm liền, em già hơn vài tuổi rồi.”

Ôn Nam Tịch lái xe liếc nhìn cậu: “Cậu thức đêm là gì? Viết code?”

Trần Phi quay sang nhìn cô, “Đương nhiên không phải rồi, em chơi game, game bạn em làm chơi hay ghê, em mê quá trời, nghĩ đến hôm nay phải đi làm không được chơi, phải chơi cho đã trước.”

Lúc này Ôn Nam Tịch nhất thời không biết nói gì.

Nhân lúc đèn đỏ cô lấy điện thoại bên cạnh lên, mở lên nói: “Một nhân viên ở một công ty ở Hải Thành đột tử, mới chỉ mới 24 tuổi…”

Trần Phi đột nhiên ngồi thẳng lên.


Ôn Nam Tịch đặt điện thoại xuống, “Cậu cách 24 cũng không lâu nữa thôi, bây giờ độ tuổi mắc bệnh cũng trẻ hoá dần, mặc dù cậu mới chỉ hơn 20, nhưng cũng khó nói…”

“Lập trình Ôn, chị đừng nói nữa, em nhất định sẽ thay đổi.” Trong đầu Trần Phi lập tức hiện lên gương mặt của của Nguyên Thư, mặc dù biết hình như cô không thích em trai ít tuổi, nhưng lỡ biết em trai thích cô là một người trầm mê trong game điện tử, không được chín chắn trưởng thành, rất mất mặt.

Ôn Nam Tịch cười cười, “Yêu thương bản thân.”

Trần Phi gật đầu vâng dạ, ngồi đàng hoàng, Ôn Nam Tịch tiếp tục lái xe về phía lưng núi, Trần Phi vắt tay ra sau gái, đột nhiên nhớ ra gì đó.

Cậu nhìn Ôn Nam Tịch, nói: “Lập trình Ôn, em thấy chị thay đổi rồi.”

Đường núi không dễ lái, Ôn Nam Tịch lái rất chậm, cũng không quay đầu nhìn cậu ta, cô hỏi: “Thay đổi thế nào?”

Trần Phi nhìn bộ dáng lạnh lùng của cô, nhưng không còn vẻ xa cách như khi mới tới, cậu nghĩ ngợi, “Trở nên dịu dàng hơn nhiều.”

Ôn Nam Tịch giật mình.

Hình như dịu dàng hơn thật.

Lòng ấm áp nên dịu dàng hơn. Truyện Việt Nam

Cô cong mi, “Cảm ơn sếp của cậu đi.”

Trần Phi nghe vậy cũng cười: “Vậy phải cảm ơn rồi, bảo anh ấy ngày mai về mời mọi người ăn cơm.”

Ôn Nam Tịch: “…”

Phó Diên ngồi không dính trận.



Vào mùng 8, các công ty khác bắt đầu làm việc. Phó Diên đi công tác trở về, tối đó mời tất cả mọi người đến ăn cơm, vẫn là quán thịt nướng phong cách cổ điển dưới lầu, vẫn là vị trí ấy, nhưng tâm trạng lại khác, lần này Ôn Nam Tịch ngồi bên cạnh Phó Diên, bộ phận tài vụ không đến vì phải tăng ca.

Thành phố thông minh và an ninh mạng vừa bắt đầu một dự án mới, cần dùng khoản tiền lớn.

Chị Lý vừa nướng thịt vừa lấy đồ cho bộ phận tài vụ ăn, cô ấy không thể đến, nhưng cũng có cảm giác tham dự. Diên Tục chuẩn bị nhận đầu tư của Chu Thị, ra năm mới bắt đầu tuyển người, chị Lý xin được số liên lạc của các trường top và cả vài công ty HR.

Mà gần đây Ôn Nam Tịch bận rộn với việc chuyển nhà.

Hôm sau là mùng 7.

Phó Diên thuê công ty chuyển nhà đến, Ôn Nam Tịch và Phó Diên không đến công ty, đứng ở đây nhìn họ đi ra đi vào, xe hàng rất lớn, có thể để hết đồ đạc trong nhà, những món lớn họ nhờ công ty chuyển nhà giúp, đồ nhỏ Phó Diên sẽ để vào xe để chở qua.


Ôn Nam Tịch có rất nhiều sách, bọc chung vào một bọc, nhưng đầu giường vẫn còn có mấy cuốn sổ ghi chép, Ôn Nam Tịch cầm hộp thu dọn đồ xong, bê ra đặt ở xe của anh, mà xe của cô cũng đặt kín đồ, bận rộn một ngày, cuối cùng cũng dọn xong.

Căn nhà trống rỗng, giống hệt như hồi mới thuê.

Ôn Nam Tịch yên lặng nhìn.

Phó Diên đứng cạnh ôm eo cô, rũ mi nhìn cô.

Ôn Nam Tịch cười, ngẩng đầu lên: “Trước đây em từng nghĩ, nếu như dì chủ nhà cứ cho em thuê mãi thì em sẽ tích tiền, nhất định sẽ có ngày mua được,:

Phó Diên nhướng mày, anh nói: “Xem ra em thực sự thích nơi này.”

Ôn Nam Tịch lắc đầu: “Không, bây giờ anh ở đâu, em thích ở đó.”

Ánh mắt Phó Diên có thêm ý cười, dắt cô quay người, “Vậy mới được.”

Ôn Nam Tịch mỉm cười.

Hai người xuống lầu, ai lái xe người nấy, đến hầm đỗ xe của thiên thành, lại bận rộn một hồi, may là nhân viên dọn đồ làm việc có trách nhiệm.

Phó Diên cùng Ôn Nam Tịch đi lên lầu đến cửa nhà, Phó Diên chuẩn bị mở cửa, bên trên có giấy note.

Xem ra là chữ của Đàm Vũ Trình.

[Nếu chỗ nhà cậu không đủ thì mang một chút qua nhà tôi. – Đàm]

Còn viết cả mật khẩu ở dưới.

Ôn Nam Tịch nhìn sang Phó Diên.

Phó Diên nhướng, xé giấy note xuống, “Không cần cậu ta.”

Ôn Nam Tịch cười cười, cùng Phó Diên vào nhà.

Ôn Nam Tịch và Phó Diên trải tấm thảm chống xước xuống sàn nhà trước, trải dài đến tận ban công nhỏ của phòng để đồ, nhân viên chuyển nhà chuyển đồ vào, Phó Diên dành phần lớn tủ để đồ ra cho Ôn Nam Tịch, Ôn Nam Tịch treo quần áo lên, nhớ đến lần trước đến đây giúp anh treo quần áo lên, không ngờ lần này thành cô treo quần áo.

Phó Diên đứng ở bên cạnh giúp cô, bên trong có rất nhiều quần áo, Ôn Nam Tịch nhìn qua, Phó Diên và cô nhìn nhau: “Vừa mua đó, có thời gian rảnh em thử mặc xem.”

Ôn Nam Tịch nhẹ giọng hỏi: “Anh mua từ khi nào vậy?”

Phó Diên lười biếng đáp: “Lúc đi Hải Thành công tác.”

“Ồ.”

Ôn Nam Tịch đáp một tiếng.

Sau khi những món nội thất lớn được chuyển vào phòng để, có những món đồ nhỏ anh đặt vào phòng khách nhỏ, ví dụ như bàn trà nhỏ, Phó Diên vốn không có bàn trà, màu khá hợp với phòng khách, chỉ là sô pha nhà anh lớn hơn sô pha nhà cô rất nhiều.

Hai người cũng dần chuyển đồ từ xe lên.

Phó Diên bê hộp dọn đồ lên, bên trong là đồ ở tủ đầu giường của Ôn Nam Tịch, anh đến bên tủ đầu giường rồi ngồi xuống, mở hộp ra, cho đồ của cô vào, vì để đón cô đến nên chiếc tủ đầu giường đã đổi thành màu cô thích.

Bộp một tiếng.


Một cuốn nhật kí màu nhạt rơi xuống đất, trực tiếp mở một trang ra, Phó Diên tiện tay nhặt lên, lướt qua nội dung bên trong.

Anh khựng lại.

Ngón tay thon dài lật mở trang đó ra.

Bên trên có ghi số nợ của cô thời đại học, phía sau là những khoản vay khác, cô vẫn luôn làm phép trừ, dạy thêm, học bổng, cũng tiết kiệm sinh hoạt phí.

Từ hai bữa cơm giảm còn một bữa, buổi tối ăn bánh thay cơm, bánh mì cũng chia làm hai phần, một phần để ăn đêm, bởi vì cô viết lập trình đến khuya.

Khoản vay đóng học phí này đã trả xong rồi thì lại một khoản mới, là Ôn Du mở quán, tiền không đủ, Ôn Nam Tịch vay của Dịch Phong, sau đó cô lại làm phép trừ, sinh hoạt phí lại giảm đi thêm, số học sinh cô dạy từ một đến ba, cô dạy cả ba cùng một lúc.

Đây là sổ ghi chép chi tiêu của Ôn Nam Tịch.

Cô ghi lại cuộc sống bốn năm đại học, Ôn Hữu Đào không cho cô một đồng nào, cô đều dựa vào dạy thêm, vay học phí, vay tiền, lại đi làm trả nợ, tham gia các cuộc thi giành học bổng, lại giúp Ôn Du mở tiệm kèm theo khoản lỗ mấy tháng đầu.

Mỗi tháng cô đều gửi tiền cho Ôn Du.

Những khoản ghi chép dày đặc.

Cuộc sống của cô được sắp xếp dày đặc, gần như không có giải trí gì, không tham gia hoạt động câu lạc bộ, ngoài việc ở chỗ Dịch Phong thì đi dạy thêm hoặc đến phòng tự học, Ôn Nam Tịch sớm đi tối về nên không được lòng các bạn cùng phòng, rất nhiều việc cô không lo hết được, đều là do Nguyên Thư và Chu Nhược Vi giúp đỡ.

Năm đầu năm bốn, sổ thu chi của Ôn Nam Tịch không còn âm nữa, cô viết ở bên cạnh: Vượt cạn thành công.

Ánh mắt Phó Diên càng sâu, ngón tay anh nắm chặt, anh lại lật xuống dưới vài trang, những mốc thời gian dày đặc, giống như cô tuỳ ý viết vậy.

Anh không hiểu lắm, định gập lại thì thấy một ngày.

Là ngày anh tham dự cuộc thi.

Ánh mắt anh ngây ra.

Đầu ngón tay anh lướt qua dòng chữ ấy, nhớ ra được hết, đó đều là những ngày anh tham gia cuộc thi, cô không thể xuất hiện nên chỉ đành ghi lại.

Anh nhắm mắt lại, lòng cuộn trào.

“Phó Diên, anh qua đây một lát.” Giọng Ôn Nam Tịch truyền đến từ phòng thay quần áo, Phó Diên mở mắt ra, anh đặt cuốn sổ quý giá vào ngăn kéo tủ, đứng dậy đi qua với cô, Ôn Nam Tịch định đặt chăn điều hoà lên tủ nhưng không đặt được nên gọi anh.

Phó Diên nhìn dáng người gầy gầy của cô, anh đi qua cầm lấy chăn điều hoà, dễ dàng cất vào trong.

Ôn Nam Tịch thở gấp, kiễng chân có hơi mệt, cô nói: “Anh để ra nhiều chỗ như vậy thì đồ của anh có chỗ để không?”

Giọng Phó Diên khàn khàn: “Có chứ.”

Anh đóng tủ lại, đưa tay ôm cô từ phía sau, Ôn Nam Tịch ngây ra, cô ngẩng đầu nhìn anh, Phó Diên ôm cô đặt lên tủ trang sức bên cạnh, Ôn Nam Tịch khẽ thốt lên một tiếng, ngẩng đầu lên, Phó Diên yên lặng nhìn cô vài giây, tay giữ gáy cô, ôm cô thật chặt vào lòng.

Ôn Nam Tịch ôm cổ anh, “Anh sao vậy?”

Phó Diên vùi đầu vào cổ cô, “Không có gì, chỉ là muốn ôm em thôi.”

Ôn Nam Tịch cong mi cười, “Vâng.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương